Yên Vũ

Chương 121: Rộng lượng

Lục Bình quỳ gối trước mặt Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân sầm mặt ngồi đó.

Lưu ma ma nhìn Tuyên phu nhân một cái lại nhìn Lục Bình một cái, thấp giọng trách cứ: “Những chuyện này ngươi chạy tới nói cho phu nhân làm cái gì?”

“Phu nhân, người không nhìn mặt thiếu phu nhân nhưng cũng nhìn mặt đứa con trong bụng của nàng ấy chứ?” Lục Bình dập đầu nói.

Tuyên phu nhân ngồi bất động. Ánh mắt cũng không nhìn Lục Bình, chỉ rơi vào trong ánh nắng ở ngoài cửa, nhìn hạt bụi nhỏ bay lượn dưới ánh nắng.

“Lục Bình, những lời này ngươi nên nói sao? Nàng ta làm chuyện gì, ngươi không biết sao? Bây giờ chạy tới cầu xin phu nhân? Mệt cho ngươi mở miệng của mình? Là ai nuôi ngươi, cho ngươi cơm ăn? Ngươi đã quên chủ tử của ngươi là họ Tuyên sao?” Lưu ma ma tiến liên lôi kéo nàng ta, trách cứ.

“Nô tỳ không dám quên.” Lục Bình quỳ trên đất không chịu đứng lên.

“Mau trở về đi!” Lưu ma ma xô nàng ta.

“Phu nhân… Phu nhân…” Lục Bình khóc van xin.

Tuyên phu nhân thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Ta phải đi xem lão gia, lão gia nên trở mình rồi chứ?”

Lưu ma ma trừng mắt hung hăng nhìn Lục Bình, đứng dậy sờ sờ khoé mắt. “Đúng, là nên trở mình, nô tỳ đến giúp người.”

Lưu ma ma quẳng Lục Bình lại, theo Tuyên phu nhân đi vào gian trong.

Lục Bình nằm sấp ở trên đất nghẹn ngào không thôi.

Sao nàng ta không rõ chứ, Tuyên phu nhân mới là người bị hại từ đầu tới cuối.

Bà ta từng tín nhiệm con dâu của mình, đã từng vì con trai của mình mà cố gắng chấp nhận đứa con dâu mình vốn không đồng ý. Nhưng không ngờ cuối cùng dẫn sói vào nhà, hại tướng công của mình.

Bây giờ lão gia nằm trên giường không dậy nổi, bất tỉnh nhân sự.

Mặc dù phu nhân thoạt nhìn vẫn kiên cường, e là trong lòng cũng khổ không thể tả hơn so với ai khác.

Lục Bình bất đắc dĩ lau nước mắt, bò dậy từ dưới đất. Chậm rãi từng bước một đi về.

Phu nhân không chịu giúp đỡ Yên Vũ. Trong viện của bọn họ đa số là nha đầu trẻ tuổi, đối với chuyện như thế này vừa không có kinh nghiệm vừa bó tay.

Bây giờ nên làm cái gì đây?

Lục Bình thở dài một tiếng, thật sự cũng không nổi lên oán trách với Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân không cứng rắn đuổi Yên Vũ ra cửa, có thể cho phép công tử đưa nàng ấy trở lại, e rằng đã là nhượng bộ lớn nhất… Kêu bà ta giúp Yên Vũ một tay… Ôi, mình đầu óc mê muội sao, làm khó như vậy…

Lục Bình trở lại viện của Tuyên Thiệu, nghe nói Yên Vũ thức dậy một lần, ngồi ngây ngốc một hồi, uống hết mấy ngụm nước, cuối cùng cũng không ói ra. Bây giờ đã ngủ mê man.

Lục Bình ngồi ở ngưỡng cửa, đỡ cằm, bụng đầy tâm sự.

Nàng ta thấy ai cũng đáng thương, nhưng thấy ai cũng không có vô tội. Chuyện đi tới nước như hôm nay, rốt cuộc nên trách ai đây?

Tròn một ngày đêm Yên Vũ hầu như đều trải qua mê man ngủ.

Lúc tỉnh lại thì người cũng tỉnh tỉnh mê mê, ánh mắt cũng hoảng hốt.

