Yêu Anh, Không Được Phép Cự Tuyệt

Chương 5: Cơn ác mộng

Tôi không phải bươm bướm, tôi là chú chim vĩnh viễn cũng không bay ra khỏi cơn bão táp.

Âm thanh khó chịu vẫn vang lên, tôi muốn im lặng ngủ một giấc, chẳng lẽ điều ấy cũng là ước mơ xa xỉ ư? Dường như tôi nghe thấy tiếng hắn gào thét: “Tỉnh lại, em tỉnh lại cho anh, anh không cho phép em ngủ tiếp!”

Không cho phép cái đầu hắn, tôi đã phục tùng quá lâu rồi, lúc này đây dù thế nào cũng không muốn khuất phục. Tôi cố gắng đóng chức năng của đôi tai, rốt cục không nghe thấy giọng nói đáng ghét kia nữa.

Đầu tôi choáng váng mờ mịt, cảm giác có một bàn tay to vẫn nắm lấy tay tôi, ấm áp, rộng lớn, tuy hơi thô ráp nhưng lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc và an toàn, giống như trước đây ba vẫn nắm tay tôi. Tôi yên tâm đặt tay mình trong bàn tay ấy, muốn đặt cả tương lai và cuộc đời mình vào đấy. Tôi nghe thấy giọng nói êm tai của một người trẻ tuổi, hơi quen, nhưng không phải rất quen, “Anh định ngồi đây đến lúc cô ấy tỉnh lại mới thôi?”

”Đúng.” Giọng nói đáng ghét kia vang lên ngay bên tai, “Tôi muốn người đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi tỉnh lại là tôi, tôi không cho phép cô ấy trốn tránh tôi bằng cách này.”

”Sếp ơi, không làm thế được đâu, anh không nghe bác sĩ nói hay sao, cô ấy bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng cộng thêm chứng trầm cảm, anh buộc cô ấy chặt quá, tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng giết cô ấy thôi.”

”Im miệng!” Hắn nổi giận, lúc nổi giận hắn luôn nói rất to, giống như tiếng sét đánh, sau đó chính là bão táp.

”Giang Đào không sai.” Một giọng nói bình tĩnh ôn hòa tiếp lời: “Anh không thể dùng thủ đoạn trên thương trường áp dụng cho phụ nữ, phụ nữ sinh ra là để yêu thương, không phải để chiếm đoạt.”

”Ôi chao!” Giang Đào huýt sáo, “Tần thư kí mà cũng nói những câu nhân văn vậy ư? Tôi còn tưởng cô máu lạnh giống sếp chứ.”

”Tôi máu lạnh.” Tần Chiêu khoanh tay nhìn Giang Đào, “Nhưng phải xem đối tượng là ai, với người như anh, nhiệt tình chỉ lãng phí.”

”Gì?” Giang Đào mặc kệ, “Cô nói vậy rất không công bằng, tôi tự thấy mình chưa đắc tội cô, sao lúc nào cô cũng khó chịu với tôi thế? Nói sao thì nói, tính tôi vẫn tốt hơn tính sếp nhiều mà?”

Tần Chiêu quay mặt qua chỗ khác, rõ ràng không thèm để ý tới Giang Đào.

”Này!” Giang Đào thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bà cô kiêu ngạo này, không coi ai ra gì giống y như sếp, không hổ là thư kí của sếp, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

”Còn ầm ĩ nữa là tôi sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ.” Khúc Lăng Phong trừng mắt nhìn Giang Đào, hữu hiệu làm anh ngậm miệng lại. Không công bằng, rất không công bằng, vì sao hai người đều ầm ĩ mà sếp chỉ mắng mình anh?

Tất cả lại quay về yên tĩnh.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Khúc Lăng Phong gạt sợi tóc trên má Thiên Lại ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má tái nhợt đến gần như trong suốt của cô, thở dài nói: “Sao em còn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ em ghét nhìn anh đến thế ư?”

Tần Chiêu thấy vậy mà lắc đầu, người đàn ông kiêu ngạo ngông cuồng này, chưa từng có vẻ mặt mệt mỏi và bất lực đến thế. Dù gặp phải khó khăn cỡ nào, anh cũng luôn bừng bừng dã tâm, sục sôi ý chí chiến đấu, chỉ khi đối mặt với Thiên Lại, bao nhiêu chuyên chế và khí phách đều biến thành ngu xuẩn. Một người đàn ông không biết cách yêu, gặp một cô gái không biết cách chấp nhận tình yêu. Thở dài! Cũng không biết là ai nợ ai nữa.

