Yên Vũ

Chương 122: Chuộc lỗi

“Mình phải chăm sóc tốt bản thân, đầu tiên là phải sống tiếp mới có có hội trả nợ, bù đắp lại.” Yên Vũ lẩm bẩm nói.

Nàng ngồi ở cạnh bàn. Thấy Lục Bình vẻ mặt vui mừng xoay người ra cửa truyền lệnh, tự nhiên lại nghĩ tới Tô Vân Châu.

Tô Vân Châu vì nàng mà chết, nhưng cho dù nàng chết đi cũng không đổi trở về Tô Vân Châu được.

Nàng chết đi, chỉ có thể khiến cái chết của Tô Vân Châu càng trở nên không có giá trị, không có ý nghĩa. Nàng phải sống tiếp, liên quan tới Tô Vân Châu, chẳng những phải sống, mà còn càng thêm nỗ lực sống, không vì thù hận, không vì quá khứ.

Lục Bình nhanh chóng chuẩn bị xong cơm nước. Mặc dù vô cùng phong phú, chén dĩa bày không ít, nhưng tất cả đều là thức ăn nhẹ, cháo kê, cháo gạo, cơm rượu mềm, canh cá trích các loại.

Yên Vũ ngửi được mùi thơm của thức ăn, đầu chân mày hơi nhíu lên.

Lâu lắm rồi nàng chưa từng ăn gì, cho dù ăn vào nhưng cũng bị ói sạch. Có lẽ thân thể đã có bản năng bài xích ăn uống.

Nàng giơ tay lên bịt khăn tay đã tẩm thuốc đông y ở trên mũi miệng, hít sâu một cái.

Đợi sau khi cảm giác mắc ói bị nén xuống mới kêu Lục Bình múc cho nàng một chén cháo kê.

Cầm lấy cái muỗng nhẹ nhàng múc một muỗng, nuốt xuống.

Thân thể nàng hư nhược, tay cầm cái muỗng cũng run rẩy không có sức.

Lục Bình đứng ở bên cạnh khẩn trương nhìn nàng, giống như rất sợ ngay sau đó nàng sẽ bắt đầu ói không ngừng.

Vẻ mặt của Yên Vũ tựa như rất ung dung nhưng đáy lòng cũng khẩn trương. Nàng biết bây giờ mình ăn không vô thức ăn, bất kể là đối với mình hay đối với đứa bé trong bụng đều cũng có hại không có lợi. Nàng phải ráng nhịn, không thể tiếp tục ói như thế nữa.

Nàng lại múc một miếng nhỏ.

Hai tay của Lục Bình đều không nhịn được nắm lên, giống như đang cổ động tiếp sức cho chủ tử.

Đến khi một chén cháo kê đều vào bụng, Yên Vũ cảm thấy trên người tựa như ấm lên rất nhiều.

Trước đó cho dù nàng đắp nhiều chăn dầy nhưng vẫn cảm thấy cả người lạnh run.

Trong dạ dày ấm áp, trên người cũng thoải mái hơn. Rốt cuộc có thể ăn thức ăn, trong lòng nàng cũng thả lỏng một chút.

Đang muốn kêu Lục Bình múc cháo kê đến nữa, chợt một cảm giác mắc ói cuồn cuộn dâng lên.

Nàng lập tức đem khăn tay che trên miệng mũi, dồn dập hít vào.

Mùi thuốc nồng nặc tràn đầy mũi miệng.

Nhịn hồi lâu mới nén xuống được luồng nghịch khí trong ngực.

Bỗng nhiên trong tai nghe thấy có tiếng bước chân, đã vào sân, đi về phía phòng chính.


Một tay Yên Vũ cầm khăn tay bịt miệng mũi, một tay chống bàn, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Tiếng bước chân đột nhiên của người tới dường như phân tán sự chú ý của nàng, khiến cho nàng nhất thời ngay cả cảm giác mắc ói cũng quên mất.

Mành cửa bị vén lên. Bóng dáng cao to của Tuyên Thiệu xuất hiện ở cửa.

Hắn nhấc chân bước qua bậc cửa, ngẩng đầu thì đụng phải tầm mắt của nàng.

Yên Vũ ngơ ngẩn nhìn hắn. Từ khi nàng được cứu về từ trong ngục, cả người vô tri vô giác, cho tới bây giờ gặp lại tựa như cách dài một đời.

Nàng chợt nhếch miệng, nở nụ cười với hắn. “Tướng công…”

Tuyên Thiệu nghe thấy một tiếng tướng công này, cả người chấn động cứng đờ tại chỗ.

