Điên cuồng, không ai so với nó càng thềm điên cuồng.
Trong đôi mắt màu xanh biếc nổi lên đầy tơ máu, đầu tóc tán loạn, toàn thân vết máu loang lổ, cánh tay trái buông thỏng xuống, từng giọt máu tươi thỉnh thoảng theo cánh tay trái rơi xuống.
Phương Tử Vũ còn lại duy nhất cánh tay phải có thể động, đang nắm chắc trường đao, lúc này nó đã không còn nhớ rõ bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả nên đi đâu cũng không biết, điều nó biết duy nhất đó là, giết, giết sạch những người đang có ở mặt ở đây. Trong trạng thái điên cuồng, nó hoàn toàn không phòng ngự, một thanh trường đao bay múa trong biển người, phàm là những nơi nó đi qua đều bốc lên đoàn đoàn hắc vụ. Đám âm hồn xung quanh, không biết là bị hành động điên cuồng của nó hù dọa, hay là bị yêu khí tản mát ra từ trên người nó chấn nhiếp, mà không có kẻ nào dám tiếp tục xông lên công kích nó.
Phương Tử Vũ lúc này căn bản không phát hiện ra, ở trên người nó đang có một cỗ hắc khí từ trong cơ thể thông qua lỗ chân lông trên khắp người tán phát ra. Nó cả người bị cổ hắc khí bao phủ, như ẩn như hiện, như thần như ma.
Đáng tiếc, Phương Tử Vũ thủy chung không phải là thần, nó chỉ là một con người, một con người có xác thịt bình thường. Chỉ cần là người thì không thoát khỏi số kiếp sinh tử biệt li, cũng vứt không được cực hạn mà nhục thân vốn mang đến. Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao có rất nhiều người muốn tu chân thành tiên, mỗi một người đều muốn trường sinh bất tử, mỗi một người đều muốn khiêu chiến với cực hạn của bản thân.
Từng trận cảm giác suy yếu vô lực xông lên đầu, Phương Tử Vũ dưới tình huống mất rất nhiều máu tinh thần lại không giữ được, chiến đấu kịch liệt, nhục thân của nó đã đạt đến cực hạn.
Rốt cuộc, sau một tiếng"xoảng", thanh trường đao trong tay đầu tiên rơi xuống mặt đất, còn nó cũng từ từ ngã sấp về phía trước.
Vô số trường kiếm mũi đao hung hăng hướng về phía thân thể nó đâm tới.
….
-Chuyển Luân vương.
Chuyển Luân vương vẫn như cũ đối mặt với bức tường, hai tay chắp sau lưng, đối với lời hô hoán của phán quan sau lưng tựa như không nghe thấy, chỉ nhìn bức tường rồi xoay người đi lắc đầu than thở. Trầm mặc một hồi lâu, ông ta mới nói:
-Xem ra, nó không qua được một kiếp này rồi.
Phán quan cười nói:
-Điều đó không phải là càng tốt sao, ngài cũng không phải phá hủy quy củ của địa phủ.
-Đáng tiếc, đáng tiếc a. Ta vốn tưởng rằng thế gian này sẽ hiện ra thêm một cái kỳ tích, dù sao kẻ có thể sở hữu đồ vật đó tuyệt không phải là thường nhân, thật sự là đáng tiếc. Phán quan.
-Vâng.
-Đợi sau khi nhục thân của nó tiêu hủy, mang nó đi ra, hỏi nó xem có nguyện ý ở lại đây tu quỷ đạo hay không. Nếu nó nguyện ý thì trực tiếp mang nó đến quỷ vực để nó chuyên tâm tu luyện, nếu nó không nguyện ý… Y chiếu theo quy củ của địa phủ, phán nó chuyển thế đi.
Phán quan kinh ngạc nói:
-Nhưng mà, nó khi còn sống sát nghiệt quá nặng, nhất định phải chịu xong trừng phạt của mười tám tầng địa ngục.
Chuyển Luân vương gật đầu nói:
-Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi.
Lại đưa mắt nhìn bước tường, Chuyển Luân vương cười khổ nói:
-Bồ Tát, xem ra chúng ta đều đã nhìn lầm rồi.
Lại thở dài một tiếng, ông ta xoay người ngồi trở lại vị trí của mình.
…
"Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi."
Trong mơ mơ màng màng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt nó, bất ngờ chính là, vú nuôi đang cầm một cái bát nhìn nó mỉm cười từ ái.
"Vú nuôi…" Phương Tử Vũ gắng hết sức giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng thân thể truyền đến từng trận suy yếu khiến cho nó thủy chung vẫn không có sức lực đứng dậy. Vươn bàn tay ra, muốn giữ chặt lấy thân ảnh của vú nuôi, đáng tiếc bàn tay nắm được thủy chung vẫn là một khối không khí.
Vú nuôi quơ quơ cái bát trong tay, khuôn mặt mỉm cười nói:"Hôm nay chính là sinh nhật của cậu đấy, vú nuôi đặc biệt nấu một bát mỳ cho cậu ăn, ăn xong mỳ trường thọ rồi, tiểu thiếu gia lại lớn thêm một tuổi nữa, sau này đã là người lớn rồi…"
Phương Tử Vũ đôi môi run run.