Giang Đào rất muốn đặt gương trước mặt Khúc Lăng Phong, để sếp thấy rõ ràng vẻ mặt mình lúc này, rõ ràng đã khổ sở vì yêu, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa nhận ra, mà cô gái ngốc đang nằm trên giường kia, cô thế nhưng từ chối tình cảm sâu nặng nấp sau tính cách cuồng vọng của sếp. Thở dài! Nếu không tại sếp dọa ném anh ra ngoài cửa sổ, anh sẽ đi lấy gương, thật đấy.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Tôi từ chối tỉnh lại, nhưng chung quy vẫn phải tỉnh lại, một cơn cảm cúm nho nhỏ chưa đủ giúp tôi trốn tránh thế giới này. Tôi nghĩ, tại sao không phải tai nạn xe hơi, hoặc là trục trặc máy bay, hoặc là mắc bệnh nan y, như vậy có thể danh chính ngôn thuận bỏ đi, xong hết mọi chuyện.


Cuối cùng, tôi tỉnh lại.

Kéo rèm ra, mắt tôi thích ứng với ánh sáng dịu dàng rất nhanh, tôi nhìn tường và trần phòng bệnh màu trắng, ga giường, vỏ chăn cũng màu trắng, mấy tờ tài liệu rơi dưới đất. Laptop còn mở, mê cung trên màn hình chờ làm đầu óc tôi choáng váng.

Hắn nằm ngủ say trên sô pha, thân hình cao lớn cong thành tư thế kì lạ, hai chân gác lên tay vịn, bộ tây trang đắp hờ trên người, có vẻ như sắp rơi xuống. Tóc rối bù, mày nhăn lại, râu ngắn mọc kín cằm, thoạt nhìn mỏi mệt mà lôi thôi, giống một tên ăn cướp chính hiệu.

Trong trí nhớ của tôi, hắn chưa từng lôi thôi lếch thếch đến vậy, cho dù chỉ mặc loại áo sơmi và quần bò bình thường nhất, trông hắn cũng có phong thái cuồng dã của cao bồi miền Tây. Tôi ngồi dậy, cảm thấy cả người bủn rủn, miệng khô lưỡi khô, không biết đã nằm bao lâu. Có thể do tôi làm ồn đến hắn, hắn giật giật, thì thào rên rỉ, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Thiên Lại!” Rồi bật người dậy, làm tôi giật cả mình. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phiếm đỏ, bất chợt lại ngồi phịch xuống sô pha, ôm đầu mắng một câu: “Chết tiệt!” Sau đó nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt dần có tiêu cự, dường như lúc này mới nhận ra tôi đã tỉnh.

Tôi nghĩ Khúc Lăng Phong bị bóng đè, bởi vì giờ phút này khuôn mặt hắn lại hiện lên lửa giận mà tôi quen thuộc. Hắn đứng lên, hơi lảo đảo, thì thào nguyền rủa vài tiếng, cúi người đấm bóp đôi chân tê mỏi, đến lúc có thể đứng vững vàng, liền hùng hổ đi về phía tôi.

Tuy tôi cho rằng hắn sẽ không làm gì một người bệnh, nhưng nhìn hắn thế này vẫn khiến tôi sợ hãi. Tôi nhích người ra sau, ôm chặt chăn, hy vọng làm vậy sẽ được an toàn.

Hắn cúi thấp đầu, ánh mắt hung ác chiếu vào đáy mắt tôi, hai tay trượt từ vai tôi xuống thắt lưng, sau đó ôm chặt, làm tôi đụng mạnh vào ngực hắn. Hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi vào tai tôi, hắn hung tợn nói: “Em to gan thật đấy, một cơn sốt nhỏ mà cũng dám hôn mê hai ngày.”

Đôi môi hơi lạnh của hắn dán vào tai tôi, hôn thật mạnh.

