Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 20

Cô có thể nói trước kia thích gọi anh là chồng nhất, còn nói đã buông bỏ được anh rồi bằng một giọng thật điềm nhiên.
Đó là thứ đau lòng nhất.
Nghiêm Hạ Vũ không còn nếm được mùi vị gì của cà phê nữa rồi.
“Hôm nay tới tìm em là vì anh muốn nói trực tiếp với em một việc.”


Ôn Địch không phản ứng gì, đúng lúc này điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn do Kỳ Minh Triệt gửi tới: [Khi nào cô xong?]
Cô trả lời: [Xong rồi, về ngay đây.]


Nghiêm Hạ Vũ buông ly cà phê, nói: “Lần đó ở Giang Thành, anh không hề biết là em và Chủ tịch Ôn sẽ tới.” Khiến cô lại phải nhìn thấy Điền Thanh Lộ, hơn nữa lại còn là dưới tình huống Điền Thanh Lộ ở cùng anh, đây là chuyện mà anh không muốn xảy ra.


Dù cuối cùng anh cũng nghĩ được cách để có thể giúp cô rời khỏi đó, nhưng khi Phạm Trí Sâm giới thiệu cô với hai người, đủ để khiến cô khổ sở.
Nhưng cô nhất định phải giả bộ điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Xin lỗi em.”


Ôn Địch vẫn luôn nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại trả lời tin nhắn của Kỳ Minh Triệt.
Những thứ cô muốn nói đều đã nói xong rồi, cô chẳng quan tâm anh nói gì, nghe cái gì cũng chỉ thờ ơ.
Cô coi anh là Tổng giám đốc Diệp, cho nên dù anh có nói gì cô cũng chỉ bình tĩnh mà nghe.


Kỳ Minh Triệt trả lời: [Tôi đang đứng dưới lầu.]
Ôn Địch quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghiêm Hạ Vũ thấy cô không tập trung, lại bưng cà phê lên lần nữa.


Cạnh cửa sổ là mấy cây hòe già, đang lúc ra hoa, những chum hoa hòe vàng xen trắng đung đưa theo làn gió, dường như hương thơm ngào ngạt của nó còn xuyên qua cả lớp kính thủy tinh.


Nghiêm Hạ Vũ tưởng rằng cô đang nhìn cây hòe, dù sao thì cô là người luôn có thể tìm được lý do để ăn mừng, thậm chí chỉ vì cây hòe bên đường nở hoa.


Ôn Địch thấy xe của Kỳ Minh Triệt đã đỗ ở dưới, quay đầu nói với Nghiêm Hạ Vũ: “Tổng giám đốc Diệp, xin lỗi không thể tiếp được, tôi còn có việc.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng đã nói hết những điều muốn nói, không có ý dùng dằng thêm, nói: “Để anh bảo tài xế đưa em về.”


“Không cần.” Ôn Địch đứng lên, nói: “Bạn tôi đang đứng dưới lầu rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu.
Hóa ra vừa rồi không phải là cô đang nhìn cây hòe.
Lúc này đây, bọn họ chỉ còn có thể chào tạm biệt nhau như những người xa lạ.


Nghiêm Hạ Vũ đưa mắt nhìn bóng dáng cô rẽ vào lối cầu thang đi xuống phía dưới, năm phút sau, cô đã xuất hiện ở cửa ra vào. Nếu như anh đoán không lầm, vừa rồi cô chỉ thanh toán tiền của một cốc cà phê.
Mà cái ly cà phê kia, cô còn chẳng đụng đến.


Anh nhìn dưới lầu qua ô cửa kính, thấy Ôn Địch mở cửa ghế phó lái rồi ngồi lên, lái xe là một người đàn ông, từ góc độ của anh không thể nhìn rõ người đàn ông đó là ai.
“Xong nhanh vậy sao?” Kỳ Minh Triệt không vội vã lái xe luôn, đợi cô đeo dây an toàn.


Ôn Địch để túi xách ra hàng ghế phía sau, nói: “Người hẹn gặp tôi là Nghiêm Hạ Vũ.”
Kỳ Minh Triệt gật đầu, đợi cô đeo dây an toàn xong xuôi, anh mới chậm rãi mở lời, “Sao tự nhiên trong thời điểm này mà anh ta lại hẹn gặp mặt cô?”