Khuôn mặt của vú nương chầm chậm tan đi, sau đó xuất hiện khuôn mặt của Phúc thúc. Bạn đang xem tại Truyện FULL - docsach24.com
"Phúc thúc…"
Phúc thúc sắn tay áo, làm giả một bộ dáng hung thần ác sát:"Đám nhóc con các ngươi, ta xem đứa nào dám tiếp tục khi dễ tiểu thiếu gia nhà ta nữa, xem lão tử có lột da các ngươi không…"
Phương Tử Vũ toàn thân run rẩy, nước mắt không tự chủ được mạnh mẽ tuôn rơi.
Cảnh vật trước mắt lại một lần nữa biến ảo, lần này xuất hiện ba khuôn mặt, ba khuôn mặt nó suốt đời khó quên.
"Mang tiểu thiếu gia chạy đi!" Phúc thúc đã biến thân, giống người lại giống như hồ li, quát lớn một tiếng, bất chấp tất cả xông về phía ba người trước mặt đánh tới.
Vú nuôi ở bên cạnh Phương Tử Vũ rơi xuống một dòng lệ nóng, Phương Tử Vũ nhìn thấy rõ ánh mắt của vú nuôi, đó là ánh mắt bi thống, tuyệt vọng.
Phất trần của đạo sĩ cuốn chặt lấy cổ của Phúc thúc, kiếm của tên võ sĩ hung hăng đâm vào tim của thúc ấy.
"Không!!"
Ngay sau đó, cảnh vật lại biến đổi, vú nuôi ôm chặt lấy chân của hòa thượng, hòa thượng một chưởng vỗ nát đầu lâu của bà, thất khiếu của bà máu tươi chảy ra ồ ạt.
Cả khuôn mặt đầy máu, vú nuôi nhìn Phương Tử Vũ lần cuối, đó là ánh mắt bi ai.
Phương Tử Vũ ôm chặt lấy đầu, thống khổ hét lớn:"Không!!!"
"Cheng cheng đinh đinh…" Âm thanh ầm ĩ truyền đến, khi nó tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân đang ở trong chiến trường.
Đó là chiến trường nó quen thuộc.
Mấy vạn người đang vây quanh mấy chục người hung hăng chém giết, từ trong đó, nó nhìn thấy Từ Ngạo Thiên, cũng thấy được Thiết Huyết kỵ.
Từng thành viên Thiết Huyết kỵ nằm trong vũng máu, bọn họ là anh hùng, mặc kệ trên người bị đâm bao nhiêu lỗ, chỉ cần bọn họ còn một hơi thở, thề cùng địch nhân huyết chiến đến cuối cùng.
Phương Tử Vũ đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn bóp nát trái tim, nó từ trước đến nay không xem Thiết Huyết kỵ là đồng bọn, ngoại trừ Từ Ngạo Thiên ra, tất cả mọi người đều là công cụ cho nó lợi dụng làm miếng lót cho con đường báo thù. Chính tại giây phút này, khi nó lẳng lặng nhìn những người đã từng không phải là đồng bọn từng người từng người một vì bảo vệ Từ Ngạo Thiên, dũng cảm quên mình xông lên phía trước bị người ta giết hại, nó đột nhiên cảm thấy trái tim mình, đau quá.
Một cây trường mâu từ sau lưng Từ Ngạo Thiên lặng lẽ đâm tới.
"Không!!"
Nó không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn mũi mâu xuyên qua ngực Từ Ngạo Thiên, mà Từ Ngạo Thiên thì nhìn nó, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng.
Thời gian, dường như ngừng lại, tất cả được bảo trì nguyên dạng, tất cả những kẻ đang chém giết cũng giữ nguyên động tác của mình, không một ai di động.
Phương Tử Vũ rõ ràng nghe thấy hàm răng của mình đang phát ra những tiếng"ken két".
Đột nhiên, nó ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời rống to:"Ca!!"
"Đinh!" Trong đầu dường như có vật gì đó bị vỡ tan.
"Ầm!!" Một cỗ sóng khí rung trời từ trên người nó bắn ra, một đầu tóc dài của nó trong nháy mắt trở nên trắng xóa, hai tai biến vừa dài vừa nhọn, dựng thẳng đứng ở hai bên, đầu tai so với đỉnh đầu thậm chí còn cao hơn. Hai mắt của nó biến thành màu xanh biếc, đồng tử kéo dài thành một đường, móng tay của nó biến thành màu đỏ, hơn nữa nhọn nhọn, giống như mười cái móng vuốt màu đỏ như máu vừa dài vừa nhọn
Đúng vào lúc này, trong cơ thể Phương Tử Vũ, ba đoàn chân khí vốn bình hành không xâm phạm lẫn nhau trong nháy mắt dung hợp lại làm một, ba cỗ chân khí trong nỗi đau vô danh biến thành một đoàn màu sắc hỗn độn, một cỗ yêu khí kinh thiên động địa từ trên người nó phát ra.
……
Chuyển Luân vương đang thẩm vấn âm hồn đột nhiên đứng thẳng người dậy, mà đầu trâu mặt ngựa và phán quan đứng ở bên cạnh ông ta cũng hiện ra vẻ sợ hãi. Bất luận là trong hay ngoài đại điện, tất cả tiểu quỷ đều đang run lẩy bẩy, đại đa số đang sắp xếp âm hồn càng là quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu.
…..
Ở một nơi trong hư không.
Một thân ảnh chầm chậm trôi nổi trong hư không, nhìn không ra người đó là nam hay là nữ, cũng thấy không rõ dung mạo của người đó, chỉ có tiếng thở dài chầm chậm vang lên:
-Là đúng, hay là sai?