Yêu Cung

Chương 262: Phi tiên


Vạn Tiên Sơn, trên Âm Vân Phong, Bạch Hủ Minh đứng trong quỷ ốc, trên mặt hắn mang theo một nụ cười lãnh đạm, trong lòng hắn cuộn trào không gì sánh được.

- Đã bao nhiêu năm kể từ khi Cực Cảnh xuất hiện, Phi Tiên đã trở thành bí văn... Viễn cổ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là lực lượng gì khiến Phi Tiên từ nay biến mất?

Đây là suy nghĩ trong lòng Bạch Hủ Minh lúc này.

Bạch Hủ Minh từng nghĩ tới có một ngày Âu Dương có thể sáng tạo kỳ tích, giết chết phệ hồn, có được một mặt chiến kỳ trong tứ phương chiến kỳ, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tiểu tử này có thể triệt để đánh vỡ quy tắc Cực Cảnh ...

Giết chết phệ hồn không tính là gì, thánh thú chết đi không có nghĩa là quy tắc bị phá vỡ, muốn phá vỡ quy tắc phải hoàn thành một việc, đó chính là hoàn thành đột phá từ cửu giai đến Thánh Thể trong Cực Cảnh.

Từ xưa đến nay có bao nhiêu người đã nỗ lực vì chuyện này? Nhưng nỗ lực cũng không có nghĩa là thành công, các thiên tài ý đồ hoàn thành đột phá trong Cực Cảnh, cuối cùng không cách nào phá vỡ được quy tắc thiên địa, chỉ có thể buồn bã đi ra.

- Tiểu tử thối, rốt cuộc có phải là ngươi hay không?

Mặc dù Bạch Hủ Minh có chín thành nghĩ là Âu Dương, thế nhưng thế sự vô tuyệt đối, hiện tại hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Trên Tu Di Phong, đám người Lữ Phong tụ tập lại một chỗ, trên mặt bọn họ lộ vẻ ưu thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bọn họ đều nghe nói chuyện Cực Cảnh hủy diệt, theo bọn họ thấy, Cực Cảnh hủy diệt, tất cả mọi người đều chết oan uổng, Âu Dương cũng không tránh được tai họa này.

- Không ngờ Cực Cảnh lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, Âu Dương sợ là...

Lữ Phong nói đến đây yên lặng cúi đầu, hắn có chút hối hận vì sao trước đó không cưỡng chế Âu Dương ra ngoài cùng đoàn đội của mình.

- Đội trưởng...

Mặc dù đã rời khỏi nơi chôn xương, thế nhưng đám người Thời Phong vẫn quen gọi Lữ Phong là đội trưởng, lúc này bọn họ cũng có thể lý giải tâm tình của Lữ Phong, Cực Cảnh hủy diệt, Âu Dương khẳng định cũng theo những người khác tiến vào hư vô.


- Âu Dương...

Khi Lăng Túc nhận được tin tức này, Cực Cảnh hủy diệt đã qua đi mười ngày, khi nhận được tin tức hắn thiếu chút nữa phun máu tại chỗ.

Chuyện Âu Dương dương oai trong Cực Cảnh là việc vui vẻ nhất hắn nghe thấy gần đây, mặc dù không phải do hắn làm, nhưng Âu Dương là huynh đệ của hắn, huynh đệ có thể uy phong, bản thân Lăng Túc cũng cảm thấy vui mừng.

Thế nhưng tin tức Cực Cảnh hủy diệt bỗng nhiên truyền đến, ngoại trừ rất ít người trốn được, còn lại đều bị đưa vào hư vô giống như sấm sét vang vọng toàn bộ Chân Linh Giới.

Cái gì là tứ phương chiến kỳ, cái gì là các loại quy tắc, hắn đều không biết, điều duy nhất mà hắn biết chính là Âu Dương cũng ở bên trong, Cực Cảnh hủy diệt khả năng cũng đưa Âu Dương vào trong hư vô.

Không chỉ có Lăng Túc, ngay cả đám người Sở Tương Hợp, Lăng Trung Thiên còn có Lam Thông cũng nhận được tin tức này, trong tin tức đó bọn họ chỉ quan tâm đến một người đó chính là Âu Dương.

- Buông ra, ta muốn gặp tông chủ.

Lý Vĩ tức giận gào lên với một nữ tử khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng nữ tử này cũng không hề nổi giận.

Nữ tử khẽ vung tay lên, trong nháy mắt trận đồ xuất hiện, biến thiên địa xung quanh thành một nhà lao, sau khi nữ tử làm xong tất cả, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:

- Ngươi muốn gặp tông chủ? Cho dù vi sư muốn gặp tông chủ cũng chưa chắc có thể gặp được, ngươi nghĩ ngươi có thể sao? Ta biết tại sao ngươi lại như vậy, thế nhưng người chết không thể sống lại, Cực Cảnh hủy diệt, ngoại trừ rất ít người may mắn sống sót, còn lại đều tiến vào hư vô, đây là số phận của bọn hắn.

