Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 7

Nghiêm Hạ Vũ nói được thì làm được, trong lịch trình quay của những ngày kế Ôn Địch luôn luôn có thể ăn những món mặn, canh hoặc súp ở do đầu bếp của nhà hàng tư nhân đó nấu, Nghiêm Hạ Vũ tạm thời không rảnh để học nấu canh.


Ôn Địch cũng hiểu cho anh, không ép anh làm, có được đồ ăn, nước canh làm riêng như thế này cô đã thỏa mãn rồi, chỉ là có đôi khi cô hơi bồn chồn.


Đúng như theo trực giác của Ôn Địch, trong suốt vài ngày thực hiện nhiệm vụ chụp ảnh, cô có thể cảm nhận rất rõ ràng Kỳ Minh Triệt có thành kiến với mình. Hai người họ đã hợp tác với nhau vài ngày rồi nhưng chẳng có chút ăn ý nào, trong mấy trận đấu nhóm bọn họ đều xếp cuối cùng.


Lần nào có trận đấu với các nhóm khác cô cũng cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hình như anh lại bài xích chuyện hợp tác với cô.
Đây là lần đầu cô gặp Kỳ Minh Triệt, không hề đắc tội anh cái gì, cô nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc là tại sao anh lại có thái độ như vậy.


“Chị Ôn Địch, đến ăn hoa quả này. Chị cứ yên tâm ăn đi ạ, chỗ hoa quả này em chọn kỹ rồi, toàn mấy loại ít đường thôi.” Tân Nguyên đưa cho cô một phần.
Trợ lý của Tân Nguyên lấy ra một túi lớn, mỗi người trong đoàn đều có phần.
“Anh Kỳ, đây là phần của anh.”


Tân Nguyên nhìn tên trên hộp hoa quả, chắc chắn không bị nhầm hộp rồi mới đưa cho Kỳ Minh Triệt.
Kỳ Minh Triệt cũng không từ chối, “Cảm ơn.”


Ôn Địch thấy hộp hoa quả của mình có viết chữ “Địch”, hoá ra là trợ lý của Tân Nguyên chọn riêng các loại hoa quả yêu thích của từng người. Hoa quả đã được rửa sạch, mở ra là có thể ăn ngay.


Đạo diễn cũng tới ăn hoa quả, mọi người tụ tập quanh chiếc bàn để hoa quả, chia nhau để ăn, cười cười nói nói chờ thức ăn tới.
Không thể phủ nhận, đây chính là đội ngũ làm việc hoà hợp nhất mà Ôn Địch từng tham gia, chỉ trừ mỗi Kỳ Minh Triệt là người không thể hoà nhập được.


Tân Nguyên phát hoa quả xong thì ngồi xuống, đạo diễn hỏi cô ta: “Trên tay cô đeo lắc hãng nào vậy? Chương trình của chúng ta cũng có hãng trang sức tài trợ đó, đến lúc đó khả năng là bọn tôi sẽ phải làm mờ lắc tay của cô.”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhìn sang, kể cả Ôn Địch.


Chiếc lắc tương đối rộng, Tân Nguyên nhét nó vào tay áo, nói: “Cũng không phải hàng cao cấp gì cả, đây chỉ là một món quà vô cùng đặc biệt mà tôi nhận được hồi học trung học.”


Có một người lên tiếng trêu ghẹo: “Cô giữ lại nhiều năm như vậy, lại còn luôn đeo trên tay, xem chừng có biến nha.”


Tân Nguyên chỉ cười, cũng không phủ nhận, nói mấy câu lập lờ nước đôi để mọi người dễ hiểu lầm: “Không mang không được ấy. Tôi cũng đã đeo mười năm rồi, chỉ cần không có hoạt động quay phim chụp hình gì là tôi sẽ đeo. Hôm nay mặc áo dài tay nên tôi quên mất không tháo.”


Cô ta cố ý lái sang chuyện khác: “Hoa quả có ngon không mọi người?”
Tất cả mọi người đều hiểu, Tân Nguyên có một người bạn trai giấu mặt đã hẹn hò lâu năm.


