Yên Vũ

Chương 79: Phản kích

Yên Vũ giờ mới hiểu được rốt cuộc vì sao Tuyên phu nhân tới.

Nàng lập tức nở nụ cười. “Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng đây là con thêu sao?”



Tuyên phu nhân nghe vậy nhìn nàng một cái.

“Không biết mẫu thân có được túi thơm này từ đâu, đừng nói trong phủ không chỉ có một mình con trong tên có chữ “Vũ”. Hơn nữa, nhìn đây rõ ràng là bắt chước châm pháp của con thêu ra túi thơm. Lại đặc biệt nhằm vào chữ “Vũ”, vậy có thể kết luận là có người cố ý hãm hại!”

“Sao, có người cố ý hãm hại ngươi, không phải là ngươi chẳng biết liêm sỉ hả?” Tuyên phu nhân cả giận nói.

“Cái này có nhiều sơ hở. Nếu con tặng người ta túi thơm thì sao lại đặc biệt thêu lên chữ “Vũ”, không phải là cố ý để nhược điểm rơi vào tay người sao? Vả lại, châm pháp này chính là châm pháp thêu cảnh vật sống động, túi thơm là đồ vật nhỏ, thêu mấy cây trúc hoàn toàn không cần phải dùng châm pháp phức tạp như vậy. Dùng châm pháp đơn giản phác thảo đường viền cây trúc và lá trúc trái lại càng tăng thêm ý cảnh. Hơn nữa, gần đây con hoàn toàn không có động tới thêu thùa may vá, người hầu bên cạnh con đều có thể làm chứng… Mặc kệ con có bao nhiêu lý do, nhưng nếu mẫu thân nhận định là con, con cũng không có cách nào.” Yên Vũ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, hơn nữa không chút hoang mang biện giải cho mình.

Cuối cùng còn trịnh trọng khấu đầu với Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân vẫn còn hơi tức giận. “Nói dối!”

Yên Vũ nên nói đã nói rồi, không biện bạch nữa, cung kính quỳ trên đất.

“Ngươi nói dễ nghe như vậy, bây giờ ở ngay trước mặt ta thêu ra cây trúc trên túi thơm đi.” Tuyên phu nhân dựa vào ghế bằng gỗ lê vàng, ra lệnh.

Yên Vũ ngược lại cũng không khiếp sợ, phân phó Lục Bình chuẩn bị vải vóc thêu thùa.

Quỳ ở trước mặt Tuyên phu nhân, hai tay linh hoạt giống như hồ điệp bay lượn, kéo kéo vá vá, không bao lâu thì làm xong một túi thơm xinh xắn tinh xảo.

Mấy cây trúc giống như được bút vẽ tuỳ tiện phác thảo trên giấy. Cũng không ít hơn một đường kim mũi chỉ, so với túi thơm khác thì nhìn như ăn bớt ăn xén, kỳ thực, thật sự rất có ý nghệ thuật.

Cho là nàng ta chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mà mê hoặc con trai của mình, hôm nay xem ra nàng ta thật sự có vài phần chân tài thật học.

Lúc này Tuyên phu nhân tỉnh táo lại. Thật ra đã biết mình vừa rồi quá kích động, hoàn toàn không có ngẫm nghĩ.

Cho dù con dâu không tuân thủ nữ tắc thì tướng công của mình cũng sẽ không phải là loại người như vậy.

Nhưng nếu muốn cho bà ta nhận sai ở trước mặt con dâu, bà ta làm không được.

Tuyên phu nhân vẫn nghiêm mặt, càng không thích Yên Vũ.

Rất ít người thích người ta có thể dễ dàng chứng minh bản thân mình đã sai lầm, làm chuyện hồ đồ.

Yên Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Tuyên phu nhân, biết là mình đã khiến cho mẹ chồng cảm thấy mất mặt, vội vàng xoay người quỳ xuống.

“Con có lỗi, xin mẫu thân đại nhân trách phạt.”

“Ồ? Ngươi thông minh lanh lợi như vậy, làm sai chỗ nào chứ?” Tuyên phu nhân khinh thường hừ lạnh.

