Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 56: Thiếu

Edit: V.O

"Pháp Hải! Lần trước để cho ngươi chạy, lần này, nơi này chính là phần mộ của ngươi!" Giọng quen thuộc của Ngũ độc Yêu Hậu vang lên ở cách đó không xa.

Khiến lòng ta thấp thỏm không yên chính là, cái tên đó, Pháp Hải.

Sao hắn lại ở đây? Ta tăng tốc, trực tiếp bay lên.

Ánh mắt hòa thượng áo trắng vẫn thâm thúy, trong mắt phản chiếu bóng dáng của ta, nhưng không có vẻ ngạc nhiên. Hắn biết ta ở đây sao?

Trên người hòa thượng không giống lần trước, không có bất kỳ dáng vẻ bị thương. Ta thở phào nhẹ nhõm.

Mấp máy môi, đi mấy bước tới bên cạnh hắn, nói với Ngũ Độc Yêu Hậu: "Mấy ngày không gặp, ngươi vẫn phách lối."

"Được được được!" Trên mặt Ngũ Độc Yêu Hậu tràn đầy niềm vui ác độc: "Không cần ta tự đi tìm ngươi, lúc trước để cho các ngươi chạy, là ta sơ suất. Vừa vặn hôm nay cùng xử lý." Nàng ta vung tay áo, nhìn chằm chằm lũ yêu bên cạnh: "Cùng tiến lên, bắt được đầu người ta thưởng lớn!"

"Phi, lại ỷ nhiều hiếp ít." Ta vươn tay ngăn nhện độc đánh lén sau lưng lại, nghiêm mặt giao sau lưng cho hòa thượng.

"Ỷ nhiều hiếp ít? Tại sao lại không chứ?"Ngũ Độc Yêu Hậu xông lên, phun khói độc về phía ta.

"Keng..." Một tiếng kim loại, thiền trượng màu vàng kim phá không mà đến, ép khói độc về. Ta quay đầu lại, thấy vẻ mặt hòa thượng lo lắng, lòng ta hơi chấn động, dời mắt đi.

Không biết có phải đạo hạnh của ta và hòa thượng đồng thời tinh tiến hay không, trong khoảng thời gian ngắn, đám Ngũ Độc Yêu Hậu, rơi xuống thế yếu.

"Ầm" một tiếng, Chuột Tinh đánh lén bị ta đánh mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.

Nhện độc cũng bị thiền trượng hòa thượng đâm xuyên qua một nửa thân thể, Ngũ Độc Yêu Hậu thở hổn hển ngăn cản Kim Bát của hòa thượng, sương độc quanh thân bị hòa tan hết tầng này đến tầng khác.

"Rút lui!" Ngũ Độc Yêu Hậu ra lệnh, vội lui về phía sau, quay đầu lại cười dữ tợn: "Thanh Xà, nếu ngươi muốn cứu con rắn hoa kia, ngươi hãy đi theo ta!"

Khải Thần! Hắn ở đây? Ta trở về tìm hắn thật lâu cũng không tìm được, chẳng lẽ hắn bị Ngũ Độc Yêu Hậu bắt? Cho tới nay hắn luôn rất săn sóc ta, giống như là người thân của ta, giống như Bạch Tố Trinh!

Dường như đầu ta sung máu trong nháy mắt, không để ý chút nào, vọt theo.

"Là bẫy..."Bóng dáng hòa thượng ngăn ở trước ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, ta thấy được dáng vẻ ta liều lĩnh bạo ngược ở trong mắt hắn.

"Đừng cản ta, ta phải cứu hắn!" Dứt lời, đuổi theo Ngũ Độc Yêu Hậu.

"A di đà phật...ta đi cùng nàng..." Giọng hòa thượng nhẹ nhàng vang lên ở phía sau, theo gió vào tai, quanh quẩn trong lòng, mềm cả trái tim.

Đuổi theo đám Ngũ Độc Yêu Hậu, trực tiếp vào một sơn cốc âm u, nơi này hôi thối tận trời, mơ hồ còn có một chút khí huyết sát.

"Các ngươi thật to gan, còn dám theo tới." Ngũ Độc Yêu Hậu vung vẩy móng tay, nào có một chút vẻ bị thương.

"Khải Thần ở đâu! Ngươi đã làm gì hắn?"

"Sao, muốn gặp tình lang của ngươi vậy à?" Ngũ Độc Yêu Hậu không nhanh không chậm ngồi ở trên người nhện độc, vỗ tay: "Khải Thần, ngươi ra ngoài gặp bạn cũ đi."

