Edit: V.O
Ta xoay người sượt qua người nó, thuận tay giật gà quay nó đang chuẩn bị ăn, vứt vào lòng Khải Thần, vòng tay, buồn cười nhìn tiểu hồ ly mặt tròn trở nên tức giận.
"Thanh Xà Tinh, tại sao làm phiền ta!" Nó nhìn chằm chằm ta, mặt tức giận.
"Dù sao ngươi cũng trộm gà quay, nhưng lần trước ngươi chạy nhanh." Ta nhún nhún vai. Nhưng ta cũng không có thói quen ức hiếp tiểu hài tử, chủ yếu vẫn là muốn nó giúp một chuyện.
Mấy ngày nữa chính là Đoan Ngọ, nhất định bên tỷ tỷ sẽ xảy ra sự cố, nhưng ta và tỷ tỷ có ngăn cách, không dễ đi xem tỷ tỷ, cho nên xin tiểu hài tử này giúp đỡ cũng là một tính toán thật tốt.
"Muốn ta giúp?" Tiểu hồ ly xoay xoay mắt: "Ta được lợi gì?"
"Ta cũng không có gì thứ đáng giá, nhưng ngược lại có một sợi râu nhân sâm ngàn năm cứu mạng. Ngươi có hứng thú không?" Ta vươn tay lấy sợi râu Nhân Tham gia gia cho ra. Nếu nó không muốn, ta thật không còn gì để cho:
"Đồng ý." Không nghĩ tới tiểu hồ ly ngửi ngửi, khôn khéo gật đầu: "Nhưng, ngươi phải cọc trước cho ta. Nếu có chuyện. Ta liên lạc với ngươi thế nào?"
Ta vươn tay đưa con hạc giấy mà ta ngưng tụ pháp lực ra được cho nó. "Ngươi chỉ cần nói với con hạc giấy, thả nó cất cánh là được rồi. Về việc cọc trước, không có, nếu ngươi chạy trốn thì phải làm sao."
"Nói hay lắm, qua Đoan Ngọ, ngươi hãy đưa nhân sâm cho ta!" Tiểu hồ ly hít mũi, chỉ chỉ nhân sâm trong tay ta.
"Dĩ nhiên. Một lời đã định." Ta cất nhân sâm, sờ sờ lỗ tai tiểu hồ ly. Xúc cảm thật tốt.
"Ta tên là Bạch Địch." Tiểu hồ ly hất tay ta ra, chợt bóng dáng biến mất ở tầm mắt của ta, thuận tay giật đi gà quay Khải Thần đã ăn hơn nửa. Thật đúng là tiểu quỷ không chịu thiệt thòi, ta lắc đầu bất đắc dĩ.
"Ngươi kêu nó theo dõi Bạch nương nương làm cái gì?" Khải Thần nghi ngờ hỏi ta.
"Mấy ngày nay có cảm thấy mình không thoải mái không?" Ta hỏi ngược lại hắn.
"Có chút không có sức lực. Cũng không biết không nghỉ ngơi đú không." Khải Thần cau mày duỗi lưng.
"Là tiết Đoan Ngọ sắp đến." Mấy ngày nay ta cũng cảm thấy có chút khó chịu, thỉnh thoảng choáng, xem ra tiết Đoan Ngọ đối với xà yêu chúng ta mà nói đúng là rất nguy hiểm.
Đang lúc ta và Khải Thần đi ở trên đường. Hai phụ nhân cách đó không xa đâm đầu đi tới, vừa đi vừa đang bàn luận gì đó. Dĩ nhiên là ta không hề có hứng thú nghe, thuận tiện tránh đi.
"Lý đại nương, lại đến Kim Sơn Tự dâng hương à?"
"Đúng vậy, dâng hương. Cầu xin Bồ Tát phù hộ con dâu nhà ta sinh tôn tử cho nhà ta, nối dõi tông đường."
"Thanh nhi?" Khải Thần thấy ta dừng lại, kéo kéo tay áo của ta: "Sao vậy?"
Ta vươn tay nắm tay của hắn, lắc đầu: "Không sao." Đang muốn nhấc chân tránh ra.
"Bà có nghe nói không, đại sư Pháp Hải nổi tiếng Kim Sơn Tự đã bệnh nặng, sợ là mấy ngày nay không qua được..."Rõ ràng phụ nhân kia sợ có người nghe, cố ý giảm thấp giọng xuống, lén lén lút lút nói.
Mặc dù nhỏ giọng, đối với yêu. Vẫn nghe rõ ràng, từng chữ từng chữ truyền vào trong tai ta, giống như là có ai nắm lấy tim ta, nhất thời căng thẳng. Ta sải bước đi đến trước mặt phụ nhân: "Ngươi nói thật?"
Phụ nhân kia bị ta làm sợ hết hồn, rất không vui: "Ngươi là ai, không có phép tắc vậy."
"Ta hỏi ngươi chuyện Pháp Hải mới vừa nói có phải thật không!" Ta đề cao giọng vài lần. Phụ nhân kia ngạc nhiên, trả lời có chút cà lăm: "Là, là thật.
//
window.__mirage2 = {petok:"6bf6b971c65559c7929821deed789aa82766b1aa-1590400955-86400"};
//]]>