“Con đã để lộ ra châm pháp của mình, để cho người ta bắt chước, đó là cái sai thứ nhất. Người ta vô cớ hãm hại con, nhất định là con đã làm việc không cẩn thận, chẳng biết đắc tội với người ta ở đâu, hại mẫu thân lo lắng, đó là cái sai thứ hai.” Yên Vũ quỳ trên đất, chân thành dập đầu. “Mang theo hai cái sai, trong lòng con thật là hổ thẹn, xin mẫu thân hãy trách phạt để giảm đi hổ thẹn trong lòng con.”

Sự trình bày này khiến cho sắc mặt Tuyên phu nhân hoà hoãn một chút, trong và ngoài mặt đều có thể diện, không còn sa sầm nữa.

“Tục ngữ nói, tri thác năng cải, thiện đại mạc yên*. Ngươi đứng lên trước đi!”

(*Biết sai có thể sửa đổi là rất tốt)

“Cảm ơn mẫu thân đại nhân!” Yên Vũ từ dưới đất đứng lên.

Bởi vì mấy câu nói vừa rồi của Yên Vũ, hơn nữa lúc này Tuyên phu nhân đã tỉnh táo lại, trong lòng cũng đã suy đoán ra rốt cuộc là ai đang mưu hại Yên Vũ.


Trong lòng bà ta khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Từ nay về sau con là thiếu phu nhân của Tuyên gia. Mỗi tiếng nói, hành động không khỏi đại biểu cho bản thân con, mà còn đại biểu cho Tuyên gia, nên càng ổn thoả hơn chút, để cho người ta nắm được nhược điểm thật là không ổn.”

“Dạ.” Yên Vũ một bộ dáng nghe dạy dỗ.

“Như vậy đi, ta giao phòng dệt của chính viện cho con xử lý. Chuyện trong viện của Thiệu nhi ít, không tôi luyện được con, làm sao có thể trưởng thành đây?” Tuyên phu nhân thu lại cáu kỉnh, nhẹ nhàng nói.

Kỳ thật nói lời này ra, trong lòng bà ta có thấp thỏm.

Tuyên Thiệu luôn vô cùng chán ghét tiếp xúc với chuyện của chính viện. Từ sau khi trên người hắn có chức quan, có bổng lộc, có quyền chi phối tiền bạc thì đã dời đến viện xa nhất trong Tuyên phủ này, còn muốn xây một bước tường thật cao giữa viện này và chính viện, chỉ chừa một cửa nhỏ để lui tới với nhau.

Bây giờ đã cưới con dâu mà bọn họ phản đối, mới vừa rồi mình còn oan uổng nàng ta một trận.

Cũng không biết liệu nàng ta sẽ có giống như Thiệu nhi vậy, đẩy chính viện ra ngoài ngàn dặm không đây?

Bà ta giống như không để ý lắm nhìn Yên Vũ.

Yên Vũ mỉm cười. “Cảm ơn mẫu thân đại nhân. Mẫu thân đại nhân thật sự là nhân hậu, chỉ dạy con như vậy, con nhất định cẩn thận, sẽ không để cho mẫu thân đại nhân thất vọng.”

Đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận chính viện!

Cơ hội đưa tới cửa, làm sao nàng có thể đẩy ra đây?

Trong lòng Tuyên phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta tiếp quản công việc chính viện, sau này nhất định là phải thường xuyên qua lại. Mặc dù mình không thích con dâu này, nhưng vì có thể gặp con trai nhiều hơn thì như vậy cũng đáng.

“Được, ngày mai con rãnh rỗi thì đến viện của ta, ta đem công việc phòng dệt giao cho con.”

“Dạ, cảm ơn mẫu thân.”

Yên Vũ khom người theo Tuyên phu nhân ra sân.

Một đám vú già đi theo đều có chút tỏ ra không hiểu.

Rõ ràng lúc phu nhân đến là hùng hổ giống như muốn giết người.

Sao chỉ trong chốc lát lại vẻ mặt ôn hoà như vậy? Khoé miệng hơi nhếch giống như là đang cười?

Vị thiếu phu nhân này xem ra không đơn giản nhỉ, thường ngày âm thầm, không ồn ào, nhưng ngược lại là nhân vật lợi hại đó!