Nữ tử tự xưng là sư phụ của Lý Vĩ.

- Sư phụ... Vậy không thể cứu huynh đệ của ta sao?

Lý Vĩ nhìn sư phụ Mục Uyển của mình, mặc dù Mục Uyển nhìn qua chỉ hai lăm hai sáu tuổi, nhưng Lý Vĩ biết, kỳ thực sư phụ của hắn chính là một Trận Đồ Sư đỉnh phong, Pháp Thân ngũ trọng thiên, cách Đạo Nhất chi cảnh của Đại Đế chỉ còn một bước.

- Cứu? Vấn đề này ta cảm thấy không có ý nghĩa.


Mục Uyển nói xong liền xoay người rời đi. Nàng nghĩ Lý Vĩ đang nói đùa.

Mấy Đại Đế liên thủ cũng không thể tìm kiếm được Cực Cảnh biến mất, làm sao có thể cứu người? Tất cả đều tiến vào hư vô, có quỷ mới biết những người này chạy đi đâu, có lẽ nếu có một Phi Tiên có thể liều mạng một chút, thế nhưng hiện tại mà nói căn bản không có khả năng.

- Ngươi có thể thử tìm chủ nhân của tứ phương chiến kỳ, hắn có được tứ phương chiến kỳ, viễn cổ chi mê, bước vào con đường Phi Tiên, nói không chừng mấy nghìn năm sau hắn có cơ hội bước vào Phi Tiên đấy.

Mục Uyển quay đầu lại nhìn Lý Vĩ nói, những lời này xem như cho Lý Vĩ một hi vọng nhỏ bé.

Đáng tiếc bản thân Mục Uyển cũng không thể tin được chủ nhân của tứ phương chiến kỳ thực sự có thể đi ra, hơn nữa, cho dù đi ra thì thế nào? Phi Tiên? Đó đã là tin đồn mấy vạn năm trước, rốt cuộc tin đồn có thật hay không thì còn phải đợi khảo chứng.

- Phi Tiên... Phi Tiên...

Lý Vĩ chưa từng nghe thấy từ này, hắn ngồi bệt xuống đất, kỳ thực ai cũng có thể nghe ra những lời này của Mục Uyển chỉ là kéo dài.

Vô số suy đoán xuất hiện, thế nhưng cùng với thời gian trôi qua cũng dần dần bắt đầu lắng lại. Thời gian một năm phảng phất như nước chảy, vô tình trôi qua, trước mặt thời gian, bất luận kẻ nào cũng sẽ từ từ bị lãng quên, cho dù là Âu Dương cũng không ngoại lệ.

Âu Dương một mình ngồi trên tế đàn viễn cổ, thời gian đã ngưng kết từ lâu, hắn nhắm mắt lại, toàn thân xuất hiện trong một thế giới vô cùng huyền bí.

Linh nguyên ở đây nồng nặc gấp mười lần Chân Linh Giới, cảm giác non xanh nước biếc như tiên cảnh. Âu Dương giống như linh hồn phiêu đãng khắp nơi, hắn phát hiện mình có thể tùy ý xuất hiện trong thế giới này.

- Vạn Tiên Sơn... Nơi này là Vạn Tiên Sơn?

Nhìn từng tòa sơn phong sừng sững, nhìn thác nước ngân long từ trên Thông Thiên Phong chảy xuống và Thông Linh hải, Âu Dương kết luận nơi này chắc chắn là Vạn Tiên Sơn, thế nhưng hắn tìm kiếm vạn ngọn sơn phong thậm chí tìm khắp Thông Thiên Phong cũng không phát hiện bất cứ người sống nào?

- Đây rốt cuộc là đâu?

Âu Dương để tay lên ngực tự hỏi, ở đây khẳng định là Chân Linh Giới, về phần vì sao mình lại xuất hiện ở đây với trạng thái như thế này thì hắn hoàn toàn không biết.

Cùng với nghi hoặc của Âu Dương, toàn bộ thế giới bắt đầu biến hóa, dòng xoáy xuất hiện phía trên thế giới, lôi điện vô tình phủ xuống thế gian. Âu Dương cảm giác hình ảnh trước mặt mình lại thay đổi, mình được đưa đến một vùng biển rộng mênh mông, nơi này có vô số người đạp không mà đi, trên người họ ánh sáng bay lượn, người nào cũng biểu hiện ra uy thế cường đại chưa từng nghe nói.

- Đại Đế sao?

Âu Dương nhìn những nhân vật đột nhiên xuất hiện, hắn không biết những người này là ai, thế nhưng hình ảnh lại thay đổi, những người này đều biến thành từng khối thi thể ngã xuống biển khơi, một nam tử khắp người đầy máu cô đơn đứng trên mặt biển, trong lòng hắn ôm một nữ tử, thế nhưng Âu Dương dùng hết nhãn lực cũng không cách nào nhìn thấy diện mạo của nữ tử này.