Yêu Anh, Không Được Phép Cự Tuyệt

Chương 2: Điểm cuối cuộc đời

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, nhớ rõ buổi sáng sớm sau cơn mưa kia. Bão táp đêm ấy hung ác mãnh liệt, phá vỡ cửa sổ thủy tinh phòng ngủ hướng nam,
mưa làm ướt hết giường, hại tôi một đêm vừa ướt vừa lạnh. Dù trước khi
ra về, người giúp việc đã đóng kín tất cả cửa sổ, nhưng tôi không đoán
trước được gió sẽ đánh gãy nhánh cây trong vườn, đập vỡ cửa kính phòng
tôi. Phòng của ba mẹ và em gái đều trống, nhưng tôi lại không qua đó.

Tôi đã quen chiếc giường này. Quen với mùi hương của mẹ, dù mẹ đã dẫn em
gái rời đi lâu lắm rồi, trong phòng đã sớm không còn mùi hương quen
thuộc ấy, tôi vẫn cứ ỷ lại chiếc giường này. Sáng sớm ba gọi điện hỏi
tôi ổn không, tôi trả lời rất ổn, tôi không thể để ba lo lắng, ba công
tác bề bộn nhiều việc, gần như không có thời gian chăm sóc tôi. Nhưng ba yêu tôi, tôi biết ba muốn làm một người ba tốt, chỉ có điều lực bất
tòng tâm.

Mười hai tuổi, tôi có thể tự chăm sóc mình,
không tạo thêm phiền toái cho ba. Lúc trước ba mẹ ly hôn, chính tôi lựa
chọn theo ba, tôi không thể để mẹ biết ba không đủ quan tâm tới mình,
nếu không mẹ sẽ mang cả tôi đi nữa. Tôi yêu ba, cũng yêu mẹ, tôi chưa
từng hận mẹ, nhưng lại thương xót cho ba, vậy nên tôi lựa chọn ở lại.

Tôi quét tước sạch sẽ thủy tinh vỡ trong phòng. Tìm hộp thuốc để bôi lên
vết thương ở khuỷu tay bị kính cắt qua, vết thương nhỏ không có gì đáng
lo lắng, sẽ không đau. Tôi rót một ly sữa, tìm được miếng bánh ngọt nhỏ
trong tủ lạnh, chừng này là đủ lấp đầy dạ dày của tôi rồi. Điện thoại
chợt vang, trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.

”Alô xin chào, nhà họ Đông đây ạ.”

”Chị...” Giọng nói mềm nhũn của Thiên Kiều truyền đến, “Chị, sao chị còn chưa đến? Mẹ sắp đi rồi.”

”Thiên Lại.” Mẹ tiếp nhận điện thoại, “Con khỏe không? Cần mẹ cho người đến đón không?”

”Không cần đâu ạ, con thay quần áo xong rồi tới giáo đường ngay, sẽ kịp thôi ạ.”

”Chị!” Thiên Kiều lại chen giọng vào, chị phải mặc đẹp đấy, mẹ hôm nay đẹp lắm.”

”Chị biết rồi, lát nữa gặp lại.”

Tôi cúp điện thoại, tiếp tục uống sữa. Hôm nay là ngày mẹ kết hôn với chú
Khúc, có vẻ ba bận rộn quá nên đã quên, hoặc thật ra là không dám đi.
Tôi biết ba còn yêu mẹ, vậy nên lựa chọn trốn tránh, trốn vào phòng thí
nghiệm, thậm chí đêm qua còn không về nhà. Tôi nhớ rõ lúc ly hôn ba có
nói: “Yêu em sẽ để em tự do.”

Tôi nhìn vệt thuốc màu tím trên khuỷu tay, quyết định không mặc bộ váy trắng ngắn tay đã chọn hôm qua,
mà lấy ra bộ váy màu hồng cánh sen dài tay mềm mại.

Tóc dài
xõa trên vai, buộc một nhúm tóc nhỏ trên đầu, dây buộc cũng là màu hồng
cánh sen, phối hợp với một đôi giày trắng, tuy trông tôi không vui vẻ
cho lắm, cũng không quá đáng yêu, nhưng miễn cưỡng có thể gọi là thanh
tú.

Lúc tôi đến giáo đường, hôn lễ đã bắt đầu. Tôi lẳng lặng
đi ra phía sau, ngồi xuống một chiếc ghế trống. Nhìn thấy tôi, ánh mắt
sầu lo của mẹ mới nhẹ nhõm phần nào, lúc này tập trung tinh thần quay
mặt về phía cha sứ, nhìn thẳng vào hôn lễ long trọng trang nghiêm, nhìn
thẳng vào người chồng mới cưới, nhìn thẳng vào hạnh phúc nửa đời sau.

