“Sao thế? Có người à?” Má Từ đứng dậy, mặt cũng khẩn trương. Yên Vũ lắc đầu. “Là một con mèo.”Má Từ thở ra một cái, ngồi xuống.“Má tính khi nào thì đi?” Yên Vũ thấp giọng hỏi.“Dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt.”“Có cần ta giúp cái gì không?”Má Từ lắc đầu. “Nên chuẩn bị ta đều đã làm rồi. Hôm nay mời con tới chính là muốn trước lúc rời đi thì gặp mặt con một lần, đem phiền muộn ở trong lòng thật lâu nói cho con biết.”Hai người lưu luyến không bao lâu thì Yên Vũ về lại trên xe ngựa. Nỗi lòng nhất thời khó có thể bình phục mà trở về Tuyên phủ.Nhưng thính lực chưa hoàn toàn khôi phục của nàng không có phát hiện ra phía sau cây chuối tây bên cạnh cửa hông của Xuân Hoa lâu đang ẩn núp một bóng người.Thấy xe ngựa của Tuyên phủ đi xa, người nọ vỗ ngực, thở mạnh. “May là không bị phát hiện…”Mặc dù Yên Vũ có chút không muốn đối với sự rời đi của má Từ, nhưng nghĩ tới chuyện mình cần làm trong tương lai có thể sẽ liên luỵ đến bà ấy. Hôm nay hãy để cho bà ấy bình thường thuận lợi rời khỏi Lâm An.Chỉ là không ngờ, trước đây má Từ chứa chấp Mục Thanh Thanh tự bán thân, ba năm qua vẫn đối đãi với nàng ta tốt như vậy, rốt cuộc vẫn không khiến tim của nàng ta ấm áp.Về đến Tuyên phủ Yên Vũ cũng không biết khi nàng rời khỏi Xuân Hoa lâu không bao lâu thì có một người cải trang thành bộ dáng gã sai vặt, chờ ở trên đường hồi phủ của Tuyên Thiệu.Cản lại xe ngựa của Tuyên Thiệu.“Công tử, có một gã sai vặt yêu cầu gặp ngài.” Lộ Nam Phi ở bên ngoài xe ngựa bẩm.Tuyên Thiệu hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới.Nếu mọi người đều muốn cầu kiến hắn, hắn đều phải gặp thì chỉ sợ là mệt chết cũng không gặp xong.Trong ngày thường, Lộ Nam Phi không cần bẩm báo hắn mà sẽ đuổi người ta đi. Sao hôm nay lại thế?“Công tử, hắn nói có chuỵện liên quan đến Yên Vũ cô nương muốn bẩm báo.” Lộ Nam Phi lại thấp giọng bổ sung một câu.“Tìm một quán trà gần đây dừng lại.” Tuyên Thiệu nghe vậy thì phân phó.Xe ngựa dừng ở cửa sau quán trà.Bên trong phòng bao ở lầu hai của quán trà, Tuyên Thiệu dựa nghiêng ở trên ghế bành.Ánh mắt của gã sai vặt đánh một vòng lưu luyến trên mặt của Tuyên Thiệu, sắc mặt ửng đỏ, cười híp mắt nói: “Tuyên công tử quả nhiên là cực kỳ khôi ngô, hôm nay nhìn thấy thật sự là may mắn ba đời.”Tuyên Thiệu híp mắt cười nhạt. “Ngươi đã nghe nói về ta, thì phải biết thủ đoạn của ta. Nói đi, ngươi là người phương nào? Vì sao nữ ăn mặc giả nam cầu kiến ta?”Giọng nói lạnh như băng, khiến cho khuôn mặt của “gã sai vặt” ngưng đọng. Lập tức thu hồi ánh mắt, không còn dám nhìn loạn, cúi đầu đáp: “Ta là thanh quan trong Xuân Hoa lâu, tên là Hoa Sen. Hôm nay cầu kiến Tuyên công tử là bởi vì nghe được lời bất lợi cho công tử.”“Gã sai vặt giả” Hoa Sen liếc trộm Tuyên Thiệu một cái, thấy mặt hắn không chút thay đổi, ngực bỗng nhiên ít đi vài phần lo lắng.“Có chuyện gì nói mau, đừng chậm trễ thời gian!” Lộ Nam Phi nghiêm mặt, lạnh lùng quát.