Trời ạ! Đừng làm vậy! Tôi ra sức giãy dụa, không muốn vừa tỉnh bệnh đã phải chịu đựng ham muốn của hắn. Làm vậy khiến tôi cảm thấy mình chỉ là thứ máy móc thấp hèn để giải tỏa tình dục.

”Đừng nhúc nhích.” Hắn sắp làm tôi gẫy lưng, đôi môi hôn lên từng tấc da trên gáy tôi, thở dốc nói: “Cô gái không nghe lời này, anh không cho em ngất mà em dám ngất, anh bắt em tỉnh lại mà em không tỉnh lại, em dám nằm trên cái giường chết tiệt này hai ngày, anh gọi to như vậy mà em dám không trả lời anh.” Nói một câu, hắn lại hôn mạnh một cái. Đến khi nói xong, sau gáy tôi đã không còn chỗ nào lành lặn.

Đến chuyện này mà hắn cũng trách tôi, rốt cuộc hắn còn vô lí đến mức nào nữa!

Cuối cùng hắn tha cho mảng da thê thảm trên gáy tôi, sau đó hôn mạnh lên môi tôi, ôm tôi cùng nằm xuống, chiếm lấy nửa giường bệnh. Hắn ôm tôi vào lòng, hôn đủ rồi thì chôn đầu vào ngực tôi, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi ra lệnh: “Đừng cựa quậy, anh muốn ngủ, Tần Chiêu đến thì bảo xếp lại giấy tờ dưới đất, Giang Đào đến thì bảo cút đi.”

Hắn thiếu kiên nhẫn đến mức ngủ luôn khi chưa nghe tiếng “Ừ” của tôi.

Tôi, một người bệnh nằm trên giường hai ngày, yếu ớt đáng thương đến mức một ngụm nước cũng chưa được uống, giờ phút này phải ngoan ngoãn làm gối ôm cho hắn, thuận tiện kiêm luôn chức vụ điện thoại trả lời tự động.

Tần Chiêu và Giang Đào quả nhiên đến đây, Tần Chiêu yên lặng liếc nhìn chúng tôi một cái, sau đó tự động thu dọn giấy tờ. Còn Giang Đào nhìn khuôn mặt ngủ say của Khúc Lăng Phong, mở lớn miệng, vừa định nói chuyện, tôi liền khàn khàn lên tiếng: “Khúc Lăng Phong nói, anh đến thì bảo anh cút đi.”

”Hơ...” Giang Đào nghẹn giọng, ho khan vài tiếng. Tần Chiêu bất ngờ nở nụ cười, khí chất không giống như mọi ngày, cuối cùng đặt hết giấy tờ lên tay Giang Đào, vừa cười vừa nói: “Còn chưa cút, chờ gì nữa? Chờ sếp tỉnh lại ném anh ra cửa sổ?”

Giang Đào thì thào oán giận đi theo Tần Chiêu ra ngoài, giống chú chó nhỏ mắc lỗi rồi bị chủ la mắng. Không biết vì sao, tôi thấy khung cảnh này rất hài hòa, giống như Tần Chiêu ở cạnh Giang Đào thì hoạt bát hơn là khi ở cạnh Khúc Lăng Phong.

Hắn ngủ suốt bốn giờ, chờ hắn tỉnh lại, tôi đã chết lặng tứ chi, đi cũng không đi nổi, vì thế hắn lại nguyền rủa “Chết tiệt chết tiệt” rồi ôm tôi xuất viện.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Bị cảm tới mức hôn mê phải nằm viện, có lẽ tôi là người đầu tiên. Bác sĩ nói, hôn mê là bởi vì thần kinh suy nhược nghiêm trọng, cộng thêm chứng trầm cảm.

Thần kinh suy nhược, trước kia tôi đã bị rồi. Nhưng trầm cảm? Tuy tôi cảm thấy mỗi giây mỗi phút ở cùng Khúc Lăng Phong đều không thể chịu nổi, nhưng chưa đến mức trầm cảm đấy chứ? Không phải chỉ mất ngủ, ít nói, buồn bã, mệt mỏi, chán ăn, thích ngẩn người thôi sao? Có nghiêm trọng đến mức bị trầm cảm không? Nhưng hiển nhiên, Khúc Lăng Phong tin lời bác sĩ, còn mời một bác sĩ tâm lí nổi tiếng nhất trong nước đến trị liệu cho tôi. Vị bác sĩ này chỉ hỏi mấy vấn đề nhàm chán, sau đó liệt kê một đống vấn đề nhàm chán phải chú ý.