Kỳ Minh Triệt nói “thời điểm này” là để ám chỉ Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn với Điền Thanh Lộ mà còn chạy tới tìm cô.
Ôn Địch lại hiểu thành sao hôm nay Nghiêm Hạ Vũ tìm cô, cô nói: “Bởi vì hoa hòe nở rồi.”
Kỳ Minh Triệt liếc cô một cái, “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”


Ôn Địch không hiểu: “Bằng không thì sao? Trên xe anh còn có người thứ ba nào khác à?”
Kỳ Minh Triệt: “Không hiểu lời cô nói là có ý gì, tự nhiên hoa hòe hoa sói gì vậy.”


Ôn Địch giờ đã có thể thản nhiên nói những chuyện trước kia: “Khi còn chưa chia tay, mỗi lần hoa hòe nở tôi đều sẽ ăn mừng, anh ấy dù có tiệc xã giao cỡ nào đều cũng sẽ từ chối, trở về tổ chức tiệc lớn ăn mừng cùng tôi, đương nhiên là không thiếu quà cáp.’


Kỳ Minh Triệt cảm thấy mới lạ, “Sao, hoa hòe nở có ý nghĩa gì đặc biệt hả?”
“Không.” Ôn Địch nói: “Hoa quế nở tôi cũng chúc mừng nữa cơ.”
Kỳ Minh Triệt: “…”
Anh nhìn cô vài lần, nhưng vẫn thấy cạn lời.
Quả là một người hiếm thấy.


Ôn Địch chống tay lên bệ cửa xe, quay mặt nhìn cảnh vật bên đường, bỗng phát hiện ra đây là đường về căn hộ của cô, “Không phải là anh muốn đưa tôi đi chơi sao?”


“Trước tôi đã đồng ý đưa cô đi ăn lẩu ở quán lâu đời rồi, tôi không thích nợ ân tình, nhân lúc đang rảnh chưa phải bận việc gì thì mời cơm luôn.”


Lúc đi ghi hình tập tới thành phố núi của “Như Hình Với Bóng”, anh đã nói là muốn dẫn cô đi ăn lẩu, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thực hiện được.
“Chạy tới tận chỗ nhà bà ngoại anh luôn sao?”
“Ừ.”


Tới giờ bọn họ còn chưa đặt vé máy bay, Kỳ Minh Triệt còn tùy ý hơn cả cô, nói đi đâu là xách vali và đi luôn.


Kỳ Minh Triệt bảo trợ lý đặt vé máy bay, sau đó nói với Ôn Địch: “Để tôi đưa cô về nhà sắp xếp hành lý, sau đó chúng ta đi một đêm, mai về, không cần phải mang nhiều đồ quá đâu.”
Đi ngàn dặm xa xôi, chỉ vì ăn một bữa lẩu.


Trợ lý của Kỳ Minh Triệt đã đặt vé máy bay lúc mười giờ tối, hiện giờ vẫn còn sớm.
Sau khi đưa Ôn Địch về nhà, anh định tới chỗ khác chơi.


Ôn Địch mời anh lên nhà uống cà phê, từ lúc anh mua lại căn nhà vẫn chưa từng ghé qua xem lần nào, khiến một người khách thuê lại như cô quả thật không tưởng tượng nổi.
Kỳ Minh Triệt hỏi: “Có cần tôi đợi cô dọn dẹp lại nhà cửa rồi mới lên không?”


“Không sao, nhà tôi có thuê người giúp việc, gọn gàng ngăn nắp lắm.” Sau khi chia tay với Nghiêm Hạ Vũ, cô nói với cô Thôi giúp việc rằng cô ấy không cần tới nữa, mẹ cô sợ cô không chăm sóc tốt cho bản thân nên đã tìm cho cô một người giúp việc thông thạo, lành nghề khác.


Cô giúp việc này rất khéo tay, bình thường bà ấy rất thích đan len.
Thấy hai người về đến nhà, bà tạm ngưng công việc đang làm dở, đi pha cà phê cho họ.
Ôn Địch định dẫn Kỳ Minh Triệt dạo quanh thăm thú nhà cửa, rõ ràng anh mới là chủ nhà, vậy mà giờ lại khiến anh như người đi thuê.


