Yên Vũ

Chương 141: Có ngươi trước hay là trẫm?

Lộ Minh Dương gần như không ngủ không nghỉ lật hồ sơ thái giám trong cung thu nhận gần mười năm qua.

Thượng Quan Hải Lan theo cùng hắn, thật sự mệt vô cùng, đang dựa vào kệ ở bên chợp mắt ngủ. Đầu chợt nhoáng, lúc tỉnh lại lặng lẽ mở mắt, Lộ Minh Dương vẫn đang lật sổ với tốc độ nhanh.

Thượng Quan Hải Lan đưa tay ngáp một cái thật to. “Ngươi không mệt sao?”

Lộ Minh Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy mắt hắn đều đã đỏ bừng, nhưng khoé miệng hơi nhếch. “Tìm ra người đó thì nàng ấy mới có thể an toàn.”

Thượng Quan Hải Lan không biết là vẫn còn mơ ngủ hay sao đó mà nhất thời không phản ứng lại, nhìn Lộ Minh Dương với vẻ chăm chú, suy nghĩ xuất thần.

Ánh sáng mặt trời rơi vào từ ngoài cửa sổ, rơi trên mặt tràn đầy mệt mỏi của hắn, thật giống như dát lên hắn một lớp vàng chói mắt.

Thượng Quan Hải Lan nhìn hắn, nhìn đến sửng sốt.

Bên tai chỉ có tiếng lật sách thật nhanh của hắn, cả phòng yên tĩnh, khiến cho bầu không khí hơi có vẻ huyền ảo.

“Ngươi thức rồi sao? Thức rồi thì tiếp tục tìm đi.” Lộ Minh Dương cũng không nhìn hắn, chỉ khẽ nói.

Lúc này Thượng Quan Hải Lan mới hoàn hồn, “Ồ” một tiếng, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Nhưng Lộ Minh Dương không có nhìn thấy, Thượng Quan Hải Lan luôn không đứng đắn, luôn cười hì hì lúc này mặt hơi ửng đỏ.

Tuyên Thiệu đã cảm giác rõ ràng trải qua chuyện xảy ra trong ngự hoa viên, sự tin tưởng của hoàng đế đối với hắn không còn giống trước đây nữa. Nếu hôm nay không có thông qua Huyền Cơ Tử, hắn thậm chí không thể nào biết được nhiều tính toán của hoàng thượng.

Thái tử cũng “uyển chuyển” nói cho hắn biết, hoàng thượng dường như vì những tấu chương kia của đại thần mà có cái nhìn không tốt đối với hắn.

Tuyên Thiệu chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Hắn một lòng suy nghĩ cho hoàng đế, một lòng muốn phải bắt được hung thủ thật sự đang nằm trong bóng tối. Thế nhưng vì vậy mà bị hoàng đế kiêng kỵ.

Các đại thần ghen ghét Tuyên gia không phải là ngày một ngày hai, hắn từ lâu đã không để ở trong lòng. Người hắn trung thành với chính là hoàng đế, chỉ cần hoàng đế tín nhiệm Tuyên gia, tín nhiệm hắn, vậy tất cả tự tung tự tác của hắn thì có ý nghĩa gì.

Không ngờ hôm nay giữa quân thần cũng sẽ sinh ra hiềm khích…

Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần hắn còn ở Hoàng thành ti, chỉ cần hắn còn có năng lực, hắn nhất định phải tìm được tên hung thủ hai lần ám sát hoàng đế tám năm trước và bây giờ tám năm sau. Hắn làm như thế không chỉ là vì Yên Vũ mà càng là vì hoàng đế.

“Thật lạ…” Lộ Minh Dương lẩm bẩm một tiếng.


Thượng Quan Hải Lan lập tức thả bản danh sách nhàm chán ở trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn. “Cái gì lạ?”

“Có tên thái giám vào cung mười mấy năm trước, không xuất sắc lắm, luôn làm những công việc nặng như vẩy nước quét nhà ở Tập Hiền các, sau đó lại không biết sao đạt được khen ngợi của hoàng thượng, được phái đi hầu hạ bên cạnh Thái tử. Thế nhưng ngây ngốc ở bên cạnh Thái tử không tới hai năm, chẳng biết đã phạm vào lỗi gì, lại bị đuổi trở về Tập Hiền các quét rác.”