Một đám vú già thầm suy đoán trong lòng như vầy, ngược lại vì sau này Yên Vũ có thể tiếp nhận phòng dệt mà gây dựng chút nền móng.

Yên Vũ nhìn theo Tuyên phu nhân đi xa.

Vẻ mặt bình tĩnh trở lại trong viện.

“Đi rồi à?” Tô Vân Châu sáp đến hỏi.

“Ừm.”

“Bà ta tới dữ như vậy, đằng đằng sát khí, ta còn tưởng rằng hôm nay rốt cuộc phải đánh một trận ác liệt, sao lại cứ như vậy mà đi?” Trong giọng nói của Tô Vân Châu khó nén thất vọng.

Yên Vũ liếc nàng ta một cái với vẻ bất đắc dĩ: “Cô chưa từng nghe câu ‘Không đánh mà khuất phục được người khác, đó là thượng sách’ sao?”

“Là gì vậy?” Tô Vân Châu hỏi ngược lại

Yên Vũ khẽ lắc đầu. “Không có gì. Tú tài gặp quan binh!”

“Câu này thì ta biết này. Có lý mà không thể nói rõ được!” Tô Vân Châu gật gù đắc ý nói.

Yên Vũ đã đi được vài bước, nàng ta mới hiểu ra: “Sao lại không thể nói lý với ta được?”

Lúc Tuyên phu nhân trở lại chính viện thì đang suy nghĩ việc rốt cuộc có muốn đem Lâm Ngọc Dao đánh cho một trận hay không. Dù sao nàng ta với tay đến tận bên người tướng công, thật sự là thái quá.

Tóm lại là cháu gái của mình được dung túng quá mức, chỉ có thể làm trễ nãi nàng ta. Sau này nàng ta vẫn phải lập gia đình, nếu không biết nặng nhẹ thì gia đình người ta cũng không hẳn sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng ta như vậy. Không dạy bảo nàng ta một chút, ngày sau nàng ta cuối cùng cũng sẽ bị huỷ bởi chính mình.

Đang tự quyết định nói với nàng ta như thế nào thì nghe thấy tôi tớ đến bẩm xe ngựa đã chuẩn bị xong, quà tặng biểu tiểu thư đều đã sắp xếp đầy đủ, bây giờ đang định rời đi, đặc biệt phái người trở lại bẩm một tiếng.

Tuyên phu nhân cuối cùng lắc đầu, thôi vậy, quay trở về gia đình của nàng ta, trở lại trong nhà nàng ta tự có mẫu thân của nàng ta để ý dạy dỗ.

Tuyên phu nhân phái lão ma ma bên cạnh mình đi tiễn đưa, mình thì ở lại trong phòng, nhìn hai túi thơm đều thêu cây trúc, âm thầm suy nghĩ. Thiệu nhi không cưới Lâm Ngọc Dao, đến tột cùng là phúc hay là hoạ đây?

Lâm Ngọc Dao ra khỏi Tuyên phủ, nghe thấy túi thơm kia chẳng những không thể khiến cho Tuyên phu nhân và biểu tẩu trở mặt.

Trái lại còn muốn giao phòng dệt của chính viện vào trong tay nàng ta, lập tức giận đến nghiến răng!

Nhưng mà giờ đây nàng ta đã ở ngoài Tuyên phủ, tuyệt không có khả năng giả bộ bị bệnh để trở lại nữa.

Buổi tối lúc Tuyên Thiệu trở lại, Yên Vũ đang chờ trong phòng.

Kêu người dọn cơm, ân cần nói: “Phu quân, nếm thử chén cháo tuyết nhĩ này đi.”

Cháo mềm mịn, óng ánh được đựng trong một chén men sứ xanh hoa văn rạn nứt*, chỉ nhìn qua thấy vô cùng đẹp mắt.

(*link tham khảo hình: http://product.suning.com/105102531.html)

Tuyên Thiệu liền nếm thử một miếng từ tay nàng.

Vào miệng ngọt mà không ngán, mềm mịn trơn trợt, thật là món ngon. Hơn nữa người ở bên cạnh mặt như hoa đào cười dịu dàng, cho dù uống nước lạnh cũng có thể cảm thấy sảng khoái.