Ôn Địch không có hứng thú đi nghe ngóng chuyện đời tư của người khác, Tân Nguyên có bạn trai hay không cũng không liên quan gì tới cô, cô cũng không để tâm.
Đạo diễn lại thèm lẩu, tới tối ông mời khách, hỏi bọn họ xem có ai đi không.


Ôn Địch là người đầu tiên nói không đi, “Gần đây tôi tăng cân rồi, muốn giảm béo.”
Kỳ Minh Triệt liếc xéo cô, buổi tối anh đâu thấy cô ăn ít.


Phòng của anh và Ôn Địch nằm ở cùng một tầng. Có mấy lần anh thấy người giao đồ ăn tới nhưng lại phát hiện ra rằng đồ ăn không phải là đồ địa phương. Ở bên ngoài túi đựng đồ ăn có ghi tên của một nhà hàng tư nhân.


Đã mấy lần anh tới nhà hàng tư nhân này, và tất cả mấy lần đó đều đi theo bố mình.
――
Sau khi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lúc, bọn họ quay về điểm chụp ảnh.
Ôn Địch ngồi cùng xe với Kỳ Minh Triệt, hai người không nói lời nào với nhau.


Xe chạy tới, cô đi về hướng cửa sau xe, Kỳ Minh Triệt đi sau lưng cô, hai người luôn giữ một khoảng cách thích hợp.
Còn chưa đi tới nơi chiếc Venucia* đang đỗ, điện thoại của Kỳ Minh Triệt đã vang lên.
(*) Venucia: Là một thương hiệu xe hơi thuộc hãng Nissan.


Anh nhìn dãy số, quay đầu đi về hướng ngược lại, cách một khoảng rồi mới bắt máy.
Câu đầu tiên Minh phu nhân nói là: “Mẹ cũng biết đại khái tình nhân của bố con là ai rồi.”
Kỳ Minh Triệt cũng không bất ngờ gì, hỏi theo: “Dạ, là ai vậy?”


Minh phu nhân không định nói cho con trai mình biết, chỉ sợ anh anh gây rắc rối ở ngoài, bà không cản nổi: “Đây là chuyện của mẹ, bố con xằng bậy bên ngoài thế nào thì người tính sổ với ông ta cũng là mẹ. Con lo mà quay chương trình cho tốt đi, lúc trước mẹ đầu tư vào đó cho hai mẹ con mình đó, con đừng có làm trò cười cho người khác.”


Kỳ Minh Triệt không nói gì.
Đợi lâu chẳng thấy anh đáp lại, Minh phu nhân gọi: “Minh Triệt?”
“Con nghe đây.” Kỳ Minh Triệt cúi người nắm một chút tuyết, nghịch ở trong tay.


“Đừng chỉ nghe, con phải lắng nghe.” Minh phu nhân tận tình khuyên bảo: “Mẹ biết, con giận bố con, mẹ cũng giận chứ.” Nhưng mà tức giận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. “Con cứ coi như không biết, quay chương trình cho thật tốt. Nếu giờ gây ồn ào quá lớn thì về sau ai cũng không có đường lùi, con nghe lời mẹ có được không?”


Những bông tuyết tan thành nước trên đầu ngón tay anh, vừa lạnh vừa buốt.
“Mẹ.” Kỳ Minh Triệt bỗng lên tiếng: “Có phải mẹ không nỡ ly hôn với bố không?”


Minh phu nhân hỏi lại: “Trong mắt con mẹ là người như vậy sao? Mẹ cũng đâu sống nương nhờ ông ta, công ty có được như ngày hôm nay, không nói khoác thì cũng có một phần ba là công lao của mẹ. Minh Triệt, có thể con chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu vụ này lùm xùm quá mức để cho mọi người trong công ty biết được, vậy thì phải làm sao? Con, rồi anh trai con, chị dâu của con, còn có cả cháu gái của con, chẳng phải đều sẽ bị mọi người cười chê sao? Người lớn thì coi như tạm ổn, nhưng còn cháu con, nó chỉ là một đứa nhỏ thôi. Về sau cháu gái con sao có thể ngẩng cao đầu cho bằng bạn bằng bè được?”


