Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 71

Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác ngoài rồi treo nó lên, hỏi cô đã ăn chưa.
“Ăn rồi, cồn uống canh cá nữa.” Ôn Địch tập trung xem ti vi nên lơ đễnh đáp lại anh một câu.
Chính Nghiêm Hạ Vũ dặn dì hầm canh cá buổi tối cho Ôn Địch.


Đêm hôm tham gia tiệc từ thiện, anh với Ôn Địch đi mua cá và đề ăn kèm về, đến khi về nhà bắc nồi thì mới thấy không có gia vị nên anh lại xuống nhà đi mua.
Canh cá hầm xong thì đã sắp tới nửa đêm, Ôn Địch mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi nên chỉ uống có ngụm.


Thế nên hôm nay mới để dì hầm canh cho.
Nghiêm Hạ Vũ rót cho Ôn Địch một cốc nước nóng, rồi đặt lên trên bàn, anh ngồi xuống cạnh cô.
Ôn Ôn bây giờ đã quen với anh, chỉ cần anh về nhà nó sẽ dính lấy anh.


Anh ôm Ôn Ôn vào lòng, vuốt dọc lông Ôn Ôn rồi quay đầu nói với Ôn Địch: “Năm ngoái anh có đưa Ôn Ôn về nhà một chuyến.”
Ôn Địch không quyết gì, anh coi như cô thừa nhận.


Trước khi [ Mặt trái dục vọng ] phát sóng hai phút, trong nhóm chat nhỏ của bọn họ sôi nổi lên, Tần Tỉnh @mọi người, để mọi người nhớ xem đúng giờ.
Đây là bộ phim đầu tiên mà Tần Tỉnh theo đoàn làm phim tham gia từ đầu tới cuối nên nó giống như con của anh ta vậy, có cảm tình với nó.


Ôn Địch chuyển sang kênh khác, vừa hay nhạc mở đầu phim vừa bắt đầu, khi ca sĩ cất giọng trầm trầm lên thì suy nghĩ của cô cũng qua trở về hai năm rưỡi trước.


Khi ấy cô mới quyết định viết bộ phim này, sau chuyến du lịch ở Luân Đôn, cô còn đi London Eyes, trong khoang chật ních người đều đang chụp ảnh, còn một mình cô nhìn chằm chằm vào dòng sông Thames đến đờ đẫn, sự náo nhiệt chẳng hề liên quan gì đến cô


Trong khoảng thời gian đó, người trước rực rỡ, người sau bức bối, một bên vui vẻ còn một bên đau khổ, đồng thời cùng đan xen vào nhau.
Trong bộ phim, nhân vật nữ chính do Doãn Tử Vu thủ vai suy sụp, khóc lóc thảm thiết. Cô cũng khóc, khóc một mình trong đêm một trận, khóc vì chính bản thân mình.


Khóc xong, nội tâm cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng khóc xong cũng không ngủ được, cô bèn đứng dậy bật máy tính lên, thắp đèn viết kịch bản. Cô đã viết một câu cho Doãn Tử Vu: Khóc một lần là đủ rồi, khóc lần thứ hai sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền mua những đôi giày xinh đẹp.


Lúc này, bài hát mở đầu kết thúc, trên màn hình hiện lên mấy chữ: Tập 1.
Ôn Địch thầm hít một hơi thật sâu, tất cả những buồn đau và khó khăn của quá khứ đã theo phần mở đầu phim kết thúc rồi. Trong mắt của người ngoài, hơn ba năm qua chính là sự đẹp đẽ.


Còn với cô, đặc biệt nhất có lẽ là đêm nay [ Mặt trái dục vọng ] phát sóng đúng hạn.
Cuối cùng cô cũng phá kén rồi.
Giọng nói xa cách vô tình của Cố Hằng phát ra từ tivi: “Có năng lực thì sao, nhưng đáng tiếc lại không có thực lực.”