Ngồi một chút liền ngủ lại.

Hỏi nàng có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không, nàng cũng không trả lời. Cơm nước vừa mang vào phòng thì nàng sẽ muốn ói.

Một chốc, lúc thần trí nàng tỉnh táo thì lại căn dặn Lục Bình nhiều lần, đừng đi tìm Tuyên Thiệu, đừng để cho hắn lo lắng.


Lục Bình càng lo lắng, nhưng lại không thể làm gì.

Lúc chạng vạng, Tuyên phu nhân dùng xong bữa tối.

Ngồi ở bên giường Tuyên Văn Bỉnh, tự mình xoa bóp cánh tay, xoa bóp chân cho Tuyên Văn Bỉnh.

Nhìn Lưu ma ma ở bên cạnh giúp một tay, nói: “Ngươi đi viện của Thiệu nhi xem, đi hỏi thăm một chút. Có phải thật như nha đầu Lục Bình kia nói hay không.”

Lưu ma ma ngẩn ra. “Phu nhân, người thật sự tính quản chuyện này?”

Tuyên phu nhân cụp mắt, nhìn tướng công ở trên giường, yếu ớt thở dài một hơi. “Ta mặc kệ, cứ tuỳ tiện hỏi một chút. Chuyện bên người Thiệu nhi cũng phải biết chút ít. Ngươi đi đi.”

Lưu ma ma nhíu mày, cũng không ngược lại ý của phu nhân, không thể làm gì khác hơn là rũ tay lui ra khỏi phòng.

Tuyên phu nhân ngồi một mình bên giường Tuyên Văn Bỉnh, nhìn ông ta nói: “Tướng công, ông nghe được không? Nàng ta mang thai con của Thiệu nhi… Ông muốn đứa cháu này không? Nàng ta lòng dạ độc ác hại ông như vậy… Bản thân nàng ta bây giờ lại thành bộ dáng này… Cái này gọi là gây nghiệp chướng sao?”

Tuyên phu nhân một mình nỉ non hồi lâu, Tuyên Văn Bỉnh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích. Nếu không phải ngực của ông ta còn khẽ phập phồng, thì người ta sẽ nhìn không ra ông ta còn sống.

Qua hơn nửa canh giờ, Lưu ma ma mởi trở lại từ bên ngoài.

Sắc mặt của bà ta không tốt lắm.

Tuyên phu nhân nhìn bà ta một cái. “Nói một chút đi.”

Tin tức Lưu ma ma mang về hiển nhiên giống như đúc với của Lục Bình, hơn nữa tình huống bây giờ còn bết bát hơn chút.

Dường như thiếu phu nhân đã có chút thần trí mơ hồ không rõ.

Nếu thật sự tiếp tục như thế, đừng nói đứa bé trong bụng chưa chắc có thể giữ được, ngay cả bản thân nàng ta sợ là cũng không chịu được lâu…

Tuyên phu nhân nghe vậy, gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.

Từ sau khi Tuyên đại nhân ngã xuống, đa số thời gian bà ta luôn trầm tĩnh.

Có lúc vừa ngồi xuống chính là hơn nửa ngày, ngoại trừ lúc trở người cho Tuyên đại nhân, bà ta có thể không nhúc nhích suốt.

Lưu ma ma không dám nhiều lời, cũng không đoán ra rốt cuộc Tuyên phu nhân có tính toán gì.

Bóng đêm dần dần sâu.

Tuyên Thiệu mới trở về từ bên ngoài. Hắn vừa về tới Tuyên phủ là đến chính viện trước.

Dĩ vãng tám năm cộng lại sợ là cũng không bằng mấy ngày nay, số lần hắn đi chính viện rất nhiều.

“Mẫu thân” Tuyên Thiệu nhẹ giọng nói.

Tuyên phu nhân gật đầu với hắn, ánh mắt cũng dừng lại trên mặt của Tuyên Văn Bỉnh.

“Nghe nói tình hình của Yên Vũ không tốt lắm.” Tuyên phu nhân lãnh đạm nói.

Tuyên Thiệu nghe vậy, nhìn bà ta một cái, không hề lên tiếng.

