Dừng lại ngay ngưỡng cửa phòng khách, Olivia để cho anh nhìn một lượt qua những nhân vật thế lực hiện đang có mặt, cùng lúc bà cung cấp những thông tin ngắn gọn về dòng dõi và sự nghiệp của họ. "Vị khách mà Cecil vừa nói chuyện là cháu trai của người sáng lập ra Universal Rubber. Ông ta đang giữ chức thượng nghị sĩ và ai cụng đều cho là ông ta sẽ sớm trở thành tổng thống. Vợ ông ta là người đàn bà da nâu hấp dẫn đi cùng ."
Mitchell để bà nói tiếp, nhưng anh chỉ qua một cái liếc nhìn thoáng qua cũng thừa biết những người đó là ai và là cái gì: những người đàn ông quyền thế, ngạo mạn tin tưởng vào cái "giống tốt" của họ vượt trội hơn người khác; những phụ nữ rỗng tuếch, tự nuông chiều nhàm chán cuộc sống và chồng họ, tự tiêu khiển bằng công việc từ thiện và những cuộc tình nồng nhiệt nho nhỏ. Khung cảnh trong phòng không có gì mới với Mitchell, ngoại trừ việc nó thiếu sự đa dạng về quốc tịch mà anh vẫn quen thuộc . Hơn thế, đây chỉ đơn giản là một bản sao thu nhỏ, một góc trong cuộc sống của chính anh mà thôi.
"Vị khách mặc bộ đồ màu xám đen và cà vạt nâu kia là Gray Elliot," Olivia lên tiếng. "Gray xuất thân từ một gia đình quyền thế lâu đới ở Chicago, anh ta là người trẻ nhất từ trước tới nay được bầu vào văn phòng luật sư hạt Cook County. Anh ta đã chứng minh được bản lĩnh của mình và tự tạo dựng tiếng tăm. Đứng trước Gray là Evan Bartlet và ông bố, Henry. Nhà Bartlet đã xử lý những vấn đề về pháp lý cho nhà Wyatts từ rất lâu, ta nhớ là qua nhiều thế hệ."
Mitchell quan sát ngài Bartlet bố và cho rằng Henry hẳn phải xử lý những tiểu tiết lộn xộn liên quan đến sự ra đời của anh ta : giấy khai sinh giả mạo, các điều khoản ly hôn, và khoản tiền chi trả cho mẹ của anh ta.
"... Evan con là một luật sư xuất sắc," Olivia nhiệt tình chỉ dẫn. "người đã nối nghiệp Henry..."
Evan con, Mitchell lạnh lùng nghĩ, hẳn sẽ lục lọi đống hồ sơ cũ vào ngày mai sau khi bố anh ta nói cho biết những điều ông ta nhớ được về Mitchell Wyatt.
Olivia dừng lại để săm soi nét mặt của Mitchell và đánh giá xem anh đang phản ứng thế nào. "Anh chán rồi phải không?" bà hỏi, trông có vẻ ngỡ ngàng.
Mitchell còn hơn cả chán, nhưng bà rõ ràng là đang quá háo hức muốn gây ấn tượng với anh và mong muốn anh tham gia và toàn bộ chuyện này đến mức anh đành thốt lên. "Không chút nào."
Bà hồ nghi." Anh đang tính rời bỏ chúng tôi sớm thôi phải không?" bà hỏi thẳng
"Đúng vậy, trong vòng hai tuần."
Bà ngoảnh đi ngay, bàn tay siết chặt trên cánh tay anh trong lúc một cơn run rẩy dường như khiến toàn thân bà rung lên. Mitchell tự động quàng tay ra sau lưng bà để trấn an và nhướng mắt tìm một chiếc ghế gần nhất. "Bà yếu...." anh buột miệng, nhưng phần còn lại của câu nói nhanh chóng biến mất như khi nó vừa xuất hiện.
"Ta còn lâu mới yếu.," bà đáp lại không khoan nhượng, "và nếu như ta mà ốm, đảm bảo với anh, ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra trước mặt tất cả mọi người,". Để chứng minh, bà ngẩng đầu nhìn anh đầy thách thức và nước mắt dâng lên lấp lánh trong đôi mắt hổ phách mờ đục của bà.