Cách màn hình Ôn Địch có thể cảm nhận được rằng lúc này Doãn Tử Vu đang nín thở, khó chịu, uất ức và không phục đều đang hiện diện trong mắt cô ấy.
Hồi ấy lúc tập đoạn này, Doãn Tử Vu còn bảo rằng ở trong phim bị Cố Hằng chèn ép quá.


Nội dung cốt truyện chỉ mới bắt đầu nhưng ngay từ khi bắt đầu Cố Hằng đã khiến Tiếu Đông Hàn trở nên sống động.
Chu Minh Khiêm khiến bầu không khí của cảnh kéo căng ra, mỗi một khung hình đều giống độ nét cao của phim điện ảnh.


Bản thân Doãn Tử Vu cũng đang theo bộ phim, lúc quay phim khi ấy đều có cảm giác rất rời rạc, không mượt mà nhưng bây giờ lại khác hoàn toàn với cảm nhận khi trước.
Cô ấy vẫn còn đắm mình trong nỗi oan ức của bản thân ở trong bộ phim, kết quả máy quay chuyển cảnh, lại đến một cảnh quay khác.


Đến thời gian và cơ hội cảm nhận sự uất ức và khó chịu của cô ấy ở trong bộ phim còn không có, nên chỉ có thể vội vã lao đến trạm dừng tiếp theo, vì cô ấy phải kiếm sống, vì công việc không thể để mất.
Doãn Tử Vu gửi tin nhắn cho Ôn Địch: [ Bà chủ Ôn, bây giờ em rất muốn tung kết cục rửa hận ra.]


Ôn Địch cười: [Đề nghị dạo này em đừng theo dõi phim nữa, cuộc sống khốn khổ của em ở trong phim vừa mới bắt đầu thôi.]
Doãn Tử Vu gửi một cái meme: [ Em không theo dõi phim nữa, nó sẽ ảnh hưởng đến việc em đọc kịch bản ngọt ngào [ Thế gian không bằng anh ].]
Tuần sau [ Thế gian không bằng anh ] sẽ khai máy.


“Có cảnh biệt thự của anh là tập nào thế?” Nghiêm Hạ Vũ xem xong tập 1 thì hỏi Ôn Địch.
Ôn Địch trả lời tin nhắn của Doãn Tử Vu xong thì nghiêng đầu nhìn anh: “Còn xa, đợi đến khi Doãn Tử Vu có tiền để mua được đã, bây giờ đến tiền thuê nhà cô ấy còn phải tính toán kỹ càng.”


Anh cứ tưởng rằng mình sẽ không theo dõi bộ phim nhưng kết quả lại bất tri bất giác xem hết cả tập phim, nội dung phim chặt chẽ, tập đầu tiên đã có hai cạm bẫy về buôn bán.


Vốn dĩ phần tình cảm chơi đùa khoảng thời gian khi ấy Ôn Địch không viết ra được cái cảm giác nhưng sau này sửa lại kịch bản nên đã bù lại những chỗ thiếu sót, hướng tình cảm sau này của Đàm Mạc Hành và Doãn Tử Vu cũng khiến cho nhiều người tò mò, nóng lòng muốn biết.


Trong tập đầu tiên, điều duy nhất mà anh không thích là trang viên của nhà Tiêu Đông Hàn đã xuất hiện ở phần sau của tập phim.


Chu Minh Khiêm quay cảnh mùa thu của trang viên khiến cho người ta có cảm giác ảo cảnh, nếu như Tiêu gia muốn mở cửa trang viên và có xem bộ phim này thì chắc hẳn có rất nhiều người muốn tới check in.


Nghiêm Hạ Vũ rót hai ly rượu vang rồi đưa cho Ôn Địch một ly: “Rating và lượng phát sóng của bộ phim này có thể sẽ vượt qua được [ Thế gian không bằng anh ].”
Anh cho cô thành công trước vậy.
Ôn Địch: “… Thành công có phải sớm quá hay không, đây mới là tập đầu tiên.”


