Yên Vũ

Chương 85: Ngươi chết, hắn có đau khổ tột cùng hay không?

Nhưng khoảng cách quả thật hơi xa, cũng có thể là nàng nghe lầm. “Đến chỗ ấy đi!” Yên Vũ chỉ vào hướng âm thanh truyền tới, nói.


Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi nghe vậy lập tức nhìn nàng.

“Thật nghe được cái gì à?” Tuyên Thiệu thấp giọng hỏi.

“Cách quá xa, thiếp không dám xác định. Hình như nơi đó có người!” Yên Vũ nhíu mày, cẩn thận nói.

Tuyên Thiệu nhấc Yên Vũ lên, ba người nhảy lên bay vút về hướng Yên Vũ chỉ.

Tới gần mặt sông, ba người nấp trong ngõ hẻm, chỗ bóng tối ánh trăng chiếu không tới.

Yên Vũ nhìn chăm chú về phía trên cầu cẩm thạch trắng hình vòm.

Một thân hình khoác áo choàng mũ đỏ đang đứng ở giữa cầu hình vòm, một tay cầm cái túi, một tay từ trong túi vải móc ra vật gì đó to như nắm tay ném xuống sông.

Nương theo ánh trăng, Yên Vũ hoảng sợ phát hiện, hắn ném xuống nước không phải là tảng đá mà là trái tim của người!

Yên Vũ vội bịt miệng mình lại. Tiếng kêu sợ hãi suýt tràn ra cửa miệng bị chặn quay trở về trong bụng.

“Bảo vệ tốt nàng ấy.” Tuyên Thiệu thấp giọng phân phó Lộ Nam Phi. “Đợi đến khi ta cuốn lấy hắn thì phóng tín hiệu!”

Nói xong, tung người bay về phía mặt sông.

Người trên cầu ném xuống trái tim cuối cùng, ngay cả cái túi trong tay cũng ném xuống sông.

Quay sang nhìn về phía chỗ bọn Yên Vũ núp.

Mặt của hắn bị mũ trùm của áo choàng che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy.

Chỉ một thân áo choàng đỏ tươi, ánh trăng chiếu vào hiện lên màu sắc yêu dị.

Tuyên Thiệu toàn thân hắc y, thân hình nhanh tựa tia chớp, giơ chưởng đánh về phía người nọ.

Người nọ không lùi không tránh, tiến lên đón lấy.

Chỉ thấy một đỏ một đen, hai bóng người quấn lấy nhau đấu dưới ánh trăng bạc chiếu trên cầu vòm cẩm thạch.

Lộ Nam Phi nhanh chóng móc ra ống trúc từ trong lòng, quẹt hộp quẹt, châm ốc trúc.

Vèo… một tiếng, một điểm sáng màu xanh lam, kéo cái đuôi thật dài, bay về phía bầu trời đêm.

Ầm… trên bầu trời đêm tràn ra ánh xanh lạnh rọi sáng nước sông. Cũng chiếu thấy vẻ khẩn trương, lo lắng trên mặt đang chăm chú nhìn Tuyên Thiệu của Yên Vũ.

Ngay lúc Yên Vũ và Lộ Nam Phi đều cho rằng thị vệ tuần tra ở xung quanh sẽ nhanh chóng chạy tới.

Đột nhiên lại có tiếng “ầm” truyền đến từ xa.

Bầu trời đêm lại bị màu xanh lam chiếu sáng, ngay sau đó một màu lại một màu pháo hoa xanh lam nở rộ trên trời. Thành Tuyền Châu yên tĩnh đêm nay đúng là nguy cơ tứ phía.

“Chỗ khác cũng xảy ra tình huống? Bây giờ nên làm gì?” Yên Vũ nhìn hai bóng dáng đấu không phân cao thấp ở trên cầu, rốt cuộc vô cùng căng thẳng đứng lên.

Lộ Nam Phi mím môi, không nói lời nào.

