Yên Vũ

Chương 143: Cậy thế

Có lẽ là khuôn mặt lạnh của Tuyên Thiệu quá mức lạnh giá nên trong nha môn cũng không ai dám làm khó dễ hắn. Hơn nữa bây giờ Tuyên gia cũng không phải thật sự rơi đài, người vẫn còn ở trong thành Lâm An, nói không chừng ngày nào đó Hoàng đế sẽ nghĩ tốt đến Tuyên gia, nói phục lại liền phục lại. Luôn đồn đãi Tuyên Thiệu tàn nhẫn không hợp tình người, đến lúc đó lại bị hắn trả thù thì làm sao bây giờ?

Cho nên Tuyên Thiệu coi như là không may mắn nhất Tuyên gia, thật ra ngoại trừ không có nở mày nở mặt bên ngoài, ngược lại cũng không có cái gì uất ức quá lớn.

Bất quá từng là xe ngựa chuyên dụng rộng rãi thoải mái xuất môn, hôm nay biến thành đôi chân của mình đi đến mọi chỗ, cũng phải cân nhắc đến cặp giò. Người từng xuất môn tiền hô hậu ủng, bây giờ biến thành cô đơn chiếc bóng, uống miếng nước cũng phải tự mình đứng dậy đi rót mà thôi.

Bên cạnh đó, ngược lại cũng không có sự khác biệt gì.

Cho nên khi Cao Khôn thương thế vừa mới lành liền vội đến xem cảnh nghèo túng ngày nay của Tuyên Thiệu, tránh không được có chút thất vọng.

Cao Khôn chậm rãi xuống kiệu tám người khiêng của mình, ngăn lại Tuyên Thiệu đang đi tuần ở phố, nói: “Ý, đây không phải là Tuyên công tử sao? Sao vội vàng thế?”

Tuyên Thiệu nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không để ý tới.

Tiểu thái giám nhỏ tuổi hơn đứng bên cạnh Cao Khôn the thé nói, ngón tay chụm thành Lan Hoa Chỉ, chỉ vào Tuyên Thiệu, nói: “Cao tổng quản nói chuyện với ngươi đó, ngươi điếc hay là câm?”

Tuyên Thiệu còn chưa có động tác nào, đã thấy một đạo hàn quang thoáng qua.

Tiểu thái giám tay chụm Lan Hoa Chỉ chỉ vào Tuyên Thiệu hét lên một tiếng, bụm tay của mình lùi lại hai bước. Trong khi hắn gào khóc kêu la, mọi người nhìn thấy trong kẽ tay bụm lại của hắn tuôn ra máu đỏ.

Cúi đầu nhìn lại chỗ hắn vừa mới đứng, trên mặt đất có một đầu ngón tay rơi xuống, chính là cái ngón tay mới vừa chỉ vào Tuyên Thiệu kia.

Lộ Nam Phi mặt âm trầm, thu hồi trường kiếm trong tay.

“Chớ có vô lễ với công tử nhà ta!”

Cao Khôn lạnh lùng liếc nhìn tiểu thái giám còn đang kêu gào, nháy mắt với người ở bên cạnh. “Thứ mất mặt xấu hổ đâu không!”

Bên cạnh lập tức có người bịt miệng của tiểu thái giám kia lại, kéo hắn qua một bên.

Lúc này Cao Khôn mới quay sang nhìn, vẻ mặt bất thiện nhìn Tuyên Thiệu cùng Lộ Nam Phi đột nhiên xuất hiện.

“Đây không phải là Lộ đại nhân sao? Bây giờ là Đại diện Chỉ huy sứ Hoàng thành ti? Ngươi rãnh rỗi như vậy, rãnh rỗi ở trên đường quản chuyện vớ vẩn của một tiểu lại vô danh, Hoàng thượng biết không?” Cao Khôn châm chọc nói.

“Cao công công rãnh rỗi như vậy, rãnh rỗi xuất cung đến kiếm chuyện vô cớ, Hoàng thượng biết không?” Lộ Nam Phi lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Nếu ta là Lộ đại nhân thì bây giờ nên biết khôn cách xa Tuyên gia một chút, miễn cho bị liên luỵ oan uổng.” Cao Khôn hừ một tiếng.