Kỳ Minh Triệt không định đi xem những phòng khác, “Phiên phiến đi, tôi chỉ cần xem phòng đọc sách là được.” Anh định tu sửa lại phòng đọc sách, biến nó thành phòng làm việc.


Phòng đọc sách trống không, bởi tất cả sách cô để trong này đều đã được đóng gói và gửi tới chỗ ở tại Bắc Kinh của bố mẹ cô, cô ít khi dùng phòng đọc sách, trước đây nơi này hầu như đều được dùng để cho Nghiêm Hạ Vũ tăng ca.


“Anh cứ xem tự nhiên, trừ chỗ giá sách và bàn đọc sách ra, bên trong này không có đồ đạc gì cả.”
Kỳ Minh Triệt bước vào phòng đọc sách xem thử, còn Ôn Địch trở về phòng ngủ chỉnh đốn hành lý.
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong chỉ có thưa thớt vài ba bộ trang phục hè.


Tủ quần áo này trước kia chuyên dùng để đựng quần áo của Nghiêm Hạ Vũ, về sau để không, cô đã tùy tiện nhét vài bộ quần áo vào đó.
Thôi không suy nghĩ nữa, cô kéo vali ra, thả quần áo vào đó.


Cô chỉ mang theo hai bộ quần áo, cho nên thời gian sắp hành lý cũng nhanh. Lúc Ôn Địch mang vali ra ngoài phòng khách, thấy Kỳ Minh Triệt đang ngồi ở đó uống cà phê, nghiêm túc xem cô giúp việc đan len, còn trò chuyện với bà nữa.


Chỉ vài phút trước, anh đã đặt hàng với bà, nhờ bà đan cho anh một thứ đồ trang trí, đội ngũ sản xuất của chương trình “Như Hình Với Bóng” đã thiết kế phiên bản hoạt hình cho tám vị khách mời, anh nhờ cô giúp việc đan theo hình, giống hay không cũng không quan trọng.


Ở trên mặt bàn trà bên cạnh Kỳ Minh Triệt có hai tập hồ sơ, thấy Ôn Địch đi ra, anh chỉ vào chúng: “Tôi thấy nó rớt ở phòng đọc sách, cô xem nó có phải tài liệu quan trọng không.”


Là tập hồ sơ của tập đoàn Kinh Việt, hồi trước khi sắp xếp lại đống sách của mình cô đã từng thấy nó, định gửi cho trợ lý Khang ngay rồi, nhưng sau đó lại bận quay chương trình nên đã quên khuấy mất.


Ôn Địch nói với cô giúp việc, nhờ bà ấy lát nữa mang mấy thứ đó gửi cho trợ lý Khang, cô ghi lại số di động của Khang Ba rồi đưa lại cho cô giúp việc.
Đi du lịch cùng Kỳ Minh Triệt là một chuyện vui vẻ, và có vẻ anh thấy rất thoải mái với việc này.


Khi ở trên máy bay, Ôn Địch nói chuyện phiếm với anh, “Lúc làm Hải vương* có phải rất kích thích không?”
(*) Hải vương: tiếng lóng để chỉ những người thích “bắt cá nhiều tay”, luôn có nhiều mối quanhệ mập mờ, thích tán tỉnh nhiều người.


Kỳ Minh Triệt hỏi tiếp viên hàng không xem có kem không, anh muốn hai vị khác nhau. Ôn Địch tưởng là anh định đưa cho cô một cái, đang định nói từ chối thì anh đã xé cả hai cây, hai tay hai súng, ăn cả hai.


Vừa ăn hai cây kem anh vừa trả lờ vấn đề mà Ôn Địch vừa hỏi: “Tôi không thích làm Hải vương, lúc làm Hải vương còn phải “nuôi cá”, tôi lười.”
Ôn Địch đỡ trán, “Vậy anh làm kiểu gì mà ra “sóng*”?”


(*) Như đã nói ở phần trước, “sóng” ở đây là từ lóng để chỉ một kẻ lãng tử, thích tán tỉnh phụ nữ.
Kỳ Minh Triệt điềm nhiên như không, nói: “Tôi bốn bể là nhà.”
Ôn Địch: “…”
Đánh vỡ cả hình tượng lãng tử thanh tao thoát tục dưới ngòi bút của cô rồi.