Kỳ Minh Triệt không thể nhịn được nữa: “Cũng chính vì bố biết được mẹ không dám làm ầm lên cho nên mới không sợ gì đó!”


Minh phu nhân cười khổ, “Đúng nhỉ. Mẹ không thể thờ ơ với các con như ông ta được. Con yên tâm đi, mẹ đâu phải là người để mình thiệt thòi, mẹ sẽ không để ông ta khinh bỉ mẹ mãi được đâu.”


Trọng điểm trong cuộc điện thoại này còn chưa được đề cập, “Minh Triệt, mẹ có thể khẳng định, vô cùng chắc chắn rằng Ôn Địch không phải là người thứ ba, con đừng có suốt ngày nhắm vào cô ấy nữa. Ôn Địch có chọc giận gì con đâu, vậy mà mỗi ngày còn phải chịu đựng thái độ của con nữa!”


Kỳ Minh Triệt bỗng nhiên nở nụ cười, mẹ anh nói vòng vo tam quốc mãi như vậy, hóa ra là vì muốn anh có thể hòa hợp với Ôn Địch, quay cho xong chương trình này, đừng để hở ra những mặt không cần thiết.
Mẹ anh vì muốn bảo vệ thanh danh của gia đình mà phải nhọc lòng như vậy.


Minh phu nhân điềm tĩnh nói: “Con đừng tin vào những chứng cớ kia, làm sao con có thể đảm bảo được tất cả những chứng cứ đó là sự thật? Trực giác của mẹ cho rằng người thứ ba kia chắc chắn không phải là Ôn Địch.”


Kỳ Minh Triết không muốn nói với mẹ những chuyện vô nghĩa như thế này nữa. Anh muốn cúp điện thoại: “Mẹ, con bận rồi.” Cúp điện thoại xong, anh gọi cho trợ lý, đi thẳng vào vấn đề: “Cô quay về Bắc Kinh đi, về sau đừng đi theo tôi nữa.”


Cô trợ lý trẻ nghe xong thì sửng sốt, tủi thân nói: “Nhưng nếu anh để tôi trở về, tôi sẽ bị mất việc mất. Trước khi tới đây Kỳ tổng từng nói tôi rồi.”


Kỳ Minh Triệt lặng thinh không nói gì. Cô trợ lý này chính là người mà mẹ anh đã sắp xếp. Cô gái trẻ này không nói nhiều lắm, cũng khôn khéo tài giỏi, duy chỉ có một điểm khiến cho anh không thể chịu được chính là cô sẽ báo cáo hết những tình huống anh gặp phải cho mẹ. Nếu không thì làm sao mẹ anh có thể biết được mối quan hệ của anh và Ôn Địch không được tốt?


Trợ lý khuyên nhủ anh: “Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Kỳ tổng cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Bà ấy sợ anh hàm oan cho chị Ôn Địch. Anh yên tâm, những cái gì nên nói tôi sẽ nói, còn những thứ không nên tôi sẽ không hé răng nửa lời.”


Kỳ Minh Triệt cũng không định gây chuyện với cô gái này, nuốt cục tức vào trong: “Buổi chiều nay cô đừng mang xe qua đây nữa.”
Trợ lý thấy Kỳ Minh Triệt nổi nóng, cũng không dám trêu chọc anh nữa, anh nói gì thì làm nấy.
Chỉ cần không bắt cô quay về Bắc Kinh là được.


Kỳ Minh Triệt ngồi lên xe, ngồi cách Ôn Địch một cái ghế. Anh bỏ tay vịn xuống để giữa hai người hoàn toàn cách biệt nhau.
Cái tay vịn này đã phân rõ giới hạn giữa hai người.
Ôn Địch thấy mãi cũng quen, coi như chưa từng nhìn anh.