Lộ Nam Phi gật đầu. “Cho nên nói đích xác là không phải người nào cũng có thể bội bạc, bất nhân bất nghĩa như Cao công công vậy.”

“Ngươi!” Cao Khôn giơ ngón tay chỉ hắn.

“Thương thế của Cao công công đã khoẻ rồi?” Lộ Nam Phi lại hỏi một câu.

Cao Khôn thu ngón tay về. Tay hắn bị gãy làm hai ở hình ngục Hoàng thành ti. Bây giờ thoạt nhìn không khác người bình thường, nhưng thực tế hoàn toàn không làm gì được.

Hắn nghiêng mặt nhìn Tuyên Thiệu. “Thì ra Tuyên công tử bây giờ là như vậy, không có cha ngồi vững chức Chỉ huy sứ Hoàng thành ti thì cũng có một Đại diện Chỉ huy sứ Hoàng thành ti trung thành che chở. Tuyên công tử vẫn mở mặt nở mày như cũ nha! Có lẽ Thánh thượng cũng thật hiếu kỳ đối với tình trạng bây giờ của Tuyên công tử, cũng nên bẩm báo với Thánh thượng.”


Tuyên Thiệu nhàn nhạt liếc hắn một cái. “Cao công công có từng nghe nói qua câu ‘thông minh quá sẽ bị thông minh hại’ không? Cao công công cho rằng Hoàng thượng muốn Tuyên gia như thế nào?”

Cao Khôn nghe vậy sững sờ, đầu chân mày nhíu chặt lại. “Ngươi cho là Hoàng thượng còn có thể trọng dụng Tuyên gia giống như trước, cho Tuyên gia cơ hội phục hồi sao? Nằm mơ! Có Cao Khôn ta một ngày thì Tuyên gia vĩnh viễn đừng nghĩ trở nên nổi bật nữa! Ngươi vĩnh viễn làm tiểu lại vô danh đi!”

Cao Khôn hừ một tiếng, xoay người lên chiếc kiệu tám người khiêng của hắn.

Kiệu phu nâng kiệu lên, nghênh ngang kiêu ngạo lắc lư đi.

Xem ra bây giờ Cao Khôn sống ở trong cung rất tốt, còn nhặt lại được đãi ngộ kiệu tám người khiêng.

Sau khi Cao Khôn đi, Lộ Nam Phi lo lắng nhìn Tuyên Thiệu. “Công tử, không thể không đề phòng tiểu nhân, nếu hắn ở trước mặt Thánh thượng nói bậy bạ gì đó…”

Tuyên Thiệu ngước mắt nhìn hướng Cao Khôn rời đi, lạnh nhạt nói: “Ngày đó, khi tra được Cao Nhượng thì nên kêu người giết Cao Khôn. Hôm nay lại để cho hắn nhảy lên… Vậy thì để cho hắn nhảy một thời gian nữa đi. Có phách lối đi nữa cũng chỉ là châu chấu đá xe.”

Lộ Nam Phi gật đầu, mắt lộ ra vẻ đấu tranh, nhìn Tuyên Thiệu. “Nhưng mà công tử, người bây giờ như vậy không phải là quá uất ức sao?”

Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn bản thân mình, không để ý cười cười. “Ta đã từng một dạo cho rằng cơm ngon áo đẹp, quyền cao nắm chắt mới là an tâm nhất. Bây giờ mới biết những thứ này chỉ là một mặt ngoài. Trong lòng có gia đình, có một người, biết có người vẫn luôn chờ ngươi, có người vẫn cần ngươi chăm sóc, mới là an tâm nhất.”

Tuyên Thiệu giơ giơ tay lên về phía hắn, hất thanh đao ở bên hông một cái, sãi bước đi xa.