Khi đến khách sạn ở thành phố đã là ba giờ sáng.
Ôn Địch đã ngủ một giấc ở trên xe, hiện giờ không buồn ngủ lắm. Cô tắm rửa xong xuôi rồi mở cửa sổ ngắm cảnh đêm. Thành phố này vốn hay mưa, giờ mưa cũng đang bắt đầu rơi.


Thời tiết mùa này không lạnh, Ôn Địch cứ để mở cửa sổ  cho mát.
Cô cả của Ôn Địch đang ở nước ngoài, vừa mới đăng bài lên trang cá nhân, cô vào nhấn like.
Cô cả liền nhắn tin riêng với cô: [Gái yêu, chưa ngủ sao con? Còn muốn giữ da đẹp không thế?]


Ôn Địch nói với cô cả, cô vừa tới Sơn Thành, không buồn ngủ cho lắm.
Cô cả nhớ lại, khẳng định chắc chắn: [Buổi tối chẳng phải con vẫn còn đang ở Bắc Kinh sao?]
Ôn Địch cười: [Đúng ạ, con tới đây ăn lẩu.]
[Chỉ để ăn một nồi lẩu thôi sao, không còn công việc nào khác?]
[Không ạ.]


Cô cả cảm thán: [Trước kia con cũng đâu tự hành hạ mình như thế, toàn là để cả nhà gửi đồ qua đường hàng không lên cho con đó chứ.]
Trước kia thì không.
Nhưng bây giờ thì có.
Nếu không có người đi cùng, có lẽ cô cũng sẽ không hành hạ bản thân mình như vậy.


Cô cả hỏi: [Con đi cùng Kỳ Minh Triệt sao?]
Ôn Địch hiếu kỳ: [Sao cô biết ạ?]
Cô cả nói: [Hai đứa chẳng phải thường xuyên hẹn nhau ăn cơm hay sao, trên mạng ai mà chẳng biết.]
Cuối cùng, cô cả giục Ôn Địch mau đi ngủ, sau đó lại nhắn một câu: [Thế là rất tốt.]


Không biết cô cả nói rất tốt là tốt cái gì.
――
Chiều ngày hôm sau, Khang Ba sau khi hết bận mới có thời gian mở kiện hàng được gửi tới trong hai ngày qua, trong đó có một bọc hàng không ghi tên người gửi, nhưng địa chỉ gửi đi lại từ một bưu điện gần nhà Ôn Địch.


Anh ta mau chóng mở ra, bên trong là hai tập hồ sơ.
Trước khi đi báo cáo với Nghiêm Hạ Vũ, Khang Ba gọi vào dãy số được ghi trên kiện hàng trước, là một người phụ nữ trung niên nghe máy.
Sau khi thăm hỏi anh mới biết, đây là ý của Ôn Địch, vì vậy anh cầm hai tập hồ sơ kia lên, đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.


Nghiêm Hạ Vũ nghe được tiếng gõ cửa, nói vọng ra: “Vào đi.”
Anh đang nói chuyện với mẹ: “Mẹ bảo Hạ Ngôn ăn thay phần con là được.”
“Sinh nhật con mà để em gái ăn thay phần con thì tính gì? Là Hạ Ngôn bảo muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho con đó.”


Những ngày sinh nhật trước kia, anh đều tổ chức cùng với Ôn Địch, không tổ chức ở nhà.
Hiếm khi nào thấy Hạ Ngôn nổi lên chút lương tâm như thế, Nghiêm Hạ Vũ ra hiệu cho trợ lý Khang ngồi, sau đó anh nói vào trong điện thoại: “Con biết rồi.”
“Vậy con cố gắng về sớm nhé.”
“Vâng.”


“Sao thế?” Anh kết thúc cuộc gọi, hỏi trợ lý Khang.
Khang Ba đặt hai tập hồ sơ lên bàn làm việc của sếp, “Cô Ôn nhờ người gửi thứ này tới, hôm qua lúc tan làm thì tôi nhận được.” Hôm nay anh ta đi công tác, vừa mới về là mở bưu kiện này trước tiên.