Ăn tối xong, Khúc Lăng Phong tự nhiên kéo tôi ngồi xem bộ phim truyền hình vô cùng nhàm chán lúc tám giờ. Tôi nhìn chằm chằm hình ảnh cãi nhau khóc khóc cười cười trên TV, suy nghĩ phiêu du, nghĩ đến giấc mộng thỉnh thoảng làm phiền tôi. Hắn ngồi cạnh nói điều gì đó, tôi đáp lời trong vô thức.

Hắn đột nhiên xoay mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp phun ra lửa, “Em dám thất thần, nói mau, vừa rồi nghĩ cái gì?”

”Không có gì, chuyện công việc thôi.”

”Lúc ở cạnh anh không cho phép nghĩ đến công việc.” Hắn lại xoay mặt tôi về phía màn hình, “Xem TV.”

Tôi im lặng thở dài, cố gắng tập trung nhớ mặt hai diễn viên chính. Được một chốc, hắn đột nhiên thiếu kiên nhẫn hỏi: “Thấy hay không?”

”Cũng được.” Tôi không biết hắn hỏi thế là có ý gì, đành phải trả lời có lệ.

”Vậy em cứ xem tiếp đi.” Hắn đứng dậy rời đi.


Tôi cuộn người trên sô pha, ngón tay vô thức ấn điều khiển, hình ảnh liên tục thay đổi, nhưng không có kênh nào làm tôi hứng thú. Vứt điều khiển xuống thảm, không biết đụng phải nút gì, hình ảnh chợt lóe, thế nhưng chuyển tới kênh văn nghệ, đang phát tin ngoài lề về nhạc hội mừng năm mới ở Viên.

Tôi ngồi thẳng dậy, bập bõm nghe tin tức, trong lòng chợt nghĩ, nếu có một ngày được ngồi trong đại sảnh màu vàng, nghe tận tai nhạc hội đẳng cấp nhất thế giới ấy thì tốt biết mấy? Được thấy tổng chỉ huy đứng trên bục, nói câu “Chúc mừng năm mới” bằng tiếng Trung Quốc với nhân dân thế giới, tôi nghĩ tôi sẽ rơi lệ. Đáng tiếc, nửa năm sau mới đến nhạc hội, hơn nữa không phải tất cả mọi người đều có cơ hội lấy vé vào cửa, mà lúc ấy đang dịp năm mới, một mình xa nhà đến Viên e rằng không tốt lắm. Ít nhất mẹ tôi sẽ không đồng ý.

Tin tức đã hết, tôi vẫn ngây người nhìn phụ đề phát sau cùng. Một ly sữa đột nhiên chắn ngang tầm mắt, Khúc Lăng Phong đứng trước mặt tôi, nhìn ly sữa, nói: “Uống đi, em sẽ ngủ ngon hơn.”

Tôi nhíu mày nhận lấy. Uống một ngụm nhỏ, vị tanh của sữa làm tôi buồn nôn. Tôi đặt ly sang một bên, hắn hờn giận nói: “Uống hết.”

Tôi lắc đầu bịt mũi, rốt cục không nhịn được chạy đến WC nôn hết chỗ sữa vừa uống ra.

Hắn nâng tôi dậy, đưa cho tôi một chén nước, nhíu mày: “Sao lại mẫn cảm với sữa thế?”

Tôi thầm nghĩ: Đâu chỉ sữa? Thịt bò, thịt dê, sữa bò, sữa dê, hễ là thứ có vị tanh tôi đều mẫn cảm, nhưng hắn không bao giờ chú ý.

”Thôi bỏ đi, không cần uống.” Hắn đổ ly sữa, khó được không bắt buộc tôi làm điều tôi không thích.

Ôm tôi trở lại phòng khách, hắn hỏi: “Xem TV nữa không?”

Tôi lắc đầu, khó hiểu thái độ kì lạ của hắn tối nay, Khúc Lăng Phong đã hỏi ý kiến tôi để làm việc bao giờ?

”Muốn ngủ?”

Tôi lại lắc đầu.