Hôm nay tinh thần của nàng xem ra không tệ. Hắn đã bận rộn nhiều ngày, lúc về đến nhà thì nàng đều đã mê man ngủ.

Hắn không phải là không lo lắng lời của mẫu thân, hắn rất muốn nàng thật tốt, rất muốn đứa bé trong bụng của nàng. Là con của bọn họ, là đứa con đầu tiên của bọn họ… Thế nhưng với tình trạng của nàng…

Hôm nay gặp lại, mặc dù sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt tỉnh táo rất nhiều.

“Công tử, vừa rồi thiếu phu nhân đã ăn được một chén cháo kê rồi!” Lục Bình thấy hai người không nói chuyện, liền nhịn không được kích động nói.

Tuyên Thiệu nghe vậy gật đầu, nhìn đồ ăn trên bàn một chút. “Tốt, đúng lúc ta cũng chưa ăn, nhân dịp, không bằng dùng với nàng một chút?”

Yên Vũ cười rộ lên. “Được.”

Lục Bình lập tức kêu người thêm chén đũa. Vốn muốn thêm mấy món ăn nhưng bị Tuyên Thiệu xua tay ngăn lại.

Thật ra hắn đã ăn rồi. Bây giờ là khoảng buổi sáng, nói ăn sáng thì quá muộn, nói ăn trưa thì quá sớm. Hắn bất quá chỉ muốn cùng nàng, làm cho nàng có thể ăn nhiều hơn một chút.

Tuyên Thiệu tự tay múc một chén cháo kê cho Yên Vũ, gắp một đũa thịt cá trích, lựa ra xương cá nhỏ, đặt vào dĩa ở trước mặt nàng.

Yên Vũ nhìn hắn, giống như trở về lúc hai người vừa thành hôn.

Khi đó bọn họ cũng ngồi như vầy, hắn đích thân gắp đồ ăn cho nàng, nhìn nàng ăn sạch sẽ đồ ăn hắn gắp cho, khoé miệng không tự chủ cười tủm tỉm.

Một bữa ăn sáng Yên Vũ ăn vô cùng chậm nhưng cũng may ăn vào cái gì thì thật sự trôi xuống. Đến khi dọn cơm nước xuống, nàng cũng không có ói nữa.

Lục Bình vui vẻ đến khoé miệng đều muốn kéo tới mang tai.

Tuyên Thiệu đã bề bộn công việc nhiều ngày nay, khó có được hôm nay ban ngày có thể rút ra một chút thời gian đến, mà lại thấy tinh thần của nàng linh lợi như thế, liền không gấp đi, ở nhà theo bồi bên người nàng.

Yên Vũ nghe mùi trà thơm nhàn nhạt trong tay Tuyên Thiệu, nâng mắt thâm tình nhìn hắn. Thói quen của hắn vẫn không thay đổi, sau khi dùng cơm thì thích uống chút trà nhạt. Tuy rằng vừa rồi hắn ăn không nhiều lắm, đa số là nâng đũa vì nàng.

Hai người ngồi cách một cái bàn nhỏ.

Cửa sổ mở ra, có gió hiu hiu thổi vào, tiêu tán mùi thuốc trong phòng.

Trên nhánh cây ngoài cửa sổ, rơi xuống âm sắc véo von của mấy con chim, từng tiếng chim hót líu lo thật là dễ nghe.

“À… Thiếp đã xem qua hồ sơ của tám năm trước.” Yên Vũ chợt mở miệng nói.

Tuyên Thiệu bỏ chén trà xuống, nâng mắt nhìn nàng, lẳng lặng đợi câu sau của nàng.

“Chuyện tám năm trước đến tột cùng ai đúng ai sai, so với hồi ức, trong hồ sơ càng có thể khiến người ta kết luận một điều…” Yên Vũ cố hết sức làm cho giọng mình có vẻ vô cùng nhạt.

Nhưng Tuyên Thiệu vẫn nhìn thấy nàng duy trì nụ cười trên mặt, dường như hốc mắt lấp lánh ngấn lệ.

“Diệp thừa tướng có hoài bão cứu quốc là không sai, chỉ là phương pháp…”

“Vâng, thiếp biết.” Yên Vũ ngắt lời hắn. “Thiếp nghĩ cha không tính là người xấu, chỉ là phương pháp ngỗ nghịch quá khích. Hành động của Tuyên đại nhân cũng coi như cứu một tộc của Diệp gia…”

Tuyên Thiệu bình tĩnh nhìn nàng, thấy nàng không phải nói lời an ủi, trong lời nói vô cùng thành khẩn.