Nghiêm Hạ Vũ mở tập hồ sơ ra, anh tưởng rằng đây là mấy tài liệu quan trọng mà anh cất ở két tài liệu trên cùng.


Khi mở tập hồ sơ ra mới biết, đây không phải là mấy tài liệu quan trọng kia, chỉ là tài liệu của một dự án từ mấy năm trước, những tài liệu này đã được công khai hết, không còn bất cứ giá trị thương mại nào nữa.


Nghiêm Hạ Vũ thả lại tài liệu vào túi hồ sơ, “Ôn Địch còn nói gì không?”
“Cô Ôn không nói gì, chỉ nhờ cô giúp việc gửi ra bưu điện, chắc cô ấy tưởng đây là tài liệu quan trọng.”
Nghiêm Hạ Vũ bảo trợ lý Khang: “Anh nhắn tin cảm ơn cô ấy đi.”


Trợ lý Khang đã thấm lời dạy lần trước, không hề tự tiện nhắn tin mà đưa di động cho Nghiêm Hạ Vũ, nhường lại cơ hội cảm ơn người ta cho sếp.
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Hình ảnh anh trong mắt trợ lý Khang hiện giờ, càng ngày càng đáng thương.
“Hai chữ cảm ơn thôi mà anh cũng không gõ được sao?”


Lúc này Khang Ba mới ngượng ngùng lấy điện thoại về.
Điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ bỗng rung lên, là quản gia gọi tới.
Quản gia rất ít khi làm phiền anh trong giờ làm việc, chỉ khi nào trong nhà có chuyện khẩn cấp lắm mới gọi.


Sau khi anh bắt máy, quản gia nói: “Tôi vừa nhận được một hộp quà từ một cửa hàng đồng hồ cao cấp, nhân viên đó nói rằng cô Ôn nhờ gửi quà vào đúng ngày hôm nay.”


Tên người nhận được điền là tên quản gia, nhưng chắc chắn đây là quà gửi cho Nghiêm Hạ Vũ, hơn nữa còn đúng vào ngày đặc biệt này.


Nghiêm Hạ Vũ biết, đây chắc chắn không phải là quà mà Ôn Địch của bây giờ tặng anh, nhưng anh vẫn nóng lòng muốn nhìn thấy nó, “Để đó đi, khi nào hết bận tôi sẽ về xem sau.”
Lát nữa còn có một buổi gặp mặt, anh bảo trợ lý Khang đổi lịch sang sáng mai.


Bốn rưỡi chiều, Nghiêm Hạ Vũ rời khỏi công ty.
Quản gia dường như đã đoán anh sẽ về sớm, cho nên khi anh vừa về tới nhà đã thấy quản gia pha cà phê xong xuôi, đặt lên bàn trà.
Nhìn logo được in trên hộp quà, anh có thể đoán được đại khái đây là món quà mà Ôn Địch đặt trước.


Nghiêm Hạ Vũ mở hộp quà ra, bên trong còn có một tấm thiệp.
Là thư Ôn Địch viết:
“Chồng ơi, sinh nhật vui vẻ. Năm nay em đi công tác nhiều, không biết vào hôm sinh nhật anh em có ở đó tổ chức với anh được không. Dù có ở đó hay không thì chẳng can dự gì tới chuyện em yêu anh.


Những lời buồn nôn khác em sẽ không viết đâu ~
Nếu như ngày hôm đó em có đi công tác, lúc dậy anh nhớ phải đặt gối của em đè lên gối của anh đó. Dù đó là ngày sinh nhật của anh, em vẫn phải là người đứng đầu.
―― Ôn Địch của anh.”


Nghiêm Hạ Vũ xem ngày tháng viết thư, chính là ngày anh và cô tới trung tâm giao dịch bất động sản, thêm tên cô làm chủ sở hữu biệt thự.
Mà hiện giờ phần quà sinh nhật này vẫn có thể đến đúng hạn, chắc hẳn là vì cô đã quên mất chuyện này.


Anh cất thiệp, tháo đồng hồ đang đeo xuống, đeo chiếc cô mới tặng anh lên.
Em gái gọi điện tới, Nghiêm Hạ Vũ hoàn hồn, nhận điện thoại.
Nghiêm Hạ Ngôn hỏi xem bao giờ anh về, mẹ đang chuẩn bị xào rau.