“Anh còn xem được chớ nói gì đến người khác.”
Nghiêm Hạ Vũ khẽ ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu vang.
Anh xem tiếp tập hai với Ôn Địch.


Xem xong, Nghiêm Hạ Vũ thu hồi lại cái câu chắc là vượt qua [ Thế gian không bằng anh ] kia, không phải là có lẽ mà chắc chắn sẽ hay hơn bất kỳ bộ phim nào trước đó, hơn nữa còn sâu sắc hơn.


Nghiêm Hạ Vũ đưa Ôn Ôn đến ổ mèo rồi quay lại tìm Ôn Địch. Ôn Địch đang lướt Weibo, Cố Hằng và Đàm Mạc Hàng cả hai đã leo lên hot search trước khi hai tập phim kết thúc. Đây là lần đầu tiên cả hai cùng đóng một bộ phim hơn nữa lại còn có nhiều sự cạnh tranh nhau.


Cư dân mạng xem phim xong đã bày tỏ rằng bất kể là có cảm tình với nhau hay không cũng không quan trọng, mà chỉ muốn xem hai người họ đối đầu thôi.
Phim giật gân khiến người ta đã ghiền.


Trong bộ phim này dù là Cố Hằng hay là Đàm Mạc Hàng, đều đã không còn là hình tượng trên màn ảnh như trước nữa.


Trước khi bộp phim được phát sóng, phần lớn cư dân mạng đều cho rằng Đàm Mạc Hằng diễn nam chính thì sẽ là một hình tượng chính diện, nhưng sau khi xem xong thì mới thấy anh ta không phải là tử tế mà giống hạng người không từ thủ đoạn, đa mưu tính toán.


Ngoài mặt thì cho người ta cái cảm giác khiêm tốn, khiêm nhường, nhưng nói đúng ra là rất gian xảo, lòng dạ thâm sâu đầy mưu mô, là sếp lớn phía sau hậu trường.
Anh ta tốt đến mức khiến cho con người ta thấy đáng để giao phó cuộc đời nhưng cũng xấu xa đến mức khiến người ta nghi ngờ nhân sinh.


Là một cái bẫy đầy dịu dàng.
Vai Tiêu Đông Hàn do Cố Hằng đóng lại càng phá vỡ hình tượng chính diện mà anh ấy thủ vai trước đây.
Con người như Tiếu Đông Hàn được người khác bình phẩm có khen có chê không ai giống ai.


Mặt thì lắm, trong kịch bản không hề cố tình vẽ đẹp cho anh ta, theo cách nói của cư dân mạng thì là Cố Hằng diễn mang lại cảm giác vừa có văn hóa lại vừa xấu xa, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.


Không biết cảm giác yêu đương với người đàn ông như thế này ra sao. Mới chiếu hai tập phim thôi nhưng cũng không khó để nhìn ra, dù là nam một hay nam hai thì đều là người đi trên đỉnh của dục vọng. Bọn họ là kẻ tạo ra luật chơi nhưng bản thân lại đứng ngoài luật chơi.


“Mọi người trong nhóm chat hỏi anh liệu có phải nguyên mẫu do Đàm Mạc Hằng thủ vai là anh hay không.” Nghiêm Hạ Vũ đọc tin nhắn rồi nhìn về phía Ôn Địch.


Cô không chỉ vì anh mà viết kịch bản, thế gian không bằng anh không phải là chuyện tình của bọn họ, chẳng qua để cô tin vào chuyện có tình yêu như thế mà thôi.
Ôn Địch ngước mắt hỏi: “Anh cảm thấy là anh à?”


Cảm nhận của Nghiêm Hạ Vũ sau khi kết thúc bộ phim là: “Có chút giống nhưng lại không giống hoàn toàn.”
Ôn Địch: “Đấy là phần hình ảnh chung cho tất cả thương nhân.”
Nói rất rõ ràng rằng đấy không phải anh.
“Anh khiêm tốn không? Khiêm nhường không?”