Nhìn bóng lưng Tuyên Thiệu dù không quần áo xa hoa nhưng vẫn cao ngất như cũ, Lộ Nam Phi thở ra một hơi thật dài. Công tử dường như thật sự coi nhẹ những thứ này. Cái vị công tử đã từng nổi trận lôi đình vì chiếc bàn trà làm bằng gỗ lim tơ vàng mà không phải làm bằng ngà voi trong xe ngựa dường như đã trưởng thành, đã già dặn chín chắn rồi.

Cũng không biết là thói quen hay là gì, hắn vẫn cảm thấy toàn thân quần áo xa hoa là thích hợp nhất với công tử nhà hắn, vẫn cảm thấy vật xa hoa nhất thế gian mới xứng với công tử nhà hắn.

Tuyên gia sẽ hồi phục lại chứ?

Công tử sẽ rất nhanh chóng bỏ đi bộ quần áo lính quá mức bình thường này chứ?

Lộ Nam Phi nhìn bóng dáng đã đi xa của Tuyên Thiệu, lắc đầu, phóng người lên ngựa, đi đến Hoàng thành ti.

“Tức chết ta rồi! Bây giờ hắn chỉ là một tên lính nho nhỏ, một đầu ngón tay của ta là có thể ấn chết hắn, hắn kiêu ngạo cái gì? Có cái gì mà phách lối?” Cao Khôn giận dữ.

Dung thị, nhũ mẫu của Hoàng đế, ngồi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn đồ đạc hắn đập đầy đất, cũng không đau lòng, cũng không đi khuyên.

Chỉ đợi hắn phát giận xong mới đi lên trước vỗ về ngực hắn, nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Cần gì gây khó dễ cho thân thể của mình?”

Cao Khôn hừ lạnh một tiếng. Mắt phượng hẹp dài híp lại, hiện ra tàn nhẫn.

Dung thị lại thích nhất là hình dạng tà mị này của hắn. Tay nhịn không được theo cổ áo của hắn dò vào áo trong.

“Ta thật không ưa bộ dáng càn rỡ của hắn!” Cao Khôn bắt lấy tay của Dung thị, nói.

“Không ưa thì huỷ hoại hắn. Ta sẽ nhớ kỹ hắn lưu lại trên thân thể ngươi vết sẹo này. Bây giờ còn chưa hoàn toàn khoẻ lại, đó là chỉ dùng hà hương ngưng lộ tốt nhất trong cung!” Dung thị đau lòng nói.

“Ừ.” Cao Khôn gật đầu. “Ta không sớm thì muộn sẽ huỷ hoại hắn, huỷ hoại Tuyên gia! Bất kể là vì cha nuôi hay là vì bản thân ta, ta quyết sẽ không cho phép Tuyên gia tiếp tục đắc ý.”

Dung thị gật đầu, một tay kia cũng dò vào quần áo của hắn.

“Biện pháp tốt nhất để trả thù một người không phải là làm cho hắn chết mà là huỷ hoại thứ hắn để ý nhất, nhìn hắn đau khổ, nhìn hắn còn sống nhưng sống không bằng chết.” Mặt Dung thị dán ở trên lưng Cao Khôn, tay vòng qua hông của hắn, ôm chặt lấy hắn.

Cao Khôn nghe vậy, trong mắt sáng lên. “Ừ, chủ ý này được, huỷ hoại thứ hắn để ý nhất, ta xem hắn còn đắc ý như thế nào, kiêu ngạo như thế nào?”

Nói xong, Cao Khôn xoay người ôm Dung thị vào trong lòng, cúi đầu hôn lên mặt của Dung thị.

Hít thở của Dung thị lập tức trở nên mất trật tự khi bị hắn liếm láp hôn.

Thời gian trôi qua mấy ngày, Cao Khôn khoa trương kể hết cho Hoàng thượng nghe ngày ấy ở trên đường nhìn thấy Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu đắc ý như thế nào, Lộ Nam Phi bảo vệ hắn như thế nào, hắn ỷ thế khi dễ lời của mình như thế nào.