Tôi căn bản không oán trách mẹ, không phải vì chú Khúc mà mẹ rời xa ba. Bà
nhiệt tình yêu thương âm nhạc, từ khi ở trường học đã có chút tiếng tăm, nhưng vì quan tâm đến cảm nhận của ba mà bỏ qua cơ hội phát triển.
Nhưng khi tình yêu dần dần nguội lạnh, tình cảm với sự nghiệp lại dần
dần ấm lên. Sự bận rộn và sao nhãng của ba làm tan vỡ bao mộng tưởng của bà về cuộc sống hôn nhân lãng mạn, khiến bà cuối cùng lựa chọn sự
nghiệp âm nhạc. Bà yêu chị em tôi, nhưng bà càng yêu âm nhạc, cũng giống như ba yêu chị em tôi, nhưng ba càng yêu những thí nghiệm của mình.

Họ ly hôn, em gái theo mẹ, còn tôi theo ba. Cuộc hôn nhân này tan vỡ, vốn
không tồn tại vấn đề ai phản bội ai. Chú Khúc là người bạn tri kỉ mẹ gặp được sau khi tiến vào giới âm nhạc, việc cùng chung lý tưởng và quan
điểm sống khiến họ xích lại gần nhau, vậy nên, hôn lễ này phải nhận được chúc phúc, mà không phải là oán hận.

Khuôn mặt mẹ tràn
đầy tươi cười hạnh phúc, câu “Tôi đồng ý” của chú Khúc đã hứa hẹn tương
lai nửa đời sau cho bà. Tôi mỉm cười, cùng vỗ tay trong tiếng chúc phúc
mọi người dành cho mẹ.

”Hừ!” Một tiếng hừ lạnh phẫn hận vang lên từ bên cạnh.

Tôi quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên cao hơn mình chừng một cái đầu, mặc
bộ lễ phục màu gỉ sét được cắt may cẩn thận, càng làm tôn lên dáng người thon dài. Môi mỏng hơi nhếch, chân mày hờn giận nhíu chặt lại. Dường
như phát hiện mình bị nhìn chăm chú, cậu ta hung hăng trừng tôi một cái, sau đó lại nhìn tôi chằm chằm giống như vừa phát hiện ra vùng đất mới.


Tôi xấu hổ đưa mắt đi.

Ngón tay thon dài của cậu ta duỗi ra, không chút khách khí nắm lấy cằm tôi
xoay trở lại, nhìn kĩ một vòng, lại liếc nhìn cô dâu một cái, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu rồi.

Hai chị em nhà họ Đông đều được di truyền vẻ đẹp và tài năng của mẹ, chẳng qua cô chị hướng nội, giống ba nhiều hơn, còn cô em hướng ngoại, giống mẹ nhiều hơn.

Tôi còn chưa kịp
trách móc, một thân hình bé nhỏ đã chạy lại đây, nhào vào ngực tôi, ôm
tôi nói: “Chị, chị, em nhớ chị quá! Đợi mãi không thấy chị đâu, em còn
sợ chị sẽ không đến chứ.”

”Sao lại thế được? Chị cũng rất nhớ em.” Tôi hôn hai gò má phấn nộn của Thiên Kiều, sửa lại nơ con bướm màu hồng trên đầu con bé, khen ngợi: “Hôm nay Thiên Kiều xinh quá.”

”Chị cũng xinh, mẹ cũng xinh!”

Tôi nhìn tân lang tân nương tới gần, mỉm cười chân thành, “Mẹ, chú Khúc, chúc mừng hai người.”

”Thiên Lại...” Hàn Mai ôm hai con vào lòng, trong mắt ngấn lệ, nức nở nói: “Cảm ơn, mẹ cảm ơn hai con.”

Khúc Ly nói với thiếu niên kia: “Lăng Phong, gọi mẹ đi.”

Thiếu niên cao ngạo đáp: “Mẹ tôi chết rồi.”

”Lăng Phong!” Khúc Ly quát khẽ.

”Anh Ly.” Hàn Mai nắm tay ông, lắc đầu: “Con còn nhỏ.”

”Nhỏ cái gì? Mười lăm tuổi rồi, còn không hiểu chuyện bằng Thiên Lại.”

”Hừ!” Khúc Lăng Phong căm giận chỉ vào tôi, “Thế sao nó không gọi ba là ba?”

”Ba của Thiên Lại còn sống, hơn nữa còn là người giám hộ hợp pháp của con bé.” Khúc Ly giải thích.

”Tóm lại ba không vừa mắt tôi, trong mắt ba chỉ có ả đàn bà này với con gái
của bà ta thôi!” Cậu ta hung hăng dậm chân, đẩy tôi ra, chạy mất.

”Lăng Phong!”

”Thiên Lại!”

”Chị!”

Tôi bị đẩy ngã, khuỷu tay đánh mạnh vào lưng ghế dựa, vết máu nhanh chóng thấm ướt ống tay áo.

”Trời ạ, con chảy máu rồi!” Hàn Mai giật mình hô to, vội vàng cởi tay áo ra nhìn, vẻ mặt lo lắng.

”Không sao đâu ạ, con không sao, mẹ không cần lo lắng, con thật sự không sao cả.” Tôi liên miệng an ủi mẹ.