Trên đường đi đạo diễn cũng không có ý định dừng lại để thu thập tư liệu sống, thành ra bọn họ cũng được vui vẻ nhẹ nhõm hơn.
Sau khi xuống xe họ đi bộ đến nơi chụp. Nơi đây được mệnh danh là tiên cảnh phủ tuyết bạt ngàn.


Những cây tiếp tuyết tùng trên đường xốp mềm, dù có đạp xuống cũng không quá nổi bắp chân.


Ôn Địch đi sau lưng Kỳ Minh Triệt. Ở đây có một đoạn núi dốc cần phải leo lên, cô chẳng may trượt chân, ngã xuống đống tuyết. Thực ra đau thì cũng không phải là đau, chỉ là cảnh này đã bị ống kính ghi lại nên cô cảm thấy có chút mất mặt. Kỳ Minh Triệt đã nghe thấy tiếng động sau lưng, nhưng anh cũng không quay đầu lại, cũng không chạy lại đỡ Ôn Địch dậy, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.


Tới tầm xế chiều hôm nay, đoàn ekip chương trình tổ chức một cuộc đấu phân thắng bại giữa hai nhóm, mỗi nhóm có 4 vị khách mời.


Ôn Địch tương tác với những người khác rất tốt, mọi người tương tác với nhau, cư xử hòa hợp. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây có lẽ là lần quay tốt nhất của Ôn Địch.
Tới tầm chiều tối, chủ đề về tuyết của mùa thứ nhất hoàn toàn kết thúc.


Lúc trở lại khách sạn, Kỳ Minh Triệt được đạo diễn gọi đi ăn riêng.
Không có người khác ở đây, đạo diễn đi thẳng vào vấn đề: “Lúc vừa về nước, chẳng phải cậu nói với tôi Ôn Địch là người giúp cậu có được linh cảm, hiện giờ lại làm sao vậy?”


Đạo diễn đương nhiên có thể nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Kỳ Minh Triệt và Ôn Địch, nhưng ông cũng không tiện nói gì nhiều, sợ làm ảnh hưởng tới trạng thái quay chương trình.
Kỳ Minh Triệt uống một hớp rượu trắng lớn, cau mày nuốt xuống.


Quả thật, Ôn Địch có thể mang tới linh cảm cho anh, vì vậy ngay sau khi về nước, lúc đăng ký tài khoản WeiBo dưới danh nghĩa nhϊế͙p͙ ảnh gia, người đầu tiên anh follow chính là Ôn Địch.
Về sau anh đã unfollow.


Lại một lần nữa follow là vào ngày đầu tiên quay chương trình thực tế này, ê-kíp yêu cầu mỗi người trong một nhóm phải follow tài khoản WeiBo của nhau để còn tiện tag nhau. Vì vậy, anh bất đắc dĩ phải follow cô lần nữa.


“Nếu như hai người các cô các cậu không hợp tính nhau, vậy thì tới tập sau cùng lắm thì chúng ta sẽ chia nhóm lại lần nữa, tôi sẽ sắp xếp Ôn Địch với một người khác hòa hợp hơn.”


Mặc dù đạo diễn đã quen Kỳ Minh Triệt được mấy năm, nhưng công phải ra công tư phải ra tư, cứ tiếp tục như vầy sẽ kéo cả đoàn xuống.
Kỳ Minh Triệt nói rõ quan điểm: “Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh thái độ, không cần phải chia lại tổ đâu.”


Đạo diễn chạm ly với Kỳ Minh Triệt, những lời muốn nói đều ở trong ly rượu này.
――
Tới giữa trưa ngày thứ hai, tất cả mọi người đều dọn đồ để về nhà, tập hai sẽ được quay vào tuần tới.


Lúc trời chập choạng tối thì Ôn Địch về tới Bắc Kinh, cô trực tiếp về lại biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ.
Hồi chiều khi phải ngồi nhàm chán trên máy bay, cô đột nhiên nhớ tới đống quà chồng chất trong phòng khách nhà Nghiêm Hạ Vũ, lúc trước cô quên chưa bóc ra xem.