Nếu không phải hắn đã thấy qua là không quên được, sao có thể nhìn ra được điểm khác nhau được ghi chép trên sổ sách chuyện một thái giám nho nhỏ này, thời gian cách đây đã mấy năm.

“Cái này có gì lạ đâu?” Thượng Quan Hải Lan khẽ xì một tiếng. “Cứ nhìn xem tâm trạng của chủ tử trong cung, loại chuyện lên chức hay xuống chức này không phải là rất thường có sao?”

Nhưng Lộ Minh Dương lắc đầu. “Có thể làm người hầu hạ bên cạnh Thái tử, hơn nữa còn do hoàng thượng phái đi, chắc chắn sẽ được trọng dụng, không phạm sai lầm lớn thì sẽ không bị đuổi ra khỏi Đông cung. Nếu quả thật phạm vào sai lầm lớn cũng sẽ không đuổi ra khỏi Đông cung đơn giản như vậy, sẽ trực tiếp muốn mạng của hắn. Ngươi cũng lật xem sổ sách, số thái giám bị đánh chết bởi vì một việc nhỏ xíu ít sao?”

Thượng Quan Hải Lan nghe vậy, lúc này sắc mặt mới nghiêm túc lại, đứng dậy đứng bên cạnh Lộ Minh Dương. “Thái giám này tên gì?”

“Cao Nhượng.” Lộ Minh Dương thả bản danh sách trong tay xuống. “Nhanh đi báo với công tử!”

Lúc Tuyên Thiệu mang theo nhân mã của Hoàng thành ti bao vây Tập Hiền các.

Các cung nhân của Tập Hiền các sợ hết hồn.

Mọi người trong cung nói, nơi Hoàng thành ti huy động nhân lực xuất hiện thì đúng là không có chuyện tốt.

Tập Hiền các là nơi tàng trữ lớn nhất, toàn bộ nhất trong cung. Đối với người có học mà nói, Tập Hiền các là một bảo địa. Nhưng đối với những cung nhân phụ thuộc vào chủ tử trong cung để sống mà nói, ở Tập Hiền các này là một nơi không có triển vọng tương lai nhất.

Tập Hiền các đã xảy ra chuyện gì mà đáng cho Hoàng thành ti xuất trận lớn như vậy?

Lúc các cung nhân vừa vô cùng kinh ngạc vừa hoảng loạn thì duy nhất có một thái giám dáng cao gầy đang cầm cây chổi lớn quét rác, rũ thấp mắt xuống, không hoảng không loạn, vẻ an nhàn tiếp tục quét sân của mình.

Thậm chí còn rãnh rổi nói với một thị vệ Hoàng thành ti: “Quan gia, ngài cản đường nô tài quét sân.”

“Ngươi là Cao Nhượng?” Lộ Minh Dương đứng bên cạnh Tuyên Thiệu hỏi trước.

Thái giám quét rác kia thả cây chổi trong tay xuống, ngẩng đầu cười với Lộ Minh Dương. “Đúng vậy.”

Thị vệ Hoàng thành ti lập tức giương nỏ bao vây Cao Nhượng dáng tươi cười ấm áp, vẻ mặt vô hại.

Cao Nhượng thản nhiên liếc nhìn Tuyên Thiệu. “Rốt cuộc để cho ngươi tìm được, ta ở chỗ này chờ ngươi rất lâu rồi.”

Ánh mắt Tuyên Thiệu rơi trên mặt Cao Nhượng.

Hắn ta tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt ấm áp hiền hậu, không giống với An Niệm Chi mặt lạnh khô khan, vẻ mặt khẽ mỉm cười làm cho khoé mắt có vài nếp nhăn nhạt, nhìn qua giống như một người đàn ông trung niên bình thường.

Vả lại không biết có phải đã ở Tập Hiền các lâu rồi hay không, trên người hắn không giống với thái giám khom lưng cúi người, ngược lại có phong độ của người trí thức quẩn quanh, như là một vị văn nhân nho nhã.