“Hắn cố ý ném tim người chết vào trong nước, nhất định là muốn dẫn chúng ta đến! Lại an bài người ở những nơi khác, khiến cho viện binh không thể chạy tới kịp thời! Hắn đã sớm chuẩn bị, Tuyên Thiệu sẽ bị thua thiệt! Ngươi mau đi giúp hắn đi!” Yên Vũ vội vàng nói.


Nàng không biết tại sao trong lòng thắt lại, nhìn hắn cùng người nọ giằng co không xong, nàng lại hết sức lo lắng cho hắn.

Toàn tâm chỉ mong hắn không có việc gì, không có việc gì!

Lộ Nam Phi vẫn đứng tại chỗ. “Công tử kêu ta bảo vệ người.”

“Ta cam đoan núp ở chỗ này, tuyệt không chạy loạn. Ngươi đi giúp công tử bắt hắn thì ta sẽ không gặp nguy hiểm gì rồi!” Trong thoáng chốc, Yên Vũ lại nghĩ sự an nguy của Tuyên Thiệu quan trọng hơn của nàng.

Hắn phải một mình đối diện với hung thủ. Nàng bất quá chỉ trốn ở sau lưng hắn, chịu sự bảo vệ của hắn, lại là kẻ tiểu nhân thời thời khắc khắc tính toán muốn mạng của cha hắn

“Đi đi! Ngươi là một đại nam nhân, dài dòng giây dưa làm cái gì?!” Yên Vũ đẩy Lộ Nam Phi một cái.

Lộ Nam Phi vốn hơi do dự, bị nàng đẩy như vậy, thuận thế tung người bay về phía trên cầu.

Kẻ dưới áo choàng mũ đỏ thấy người tới giúp Tuyên Thiệu, trong nháy mắt đánh ra hơn mười mấy ám khí.

Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi xoay người tránh thoát ám khí.

Nhưng ở trong nháy mắt này, áo choàng đỏ lấy tốc độ cực nhanh bay về phía nơi Yên Vũ đang núp.

Tuyên Thiệu cực kỳ sợ hãi, vội đuổi lên trước.

Nhưng vẫn chậm một bước!

Yên Vũ bị người nọ bắt lấy cổ, xách lên nóc nhà.

Tay người nọ như ưng trảo, ngón tay cứng cáp hữu lực kềm ở yết hầu Yên Vũ, trực tiếp khiến Yên Vũ thở không được.

“Đừng nhúc nhích, nhúc nhích ta sẽ giết nàng ta!” Dưới áo choàng phát ra giọng nói khàn khàn, giống như một thanh cưa gỉ mài ở trên gỗ.

Khiến toàn thân Yên Vũ dựng tóc gáy, run sợ.

Nhưng nàng không phải sợ cho nàng, ít ra không giống với khi Tuyên Thiệu đang cùng quấn lấy nhau đấu với người này.

Nhịp tim của nàng cũng dần dần bình phục, chỉ không thở được khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

“Thả nàng ấy ra!” Tuyên Thiệu đứng góc nhếch lên của mái nhà, cách Yên Vũ mấy chục bước. Giọng của hắn lạnh đến nỗi có thể khiến người ta chết cóng.

Nhưng trong lòng Yên Vũ đột nhiên hiện lên một cảm giác nhẹ nhõm. Nếu như nàng chết, cũng không cần phải đối diện với thù hận, không cần phải đối diện với ngày Tuyên Thiệu hận nàng.

“Ngươi tới gần thêm bước nữa thử xem?” Giọng dưới áo choàng mũ đỏ khàn khàn cười nói.

Tiếng cười khó nghe đến cực điểm, e rằng có thể doạ khóc đứa con nít.

Tuyên Thiệu nhìn mặt Yên Vũ đã nghẹn đến đỏ bừng, không dám tuỳ tiện tới gần.

Yên Vũ nghĩ rằng mình tối nay thật có khả năng phải chết ở chỗ này.

Nếu như nàng chết đi, cậu nhất định sẽ tiếp tục tìm Tuyên gia báo thù chứ? Cậu có phải là đối thủ của Tuyên Văn Bỉnh không đây? Tuyên Thiệu có thể bị vô tội liên luỵ hay không?

Trước mắt nàng biến thành một mảnh màu đen.