“Anh chuẩn bị về đây.” Anh chỉ ngồi lại ở phòng khách trong chốc lát, trên bàn trà vẫn giữ nguyên hiện trạng từ lúc Ôn Địch rời khỏi đây, tất cả đều là đồ của Ôn Địch.
Quản gia căn giờ tới, hỏi anh có muốn dùng cơm tối ở nhà không.


“Không đâu, tôi sẽ quay về nhà bố mẹ ăn cơm.”
Trở về nhà của bố mẹ, Nghiêm Hạ Vũ đi vào bếp tìm mẹ, mẹ anh chỉ vào bếp vào mỗi dịp sinh nhật anh và em gái.
“Mẹ.”
Diệp Mẫn Quỳnh quay đầu nhìn, “Hôm nay bố con bận rồi, không về được.”


Nói đoạn, bà xoay người, cầm cái muôi xúc đồ ăn lên, kĩ năng đảo thức ăn không được thuần thục lắm.
Nghiêm Hạ Vũ sớm đã quen, từ nhỏ tới lớn, hầu như bố anh luôn vắng mặt vào những hôm sinh nhật anh và em gái.


Diệp Mẫn Quỳnh nhắc con trai: “Mấy tháng qua, tập đoàn của con và nhà họ Điền đã hợp tác được kha khá dự án rồi đó nhỉ.” Bà mới nghe qua, hình như là đã được ba dự án, có lẽ là vẫn sẽ còn tiếp tục hợp tác. Nếu như con trai mà ý thức được, nguyện ý chung sống hòa thuận với Điền Thanh Lộ, vậy thì không gì bằng.


Nghiêm Hạ Vũ chỉ “vâng” một tiếng, đúng là anh đã đưa những dự án có lợi nhiều cho nhà họ Điền, còn vì sao mà anh lại để bên đó được lợi thì anh không nói.
Anh không muốn làm mẹ mất vui vào ngày hôm nay.
“Hạ Vũ, mẹ muốn bàn với con một chuyện.”
“Mẹ nói đi ạ.”


Diệp Mẫn Quỳnh tắt bếp, quay đầu nhìn con trai, “Hay là thế này, con bảo Thanh Lộ tới đây đi, càng đông càng vui mà. Lúc đính hôn con đã đối xử tồi với người ta lắm rồi, ngay cả nhẫn đính hôn cũng không thèm đeo.”
“Mẹ, hôm nay con không muốn nói tới bất cứ thứ gì khiến cho mẹ không vui.”


Diệp Mẫn Quỳnh đã hiểu, cũng không bắt ép con, dưa hái xanh không ngọt, “Còn hai món ăn nữa, con đi xem TV đi, cái chương trình “Như Bóng Với Hình” kia cũng khá hay đó, không ngờ Ôn Địch lại hài hước như vậy.”


Nghiêm Hạ Vũ không về lại phòng khách, anh không có hứng thú với “Như Bóng Với Hình”, hiện giờ anh đã hoàn toàn lý giải được tâm trạng của Tưởng Thành Duật, mỗi lần xem phim của Thẩm Đường, Tưởng Thành Duật đều chỉ nghe chứ không xem.
Anh tìm một cái tạp dề, “Để con rửa rau cho mẹ.”


Diệp Mẫn Quỳnh chế nhạo con trai: “Cuối cùng cũng đã chịu lớn rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Anh mặc tạp dề vào.
Diệp Mẫn Quỳnh dò hỏi, “Sao con làm được chứ, đừng có lại không giúp gì mà chỉ phá thôi đấy nhé.”
Anh nói: “Con nấu được, con biết nấu canh.”


“Ái chà.” Diệp Mẫn Quỳnh rất ít khi nghe ngóng việc tư của con trai, trong số những cô bạn gái của con, bà chỉ biết mỗi Khương Quân Tinh, nhưng đó cũng là vì hai nhà ở chung một khu, cho nên có một hôm hai người hẹn hò bà đã thấy được.
“Con nấu cơm cho Khương Quân Tinh sao?”


