Âu Dương nắm chặt tay, mặc dù Âu Dương biết cho dù mất đi Thứ Kiêu Cung, mình cũng sẽ không giống Yêu Chiến Sĩ bình thường, vĩnh viễn không thể tấn chức, dù sao phương pháp của mình cũng không giống những người khác, mình chỉ cần sát lên là đủ rồi.
Nhưng mất đi Thứ Kiêu Cung thực lực của mình chỉ có thể phát huy lục thành, điểm này lại không khác gì với những Yêu Chiến Sĩ khác.
- Ầm. . .
Hắc sắc lôi quang từ trên trời giáng xuống, nhưng lôi quang cũng không phải bổ về phía Đạm Thai Khước Tà đang đào tẩu, mà bổ về phía Linh San đang đứng trước mặt Âu Dương.
- Ầm ầm. . .
Hắc sắc lôi quang cuồng bạo không gì sánh được, một kích trực tiếp đánh nửa thân thể Linh San lún vào trong đại địa. Nhưng lôi quang đến đây còn không có kết thúc, trên bầu trời từng đạo lôi quang không ngừng oanh kích.
- Sư phụ?
Âu Dương khó hiểu nhìn Bạch Hủ Minh xuất hiện trên bầu trời, hắn không rõ vì sao Bạch Hủ Minh lại đánh Linh San, Linh San không phải Sơn Linh Vạn Tiên Sơn sao? Lẽ nào sư phụ muốn phá huỷ Sơn Linh?
- Bạch Hủ Minh, ngươi giết ta đi.
Da thịt trắng như tuyết của Linh San bị hắc sắc lôi quang đánh thành màu đen, nàng ngửa mặt lên trời chỉ vào Bạch Hủ Minh kêu gào.
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao.
Bạch Hủ Minh tức giận, ngón tay khẽ động, tiểu kiếm màu đen đâm thẳng về phía Linh San.
- Sư phụ.
Âu Dương đưa tay Linh San ra sau người mình, toàn thân chắn phía trước Linh San.
- Vù. . .
Kiếm quang phảng phất như thông linh, thấy Âu Dương xuất hiện, kiếm quang trực tiếp chợt lóe lướt qua Âu Dương, sau đó tiểu kiếm màu đen thoáng cái đâm xuyên vai Linh San.
- Sư phụ.
Thấy Bạch Hủ Minh làm thật, Âu Dương có chút giật mình, hắn đưa ánh mắt về phía Lỗ Tu dò hỏi, nhưng Lỗ Tu lại chỉ lắc đầu.
- Thân là Sơn Linh, chức trách của ngươi là thủ hộ Vạn Tiên Sơn, sinh ra vì Vạn Tiên Sơn, chết vì Vạn Tiên Sơn. Nghìn năm trước, sư phụ chết trận ngươi giả bộ không biết, nghìn năm sau rõ ràng có thể tru sát Đạm Thai Khước Tà, ngươi lại thả hổ về rừng.
Bạch Hủ Minh từ bầu trời phi xuống, đứng trên Vạn Sơn ấn, trên mặt lộ vẻ sát khí.
Nghe thấy lời nói của Bạch Hủ Minh, Âu Dương nhìn Linh San, kỳ thực Bạch Hủ Minh nói cũng không sai, Linh San thân là Sơn Linh trong Vạn Sơn ấn, nàng cũng không vâng theo ý chí của chủ nhân, chỉ điểm này thôi nàng đã không phải là một Sơn Linh hợp cách.
- Sư huynh. . .
Lỗ Tu từ bên cạnh đi tới, Bạch Hủ Minh hạ thủ cũng đủ độc rồi, Linh San đã vết thương đầy mình, mặc dù Linh San rất quật cường, nhưng từ phương diện nào đó mà nói, nàng còn có thể đại diện cho Vạn Tiên Sơn hơn cả tông chủ như mình, Lỗ Tu cũng không nghĩ Bạch Hủ Minh thực sự muốn lấy mạng Linh San.
- Đây là lần cuối cùng, nếu như có lần sau, bất luận như thế nào ta nhất định sẽ xóa bỏ ý thức của ngươi, biến ngươi thành một con rối chân chính.
Linh San không để ý đến lời nói của Bạch Hủ Minh, nàng quay đầu lại nhìn Âu Dương, khoảng cách gần như vậy khiến Âu Dương cuối cùng cũng thấy được hình dạng của Linh San , không nói là khuynh thành tuyệt thế, nhưng lại mang theo một vẻ trìu mến mỹ lệ vô cùng. Nếu như chỉ nói về hình dạng, Linh San còn kém hơn bọn người Mục Uyển vài phần, nhưng trên người Linh San lại chứa một loại khí tức thuộc về tự nhiên, loại khí tức này khiến Âu Dương cảm thấy rất thoải mái.
- Ngươi lại thiếu ta một mạng. . .
Sau khi Linh San truyền âm nói với Âu Dương, toàn thân hóa thành quang mang thanh sắc, bay vào trong Vạn Sơn ấn.