“Vâng, vâng!” Hoa Sen thu lại ánh mắt. “Hôm nay ta thấy xe ngựa của Tuyên phủ dừng ở bên ngoài Xuân Hoa lâu, cảm thấy rất bất ngờ, lại thấy được có quý nhân sáng sớm đi vào phòng bao, thật hiếu kỳ, liền đi theo nhìn một cái. Ai ngờ, chợt nghe thấy tú bà nói với người kia: ‘Có Tuyên phủ làm chỗ dựa’, rồi cái gì là ‘nếu có người biết được thân thế của ngươi cũng không phải là đối thủ của Tuyên gia’, ‘như vậy là được yên tâm’. Tiếng của bọn họ nói rất nhỏ, ta ở ngoài chân tường cửa sổ cũng nghe không rõ lắm. Nhưng hai chữ ‘Tuyên gia’ là ta nghe được rất rõ ràng! Sau đó ta mới nhìn thấy quý nhân đi ra từ trong phòng bao, chính là Yên Vũ, tỳ nữ trong Xuân Hoa lâu trước kia!”Hoa Sen nói xong, Lộ Nam Phi trừng mắt nhìn ả.Nhưng Tuyên Thiệu thì vọc cái quạt xếp trong tay, tựa như hoàn toàn không nghe vào tai lời của ả ta.Lòng Hoa Sen hơi gấp, vốn muốn mượn chuyện này mà bám víu vào chức vị cao của Tuyên Thiệu. Xuân Hoa lâu không mở, ả lại đắc tội với Thái Hoà lâu trước đó, má Từ phủi mông một cái đi sạch sẽ. Sau này ả phải làm sao bây giờ? Ả còn muốn ở lại Lâm An kiếm ăn đó!Nếu không có Yên Vũ phát hiện ra lá thư của ả, bây giờ ở trong tay ả nhất định đã cầm được một phần tiền lãi của Thái Hoà lâu, không cần làm cái gì cả cũng không lo ăn uống!“Ngươi còn nghe được cái gì?”Lúc Hoa Sen đang lo lắng thì trên đầu truyền đến tiếng nói nhàn nhạt của Tuyên Thiệu.“À… Cái khác, cái khác…” Ả không nghe được cái gì khác . Đều là ả ngu dốt làm lỗi, còn chưa có nghe đủ, thiếu chút nữa để cho bị phát hiện! Ả nào dám nghe nhiều hơn?“Trừ ngươi ra, còn có ai biết những điều này?” Tuyên Thiệu chuyển ánh mắt qua, thờ ơ nhìn ả ta.Hoa Sen cảm thấy mặt đỏ tim đập dồn. “Không còn. Ta vừa nghe đến chuyện liên quan đến Tuyên công tử ngài, liền vội vội vàng vàng tới nói cho công tử ngài, không có người nào khác biết được. À, phải rồi, tú bà của Xuân Hoa lâu dự định rời khỏi Lâm An, công tử ngài ngàn vạn lần đừng để cho bà ta chạy! Chuyện này bà ta biết càng rõ hơn!”Tuyên Thiệu cong khoé miệng cười nhạt.Lộ Nam Phi lạnh mặt trách mắng: “Công tử làm như thế nào, ngươi còn phải dặn sao?”Hoa Sen cuống quít đồng ý, ánh mắt dính vào trên mặt Tuyên Thiệu, không muốn rời.Vẻ mặt tuấn tú yêu nghiệt như vậy, ở cái nơi như Xuân Hoa lâu cũng không thấy nhiều. Trên phố đồn rằng Tuyên công tử võ công tuyệt thế, thế nhưng ít nhắc tới dung mạo của Tuyên công tử, chỉ nói hắn thủ đoạn độc ác. Nhìn thấy Tuyên công tử trước kia, Hoa Sen cho là dáng dấp hắn giống như hung thần ác sát vậy, quả thật không ngờ lại giống như thần tiên!“Ngươi nhìn đủ chưa?” Đôi mắt như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn ả ta.“Á…” Mặt Hoa Sen đỏ lên, gục đầu xuống, nhăn nhó nói. “Tướng mạo của công tử thật đẹp, khiến người ta bối rối.”Tuyên Thiệu gật đầu một cái. “Mang về hình ngục, ém miệng, đừng để cho ả nói lung tung.”Lộ Nam Phi khom người đáp ứng.Trên mặt Hoa Sen vẫn mang nụ cười, nghe đến hai chữ “ém miệng” như bị sét đánh.Mở to hai mắt nhìn Tuyên Thiệu. “Công tử nói cái gì?”Thì thấy Tuyên Thiệu đã đứng dậy đi ra ngoài.Lộ Nam Phi mặt lạnh như băng đi về phía ả ta.“Không phải, đại nhân, ta có nghe lầm hay không…” Hoa Sen run rẩy, lời còn chưa dứt liền cảm thấy cái ót nhói đau, tiếp theo đó mất đi tri giác.Lộ Nam Phi thu tay lại, nâng Hoa Sen mềm nhũn lên, nhún người bay ra cửa sổ của phòng bao. Phi thẳng về phía hình ngục.Trước khi Xuân Hoa lâu sang lại cho Thái Hoà lâu, các hoa nương trong lâu phát hiện thiếu đi Hoa Sen hàng ngày hết sức sôi động, bẩm cho má Từ biết. Má Từ cho là ả ta trốn đi, thở dài, coi như tha cho ả một lần, vẫn không truy cứu. Việc này không giải quyết được gì, không ai gặp qua bóng dáng của Hoa Sen nữa.Kêu Lộ Nam Phi xử lý Hoa Sen mật báo.Tuyên Thiệu vẫn trở về Tuyên phủ.