Tay người nọ kềm cổ nàng lại hơi lỏng một chút.

Theo sự thở dốc của nàng, lập tức có một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào thân thể.

Nàng nhịn không được liên tục ho khan. Người nọ lại áp vào bên tai nàng nói: “Nghe nói bên cạnh Tuyên Thiệu có một thiên lý nhĩ, ta không tin, đêm nay liền ‘ném đá dò đường’, quả thật đã dẫn ngươi tới. Thấy hắn rất để ý tới ngươi, nếu ta giết ngươi, ngươi nói thử xem hắn có đau khổ tột cùng hay không?”

Nhưng Yên Vũ nghĩ người này không thật sự muốn giết nàng. Nếu thật sự muốn giết nàng, cần gì buông lỏng tay? Một trảo của hắn hạ xuống, xương cổ của mình có thể bị bóp nát, không cần nhiều lời vô ích như vậy?

Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu nàng, ngực liền truyền đến một trận đau đớn sâu sắc.

“Yên Vũ…” Bên tai là tiếng nói thê lương của Tuyên Thiệu.

Người mặc áo choàng đỏ chợt đẩy nàng về phía mái nhà, phi thân bay đi.

Tuyên Thiệu tiến lên tiếp được nàng suýt chút nữa lăn xuống nóc nhà.

Lộ Nam Phi đuổi theo hướng người nọ bay đi.

Yên Vũ lọt vào trong lòng Tuyên Thiệu, cúi đầu nhìn ngực của mình.

Một con dao găm đang đâm vào vị trí trái tim nàng, máu theo lưỡi dao nhuộm ướt y phục.

Ở trong ngực hắn, nàng không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh, toàn thân run rẩy không cầm được.

Biểu cảm trên mặt Tuyên Thiệu còn hoảng sợ hơn nàng, ôm nàng hét lớn: “Lộ Nam Phi, trở lại cho ta!”

“Yên Vũ, Yên Vũ, nàng không sao! Ta không cho phép nàng có việc gì!” Sắc mặt Tuyên Thiệu trắng bệch, trên môi càng không có một chút huyết sắc, giọng của hắn khi nói cũng run rẩy.

Trên mặt luôn không có nhiều biểu cảm của hắn lúc này lại lộ vẻ hoảng sợ rõ ràng.

Yên Vũ lạnh co rúm lại, nghĩ rằng thì ra hắn cũng biết sợ. Nàng cho là hắn không sợ trời không sợ đất chứ…

Lộ Nam Phi nhanh chóng thất bại trở lại.

Tuyên Thiệu vẫn đứng tại chỗ, đã kinh hoảng đến không biết phải làm sao.

Lộ Nam Phi thấy con dao găm vẫn còn ở trên người Yên Vũ, hơi thở phào nhẹ nhõm. “Công tử, mang Yên Vũ về dịch quán trước đi!”

Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ gật đầu, nhún người bay lên, tốc độ nhanh đến Lộ Nam Phi ra sức liều mạng đuổi theo cũng không kịp.

Hắn sợ lắc lư sẽ làm cho dao găm vào càng sâu, đến nỗi ngay cả hít thở cũng rất nhẹ. Sau khi trở lại dịch quán, trực tiếp đến gian phòng, một cước đạp mở cửa phòng, đi tới bên giường, thận trọng đặt Yên Vũ lên giường, kéo cổ tay nàng, chậm rãi đặt đầu của nàng ở trên gối nằm.

Yên Vũ cảm thấy mí mắt hơi nặng, từng cơn lạnh cóng và buồn ngủ cuộn đến.

Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói của Tuyên Thiệu dồn dập vang lên ở bên tai. “Yên Vũ, đừng ngủ!”

Lộ Nam Phi rốt cuộc thở hổn hển đuổi vào.

Chẩn mạch cho Yên Vũ, rồi kiểm tra dao găm không có vào ngực của nàng.

Thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thật tốt, dao găm không sâu, không có đụng tới tâm mạch, nhưng mà khi rút dao găm ra sẽ rất đau, thiếu phu nhân nhất định phải chịu đựng!”

