Yên Vũ

Chương 120: Nàng biết ta có nhiều tuyệt vọng?

Yên Vũ nhíu mày, chứng kiến bộ dáng hiện giờ của Tuyên Thiệu, nàng càng hận bản thân mình hơn so với trước kia.

“Xin lỗi…”

Nàng còn chưa nói dứt lời, Tuyên Thiệu lại thả tay xuống. Quay sang nói với thị vệ Hoàng thành ti ngồi trên lưng ngựa: “Lộ Nam Phi đâu?”

Lộ Nam Phi tung người xuống ngựa, khom người về phía trước.

“Xem vết thương cho nàng ta.” Tuyên Thiệu chỉ chỉ vai nhuốm máu của Yên Vũ.

Yên Vũ theo ngón tay của hắn nhìn một chút. “Không phải là máu của ta, là của Tô Vân Châu, ta không có bị thương.”

Nhưng Lộ Nam Phi không để ý đến nàng.

Tiến lên kéo cánh tay của nàng qua, đầu ngón tay phủ lên mạch của nàng.

Một hồi lâu, ánh mắt Lộ Nam Phi phức tạp nhìn nàng.

Giống như có chút không xác định, lại kềm giữ mạch của nàng, tỉ mỉ chẩn đoán bệnh.

Yên Vũ hoài nghi nhìn hắn. Mình có bị thương không, chẳng lẽ mình không rõ sao?

Lại qua một hồi lâu, Lộ Nam Phi mới để tay xuống.

Rũ mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Cũng khó được Tuyên Thiệu lại có kiên nhẫn chờ ở một bên như vậy, vẫn không thúc giục, không rời đi.

Lộ Nam Phi do do dự dự.

Ngẩng đầu nhìn Tuyên Thiệu một cái.

“Nói tình hình thực tế.” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.

“Dạ.” Lộ Nam Phi trả lời, lại cúi đầu xuống, thấp giọng nói. “Nàng ta…có thai…”

Không chỉ Tuyên Thiệu, ngay cả Yên Vũ cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Có thai?

Nàng? Ai? Mình sao?

Yên Vũ không tự chủ giơ tay lên phủ trên bụng.

Nàng đã nôn khan nhiều ngày, chẳng lẽ không phải vì mùi trong địa lao quá ghê tởm? Không phải bởi vì một đám chuột quá ghê tởm? Không phải bởi vì mùi máu tinh quá mức gay mũi? Không phải vì cảnh tượng trước mặt quá mức chấn động?

Mà bởi vì nàng có thai?

Vì sao sớm không có, mà cố ý đến lúc này…

Vì sao khi nàng đã một lòng chờ chết…

Ông trời cố ý an bài chuyện này để trêu đùa nàng sao?

Tuyên Thiệu cũng ngây ngốc tại chỗ hồi lâu.

Ánh mắt chậm rãi rơi ở trên bụng Yên Vũ.

“Chắc chắn chứ?” Hắn thấp giọng hỏi.

Lộ Nam Phi cứng ngắc gật đầu. “Dạ, đã hơn một tháng.”

Tuyên Thiệu lạnh mặt đứng đó, im lặng hồi lâu, rồi bỗng nở nụ cười.

Nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt tái nhợt của hắn có vẻ rung động lòng người như vậy.

Yên Vũ ngơ ngác nhìn hắn, đã hoàn toàn không biết lúc này nên làm phản ứng gì.

Nhớ tới trước đây thật lâu, hắn nói với nàng: “Nàng sinh đứa con cho ta, chúng ta mới là người một nhà.”

Nàng cũng từng mơ ước nàng cùng Tuyên Thiệu và con, người một nhà sống hạnh phúc.


Thế nhưng, tại sao là bây giờ?

Khi tất cả đã không cách nào vãn hồi?

“Chuẩn bị xe.” Tuyên Thiệu ra lệnh.