“Ăn được không?” Hai người Tuyên Thiệu và Yên Vũ cùng nhau ăn cơm, chưa bao giờ chú ý đến không nói chuyện lúc ăn.

Yên Vũ tự nhiên cũng không câu nệ.

“Há chỉ có thể ăn được thôi sao?” Tuyên Thiệu vô cùng nể mặt lại uống một hớp lớn. “Có thể nói là mỹ vị.”

Yên Vũ cười khẽ. “Lần đầu tiên thiếp xuống bếp, tướng công không ngại là tốt rồi.”

“Tự mình nàng làm?” Tuyên Thiệu nghe vậy cầm lấy tay nàng.

Yên Vũ gật đầu.

Bữa cơm này Tuyên Thiệu ăn thật là vui vẻ.

Tựa như ở trước mặt nàng, hắn rất dễ dàng thoả mãn.

Hắn cơm ngon áo đẹp, ngông cuồng tự cao tự đại, ngược lại cũng sẽ bị mua chuộc bởi một chén cháo bình thường.

Không có cháo nào khác nhau, chỉ có người nấu cháo mới là khác.

Nàng bắt đầu vì hắn nấu cháo, có phải chứng tỏ là nàng bắt đầu đang để ý tới hắn? Bắt đầu dụng tâm với hắn ư?

Thấy tâm trạng Tuyên Thiệu không tệ, Yên Vũ liền thử mở lời thăm dò.

“Hôm nay mẫu thân đã tới.”

Tuyên Thiệu à một tiếng, vẻ mặt không có thay đổi gì lớn.

“Mẫu thân nói, thiếp gả làm vợ chàng, sau này sẽ đại biểu mặt mũi của chàng, việc trong nhà nhiều ít gì cũng phải bắt đầu học.” Yên Vũ chậm rãi nói. “Thiếp nghĩ mẫu thân nói rất có lý, liền cầu xin mẫu thân chỉ dạy thiếp. Mẫu thân định giao phòng dệt của chính viện cho thiếp xử lý. Tướng công, chàng đồng ý không?”

Trên mặt Tuyên Thiệu mang nụ cười nhàn nhạt, trong ánh nến, hắn vốn sắc sảo kiên nghị lại có vẻ đặc biệt dịu dàng.

Lời của nàng tựa như lấy lòng hắn. “Việc trong nhà, nàng quyết định là được rồi, không cần thương lượng với ta.”

“Tướng công, chàng thật tốt!” Yên Vũ lập tức nịnh nọt khen.

Bề ngoài của Tuyên Thiệu lạnh lùng như băng lạnh vạn năm, nhưng nàng biết, hắn có lúc sẽ như trẻ con, chịu chiêu này nhất.

Quả nhiên thấy nụ cười trên mặt hắn lại lớn vài phần.

Một đêm dịu dàng.

Ngày hôm sau, Yên Vũ liền thức dậy thật sớm đi tới chính viện.

Buổi sáng Tuyên Thiệu thức dậy sớm, bữa sáng cũng không có dùng ở trong viện. Nàng đã muốn tới chính viện, dĩ nhiên là tới càng sớm càng tốt, ngược lại cũng có thể lưu cho Tuyên phu nhân một ấn tượng tốt.

Bởi vì Tuyên Thiệu, nàng chưa bao giờ sớm chiều vấn an trước mặt mẹ chồng mình.

Nhớ lại năm đó, mẫu thân mỗi ngày trời chưa sáng là đã đứng ở trước phòng tổ mẫu.

Tuyên phu nhân chưa từng vì điều này mà bắt lỗi nàng, cũng coi như vô cùng khoan dung rồi!

Lúc Yên Vũ đi tới chính viện thì nghe thấy Tuyên đại nhân còn chưa đi.

Liền ngay cả cửa viện cũng không vào, rất cung kính khoanh tay chờ ở bên ngoài viện.

Không bao lâu thì nghe phòng chính trong viện có tiếng động. Nàng nghe được có người bẩm báo với Tuyên phu nhân nàng đã chờ ở bên ngoài viện. Tuyên phu nhân rất sửng sốt, nhưng vẫn không phân phó người gọi nàng vào.

