Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 3

Editor: Kiwi

Beta: Dâu Tây ? and Su

___________

Cô Tần yêu cầu cả lớp trật tự.

Cô nhìn Diêu Mỹ Nhân gật đầu: "Bạn học Diêu, có thể bắt đầu rồi, gặp chữ khó hay chữ lạ, cô sẽ nhắc em."

Diêu Mỹ Nhân cầm sách lên, cúi đầu chậm rãi đọc.

"Manh chi si si,

Bảo bố mậu ty,

Phỉ lai mậu ty,

Lai tức ngã mưu.

Tống tử thiệp Kỳ,

Chí vu đôn khâu.

Phỉ ngã khiên kỳ,

Tử vô lương mai.

Thương tử vô nộ.

Thu dĩ vi kỳ." [*]

[*] Dịch nghĩa bài thơ Manh 1

Một gã ngáo ngơ không biết gì,

Ôm tiền đi mua tơ.

Chẳng phải đến mà mua tơ,

Đến là để mua tính với em việc vợ chồng.

Chàng đưa em đi ngang qua sông Kỳ, Đến nơi Đốn Khâu.

Chẳng phải vì em lỗi hẹn.

Chỉ vì chàng không có mối mai giỏi.

Em xin chàng chớ giận dữ,

Và xin hẹn chàng mùa thu.

Lúc đầu còn có người thấp giọng thì thầm bàn tán, cười nhạo.

Dần dần, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng của người đọc sách, tất cả các từ đều được đọc rõ ràng, chứa đầy cảm xúc. Nam nữ chính trong câu chuyện là thanh mai trúc mã, yêu nhau say đắm, tâm hướng về nhau. Đến khi kết hôn, chàng trai thay lòng đổi dạ. Cả câu chuyện như hiện ra trước mắt mọi người thông qua giọng đọc dạt dào cảm xúc của Diêu Mỹ Nhân.

Cho tận đến khi đọc xong chữ cuối cùng, âm thanh kia vẫn quanh quẩn bên tai mọi người, không chịu tiêu tán.

Người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng chính là Diêu Mỹ Nhân: "Thưa cô, em đọc xong rồi ạ."

Cô Tần bừng tỉnh: "Cảm ơn bạn học Diêu, xem ra em đã chuẩn bị bài trước, đọc rất tốt."

Bài này có không ít chữ lạ, không ngờ học sinh họ Diêu này không chỉ đọc chính xác toàn bộ các âm, mà còn rất diễn cảm, chắc chắn là đã tìm hiểu qua, nếu không sao có thể đọc lôi cuốn như vậy.

Mọi người trong lớp đều gật đầu, bình thường chỉ chú ý tới ngoại hình của Diêu Mỹ Nhân, không ngờ giọng cô hay như vậy.

"Đọc hay quá." Vu Hiểu Tuyết xoay người lại nhỏ giọng khen, cô có cảm giác bản thân như bị cuốn vào giọng đọc của Diêu Mỹ Nhân. Diêu Mỹ Nhân nhẹ nhàng đặt sách xuống, thật ra cô phải cố gắng mãi mới không đọc sai.

Thấy khóe miệng đối phương lộ ra ý cười nhạt, Nghiêm Thi Lâm khinh thường bĩu môi: "Hừ!"

Vạn Tử Khoa ghé mặt lên bàn ngủ bị giọng của Diêu Mỹ Nhân làm tỉnh dậy, lúc đầu có chút không kiên nhẫn, về sau lại yên lặng lắng nghe, đến khi Diêu Mỹ Nhân đọc xong, cậu mới thốt lên một lời cảm thán: "Không ngờ Diêu Mỹ Nhân có vẻ ngoài xấu xí mà đọc sách hay như vậy." Rồi lại cười cười nói tiếp: "Người vốn không thích nghe mấy cái này còn bị thu hút. Thư Mạch, tôi nói đúng không?" Cậu dùng khuỷu tay huých bạn ngồi cùng bàn.

Chiếc bút trong tay bị Thư Mạch ném lên mặt bàn. Cậu khép vở lại, một tay sờ đầu, bên tai vang lên tiếng vọng mềm mại: "Nắm tay của ta". Đôi mắt đen như mực của Thư Mạch càng thêm phần thâm thúy.