Vốn tưởng rằng hoàng thượng sẽ nổi trận lôi đình, phẫn nộ quở trách Tuyên Thiệu, cho dù không khiển trách một trận thì cũng sẽ ghi nợ Tuyên Thiệu ở trong lòng.

Nhưng không ngờ hoàng thượng chỉ thở dài một tiếng, nhìn Cao Khôn, nói: “Sau này ngươi ít đi trêu chọc hắn đi. Hắn đúng là bị trẫm làm hư, bây giờ chợt từ vị trí cao rớt xuống, trong lòng khó chịu cũng là khó tránh khỏi. Tuyên gia dù sao vẫn trung thành với trẫm.”

Ít ra ông ta không có thấy Tuyên gia không cam lòng, không có nghe thấy Tuyên gia oán trách.

Ông ta nói bãi miễn Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh, hai cha con không rên một tiếng nào, lãnh chỉ rồi rời khỏi Hoàng thành ti. Ông ta nói muốn thu hồi phủ đệ, Tuyên gia liền thôi việc người làm, trong vòng ba ngày dọn sạch đến nhà nhỏ ở thành Bắc. Đồ vật ở trong phủ đa số không có mang đi.

Tình cảm của Hoàng đế đối với Tuyên Thiệu ít nhiều có chút giống như đối với đứa con bị mình làm hư.

Ông ta cho phép Tuyên Thiệu gặp vua miễn quỳ. Ông ta cho phép Tuyên Thiệu ra vào hoàng cung không cần kiểm soát. Ông ta cho phép Tuyên Thiệu rất nhiều, rất nhiều đặc quyền.

Tuyên Thiệu kiêu căng ngạo mạn dường như cũng là do ông ta dung túng từng chút một mà ra.

Con người dường như cùng có một tật xấu, con của mình không tốt, mình có thể tuỳ tiện nói, tuỳ tiện soi mói, nhưng không cho người ngoài nói nửa câu.

Tâm trạng của hoàng đế bây giờ đã khác với lúc trước – lúc Cao Khôn còn đang bị giam giữ ở trong hình ngục Hoàng thành ti.

Khi đó, Tuyên Thiệu tựa như đang đối nghịch với ông ta.

Trên tấu chương của đại thần tố cáo Tuyên Thiệu đúng là cùng ý với ông ta.

Mà bây giờ, Tuyên Thiệu nghe lời của ông ta, bị ông ta xử phạt, Cao Khôn cũng khôi phục lại địa vị ngày xưa.

Trong mắt của Hoàng đế, Tuyên Thiệu dường như đã đứng ở thế dưới.

Đã không phải là cục diện đối nghịch với ông ta như trước đây.

Cái gọi là gần vua như gần cọp, thánh ý khó dò, đại khái chính là ý như vậy.

Lần này hiển nhiên Cao Khôn không có đoán thấu được ý của hoàng thượng, vốn chỉ muốn có thể kiếm chác ở trước mặt hoàng đế, thuận tiện tìm chút khó chịu cho Tuyên Thiệu. Nhưng không ngờ mình lại bị bẽ mặt trước!

Chuyện này cũng thúc đẩy hắn tìm một kế hoạch khác, tăng nhanh tiến trình.

Mùa xuân ở Lâm An thật sự bắt đầu ấm lên.

Lá liễu dài mảnh giống như bị gió xuân gọt dũa ra, hoa nhài mùa đông* màu vàng chanh nở đầy sân.

(*link tham khảo hình: http://s82.photobucket.com/user/gardenplansireland/media/Winter-Jasmine-Jasminum-nudiflorum-.jpg.html)

Hoa anh đào màu hồng phấn lay động đầy cây, tình cờ đi qua dưới tàng cây không để ý, cánh hoa hồng phấn sẽ vướng vào giữa sợi tóc.

“Mùa xuân đến rồi, là lúc ăn măng.” Linh Nhi nhắm mắt ngửi mọi mùi hoa trong sân, tự lẩm bẩm.

“Mùi vị của măng mùa xuân cũng không bằng măng mùa đông, bị dai.” Yên Vũ cùng Tuyên phu nhân ngồi trong hành lang phơi nắng ấm mùa xuân, chỉ dạy thủ công cho bọn nha hoàn, nói.