Những phẩm chất này quả thực không đứng cạnh anh được, Nghiêm Hạ Vũ đáp: “Không phải là đang thay đổi ư?”


“Lúc em sáng tác đã chia tay anh lâu như thế rồi, sẽ không lấy anh làm nguyên mẫu đâu. Lại nói, vào khoảng thời gian đó anh vẫn cao ngạo, cái người khoan dung với người bên cạnh thì dẫu anh có bắc thang cũng không tới thế nên chẳng liên quan gì đến anh.”


“Chờ anh trở nên khiêm tốn thì ắt sẽ liên quan đến anh.” Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh cô, sờ vào chóp mũi cô, hai người dựa sát vào nhau, tựa như có thể nhìn rõ nhau lại như chẳng nhìn được gì.
Anh áp môi vào cô, làm rối loạn nhịp đập trái tim của cô.


Ôn Địch biết anh đang ghen tị. Cô đưa tay ra, vòng qua eo anh.
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô lên tầng, quay trở về phòng ngủ, không bật đèn, rồi đặt cô lên sô pha, đè cô dưới người mình.
-


Vào cái ngày Nghiêm Hạ Vũ tham gia tiệc rượu của công việc, thì vừa hay bộ phim điện ảnh [ Thế gian không bằng anh ] khởi quay, Ôn Địch bay đến Giang Thành để tham gia lễ khai máy.


Trên đường đến tiệc rượu, Khang Ba nhận được tin từ thư ký chủ tịch Lưu của công nghiệp Hoa Nguyên rằng tháng sau muốn tổ chức hội đồng quản trị nhằm thương thảo chuyện mở rộng sản lượng, xây dựng dây chuyền sản xuất mới.


Khang Ba chuyển tin lại cho ông chủ, ông chủ không phải người trong bản quản trị ngoài mặt nên sẽ không tham gia cuộc họp cho nên chủ tịch Lưu bảo thư ký thông báo lại nội dung cuộc họp trước đó.
Theo tình hình trước mắt thì có vẻ thành phần hơi bành chướng một cách mù quáng.


Nhưng với lượng tăng trưởng của đơn đặt hàng mới tại công nghiệp Hoa Nguyên trong hai năm qua thì năng lực sản suất không thể đáp ứng được nhu cầu của thị trường, nhất là công ty lại ký một đơn hàng mới trị giá sáu trăm triệu đô la mỹ, hơn nữa còn nghe nói rằng sau này sẽ có nhiều đơn hàng nữa.


“Tổng giám đốc Nghiêm, ý kiến của anh sao?”
Nghiêm Hạ Vũ xóa tin nhắn sau khi đọc xong rồi hỏi: “Chủ tịch Lưu còn nói gì nữa?”
“Nói rằng trong lòng ông ấy đã nắm chắc rồi.”
“Tuỳ ông ấy đi.”
Trước sự hấp dẫn lớn ở trước mặt, ai có thể dửng dưng cho được.


Thư ký Khang không hiểu cái câu đã nắm chắc của Lưu Đổng có ý gì. Mấy ngày nay anh ta toàn theo dõi [ Mặt trái dục vọng ], muốn biết xem Đàm Mạc Hành làm sao có thể đảo ngược được cạm bẫy.


Thế nhưng có lẽ nội dung sẽ tập trung ở phần sau và phần giữa, bây giờ mới chiếu đến tập tám, hãy còn sớm.
“Tổng giám đốc Nghiêm, hình như Tiêu Đông Hàn cũng sẽ tham gia tiệc rượu tối nay.”
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Dẫu có muốn gặp hay thì cuối cũng vẫn gặp.


Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Hạ Vũ khi nhìn thấy Tiêu Đông Hàn là nhìn vào khuy măng sét của Tiêu Đông Hàn, vẫn là cái mà trước đó Ôn Địch đã mua cho anh ta.
Một bộ khuy măng sét mà anh định rằng sẽ đeo cả đời.