“Không ạ, con nấu cho bạn gái cũ.”
“Có vẻ con rất yêu cô bé đó nhỉ, thế sao lại chia tay?”
Nghiêm Hạ Vũ giả vờ không nghe thấy, mở vòi nước.
Điện thoại anh vang lên, là Khang Ba gọi tới.


Cuối tuần có một dự án được đưa vào tiến hành, Khang Ba không tìm được tài liệu liên quan, đành phải làm phiền tới Nghiêm Hạ Vũ, “Tổng giám đốc Nghiêm, những tài liệu kia ở chỗ của anh sao?”
“Ừ, ở chỗ cô ấy.”


Tập tài liệu đó nằm ở trong ngăn cao nhất của két hồ sơ tại nhà Ôn Địch.
Anh noi với trợ lý Khang: “Buổi tối tôi sẽ tới lấy.”
――
Tới mười giờ tối, Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt vẫn còn chưa ăn cơm, bọn họ mới chạy vội từ sân bay về.


Cô giúp việc đã về phòng mình nghỉ ngơi, để lại không gian cho hai người họ.


Hai người vất vả chạy ngược chạy xuôi từ tối hôm qua tới giờ, vẫn chưa ăn được nồi lẩu nào. Hôm qua, chỗ quán lẩu mà họ muốn tới Sơn Thành chẳng may lại đang đóng cửa để sửa chữa và nâng cấp, tới mùng 6 tháng 6 mới mở cửa đón khách trở lại.


Kỳ Minh Triệt cười cả buổi, muốn dẫn cô sang chỗ khác ăn lẩu. Cô bảo không ăn lẩu cũng chẳng sao, giờ trời đang mưa to, cô thật sự không muốn đi lại nhiều, chỉ tìm tạm một quán gần đó ăn một bữa thanh đạm.
Hai người đi máy bay về vào lúc chạng vạng.


Kỳ Minh Triệt mắc chứng OCD, không ăn được nồi lẩu thì trong lòng không thoải mái, vì vậy sau khi đáp máy bay xuống Bắc Kinh, trên đường về anh đã mua nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn, nói là mình sẽ tự nấu.
“Tới mùng sáu tháng sáu lại đi một chuyến đi.”


Ôn Địch không muốn giày vò bản thân nữa, “Anh đi đi.” Cô nói giỡn: “Đến lúc đó nhớ để phần tôi đó.”
Cô lấy tạp dề ra, chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, chỉ có mấy thứ rau cỏ phải rửa trước, những thứ khác có thể bỏ nồi luôn được.


Kỳ Minh Triệt mang laptop ra, có một người bạn muốn nhờ anh chỉnh sửa lại ảnh chụp trước mười rưỡi, anh bật máy, đặt trên bàn ăn để làm việc, “Cô cứ để đồ ăn ở đó, hết bận rồi tôi sẽ rửa, nấu thịt viên trước đi.”


Ôn Địch tỏ vẻ không sao cả: “Rửa chút rau cỏ thôi mà, có mệt mỏi gì đâu.” Còn những việc khác thì cô không biết làm thật.
“Cô cứ để đó đi.” Kỳ Minh Triệt tắt vòi nước đi, không cho cô rửa.
Đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
Muộn như vậy rồi, ai tới giờ này nhỉ.


Cô nghĩ là Nghiêm Hạ Vũ tới, nhưng rồi lại nghĩ, không thể nào.
“Để tôi đi xem thử.” Cô lau tay rồi ra mở cửa.
Cô đi tới huyền quan, nhìn người xuất hiện qua mắt camera, Ôn Địch hồi tưởng lại cái đêm cô sửa mật mã, chặn anh ở ngoài không cho vào, ngày đó anh cũng mặc áo sơ mi đen.


Cô cho rằng, hôm trước cô đã nói rõ ràng với anh như thế rồi thì anh sẽ không tới tìm cô nữa.
“Ôn Địch.” Anh gõ cửa, “Anh tới lấy tài liệu, cuối tuần cần dùng.”
Ôn Địch cân nhắc vài giây rồi mở cửa cho anh.


Thấy cô mặc tạp dề, Nghiêm Hạ Vũ không khỏi giật mình, “Sao còn chưa ăn cơm?”
Ôn Địch không trả lời câu hỏi, hỏi lại: “Tài liệu gì?”
Cho tới giờ Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa biết bên trong còn có người khác.


