Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 45

Tuy nhiên, Tiêu Di đã đau đến không có chút cảm giác nào, tầm mắt y đã dần mơ hồ, đương nhiên cũng không nghe rõ Tiêu Thầm đến tột cùng là nói cái gì, y chỉ có thể cảm nhận được thống khổ mà thôi.

Tiêu Thầm thấy y không thèm nhìn mình, mặc dù biết là do đau đớn, nhưng cũng không khỏi cảm thấy có phần mất hứng. Hắn nhìn Tiêu Di cố nén đau nhức, tuy rằng đã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, lại như cũ không chịu rên rỉ ra tiếng, y sinh ra hèn mọn như vậy cư nhiên lại kiên cường thế này.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, hóa công tán chỉ có thể loại trừ một thân nội lực của Tiêu Di, lại không thể khiến cho y ngày sau lại có thể luyện võ. Sau này nếu y sống ở Trầm Nguyệt Tông, luyện tuyệt thế võ công tà giáo, nếu như hướng chính mình trả thù thì phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn phát lạnh, nhìn Tiêu Di, một ác niệm dần dần dâng lên trong lòng.

Hắn đột nhiên rút ra đại đao bên hông một tên thị vệ, đi đến phía trước Tiêu Di. Mũi chân hắn đá lên người Tiêu Di, Tiêu Di lại chỉ có thể thấy được một cái bóng mơ hồ ở trước mặt, càng không nói đến việc phản kháng.

Tiêu Thầm đắc ý mà âm trầm cười, đại đao trong tay đột nhiên giơ lên, lưỡi đao hướng xuống phía dưới, dùng hết khí lực toàn thân mà đâm Tiêu Di.


Tiêu Di phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét này làm mấy tên thị vệ nghe xong, cũng không khỏi cảm thấy phía sau lạnh cả người, có chút mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy). Tiêu Thầm lại vừa lòng cười. Xương bả vai Tiêu Di đã bị hắn đâm đứt, từ nay về sau cho dù có thể luyện võ, nhưng cũng không cách nào sử dụng lực, Tiêu Di muốn luyện tuyệt thế võ công gì cũng không thể.

Hắn quay đầu hướng thị vệ nói: “Được rồi, không nghe thấy Đại phu nhân mới vừa nói cái gì sao? Đem y đuổi ra ngoài cho ta, đừng ở chỗ này làm nhiễm bẩn Tiêu gia, vạn nhất lại như lúc nãy hét ầm lên, hù dọa mọi người, như thế nào được?”

“Nhưng mà… Lục thiếu gia y ──” thị vệ do dự một chút. Dẫu sao, Tiêu Di bây giờ nhìn cũng như người đã chết, ngay cả giãy dụa cũng không có, chỉ là thỉnh thoảng co rúm một chút, bên ngoài lại âm trầm trầm, xem ra sắp mưa, hiện tại đem Tiêu Di đuổi ra ngoài, y chẳng phải là không có đường sống nữa sao?

Tiêu Thầm xen lời: “Cái gì mà Lục thiếu gia? Tạp chủng này đã bị đuổi khỏi Tiêu gia, các ngươi còn xưng hô với y như vậy, lại còn bênh vực, không biết là có ý gì đây?”

Bọn thị vệ đều chấn động, vội vàng đưa Tiêu Di nhấc lên, hướng ngoài cửa mà đi.

Tiêu Di lúc này tựa hồ đã không còn cảm giác, chỉ có thể tùy ý bọn họ định đoạt.


Tiêu Thầm nhìn bọn thị vệ đem người đi ra ngoài, lộ ra một tiếu dung thỏa mãn đắc ý, ngâm nga điệu hát, đi ra cửa, chỉ cảm thấy cước bộ thoáng cái nhẹ nhàng hơn, một bên lại nghĩ giờ không có Tiêu Di cản trở, hôm nay nhất định phải tìm tiểu nha hoàn của lão tứ hảo hảo vui vẻ mới được.

Mấy thị vệ đem Tiêu Di theo bên cửa nâng ra ngoài, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất bên tường, liếc nhìn nhau một cái, đều có phần do dự.

Một người nói: “Chúng ta liền như thế đi sao?”

Người kia nói: “Ngươi còn muốn thế nào? Nhanh hướng Đại phu nhân báo cáo, coi như làm xong chuyện này, đừng ở đấy bàn tán nữa.”

Người lúc trước lại quay đầu nhìn nhìn: “Trước đây, Lục thiếu gia đối với chúng ta cũng không bạc, chúng ta cứ như vậy để y ở đây, thật sự là tâm không đành.”

Một thị vệ khác vỗ vỗ vai hắn:”Lương tâm trọng yếu hay là mạng trọng yếu đây?” Liền quay trở lại Tiêu phủ.

Thị vệ trước chần chờ một chút, nhìn sắc mặt trắng xám của Tiêu Di, cắn chặt răng, cởi áo khoác che trên người Tiêu Di, cũng vội vàng ly khai.