Lộ Nam Phi sững sờ, nhanh chóng lên tiếng trả lời. “Dạ.”

Hắn xoay người rời đi, kêu người chuẩn bị xe.

Tuyên Thiệu đứng bên cạnh Yên Vũ, cúi đầu đánh giá nàng.

“Như thế này thật tốt, không phải sao?” Tuyên Thiệu giơ tay lên chạm vào gò má lạnh lẽo của nàng, nói.

Lưng Yên Vũ cứng đờ, trong đầu là một mảnh trống rỗng.

“Bây giờ nàng rất có lý do không thể chết, đó là con của ta, nàng không có quyền quyết định sống chết của nó.” Giọng nói của Tuyên Thiệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn. “Chàng muốn nó?”

Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn lại nàng. Nghe vậy, trong con ngươi đen nhánh cuồn cuộn tức giận. “Đây là dĩ nhiên.”

“Chàng nghĩ, nó nên đến sao?” Giọng của Yên Vũ hơi run. “Ông nội của nó hại chết cả nhà của mẹ nó, mẹ nó lại chính tay giết ông nội của nó bằng thuốc độc… Nó sinh ra sẽ đối mặt với những chuyện này, chàng thật sự nghĩ nó nên đến sao?”

Tuyên Thiệu giơ tay lên nắm lấy cằm của Yên Vũ. Tay hắn thon dài mà mạnh mẽ.

Yên Vũ cảm thấy xương cằm đều muốn bị hắn bóp nát.

“Ông trời khiến cho nó đến, tự có nguyên nhân nó nên đến! Nếu nàng dám có ý đồ gì với nó, ta sẽ đem An Niệm Chi cùng thi thể người phụ nữ trong bức hoạ chém thành muôn mảnh!” Tuyên Thiệu nhìn thẳng nàng, trong đôi mắt trầm đen của hắn là tức giận gần như điên cuồng. “Nàng nghe hiểu không?”

Yên Vũ kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.

Người phụ nữ trong bức hoạ?

Hắn nói là người phụ nữ trong bức tranh vẽ trên tường trong phòng đá dưới tiểu viện gần thập lý đình kia?

Hắn nói là mẫu thân?

Làm sao hắn biết? Hắn đều biết cái gì? Hắn biết di thể của mẫu thân còn hoàn hảo?

Yên Vũ thở mạnh, trong mắt lộ vẻ không tin.

“Đúng, ta đều biết. Cho nên, trước khi làm chuyện gì, nàng nên suy nghĩ kỹ càng hậu quả!” Tuyên Thiệu lạnh lùng đe doạ nói ở bên tai nàng.

Xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Lộ Nam Phi quả nhiên là người hiểu Tuyên Thiệu nhất, ở trong thời gian ngắn như vậy đã chuẩn bị đến chiếc xe ngựa to lớn rộng rãi thoải mái nhất của Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu cúi người kéo Yên Vũ đang nằm ở trên đất lên, toàn thân lên xe ngựa.

“Mang ta đi đâu?” Yên Vũ khẽ hỏi.

Tuyên Thiệu không để ý đến nàng, nói với Lộ Nam Phi: “Hồi phủ.”

Trong lòng Yên Vũ căng thẳng.

Quay về Tuyên phủ, Tuyên Văn Bỉnh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc.

Tuyên phu nhân cũng hận nàng tận xương.

Giờ đây nàng mượn đứa bé trong bụng, lần nữa trở lại cái nhà đã bị một tay nàng huỷ hết này.

Nàng nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu. “Có thể không quay về không? Đi toà nhà chàng mua lúc trước được không?”

Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn nàng. “Nàng sợ đối mặt với cái gì? Sợ lòng hổ thẹn sao? Toà nhà đó là ta chuẩn bị cho người phụ nữ ta yêu nhất. Ta vẫn cho là luôn có một ngày nàng sẽ cam tâm tình nguyện cùng ta vào ở, hưởng phúc con cháu…”

Yên Vũ nghe vậy, tim đau đớn giống như bị một con dao bén nhọn đâm.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong xe ngựa có hương hoa lan, tràn ra từ lư hương bằng đồng điêu khắc rỗng hoa văn quấn quanh.