Đây là lần đầu tiên tôi và Khúc Lăng Phong gặp nhau, lễ cưới hôm ấy chấm
dứt ở hành lang bệnh viện, tay phải của tôi vì thế mà phải bó bột một
tháng. Mười hai năm sau đó, tôi chưa từng gặp lại người anh trên danh
nghĩa này. Nghe nói, anh ta chưa đầy mười tám tuổi đã dọn ra ngoài ở,
sau này rất ít về nhà. May mắn Lăng Vân sinh ra làm dịu đi quan hệ của
anh ta với mẹ, tuy rằng chưa từng thừa nhận, nhưng ít nhất cũng không
căm thù như thời kì thiếu niên.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Tôi từng nghĩ, cả đời này sẽ không phải qua lại gì với Khúc Lăng Phong.

Nhưng tôi không thể không qua lại với nhà họ Khúc, ở đó tôi còn mẹ và em gái. Vậy nên vào sinh nhật sáu tuổi của Lăng Vân, tôi bước qua cửa lớn nhà
họ Khúc, tham dự tiệc sinh nhật. Việc khiến tôi hối hận nhất suốt hai
mươi tư năm cuộc đời, chính là tham dự bữa tiệc kia, hát lên bài hát
kia.

Nói là tiệc sinh nhật, trên thực tế là tiệc chúc mừng ca khúc đồng sáng tác của Khúc Ly và Hàn Mai đứng đầu bảng xếp hạng âm
nhạc năm, đây vốn cũng không phải chuyện gì đặc biệt đáng ăn mừng, nhưng giới âm nhạc và truyền thông cứ muốn khen ngợi tới tấp, nhân cơ hội lấy lòng Khúc Ly. Ai bảo chú Khúc là nhà sản xuất âm nhạc có tiền có tiếng
nhất trong mười năm trở lại đây cơ chứ.

Sau khi tốt nghiệp
đại học, tôi vẫn không tìm được công việc thích hợp, tôi nhận ra mình
say mê âm nhạc giống mẹ, nhưng sâu trong tiềm thức, tôi bài xích việc
tiến vào showbiz. Cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ để lại cho tôi bóng
ma quá lớn. Vậy nên, tôi bắt đầu thử sáng tác, tôi cho rằng đây là một
cách làm trung hòa, vừa liên quan đến âm nhạc, lại vừa có thể rời xa sân khấu. Trên thực tế, bài hát đoạt giải kia là do tôi viết, nhưng mẹ đã
đồng ý không đưa tôi ra ánh hào quang danh vọng.

Ba qua
đời ngay trước ngày tôi dự lễ tốt nghiệp, một vụ nổ ngoài ý muốn cướp đi phòng thí nghiệm và sinh mệnh của ông, nhưng lại giúp ông hoàn thành ý
nguyện lớn nhất - cống hiến cuộc đời cho nghiên cứu khoa học. Tôi không
biết chuyện này có ảnh hưởng nhiều đến mẹ và em gái hay không, nhưng với tôi, tôi mất đi trọng tâm cuộc sống.

Chỉ trong vòng một đêm, tôi cảm thấy cuộc sống biến thành hai màu đen trắng, đã không còn
vườn trường náo nhiệt, đã không còn áp lực học hành, đã không còn người
ba cần tôi quan tâm chăm sóc. Tôi trở nên u buồn trầm mặc, thường xuyên
ngồi ngẩn người, một khi ngồi là ngồi suốt mấy giờ đồng hồ, lúc giật
mình tỉnh lại, đầu óc cũng trống không, không biết vừa rồi suy nghĩ
những gì. Đôi khi tôi cho rằng, mình sẽ ngồi vĩnh viễn như vậy, thẳng
đến khi tử vong. Vì thế, tôi viết một bài ca, nó tên là “Điểm cuối cuộc
đời“.

Mẹ và chú Khúc trả lời phỏng vấn như thường lệ, Thiên
Kiều kéo tay tôi, vội vàng tránh né người hâm mộ đang bu lại như ruồi.
Thiên Kiều vừa tròn mười chín tuổi, hoàn toàn kế tục phong thái chói mắt của mẹ, là một nhân vật không lớn không nhỏ trong trường, thậm chí còn
thành lập một ban nhạc. Hôm nay con bé mặc một bộ váy đỏ tươi, nghiễm
nhiên là tiểu mỹ nhân rực rỡ hào quang bốn phía. Tôi mặc bộ váy màu xanh lam, tóc ngắn vén qua tai, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua
lịch sự mà tao nhã. Tôi biết mình xinh đẹp, cũng biết vẻ đẹp của mình
chẳng là gì khi đứng cạnh mẹ và em gái. Nhưng tôi không biết rằng, ánh
mắt đạm mạc mà u sầu của mình, lại kéo đến sự chú ý của người kia.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Khúc Lăng Phong đã bị thu hút bởi bóng dáng màu
lam ấy, cô đứng ở nơi đó, từ đầu tới cuối nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng ý
cười không đạt tới đáy mắt. Thân xác ở đây, nhưng linh hồn lại phiêu

đãng bên ngoài, giống như thiên sứ lạc lối, không tìm thấy đường về.