“Nếu đứa bé trong bụng nàng ta không giữ được, con dự định làm sao?” Tuyên phu nhân lại hỏi.

Tuyên Thiệu nghe vậy thì lập tức nói. “Sẽ giữ được.”

Tuyên phu nhân ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại. “Mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, nếu thật sự không giữ được thì sao?”

Tuyên Thiệu mím chặt môi mỏng, không trả lời.

“Ta và phụ thân con luôn không thích nàng ta. Nhưng sau đó con đã cưới nàng ta vào cửa, bởi vì con, chúng ta cố gắng tiếp nhận nàng ta… Hôm nay, chuyện đã đến nước này, ta vốn muốn nàng ta đền mạng, nhưng nàng ta mang thai cốt nhục của con. Con mang nàng ta trở lại, ta biết là con không bỏ được nàng ta.” Tuyên phu nhân khẽ thở dài một hơi, giống như thở ra nỗi khổ đè nén trong lòng rất lâu. “Nếu nàng ta có thể bình an sinh hạ đứa bé thì cách chức nàng ta làm thiếp, để cho nàng ta ở lại trong phủ. Nếu như không thể, liền thả nàng ta ra khỏi phủ. Ta không cần mạng của nàng ta, chỉ cần con đồng ý với ta từ nay về sau không gặp nàng ta nữa.”

Tuyên Thiệu cương cứng mặt, không lên tiếng trả lời.

Tuyên phu nhân ngẩng đầu ngắm nhìn hắn. “Con đừng quên tại sao phụ thân của con lại nằm ở chỗ này như vậy! Đừng quên rốt cuộc là ai làm hại ông ấy!”

“Con không có quên.” Tuyên Thiệu rốt cuộc mở miệng. “Nhưng điều mẫu thân nói, con không làm được.”

Tuyên phu nhân lại thở dài một tiếng. “Ông nghe thấy không? Con của ông bỏ không được cô gái kia… Nó nói nó làm không được…”

Tuyên Thiệu thấy mẫu thân nắm lên tay của phụ thận, đặt bàn tay của phụ thân lên gò má của bà, khẽ vuốt ve.

Hai nắm tay của hắn bóp thật chặt, lưng căng ra đến mức cứng ngắc. “Mẫu thân cũng đi ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Tuyên phu nhân không đáp lại. Tuyên Thiệu vừa liếc nhìn phụ thân nằm ở trên giường, cũng không bao giờ có thể tiếp tục như ngày thường bị ông ta tức giận trừng mắt thổi râu mép, hoặc nhịn không được mắng hắn. Ông ấy ngủ sâu như vậy, lặng yên không một tiếng động như vậy.

Hắn yên lặng lui ra khỏi phòng, sải bước trở về viện của mình.

Lúc Tuyên Thiệu đi tới trước cửa phòng chính thì Lục Bình đang dựa ở cạnh cửa ngủ gật.

Trong phòng đã tắt đèn.

Lục Bình vừa lệch đầu, giật mình tỉnh lại. Bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen thật cao đứng ở trước mặt, sợ hết hồn.

Định thần nhìn, là công tử, mới thở hổn hển bò dậy từ dưới đất.

“Công tử.”

“Ừm. Nàng ấy thế nào rồi?” Tuyên Thiệu đi ra xa vài bước, thấp giọng hỏi.

Lục Bình đi theo phía sau, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Nàng ta rất muốn nói tình hình thực tế là thiếu phu nhân không tốt, thật không tốt, cả ngày một miếng cơm cũng không ăn, còn ói ra rất nhiều lần. Cả người đều hơi mê man, thời gian tỉnh không nhiều bằng thời gian mê man, ngủ nhưng không thật ổn.

Nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ là…

Tuyên Thiệu không nghe thấy nàng ta trả lời, xoay người nhìn nàng ta.

Lục Bình thấy trên mặt Tuyên Thiệu mệt mỏi, trêm cằm hiện lên râu xanh xanh, trong con ngươi sâu thẳm không còn thần thái như ngày trước, lập tức cúi đầu xuống. “Thiếu phu nhân ói ít hơn chút so với hôm qua, giữa ban ngày ngủ vài lần, nhưng thời gian ngủ cũng không dài.”

