“Nhưng mà ta chỉ gặp sơ qua Mục chiêu nghi vài lần, ngay cả nhận thức với nàng ta cũng không nói tới, huống chi nàng ta là phi tần của phụ
hoàng…” Thái tử vẫn hơi do dự.
Cao Khôn sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình. “Thật ra nô tài cùng Mục
chiêu nghi có chút giao tình. Mục chiêu nghi yêu thích nhất là các thức
ăn ngon, tinh xảo. Làm vui lòng, có lẽ đối với điện hạ mà nói chỉ là một việc nhỏ.”
Thái tử gật đầu, hồ nghi liếc nhìn Cao Khôn. “Không phải Cao công
công là người trung thành nhất ở trước mặt phụ hoàng sao, nghĩ như thế
nào mà đến đây lấy lòng của ta vậy?”
Cao Khôn khom người cung kính nói: “Nô tài dĩ nhiên là trung thành và tận tâm đối với hoàng thượng. Thái tử hiền hiếu lễ tín, hoàn toàn xứng
đáng là người kế vị. Nô tài càng không quen nhìn nhị hoàng tử ở trước
mặt thánh thượng khoe khoang đủ điều, không coi điện hạ ngài vào đâu một chút nào, nô tài thật là vì điện hạ ngài mà bất bình. Nếu không phải
điện hạ ngài nhân hậu, đâu có nhị hoàng tử ở trước mặt thánh thượng đoạt cơ hội nổi tiếng của ngài!”
Mấy câu nói này của Cao Khôn, từng câu nói vào trong tâm khảm của thái tử.
Thái tử giơ tay vỗ vỗ vai Cao Khôn. “Lòng trung thành của ngươi, ta thấy được, hầu hạ phụ hoàng cho thật tốt!”
Nói xong, thái tử xoay người chắp tay sau đít, mang theo tiểu thái
giám bên cạnh mình đi về phía Đông Cung. Lúc này ánh mặt trời chiếu
sáng, lưng của hắn dường như cũng thẳng hơn vài phần so với vừa rồi, sắc mặt cũng hoà hoãn rất nhiều.
Ngự thiện phòng của hoàng đế không thiếu thức ăn ngon gì, hễ là trong cung có, ngự thiện phòng cũng nhanh chóng dùng. Dựa theo sủng ái của
hoàng đế đối với Mục chiêu nghi, ngự thiện phòng có gì, Hoa Âm điện có
lẽ cũng sẽ không thiếu.
Thái tử muốn làm vui lòng, trái lại cũng không đơn giản giống như Cao Khôn nói vậy.
Nếu thứ ở trong cung không đủ trở thành đặc sắc, thái tử đành phải
động tâm tư ở ngoài cung. Ra lệnh bản thân mình phải tin người, lặng lẽ ở ngoài cung vơ vét các món ăn nổi tiếng đặc sắc đưa vào trong cung.
Tìm mấy ngày, tiểu thái giám bên người thái tử trở về từ bên ngoài,
trình lên một hộp điểm tâm còn chưa lạnh hẳn. “Chủ tử, người nếm thử một chút.”
Thái tử vê cái bánh phù dung tô* được tạo thành hình hoa sen, vào
miệng lập tức tan đi, hương sen tràn đầy, vị ngọt nhè nhẹ mà trong lộ ra ngọt ngào, vị đậm mà không ngán.
(*là loại bánh bơ xốp giòn)
Thái tử gật đầu, nâng mắt nhìn tên tiệm được nung khắc trên cái hộp gỗ. Ba chữ “Ngũ Phương Trai” lớn sống động, thật là có ý vị.
“Không tồi.” Thái tử gật đầu. “Mời đầu bếp của tiệm này đến Đông Cung.”
Tiểu thái giám được ban thưởng, vui vẻ đi làm chuyện thái tử giao phó.
Ngày thứ hai, điểm tâm Ngũ Phương Trai mới được ra lò đã được dâng đến trước mặt của Mục chiêu nghi.
Ngửi được mùi vị quen thuộc ngày xưa, Mục chiêu nghi cười như không cười nhìn về phía thái tử điện hạ ngồi ở phía trên.
Khom người nói: “Cám ơn ý tốt của thái tử, thiếp thật sự được sủng ái mà lo sợ.”
Thái tử nghe vậy, trên mặt mang vẻ ngây thơ lộ ra nụ cười hài lòng.
“Mục chiêu nghi không cần khách khí, chỉ là chút điểm tâm nhỏ mà thôi.
Chẳng đáng gì cả.”