Vạn Tử Khoa thấy không được đáp lại, cũng không để ý, cậu ta sớm quen thuộc với hành vi của đối phương rồi.

Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo truyền đến: "Cậu ấy không xấu."

Vạn Tử Khoa kinh ngạc quay đầu, cậu không nghe lầm chứ? Người này vừa đáp lời mình sao? Vạn Tử Khoa bày ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu vừa nói chuyện sao?"

Ngồi cùng bàn lâu như vậy, Thư Mạch nói chuyện với cậu không quá năm câu, vừa rồi là câu thứ năm!

Không được đáp lại, Vạn Tử Khoa nhìn góc mặt không cảm xúc của Thư Mạch, mái tóc dài bù xù che hết biểu cảm trên mặt cậu, hình như cậu ấy đang nhướn mày, mà cũng có lẽ là không phải.

Thời tiết tháng sáu oi bức khó chịu. Buổi chiều trời đột nhiên mưa to.

Giọt mưa rơi trên mặt đất bắn lên một tầng hơi nước. Hai bên đường trường hoa bạch lan đổ hết xuống mặt đất, thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.

Diêu Mỹ Nhân ngồi bên cửa sổ, xòe bàn tay ra ngoài, nước mưa nhỏ giọt rơi vào lòng bàn tay.

Hai bên tường lớp lắp vài chiếc quạt nhỏ, nhưng rất vô dụng, bên trong không khác gì một cái bếp lò. Trận mưa này khiến nhiệt độ giảm đi không ít, xua đi bực bội trong lòng mọi người. Trước kia, Diêu Mỹ Nhân rất ghét thời tiết oi bức này.

Không biết có phải do uống sữa bò hay không, Diêu Mỹ Nhân cảm giác bản thân không chỉ ít ra mồ hôi mà làn da còn mềm mại hơn, điều này khiến cô thực sự thoải mái.

Nhìn những cánh hoa khẽ lượn lờ trên không rồi từ từ tiếp đất, khóe môi Diêu Mỹ Nhân hơi cong lên.

Được trọng sinh thật tốt.

Nước mưa từ trên mái cửa sổ chảy xuống, bắn không ít lên bàn học trước mặt, Diêu Mỹ Nhân bèn đóng cửa sổ lại, sắc trời trở nên âm u, mưa càng lúc càng lớn.

Xem ra, trận mưa này không thể tạnh trong chốc lát được.

Hôm nay đến lượt Diêu Mỹ Nhân trực nhật, mọi người phân công nhiệm vụ rõ ràng, rất nhanh cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Thở dài một hơi, Diêu Mỹ Nhân thấy có mấy người đem theo ô rời đi, chỉ còn lại mình cô.

Buổi tối, Tô Tú Phương và Diêu Thiên Nhai đều phải tăng ca, cho nên cô không gọi đến văn phòng nhờ họ mang ô tới.

Diêu Mỹ Nhân nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, quyết định chờ mưa ngớt một chút rồi về.

Cô lấy từ ngăn kéo ra một lọ sữa bò, vừa uống vừa chăm chú làm đề vật lý. Gần đây, cô phát hiện tốc độ giải đề của mình càng lúc càng nhanh, ngày càng nhẹ nhàng, hơn nữa cô cảm thấy đề rất có ý nghĩa, không đơn thuần chỉ là để làm bài.

Diêu Mỹ Nhân làm xong đề, chuẩn bị vươn vai, lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện một thân hình cao lớn đang đứng trước mặt.

Diêu Mỹ Nhân bị dọa đến ngây ngốc, mồ hôi lạnh ứa ra: "Cậu......"

Lấy lại bình tĩnh, cô mới thấy rõ quần áo đối phương mang theo vết bẩn, mái tóc bù xù ướt đẫm, người đó là...

"Thư...... Mạch?" Âm cuối còn mang theo vài phần ngạc nhiên.

Cô không biết cậu đã đứng đây bao lâu, mà bản thân lại không hề phát hiện ra.

"Ừ."

"Sao cậu.... ở đây?"

Diêu Mỹ Nhân vuốt vuốt trái tim nhỏ bị dọa một phen, lên tiếng hỏi.

Giọng nói trầm thấp hơi khàn mang theo vài phần quẫn bách: "Mưa rất lớn, tôi tới đưa dù cho cậu."

Hình như cậu đã làm cô sợ.

"Cậu tới đây, là để đưa ô cho tôi?"