Nhàn nhạt, rất dễ chịu, cũng rất an thần.

Nhưng Yên Vũ chỉ cảm thấy mùi hương này đặc biệt khiến nàng áp lực.

Nàng còn nhớ lần đầu tiên gặp Tuyên Thiệu ở Xuân Hoa lâu, bị hắn xem như kẻ hiềm nghi, không nói tiếng nào lôi lên xe ngựa, trong xe của hắn cũng đang xông loại hương này.

Tựa như chuyện trước kia không bao lâu, lại tựa như thời gian cách rất lâu.

Xe ngựa giống vậy, hương hoa lan giống vậy, tiếng bánh xe nghiền qua đá xanh trên đường giống vậy. Nhưng mà vật còn người mất, thế sự xoay vần.

Bọn họ đã không trở lại được nữa rồi.

Không trở lại như lúc ban đầu được nữa.

Còn nhớ hai tay của nàng phủ lên đầu gối của hắn, thể hiện tự nhận là nụ cười quyến rũ nhất, thừa nhận là mình muốn quyến rũ hắn.

Còn nhớ hắn cười khinh thường, nhấc chân đá văng nàng ra, nói chút bản lãnh này mà cũng dám lấy ra mất mặt.

Gặp nhau giữa một trận tính toán không vui như vậy, nhưng khiến cho bọn họ đều lạc trong chân tình với nhau, không còn cách nào quay đầu lại.

Bây giờ vẫn còn muốn dằn vặt dây dưa tiếp.

Yên Vũ giơ tay lên đỡ bụng dưới. Nơi đó yên lặng, hoàn toàn không cảm thấy được một sinh mạng tồn tại.

Yên Vũ cứ như vậy bị mang về Tuyên phủ, trở lại trong viện, nơi không thể quen thuộc hơn được của nàng và Tuyên Thiệu.

Mọi thứ trong viện đều như cũ, không có gì thay đổi cả.

Cây chuối tây trong đình viện vươn cành lá rộng lớn. Ánh trăng vừa mới lộ ra khỏi tầng mây chiếu sáng, lặng im không tiếng động.

Lá trúc bên đường cắt ánh trăng thành những bóng nhỏ đu đưa, rơi xuống đầy đất im lìm vắng vẻ.

“Thiếu, thiếu phu nhân…” Lục Bình nghe được tiếng động liền ra đón.

Trông thấy Yên Vũ bị Tuyên Thiệu ôm vào trong ngực, rất sững sờ.

Lại nhìn thấy vết máu trên người nàng, ngửi được mùi máu tanh ập vào mặt, hơi biến sắc.

“Thiếu phu nhân, người có khoẻ không?”

Yên Vũ nhìn nàng ta một cái, nghĩ đến Tô Vân Châu mọi khi cùng xuất hiện với Lục Bình, hầu hạ hai bên, trong lòng đau đớn một trận. Nàng rũ mắt, không nói tiếng nào.

Tuyên Thiệu bế nàng vào phòng chính, phân phó Lục Bình mang quần áo tới, kêu người chuẩn bị nước ấm.

Yên Vũ ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn hắn.

Trong mắt như có cái bóng của hắn, vừa tựa như cả người đều rơi vào hồi ức, hồi lâu cũng không chớp mắt một cái.

Đến khi nước ấm đã chuẩn bị xong, Tuyên Thiệu kêu nàng đi tắm.

Nàng chỉ ngơ ngác ngồi đó, không phản ứng chút nào.

Tuyên Thiệu cũng không nói nhiều, tự mình ra tay, cởi bỏ từng cái áo của nàng.

Chỉ mấy ngày không gặp, nàng lại tựa như đã gầy rất nhiều. Da thịt trắng loáng nhưng có vẻ vàng vọt.