Lục Bình cắn môi dưới, nhìn mũi chân của mình.

“Cảm xúc của nàng ấy có tốt không? Có nhắc đến Tô Vân Châu nữa không?” Tuyên Thiệu trầm giọng hỏi.

Lục Bình giật mình, do dự nói: “Hình như nhắc đến mấy lần, nhưng cũng chỉ gọi tên mà thôi.”

Tuyên Thiệu gật đầu, đứng tại chỗ, nhìn về phía phòng chính hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nàng ấy đã ngủ rồi, ta sẽ không đi đánh thức nàng ấy. Ngươi để ý nhiều hơn, chăm sóc tốt cho nàng ấy, có chuyện thì kêu người đi báo cho ta.”

“Dạ.” Lục Bình nhún người đáp ứng.

Nhìn theo bóng lưng Tuyên Thiệu càng đi càng xa.

Một lúc lâu, sâu kín thở dài một tiếng.

Đi thong thả từng bước một về phía cửa phòng chính.

Chợt nghe trong phòng như có tiếng động.

Nàng ta lập tức đẩy cửa đi vào, chạy ào vào trong, lại nhìn thấy Yên Vũ té ở mép giường, cố gắng đưa tay như là muốn vồ lấy cái gì.

Nàng ta không lo nổi chuyện thắp đèn, lập tức tiến lên.

“Chủ tử, người muốn cái gì? Ta mang tới cho người?”

“Mẫu thân? Mẫu thân đừng… Con không bao giờ… ham chơi nữa. Con nên ở nhà, không bao giờ… chạy ra ngoài nữa…”

“Chủ tử? Chủ tử? Thiếu phu nhân? Ta là Lục Bình ạ?”

“Vân Châu… Xin lỗi…”

Yên Vũ nhắm mắt lại nỉ non. Giọng nói trầm thấp mang theo nghẹn ngào.

Lục Bình nghe thấy giọng của nàng hơi khô đến khàn khàn, cật lực đẩy Yên Vũ lên giường.

Thấy hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, không biết rốt cuộc là ngủ hay là thức, nhưng tiếng nỉ non ngừng lại.

Nàng ta đắp kín mền cho Yên Vũ, xoay người đi thắp đèn. Để trong phòng hơi có chút ánh sáng, nhưng không quá sáng làm quấy rầy giấc ngủ của chủ tử.

Nàng ta thì ngồi ở chỗ để chân bên giường, dựa vào chỗ để chân, nhìn Yên Vũ ở trên giường tái nhợt như trang giấy, suy nghĩ xuất thần.

Sáng sớm hôm sau, Tuyên phu nhân tự mình bóp nhẹ thân thể cho Tuyên Văn Bỉnh, sau khi lật người lại thì dặn dò Lưu ma ma ở bên cạnh: “Ngươi ở đây coi chừng lão gia, ta có một chút việc.”

Lưu ma ma khom người đáp ứng, nhưng trong lòng thì hết sức nghi hoặc.

Từ sau khi lão gia ngã xuống, phu nhân liền canh giữ bên người lão gia mỗi ngày, hiếm khi đi làm gì khác, giống như để người khác hầu hạ lão gia bà ấy đều không yên tâm.

Hôm nay lại giao cho mình coi chừng lão gia, bà ấy muốn đi làm cái gì đây?

Muốn hỏi một chút, nhưng thấy phu nhân đã xoay người ra khỏi phòng.

Tuyên phu nhân một thân một mình, không kêu ai theo hầu, đi ngoại viện, đến thư phòng của Tuyên đại nhân.

Bà ta tìm kiếm một hồi ở trong thư phòng, rốt cuộc tìm ra một hộp gỗ ở trên giá sách.

Bà ta xem qua gì đó trong hộp gỗ, giơ tay lên đóng hộp gỗ lại, ôm vào trong ngực, ngây ngốc xuất thần thật lâu. Giống như đã hạ quyết định chuyện gì, ôm hộp gỗ, hít sâu một hơi, ra khỏi thư phòng.

Đi thẳng đến viện của Tuyên Thiệu.