Nhưng suy nghĩ lại, nếu ngày nào cũng đeo, thì rồi sẽ có lúc nó sẽ mòn. Nên sau cứ để cho anh ta đeo xem có thể đeo nó đến bao giờ.
Tiêu Đông Hàn cũng nhìn thấy anh, cách khoảng không mà cụng ly với anh.
Vừa nhấc cánh tay lên thì chiếc khuy măng sét dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt hơn.


Nghiêm Hạ Vũ hơi nghiêng ly rượu như đáp lại.
Hai người cách nhau không quá xa, Tiêu Đông Hàn nói gì anh đều nghe thấy được, sau đấy chợt nghe thấy Tiêu Đông Hàn nói “Ô ương ô ương” với người bên cạnh.


Lúc đầu Nghiêm Hạ Vũ không dám chắc đấy là giọng của Tiêu Đông Hàn nhưng âm sắc lại giống.
Thư ký Khang thấp giọng nói với anh: “Chắc dạo này tổng giám đốc Tiêu đang học phương ngữ Bắc Kinh.”
“Học thành cái dáng vẻ như quỷ kia?”
“…”


Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên thấy hối hận khi đến tiệc rượu, chỉ e rằng đêm có thể mơ thấy ác mộng mất.


Sau đó hai người lại chạm mặt nhau, lần này Tiêu Đông Hàn như cố ý nói cho Nghiêm Hạ Vũ nghe, anh ta vừa đúng lúc cầm ly rượu trên khay của người phục vụ: “Tôi không cần cái này, anh đưa cái này cho tôi đi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Anh cố nén không ngẩng đầu lên rồi bước đi.


Tiêu Đông Hàn cầm chiếc ly đế cao đi tới, như cười như không nói: “Gần đây tôi học được kha khá tiếng Bắc Kinh, ví dụ như, đồ khốn nạn.”
Nghiêm Hạ Vũ nắm chặt cái ly: “Tội gì phải tra tấn bản thân thế, anh nghe không thấy khó chịu à?”


Tiếu Đông Hàn cười: “Vui thú mà, anh hiểu gì chứ.”
Anh ta tự đáp: “Gần đây tôi vừa xem một kịch bản cổ trang.”
“Anh đọc hiểu?”
“… Hai năm trước thì quả đúng là không hiểu.”
Tiêu Đông Hàn như đang khoe khoang rằng bây giờ anh ta có thể đọc hiểu được.


Nghiêm Hạ Vũ không muốn đả kích Tiêu Đông Hàn nhưng là tự anh ta đưa tới miệng. Anh đoán chắc là Tiêu Đông Hàn giống mình, xem kịch bản cổ trang của Ôn Địch, anh nói một câu trong đó, là Ôn Địch trích dẫn trong [ Đào hoa phiến ]: “Núi tàn là lúc mộng chân thực nhất, cảnh xưa khó ném bỏ, không tin cái địa đồ này đổi thay.”, ý là gì, hiểu không?”


Tiêu Đông Hàn vẫn chưa thấy cái đấy.
Nghiêm Hạ Vũ đáp: “Trong [ Đào hoa phiến ] còn có một câu cực nổi tiếng, có lẽ anh từng nghe tới, nỗ lực trong câu.”
Anh sợ Tiêu Đông Hàn lại giở giọng Bắc Kinh nên quay người tìm người khác.


Tiêu Đông Hàn gọi cho thư ký Lỗ, hỏi rằng trong [ Đào hoa phiến ] thứ gì nổi danh nhất.
Thư ký Lỗ nhớ lại: “Là câu “mắt thấy người lên Chu lầu””
Tiêu Đông Hàn  “ừ” một tiếng, như có điều suy nghĩ mà nhấp một ngụm rượu vang.