Nàng lại hết sức kiên nhẫn chờ.

Mãi đến khi Tuyên phu nhân hầu hạ Tuyên đại nhân rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong rồi mới sai người gọi nàng vào viện.

Đoàn người Yên Vũ mới vừa vào đến trong viện liền chạm mặt với Tuyên đại nhân đang muốn đi ra cửa.

Tay nàng không tự chủ nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Nhưng nét mặt ung dung thản nhiên, lui lại hai bước, nhường đường, cung kính nói: “Phụ thân đại nhân.”

Tuyên Văn Bỉnh nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, liền cất bước bỏ đi. Ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại ở trên người nàng.

Mãi đến khi Tuyên Văn Bỉnh ra khỏi viện.

Lúc này Yên Vũ mới lại đi về phía phòng chính.

Thính lực của nàng hơn người, dĩ nhiên nghe được Tuyên phu nhân và lão ma ma ở bên người bà ta đang thấp giọng nói chuyện với nhau ở bên trong phòng.

“Hôm nay nàng ta sao lại tới sớm như vậy?” Giọng nói của Tuyên phu nhân chỉ là rất ngạc nhiên, cũng không phải không vui.

Lão ma ma thấp giọng, ho nhẹ một tiếng. “Nàng ta là con dâu, sớm nên đến hầu hạ người thức dậy, hôm nay mới đến, người không trách nàng ta chính là người quá mức nhân từ!”

Tuyên phu nhân cũng than nhẹ. “Nếu không phải Thiệu nhi… Ôi dào, bên cạnh ta lại không thiếu người hầu hạ, nàng ta tới hay không bất quá chỉ là hình thức, ta chỉ có Thiệu nhi là một đứa con trai, để ý những nghi thức xã giao này làm cái gì?”

“Phu nhân nghĩ chuyện này trật rồi, công tử vốn bất hoà với chính viện, người không nắm con dâu trong tay, chẳng phải là khiến công tử và người ngày càng xa lạ sao? Nhìn thấy công tử đối với thiếu phu nhân thật là để ý, người nắm lấy con dâu này, còn không sợ công tử không thân thiết với người sao?”

Yên Vũ cố ý dẫm mạnh bước chân đến gần.

Lão ma ma quả nhiên ngừng nói.


Tuyên phu nhân nâng mắt nhìn nàng đứng ở cửa, trên mặt có mấy phần phân vân.

Có lẽ bà ta đang nghĩ đến lời của lão ma ma kia. Dù sao, nếu không nắm bắt được Yên Vũ, dựa vào yêu thích của Tuyên Thiệu đối với Yên Vũ, chẳng phải là hoàn toàn ngược lại?

“Sao con lúc này đã tới rồi?” Tuyên phu nhân hơi cau mày nói.

Yên Vũ khom người hành lễ. “Con tự biết ngu dốt, không khiến cho phụ thân mẫu thân vui vẻ, lúc trước không dám đến quấy rầy, hôm qua mẫu thân có ý tốt chỉ dạy, khiến trong lòng con thật là hổ thẹn. Liền mặt dày tới, mong rằng mẫu thân đại nhân đừng trách.”

Nàng nói xong, đúng lúc có một nha hoàn bưng chậu gỗ nước ấm, đồ dùng rửa mặt muối và trà nhạt đi vào phòng.

Nàng liền thật sự vén tay áo lên, tiếp nhận khăn mặt vò nhẹ trong nước ấm, vắt khô một nửa, hai tay dâng tới trước mặt Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân còn có chút sửng sờ nhận lấy khăn mặt, lau mặt, lau tay, hoài nghi đánh giá nàng.

Tuyên phu nhân chưa từng hầu hạ qua mẹ chồng. Lúc bà ta vào Tuyên gia thì lão phu nhân cũng đã qua đời rồi. Nhưng lúc bà ta còn ở nhà cũng không hiếm thấy chị dâu hầu hạ mẫu thân, đều là qua loa, làm dáng một chút mà thôi. Có một đám nha hoàn đứng đó, ai mà thật sự đích thân làm hay sao?

Nhưng thấy dáng vẻ Yên Vũ cung kính ổn thoả, mọi cử động biểu hiện được dạy dỗ vô cùng tao nhã, cũng không lỗ mãng như trong tưởng tượng.