“Chờ ta?” Tuyên Thiệu chậm rãi mở miệng.

“Đúng. Ta đã chuẩn bị trà, chẳng biết Tuyên công tử có chịu nể mặt uống một chén hay không? Trà búp Minh Tiền, hương vị không tệ.” Cao Nhượng đạm nhạt mở miệng cười, giọng không chênh lệch bao nhiêu cùng với An Niệm Chi trước đây.

“Công tử…” Lộ Minh Dương nhíu mày, muốn khuyên.

Cao Nhượng liếc nhìn Lộ Minh Dương, cười khẽ. “Chắc hẳn Tuyên công tử có chút nghi hoặc trong lòng, cần ta giải thích nghi hoặc cho công tử. Chỉ sợ qua hôm nay, những nghi vấn này sẽ vĩnh viễn trở thành nghi vấn. Công tử muốn biết chân tướng không?”

Cao Nhượng nghiêng người ra dấu tay mời.

“Công tử, người này xảo quyệt hung ác, quỷ kế đa đoan, hơn nữa giỏi dùng độc, tuyệt đối không thể tin hắn.” Lộ Minh Dương ở bên cạnh Tuyên Thiệu nói.

Nhưng Tuyên Thiệu vẫn nhấc chân đi về phía Cao Nhượng. “Nghe một chút ngươi có lời giải thích như thế nào.”

Cao Nhượng cười, dẫn Tuyên Thiệu vào một điện ở bên cạnh Tập Hiền các.

Nơi này có đủ lò nhỏ, nguyên bộ trà cụ, để tiện cho chủ tử đến đọc sách uống trà ở đây.

Nhưng ngày thường cực ít dùng đến, các chủ tử đọc sách đều để nô tài thuộc hạ trực tiếp tới lấy, ai mà có lòng rỗi rãnh đi xa như vậy chỉ để tới chỗ này đọc sách chứ?

Cho nên trước đây Tập Hiền các hiếm có chủ tử có mặt mũi đến thăm.

Tuyên Thiệu cùng Cao Nhượng ngồi xuống. Bọn thị vệ Hoàng thành ti tay cầm nỏ, bao vây bên ngoài phòng trà.

Cao Nhượng cầm khăn lau tay, thong dong điềm tĩnh nấu nước, pha trà, làm nóng chén. Động tác thảnh thơi nhưng đâu vào đấy, như là đang chiêu đãi bạn thân của mình chứ không phải là Thiêm sự Hoàng thành ti đến đây bắt hắn.

“Tên vào cung của ta là Cao Nhượng, Cao Khôn là con nuôi của ta. Nhưng càng nghĩ, ta thích nhất vẫn là tên An Niệm Chi. Niệm Chi, Niệm Chi, tên thật hay.” Cao Nhượng vừa để chén trà ở trước mặt Tuyên Thiệu, vừa cười nói.

Tuyên Thiệu không có chạm vào chén trà.

Cao Nhượng cười cười, ngược lại cũng không thèm để ý, bản thân mình nâng chén trà lên trước, nhấp một ngụm trà.

Hắn sảng khoái như vậy, vừa đến liền thừa nhận thân phận của mình, ngược lại khiến cho Tuyên Thiệu hơi bất ngờ.

“Cao Khôn chưa từng khai báo cái gì ở Hoàng thành ti phải không? Dào, cũng làm khó dễ ngươi lâu như vậy mới tìm đến được nơi này, nó thật là một đứa bé bướng bỉnh.” Cao Nhượng để chén trà xuống, khẽ lắc đầu.

Tuyên Thiệu nhìn hắn, không nói một từ nào.

Cao Nhượng cười cười. “Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, lần trước đả thương ngươi, thương thế khá hơn chút nào chưa?”

Lúc Cao Nhượng nói lời này, biểu cảm trên mặt vô cùng ấm áp, ấm áp không giống như là đang hỏi về tình trạng vết thương mà là hỏi: “Lần trước tới nhà của ta ăn, đồ ăn có phải là quá mặn không?”