Mục chiêu nghi thả tay thu mắt, trên miệng mang một nụ cười như có
như không. “Tục ngữ nói ‘ăn người tay ngắn, bắt người tay ngắn’*, tuy là mấy miếng điểm tâm nhỏ nhưng là tự mình thái tử điện hạ đưa tới, phần
ân huệ này thật khiến thiếp sợ hãi.”
(*Cật nhân chuỷ đoản, nã nhân chuỷ đoản: là một câu thành ngữ, ý
nói ăn của người ta, nhận đồ của người ta thì nghiêng về người ta)
Dù sao thái tử còn nhỏ tuổi, Mục chiêu nghi vừa nói như vậy, hắn liền thiếu kiên nhẫn nói: “Thật ra có chuyện muốn xin ngươi giúp một tay,
cũng không phải chuyện lớn gì. Nghe nói quan hệ của Mục chiêu nghi cùng
Tuyên thiếu phu nhân không tệ, ta muốn mời Tuyên Thiệu làm thái phó, xin Mục chiêu nghi thuyết phục giúp ta.”
Nụ cười trên miệng Mục chiêu nghi lớn vài phần.
“Điện hạ nghe nói từ đâu quan hệ của thiếp và Tuyên thiếu phu nhân không tệ?”
Mặc dù trên mặt cười, tâm trạng lại có cảm giác rất mỉa mai. Chẳng lẽ thái tử cho rằng nàng là kẻ ngu? Một dĩa điểm tâm đã muốn lấy lòng nàng dốc sức vì con trai của người khác? Mời Tuyên Thiệu làm thái phó, đó
không phải là làm cho Tuyên gia trở thành trợ lực của thái tử sao? Tuy
rằng bây giờ nàng chưa có con trai, nhưng dù sao tuổi của hoàng đế không tính là lớn, ai biết sau này nàng có thể hoài thai long chủng không
đây? Không nói đến quan hệ của nàng và Yên Vũ như nước với lửa. Cho dù
thật sự vẫn là tỷ muội như trước đây, nàng cũng không thể nào ra sức
giúp con trai của hoàng hậu chứ?
“Nghe nói từ đâu, Mục chiêu nghi không cần hỏi.” Thái tử bỗng nhiên
thấp giọng. “Nếu Mục chiêu nghi chịu giúp ta, đợi sau này ta có thể nhận Mục chiêu nghi làm mẹ nuôi, để Mục chiêu nghi và mẫu hậu của ta cùng
chung địa vị thái hậu.”
Mục Thanh Thanh nghe vậy thì kinh ngạc nhìn thái tử, cũng không phải
bởi vì “sau này” trong miệng hắn, mà là khó hiểu vì sao trong giọng nói
của hắn chắc chắn như vậy, coi như mình thật sự cần hắn làm con trai như vậy. Nàng không phải là không thể tự mình sinh!
Thái tử thấy trong điện cũng không có người ngoài, liền nhấc chân đến gần Mục Thanh Thanh một bước, một tay che bên miệng. “Kề tai qua.”
Thái tử chỉ là một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch, ngạo mạn kêu nàng kề tai qua như vậy, nàng thật có chút căm phẫn. Nhưng thái tử dù sao cũng
là thái tử, Mục Thanh Thanh phải chấp nhận khom nửa người đưa tai qua.
“Mục chiêu nghi sẽ không cho rằng mình còn có thể hoài thai long tự chứ?” Thái tử thấp giọng hỏi.
Người Mục Thanh Thanh cứng đờ, bất chấp tôn ti, lạnh giọng hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ta nghe thấy dạo này Mục chiêu nghi thích ăn dưa thanh môn*, nhưng
Mục chiêu nghi có biết, nhiều dưa thanh môn trong cung là do nhà mẫu phi của nhị hoàng tử tiến cống?” Thái tử nói hết lời, khuôn mặt mang vẻ
ngây thơ lộ ra một nụ cười ung dung.
(*theo baike thì còn có tên gọi là “dongling melon”, có vị ngọt, ngon. Cat google thì giống như là dưa “honeydew”: http://.foodsubs.com/Photos/honeydewmelon.jpg)
“Vậy thì sao?” Mục Thanh Thanh hơi nghiến răng nghiến lợi, cảm giác bị một đứa con nít mười tuổi chỉ điểm thật là không dễ chịu.
“Mục chiêu nghi thật là được sủng ái, khiến cho tiểu nhân ghen tỵ
cũng là không thể tránh được. Đừng ngại mời thái y đáng tin ở trong cung chẩn đoán thân thể của chiêu nghi thật tốt. Nếu quá nhiều đồ ăn lạnh
làm tổn thương thân thể thì thật không tốt.” Giọng điệu của thái tử vô
cùng ân cần.