Thật lòng mà nói, lễ tiết tao nhã có độ này, Lâm Ngọc Dao mà mình đã từng quyết định cho Thiệu nhi cũng còn kém rất rất xa.

Lâm gia chỉ là gia đình phú thương ở Phúc Châu, nhưng Yên Vũ xuất thân chính là phủ thừa tướng, quy củ dạy dỗ con gái tất nhiên là không có cách nào so với.

Đến khi Yên Vũ hầu hạ Tuyên phu nhân rửa mặt xong, vẻ mặt Tuyên phu nhân rốt cuộc hoà hoãn vài phần.

“Ngày mai không cần tới sớm như vậy, có lòng thành là tốt rồi.” Tuyên phu nhân chậm rãi nói.

Yên Vũ biết đây là Tuyên phu nhân nói thật lòng, liền mỉm cười đáp ứng.

Tuyên phu nhân có thói quen niệm phật vào sáng sớm.

Hôm nay Yên Vũ tới, đương nhiên phải cùng mẹ chồng.

Tuy rằng thuở nhỏ nàng không thích thứ này, nhưng ở cùng dưới mái nhà với kẻ thù nàng còn có thể nhịn, đọc một chút kinh phật khô khan vô vị thì tính là gì.

Tuyên phu nhân lễ phật, niệm kinh sẽ dùng một canh giờ.

Nếu Yên Vũ thỉnh thoảng không nhéo bắp đùi mình thì đã sớm ngủ mê trong kinh văn xem không hiểu lắm này.

Rốt cuộc rời phật đường, rồi hầu hạ mẹ chồng dùng xong bữa sáng, sau khi đợi mẹ chồng ăn xong thì nàng cũng ăn qua loa vài miếng.

Giờ mới rốt cuộc nói đến chuyện phòng dệt.

“Trong phủ chúng ta có ba vị chủ tử, à, bây giờ thì có bốn vị chủ tử.” Tuyên phu nhân liếc nhìn Yên Vũ. “Quần áo của các chủ tử ngoại trừ thỉnh thoảng do cửa hàng bên ngoài làm theo yêu cầu, phần lớn là do phòng dệt làm. Còn có người chuyên làm quần áo bốn mùa, đều từ tay của phòng dệt. Bọn họ đều làm quen, cũng không lôi thôi, vải vóc đều từ trong khố phòng ta, con có yêu cầu gì thì hỏi Lưu ma ma.”

Lão ma ma bên người Tuyên phu nhân cười, khom khom người.

Yên Vũ nhìn ra, Lưu ma ma này chính là người hồi sáng nhắc nhở Tuyên phu nhân phải nắm lấy nàng.

Nàng gật đầu cười với Lưu ma ma.

“Ta tạm thời không nghĩ ra chuyện gì khác, chuyện phòng dệt lúc trước đều là Viên thị xử lý. Ta đã sai người gọi mọi người ở phòng dệt vào trong viện, con nhìn một lần, làm quen một chút cũng tốt. Nếu gặp chuyện gì thì đi hỏi Viên thị hoặc tới hỏi ta cũng được.” Tuyên phu nhân dặn dò.

“Dạ, cảm ơn mẫu thân.” Yên Vũ khom người.

Tuyên phu nhân lại đem sổ sách phòng dệt mà Lưu ma ma dâng lên, giao cả cho Yên Vũ. “Trương mục hai năm gần đây đều ở trong này, con lấy về xem đi, không vội, từ từ quen.”

“Dạ.” Yên Vũ nhận lấy, giao cho Lục Bình ôm.

Tuyên phu nhân kêu nàng đi ra, liền thấy trong viện quả nhiên đứng bốn năm tú nương.

Có cung kính cúi đầu, lại có tò mò lén lút quan sát nàng.

Yên Vũ ung dung thản nhiên, tiến lên hỏi: “Vị nào là Viên thị?”

Đám tú nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hề lên tiếng. Trái lại có một tú nương nhỏ tuổi nhất, đứng ở phía trên nhất, sợ hãi nói: “Bẩm thiếu phu nhân, Viên thị khó chịu trong người, không có đến.”