Lục Bình đang sai bọn nha hoàn hầu hạ Yên Vũ rửa mặt.

Lúc xoay người ra cửa thì chợt nhìn thấy Tuyên phu nhân ôm hộp gỗ, một thân một mình rảo bước đi tới. Vô cùng sững sờ.

Đến khi Tuyên phu nhân đi tới trước mặt, nàng ta mới nhún người liên tục không ngừng. “Phu nhân mạnh khoẻ!”

Trong lòng Lục Bình điên cuồng nhảy dựng lên. Bây giờ phu nhân tới, là dự định giúp đỡ thiếu phu nhân bất kể hiềm khích lúc trước sao? Phu nhân không bỏ xuống được đứa bé trong bụng của thiếu phu nhân phải không? Nói sao đi nữa đây cũng là cốt nhục của Tuyên gia mà! Là con của công tử mà!

“Ừm, thiếu phu nhân đã dậy chưa?” Tuyên phu nhân gật đầu hỏi.

“Đã dậy, đã dậy.” Lục Bình nhún người mời Tuyên phu nhân đi vào trong.

Xốc mành lên, ập vào mặt chính là mùi thuốc đông y.

Tuyên phu nhân hơi hơi nhíu mày.

Lục Bình vội vã giải thích: “Bởi vì thiếu phu nhân nôn rất dữ, đây là thuốc của Lộ đại nhân kê, mùi thuốc đông y có thể ngưng ói.”

Tuyên phu nhân khẽ gật đầu. Ánh mắt quét qua một vòng, nhưng không thấy bóng dáng của Yên Vũ ở phòng chính.

“Không phải là đã dậy rồi sao?” Tuyên phu nhân lãnh đạm nói.

“À.” Sắc mặt Lục Bình xấu hổ, áy náy nói. “Đã dậy, chẳng qua thân thể thiếu phu nhân quá suy nhược, vẫn ngồi ở trên giường.”

Ngoài dự đoán của nàng ta, Tuyên phu nhân không có tranh luận nhiều, nghe vậy liền xoay người đi vào phòng trong.

Mặc dù trong phòng mở cửa sổ nhưng vẫn không xua đi được mùi thuốc đông y.

Yên Vũ dựa đầu vào đầu giường. Đôi mắt sáng ngày trước giờ đây hoàn toàn không có thần thái, ngây ngốc nhìn về phía trước. Đôi mắt trên khuôn mặt thon gầy tiều tuỵ của nàng có vẻ lớn và trống rỗng.


Tuyên phu nhân đi lên phía trước.

Nhưng nàng lại như không nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm xanh nhạt trên màn, nhìn đến xuất thần.

“Yên Vũ.” Tuyên phu nhân kêu một tiếng.

Yên Vũ vẫn không có phản ứng.

Lục Bình hơi gấp, khó có được Tuyên phu nhân đồng ý đến, nếu bị tức giận bỏ đi thì làm sao bây giờ.

Nàng ta tiến lên khẽ đẩy vai của Yên Vũ. “Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân? Phu nhân đã tới!”

Yên Vũ giật mình hoàn hồn, chậm chạp quay đầu. Ánh mắt xẹt qua từ trên người Tuyên phu nhân rồi xẹt qua mặt của Lục Bình.

“Phu nhân đã tới!” Lục Bình lại nói một tiếng.

Lúc này Yên Vũ mới dừng tầm mắt ở trên người Tuyên phu nhân.

Sau khi sợ run một hồi, nàng bỗng nhiên vén chăn lên, xoay người muốn xuống giường.

Tuyên phu nhân nhíu mày lui một bước.

“Tuyên phu nhân… Không biết ngài đến đây, đã thất lễ…”

“Miễn đi.” Tuyên phu nhân thấy nàng gầy yếu đến giống như không đứng vững, một trận gió là có thể thổi ngã, bây giờ lại muốn nhún người hành lễ với mình nên vội ngắt lời nàng. “Dìu nàng ta ngồi đi.”

Câu sau là nói với Lục Bình.

Lục Bình liền vội vàng đỡ Yên Vũ ngồi lại trên giường.