Đầu chân mày hắn cau lại. “Sau này nàng không còn một mình nữa, cho dù nàng không muốn sống cũng không thể liên luỵ đến đứa con trong bụng nàng.”

Yên Vũ ngơ ngác nhìn hắn một cái, yên lặng gật đầu.

Hắn bế nàng trần trụi từng bước đi vào gian phòng tắm ở đằng sau.

Để nàng vào trong thùng nước tắm.

Nàng nâng tay lên muốn gột đi mùi máu tanh trên người mình. Không biết là đói quá lâu, quá mức suy yếu, hay là một đêm quá nhiều kích thích, nàng đã hoàn toàn không còn tâm sức. Tay nâng lên từ trong nước không ngừng run rẩy, vài lần tuột xuống khỏi vai.

Tuyên Thiệu đứng bên cạnh thùng nước, vẫn yên lặng nhìn nàng.

Chợt thấy nàng mềm nhũn, cả người ngã vào trong thùng tắm tràn đầy nước ấm.

Hắn lập tức bước nhanh đến, kéo nàng lên từ trong nước.

Nhưng nàng vẫn không khỏi uống mấy ngụm nước.

Mặc dù Tuyên Thiệu vẫn mặt lạnh, nhưng chịu đựng tính khí của mình, đích thân bắt tay lau rửa cho nàng.

Sau khi Yên Vũ tắm rửa, trên người lại thật nhẹ nhàng khoan khoái.

Tuyên Thiệu cũng đã người đầy mồ hôi.

Hắn thay quần áo sạch sẽ cho nàng, đặt nàng lên giường, kéo chăn đắp kín cho nàng.

Bận rộn cả đêm, lúc này đằng đông đã từ từ lộ ra tia sáng yếu ớt.

Yên Vũ thấy Tuyên Thiệu trên cằm lún phún râu, đầy mệt mỏi, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tuyên Thiệu sắp xếp cho nàng xong, ngồi ở bên giường nhàn nhạt nói: “Không nên nghĩ cái gì cả, sinh hạ đứa bé này… thật tốt.”

Yên Vũ động đậy môi, nhưng trước khi hắn đứng dậy rời khỏi phòng cũng không thể nói ra một câu.

Nàng nghe thấy Tuyên Thiệu ra sân, cưỡi lên ngựa, lại ra khỏi phủ.

Dần dần đi xa, không nghe được.

Nàng đã trở lại. Những người đi cứu nàng tối hôm qua đâu? Tần Xuyên đâu?

Tô Vân Châu… cũng không về được nữa…

Lệ theo khoé mắt của nàng không tiếng động chảy xuống.

Vì sao Tô Vân Châu phải đẩy nàng ra, vì sao nàng ta phải đi cản mũi tên kia…

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thấy ánh lửa ngút trời của phủ thừa tướng, thấy cha mẹ giãy dụa trong ánh lửa.

Thấy Tuyên Văn Bỉnh hộc máu ngã xuống đất, thấy Tuyên phu nhân chỉ mặt nàng mắng lòng lang dạ sói…

Thấy một mũi tên phóng tới, sẽ xuyên qua ngực của nàng, nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sẽ chết liền thả lỏng. Chết đi, tất cả đều kết thúc.

Nhưng trên mặt đột nhiện bị bắn lên dịch thể ấm áp, nàng mở mắt ra, thấy Tô Vân Châu chắn ở trước trước nàng, chặn mũi tên bay tới kia.

Nàng nhìn thấy máu đỏ tươi ướt sũng toàn thân Tô Vân Châu.

Nàng thấy Tô Vân Châu cười rồi ngã xuống. Máu chảy xuống đất, đầy trên giày, góc áo, chân của nàng…

Máu đỏ thắm tựa như muốn bao phủ cả người nàng…

Nàng nhìn thấy Tần Xuyên cầm kiếm từ đằng xa chạy tới, lớn tiếng gọi tên Tô Vân Châu…

“Vân Châu… Tô Vân Châu…”

Yên Vũ chợt ngồi dậy từ trên giường.