Thư ký Lỗ nói: “Vừa nãy Khương Quân Tinh gọi điện thoại cho tôi bảo rằng bên phía chủ tịch Lưu chuẩn bị mở rộng dây chuyền sản xuất.” Không biết có phải chỉ tịch Lưu đang dần rơi vào bẫy hay không.
-


Ngày hôm sau Nghiêm Hạ Vũ nghỉ ngơi, nhưng Ôn Địch vẫn ở Giang Thành chưa về, nên anh bèn mang Ôn Ôn về nhà. Đến một môi trường xa lạ, Ôn Ôn như một đứa trẻ dán chặt lấy Nghiêm Hạ Vũ, ôm lấy anh ngó đông ngó tây không muốn đi xuống.


Nghiêm Nghiêm vội vã muốn chơi với Ôn Ôn nên đu quanh chân của Nghiêm Hạ Vũ.
Sau đó vì không có cách nào nên nó tự tha lấy quả bóng nhỏ rồi chơi một mình, nó còn cố tình để quả bóng lăn tới bên chân Nghiêm Hạ Vũ, thu hút sự chú ý của Ôn Ôn, muốn Ôn Ôn cùng chơi đồ chơi với nó.


Diệp Mẫn Quỳnh ra hiệu cho Nghiêm Hoành Cẩm nhìn Nghiêm Nghiêm: “Đúng là cháu trai thì quấn ông, không cần phải dạy cũng biết sử dụng vốn liếng thu hút sự chú ý của người khác rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ bất lực nhìn mẹ.


Nghiêm Hạ Ngôn bật cười, cô ấy vốn tưởng rằng Nghiêm Nghiêm sẽ sừng cồ, có ác ý với Ôn Ôn, chẳng ngờ lại hòa hợp như thế, nếu Ôn Ôn mà còn không xuống thì khéo có khi sẽ đánh nhau mất.
Cô ấy gọi ba tới: “Bế cháu gái của ba đi.”


Nghiêm Hoành Cẩm cười nói: “Đợi Ôn Ôn quen dần.” rồi ông ấy nhìn con trai mình: “Bao giờ ba mới có thể ôm cháu gái thật sự đây, hộ khẩu đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Nghiêm Hạ Ngôn đá anh trai một cái: “Tết năm nay anh có đến Giang Thành không?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Có.”


Nghiêm Hạ Ngôn định sau Tết sẽ đến đấy, ngày trước cô ấy ước ở cây điều ước tại phố cổ Giang Thành, nếu anh trai có thể hòa giải với Ôn Địch thì cô ấy sẽ tạ lễ
Nhoáng cái đã qua hai năm.


Nhắc đến Giang Thành, Nghiêm Hoành Cẩm nghĩ đến bí ký Lương, ông ấy hỏi con trai: “Con thực sự nhờ bí ký Lương làm mối cho con sao?”
Nhờ bí thư Lương giới thiệu anh với nhà họ Ôn, muốn gần gũi với Ôn Địch.


Nghiêm Hạ Vũ không tiếp lời, nhưng đúng là có chuyện này. Lúc ấy Ôn Địch với Tiêu Đông Hàn vẫn chưa ở bên nhau, anh lại nắm được thư ký lương là cái đường nhân duyên, nhưng trước khi bí thư Lương có thời gian nói với Ôn Trường Vận chuyện này thì Ôn Địch và Tiêu Đông Hàn đã yêu nhau rồi.


Sau đó nghe nói Ôn Địch chia tay, bí thư Lương nhắc chuyện này với Ôn Trường Vận.
Sau đó thì anh không rõ nữa.


“Ôi, anh này, đột nhiên em có cách này.” Nghiêm Hạ Ngôn chợt ngồi thẳng dậy, nghĩ kế cho ông anh trai: “Ôn Địch với người nhà nhất định sẽ nói phương ngữ Giang Thành, anh học nói tiếng Giang Thành, thật sự muốn học thì độ hảo cảm càng lên, tin em đi, chắc chắn không sai.”