”Vậy em muốn làm gì!” Giọng hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Lòng tôi ôm một tia hy vọng nho nhỏ: “Em muốn đến phòng nhạc.” Bây giờ tôi đang có cảm hứng, có lẽ sẽ viết được gì đó.

”Không được!” Vậy đấy, chưa đến một phút đồng hồ đã lộ ra bộ mặt thật, “Em nên đi ngủ.”

Hoặc do giọng hắn không đủ uy, hoặc do đêm nay tính hắn có vẻ dễ chịu, tôi thế nhưng nghe được chính mình phản bác: “Nhưng bây giờ em không buồn ngủ.”

”Không buồn ngủ?” Hắn nhướn một bên lông mày, “Vậy chúng ta làm chuyện khác.”

Khi tôi chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn đặt lên giường lớn. Hắn đè nặng người tôi, triền miên hôn tôi, khi môi và môi chạm nhau, hắn nói: “Anh sẽ làm em mệt đến mức ngủ hai ngày ba đêm.”

Tôi không ngủ hai ngày ba đêm, nhưng chính xác ở giây phút hắn buông tha tôi, tôi lập tức tiến vào mộng đẹp.

Tôi lại mơ thấy mình biến thành một chú chim, bất đắc dĩ đi theo tên bạo quân, hắn ra lệnh cho tôi: “Hót đi.” Tôi cất tiếng hót, tuy hay, nhưng lại không che dấu được nỗi đau.

Tên bạo quân tức giận đập vỡ mọi thứ trong tầm với, phẫn nộ rống to: “Phải làm sao thì mày mới vui vẻ? Phải làm sao thì mày mới cam tâm hót cho tao nghe?”

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn hắn, ai oán khẩn cầu: “Thả tôi đi.”

”Không bao giờ! Cả đời mày cũng đừng mơ tao sẽ thả mày!”

”Không bao giờ! Cả đời mày cũng đừng mơ tao sẽ thả mày! Cả đời mày cũng đừng mơ tao sẽ thả mày...” Tiếng hét điên cuồng của bạo quân văng vẳng bên tai. Tôi đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mặt trời đã lên cao, đồng hồ báo thức đầu giường chỉ mười giờ, chiếc gối bên cạnh đã không còn hơi ấm, chắc hẳn hắn đã đi làm.

Tôi mặc áo ngủ xuống lầu, Tiểu Phương chạy ra từ phòng bếp: “Cô chủ, cô dậy rồi, muốn ăn gì để tôi nấu cho.”

”Không cần, tôi chưa đói.”

”Không được.” Tiểu Phương lắc đầu, “Lúc đi tiên sinh đã dặn phải nấu cơm cho cô, tối về cậu ấy sẽ hỏi tôi.”

Tôi nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác bất lực trong lòng, hiện tại ngay cả quyền bỏ bữa cũng không có nữa sao?


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Tôi ra ngoài lúc khoảng mười hai giờ, vừa chui vào phòng làm việc liền quên hết tất cả xung quanh.

”Chị Thiên Lại, chị Thiên Lại? Chị Thiên Lại!” Tiểu Khang hô to, làm tôi giật mình suýt nữa thì nhảy dựng.

”Sao thế?” Tôi bực bội, “Không thấy chị đang sáng tác à?” Bình thường lúc nhập tâm làm việc, Tiểu Khang sẽ không dám chọc tôi.

”Thấy chứ.” Cô bé mếu máo bĩu môi, “Nhưng mà bạo quân nhà chị gọi điện, em thà chọc chị còn hơn chọc anh ta.”

Trước mặt tôi, Tiểu Khang quen gọi Khúc Lăng Phong là “Bạo quân nhà chị”, phòng làm việc chỉ có hai người, Tiểu Khang phụ trách quản lý tác phẩm của tôi, thu băng ghi âm, bàn công việc với người đại diện của mẹ. Chính mẹ giới thiệu cô bé cho tôi, rất đáng tin cậy.

Khúc Lăng Phong? Sao hắn không gọi vào di động? Tôi vừa lấy điện thoại ra nhìn, vừa nói: “Đưa cho chị.”

Trời ạ, hết pin! Chẳng trách hắn lại gọi tới phòng làm việc. Lại sắp bị mắng rồi.