Lúc hai người quyết đấu ở núi Thiên Mục, hắn còn mang khuôn mặt giả của Thượng Quan Hải Lan làm, vẻ mặt lạnh như băng, thậm chí là dữ tợn đáng sợ. Hôm nay lại cười đến không màng danh lợi, một bộ bình yên. Nếu không phải là giọng nói không khác bao nhiêu thì cũng rất khó tin rằng hai người thật sự là một.

“Chẳng phải ngươi có chuyện muốn nói sao?” Tuyên Thiệu không vòng vo hàn huyên với Cao Nhượng. Hắn thật sự không cảm thấy mình và Cao Nhượng có cái gì để hàn huyên giao tình.

Cao Nhượng lại thêm trà cho mình. “Đúng, nhưng trong lòng có nghi hoặc không phải là ngươi sao? Ngươi không hỏi, ta nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu.”

Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. “Ta trước giờ đều hỏi ở Hoàng thành ti, ngươi đã chịu khai báo thì theo ta đến Hoàng thành ti một chuyến đi, cũng miễn cho làm to chuyện ở Tập Hiền các.”

Cao Nhượng khẽ lắc đầu. “Thói quen này của ngươi cần phải sửa lại một chút. Ta thật có nghe nói qua hình cụ của Hoàng thành ti, chỗ đó quá âm trầm, không thích hợp nói những thứ này. Chúng ta vẫn nên nói ra cho rõ ràng ở chỗ này đi, nói xong ta tuỳ ngươi xử lý.”

Tuyên Thiệu đánh giá Cao Nhượng. Rõ ràng biết người này tà khí vô cùng, thứ gì qua tay hắn không thể không xấu xa. Nhưng hôm nay ngồi đối diện nhau, lại chỉ có thể thấy trên người hắn giống một bộ nho nhã, cũng là bản lãnh của hắn.

“Ngươi không hỏi thì để ta nói, nói đến từ khi nào đây?” Cao Nhượng uống cạn nước trà, một mặt thêm trà cho mình, một mặt nói. “Nên nói đến từ mười mấy năm trước đi?”

Ánh mắt của hắn rơi vào trên khay trà, lại tựa như rơi vào trong hồi tưởng xa xôi.

“Khi đó Ngọc Chi còn chưa xuất giá, ta mới tới Lâm An, thân bị trọng thương, hơn nữa tiền bạc trên người đều bị kẻ xấu cướp, đã đói bụng vài hôm. Đúng lúc gặp Ngọc Chi theo mẹ lên núi lễ phật. Mọi người nhìn thấy ta vô cùng chật vật té ở ven đường đều tránh không kịp, chỉ có Ngọc Chi gọi người ngừng lại, xuống xe ngựa, cho ta nước uống, cho ta bạc, còn gọi người hầu đưa ta đến y quán khám và chữa trị. Dù cho mẫu thân ở bên cạnh nàng phản đối, nhưng nàng cũng không có bỏ đi, không để ý đến ta… Tuy rằng ta chỉ liếc nhìn nàng xuyên qua cửa sổ xe ngựa nho nhỏ kia, nhưng cái nhìn này đủ để cho ta khắc ghi cả đời.” Cao Nhượng thả chén trà trong tay xuống.

Nụ cười trên mặt hắn sáng rỡ đến tận cùng. Một vẻ phong độ nho nhã của người trí thức, phối hợp với hương trà nhè nhẹ, khiến cho cảnh vật chung quanh hắn tựa như cũng tự thuật theo hắn, rơi vào trong hồi ức từng tốt đẹp.