Vạn Sơn ấn chậm rãi hóa nhỏ, sau đó bay vào trong miệng Lỗ Tu, Lỗ Tu nhìn dáng vẻ thê thảm của Âu Dương, trên mặt lộ vẻ cười khổ.
- Sư huynh, sư điệt này thật sự không phải đèn cạn dầu . .
Bạch Hủ Minh quay sang Âu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Lỗ Tu nói:
- Triệu hồi đệ tử Vạn Tiên Sơn quay về Vạn Tiên Sơn , Đạm Thai Kha bị thương nặng, lúc này Đạm Thai Khước Tà có to gan cũng tuyệt đối không dám khai chiến với Vạn Tiên Sơn.
- Được. . .Sư huynh, ta ở Vạn Tiên Sơn chờ ngươi. . .
Lỗ Tu cũng không nói nhiều, toàn thân trực tiếp hóa thân thành kiếm bay thẳng lên bầu trời. . .
Bạch Hủ Minh đưa tay về phía mặt đất, Thứ Kiêu Cung bị nghiền nát được gió cuốn bay vào trong tay Âu Dương. Bạch Hủ Minh lắc đầu nói:
- Tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi.....
Trong rừng trúc, Bạch Hủ Minh sử dụng thông thiên lực mở ra một không gian nhỏ trên mặt đất, ở đây trừ phi là người có tu vi vượt qua Bạch Hủ Minh, bằng không căn bản không thể phát hiện tồn tại của bọn họ.
- Thứ Kiêu Cung bị phá, nhưng chuyện này đối với ngươi mà nói có thể là một chuyện tốt, chỉ cần ngươi có thể xông lên Tu Phục Thần Sư, chữa trị Thứ Kiêu Cung đương nhiên rất dễ.
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương đang ngây người, hắn biết Thứ Kiêu Cung bị nghiền nát có đả kích rất lớn với Âu Dương.
- Ta còn có thể đề cao. .
Âu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Hủ Minh nói:
- Yêu binh nghiền nát không thể ngăn trở ta bước tiếp.
- Cái gì?
Bạch Hủ Minh có chút không rõ ý tứ của Âu Dương.
- Sư phụ kỳ thực ta căn bản không thể hấp thu bất cứ linh nguyên gì.
Lúc này Âu Dương cũng không muốn giấu diếm nữa, so với giấu mãi trong lòng, chẳng bằng nói cho Bạch Hủ Minh biết, xem hắn có kiến nghị gì không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Không thể hấp thu bất cứ linh nguyên gì?
Bạch Hủ Minh giật mình nhìn Âu Dương, nhưng hắn đang chờ đợi, đợi Âu Dương nói cho hắn nguyên nhân.
- Ở tiểu thế giới, ta khó hiểu trở thành một người bán yêu, tất cả mọi người cho rằng ta sẽ vĩnh viễn dừng lại, nhưng ta lại phát hiện bất luận địch nhân nào chết trong tay ta, đều sẽ bị ta cướp đoạt một ít lực lượng, biến thành lực lượng của chính mình, nói cách khác ta vẫn giết chết địch nhân, dùng lực lượng của địch nhân đề thăng chính mình. . .
Âu Dương rốt cuộc cũng nói ra bí mật của mình, hắn rõ ràng có thể thấy trên mặt Bạch Hủ Minh xuất hiện vẻ giật mình.
Âu Dương có thể lý giải, một người hoàn toàn không thể hấp thu bất cứ linh nguyên gì, chỉ có thể dựa vào giết chết địch nhân để trưởng thành, xác thực khiến người ta kinh ngạc.
Bạch Hủ Minh lắc đầu nói:
- Nói như vậy, chính là chỉ cần có đủ địch nhân cho ngươi giết, ngươi vẫn có thể tiến lên?
- Đúng vậy.
Âu Dương không phủ nhận, yêu binh của người khác bị nghiền nát sẽ giống như họ bị phán tử hình, vì lúc đó họ sẽ không hấp thu được linh nguyên trưởng thành, chỉ có thể dậm chân tại chỗ hoặc là rơi xuống.
Nhưng Âu Dương có năng lực hấp thu huyết lực, đó là ưu thế chân chính của hắn.
- Được rồi, chuyện này ngươi cứ giữ kín, không nên nói cho những người khác, chuyện này vô cùng quan trọng, một khi bị người khác phát hiện, sợ rằng sẽ tai họa.
Mặc dù chuyện này chấn động không bằng tứ phương chiến kỳ, nhưng Bạch Hủ Minh vẫn cảm thấy không nên nói ra thì tốt hơn.
Âu Dương gật đầu, đây là chuyện may mắn duy nhất hiện tại của hắn, chí ít hắn sẽ không bị vĩnh viễn khốn chết ở Thánh Thể nhị giai.
- Biết vì sao ta muốn dẫn ngươi tới đây không?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương nói.
Âu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lẽ ra Bạch Hủ Minh nên trực tiếp mang theo mình quay về Vạn Tiên Sơn mới đúng, nhưng vì sao hắn lại mang mình đến đây?