Cô không hay đến biệt thự của anh, những đồ dùng sinh hoạt ở đó khá ít.
Quản gia nhìn thấy cô xuống xe, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó tươi cười tiến tới giúp cô xách hành lý.
Lần gần nhất cô tới đây là nửa năm trước, chắc là quản gia tưởng cô và Nghiêm Hạ Vũ chia tay rồi.


Lúc vào biệt thự, Ôn Địch nhìn thấy đóng quà để ở phòng khách, ít hơn so với tưởng tượng của cô, chồng thành hai hàng ngăn nắp cao ngang bàn trà. Trước đây Nghiêm Hạ Vũ từng nói như nào nhỉ? Nói là ở phòng khách nhà anh chồng một đống quà, lúc nào rảnh thì cô ghé qua bóc ra mà xem, nhưng từng này mà cũng được coi là ‘chồng một đống’ đó hả?”


Ôn Địch quay về phòng ngủ tắm rửa, thay đồ mặc nhà thoải mái rồi mới xuống tầng. Cô không vội mở quà mà nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ trước, gửi cho anh một cái sticker.


Giờ Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy tin nhắn của Ôn Địch thì đã hình thành phản xạ có điều kiện. Anh đang dự một buổi thảo luận ở hội sở, nhận được tin của cô thì dập thuốc lá, nói với người ngồi bên cạnh: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một chút.”


Anh đi tới cuối hành lang hội sở rồi gọi điện cho Ôn Địch. Anh đứng ở bên cửa sổ nhìn ra sân hội sở, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe vừa mới vào sân, nhưng không đỗ lại mà chỉ dừng chút rời rời đi.


“Chà, lạ thật đấy, bình thường khi cậu thấy xe của Nghiêm Hạ Vũ thì ngay tức khắc sẽ muốn chạy lên tầng lẻn đến bên anh ta, hôm nay lại làm sao thế?”
Đinh Nghi đang ngồi ở ghế phó lái, dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn Điền Thanh Lộ.


Điền Thanh Lộ cũng không vòng vo với cô bạn thân: “Tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào ngày mùng sáu tháng sau.” Cô ta còn nhấn mạnh: “Nghiêm Hạ Vũ tự mình chọn thời gian.”
Nào, cậu giỏi thì nói tiếp đi.


Hóa ra là ván đã đóng thuyền. Mùng sáu tháng sau đính hôn, tính từ giờ tới đó cũng chỉ còn một tháng, à không, còn chưa tới một tháng, cho nên cô ta mới không sốt ruột muốn nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng sẽ thành người của cô ta, nói không chừng tới nửa đời sau còn đặt mồ ở chỗ cạnh cô ta đấy.


Đinh Nghi nghĩ đến đây, khẽ giật dây an toàn một chút, không hiểu sao lại thấy sợ.
Cô ta không nghĩ là Điền Thanh Lộ lại cứ u mê không có thuốc chữa như thế, “Kết hôn rồi mà có điều gì oan ức, dù có to nhỏ thế nào cũng đừng tìm mình tố khổ!”


Điền Thanh Lộ há hốc miệng, nhưng lại chẳng nói gì.


Đinh Nghi cũng nói thẳng, để cô ta không tự lừa mình dối người: “Cậu cũng đâu phải không biết, thời gian gần đây máy bay tư nhân của Nghiêm Hạ Vũ liên tục xin đường bay, điểm tới thì chỉ có một, cũng đều là để đưa mấy đồ Ôn Địch thích ăn ở nhà hàng tư nhân kia thôi.”


Điền Thanh Lộ đương nhiên là biết, “Mình với anh ấy cũng đâu phải người yêu, trước khi đính hôn thì anh ấy làm gì cũng không liên quan tới mình.” Lúc nói những lời này, chính cô ta cũng không hiểu được nó có ích gì hay không.


Đinh Nghi cũng thẳng thắn vạch trần: “Không phải là không liên quan, mà là cậu vốn không quản được anh ta. Nói khó nghe hơn nữa thì là cậu chỉ có thể nhịn thôi.”