Biết nàng hoặc là đã mở được khúc mắc, mặc dù bây giờ không thể hoàn toàn tiêu tan nhưng nàng đang cố gắng làm cho mình nhìn thẳng vào quá khứ.

Thật giống như hắn đã từng không thể nhìn thẳng vào thương tổn tám năm trước, vây ở trong oán hận, dằn vặt chỉ có thể là bản thân mình cùng người quan tâm đến mình. Hôm nay mở được khúc mắc, lại nhớ đến tuyệt tình của phụ thân, một cái đẩy gần như làm cho hắn mất mạng cũng không phải là khó tha thứ như vậy.

“Nhưng mà thiếp muốn biết thư của cha cấu kết với người khác lúc trước tại sao lại rơi vào trong tay của Tuyên đại nhân? Cùng mưu tính với cha là ai? Vì sao không có để lại chút manh mối của người kia? Trên hồ sơ cũng chỉ nhắc tới thái giám bên cạnh thái tử, vậy là ai?” Hai tay Yên Vũ nắm lại với nhau, vẫn không nhịn được hỏi.

Tuyên Thiệu khẽ lắc đầu một cái. “Những chuyện đó ta cũng không rõ lắm. Hồ sơ này khi ta vào Hoàng thành ti không lâu đã bị hạ lệnh tiêu huỷ. Lúc đó ta vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không rõ phía sau sự tình ẩn giấu cái gì. Cũng bởi vì chuyện tám năm trước là đau lòng của ta, cho nên ta không có cố ý quan tâm đến. Lần này nếu không vì điều tra thân thế của nàng, ta cũng sẽ không tiếp xúc đến những thứ này.”

Yên Vũ gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, tự cười giễu. “Thật ra thiếp cũng tự nói với mình, không nên lại chấp nhất quá khứ, nếu để ý đến là không nhịn được muốn biết rõ ràng mỗi một việc của năm đó, luôn cảm thấy phía sau hồ sơ cùng chân tướng ẩn giấu cái gì. Có lẽ ông trời thật sự không muốn để cho thiếp biết… Tự biết miệng và lòng không đồng nhất, cũng thật sự là…”

“Những việc này có lẽ là phụ thân biết.” Tuyên Thiệu bỗng nhiên cúi đầu nói.

Yên Vũ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cúi đầu, thấy không rõ thần sắc trên mặt hắn. Có thể nhìn thấy lưng cứng ngắc của hắn, nắm tay nắm chặt của hắn.

Tuyên đại nhân hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn là bị mình làm hại, trong lòng hắn đau xót, không như ngoài mặt hắn nguỵ trang giống như không có việc gì phải không?

“Lộ đại nhân có thể điều chế giải dược?” Yên Vũ thấp giọng hỏi.

Tuyên Thiệu chậm rãi lắc đầu. “Ta còn có chút chuyện.”

Hắn chợt đứng dậy muốn đi ra ngoài.

“Tướng công.” Yên Vũ vịn ghế, chậm rãi đứng lên. Đầu hơi váng nhưng nàng ổn định thân mình. “Nếu như thiếp muốn vãn hồi, có phải là… còn có cơ hội?”

Tuyên Thiệu đứng tại chỗ, sống lưng thẳng tắp lộ ra vẻ tiêu điều.

“Thuốc độc là An Niệm Chi cho thiếp, do chính tay ông ta điều chế, nếu như tìm được An Niệm Chi… Có lẽ vẫn còn có thể?” Yên Vũ vạn phần áy náy trong lòng, nói.

Tuyên Thiệu không có đáp lại, cũng không cất bước rời đi.

Yên Vũ cắn cắn môi dưới. “An Niệm Chi ẩn náu trong phủ của Cao Khôn, chính là chỗ chúng ta đã từng đi qua theo dõi hắn, toà nhà kia ở phố Tây bắc, tiếp giáp với phủ thừa tướng cũ.”

Tuy rằng Yên Vũ biết, cho dù Tuyên Thiệu có thể bắt An Niệm Chi về, nhưng theo lý giải của nàng đối với An Niệm Chi, chỉ sợ kêu ông ta nói ra thuốc giải hay là phương thuốc của thuốc độc đều là chuyện vô cùng khó khắn. Nhưng dù sao vẫn hơn so với không nói, không hề làm gì, khiến cho trong lòng nàng khá hơn một chút. Còn mẹ bị An Niệm Chi niêm phong trong quan tài ngọc lưu ly… Nàng không phải là không muốn để mẹ tỉnh lại, nhưng đã hơn tám năm, mẹ vẫn không có tỉnh lại. Có lẽ mẹ đã không có cơ hội tỉnh lại nữa, nhưng Tuyên Văn Bỉnh nằm xuống chưa tới tám ngày, có lẽ còn có cơ hội.