Nghiêm Hạ Vũ đáp: “Anh đang học.”
“Thật hay giả thế?” Nghiêm Hạ Ngôn đá nhẹ vào người ông anh trai.
“Nói với mọi người vái câu đi.”


Nghiêm Hạ Vũ không đáp, anh cảm thấy không đúng lắm, bây giờ mà nói thì giống như hiệu quả Tiêu Đông Hàn nói phương ngữ Bắc Kinh, quá đáng sợ.


Giọng Giang Thành khó hơn nhiều so với giọng Bắc Kinh, giọng Giang Nam cũng rất khó hiểu, học giọng Giang Thành hơn nửa năm, hiện tại anh cũng nghe hiểu được phần lớn lời nói Thượng Hải.
"Anh học với ai? Phạm Trí Sâm tìm thầy giáo bản địa ở Giang Thành cho anh sao?"
"Không phải, là hàng xóm bên cạnh nhà ở Giang Thành, anh Hoàng.”


Anh lợi dụng thời gian nghỉ trưa học với anh Hoàng, bắt đầu học từ tháng năm đến bây giờ, nếu không có tình huống đặc thù thì không bao giờ ngừng.
Nghiêm Hạ Vũ ở nhà cũ một ngày, trước khi trời tối mang theo Ôn Ôn quay về biệt thự.
Anh gửi cho Ôn Địch nhiều đoạn video ngắn, đều liên quan đến Ôn Ôn.


Ôn Địch mới từ studio ra, ấn mở video, là video bố mẹ Nghiêm Hạ Vũ chơi với Ôn Ôn, cô vẫn rất thích bầu không khí gia đình nhà Nghiêm Hạ Vũ, mà Nghiêm Hạ Vũ thường thường chơi bài dịu dàng.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: [ Khi nào làm xong quay về? ]


Ôn Địch vẫn chưa chắc chắn, chỗ đoàn làm phim phối hợp cô đứng ra giao tiếp dễ dàng hơn: [ Trước năm mới em sẽ về một chuyến, về ăn tết với Ôn Ôn. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Đừng chạy tới chạy lui, anh đưa Ôn Ôn tới, vừa hay tham gia họp mặt chúc Tết. ]


Anh đã sớm đặt vé máy bay, hôm quay về Giang Thành, mang theo những đồ quen thuộc cho Ôn Ôn, dọc đường đi Ôn Ôn không ồn ào, rất biết điều nằm ở trên đùi anh.


Lúc đó anh nghĩ, nếu như anh có con gái không biết có bám anh như vậy không? Trước đây anh không có ước muốn gì nhưng hiện tại có hơi mong muốn cặp sinh đôi nhà Tưởng Thành Duật.
Máy bay đáp xuống Giang Thành, Ôn Địch tới đón.
Ôn Địch hỏi anh: "Anh ở Giang Thành mấy ngày?"


Nghiêm Hạ Vũ: "Không có chuyện về trước Tết."
Lại muốn ở Giang Thành đón Tết.
Ôn Địch khuyên anh quay về: "Một người một Tết không có ý nghĩa, anh nên đến nhà ông bà nội và ông bà ngoại tham gia náo nhiệt."
Nghiêm Hạ Vũ lập lờ nước đôi nói: "Để sau rồi nói."


Ôn Địch lập tức đi đến xe của mình, mở cửa xe cầm lấy một hộp quà đi ra, lát nữa cô sẽ trực tiếp đưa Ôn Ôn về nhà ông bà nội, không định cùng anh trở về.
Cô đưa quà cho anh: "Đầu tiên chúc anh năm mới vui vẻ.”
Nghiêm Hạ Vũ được sủng ái mà đâm ra lo sợ: "Cảm ơn."


Anh nhận lấy quà, thuận tay ôm cô vào trong ngực.
Trở lại xe, Nghiêm Hạ Vũ mở hộp quà, là một bộ câu đối xuân, cô viết không có bắt chước theo chữ của ông nội Ôn, chính là nét bút của cô.
Mong ước năm mới của cô với anh đều viết ở trong câu đôi xuân này.


