Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 56

Đại môn rất nhanh liền mở. Một phó dịch trẻ chừng mười bảy mười tám tuổi từ sau cửa ló đầu ra, cao thấp đánh giá hai người vài lần, mới nói: “Nhị vị tới đây có điều gì sao?”

Tiêu Di nghe hắn hỏi như thế, không khỏi lặng đi một chút, chính mình rời khỏi nhà năm năm, thậm chí ngay cả phó dịch trông cửa đều không còn nhận thức mình nữa sao? Y lo nghĩ, nói: “Xin hỏi Cửu thiếu gia ở đâu?”

“Cửu thiếu gia?” Phó dịch kia nhăn lại mi: “Ngươi tìm lầm người rồi, nơi này chúng ta không có Cửu thiếu gia nào cả.”

Tiêu Di lại sửng sốt: “Sao có thể như vậy? Ta nói chính là nhi tử thứ chín của lão gia nhà các ngươi, do Tứ phu nhân sinh ra. Nếu là hắn đang ở đây, phiền tiểu ca thay ta nói một tiếng.”

Phó dịch kia lắc đầu: “Vị công tử này, ngươi thật sự đi nhầm chỗ rồi. Lão gia nhà ta tổng cộng chỉ có hai vị phu nhân, ba vị thiếu gia, ở đâu ra Tứ phu nhân, Cửu thiếu gia? Mời ngài trở về đi.” Hắn thấy Tần Nguyệt Miên cùng Tiêu Di hai người đều ăn mặc thập phần danh giá, bởi vậy tuy rằng bọn họ chắc chắn đi nhầm, nhưng vẫn là khách khí đáp lời.

Tiêu Di lần này thực sự ngốc trụ, ngừng một lúc lâu, mới nói: “Tiểu ca, lão gia nhà ngươi họ Tiêu đúng không?”


Phó dịch kia bỗng nhiên lộ ra vẻ tỉnh ngộ: “Nguyên lai công tử là muốn tìm Tiêu gia Cửu thiếu gia trước đây. Bọn họ đã dọn đi rồi. Năm trước lão gia nhà ta đã mua lại căn nhà này.”

“Sao lại thế? Đây chính là tổ trạch Tiêu gia, cơ nghiệp mấy trăm năm, thế nào nói bán liền bán?”

“Ta đây cũng không biết được, ta chỉ là hạ nhân mà thôi.”

“Kia ngươi có biết bọn họ dọn đến nơi nào không?”

Phó dịch kia áy náy lắc lắc đầu, đóng cửa lại.

Tiêu Di có điểm mờ mịt nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt, không biết phải làm sao mới tốt. Tổ trạch Tiêu gia cư nhiên bị bán đi, việc này ở trong lòng y vốn là tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Đối với người Tiêu gia mà nói, vinh dự của gia tộc là cao hơn hết thảy, coi như bí mật làm nhiều ít sự tình mờ ám, nhưng chí ít ở bên ngoài vẫn còn muốn duy trì thể diện cùng tôn nghiêm của võ lâm đệ nhất thế gia. Hiện tại, lại có thể ngay cả tổ trạch đều bán, này… Chẳng lẽ là Tiêu gia thật sự suy tàn rồi sao?


Y hoảng hốt quay đầu lại, hỏi Tần Nguyệt Miên: “Đây là chuyện gì? Ngươi sớm đã biết ư?”

Tần Nguyệt Miên đau lòng mà đem y kéo vào lòng, Tiêu Di trong lòng hỗn loạn, lại không có phản kháng. Tần Nguyệt Miên nói: “Ta cũng là đến nơi này mới biết được. Nguyên bản ta tuy rằng nghe nói sau khi phụ thân ngươi chết, tình trạng Tiêu gia từ lâu đã không lớn bằng lúc trước, nhưng là nghĩ đến sấu tử lạc đà bỉ mã đại (lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa => méo mó có còn hơn không), không đến mức rơi vào tình cảnh thế này. Ai ngờ, sau khi đến nơi đây nghe ngóng, tổ trạch Tiêu gia đã bán. Ta nhiều cách hỏi thăm tăm tích Bát đệ Cửu đệ ngươi, nhưng mà tử đệ Tiêu gia lưu lạc tứ phương, nhất thời nửa khắc cũng không tìm thấy người.”

Tiêu Di dựa ở trong ***g ngực hắn, thở dài: “Thật không ngờ, Tiêu gia thế nhưng lại bị lụi bại nhanh như vậy. Ta trước đây còn tưởng rằng Tiêu gia vĩnh viễn sẽ không bị thất thế.”

Tần Nguyệt Miên an ủi: “Có thịnh tất có suy, đây cũng chỉ là chuyện thường.” Trong lòng lại nói, Tiêu gia quả nhiên tội ác chồng chất, mặc dù mình tha bọn chúng một mạng, lại như cũ gặp ác báo, thật sự hả lòng hả dạ.

Tiêu Di ở trong lòng hắn than thở một trận, thủy chung vẫn không thể tiêu tan. Tần Nguyệt Miên không thích y đem tâm tư đều đặt ở chuyện này, nhân tiện liền nói: “Ta nghe nói hôm nay, trên đường lớn phía trước sẽ có chợ phiên, chúng ta cùng đi xem xem thế nào?”

Tiêu Di nghe được, thực sự có hứng thú, nói: “Ta ngày trước thích nhất là đi chợ phiên đó, đáng tiếc cha chỉ luôn bắt ta luyện võ. Nếu theo đại ca nhị ca chuồn đi, chẳng những sẽ bị bọn họ cười nhạo, trở về bị phạt tất nhiên cũng là ta. Kỳ thật, khi đó ta cái gì cũng không mua nổi, bất quá chỉ đi nhìn qua mà thôi. Thật sự có điểm hoài niệm.”

Tần Nguyệt Miên cười cười: “Ta cùng ngươi đi dạo chơi, xem có cái gì tốt, ta mua tặng ngươi.” Nói xong, kéo lấy tay Tiêu Di hướng đầu cầu náo nhiệt phía trước mà đi