Một bóng người từ từ đi ra khỏi bóng tối, hắn bước từng bước đến gần, mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhíu, cười ra tiếng: "Tiểu Thanh? Nhiều ngày không gặp, ngươi đã khỏi?"

Giọng điệu quen thuộc này, ta sợ run cả người: "Khải Thần? Sao ngươi lại... ở cùng với bọn họ?"

"Nơi này không tốt sao? Muốn làm cái gì thì làm cái đó. Muốn cái gì thì có cái đó." Giọng Khải Thần xa xăm dằng dặc, khiến toàn thân ta dựng cả tóc gáy.

Hắn đi tới trước mấy bước, đi quanh ta và hòa thượng, cười nói: "Ngươi vẫn cùng hòa thượng này à." Hắn dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Thanh, ngươi yêu hòa thượng này rồi hả?"

Tay ta run lên, đôi môi cắn chặt, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu nói: "Khải Thần, chúng ta về nhà được không, trở lại động Thanh Nhai không ra ngoài nữa được không?"

"Nhà? Ngươi đang nói cái gì? Ai là người nhà với ngươi?" Khải Thần cười lần nữa, như nghe thấy chuyện gì buồn cười, cười khom lưng, cười ra nước mắt: "Các ngươi đều như vậy? Bạch Xà làm thần tiên không làm, đi ở cùng người phàm. Mà ngươi, không muốn sống ngày thanh nhàn, lại...thích hòa thượng! Bây giờ còn nói nhà với ta? Ở nhân gian quá lâu bị đồng hóa sao? Chúng ta là yêu, nhà ở đâu ra!"

"Khải Thần, ngươi biết ta đang nói cái gì. Ngũ Độc Yêu Hậu, sao ngươi có thể ở cùng bọn họ, Tô Tô chết thế nào ngươi quên sao?" Ta vươn tay nắm tay áo hắn, mang theo chút cầu xin.

"Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, đây mới là thế giới của yêu, tình yêu gì đó, người nhà gì đó, đều là giả!" Khải Thần vươn tay ôm eo ta, ôm ta vào lòng hắn: "Ngươi xem, ôm cũng không có nhiệt độ!"

Ta không kiềm được nước mắt rơi xuống, nắm cánh tay Khải Thần thật chặt: "Rốt cuộc ngươi sao vậy? Ngươi sao vậy?"

Chẳng biết tại sao tâm tình của ta gần như mất khống chế, giống như trở lại hiện đại trong nháy mắt bị anh trai đẩy về phía cái chết, nước mắt mờ mắt: "Khải Thần, chúng ta về nhà có được không, ta không cần gì cả, ta chỉ muốn về nhà, chúng ta trở về động Thanh Nhai, cả đời không ra ngoài có được không, ngươi đừng đối với ta như vậy..."

"Hắn nhập ma rồi!" Hòa thượng kéo ta từ trong lòng Khải Thần ra, nửa ôm ta, kéo đầu ta vào lòng hắn, vỗ nhè nhẹ lưng ta an ủi: "Tỉnh táo lại, đừng bị khống chế, nếu không không cứu được hắn, còn có thể hại mình."

"Đây đúng là kịch vui." Ngũ Độc Yêu Hậu vỗ tay, cười không hề có ý tốt: "Khải Thần, không phải ngươi vẫn muốn chứng minh ngươi trung thành với ta sao? Giết Thanh Xà! Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn."

Mùi cỏ xanh quen thuộc, giống như trở lại lúc mới quen hòa thượng, nhập kịch chưa sâu.

Tâm tình dần dần ổn định, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo, ta ngẩng đầu lên khỏi lòng hòa thượng, thấy vẻ mặt chăm chú của hắn.

"Đa tạ." Ta đứng thẳng người, xoay người nhìn thẳng vào mắt Khải Thần.

Theo Khải Thần tấn công ta, bọn Ngũ Độc Yêu Hậu cũng ra tay, quả nhiên, sở dĩ ở bên ngoài bọn họ không đánh lại chúng ta, là cố ý bày bẫy, mục đích đúng là dẫn chúng ta tới đây.

Lúc thấy yêu nhiều gấp đôi vây quanh, hòa thượng cũng bắt đầu có chút cố hết sức, mấy lần Ngũ Độc Yêu Hậu cũng suýt làm hòa thượng bị thương nặng, nàng ta ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu trí mạng.

Mặt Khải Thần cười cười, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng ra tay lại đưa ta vào chỗ chết, hắn muốn ta chết vậy sao? Ta không có cách nào thật