Diêu Mỹ Nhân hỏi lại một cách khó tin.

Thư Mạch đưa ô trong tay ra, ý bảo đúng là như vậy.

Diêu Mỹ Nhân nhìn thiếu niên có điểm chật vật trước mặt, không biết nên nói gì.

Giữa hai người hoàn toàn không có mối quan hệ nào. Không đúng, nghe nói cô đã cứu cậu, đó là lần tiếp xúc duy nhất. Cho nên, cậu đang trả ơn ư?

Một lát sau, Diêu Mỹ Nhân thu hồi suy nghĩ, có chút ngượng ngùng, nhưng không hề cự tuyệt, nhẹ nhàng trả lời: "Cảm ơn cậu."

Cô nhanh chóng thu dọn mọi thứ. "Có thể đi rồi."

Hai người ra ngoài hành lang, mưa vẫn còn nặng hạt, từng tiếng tí tách rơi xuống mặt đất tạo thành âm thanh vang dội.

Thư Mạch mở ô ra, che về phía Diêu Mỹ Nhân.

Trong mưa, Diêu Mỹ Nhân thấy dù che hết trên đầu mình, cô hơi giật mình, thân hình cô to lớn nên chiếm nhiều vị trí, hơn nữa Thư Mạch đem dù che hết về phía cô, vì vậy cả người cậu hòa lẫn vào mưa.

Cô quay đầu, vừa định mở miệng thì nhìn thấy tóc cậu bị nước mưa dính sát vào mặt, lộ ra đôi mắt đen như mực. Lông mi ướt nhẹp, đen sì, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi cong lên, làn da trắng nõn. Đây chẳng phải là một gương mặt vô cùng hoàn mỹ sao?

Thực sự rất đẹp.

Cô chưa bao giờ biết, ẩn dưới mái tóc đó là một gương mặt làm điên đảo chúng sinh.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, cậu có chút hoảng, nhưng rất nhanh đã trấn định lại mà đánh đòn phủ đầu: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Vừa dứt lời, Diêu Mỹ Nhân bừng tỉnh, hai má nóng lên, không ngờ mình lại bị mê hoặc, ngắm người ta đến ngây ngốc.

Cô mau chóng dời mắt, giấu đầu hở đuôi nhìn về phía khác. Nếu không phải làn da ngăm đen, giờ phút này trên mặt cô đã sớm ửng đỏ một mảng.

Nhận ra bản thân đang xấu hổ, cô ảo não cắn cắn môi dưới, mở miệng: "Sức khỏe tôi đã tốt rồi, dù đều che cho tôi, quần áo cậu ướt hết, rất dễ bị cảm đó."

Giọng nói mềm mại dưới mưa càng thêm dịu dàng.

Thư Mạch thấy lỗ tai hơi ngứa, kiên định lắc đầu: "Không sao đâu."

Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc, nước mưa đã làm ướt hơn nửa người cậu, vậy mà cậu vẫn kiên quyết che dù cho cô, người hơi nghiêng đi.

Cô không ngờ đối phương lại vội vàng báo ơn như vậy.

Nước mưa đánh rớt lọn tóc, lướt qua khuôn mặt lãnh đạm của cậu thiếu niên, Diêu Mỹ Nhân không đành lòng nhìn cậu bị ướt, liền duỗi tay cầm ô che cho cả cậu.

Mắt Thư Mạch khẽ đảo, yên lặng nhìn Diêu Mỹ Nhân đem ô đẩy ra khỏi người mình. "Mỗi người một nửa đi."

Khóe miệng cô hơi cong. Thư Mạch nhìn nước mưa nháy mắt đã làm ướt ống tay áo Diêu Mỹ Nhân, đáy mắt phảng phất mang theo vài phần ảo não.

Trước ngày hôm nay, Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch không có bất kì sự tiếp xúc nào, hơn nữa tính cách Diêu Mỹ Nhân tương đối hướng nội, dọc đường đi hai người đều trầm mặc.

"Về đến nhà tôi rồi." Diêu Mỹ Nhân dừng lại trước cửa, phá vỡ sự yên tĩnh nãy giờ: "Hôm nay, thực sự cảm ơn cậu."

Cô thấy quần áo đối phương ướt đẫm, giọng nói mang theo vài phần sốt ruột: "Cậu mau trở về thay quần áo đi, nếu không sẽ cảm lạnh."