Quả nhiên. Tôi mới vừa “Alô” một tiếng, bên kia đã rống to: “Làm cái quái gì vậy? Tại sao không nghe máy?”

”Điện thoại hết pin.” Tôi chột dạ trả lời.

”Ngày hôm qua làm gì? Sao không sạc điện?”

Ngày hôm qua, làm gì thì hắn rõ hơn tôi chứ, đầu tiên xem TV, sau đó... Hắn đâu có cho tôi thời gian kiểm tra di động còn pin hay không.

Có vẻ hắn cũng nhớ tới chuyện này, dịu giọng nói: “Sao chưa về?”

”Về nhà? Bây giờ là mấy giờ?”

”Sáu giờ, lại không để ý thời gian rồi.”

Mới sáu giờ! Hắn làm sao vậy? Sáu giờ đã coi là muộn? Không tính chuyện xã giao, bình thường hắn làm việc sẽ không về trước chín giờ tối.

”Chờ ở đấy, anh sẽ qua đón em.” Hắn tắt máy, không cho tôi cơ hội phản đối. Tôi chỉ đành thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn ngồi chờ, miễn để hắn đến đây rồi vô cớ chen vào công việc của tôi, khiến cả hai đều mất hứng.

Lúc lên xe, hắn nói: “Bác sĩ viết thực đơn cho em, anh đưa cho Tiểu Phương rồi, sau này đúng bảy giờ tối phải về nhà ăn cơm.”

”Không nhất thiết phải làm vậy...” Nửa câu sau của tôi chết non trước cái nhướn mày của hắn. Tôi thở dài, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Hắn không giãn mày ra, không biết còn khó chịu điều gì.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Không biết tại sao, tháng này hắn yêu cầu rất vô độ, gần như đêm nào cũng tra tấn tôi đến mệt mỏi rã rời, ngả đầu liền ngủ say. Hơn nữa cứ sáu giờ tối là gọi điện bắt tôi về nhà, nếu hắn không có công việc xã giao, cũng sẽ về cùng ăn cơm tối. Mấy ngày nay tôi đến tháng, hắn liền nghe nhạc cùng tôi, sau đó ôm tôi đi vào giấc ngủ.

Bóng đè lại xuất hiện, tôi đứng ở cung điện vàng son rực rỡ, không ngừng hót, hót mãi, hót mãi, đến tận khi tiếng hót trở nên khàn khàn.

”Đủ rồi!” Bạo quân thét lớn một tiếng, xông tới niết tôi trong tay, kích động hô to: “Mày hót thứ quỷ quái gì vậy? Tại sao mày cứ khóc, tại sao lông mày không rực rỡ nữa, tại sao tiếng ca của mày không ngọt nữa, tại sao trông mày như sắp chết đến nơi vậy?”

”Đại vương...” Giọng tôi yếu ớt khàn khàn, “Thả tôi đi, thả tôi đi...”

”Không, đừng có mơ!” Bạo quân hét lớn làm mái ngói lưu ly rơi vỡ, “Muốn tao thả mày, trừ khi tao chết!”

”A!” Tôi bừng tỉnh, ngồi bật dậy, toàn thân mướt mồ hôi lạnh.

”Trừ khi tao chết”, giọng nói kiên định như vậy, nét mặt tuyệt tình như vậy, làm tôi nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ run.


Chỗ nằm bên cạnh đã trống không, tôi xoay người bật đèn bàn, kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng, lúc này hắn còn đi đâu?

Tôi xuống lầu để uống nước, phát hiện đèn trong thư phòng còn sáng, cửa không đóng, rón rén bước qua, thấy hắn đang ngồi trước máy tính chuyên tâm làm việc. Tôi vẫn thắc mắc vì sao dạo này hắn có thể tan tầm lúc sáu giờ, chẳng lẽ công ty sắp phá sản? Thì ra là còn làm việc tiếp lúc nửa đêm. Nhưng sao phải làm thế, chỉ để về ăn cơm cùng tôi ư? Chỉ để đón tôi mỗi ngày ư?

Hắn rất chuyên tâm, vậy nên không phát hiện sự tồn tại của tôi.