Yên Vũ nghe thấy tiếng nói của Lộ Nam Phi tựa như rất xa. Nàng không có sức lực lên tiếng trả lời, chỉ chớp mắt một cái tỏ vẻ mình nghe được.

Lộ Nam Phi sai người nấu nước, chuẩn bị thuốc cầm máu, xem làm thế nào rút dao găm ra, sau khi rút dao găm ra thì nên làm cái gì, cùng những việc hắn có thể nghĩ tường tận, thông báo cho Tuyên Thiệu

Mặt Tuyên Thiệu vẫn trầm, rửa tay, đổ rượu trắng nồng độ cao vào tay, xoay người vào phòng.

Trên mặt Lộ Nam Phi vẫn hơi khẩn trương. Công tử chưa từng làm chuyện như vầy, không biết có thể làm được hay không? Nhưng thiếu phu nhân là phụ nữ, vết thương lại vừa khéo ở trước ngực, mặc dù hắn am hiểu y thuật nhưng rốt cuộc cũng không phải là đại phu, chuyện như vầy hắn có nhiều bất tiện.

Tuyên Thiệu đi tới bên giường. Áo trước ngực Yên Vũ hắn vừa mới cởi bỏ.

“Yên Vũ.” Hắn gọi.

Yên Vũ hơi mở mắt nhìn, tỏ vẻ mình đang nghe.

“Nhìn ta, không cho phép nhắm mắt lại.” Giọng của Tuyên Thiệu đã bình tĩnh lại.

Tuy rằng trên mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, nhưng ánh mắt hắn rất kiên định.

Yên Vũ ra sức gật đầu.

Tuyên Thiệu giơ tay lên phong bế huyệt đạo của nàng, để tránh khi rút dao găm ra bị chảy máu quá nhiều.

Yên Vũ chỉ cảm thấy trước ngực chợt đau đớn. Sức lực toàn thân còn dư lại không nhiều lắm tựa như đều bị rút ra khỏi thân thể mình theo con dao găm.

Tuyên Thiệu một tay vẫn nắm dao găm, tay kia đã cầm vải xô sạch sẽ thấm nước ấm làm sạch xung quanh vết thương.

Vì phong bế huyệt đạo cầm máu, máu chảy ra cũng không nhiều. Hắn nhanh chóng làm sạch vết thương, rồi rót thuốc trị thương. Một tay nâng lưng của nàng, dùng miệng cắn một một đầu băng gạc, dùng tay đem một đầu khác quấn vết thương ở trước ngực nàng.

Đến khi vết thương được xử lý tốt thì đổi chăn đệm sạch sẽ đắp lên người Yên Vũ.

Yên Vũ ngay cả sức lực mở mắt cũng không có.

Hơi thở nàng mong manh. “Thiếp muốn ngủ một lát.”

Tuyên Thiệu ra lệnh Lộ Nam Phi chẩn mạch cho nàng, canh giữ bên người nàng, nắm tay nàng thật chặt. “Ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh nàng.”

Trời chưa sáng thì Yên Vũ phát sốt.

Tuyên Thiệu coi chừng nàng một tấc cũng không rời, không ngừng dùng nước ấm lau thân nàng để hạ nhiệt độ.

Tới gần trưa, nhiệt độ trên người nàng mới giảm xuống.

Hắn vẫn một tấc không rời, hai mắt không dám chớp một cái. Con ngươi đen như mực đều bị tơ máu đỏ bao quanh. Hắn khẩn trương trên người xuất mồ hôi đã khô, rồi lại xuất. Y phục dính vết máu cũng không từng thay.

Bữa trưa sớm được đưa vào lại nguyên dạng bưng ra ngoài.

Hắn canh giữ ở bên giường, mắt chưa từng rời khỏi Yên Vũ.

Bất kể là bọn thị vệ báo cáo tình hình đêm qua, hay là Trịnh đại nhân đến xem xét, đều bị Lộ Nam Phi cản lại.

Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Tuyên Thiệu mới nhẹ giọng nói: “Yên Vũ, nàng ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồi thì tỉnh lại được không? Ta nhớ nàng, muốn nghe giọng nói của nàng một chút…”

Ngón tay Yên Vũ run lên, nhưng người vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tuyên Thiệu mấp máy môi, tựa như rất nhiều điều muốn nói với nàng bị đè nén dưới đáy lòng. Nhưng hồi lâu sau, trong phòng vẫn một mảnh yên tĩnh.

Hắn nắm tay nàng, chậm rãi đẩy từng chút nội lực từ trong lòng bàn tay vào thân thể của nàng.

Từ tối hôm qua tới giờ, hắn đã làm thế không chỉ một lần.

Thân thể nàng quá mức yếu ớt, hắn không dám phát lực quá mạnh.

Lộ Nam Phi nấu thuốc xong, đưa vào phòng, nhìn thấy sắc mặt của Tuyên Thiệu tái nhợt giống như Yên Vũ đang nằm trên giường. Hắn chưa từng thấy bộ dáng công tử như vậy, lập tức trong lòng vừa hoảng vừa ngượng.

Tuyên Thiệu nhận lấy chén thuốc, lấy cái gối lót dưới thân Yên Vũ, thổi nguội thuốc, đưa đến bên miệng nàng.

Nhưng nàng giống như ngủ rất sâu, không hề há miệng chạm vào.

“Có thể dùng muỗng cạy ra…”

Lời của Lộ Nam Phi còn chưa nói hết thì thấy Tuyên Thiệu đã ực một hớp thuốc ngậm vào trong miệng, cúi người tới, hôn lên môi Yên Vũ, chậm rãi chuyển nước thuốc vào trong miệng nàng.

Trong cổ họng nàng truyền tới tiếng ừng ực, thuận theo nuốt xuống nước thuốc.


Lộ Nam Phi nhìn một màn trước mắt này, phát hiện mình ở đây thật là dư thừa chướng mắt. Liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Một chén thuốc dần dần thấy đáy.

Trong miệng Tuyên Thiệu đều là mùi vị đắng nghét.

Không biết là thuốc có tác dụng hay là hiệu quả nội lực của Tuyên Thiệu.

Lúc màn đêm hơi buông xuống thì Yên Vũ rốt cuộc tỉnh lại.

Nàng mở mắt, đầu tiên nhìn thấy chính là Tuyên Thiệu, thấy mắt hắn vằn vện tia máu nhìn mình chằm chằm không chớp.

Nàng nhìn hắn, rồi ngọ nguậy nhìn ngực của mình một chút.

Chỗ đó tê tê, cũng không cảm thấy đau.

Yên Vũ bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười. “Thiếp còn tưởng rằng lại là một giấc mộng, thì ra là thật.”

Tuyên Thiệu cầm tay nàng. “Sẽ khá hơn.”

“Thiếp sẽ chết không?” Yên Vũ thản nhiên hỏi.

Vẻ mặt hoà hoãn của Tuyên Thiệu bỗng xám xịt, tay nắm lấy tay nàng cũng bỗng nhiên nắm chặt, gằn từng chữ: “Không cho phép hỏi như vậy! Ta không cho phép!”

“Chàng làm đau thiếp!” Yên Vũ nhìn tay hắn, rên rỉ nói.

Lúc này Tuyên Thiệu mới buông lỏng lực.

“Đừng khẩn trương như vậy, không phải bây giờ thiếp đã tỉnh rồi sao?” Yên Vũ cảm thấy hắn để ý sống chết của nàng còn hơn nàng. Nàng nên vui mừng hay phiền muộn đây?

Trên mặt Tuyên Thiệu lại không có một chút vẻ thả lỏng. Tuy rằng Lộ Nam Phi nói nàng chỉ cần vượt qua, tỉnh lại, thì hoàn toàn không nguy hiểm gì.

Nhưng hắn vẫn rất sợ. Lòng còn sợ hãi, sợ nàng nằm đó không nhúc nhích, im hơi lặng tiếng, sau đó… từ từ trở nên lạnh…

Thật giống như tám năm trước, hắn trải qua như vậy… Đoạn chuyện xưa đau khổ đó nghĩ lại mà kinh… Hắn cũng không bao giờ muốn nhớ tới nữa…

“Trời tối rồi, người đó sẽ còn xuất hiện không?” Yên Vũ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi.