Từ khi Yên Vũ mỗi ngày đến viện của Tuyên phu nhân thì Linh Nhi cũng thường xuyên tới nơi này. Tuyên phu nhân gặp nó nhiều nên cũng thích đứa bé gái thông minh khéo léo này.

Linh Nhi nghe thấy Yên Vũ tiếp lời của nó, liền mở mắt, hưng phấn nói: “Mặc dù măng mùa xuân không có được mùi vị như măng mùa đông, nhưng mẹ con biết dùng măng mùa xuân ướp thành một loại măng chua, mùi vị khá ngon, vừa chua vừa ngon, phối với đậu tương, cá đù, làm cá đù măng chua đậu tương, ăn ngon đến khiến con đều muốn nuốt cả đầu lưỡi.”

Linh Nhi nói, nước miếng đều chảy ra, khiến một đám người lớn không nhịn được cười.

“Trước đây mẹ ngươi thường làm cho ngươi ăn à?” Tuyên phu nhân cười hỏi.

Linh Nhi nghe vậy, hơi rũ mắt xuống, lắc đầu. “Mỗi lần mẹ con làm đều chỉ có thể len lén giữ lại cho con một chút, còn lại đều làm cho gia đình nhị thúc ăn. Con cũng chỉ có thể nếm thử, nếu bị bà nội phát hiện một chút nào liền muốn đánh mẹ của con. Về sau con hiểu chuyện, đã không ăn nữa, miễn cho mẹ của con phải bị đánh.”

Tuyên phu nhân không biết thân thế của Linh Nhi, vừa nghe lời này liền nhịn không được hốc mắt cay cay, giơ tay lên túm Linh Nhi vào trong ngực, yêu thương vuốt đầu Linh Nhi. “Đứa bé đáng thương, ngươi đã chịu khổ rồi, bây giờ không sợ, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bảo nhà bếp đi mua măng mùa xuân, chúng ta cũng làm cá đù măng chua đậu tương, có được không?”

“Được!” Linh Nhi giương lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tựa như chuyện thương tâm trong nháy mắt đã quên.

Yên Vũ gật đầu theo. “Nghe ngươi nói măng chua này vừa chua vừa ngon, ta liền thèm ăn.”

“Thật khéo, hôm qua nhà bếp mua về một rổ măng mùa xuân, nói là Tiết thị ra cửa làm việc, đúng lúc thấy có người gánh bán không xa ở bên ngoài cửa sau. Tiết thị thấy măng ngon cực kỳ, giá cả lại thấp, liền mua về một rổ lớn.” Tiểu nha hoàn hầu hạ trong phòng của Tuyên phu nhân nói.

Yên Vũ gật đầu cười. Tiết thị, quản sự của nhà bếp, ngược lại cũng không có tật xấu gì lớn, chỉ là thích tham lợi nhỏ. Lúc trước nàng tiếp xúc qua với Tiết thị, bà ta không có ý xấu gì, chỉ là tật xấu tham lợi nhỏ không đổi được.

Bất quá lần này khiến cho bà ta chó ngáp phải ruồi, gặp phải đúng dịp.

“Ngươi nói dễ nghe như vậy, nhưng biết làm không?” Lục Bình khom lưng nhìn Linh Nhi, nói.

Linh Nhi cắn đầu ngón tay, đôi mắt to ngây thơ mở lớn, lắc đầu. “Muội chỉ biết ăn.”

Một loạt nha hoàn, bà tử đều cười lên.

“Vậy chúng ta chẳng phải là được nghe nhưng không được ăn?” Tuyên phu nhân cũng cười theo.

“Măng chua này là món ăn của Chiết Giang, trong phủ có người biết làm. Phu nhân yên tâm đi, nhất định sẽ không ‘được nghe mà không được ăn’.” Lưu ma ma bên cạnh Tuyên phu nhân cười hì hì, nói.

Buổi trưa, món cá đù măng chua đậu tương này liền được dọn lên bàn.