Lục Bình đẩy cửa đi vào. “Thiếu phu nhân, người thức rồi?”

Yên Vũ thở mạnh, trên trán rịn đầy mồ hôi. Nàng nhìn xuống dưới thân của mình, muốn nhìn xem có phải máu đã bao phủ lên.

Nhưng chỉ thấy chăn bông ấm áp, sạch sẽ.

“Tô Vân Châu…” Yên Vũ lẩm bẩm nói.

“Hôm qua Vân Châu đã rời đi, đến bây giờ còn chưa trở về, cũng không biết nàng ta đã đi chơi ở đâu? Lần này trở về, xem ta có mắng nàng ta một trận hay không!” Lục Bình khẽ cười, nói.

Yên Vũ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Bình.

Đúng rồi, hôm qua Tô Vân Châu rời đi, tối hôm qua nàng ta và Tần Xuyên cùng đi địa lao cứu nàng, sau đó cản mũi tên cho nàng… Không về được nữa rồi…

Yên Vũ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ một chút. Ánh mặt trời đặc biệt sáng rỡ.

Giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Tỉnh mộng, tất cả đều kết thúc.

Yên Vũ giơ tay lên bưng kín mặt.

Tỉnh mộng, tất cả đều không trở lại được.

Chợt có cảm giác buồn nôn dâng lên, nàng nằm ở mép giường nôn khan vài cái.


Đã lâu rồi chưa có ăn, không thể nôn ra được cái gì cả.

Lục Bình khẩn trương tiến lên, nhẹ vuốt sau lưng cho nàng.

“Thiếu phu nhân, công tử kêu người chuẩn bị thuốc an thai ngừng ói cho người, người ngồi dậy uống một chút nhé?” Lục Bunhf vừa vỗ nhẹ lưng của nàng, vừa nói.

Yên Vũ chậm rãi gật đầu.

Chuyện mình có thể làm bây giờ là sinh ra đứa bé này cho Tuyên Thiệu phải không?

Nếu coi như hắn để ý đến đứa bé này như vậy, nàng không muốn làm trái tâm ý của hắn. Mặc kệ tương lai đứa bé phải đối mặt với cái gì, bọn họ cần phải sinh nó ra phải không?

Nếu ông trời an bài đứa bé đến vào lúc này thì nhất định là có dụng ý phải không?

Yên Vũ không kháng cự, dựa vào tay của Lục Bình, nuốt xuống bụng chén thuốc nồng nặc. Thuốc đắng, Lục Bình đã sớm chuẩn bị mứt hoa quế cho nàng. Không ăn vào một miếng mứt, cái cảm giác buồn nôn lại dâng lên.

Yên Vũ cố gắng kềm chế, nhưng thân thể hết lần này đến lần khác muốn đối nghịch với nàng. Nàng nhịn đến nước mắt đều chảy ra. Nằm ở mép giường ói liên tục, chén thuốc vừa uống vào thoáng cái bị ói ra sạch sẽ.

“Đi, đi nấu một chén nữa.” Yên Vũ nhận lấy khăn tay trong tay Lục Bình, vừa chậm môi vừa phân phó.

“Dạ.” Lục Bình sai người thu dọn sạch sẽ trên đất, lại phân phó phòng bếp nhỏ nấu thuốc lần nữa.

Lúc trở lại, thấy Yên Vũ giùng giằng đang muốn xuống giường.

Nàng ta vội vàng tiến lên. “Thiếu phu nhân, thân thể người suy yếu, nên nằm ở trên giường ạ? Người có việc thì phân phó nô tỳ là được.”

Nhưng Yên Vũ khoát tay nói: “Có lẽ là nằm lâu cho nên thuốc vừa vào bụng liền ói ra, ngồi lên, không nằm ở đằng kia có lẽ sẽ khá hơn chút.”