Quai hàm Mitchell căng ra trước cảnh khóc lóc. Anh không chấp nhận cho bà cái quyền cảm thấy suy sụp về sự cáo biệt sắp tới của mình. Anh thừa biết lúc ở trong phòng làm việc của Cecil lý do bà muốn anh nhìn vào chân dung các vị họ hàng của anh. Anh biết lý do bà tỏ ra lo lắng thái quá khi phải đưa anh vào phòng khách tối nay và giới thiệu anh với tư cách là cháu trai của bà. Suốt ba mươi bốn năm vừa qua, bà đã không hề tìm cách gửi cho anh một lời nhắn riêng rằng anh là ai hay bà là gì đối với anh, và giờ bà lại định chuộc lỗi chỉ bằng vài điệu bộ vô nghĩa đó. Vẻ mặt buồn rầu của bà và cái bàn tay nắm chặt đó không thể hiện bất kỳ thứ tình cảm yêu mến thực sự nào đối với anh; chúng chỉ thể hiện cảm giác tội lỗi và sợ hãi của bà thôi.
Bà là một bà lão hoảng hốt, đang cận kề cái chết cùng với một lương tâm tội lỗi; bà là một bà lão ngạo mạn muốn nhanh chóng được chuộc lại lỗi lầm của mình; và bà không muốn anh chặn đứng ý định đó bằng cách rời khỏi nơi đây quá sớm. Thật ra, bà thu lại nỗi buồn đau hiển hiện của mình gần như ngay tức khắc và hỏi một cách bâng quơ, điềm tĩnh. "Anh sẽ quay trở lại London, hay là Paris?"
"KHông," Mitchell ngắt lời, quyết định dẫn bà đến một chiếc ghế gần nhất và bỏ qua những lời chỉ dẫn trong phòng khách. "Muộn rồi, tôi muốn đưa Caroline về nhà."
"Anh định quay lại Chicago vào thời điểm nào đó sau này phải không?"
"Hai tuần sau khi tôi rời khỏi đây," Mitchell đáp lại, buộc phải chuyển hướng về phía chiếc ghế kiểu cổ trông không được thoải mái lắm đặt ngay bên cạnh lối vào phòng khách.
Bà ngăn anh ngay từ bước chân đầu tiên bằng cách ngáng cây gậy của mình vào hai đầu gối anh. "Anh sẽ quay về sau vài tuần nữa?"
Mitchell cúi xuống nhìn vào khuôn mặt ngây ra và đôi mắt ngấn nước của bà, một tảng đá nhỏ rơi xuống khỏi thành lũy thờ ơ mà anh đã dựng lên để chống lại các thành viên của một gia đình mà đối với anh họ hoàn toàn xa lạ. Bà đang cười rạng rỡ và ôm chặt lấy một bên tay anh như thể bà không chịu nổi phải rời xa nó.
Bà làm anh nhớ đến một con nhện nhỏ bé dễ thương, không thèm để ý đến dáng vóc khổng lồ của anh và can đảm đối mặt với nỗi hiểm nguy trước những kẻ cả gan tiến tới gần những bức tường đang sụp đổ. Anh có thể phủi con nhện đó ra khỏi ống tay áo chỉ bằng những ngón tay, và ngay lúc anh định bụng sẽ làm như đã định, thì anh lại nghe thấy chính mình thốt lên rất rõ ràng. "Tôi đang xây một ngôi nhà ở Anguilla. Tôi cần phải ở đó vài tuần, và sau đó tôi sẽ quay lại."
"Ta rất vui!" bà thốt lên, và bốc đồng áp một bên má nhăn nheo của mình vào cánh tay anh để chứng minh điều đó. "Ta đã nghe nói Anguilla là một hòn đảo xinh đẹp. Ở đó có một khách sạn ai cũng trầm trồ. Henry Bartlett thường hay ở đó." Bà thêm vào, nhưng bà nhanh chóng quay lại với nhiệm vụ đã đặt ra trước đó và đang tiến hành. "Kia là Mathhew Farrell và vợ, Meredith Bancroft. Họ vừa quay trở về sau chuyến du lịch đến Trung QUốc. Ta chắc anh đã nghe về họ rồi?"
"Đúng," Mitchell ngạc nhiên là hóa ra anh đã quen biết hai người bọn họ- và thực sự còn cảm thấy quý mến nữa là đằng khác.
Nghển cổ lên, Olivia chuẩn bị dẫn anh xông pha vào giữa chiến trường. "Nào, ta sẽ giới thiệu anh với ai trước tiên đây?"
"Mathew Farrell," Mitchell thẳng thừng đáp.
"Rất tốt, nhưng chúng ta phải đi ngang qua Evan và Henry Bartlelt, vì thế hãy bắt đầu với họ trước." Bà nhét tay mình vào dưới cánh tay anh, nụ cười hăm hở, và kéo anh thẳng tiến. Không còn sự lựa chọn nào khác, Mitchell đành trình ra bộ mặt lịch thiệp và theo bước bà lão.