Tuyên Thiệu chậm rãi xoay người, nhìn nàng, khe khẽ thở dài.

“Cho dù biết ông ta ẩn thân ở đằng kia, nhưng ta bây giờ cũng không thể mang thị vệ Hoàng thành ti đi bao vây Cao phủ, cưỡng ép bắt ông ta ra.”

“Tại sao?” Yên Vũ hỏi tới.

Tuyên Thiệu cụp mắt. “Trước khác nay khác.”

Yên Vũ bỗng nhiên nhớ tới Tuyên phu nhân nói cho nàng biết, bây giờ Tuyên Thiệu một mình ở trong triều, trên lưng mang áp lực rất lớn. Cây to đón gió, Tuyên gia ở trước mặt hoàng đế được tin yêu mù quáng, sớm đã có người đố kỵ Tuyên gia cũng không lạ.

Bây giờ Tuyên Văn Bỉnh lại không xuất hiện một cách khó hiểu, chỉ có một mình Tuyên Thiệu cầm cờ.

Tuyên Thiệu đã từng kiêu ngạo, chuyên chế, người đắc tội chắc chắn không phải số ít. Người muốn nhân cơ hội này cho Tuyên gia một đòn nghiêm trọng cũng nhất định không ít.

Chẳng biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào trên người Tuyên Thiệu, chờ hắn làm lỗi, thừa dịp Tuyên Văn Bỉnh không có mặt, rù quến Tuyên gia đây?

Nếu hắn vô duyên vô cớ xuất binh bao vây Cao phủ, Cao Khôn ở trước mặt hoàng đế cũng chen mồm vào được. Hơn nữa, Cao Khôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế mỗi ngày, nhưng có tin dồn Cao Khôn và nhũ mẫu mà hoàng đế ỷ lại nhất có quan hệ với nhau. Nếu Cao Khôn mượn cơ hội này cáo trạng Tuyên Thiệu ở trước mặt hoàng đế, địa vị của Tuyên gia tràn ngập nguy cơ.

“Không nên làm to chuyện. An Niệm Chi kia chỉ sợ bức cung cũng sẽ không giao ra phương thuốc.” Yên Vũ suy nghĩ một chút, trầm giọng nói. “Không bằng để thiếp đi gặp ông ta?”

Tuyên Thiệu không chút suy nghĩ lắc đầu. “Ông ta lợi dụng nàng như vậy, hoàn toàn không có coi nàng là thân nhân của ông ta, cũng sẽ không tiếc nàng là con gái của An Ngọc Chi, chỉ muốn lợi dụng nàng báo thù mà thôi. Nàng đi gặp ông ta chỉ sợ ông ta sẽ gây bất lợi cho nàng.”

“Thiếp sẽ cẩn thận…”

“Không được.”

Yên Vũ còn chưa nói dứt lời đã bị Tuyên Thiệu cắt ngang.

Tuyên Thiệu nhìn nhìn nàng, ánh mắt lại rơi trên bụng nàng. “Nàng phải nhớ bây giờ nàng không còn một mình, mọi việc đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm!”

Yên Vũ tiến lên hai bước, cầm tay Tuyên Thiệu, dịu dàng nói: “Thiếp biết, ngày hôm nay chuyện quậy cho tới mức này, thiếp có nói hối hận nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Thiếp đã nghĩ rõ, con người phải đi về phía trước, đã làm chuyện sai lầm, có thể vãn hồi thì sẽ tận lực vãn hồi. Con, thiếp phải bảo vệ… Phụ thân của chàng, có thể cứu thiếp cũng muốn cứu! Chàng yên tâm, thiếp không phải là mạo hiểm, chàng đừng vội phản đối, vả lại hãy nghe thiếp nói ý nghĩ của mình có được hay không?”

Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn tay của hai người đang nắm nhau.

Bao lâu rồi? Bao lâu rồi nàng chưa từng nắm tay mình như vậy? Bao lâu rồi hai người chưa từng nói chuyện thật tốt như vậy?

Tay của nàng thật lạnh cũng rất mềm.


Tay hắn ấm áp, lòng bàn tay lại có vết chai thô ráp, đó là kết quả của quanh năm tập võ.

Nàng nắm tay hắn, trong lòng kiên định dị thường.

“Chàng đi cùng thiếp, thiếp ở ngoài sáng, chàng ở trong tối. Thiếp sẽ không tranh chấp với ông ta, một khi gặp nguy hiểm thì chàng liền mang thiếp rời khỏi, tuyệt không hiếu chiến, có được hay không?” Yên Vũ nói ra tỉ mỉ ý nghĩ của mình.