Anh nói: “Ở két hồ sơ ở bên phải, tầng cao nhất, lúc ấy chưa cần nên anh chưa cầm đi.”
Két hồ sơ ở bên phải là tủ chuyên dụng của anh, ở trong đó có cất một vài tài liệu quan trọng, có mã khóa.


Cô tưởng rằng đêm đó anh đã đem hết tài liệu quan trọng đi rồi, mặc dù lúc ấy không cầm hết đi, đã ba tháng trôi qua rồi, nếu là tài liệu quan trọng thật, chắc chắn anh sẽ phải bảo trợ lý Khang tới đây lấy từ sớm, cho nên cô cũng không kiểm tra lại.


Ôn Địch phóng khoáng nói: “Vậy anh đợi đó, để tôi đi lấy cho anh.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Mật mã tủ hồ sơ em cũng biết rồi đó, không đổi đâu.”
Cô muốn đóng cửa nhưng anh đã chặn lại, “Anh sẽ đứng ở cửa thôi.”


Ôn Địch nhìn anh, “Nếu tôi để cửa mở, anh còn tưởng rằng tôi cố ý để cho anh nhìn thấy gì đó.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe không hiểu, nhưng tay vẫn giữ ở ván cửa trên.
Ôn Địch mặc kệ anh, cô không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, cô xoay người, đi tới phòng đọc sách tìm tài liệu.


Nghiêm Hạ Vũ hơi do dự, nhưng vẫn lựa chọn đứng nguyên ở huyền quan, sau đó đóng cửa lại, không đi vào trong, ở đó chờ Ôn Địch.
“Người nào tới đó?” Ở phía bàn bếp bỗng vang lên một giọng nam.


Ôn Địch trả lời: “Là Tổng giám đốc Nghiêm, ngày hôm qua chẳng phải anh tìm được hai túi tài liệu đó sao? Anh ta nghĩ là còn tài liệu khác để quên ở đây.”


Nghiêm Hạ Vũ nghe giọng nói này có chút quen tai, anh đi lên trước vài bước, nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, liền thấy trên bàn bếp có bày biện sổ bút, còn có cả Kỳ Minh Triệt đang ngồi đánh máy tính.


Bên cạnh đó bày biện vài cái chén đĩa, anh không rõ bên trong đó có gì, trên bàn còn có một nồi lẩu đặt trên bếp điện.
Hóa ra là cô đang chuẩn bị một nồi lẩu, còn Kỳ Minh Triệt lại ngồi đó xem máy tính.


“Ôn Địch,” Nghiêm Hạ Vũ gọi cô, “Nếu bất tiện thì để ngày mai anh bảo trợ lý Khang tới lấy.”
Ôn Địch không quay đầu lại: “Không có gì bất tiện cả.” Cô tiến vào phòng đọc sách.
Tổng cộng có ba túi tài liệu, cô tiện thể kiểm tra các ngăn khác luôn, tất cả đều trống không.


Cô ôm đống tài liệu ra.
Nghiêm Hạ Vũ tự giác lùi ra ngoài cửa, đợi cô giải thích.
Ôn Địch đưa tài liệu cho anh, cô vốn không định nói gì cả, đưa tay đóng cửa.


Nghiêm Hạ Vũ phá vỡ bầu không khí trầm mặc, “Kỳ Minh Triệt đang theo đuổi em sao?” Anh trực tiếp đưa ra kết luận: “Em và cậu ta không hợp nhau đâu.”


Anh đưa mắt nhìn tạp dề trên người cô, “Trong ba năm bên nhau, đã bao giờ anh để em mặc tạp dề chưa, đều là anh mặc. Dù có việc đi chăng nữa, anh cũng sẽ chờ hết bận rồi tự rửa đồ ăn, không để tay em dính một chút nước nào.”


Ôn Địch nói: “Làm sao mà anh dám chắc anh ấy sẽ không như vậy chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng nói: “Hôm nay là sinh nhật anh, quà em tặng anh đã nhận được rồi, cảm ơn em.”
Ôn Địch: “Không cần cảm ơn tôi, đi mà cảm ơn Ôn Địch của ngày đó đi.”


Sau đó cô đóng cửa lại.
——————————————-