Khúc Lăng Phong chưa từng tin tưởng tình yêu, càng không tin tưởng tình yêu
sét đánh. Anh chỉ biết, khi anh nhìn trúng một cô gái, anh sẽ tới gần
nói với cô ta, sau đó mang cô ta lên giường, hết hứng thú rồi, sẽ tùy
tay vứt bỏ. Trên thực tế, rất ít khi anh chủ động tìm phụ nữ, bình
thường đều là phụ nữ đến tìm anh. Có thể được anh nhìn trúng, lại có thể mở miệng từ chối anh, vô cùng ít và vô cùng hiếm. Khúc Lăng Phong tự
biết, nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, anh còn chưa xuất sắc đến mức hấp dẫn được tất cả phụ nữ, nhưng nếu cộng thêm tiền tài và gia thế, đủ để anh
xua bọn họ như xua vịt.

Anh là một kẻ chiếm hữu bẩm
sinh, trong linh hồn luôn tồn tại bản năng tranh cướp, thôi thúc anh
xông vào mọi cuộc chiến rồi điên cuồng chiếm đoạt. Trên con đường sự
nghiệp, bản năng này giúp anh nhanh chóng đạt được thành công, cũng làm
anh đắc tội với rất nhiều người. Nhưng anh có tiền, ba anh có danh vọng, không ai dám nói một từ “Không” với anh. Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu anh là kẻ mạnh, vậy anh có quyền có được mọi thứ.

Giống rất nhiều bữa tiệc trong quá khứ, anh tìm được mục tiêu săn bắn, bắt
đầu chuẩn bị xông lên. Nhưng lần này, anh ngừng lại giữa đường, bởi vì
anh thấy Khúc Lăng Vân chạy lại gần cô gái kia, lay lay cánh tay cô làm
nũng. Khúc Lăng Vân không thích đến gần người lạ, cô là ai mà có thể
chinh phục tên tiểu quỷ khó chơi này? Hiển nhiên vấn đề của anh là câu
hỏi chung của rất nhiều người ở đây, đã có phóng viên cố ý dẫn tầm mắt
của vợ chồng Khúc Ly sang phía cô gái ấy.

Hàn Mai tới gần cô
ta, than mật khoác tay, “Các vị, để tôi giới thiệu, đây là con gái lớn
của tôi, Đông Thiên Lại, năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học.” Bà ta cầm
tay Thiên Kiều, “Đây là con gái nhỏ của tôi, Đông Thiên Kiều, bây giờ
đang học đại học.” Cuối cùng ôm lấy Khúc Lăng Vân, “Còn đây là con trai
út, Khúc Lăng Vân, là nhân vật chính của ngày hôm nay. Điều khiến tôi
hạnh phúc nhất trong đời, chính là có được ba đứa nó.”

Hàn
Mai nói rất cảm động, ánh mắt thậm chí còn ngân ngấn nước, nhưng chỉ
khiến Khúc Lăng Phong cười nhạt. Từ rất lâu trước kia, anh đã biết Hàn
Mai là người thích làm ra vẻ, hôm nay xem ra, quả nhiên vẫn chứng nào
tật ấy. Cuộc sống mười mấy năm trong ánh hào quang vẫn không thể thỏa
mãn lòng hư vinh của bà ta, hiện giờ còn muốn kéo ánh hào quang ấy cho
mấy đứa con gái.

Dường như Đông Thiên Lại có chút trở
tay không kịp, khuôn mặt có một lát giật mình bất lực, rất nhanh liền
khôi phục bình tĩnh, mỉm cười cười lễ phép mà máy móc. Kí ức ùa về trong óc Khúc Lăng Phong, một bóng dáng nhỏ bé thanh tú hòa với cô gái trước
mặt, thì ra cô ta không phải thiên sứ gì hết, mà là cô em gái kế trên
danh nghĩa của anh.

Con gái Hàn Mai, anh không có hứng
thú. Anh lui ra ngoài vòng người, tìm một vị trí thoải mái, sau đó tìm
kiếm mục tiêu kế tiếp tiến hành săn bắn, hoặc chờ đợi bị săn bắn, nói
tóm lại, đêm nay anh cần một người đàn bà.

Một người bạn nối khố của Khúc Ly chợt hô lên: “Thiên Kiều là giọng ca có tiếng ở
trường học, nhân dịp hôm nay, cháu hát cho mọi người một bài đi.”

Thiên Kiều đẩy chị gái lên trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Các chú các
bác nghe cháu hát nhiều rồi, hay lần này nghe chị cháu hát đi, chị ấy
mới là truyền nhân đích thực của mẹ cháu.”

”Thiên Kiều...”
Tôi muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, mọi người như ong vỡ tổ thảo
luận ồn ào, khiến tôi đâm lao phải theo lao.