“Sau khi ta được cứu thì đến cửa cảm ơn, muốn khảo thủ công danh xin cưới Ngọc Chi. Nhưng An gia coi thường ta, sau khi biết tâm ý của ta thì hoàn toàn không cho phép ta đến cửa của An gia nữa.” Cao Nhượng thêm trà cho mình, nhìn Tuyên Thiệu, nói. “Cảm giác không thể xin cưới người mình yêu, thậm chí ngay cả mặt cũng không được thấy, ngươi hiểu không? Gia thế của ngươi tốt, làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, ngươi sẽ không hiểu khi đó ta có bao nhiêu đau khổ…”


“Cũng may học thức của ta không tệ, được Diệp gia thưởng thức, được phụ thân của Diệp Chính Lương nhận ta làm con nuôi. Ta lấy thân phận con nuôi của Diệp gia mới có thể đến cửa của An gia. Ta cho rằng có thân phận con nuôi của Diệp gia, giữa ta và Ngọc Chi cũng sẽ không có khoảng cách lớn như vậy, ta và Ngọc Chi cuối cùng cũng có thể ở cùng một chỗ. Nhưng không hề nghĩ rằng… Ha ha, không hề nghĩ rằng Diệp Chinh Lương thế mà cũng muốn xin cưới Ngọc Chi! Rõ ràng là ta gặp trước, rõ ràng là lòng ta thuộc về nàng trước. Tại sao lại bởi vì hắn là con trai trưởng của Diệp gia, có thể cưới được mỹ nhân…”

Cao Khôn để chén trà xuống, lắc lắc ấm trà, trong ấm trà đã không còn nước.

Hắn thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn Tuyên Thiệu. “Ngươi nói đi, việc này có công bằng không?”

Tuyên Thiệu lạnh nhạt nói: “Chỉ là ngươi khao khát đơn phương, không có gì là công bằng hay không.”

“Ha ha.” Cao Nhượng cười nhạt. “Khao khát đơn phương? Không, ta không nghĩ như vậy. Ngọc chi thật sự có ý với ta, ngươi làm sao hiểu được?”

“Sau đó ta lại gặp Ngọc Chi ở An gia và ở Diệp gia. Ta cho rằng nàng đã định chuyện hôn nhân với Diệp Chính Lương rồi, ta cuối cùng có thể quên đi nàng. Nhưng ta đã lầm… Ta không thể quên được. Ta cho là ta đã giấu kỹ tâm tư của mình, nhưng ta đã lầm, ta không giấu được. Sau đó ngay cả Diệp Chính Lương cũng phát hiện được nỗi lòng này của ta. Hắn ở sau lưng Diệp phụ, đuổi ta ra khỏi Lâm An, còn… còn cắt đứt khả năng ta và Ngọc Chi có thể ở chung với nhau, biến ta thành bộ dáng tàn phế nam không ra nam, vứt ta ra ngoài đồng hoang, cho ta chết ở nơi đó.” Con ngươi màu xám của Cao Nhượng trở nên trầm lạnh. “Hắn quá coi thường ta. Nếu hắn bất nhân bất nghĩa, ta dĩ nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Ta đã không còn khả năng khảo thủ công danh, Diệp gia là nhà quyền thế, Diệp gia không bị sụp đổ thì sẽ không có chỗ sống yên ổn cho ta ở Lâm An. Cho nên ta tự bán thân, trà trộn vào cung. Ta chưa từng quên quà tặng Diệp Chính Lương đã cho ta, muốn trả lại hắn gấp trăm ngàn lần những đau đớn thân ta đã chịu!”

Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn chén trà sứ trắng đã lạnh ở trước mặt mình. “Cho nên ngươi vạch ra kế hoạch ám sát tám năm trước, cũng muốn đưa chứng cứ đến trên tay cha ta, người luôn trung thành với thánh thượng. Mục đích chính là để huỷ Diệp gia, đúng không?”

Cao Nhượng gật đầu. “Không sai. Tập Hiền các chính là chỗ tốt, ta ở chỗ này học được những thứ chưa bao giờ nghe thấy. Ta ở trong cung mười mấy năm qua, không chỉ dạy dỗ Cao Khôn thành một đứa con trai tốt, mà còn thành lập Toàn Cơ các ở ngoài cung. Ta vốn tưởng rằng cha ngươi sẽ giao chứng cứ tới trước mặt hoàng thượng, Diệp gia chắc chắn sẽ bị chém đầu cả nhà, liên luỵ cửu tộc. Khi đó ta đã phái Toàn Cơ các chuẩn bị sẵn sàng, cứu Ngọc Chi thoát thân. Không ngờ… Cha ngươi lại đột nhiên diệt cả nhà Diệp gia, ngay cả Ngọc Chi cũng… ngay cả Ngọc Chi cũng không thể thoát khỏi, chết ở trong tay cha ngươi. Ta đã may mắn có thể cướp ra thi thể của Ngọc Chi… Chuyện ta kế hoạch nhiều năm lại bị chính tay cha ngươi huỷ diệt! Lòng ta đau đớn, ngươi làm sao có thể hiểu?”