Điền Thanh Lộ giận lắm mà chẳng cãi lại được. Cô ta trầm mặc một hồi lâu, cố gắng lấy lại mặt mũi: “Vốn quan hệ thông gia giữa hai nhà cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi, nói gì tới chuyện tình cảm. Cứ coi như là không kết hôn với anh ấy đi, kiểu gì mà mình chẳng phải kết hôn với một người khác, cũng không có cảm tình gì. Vậy tại sao mình lại không chọn cho bản thân một người chồng thật đẹp trai để sống chung tới hết đời nhỉ?”


Đinh Nghi nói: “Nếu cậu không thích anh ta tới thế thì mình cũng đâu có ý kiến gì.”


Dù sao thì, đối với những cuộc hôn nhân không tình yêu, người trong cuộc đều phải đặt cược. Như cô ta với chồng vậy, vì lợi ích của công ty mà bị trói buộc với nhau, nhưng bọn họ luôn cởi mở với nhau, cả hai mặc kệ lẫn nhau, vừa được thoái mái nhẹ nhõm, cuộc sống cũng dễ thở hơn.


Nhưng có lẽ trường hợp của Điền Thanh Lộ và Nghiêm Hạ Vũ không giống như vậy, bởi vì bạn cô ta đã hãm quá sâu vào nó.
Đinh Nghi cũng không đành lòng, tiếp tục khuyên nhủ: “Ôn Địch nếu biết Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, nói không chừng cô ấy sẽ lập tức chia tay với anh ta.”


Điền Thanh Lộ cũng nghĩ như vậy, cho nên từ trước tới nay cô ta không coi Ôn Địch là một chướng ngại.


Đinh Nghi lại cắm cho Điền Thanh Lộ thêm một đao: “Tính tình của Ôn Địch còn quyết liệt hơn cả cậu, cô ấy chắc chắn sẽ không để bản thân mình thiệt thòi. Cứ giả sử như Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ chia tay nhau đi, nhưng dù có thể Nghiêm Hạ Vũ cũng không thích cậu, mà các cậu đã nói với nhau từ lúc đính hôn là sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, vậy cậu làm thế nào để đảm bảo anh ta sẽ không có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài? Đến lúc đó thì người đau đớn khổ sở chính là cậu.”


Điền Thanh Lộ nắm chặt tay lái, cục tức trong lòng không thể tiêu tan, hết lần này tới lần khác, cô ta không thể phản bác lại lời Đinh Nghi.
Đang nói thì hai người thấy một chiếc xe với biển số quen thuộc đi qua.


Đinh Nghi nhìn chiếc xe đang xa dần, “Biết vì sao hôm nay Nghiêm Hạ Vũ về sớm thế không?” Cô ta lẩm bẩm: “Bởi vì nay là ngày Ôn Địch quay về Bắc Kinh.”
Hôm qua tài khoản WeiBo của “Như Hình Với Bóng” vừa mới cập nhật thông tin, cô ta đoán Điền Thanh Lộ cũng đã nhìn thấy rồi.


“Chỉ một cuộc điện thoại của Ôn Địch đã gọi được Nghiêm Hạ Vũ về, nhưng có vậy thì đã sao, chẳng phải anh ta vẫn quyết định đính hôn vì lợi ích đó ư? Từ trước tới giờ anh ta vẫn luôn thích mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình, ngay cả bố mẹ anh ta cũng không quản được, vậy cậu còn mong mỏi gì vào việc sau khi kết hôn xong anh ta sẽ biết đường hành xử, thu mình nghe lời cậu? Sau khi kết hôn cùng một người vô tình, thực dụng và không yêu cậu như anh ta, cậu đã từng nghĩ đời cậu sẽ đau khổ như thế nào chưa? Ôn Địch lập tức có thể giải thoát cho bản thân, còn cậu, cậu sẽ phải chìm đắm trong đau khổ cả đời.”