Nhìn ánh mắt
khẩn cầu của mẹ, tôi bất đắc gật gật đầu, đi tới cạnh đàn dương cầm,
ngồi xuống. Tiếng nhạc du dương bay ra từ đầu ngón tay, tôi đàn khúc ca
đang đứng đầu các bảng xếp hạng, khúc ca được tôi viết nên từ sầu bi và
tịch mịch.

”Nhiều lần nghĩ rằng đã đi tới điểm cuối cuộc đời, con đường phía trước lại vẫn dài dằng dặc, thế giới sáng lạn rực rỡ, vì sao tôi cảm thấy chỉ có trắng và đen?

Nhiều lần nghĩ rằng đã đi tới điểm cuối cuộc đời, bỏ neo lại vẫn không thể cập bến, thế sự
hồng trần yêu hận đan xen, vì sao tôi cảm thấy không quyến luyến chút
nào?

Nhiều lần nghĩ rằng đã đi tới điểm cuối cuộc đời, quay
đầu lại nhìn nhân sinh hỗn loạn, sợ hãi tịch mịch sợ hãi cô đơn, vì sao
tôi còn phải kéo dài hơi tàn?

Nhiều lần nghĩ rằng đã đi tới
điểm cuối cuộc đời, trái tim lại không thể ngừng đập, muốn vui vẻ đi
tiếp đoạn đường, vì sao tôi lại không tìm thấy ai làm bạn?

Nếu cuộc sống là mờ mịt hoang mang, nếu sinh mệnh là lãng phí thời gian,
sao không để tôi vẫy tay tạm biệt, cứ thế đi tới điểm cuối cuộc đời?

Nếu tình yêu không có định nghĩa chính xác, nếu hạnh phúc chân chính khó
cách nào đạt được, sao không để tôi nhẹ nhàng mỉm cười, từ nay về sau đi tới điểm cuối cuộc đời?

Yêu cũng thế, hận cũng thế, ân cũng
thế, oán cũng thế, đều không có ai cóp nhặt nó cho tôi; đến cũng thế, đi cũng thế, sinh cũng thế, tử cũng thế, đều không có ai quý trọng nó giùm tôi.”

Giọng hát u oán triền miên, như khóc như kể, hát đến
nơi đây, đôi môi thoát ra một tiếng nghẹn ngào. Đột nhiên, tiếng đàn lên cao, giọng hát cũng lên cao.

”Nếu cuộc sống là mờ mịt hoang
mang, nếu sinh mệnh là lãng phí thời gian, sao không để tôi vẫy tay tạm
biệt, cứ thế đi tới điểm cuối cuộc đời?

Nếu tình yêu không có định nghĩa chính xác, nếu hạnh phúc chân chính khó cách nào đạt được,
sao không để tôi nhẹ nhàng mỉm cười, từ nay về sau đi tới điểm cuối cuộc đời?”

Tiếng ca ngừng lại, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn dư âm nhẹ nhàng của tiếng đàn dương cầm, tất cả mọi người đều
đắm chìm trong cảm xúc sầu bi. Hiện tại bọn họ mới thật sự hiểu ý nghĩa
hàm xúc của bài hát này, cô ca sĩ trong MV, căn bản không thể hiện được

một phần mười cái hay của ca khúc.

Khúc Lăng Phong không biết mình đứng dậy từ lúc nào, tới khi nhận thức được, anh đã đứng cách đàn
dương cầm chỉ hơn mười bước. Hòa lẫn trong đám người, nhiệt liệt vỗ tay. Trong trí nhớ, anh chưa từng vỗ tay vì ai một cách chân thành và nhiệt
tình như vậy. Nếu một phút trước anh bỏ qua Đông Thiên Lại vì cô là con
gái Hàn Mai, như vậy giờ khắc này, vì bài hát này, anh quyết định phải
chiếm đoạt cô bằng được.

”Trời ạ! Cô ấy là thiên tài!”

”Cô ấy đúng là ca sĩ trời sinh!”

”Hàn phu nhân, sao bà có một cô con gái như vậy mà không sớm đưa lên sân khấu?”

”Cô Đông, xin hỏi cô có hứng thú đến công ty của tôi không? Đây là danh thiếp.”

”Cô Đông, xin hỏi cô tốt nghiệp đại học nào? Chuyên ngành nào?”

”Cô Đông, nếu cô nhận lời phỏng vấn độc quyền với chúng tôi, chúng tôi sẽ...”

Vô số câu hỏi ập đến, không khí ồn ào cùng đám người chen chúc khiến tôi
hít thở không thông. Khúc Lăng Vân bị mọi người đẩy ra ngoài, mếu máo
muốn khóc.

Khúc Lăng Phong bế em lên, Khúc Lăng Vân nhìn thấy anh, tựa như nhìn thấy thiên thần, vui mừng ôm cổ anh: “Anh ơi, anh mau mau cứu chị đi. Chị sắp bị ngộp chết rồi.”