Cũng đem bố cục của Cao phủ, vị trí của An Niệm Chi báo lại tường tận.

Thậm chí ngay cả chuyện của mẹ mà hắn không biết cũng nói đầu đuôi với hắn.

Hai người biết nhau rất lâu, rất lâu từ lúc thành hôn tới nay, lần đầu tiên nàng thẳng thắn thành khẩn cùng hắn, không có giấu giếm chút nào.

Nàng đã thương tổn hắn một lần, đã gạt hắn lâu như vậy, phụ hắn chờ đợi thời gian dài như vậy, kỳ vọng thời gian dài như vậy.

Thẳng thắn này bây giờ tới có chút quá muộn, nhưng cuối cùng là nói ra, cuối cùng là chờ đến cái ngày này.

Nếu như Tần Xuyên và Tô Vân Châu không có đi cứu nàng, nếu như nàng không có thai, nếu như Tuyên Thiệu không vì thương yêu đứa bé mà đưa nàng về, nhưng nếu không có mấy câu nói của Tuyên phu nhân khiến nàng tỉnh lại… Có phải vào giờ phút này sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thẳng thắn? Có lẽ như vậy cũng không tính là quá muộn…

Tuyên Thiệu nghe xong, vẻ mặt nghiêm trang, suy nghĩ sâu xa một lúc lâu. “Thế gian lại có chuyện lạ như vậy sao? Người chết còn có thể sống lại?”

Yên Vũ gật đầu. “Thiếp cũng nghĩ khó có thể tin. Nếu như nói An Niêm Chi muốn cứu sống mẹ của thiếp, bất quá chỉ là vọng tưởng của ông ta mà thôi. Nhưng Mục Thanh Thanh thật là khởi tử hồi sinh. Trước đây nàng ta cũng thường hay nói đến kiếp trước ra sao, nhưng thiếp chẳng bao giờ tưởng là thật, cho là nàng ta nói đùa. Sau lại có chuyện của An Niệm Chi, thiếp mới biết được nàng ta nói là thật.”

Tuyên Thiệu gật đầu. “Thế gian này thật sự là không thiếu cái lạ.”

Hắn bỗng nhiên đem tay nàng để lên lòng bàn tay của hắn, bình tĩnh nhìn nàng.

“Nếu nàng cùng An Niệm Chi có xích mích, buộc ông ta nói ra phương thuốc, mẫu thân của nàng…”

Yên Vũ quay lại nhìn hắn, thấy hình bóng của mình trong mắt hắn, chợt cười rộ lên. “Cứu sống mẫu thân bất quá chỉ là chấp niệm của An Niệm Chi mà thôi. Con người chung quy không thể sống trong chấp niệm. Chấp niệm của phụ thân hại Diệp gia, chấp niệm của thiếp hại chàng, hại chúng ta. Bây giờ lại có thể nào để cho chấp niệm của An Niệm Chi tiếp tục trì hoãn giữa chúng ta. Người chết đã lâu như vậy… Mẫu thân ở trên trời có linh thiêng, thấy tất cả chuyện này, có lẽ cũng sẽ tán thành cách làm của chúng ta!”

Nàng khác đi.

Tuyên Thiệu cảm giác được Yên Vũ của hôm nay khác với dĩ vãng.

Nàng càng độ lượng, càng lạc quan, càng trầm ổn hơn. Đau khổ khiến cho con người ta trưởng thành, nghịch cảnh khiến cho chín chắn.

Có lẽ ông trời khiến cho bọn họ gặp phải những đau khổ cùng trắc trở này đều rõ ràng có an bài bên trong, có thâm ý khác.

“Cho nên, tướng công, để cho chúng ta cùng nhau nỗ lực vãn hồi chuyện có thể vãn hồi được không?”

Tuyên Thiệu rốt cuộc chậm rãi gật đầu.

“Được. Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ con nàng.”

Tuyên Thiệu rời nhà trở lại Hoàng thành ti. Hắn quả thật vẫn có rất nhiều chuyện cần xử lý.

Nhưng khi mặt trời lặn hắn vẫn trở về nhà.

Sau khi thăm phụ thân, mẫu thân thì về viện của mình. Hắn bàn bạc với Yên Vũ xong, đêm nay sẽ đi Cao phủ.

Ban đêm dễ dàng ẩn thân hơn. Yên Vũ đi Cao phủ trước tìm An Niệm Chi, hắn ẩn thân âm thầm bảo vệ nàng. Bất kể chuyến này có thể đạt được phương thuốc hay không, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an.