Cecil hẳn đã có lời về sự hiện diện của Mitchell, và tuyên bố đó đã lan đi nhanh chóng, vì giây phút Mitchell tiến vào phòng khách cùng với Olivia bên cạnh, tất cả các khuôn mặt đều quay hết cả về phía họ như bị thôi miên, những ánh mắt săm soi anh từ đầu đến chân. Các cuộc chuyện trò im bặt sau đó nổ ra thành những lời thì thầm xôn xao.
Olivia cẩn thận chú ý đến tác động có lợi mà anh đang có và bắt đầu chậm lại, những bước chân chậm rãi để bà trình diễn anh được lâu hơn. "Anh đang lặng lẽ gây ra một sự khuấy động với các quý cô có mặt ở đây đấy." bà hài lòng cho biết. Sau một cái liếc nhanh kín đáo qua khắp căn phòng, bà thêm vào "Thậm chí với cả các bà đã có chồng."
Đặc biệt những quý bà đã có chồng, Mitchell lạnh lùng suy xét. Anh là một con ngựa giống mới toanh đang bị dẫn vào chuồng – và hẳn là giống thuần chủng, nếu anh là một người nhà Wyatt. Là một người tình đầy tiềm năng, việc trở thành một gã nhà nòi đã khiến anh đáng khao khát hơn nhiều so với một gã dạy chơi tennis bình thường, hay huấn luyện viên thể dục thể hình, hay một gã nghệ sĩ nghèo kiết xác.
Anh đã ở trong những cuộc chơi lớn, cùng với những kẻ như thế này, anh am hiểu về luật chơi, và làm thế nào để chơi cùng họ. Anh cũng biết cách làm sao để thắng. Anh không tự hào cũng không xấu hổ về những thành công trong quá khứ, cũng không quan tâm đến việc gắng sức đạt được nhiều thành công hơn nữa. Thật ra, phản ứng duy nhất của anh trước một phòng chật cứng toàn những phụ nữ hiện giờ đang quan sát anh chính là cảm giác nhẹ cả lòng vì Olivia quá già và cổ lỗ không thể tưởng tượng được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu một vài phụ nữ ở đây.
Bà giật giật tay anh để gây sự chú ý, và Mitchell nghiêng đầu về phía bà. "Ta biết những quý cô kia đang nghĩ gì." Bà báo cho anh.
Mitchell giật mình cảnh giác hỏi lại. "Bà biết?"
Bà gật đầu khẳng định và hạ giọng xuống thì thầm. ""Bọn họ nghĩ anh là một gã đàn ông vô cùng hấp dẫn."
Henry Bartlett lại không hề cho rằng Mitchell là một gã vô cùng hấp dẫn. Henry Bartlett biết đích xác Mitchell Wyatt là ai, và Henry Bartlett muốn Mitchell phải biết điều đó. Khi Olivia mở lời, "Henry, anh đã gặp Mitchell rồi phải không?" y như lời Cecil hướng dẫn cho bà, nụ cười lạnh giá của Bartlett biến thành một nụ cười tự mãn.
"Phải," ông ta đáp lại, thô lỗ đút tay phải vào túi quần thay vì chìa ra cho Mitchell.
"Khi chúng tôi quen nhau, tất nhiên rồi, lúc đó Mitchell còn nhỏ lắm."
Câu trả lời không mong đợi của ông ta làm cho Olivia hoàn toàn nhầm lẫn. "Henry," bà thốt lên, " Anh hẳn tưởng lầm sang người khác rồi. Anh không hề biết Mitchell khi cậu ta còn nhỏ..."
"Tôi nghĩ Henry đúng đấy," Mitchell ngắt lời, anh nói thẳng với Olivia trong lúc thản nhiên chiếu cái nhìn của mình vào Bartlett. "Thật ra thì tôi sẽ cược rằng Henry đã đưa tôi đến với chuyến lái máy bay đầu tiên của mình."
"Tôi mang anh đến với nó, chứ không phải là trên nó."
"Mitchell giờ có máy bay riêng rồi." Olivia êm ái chêm vào, khiến cho Mitchell bị ấn tượng rất rõ về việc bà chẳng hiểu gì những lời Henry vừa nói, nhưng bà nhận thức được chuyện đang diễn ra và bà không hề thích thú gì. Bà quay qua con trai của Bartlett nói. "Mitchell, đây là Evan Bartlet, con trai của Henry." Rồi nhận ra sơ suất của mình, bà vụng về thêm. "Anh nhớ Evan chứ..."
"Chúng tôi chưa hề gặp mặt," Mitchell nói huỵch ra, những ngón tay của Olivia bồn chồn chạm vào chuỗi vòng ngọc trai trên cổ.