”Anh biết.” Ôm
Khúc Lăng Vân, anh ta giống như dũng sĩ đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi, tách ra đám đông, đặt tay lên vai tôi, nghiêm túc nói với đám người xung quanh: “Mọi người còn vấn đề gì, tốt nhất nên hỏi trực tiếp bà Hàn hoặc ông Khúc, nếu cô Đông có ý định theo nghiệp ca hát, vậy nhất định
sẽ ra mắt dưới trướng ông Khúc. Hơn nữa bà Hàn sẽ là người đại diện của
cô. Hiện tại, xin tránh ra, em gái tôi cần nghỉ ngơi.”

Đám
người tự động tách ra, giới truyền thông có ai không biết Khúc Lăng
Phong. Giới âm nhạc có ai không biết Khúc Lăng Phong không hợp ba mình.
Thiên hạ này có ai không biết, ngàn lần vạn lần không thể chọc tới Khúc
Lăng Phong.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Đi lên lầu hai, Khúc Lăng Vân nắm lấy tay tôi, kiêu ngạo nói:

”Chị hai, đây là anh trai em, em bảo anh ấy cứu chị ra đó, anh ấy rất tuyệt
phải không? Nói cho chị biết, anh mở nhiều công ty lắm, có rất nhiều
phòng, rất nhiều ô tô, còn có cả máy bay riêng nữa cơ.”

”Chào anh, vừa rồi rất cảm ơn anh.” Tôi sửa lại tóc, lễ phép gật đầu mỉm
cười. Tôi còn nhớ rõ thiếu niên kiêu căng bướng bỉnh ngày ấy, hiện giờ
đã trở thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ. Anh ta có đôi mắt hung
ác mà sắc bén, không giống thương nhân, càng không giống văn nghệ sĩ, mà giống một tên cướp trong phim võ hiệp hơn, nhưng anh ta đẹp mắt hơn so
với một tên cướp, hơn nữa, còn cứu tôi, phải nói là giống một hiệp khách lưu lạc thiên nhai.

Tôi từng loáng thoáng nghe qua anh
ta rất lợi hại, lại không nghĩ lợi hại đến mức giới truyền thông cũng
phải nể mặt. Người như vậy, không hiểu sao lại khiến tôi sợ hãi.

Anh ghét nụ cười lễ phép của cô, nhiều năm trước kia, chính vì sự lễ phép
này mà anh bị ba quở trách, hơn nữa mấy năm sau cũng chưa thể làm hòa.
Mà hôm nay, nụ cười này khiến anh cảm thấy quá khách sáo, giống như cô
đang dùng để ứng phó với một vị khách đáng ghét nhưng không thể đắc tội. Cô là con gái của Hàn Mai, không có khả năng không biết giá trị con
người anh, huống hồ anh vừa giúp cô thoát vây, cô lại chỉ cho anh một nụ cười lễ phép cùng một câu cảm ơn khách sáo.

Hiển nhiên, cô không có hứng thú với anh, cũng không cảm thấy biết ơn gì cho lắm,
lại càng không giống những cô gái mặt ngoài tỏ vẻ không cần, đáy mắt lại hiển hiện tham lam. Trong mắt cô, chỉ có bình thản. Thú vị lắm! Hàn Mai cũng sinh được một cô con gái như vậy sao?

”Chị.” Thiên Kiều khó khăn thoát khỏi đám đông, chạy lên lầu hai, nhìn thấy Khúc
Lăng Phong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó hai gò má lập tức đỏ ửng,
lúng túng nói: “Anh... Anh còn ở đây ạ?”

Tôi nhìn em gái,
dáng vẻ e lệ cùng ánh mắt nồng cháy của nó, rõ ràng là đã mê luyến Khúc
Lăng Phong. Thiên Kiều đang độ tuổi mộng mơ, bên cạnh lại có một người
khác phái trưởng thành, tài năng, tính tình cuồng ngạo như vậy, bị hấp
dẫn cũng không có gì đáng trách.

Chỉ có điều Khúc Lăng
Phong... Ánh mắt khinh miệt cùng nụ cười đùa cợt trên khóe môi anh ta.
Thở dài, Thiên Kiều nhất định sẽ bị tổn thương rồi. Một cô bé đang chìm
đắm trong ảo tưởng tình yêu, làm sao có thể nhận ra điều đó?

Thật quá thú vị! Khúc Lăng Phong nhếch một bên lông mày, con nhóc hay tỏ vẻ
giống Hàn Mai kia, thế nhưng lại thích anh. Nhếch miệng cười ác ý, kẻ
anh không hứng thú lại hứng thú với anh, kẻ anh hứng thú lại không hứng
thú với anh, kiểu quan hệ tam giác này anh chưa từng nếm thử, cũng không ngại nếm thử một lần với hai chị em này, có lẽ sẽ vô cùng thú vị. Tóm
lại, anh phải chiếm được Đông Thiên Lại, về phần Đông Thiên Kiều, anh
không ngại dùng nó làm mồi nhử.