Tôi đứng hồi lâu, cuối cùng yên lặng trở về phòng ngủ, tắt đèn nằm lên giường, nhưng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Hắn thích làm gì là chuyện của hắn, tại sao tôi phải trằn trọc? Chứng mất ngủ đã lâu không gặp bỗng quay trở lại, tôi đột nhiên phát hiện, đã một tháng nay mình không mất ngủ, một tháng không gặp ác mộng, một tháng không chán ăn, một tháng không vô cớ ngẩn người. Tôi mở to mắt nhìn bóng đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ, dạ dày bỗng quặn đau, giống như có thứ gì đó lặng lẽ đâm vào, nhưng trước khi tôi kịp lấy ra, nó đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Tôi mở to mắt mãi đến khi hừng đông, nghe tiếng mở cửa phòng liền quay lưng lại, nhắm mắt giả bộ ngủ, nghe thấy hắn nhẹ nhàng bước vào, thay quần áo xong, lại đi ra ngoài. Tôi đứng lên, qua khe cửa thấy hắn cầm tập tài liệu và laptop ra khỏi thư phòng, lúc xuống lầu còn nói với Tiểu Phương: “Chín giờ gọi cô chủ dậy ăn cơm.”

”Dạ vâng. Tiên sinh không ăn ạ?”

”Không kịp rồi, tôi có cuộc họp vào buổi sáng.”

Tiếng xe hơi dần dần đi xa, tôi vọt tới bên cửa sổ, nhìn theo bóng chiếc BMW màu xám, không hiểu sao chợt nghĩ đến một năm trước lúc đứng chặn chiếc xe này, cõi lòng tuyệt vọng mặc hắn nhét mình vào xe. Thời gian trôi mau, thế nhưng đã qua một năm, đã hơn ba trăm ngày, tôi không thể tin được mình vẫn sống an toàn bên cạnh hắn. Hắn không phẫn nộ bóp chết tôi, tôi cũng không u uất mà qua đời.

Con người, đôi khi thật sự rất kì lạ.

Tôi mở cửa sổ, để mặc cơn gió đầu thu nhẹ nhàng thổi khô giọt nước mắt bỗng nhiên chảy xuống. Sáu giờ tối lúc hắn gọi điện, tôi nói rằng mình đang trên đường về nhà.

Tôi ngoan ngoãn ăn hết bát cơm, tắm rửa xong tự động ngồi vào sô pha xem TV, ngón tay liên tục ấn điều khiển, tuy nhàm chán, nhưng vẫn làm bộ như có thể xem được. Hắn đứng phía sau nhìn tôi một lúc, sau đó vào thư phòng làm việc. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bị hắn quan tâm, cảm giác không được quen lắm. Sắp mười một giờ, tôi nghe trong thư phòng có tiếng động, vội vàng tắt TV đứng dậy. Vừa thấy hắn liền giành nói trước: “Anh cứ làm việc đi, em muốn đi ngủ trước.”

Hắn kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu mới nói: “Anh cũng đang định ngủ.”

”Thế ạ.” Tôi lên giường trước, cuốn chăn kín mít. Hắn ôm tôi từ phía sau, phả hơi vào gáy tôi. Tôi nằm im bất động, giả vờ ngáp một cái.

Hắn dán môi bên tai tôi, hỏi: “Mệt à?”

”Hơi hơi, em muốn ngủ.”

Hắn xoay người tôi lại, cho tôi một nụ hôn mềm mại mà triền miên, sau đó đặt tay lên mắt tôi, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”

Tôi cố gắng thở đều, không để đầu óc suy nghĩ gì nữa, không lâu liền mơ mơ màng màng trôi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tấm đệm hơi nảy lên, hắn đứng dậy, khom người nhìn tôi một lát, xác định tôi không bị đánh thức mới vào thư phòng làm việc. Tôi mở mắt, yên lặng nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, mất ngủ một đêm, mà hắn cũng một đêm không rời khỏi thư phòng.

Dần dần, ăn cơm, tắm rửa, xem TV, đi ngủ, trở thành lịch hoạt động mỗi tối của tôi, hắn cũng quay lại thời gian biểu như trước, không gọi điện nhắc tôi về nhà, cũng không về ăn tối cùng tôi. Có nhiều lúc hắn tiệc tùng xã giao trở về, tôi nằm trên giường giả bộ ngủ say. Hắn cũng không đánh thức tôi, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống bên cạnh, không giống trước kia, có hứng thú thì nhất định phải hôn tôi tỉnh dậy, triền miên không ngớt.