Evan Bartlett cư xử lịch thiệp hơn ông bố của mình. Anh ta bắt tay Mitchell, đưa ra vài câu dò hỏi, và khéo léo lái sang chủ để những chiếc máy bay tư nhân để bắt đầu câu chuyện. "Chúng tôi vừa ngó qua một chiếc Gulfstream G-3 hai năm sử dụng đặt ở công ty. Thấy bay trên các máy bay thương mại thật rắc rối và tốn thời gian quá nên chúng tôi quyết định dù tốn kém cũng nên có một chiếc máy bay riêng."
Mitchell trả đũa lại Henry một cách không chính đáng bằng cách buộc cho con trai ông ta phải lúng túng. Thay vì đáp lời, Mitchell chỉ nhướng mày im lặng.
"Vấn đề là.." Evan lên tiếng sau một khoảng khắc ngượng ngịu. "thật khó biện minh cho giá của một chiếc G-3 khi mà một chiếc Lear cũng đưa được ta đến đúng nơi cần đến."
"Nhưng không thoải mái bằng." Mitchell cuối cùng lên tiếng.
"Đúng vậy. Dĩ nhiên rồi, nếu chỉ tính đến sự thoải mái và xa hoa, thêm nữa nếu không phải lo về vấn đề tiền bạc thì một chiếc G-5 mới đúng là chiếc máy bay riêng. Trời, quả là một báu vật trên trời. Tôi đã thèm khát chiếc máy bay đó mỗi khi nhìn thấy một chiếc trên đường băng. Thú vị y như nhìn ngắm một phụ nữ đẹp vậy. Anh đã xem bên trong chưa?"
Mitchell đoán chừng anh ta đang đề cập đến chiếc máy bay, chứ không phải là một người phụ nữ. Nếu như Olivia không có mặt ở đó, hẳn anh đã lên tiếng hỏi cho rõ chỉ để tiêu khiển trước phản ứng của Evan. Nhưng vì bà đang đứng bên cạnh, anh chỉ nói cộc lốc. "Có."
"Vậy anh có loại máy bay gì?" Evan tiếp tục.
"Một chiếc G-5."
Olivia phát ra một tiếng khịt mũi và rồi bỗng nhiên tỏ ra kinh hãi. "Mitchell sẽ tới Anguilla trong vòng hai tuần." bà thốt ra. "Anh về đó khá thường xuyên phải không, Henry?"
"Vài lần một năm." Evan trả lời thay cho bố cậu ta, khi mà Henry không đáp. "Lần đầu tiên tôi tự mình xuống đó trong vòng ba tuần. Tôi muốn đến vào tháng 11, nhưng không thể nào đặt chỗ trước tại Island Club cho đến tận đầu tháng 2. Nếu không phải khách quen thì khó mà ở đó được. Trong lúc ở đó chắc anh sẽ nghỉ tại Island Club chứ?"
"Không." Để chặn Olivia nói cho họ biết anh đang xây nhà riêng ở Anguilla, anh thừa biết bà muốn đến chết đi được có thể làm việc đó, Mitchell nhanh chóng thêm vào. "Một người bạn của tôi sở hữu một con thuyền. Tôi sẽ ở lại trên tàu."
"Tôi hy vọng không hủy bỏ chuyến đi của mình." Evan lên tiếng. "Một khách hàng của chúng tôi đột ngột qua đời và con gái ông ta đang buồn. Cô ấy có thể không..." Anh ta dừng lại, liếc vào đồng hồ và cau mày. "Nói đến cái chết của người khách hàng, tôi phải đến tang lễ của ông ta tối nay, tôi chắc sẽ muộn mất." Anh ta chào tạm biệt bố mình và Mitchell, rồi hôn nhẹ lên má Olivia và bắt đầu len lỏi qua căn phòng đông nghẹt người để tiến ra lối cửa chính.
Olivia lợi dụng ngay sự vắng mặt của anh ta và kéo Mitchell ra khỏi Henry sau một cái gật đầu lạnh nhạt.
"Giờ chúng ta xem Mathew ở đâu nào," Bà nghển cổ lên tìm kiếm. "ô, nhìn kìa, anh ta đang tới đây. Ta nghĩ anh ta hẳn rất nóng lòng muốn gặp anh."
"Sao bà nghĩ thế?" Mitchell hỏi, thưởng thức nụ cười toe toét đầy bối rối trên mặt bạn anh.
"Hãy tự đi mà tìm hiểu- anh ta đang cười với anh kia kìa."
"Có khi anh ta đang nghĩ tôi là một gã vô cùng hấp dẫn." Mitchell đùa khi sự vui thích sau vài phút đồng hồ biến thành buồn chán và cáu kỉnh.