Bất giác rùng mình một cái, trực giác nói với tôi, cách xa người này một chút. Mà bình thường, trực giác của tôi đều rất chuẩn.

Tôi kéo tay em gái, “Thiên Kiều, chị hơi lạnh, đưa chị về phòng em được không?”

Thiên Kiều không yên lòng gật đầu: “Dạ được.”

Tôi mỉm cười: “Xin lỗi anh, không nói chuyện tiếp được.”

Đột nhiên, một chiếc áo vest rộng thùng thình phủ lên vai, bao kín lấy tôi, hơi thở của Khúc Lăng Phong phả vào vành tai tôi, “Như vậy sẽ không
lạnh nữa.”

Thiên Kiều há hốc miệng, ánh mắt ngây ngốc chuyển
từ chiếc áo vest sang cánh tay phải của Khúc Lăng Phong, lúc này đang
thân mật khoát lên vai tôi.

”Anh...” Tôi không đoán được anh
ta lại động tay động chân với mình, gạt tay anh ta ra, bỏ áo xuống, “Cảm ơn anh, em về phòng Thiên Kiều thì hơn.”


”Cũng tốt, anh chưa thăm phòng Thiên Kiều bao giờ.” Anh ta rất đương nhiên khoát tay lên
vai Thiên Kiều, cánh tay kia ôm lấy tôi, mạnh mẽ như kìm sắt, kéo chúng
tôi lên lầu ba, thuận tiện dặn: “Lăng Vân, về phòng em đi.”

Khúc Lăng Vân hoang mang nhíu mày, “Anh thân thiết với hai chị từ bao giờ vậy?”

Rời xa tầm mắt Khúc Lăng Vân, tôi bắt đầu giãy dụa, tôi không muốn xung đột với Khúc Lăng Phong trước mặt em trai, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với hành vi cưỡng bách của anh ta. Tôi thu hồi kết luận vừa rồi. Anh
ta không phải hiệp khách lưu lạc thiên nhai, anh ta chính xác là một tên cướp không hơn không kém.

”Yên nào.” Khúc Lăng Phong tăng thêm sức, dường như muốn bóp nát bả vai của tôi, “Em mà động nữa là quai áo tuột mất bây giờ.”

”Buông ra!” Tôi trầm giọng, “Cả Thiên Kiều nữa.”

”Không không.” Khúc Lăng Phong lắc đầu, “Chỉ sợ Thiên Kiều không muốn anh
buông ra, còn muốn anh ôm chặt hơn ấy chứ, phải không, Tiểu Kiều?”

Hắn buông tôi ra, ôm Thiên Kiều vào lòng, đùa bỡn hôn lên trán con bé.

Thiên Kiều thoáng chốc xấu hổ đỏ bừng mặt, giọng nói như muỗi kêu: “Anh...”

”Thiên Kiều!” Tôi quát.

”Chị?” Thiên Kiều lúc này mới ý thức được tư thế mờ ám của hai người, nhẹ nhàng đẩy đẩy Khúc Lăng Phong, “Anh, đừng như vậy...”

”Anh như thế nào?” Hắn nắm tay con bé, giọng nói quyến rũ, “Em không thích anh ôm em?”

”Em... Em...” Cô gái mười chín tuổi ngây ngô, đối mặt với người tình trong
mộng bấy lâu, được dựa vào lòng hắn, nghe giọng nói dịu dàng của hắn,
liệu còn sót lại bao nhiêu lý trí?

Tôi bất lực nhìn trời, hít một hơi, quay lại đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Khúc Lăng Phong, “Anh muốn gì?”

”Muốn gì?” Khúc Lăng Phong mỉm cười, “Anh đột nhiên nhận ra em gái mình rất đáng yêu, muốn thân thiết với nó một chút.”

”Không được!”

”Vì sao không được?” Hắn nâng cằm Thiên Kiều lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của con bé.

”Chú Khúc và mẹ tôi đang ở dưới lầu, còn có hàng tá phóng viên, tôi có thể gọi bọn họ lên bất cứ lúc nào.”

”Em uy hiếp anh? Anh sợ quá!” Khuôn mặt hắn mang theo nét cực đoan khinh thường.

Thật quá ngạo mạn! Tôi hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đã quên, vừa rồi
chính hắn là người cứu tôi khỏi đám phóng viên, làm sao lại sợ phóng
viên được? Sẽ chỉ khiến Thiên Kiều thêm phiền toái mà thôi.

”Thiên Kiều!” Tôi quát lớn một tiếng, muốn kéo lý trí của nó về, “Lại đây!”

”Dạ... “ Thiên Kiều thẹn thùng nhìn Khúc Lăng Phong, “Anh, thả em ra.”

”Em thật sự muốn anh thả em?” Hắn ghé sát mặt vào con bé.

”Dạ... Dạ!”

”Thật sự?” Hắn lại gần thêm chút nữa.

Thiên Kiều thở gấp gáp, đôi môi bị hắn ngậm lấy, lập tức xụi lơ.