Trước đây lúc ăn Tết, một lần cô đều mua cho anh hàng chục món quà, đưa nhiều đến chính cô cũng không nhớ rõ mình tặng cái gì, bây giờ sẵn lòng chuẩn bị cho anh một phần tỉ mỉ.
Ngày mai sẽ phải tham gia họp mặt đầu xuân, chắc chắn sẽ gặp Ôn Trường Vận, còn sẽ ngồi cùng một bàn.


Nghiêm Hạ Vũ trưng cầu ý kiến của những bạn bè trước đây không được cha vợ chào đón trong nhóm chat: “Các cậu làm sao qua được ải của ba mẹ vợ vậy?”
Một vài người trong nhóm tựa như bị mất trí nhớ: “Ngoài cậu ra thì còn ai không được chào đón nữa đâu?”


Nghiêm Hạ Vũ: “Nhất định cần tôi phải chỉ mặt điểm tên ra à? Tôi đã nhớ hộ thay các cậu hết rồi.”
Tần Tỉnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Kể vài chuyện nghe thử đi.”


Bọn họ sỉ nhục Nghiêm Hạ Vũ một hồi, cuối cùng nể tình anh đáng thương, tiếp thu ý kiến quần chúng nghĩ kế cho anh, còn về phần kế nào có ích với anh thì cứ để anh tới lúc đó tùy cơ ứng biến.
Ngày hôm sau, Nghiêm Hạ Vũ tới địa điểm tổ chức họp mặt đầu xuân năm mới sớm hai mươi phút.


Phạm Trí Sâm chờ anh ở cửa cùng vào: “Lão Ôn đã đến rồi, tôi mới vừa gọi điện cho ông xong.”
Vào trong sảnh tiệc, Nghiêm Hạ Vũ lần lượt bắt chuyện với những người mình quen biết, sau đó đi về bàn của mình.


Anh, Phạm Trí Sâm và Ôn Trường Vận ngồi cùng một bàn, chỉ có điều chỗ ngồi khác nhau một chút.
Ở những sự kiện như thế này, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau tìm đúng vị trí ngồi của mình dựa theo thực lực của doanh nghiệp của bản thân, không ngồi lung tung.


Ghế chủ tọa để trống không cần nói cũng biết là của Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhẹ nhàng kéo ghế của mình ra, nhìn về phía Ôn Trường Vận: “Ba tới ngồi đi ạ.”
Ôn Trường Vận nhất thời bối rối.


Phạm Trí Sâm rất sáng suốt giúp một tay vun vào: “Lão Ôn, con gọi anh lại ngồi kìa, anh còn ngượng ngùng làm gì.”


Những người còn lại trên bàn cũng hiểu ra, tiếng gọi “ba” vừa rồi là dành cho Ôn Trường Vận, họ đều biết Nghiêm Hạ Vũ đang theo đuổi con gái của Ôn Trường Vận, không ngờ tiến triển nhanh như vậy.


Mọi người cũng hùa vào theo: “Chủ tịch Ôn mau lại ngồi đi, anh ngồi chỗ này đúng là làm con trẻ khó xử.”
Từ tổng giám đốc Nghiêm, Nghiêm Hạ Vũ biến thành con cháu trong nhà Ôn Trường Vận.


Cứ như vậy, Ôn Trường Vận bị mọi người nhiệt tình đẩy đến chỗ ngồi của Nghiêm Hạ Vũ, mà Nghiêm Hạ Vũ kính cẩn ngồi xuống ở bên cạnh ông.
Nghiêm Hạ Vũ uống nửa ly nước ấm mới bình tĩnh lại, ban nãy tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa anh không nghe thấy người xung quanh nói cái gì.


Kinh nghiệm của người trong nhóm, vẫn hữu dụng nhất.