“Nghe nói ngươi lúc tỉnh táo lúc mê man, bây giờ nhìn rõ ta là ai, chắc có lẽ tỉnh táo rồi chứ?” Tuyên phu nhân lạnh lùng nói.

Yên Vũ nhíu nhíu mày lại. “Dạ.”

“Tốt. Ta có mấy lời muốn nói với ngươi. Đừng có ta còn chưa dứt lời thì ngươi không biết ta là ai.” Tuyên phu nhân lại nói.

Yên Vũ hung hăng dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho nàng vô cùng tỉnh táo.

“Tuyên phu nhân yên tâm, sẽ không.”

“Ngươi đi ra ngoài.” Tuyên phu nhân nói với Lục Bình.

Lục Bình lo lắng liếc nhìn Yên Vũ, lại thấy Yên Vũ gật đầu với nàng ta. Nàng ta không thể làm gì khác hơn là vừa quay đầu lại, vừa chậm rãi đi ra ngoài.

Giờ đây trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu của ngày trước, bây giờ là hai kẻ thù.

Tuyên phu nhân đứng ở bên giường, toàn thân lạnh lùng.

Yên Vũ dựa vào đầu giường, tái nhợt tiều tuỵ.

Tuyên phu nhân nhàn nhạt nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười một tiếng. “Nhìn cái dạng của ngươi bây giờ, không biết còn tưởng rằng ngươi mới là người bị hại! Bản thân ngươi là người hạ độc hại người ta, lại dằn vặt mình thành bộ dáng này, là muốn cho ai thương hại ngươi đây?”

Yên Vũ bấm lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Ta tự làm tự chịu, không cần bà thương hại.”

“Đúng, ngươi biết rõ Thiệu nhi không bỏ được ngươi, biết rõ hắn để tâm đến cốt nhục trong bụng ngươi, cho nên làm bộ làm tịch bộ dánng nửa sổng nửa chết này để nó không có cách nào hận ngươi, ngay cả thù giết cha cũng có thể không so đo với ngươi. Ngươi thật đúng là người giỏi tính toán.” Giọng của Tuyên phu nhân càng trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn.

Yên Vũ im lặng không nói gì. Nàng tự biết hổ thẹn với Tuyên phu nhân. Trước đây Tuyên phu nhân đối với nàng thương yêu có thừa, giống như đối đãi với con gái ruột của bà ta. Nhưng nàng lại lợi dụng sự tin tưởng của bà ta, mưu hại chồng của bà ta.

Cho dù Tuyên phu nhân đánh nàng mắng nàng, nói lời khó nghe, nàng cũng không thể nói gì hơn.

Tuyên phu nhân thấy nàng không trả lời, hừ lạnh một tiếng. “Có lẽ ngươi cho là ngươi đã báo được thù lớn, không vấn vương lo lắng, tự biết hổ thẹn với Thiệu nhi, hổ thẹn với ta. Sống với áy náy như vậy không bằng chết đi, chết là hết. Ta nói có đúng không?”

Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên phu nhân một chút, cụp mắt xuống, vẫn không lên tiếng.

“Ngươi không để ý đến mạng của mình, cũng không yêu quý mạng đứa bé trong bụng của mình, những điều này ta đều có thể mặc kệ. Nhưng mà trong lòng Thiệu nhi có ngươi, ta chỉ có mình Thiệu nhi là con trai, ngươi tác động đến tim nó như vậy, ta lại không thể nhìn nó đau khổ vì ngươi mà không quan tâm!” Tuyên phu nhân đột nhiên đến gần nàng, cúi người tới. “Ngươi không phải là con gái của Diệp gia sao? Chẳng phải ngươi muốn báo thù sao? Sau khi ngươi hại kẻ thù đã giết cả nhà ngươi, có phải cũng nên biết rõ chân tướng năm đó? Có phải cũng nên biết ngươi rốt cuộc là báo thù cho hạng người gì?”

Yên Vũ nghe vậy bỗng trợn to mắt. “Lời này của Tuyên phu nhân là có ý gì?”

Trên mặt Tuyên phu nhân nứt ra một nụ cười thê lương, giơ tay lên mở hộp gỗ ra, đặt ở trước mặt nàng. “Tự mình ngươi xem đi!”