Cao Nhượng nói đau lòng, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.

“Trong Tập Hiền các có giấu sách bị thất lạc của thượng cổ, bên trong ghi chép nhiều chuyện rất kỳ quặc, còn có thuật khởi tử hồi sinh, điều này lại cho ta hy vọng. Ta bảo tồn thi thể của Ngọc Chi vẹn toàn, chính là vì đợi một cơ hội làm nàng tỉnh lại. Ba năm trước đây trên trời rơi xuống dị tượng, vốn là cơ hội tuyệt vời, không ngờ rằng lại để cho Mục Thanh Thanh được lợi. Bây giờ vốn có thể dùng một mạng ti tiện của Mục Thanh Thanh đổi lấy Ngọc Chi tỉnh lại. Nhưng để cho thằng nhóc là ngươi huỷ hết cơ hội.” Trong con ngươi màu xám của Cao Nhượng phản chiếu rõ ràng bóng của Tuyên Thiệu.

“Cha ngươi hại chết Ngọc Chi, ngươi lại phá huỷ cơ hội sống lại của Ngọc Chi. Ngươi nói đi, thù hận giữa ta và Tuyên gia ngươi có phải là không đội trời chung không?” Cao Nhượng cười hỏi.

Tuyên Thiệu cười nhạt. “Trong tự thuật của ngươi khiến ta thấy ngươi chính là người được ơn không báo đáp, vì tư lợi mà tàn nhẫn ác độc. Năm đó mẫu thân hoàn toàn không nên cứu ngươi, cứu về một con sói như thế! Mẫu thân vốn hảo tâm, lại bị ngươi ngấp nghé. Diệp gia chứa chấp ngươi, vốn có thể cho ngươi một tiền đồ tốt, nhưng không ngờ ngươi không chết lòng gian, nhất định là ngươi làm ra chuyện gì quá đáng mới có thể khiến cho phụ thân ra tay độc ác đối với ngươi. Ngươi ngấm ngầm mưu tính Diệp gia, nếu mẫu thân biết tất cả đều là kế hoạch của ngươi, cho dù ngươi có thể cứu tỉnh mẫu thân, ngươi cho là bà ấy sẽ làm như thế nào? Ngươi cho là bà ấy chịu đối mặt với ngươi sao?”

Sắc mặt Cao Nhượng trở nên trầm lạnh khó coi.

Tuyên Thiệu lại tiếp tục nói: “Phu nhân của ta nói qua, quan hệ của mẫu thân và phụ thân luôn luôn tốt, cầm sắt hoà minh, cử án tề mi*. Trong lòng mẫu thân hoàn toàn cũng không có ngươi! Cho nên ngay từ đầu ta đã nói, tất cả chuyện này đều chỉ là ngươi khao khát đơn phương mà thôi.”

(*cầm sắt hoà minh, cử án tề mi: ý nói vợ chồng hoà hợp, tôn trọng lẫn nhau)

Cao Nhượng để chén trà trong tay xuống, “Bụp…” một tiếng bị bóp nát.

“Ngươi câm miệng!”

Tuyên Thiệu khinh bỉ nhìn hắn. “Vốn tưởng rằng sẽ nghe một chuyện xưa thê lương cảm động, ai ngờ rằng chỉ là chuyện một người nguỵ biện lấy oán trả ơn mà thôi.”

Cao Nhượng lạnh lùng nhìn Tuyên Thiệu. “Quá khứ của ta và Ngọc Chi không tới phiên ngươi đánh giá.”

“Không, ngươi nói không đúng.” Tuyên Thiệu lắc lắc ngón trỏ. “Đính chính lại một chút, ta chỉ nghe được quá khứ của ngươi, không có nửa phần liên quan đến mẫu thân!”