Có thể gần đây hắn có dự án lớn, đi sớm về muộn, lúc về nhà tôi đã ngủ, lúc đi làm tôi còn chưa thức dậy. Đến hôm nay, đã là ngày thứ tư chúng tôi không nói chuyện. Đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng ô tô tắt máy, giống như mọi lần, tôi bắt đầu giả bộ ngủ. Phần giường bên cạnh lún xuống, lưng tôi không thể tránh đụng vào người hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt vai tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai, tôi ngửi thấy mùi rượu, chứng tỏ đêm nay hắn uống không ít. Hắn luồn tay vào trong chăn, trượt trên người tôi, chạm đến bụng tôi, đôi môi nóng cháy còn ngậm lấy vành tai của tôi. Tôi run lên, không thể làm bộ thờ ơ, đành phải giả vờ xoay người, tránh né nụ hôn của hắn, tựa đầu trước ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Ngứa quá.” Mơ màng như nói mê.

Hắn cứng người lại, không hề nhúc nhích, giống như sợ đánh thức tôi, thật lâu sau mới thả lỏng, hôn lên đỉnh đầu tôi, thở dài một tiếng, ôm chặt tôi đi vào giấc ngủ. Tiếng thở dài ấy cứ quanh quẩn bên tai, tràn ngập buồn bã thất vọng khó nói thành lời. Tại sao hắn thất vọng? Bởi vì không có lý do quát mắng tôi? Bởi vì không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý? Mà tôi giả vờ ngủ để làm gì? Chính tôi cũng không rõ nữa, không muốn làm phiền hắn, hay muốn chuốc phiền toái về cho mình? Có lẽ là cả hai.

Rất nhiều chuyện tôi không muốn nghĩ sâu, rất nhiều cảm giác tôi không muốn làm rõ. Là chim, chắc chắn sẽ có ngày phải bay đi, đó là thiên tính, con người không thể làm trái được.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Sáng sớm, trước khi rời nhà hắn có dặn: “Hôm nay đừng đi làm, mười giờ anh sẽ chờ em ở chỗ bác sĩ Hồ, anh ta sẽ khám lại cho em.”

”À... Thật ra em đi một mình cũng được. Em vẫn còn nhớ mặt bác sĩ.”

”Anh nói chờ thì sẽ chờ, em dám muộn một phút thử xem.”

Tôi nhàn nhạt liếc hắn một cái, yên lặng gật đầu.

Hắn nâng cằm tôi lên, trầm giọng nói: “Nói với anh là em sẽ đến đúng giờ.”

Tôi máy móc lặp lại như một con vẹt: “Em sẽ đến đúng giờ.”


Hắn nghiêm túc nhìn tôi thật lâu, nghi ngờ nhướn mày, “Dạo này em quá nghe lời, nói cho anh biết tại sao.”

”Không có gì.” Tôi đón nhận ánh mắt của hắn, “Chắc em quen vậy rồi, cũng có thể vì anh không làm khó em nữa.” Tôi biết nếu đánh trống lảng, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

Hắn buông tôi ra, khoanh tay trước ngực nói: “Đó là một thói quen tốt. Nhưng mà...” Hắn cúi người, “Ngày anh thả em còn xa lắm, tốt nhất đừng có ý đồ gì.”

Tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, bình tĩnh đáp: “Ở trước mặt anh, em nào có ý đồ gì được?”

”Thế thì tốt.”

Tôi nghe thấy hắn mở cửa ra ngoài, nhìn cô gái tái nhợt trong gương, tôi im lặng tự hỏi: “Tôi có ý đồ gì? Chẳng lẽ trong tiềm thức, tôi đang đợi hắn thực hiện lời hứa, chờ tôi hoàn toàn khuất phục sẽ thả tôi tự do? Phải không? Tôi đã nghĩ như vậy ư?”

Tôi ngâm mặt xuống làn nước lạnh buốt, muốn đóng băng những suy nghĩ hỗn loạn, ngẩng đầu lên, cô gái trong gương đầu tóc rối bù, khuôn mặt ướt đẫm, ánh mắt bất lực mà mịt mờ.