Edit: V.O
Phong ấn ảo cảnh Thiên Ma đã có tiếng vỡ, quả nhiên dãn ra không ít, khí đen dày đặc lan tràn ở vết nứt. Chúng ma tấn công vết nứt ở ảo cảnh. Lan U, Lan Cốc mới vừa vào ảo cảnh thì có rất nhiều ma quấn lên.
Nơi này giống như là địa ngục, kẻ địch vô biên vô tận. Không biết phải chiến đấu bao lâu.
Trên quần áo tuyết trắng của Lan Cốc đã nhuộm tầng tầng vết máu, thi thể bên cạnh gần như chất thành đống. Mà Lan U đứng ở trong núi thi thể giống như huyết nhân.
"Còn chưa chết đúng không."
"Ngươi không thể nói chuyện khách sáo chút sao."Giọng nhỏ nhẹ bất đắc dĩ của Lan U truyền đến, Lan Cốc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cho dù không quá quan tâm nam nhân này, nhưng dù sao cũng là người chung sống mấy trăm năm, dù sao cũng có một chút xíu tình cảm.
"Tập trung, ma cấp cao tới." Lan U nhìn chằm chằm chỗ sâu tối đen, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có.
"Lần này sẽ chết sao?"
Lần này Lan U không cười Lan Cốc nói chuyện bén nhọn nữa, giọng hắn trong bóng tối rất rõ ràng: "Tiểu Cốc, lập tức ra ảo cảnh..."
Vẻ mặt Lan Cốc hờ hững, vẫn đứng lẳng lặng tại chỗ không nhúc nhích.
"Tiểu Cốc, đi đi!" Lan U nhíu mày.
Một lúc lâu, Lan Cốc thờ ơ trả lời: "Chỉ là cây khô mà thôi."
"Kiểu không chịu trách nhiệm này, ta không muốn nghe lần thứ hai.” Trong lòng Lan Cốc hơi động, giọng nói nghiêm túc như vậy, Lan U nghiêm túc. Nhưng, có cần phải như vậy, Lan Cốc thắc mắc.
Nếu Lan U nói như thế, vậy nhất định là nên. Lan Cốc bay đến lối ra.
“Ôi chao! Sao lại chạy chứ. Bắt về, nhất định Tôn chủ sẽ thưởng hậu hĩnh cho ta..." Ma kèm theo khói mù, bao phủ Lan Cốc: "Tiểu cô nương, đừng chạy."
Một thanh kiếm ngăn ở trước mặt khí đen.
"Ngươi đã muốn chết trước, ta không ngại lấy mạng ngươi trước."
...
Thiên đình vẫn bình tĩnh lạnh như băng, sương mù ngưng tụ lại tản ra, trông rất đẹp. Nhưng vẻ đẹp này lại dùng tính mạng duy trì, chúng tiên hưởng lạc không biết tai nạn phủ xuống, cũng chỉ có Hoa quân Lan U mà Ngọc Đế coi là cái đinh trong mắt chống cự mà thôi.
Lan Cốc ngồi ở trên bậc thang trước phong ấn ảo cảnh, quần áo bị nhuộm thành màu đỏ sậm nhắc nhở nàng có một người như vậy ở trong ảo cảnh, đang chiến đấu hăng hái.
Lan Cốc bị Lan U nói nhiều nhất chỉ là một từ lạnh lùng, một người đối với tính mạng của mình cũng lạnh lùng, đối với hắn có thể có mấy phần ấm áp. Lúc này lại không còn lạnh nhạt giống bình thường, lần đầu tiên có cảm giác ngồi không yên.
Chờ đợi khá lâu, thời gian từ một ngày chồng chất thành trăm ngày.
Hơn ngàn lần đứng lên ngồi xuống.
Nước mắt lơ đãng trượt xuống, rơi vào trong lòng bàn tay Lan Cốc, lành lạnh.
Hoa...cũng có nước mắt?
Có linh cảm mơ hồ, Lan U không về được sao? Lan Cốc suy sút ngồi xuống lần nữa. Nàng cũng muốn vào ảo cảnh xem thử, nhưng không nghĩ tới sau khi nàng đi ra, Lan U đã phong tỏa lối vào, nàng nào có thể phá được phép của hắn.
Thiên Đế có thể mở ra, nhưng không thể nào Thiên Đế lại giúp đỡ, lại nói, Lan U cũng không chịu để cho Tiểu Cốc của hắn đi cầu xin Thiên Đế.
Cái tên Lan U làm người ta...ghét này. Lan Cốc cúi đầu. Mũi ê ẩm, ở nơi này tiên khí lượn lờ, thiên quy vẫn ở thiên đình, cảm thấy lạnh lẽo.
Không có
//
window.__mirage2 = {petok:"5e811badf024e2a4879fb2c766dc1262ce05a9df-1589361439-86400"};
//]]>