Măng này được ướp thời gian ngắn, nhìn qua hơi tươi giòn, còn chưa đủ chua, nhưng vẫn ngửi thấy mùi chua rất thơm toả ra.

Yên Vũ từ khi mang thai tới nay đa số thích ăn chua.

Ngay sau đó liền ra hiệu nha hoàn bên cạnh gắp cá đù măng chua cho mình.

Măng mùa xuân vào miệng vừa ngon vừa giòn, phối với vị đậu tương, vị cá đù, kích thích vị giác, khiến cho thèm ăn nhỏ dãi.

Yên Vũ nhịn không được ăn hết vài đũa lớn.


Thức ăn này rất bắt cơm, khiến nàng ăn không ít.

Sau bữa trưa, nàng theo thường lệ quay về nghỉ ngơi một hồi, chờ Tuyên phu nhân ngủ trưa thức dậy thì nàng tới nữa.

Dù sao cũng cách không xa, xem như đi dạo một chút sau bữa ăn.

Ngày hôm đó, sau khi trở về nàng cảm thấy trong bụng hơi khó chịu.

Nàng giơ tay đỡ cái bụng nhô lên của mình, trong lòng mơ hồ hơi bất an.

Bây giờ người ở lại phủ tuy ít, nhưng ít người có chỗ tốt của ít người, người ở lại bây giờ đều là người yên tâm. Cũng đặc biệt yên tâm với đồ dùng ăn uống của nàng, với người bên cạnh nàng.

Sau ba tháng đầu, thai tượng của nàng luôn rất vững chắc, không có cảm giác không ổn gì, cơm canh cũng ăn được. Phủ y cũng nói em bé vô cùng khoẻ mạnh.

Là tinh thần nàng khẩn trương thái quá?

Là nàng lo lắng cho hài tử quá mức?

Tuyên phu nhân từng nói, lần đầu tiên làm mẹ là không thể tránh được khẩn trương, có thể là dạng này.

Nàng nhắm mắt, mơ hồ cảm thấy bụng dưới căng lên từng đợt, nhưng không đau, cũng không có đặc biệt khó chịu. Cho rằng mình thật chỉ là khẩn trương thái quá, liền không kêu Lục Bình đi mời đại phu.

Chỉ nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ.

Lúc Yên Vũ tỉnh lại là do Lục Bình đánh thức nàng.

“Thiếu phu nhân, phu nhân đã thức, bây giờ người đi qua không?” Lục Bình thấy hôm nay Yên Vũ dường như ngủ lâu hơn ngày thường một chút, nghĩ đến thiếu phu nhân dặn dò mình nhất định phải nhắc nàng đi qua khi phu nhân thức dậy, liền đến đánh thức thiếu phu nhân.

Yên Vũ ngồi dậy, dụi dụi mắt. Ngày thường, buổi trưa cho dù không ngủ cũng sẽ không rất mệt, hôm nay rõ ràng ngủ thức dậy nhưng vẫn cảm thấy hơi uể oải.

“Đi, dìu ta đứng lên.”

Yên Vũ xoay người, dựa vào sức tay của Lục Bình xuống giường, còn chưa đứng thẳng người thì Lục Bình đã sợ hãi hô một tiếng.

“Thiếu phu nhân!”

Giọng của Lục Bình inh tai, lỗ tai của Yên Vũ đau nhức.

Trong bụng cũng chợt cả kinh. “Sao?”

Lục Bình trợn to hai mắt nhìn, tay run rẩy chỉ về phía quần trong của nàng.

Yên Vũ theo tay nàng ta nhìn xuống thân dưới của mình, cũng không thấy cái gì.

“Có… có máu…” Giọng Lục Bình run run.

Yên Vũ nghe vậy sợ hết hồn.

Vịn mép giường, nửa ngồi xổm người xuống, nhìn phía dưới quần trong của mình.

Vừa nhìn thì mặt choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất.

Sắc mặt Yên Vũ lập tức trở nên trắng bệch. “Sao… Sao có thể có máu chứ?”