Đinh Nghi nhẹ nhàng nói cho hết câu.
Điền Thanh Lộ thắt lại dây an toàn, trầm mặc chốc lát, cô ta nói: “Tên đã rời cung thì không thể quay lại được, giờ lễ đính hôn cũng đã dịnh ngày, họ hàng thân thích, bạn bè hai bên đều đã được thông báo rồi.”


Cô ta khẽ nhấn chân ga, chiếc xe rất nhanh sau đó đã hòa vào đêm đen mịt mù.
――
Nghiêm Hạ Vũ trở lại biệt thự, thấy Ôn Địch đang nằm trên ghế sopha xem TV, tóc đã sấy khô, xõa ra trên vai.
Cô nhìn anh, “Chồng à.”


“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ mở ngăn kéo bàn trà ra, lấy ra một cái chìa khóa xe, “Em còn biết đường về đó hả?”
Đây là đang ám chỉ đã lâu cô không tới đây.
Ôn Địch trả đũa: “Anh không biết đường về hả?”
Nghiêm Hạ Vũ cúi người xuống ghế sopha, hôn cô một cái.


Vừa hôn, anh vừa đặt chìa khóa xe vào tay cô.
Ôn Địch rời môi anh, lắc lắc chìa khóa xe trong tay, “Sao đưa em?”
Anh nói: “Xe mới.”
“Tặng em hả?”
“Ừ, chiếc xe kia của em lái không ổn, đề phòng lần sau đang lái xe giữa đường lại bị chết máy.” Anh kéo cô ngồi dậy, “Xe ở trong sân đó.”


Ôn Địch không có hứng thú với xe cộ, áo khoác của cô đã để ở trên tầng rồi, không muốn lên lấy lại, “Em không có áo khoác, bên ngoài lạnh lắm, để ngày mai em xem.”


Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác của mình ra cho cô, sau đó đi tới huyền quan lấy ra một đôi giày đế bằng từ trong tủ, anh có ý bảo cô đi thử xe mới bây giờ.
Ôn Địch đứng bất động ở huyền quan, chờ anh tới mặc áo đi giày cho mình.


Hai người nhìn nhau vài giây, Ôn Địch nắm tay anh lắc lắc vài cái, làm nũng với anh.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Có phải lần sau rời giường anh cũng phải mặc quần áo cho em không?”
“Cái đó thì không cần đâu, anh dậy sớm lắm, em dậy theo không nổi.”


Nghiêm Hạ Vũ mặc áo khoác cho cô, sau đó lui về sau một bước, cúi người xuống đi giày cho cô.
Ôn Địch nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến.
“Ở nhà anh có học nấu canh không đó?”
“Học được một lần.”
Ôn Địch nói: “Vậy lát nữa anh lại học đi, bảo quản gia quay video lại cho.”


“Để làm gì?”
“Em muốn nhìn xem dáng vẻ xuống bếp của anh trông như thế nào.”
“Em rảnh quá nhỉ?” Nghiêm Hạ Vũ đi giày xong cho cô, đứng lên nói, “Ra xem xe mới đi.”
Ôn Địch mặc áo khoác kín mít, sau đó mới chậm rãi ra sân, Nghiêm Hạ Vũ không đi cùng cô ra ngoài.


Có một chiếc xe việt dã được đỗ ở sân, cô chưa từng thấy bao giờ, cái này có vẻ là cái tặng cho cô.
Ôn Địch cầm chìa nhấn nút mở khóa, chiếc việt dã liền có phản ứng.


Cô mở cửa xe ra, còn chưa kịp xem nội thất trong xe thế nào thì đã thấy tiếng “loạt xoạt”, mấy cái túi đồ ở trên ghế lái rơi xuống.
Logo trên túi rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, chính là mấy cái túi anh mua ở khu trung tâm thương mại mà người ta quay lại tung lên mạng.


Ôn Địch nhặt túi lên, ngồi lên xe rồi xem, ghế lái, ghế phó lái, rồi cả băng ghế đằng sau, chỗ nào cũng có cả đống quà.