”Khúc Lăng Phong!” Tôi trừng lớn hai mắt, không thể tin hắn có thể đùa giỡn
Thiên Kiều ngay trước mặt mình. À, cũng phải thôi, ngay cả chú Khúc hắn
cũng không nể mặt, làm sao còn quan tâm tôi đứng đây hay không?

”Yên nào.” Hắn quay đầu, “Đừng nóng vội, sẽ tới em ngay thôi.”

Hắn... Hắn... Tôi lục lọi từ điển trong đầu, thế nhưng không thể tìm được từ
nào có thể mắng chửi người. Tôi dùng sức dậm chân, xoay người muốn đi.
Cho dù hắn không nể chú Khúc, nhưng ít nhất ở trước mặt chú, hắn sẽ
không tiến thêm bước nào với Thiên Kiều.

Cánh tay bị giữ chặt, Khúc Lăng Phong nhướn mày hỏi: “Mới thế này đã đi? Bỏ mặc em gái ở một mình cùng anh?”

Thiên Kiều ngồi dưới đất, vẫn chưa tỉnh táo lại sau nụ hôn vừa rồi. Tôi muốn tiến lên đỡ con bé, lại bị hắn giữ chặt.

”Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Khúc Lăng Phong nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đêm nay anh cần một cô gái.”

”Chỉ cần anh ngoắc tay. Sẽ có cả đám con gái dán lên.”

”Còn em?” Khúc Lăng Phong nhướn mày, “Anh chỉ hứng thú với mình em.”

”Nằm mơ!” Tôi hung hăng dẫm lên chân hắn, gót giầy nhọn để lại một vết lún
sâu trên đôi giày da bóng lộn. Đây là hành động thô lỗ nhất tôi từng làm trong đời.

Khúc Lăng Phong nhíu mày, ánh mắt phiếm
lạnh, khóe môi lại mỉm cười, “Em không đồng ý cũng không sao, anh nghĩ
Thiên Kiều rất sẵn lòng cùng anh trải qua một đêm tình cảm lãng mạn và
nồng nhiệt.”

”Tôi sẽ không để anh chạm vào một sợi tóc của con bé.”

”Haha! Lớn lối quá đi, anh vừa mới hôn nó, em làm được gì nào? Muốn ở cùng nó cả tối? Anh không ngại chơi ba người đâu.”

”Hạ lưu.” Rốt cuộc tôi cũng tìm được một từ để hình dung con người này.

”Đúng đúng, anh rất đê tiện rất vô liêm sỉ, vậy nên anh muốn biết, ai trong hai em thơm hơn ngọt hơn.”

”Anh, anh, anh quả thực không phải là người!”

”Sao?” Khúc Lăng Phong hứng thú nhìn chằm chằm tôi, “Chưa có cô gái nào dùng
từ này để mắng anh.” Hắn đột nhiên nghiêm túc lại: “Nó hay là em, chọn
đi.”


”Đừng có mơ.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

”Được thôi.” Ánh mắt hắn hiện lên một chút tàn ác, đột nhiên buông tôi ra,
nâng Thiên Kiều dậy, hôn thật mạnh lên môi con bé, “Em gái ngoan, tối
nay anh sẽ tới tìm em.” Hắn nhặt áo vest lên, khoát trên vai, nghênh
ngang rời đi.

”Thiên Kiều.” Tôi đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của em gái.

Ánh mắt Thiên Kiều mê mang không có tiêu cự, si ngốc nói: “Anh ấy hôn em? Chị? Anh ấy hôn em!”

”Tên đê tiện hạ lưu khốn nạn ấy... Thiên Kiều, em đừng để hắn mê hoặc, hắn chỉ muốn trêu đùa em thôi.”

”Trêu đùa em?” Thiên Kiều vô thức vuốt ve đôi môi vẫn còn nóng bừng, “Chị...” Đột nhiên con bé bổ nhào vào lòng tôi, “Làm sao bây giờ? Em rất thích
anh ấy.”

”Cô bé ngốc.” Tôi nắm tay Thiên Kiều trở về phòng, “Em có nghe vừa nãy hắn nói gì không?”

”Em nghe được, em nghe được...” Thiên Kiều bất lực nức nở, “Nhưng em thích
anh ấy, em không kháng cự được, em không từ chối anh ấy được. Chị, em
phải làm thế nào bây giờ? Chị dạy em đi, em phải làm thế nào bây giờ?”

Nên làm gì bây giờ? Từ lúc mười hai tuổi, tôi đã không hỏi ai câu này nữa,
từ khi mẹ rời đi, tôi đã mất quyền lợi được hỏi nên làm gì. Nước mắt của Thiên Kiều thấm ướt vai tôi, ẩm ướt lạnh lạnh, giống như bị mưa rớt
xuống. Nước mắt, từng có hương vị thế nào? Mặn? Đắng? Chát? Hay là vô
vị? Lâu lắm rồi tôi không nếm qua, vậy nên quên mất!