Vẻ mặt Mục Thanh Thanh khó coi.
Thái tử cất bước đi ra ngoài. “Cũng không quấy rầy Mục chiêu nghi,
nếu ngài thấy được thành ý của ta thì kêu người đến Đông Cung tìm ta.”
Sau khi thái tử đi, Mục chiêu nghi lập tức sai người đến thái y viện mời Lý thái y đến.
Lý thái y cũng không phải là thái y xem mạch cho nàng ta thường ngày, mà là một trong những thái y thay phiên xem mạch cho hoàng thượng. Cũng là người lâu năm của thái y viện.
Lý thái y tới Hoa Âm điện. Mục chiêu nghi đuổi người ở bên cạnh lui
ra, cười nhìn ông ta, nói: “Nghe tiếng đã lâu Lý thái y y thuật cao
siêu, hôm nay ta chợt thấy thân thể không khoẻ, thỉnh cầu Lý thái y xem
cho ta một chút?”
“Thần không dám nhận.” Lý thái y khom người cầm khăn tay khoác lên
trên cổ tay trắng mịn của Mục Thanh Thanh, đầu ngón tay phủ lên.
Thừa dịp lúc ông ta bắt mạch, Mục Thanh Thanh chồm người lên thấp
giọng nói: “Ngươi ở ngõ Dương Liễu nuôi một tiểu thiếp, phu nhân của
ngươi biết không?”
Lý thái y nghe vậy tay run một cái, kinh ngạc nhìn Mục chiêu nghi, trong bụng khó hiểu làm sao nàng ta biết chuyện này.
Thật ra là trước khi nàng ta tiến cung, khi cùng Yên Vũ nữ giả nam
trang đi ra ngoài dạo chơi thì tình cơ gặp Lý thái y. Lúc đó vẫn không
biết được hắn là Lý thái y, chỉ thấy bộ dạng lén lút của hắn thì thật là tò mò, lặng lẽ theo hắn đi tới một chỗ bên ngoài toà nhà không lớn.
Nàng ta để Yên Vũ nghe ở góc tường rồi nói cho mình biết. Lúc này mới
hiểu được người đàn ông tuổi tác không nhỏ lén lén lút lút là một vị
thái y trong cung. Vì sợ vợ, có người con gái ngưỡng mộ trong lòng nhưng không dám nạp vào nhà, không thể làm gì khác hơn là len lén nuôi dưỡng ở bên ngoài.
“Đàn ông mà, có chút phong lưu cũng không xấu mặt.” Mục Thanh Thanh che miệng cười.
Lý thái y lộp bộp gật đầu. “Vâng, đúng…”
“Lý thái ý xem, trên người ta có thể có gì không ổn?” Mục Thanh Thanh cầm khăn tay hỏi.
Lý thái y ngưng mày, trong chốc lát không có lên tiếng.
“Lý thái y đừng bận tậm, có cái gì cứ nói thẳng.”
“Vâng, chủ tử thân kiều ngọc quý, căn bản là cực tốt, chỉ là hơi có
chứng thể hàn. Phụ nữ thể hàn sẽ dẫn tới bên trong mất thăng bằng,
nguyệt tín không chuẩn, không dễ thụ thai.” Khi Lý thái y đang nói, lưng đã rịn đầy mồ hôi. “Có biện pháp điều trị không?” Mục Thanh Thanh trầm
giọng hỏi.
“Chủ tử yên tâm, bởi vì hàn vào cơ thể không sâu, chỉ cần trong ngày
thường chú ý ẩm thực, lại dùng chút thuốc ấm bồi bổ, điều trị hơn nửa
năm, rối loạn nguyệt tín chắc chắn có thể khỏi.” Lý thái y lau mồ hôi.
“Đó là nói, nửa năm sau ta vẫn có thể hoài thai long tự?” Mục Thanh Thnah nhìn chằm chằm ánh mắt của Lý thái y, hỏi thẳng ra.
Lý thái y trù trừ một lúc lâu không lên tiếng.
“Lý thái y có lời gì không tiện nói rõ sao?” Mục Thanh Thanh cúi đầu, tựa như thoải mái, tuỳ tiện nói. “Ta đã biết ngươi giấu tình nhân ở ngõ Dương Liễu, là có thể khiến cho nàng ta biến mất ở trên đời này trước
khi ngươi đem nàng ta dời đi. Dĩ nhiên cũng có thể khiến cho phu nhân
của ngươi biết được việc này. Chẳng biết Lý đại nhân muốn sẽ không còn
được gặp lại nàng ta? Hay để cho phu nhân của ngươi cũng biết nàng ta?”