Yêu Hận Vô Biên

Chương 14

2514.

Hoắc Minh Hách phẫn nộ ngắt lời cô ta: “Đoạn video đó rõ ràng là do Ôn Minh Lãng tự mình nói ra, em thấy quan tài mà không đổ lệ.”

“Không, em không tin, em và Minh Lãng bên nhau ba năm, anh ấy làm sao có thể là loại người nhưa thế được! Rõ ràng Mễ Lan vu oan giá họa.

“bốp” một tiếng, Hoắc Minh Hách tát em gái một bạt, trên mặt trắng nõn của cô ta hằn nên năm vết ngón tay.

Mỗi lời nói của Mễ Lan đều có chứng cớ, rõ ràng nhà họ Hoắc bọn họ ức hiếp cô, em gái hắn vẫn còn không biết xấu hổ, một câu tiện nhân, hai câu tiện nhân, thật là quá đáng!

Hoắc Băng Băng òa lên khóc, nước mắt lưng tròng nhìn anh trai: “Anh dám đánh em! Anh bị Mễ Lan tẩy não rồi sao? Cô ta ác độc như vậy, âm hiểu như vậy, vậy mà anh còn đứng về phía cô ta!”

“Luận ác độc và âm hiểm, e rằng không ai có thể hơn được mày! Là mày khóc lóc gào thét muốn bỏ con của Mễ Lan, là mày biến tao thành tội đồ thiên cổ!”

Hoắc Minh Hách trợn trừng mắt đỏ tươi nhìn, sự tàn bạo đến nỗi khiến người khác phải rét run!

“Anh, từ bé đến lớn anh đều thương em, còn không nỡ mắng em một câu, hôm nay vì con đàn bà đó xích mích ly gián mà anh lại động thủ với em!”

“Bởi vì thương mày nên tao đã như câm như điếc suốt ba năm. Mày ức hiếp Mễ Lan tao đều nhắm mắt làm ngơ, tình yêu của cô ấy dành cho tao tao đều cự tuyệt! Vì thương mày mà khi phải lựa chọn giữa mày và cốt nhục của tao, tao đã không chút do dự mà chọn mày! Tao đối với mày...còn muốn như thế nào nữa?

Hắn nói xong, rảo bước đi ra ngoài cửa. Vừa bước được mấy bước thì bà Hoắc gọi chặn lại:

“Con trai, con định đi đâu? Đi tìm Mễ Lan sao? Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, mẹ không cho phép con đi tìm cô ta

Thân hình cao lớn Hoắc Minh Hách hơi ngừng lại, từ từ xoay người, nhíu mày nhìn mẹ hắn, ánh hắn trở nên huyền ào.

“Không cho con gặp cô ấy? Dựa vào cái gì? Đến lúc này mẹ vẫn còn sắt đá như vậy sao? Đừng quên cô ấy đã cứu mẹ một mạng!”

Bà Hoắc không nói thành lời, môi bà khẽ run, dựa vào thành ghế sô pha.

Mãi cho đến lúc thân ảnh Hoắc Minh Hách rời đi, Hoắc Băng Băng mới đến gần mẹ mình, ánh mắt đầy sự ác độc: “Mẹ, mẹ phải quản anh con thật chặt! Con tiện nhân kia vừa mới xuất hiện, nói vài lời liền khiến anh con như bị câu mất hồn phách! Anh sắp cùng Diệp Diệc Thu kết hôn rồi, đến luc đó không may xảy ra chuyện gì, mặt mũi Hoắc gia nhà ta biết để vào đâu?”

Ông Hoắc trừng mắt lên nhìn con gái, phẫn nộ nói: “Con vẫn còn không biết ngượng mà nhắc đến mặt mũi nhà họ Hoắc sao? Từ khi đoạn video được phát ra, nhà họ Hoắc chúng ta đã không còn mặt mũi nào nữa rồi! Cha năm đó cũng đã nói với con rồi, tiêu tiểu tử họ Ôn ánh mắt gian sảo, nhìn là đã biết không phải loại tốt lành gì, nhưng con cứ khăng khăng muốn ở cạnh nó! Nếu như Mễ Lan không cứu con, con sớm đã chết rồi, con còn dám chửi cô ấy? Làm sao con có thể nói được ra những lời như vậy được chứ!

Bà Hoăc xoa đầu con gái, thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Mễ Lan cứu con một mạng, đó là sự thật!”

Hoắc Minh Hách cả đêm không về, người nhà họ Hoắc cả đêm không ngủ được, trời vừa sáng liền lục đục dậy.

Chiếc bàn trong phòng khách bày một tập báo, trên báo đều là tin tức về buổi tiệc ngày hôm qua, rất nhanh, nhà họ Hoắc trở thành đôi tượng chỉ trích của công chúng, đặc biệt là Hoắc Băng Băng, những ngày tiếp theo cô ta đều không dám ra ngoài...