Edit: V.O
"Tiền bối. Đây là Lan Cốc cô nương, đây là Nghiêm Lộ Thành." Ta vội vàng giới thiệu, rồi thuận tay vịn chặt Nghiêm Lộ Thành lảo đảo sắp ngã: "Được rồi, bây giờ đi ra, mau để Lan Cốc xuống. Với tình thế hiện giờ, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi."
"Phù." Nghiêm Lộ Thành thở ra một hơi, mắt cũng xanh: "Chúng ta đi ra ngoài trước, Lan Cốc sắp không chịu nổi." Hắn lo lắng nói.
"Tiền bối, ngài có thể đi theo ra ngoài cùng chúng ta, với thủ vệ bên ngoài mà nói, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của ngài." Ta nói với lão phu nhân, thấy nàng lắc đầu.
"Ta không ra được, nơi này có cấm chế đặc biệt kiềm chế sự lợi hại của ta. Trước đừng nói, sắp hết nửa canh giờ rồi, đi mau đi."Lão phu nhân bước tới trước dẫn đường quay về lại đường cũ, ta thấy đường đều có mùi ta đi qua, cuối cùng yên tâm.
"Sao ngươi và Lan Cốc lại bị nhốt ở chỗ này?" Ta lên tiếng hỏi thăm, trên mặt tiều tụy của Nghiêm Lộ Thành thoạt nhìn có thêm tang thương, hình như trải qua những chuyện này hắn cũng đã trưởng thành không ít.
"Trên đường ra khỏi thành ta và Lan Cốc gặp được Hồ Mị Nhi. Nàng ta khiêu khích lần nữa, Lan Cốc không phải là đối thủ của nàng ta, sau đó chúng ta đã đến nơi này." Nghiêm Lộ Thành thở dài thật sâu: "Mấy ngày nay đều là Lan Cốc cố hết sức giúp ta ngăn cản tử khí bên trong, kết quả chính mình biến thành bộ dạng như vậy. Là ta quá vô dụng.” Nghe hắn nói như vậy, ta nghĩ nếu Lan Cốc biết, sợ rằng thật là dẫu có chết cũng không tiếc.
"Không chỉ là các ngươi, sợ rằng nàng ta đã bắt đầu ra tay đối phó với phần lớn người trong triều." Đột nhiên ta nhớ ra đã gặp phải người kia ở trong sương trắng ở Âm Thủ Môn, chỉ sợ là đại thần quan chức không nhỏ.
"Rốt cuộc con hồ yêu đó muốn làm cái gì?" Nghiêm Lộ Thành nói thầm.
Lão phu nhân trước mặt hừ lạnh: "Chỉ sợ thiên hạ không loạn thì nàng ta sẽ không yên bình." Rõ ràng quan hệ của lão phu nhân và Hồ Mị Nhi không cạn, ta ra hiệu Lộ Thành đừng đáp lại, chỉ theo sát nàng đi tới trước.
"Đến rồi." Nhìn cánh cửa màu đen quen thuộc, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm dẫn hai người bọn họ ra, ta gõ cánh cửa màu đen mấy cái, phát ra tiếng vang thùng thùng trầm đục, thoạt nhìn không dùng bao nhiêu sức cũng có thể lớn tiếng như thế, bản thân ta không biết chất liệu cửa màu đen này.
"Tiền bối thật không đi ra ngoài cùng chúng ta sao?" Ta quay đầu lại nhìn về phía lão phu nhân sợ hãi đứng ở thật xa, mắt nàng nhìn chằm chằm cửa kia, lóe ra ánh sáng nguy hiểm, nhìn thân thể khô gầy của nàng co rúm lại ở trong áo choàng đen, bản thân ta là sinh ra mấy phần cảm giác kỳ dị, nàng giống như là một lão hồ ly xảo quyệt?
Hồ ly...ta nhíu mày.
"Ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta là được rồi." Lão phu nhân vung tay áo, dường như không nhịn được ở chỗ này: "Nếu như ta có cơ hội đi ra ngoài, phát hiện ngươi không thực hiện lời hứa, vậy, sinh thời, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn." Lão phu nhân đè thấp giọng, cười mấy tiếng, rồi biến mất ở sâu trong Địa cung, ngay cả đầu cũng không quay lại.
"Thật là một người quái đản." Ta bất đắc dĩ lắc đầu, lại gõ gõ cảnh cửa màu đen thoạt nhìn nặng nề kia.
Đỉnh đầu lộ ra một tia sáng, chỉ thấy cửa phía trên mở ra, lộ ra mặt nghiêm túc của tăng nhân mặt đen, hắn ngạc nhiên nhìn ta và hai người Nghiêm Lộ Thành: "Ngươi thật trở lại? Đây thật là chuyện ly kỳ."
"Đa tạ." Ta nhảy lên, vươn tay kéo Lộ Thành lên: "Lần này cũng may gặp được một vị lão tiền bối giúp đỡ." Ta còn chưa nói xong, cả người tăng nhân mặt đen lại run lên, rõ ràng sắc mặt bắt đầu không tốt lắm.
"Sao? Ngươi biết nàng là người phương nào?" Ta hỏi.
"Biết thì thế nào, ngươi đừng xen vào chuyện bao đồng." Tăng nhân mặt đen không nói lời gì tốt với ta, trực tiếp dẫn đường đi ra khỏi thiên lao, lần này lại một đường cũng không
//
window.__mirage2 = {petok:"744ffd1bfd3ad5685e31ffed3573d12d4c596202-1591264975-86400"};
//]]>