Khóe miệng Thư Mạch nhếch lên, định mở miệng nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, xoay người đi về phía bên cạnh.

Mưa quá lớn, sau khi Thư Mạch đi vài bước, Diêu Mỹ Nhân chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, mãi đến khi đối phương vào phòng, cô mới xoay người mở cửa đi vào.

"Mẹ."

Mới vừa mở cửa, cô liền thấy Tô Tú Phương chuẩn bị đẩy cửa ra: "Con đã về rồi sao?"

Tô Tú Phương khá kinh ngạc khi thấy con gái đã về: " Mỹ Mỹ, mẹ đang định tới đón con."

Bà buông ô xuống, xem xét kĩ một lần, phát hiện con gái chỉ bị ướt một chút ở vai, lông mày nãy giờ nhíu chặt thoáng giãn ra: "May là không ướt, con mau đi tắm rửa đi, giờ mẹ nấu canh gừng cho con, không lại bị cảm bây giờ."

"Mẹ có thể nấu nhiều chút không?"

Diêu Mỹ Nhân nhớ tới tình cảnh nam sinh nào đó quần áo bị ướt nhẹp liền mở miệng: "Bạn học sát vách đưa con về, con muốn cho cậu ấy một chén, vì nhường dù cho con mà cậu ấy ướt hết."

"À, thì ra cậu nhóc kia đưa con về."

Tô Tú Phương gật đầu tán thành: "Nên đến nhà cảm ơn cậu ấy, đợi lát nữa nấu xong, con mang qua nhé."

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, xung quanh ngập tràn hương sữa tắm thảo mộc nhàn nhạt.

Diêu Mỹ Nhân nhìn bản thân qua gương.

Trong khoảng thời gian này cô không ngừng uống sữa, hôm trước cô cân thử, chưa đến một tháng mà giảm gần mười cân.

Ngạc nhiên nhất là, cô cúi đầu nhìn làn da trên người, hồi xưa ngăm đen thô ráp, bây giờ không chỉ trắng lên mà còn mịn màng hơn, ngay cả mụn trên mặt, cũng đã xẹp và bớt đỏ. Ước chừng qua một thời gian, mụn sẽ biến mất.

Tắm rửa xong, dưới sự giám sát của Tô Tú Phương, Diêu Mỹ Nhân uống cạn một chén canh gừng lớn.

Nhìn điệu bộ khẩn trương của con gái, Tô Tú Phương cười: "Khó uống như vậy sao?"

Bà đưa một ly nước qua cho Diêu Mỹ Nhân súc miệng.

"Mỹ Mỹ, lát nữa con đem chén canh gừng kia cho bạn học sát vách đi."

Cửa bị mở ra, trước mặt là nam sinh với mớ tóc hỗn độn, bọt nước nhỏ giọt dọc theo bả vai, cậu mặc quần xám rộng thùng thình, dáng người cao ráo, thật sự rất đẹp trai.

Cậu cầm khăn lông lau tóc, chắc là vừa tắm xong. Cảm nhận được ánh mắt đầy nghi hoặc của người nào đó, Diêu Mỹ Nhân cầm chén đưa tới trước mặt cậu.

"Đây là canh gừng, mẹ tôi mới nấu, uống vào có thể đề phòng bệnh cảm, cậu bị mắc mưa, mau uống đi."

Thư Mạch nhận chén, hình như vừa nấu không lâu nên vẫn còn nóng.

Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, cậu có chút không quen trả lời: "Cảm ơn."

Nhìn đối phương cầm ô đứng ở cửa, cậu do dự một chút rồi dò hỏi: "Cậu...... muốn vào trong ngồi một lát không?"

Giọng nói trầm thấp xen lẫn ngại ngùng khó nói. Diêu Mỹ Nhân vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn lời mời của cậu, để lần sau đi."

Dù sao cô và cậu cũng không quá thân thiết.

"Được."

Thư Mạch bưng chén lên, uống một hơi hết sạch canh gừng, sau đó cầm chén không đưa cho Diêu Mỹ Nhân.

Diêu Mỹ Nhân nhận chén rồi nhìn cậu một cái, chỉ thấy mày kiếm của đối phương nhíu chặt, cô không khỏi cong khóe miệng.

Thì ra, cậu cũng không thích uống canh gừng.