Edit: V.O
"Rắc rắc..."
Lúc Bạch Tố Trinh ngất đi, hạt châu màu xanh kia chia năm xẻ bảy rơi đầy đất!
"Xong rồi, ta đã gây họa." Mặt tiểu oa nhi buồn rầu, khiếp sợ nhìn hòa thượng, lại cúi đầu.
Cột sáng màu đen như biết không còn cách nào trị nó nữa, trong nháy mắt lại bành trướng gấp đôi, từng bước tiến tới gần, trong nháy mắt chiếm thế hơn.
Sắc mặt hòa thượng đỏ lên, khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Bồ Tát, tại sao, người không cần kim thân chứ, vậy thì ít nhất có thể tạm thời phong ấn những ác quỷ này, ta sẽ có cách nuốt bọn họ." Tiểu oa nhi lo lắng nói.
Hòa thượng yên lặng, mím môi thật chặt, không nói gì.
"Chàng sao vậy?"
"Nàng không nên tới!" Hòa thượng vươn tay ra, lui về sau hai bước, hắn lại lắc lư, ngã lăn dưới đất.
"Rốt cuộc chàng đang giấu diếm chuyện gì!" Ta không để ý hắn ngăn cản, đỡ cánh tay hắn.
"Nàng tránh ra!" Lần đầu tiên hòa thượng đẩy ta ra với giọng phiền não như vậy, ta bị hắn dùng sức đẩy qua bên.
"Bình....bịch..." Ta nghe thấy trái tim mình nhảy kịch liệt, máu như sôi trào, không ngừng nhảy lên.
Đúng lúc này, một vật bay từ trong tay áo ta ra, là hà bao Tiểu Thanh đưa cho ta lúc ở Địa Phủ.
Tay ta không khống chế được mở ra...
"Đừng mở ra." Dường như hòa thượng biết gì đó, ngăn cản ta: "Nàng nghe ta, đừng mở ra, bây giờ lập tức rời khỏi đây được không?" Hắn cau mày thật chặt, nói có chút khổ sở.
"Thứ này? Không phải sẽ có thể kết thúc tất cả những chuyện này sao?" Đột nhiên ta nở nụ cười, giơ hà bao, dường như tay nặng ngàn cân: "Hòa thượng...cũng là lỗi của ta, hãy để tất cả kết thúc ở đây đi."
Trong nháy mắt mở hà bao ra, váy của ta không gió lại động, ta cảm thấy thân thể nhẹ nhàng.
Dường như trong giây phút này trái tim đã ngừng đập, nó chợt đau đớn, đau đến ta rơi nước mắt. Ta thấy nó bay ra khỏi thân thể của ta, đó là một trái tim màu vàng kim.
Nó từ từ bay tới trước ngực hòa thượng.
"Đây không phải là tim Phật sao?" Tiểu oa nhi che miệng, ngạc nhiên nói: "Không trách được người không có kim thân, sao có thể đưa tim Phật của mình cho nàng?"
Mà đồ bên trong hà bao, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng xoay tròn trở lại bên cạnh hòa thượng.
Hắn nắm lấy. Đó là một chuỗi tràng hạt.
...
Hòa thượng nhắm hai mắt lại, yên lặng nhớ ra gì đó, hai tay làm trận pháp ta nhìn không hiểu, chỉ
//
window.__mirage2 = {petok:"b5d514c19fa061ef6e71d6bfd2fdd0be72542c8a-1592299384-86400"};
//]]>