Tuyên Thiệu nhìn nàng. “Lộ Nam Phi sẽ an bài.”

“Chàng và hắn đã giao đấu, có thể nhìn ra lai lịch của hắn không?” Yên Vũ đã ngủ thật lâu, lúc này cũng không buồn ngủ. Mặc dù vẫn yếu ớt, nhưng trò chuyện dù sao cũng hơn im lặng nằm đó.

Tuyên Thiệu im lặng lắc đầu. “Chiêu thức của hắn phức tạp, như là đều có học lướt qua của các môn phái. Nhưng nội công của hắn vững vàng thâm hậu, cũng có thể không phải bàng môn tả đạo. Mặc dù không nhìn thấy tướng mạo hắn, nhưng tuổi của hắn ít nhất là trên dưới bốn mươi. Vả lại hắn dùng ám khí là phi tiêu hồ điệp, đây là ám khí độc môn của Toàn Cơ chủ.”

“Chàng nói người tối hôm qua là Toàn Cơ chủ?” Yên Vũ cật lực trợn to mắt.

Tuyên Thiệu chậm rãi gật đầu. “Ta đoán vậy.”

Toàn Cơ chủ, cậu còn đã từng cứu hắn một mạng đó!

Trước đây, lúc cậu cứu hắn, chắc chắn không nghĩ tới cháu gái còn sót lại của mình suýt nữa chết trong tay người mình đã cứu khi đó!

“Hắn giống như là nhằm vào chàng.” Yên Vũ hồi tưởng lại, nói. “Lúc hắn gần đi nói ‘nghe thấy bên người Tuyên Thiệu có một thiên lý nhĩ, ngươi quả nhiên bị ta dẫn tới. Thấy Tuyên Thiệu để ý ngươi như vậy, nếu ta giết ngươi, hắn có đau khổ tột cùng hay không’. Chàng suy nghĩ một chút xem chàng có khi nào đắc tội với Toàn Cơ chủ không?” Tuyên Thiệu nghe vậy lắc đầu. “Toàn Cơ là môn phái khắp giang hồ, không liên quan gì với triều đình. Nếu không có phạm vào chuyện ác lần này thì ta cũng sẽ không xa xôi vạn dặm chạy tới. Nếu thân phận hắn sáng tỏ, ta lập tức dùng bồ câu đưa tin bẩm báo thánh thượng, tiêu diệt phân đà của Toàn Cơ ở khắp nơi. Cũng chiêu cáo thiên hạ: Toàn Cơ làm điều ác, người người phải diệt trừ, thiết lập ban thưởng. Có trọng thưởng tất có người dũng cảm. Toàn Cơ ắt phải trở thành lão qua đường, người người kêu đánh, sao không sợ hãi?”

Yên Vũ gật đầu, nhưng trong lòng có một loại cảm giác quái dị. Toàn Cơ trải qua nhiều năm như vậy, đều an phận, giờ đây bỗng nhiên lại giết người lấy tim, khiêu khích thiên uy của triều đình. Tác phong làm việc khắp nơi lộ ra kỳ dị. Phía sau hành vi quái dị này đến tột cùng có bí mật gì không thể cho ai biết?

Yên Vũ không khỏi nghĩ đến một thân đỏ tươi dưới ánh trăng trên cầu đêm qua.

Dưới áo choàng mũ đỏ đến tột cùng cất giấu hạng người gì, có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy? Có thể cầm lấy tim người, thản nhiên ném xuống sông như ném đá chơi?

Tuyên Thiệu lại canh giữ Yên Vũ một đêm, từ khi nàng tỉnh lại đến khi nàng dần dần lại ngủ thiếp đi.

Hắn vẫn ở cạnh giường, trò chuyện với nàng, nghe nàng ngủ cạn, rồi đến nàng hít thở dài đều đều tiến vào ngủ sâu.

Hắn vẫn ngồi với một tư thế, nắm lấy tay nàng, chưa từng thả ra tí nào.