Lục Bình nghe vậy, cảm thấy có lý, liền mặc quần áo tử tế cho Yên Vũ, đỡ nàng đi tới phòng ngoài ngồi.

Yên Vũ ngồi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt thỉnh thoảng biến thành màu đen. Cảm giác buồn nôn xông tới từng trận, nàng đều tận lực kềm chế.

Thuốc nhanh chóng được dâng lên.

Lục Bình chuẩn bị xong mứt ở trên bàn, thổi nguội chén thuốc, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Yên Vũ. “Chủ tử, nếu không người uống chậm một chút, uống một nửa trước, nghỉ một chút lại uống một nửa kia?”

Bộ dạng Yên Vũ không ngừng nôn mửa thật sự khiến người ta run sợ, giống như muốn ói ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng.

Yên Vũ chậm rãi gật đầu, giơ tay lên nhưng bưng không xong chén thuốc.

Không thể làm gì khác hơn là vẫn dựa vào tay của Lục Bình, nuốt xuống từng ngụm thuốc.

Lần này nàng chỉ uống một nửa, Lục Bình liền bỏ chén xuống, đưa mứt lên.

Yên Vũ mới vừa ngậm mứt vào trong miệng, cái cảm giác buồn nôn liền dâng lên không nén được.

Hai tay nàng che miệng lại, liều mạng muốn nhịn lại cảm giác này.

Nàng biết tình trạng thân thể của mình hiện giờ không tốt, thật không tốt, bất lợi cho phát triển em bé.

Bây giờ nàng đã mang thai hơn một tháng, em bé cầm một cơ thể mẹ khoẻ mạnh để nó phát triển.

Nàng nhất định phải nhịn xuống… Nhất định phải nhịn xuống vì em bé, vì Tuyên Thiệu…

Lục Bình đứng ở một bên nhìn bộ dạng nàng cực khổ nhịn, viền mắt hơi ẩm ướt.

Nàng ta thấy gương mặt trắng bệch của Yên Vũ nghẹn trở nên đỏ bừng, trong bụng cũng cảm thấy đau lòng khổ sở.

Lại chợt thấy Yên Vũ hơi nghiêng người, nước thuốc đen đặc phun ra từ trong mũi của nàng.

Nàng sặc đến hai mắt lưng tròng. Nàng bỏ tay ra, vịn lấy cạnh bàn để chống đỡ thân thể mình không bị ngã xuống.

Thuốc có thể nhịn được nửa ngày lại toàn bộ trào lên từ trong miệng mũi.

Nôn cạn chén thuốc, nhưng nàng vẫn không dừng lại được nôn mửa.

Mãi đến khi nôn ra mật đắng cùng với một ít tơ máu mới coi như hơi dịu lại.

Lục Bình vừa vuốt lưng của nàng vừa lau trên tay, trên mặt cho nàng.

Yên Vũ thở dài một tiếng, đưa tay lấy chén thuốc còn dư lại phân nửa.

Lục Bình lập tức giật lấy. “Chủ tử, chúng ta không uống nữa, không uống nữa! Được không?”

Nàng ta thật sự sợ, nhìn thấy Yên Vũ vất vả nhịn như vậy nhưng vẫn không tránh được nôn mửa thành cái dạng kia. Bây giờ nàng ta nhìn không nổi nữa.

Yên Vũ cụp mắt, nhìn bụng bằng phẳng của mình. “Không uống thuốc, được sao…”

“Chủ tử nôn dữ dội như vậy, uống vào cũng vô dụng. Nô tỳ đi bẩm báo với công tử, nhất định còn có biện pháp khác.” Lục Bình ôm thật chặt chén thuốc ở trong tay, nói.

Yên Vũ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ nàng ta khẩn trương, hơi cười cười. “Được, nhất định sẽ có biện pháp khác.”