Yên Hoa Tuyết

Chương 2

Mười năm trước.

Trước Phỉ Anh cung, Tham Hãn trẻ tuổi ngọt ngào ôm lấy Trữ Sính Viễn đứng sóng vai cạnh hồ sen. Hắn lúc ấy hai mươi tuổi, có thể coi như là người có tương lai sáng lạng nhất trên đời. Thân là trưởng nam của hoàng đế, Tham Hãn từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như thái tử, hơn nữa chính bản thân hắn cũng phi thường xuất sắc, các hoàng đệ dù không cam tâm cũng phải đành cam chịu. Càng làm cho hắn vui mừng hơn chính là, ba tháng trước, hắn rốt cục chịu không được hướng Trữ Sính Viễn thổ lộ tâm tình. Nhờ trời thương xót, Trữ Sính Viễn lại có thể tiếp nhận tình cảm cấm kị của hắn. Đối Tham Hãn mà nói, lúc Trữ Sính Viễn xấu hổ mỉm cười gật đầu, so với ngôi vị hoàng đế càng làm cho hắn vui sướng gấp trăm lần.

Trữ Sính Viễn mỉm cười, tựa vào vai Tham Hãn, cảm thụ tình yêu nồng cháy sâu đậm của Tham Hãn. Hắn thật may mắn, không phải sao? Từ nhỏ đã bị tuyển vào cung làm thư đồng cho Tham Hãn, phụ thân hắn từng lo lắng cảnh cáo hắn nhất định phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi. Dù sao Tham Hãn rất có thể sẽ là Hoàng Thượng tương lai. Gần vua như gần cọp, cho dù là hoàng tử cũng rất khó ở chung. Hắn bất an lo sợ vào cung,nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, Tham Hãn đối hắn vô cùng tốt, chưa từng dùng thân phận hoàng tử áp bức hắn. Tham Hãn đối xử với hắn như huynh đệ bằng hữu. Trong cuộc sống hằng ngày lại tôn trọng bảo vệ, quan tâm săn sóc làm mọi người đối hắn đều hâm mộ ghen tị không thôi. Mấy tháng trước, Tham Hãn lại đột nhiên hướng hắn thổ lộ tình cảm. Trong khoảnh khắc đó, hắn không ngờ chính mình lại không có cảm giác ghê tởm. Tuy rằng kinh ngạc vì bị nam tử thích, nhưng đối phương lại là Tham Hãn a. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tham Hãn – người thân thiết nhất của hắn, biết Tham Hãn yêu hắn, tự đáy lòng hắn đột nhiên mơ hồ hiện lên một tia ngọt ngào. Khi đó, hắn giống như ma xui quỷ khiến, gật đầu tiếp nhận. Về sau, hắn thường mường tưởng, kỳ thật hắn cũng là thích Tham Hãn. Nếu không, hắn sẽ không xúc động mà chấp nhận một tình cảm cấm kỵ không có tương lai như thế. Thân là hoàng tử, Tham Hãn nhất định phải lập phi, mà tương lai hắn lại là gì đây? Nhưng cái khoảnh khắc kia, nhìn thấy ánh mắt Tham Hãn nóng bỏng mà bất an, hắn đã quên hết mọi sự, thầm nghĩ phải thay Tham Hãn xua đi chỗ bất an đó.

“Sính Viễn, ta có việc muốn nói với ngươi.” Tham Hãn vịn bả vai Trữ Sính Viễn, làm cho hắn đối mặt chính mình, nghiêm túc nói.

“Chuyện gì a? Lại nghiêm trọng như vậy?” Trữ Vính Viễn thu lại nụ cười, khó hiểu nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tham Hãn. Trong trí nhớ, Tham Hãn rất hiếm khi nghiêm túc như thế, nhất là với hắn, cơ hồ cho tới bây giờ đều là khuôn mặt tươi cười đón chào.

“Ngươi có biết, lão sư của cửu đệ mấy ngày trước có đại tang nên đã hồi hương, phụ hoàng lệnh ta tìm một sư phó khác cho hắn. Ta đã đề cử ngươi với phụ hoàng. Phụ hoàng cũng đồng ý, có thể vài ngày sau sẽ hạ chỉ.”

“Tại sao?” Trữ Sính Viễn nhíu mày, khó hiểu nhìn Tham Hãn. Cửu hoàng tử Tham Duật nổi tiếng phóng túng, lại được hoàng thượng yêu quí thâm sâu không thể đắc tội. Tham Hãn làm sao lại bảo hắn đi làm một việc không thể có kết quả tốt như thế này?

“Ta biết khó xử ngươi, nhưng ta cũng không có cách nào khác.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Trữ Sính Viễn quan tâm hỏi, Tham Hãn tuy rằng sủng hắn, nhưng hắn dù sao cũng là ngoại thần, nhiều chuyện trong cung hắn không biết. Nhưng là Tham Hãn thân phận địa vị luôn luôn lừng lẫy, sao lại có chuyện làm hắn khó xử?

“Phụ hoàng có thể sẽ lập thái tử.”

“Tốt lắm a, ngươi cũng đã hai mươi, cũng nên củng cố địa vị.”

Trữ Sính Viễn vui sướng cười, hắn thiệt tình vui cho Tham Hãn, hắn biết Tham Hãn hùng tâm chí lớn.


“Người phụ hoàng muốn lập không phải là ta, là cửu đệ.” Tham Hãn thản nhiên nói.

“Sao lại thế được?” Trữ Sính Viễn kinh hãi thất sắc, ôm lấy Tham Hãn, vội vàng hỏi: “Ngươi đã sớm được triều đình và dân chúng cao thấp ngấm ngầm đồng ý là thái tử, mấy năm nay ngươi giúp đỡ xử lý quốc sự chưa bao giờ sai lầm, bệ hạ làm sao lại nghĩ đến lập cửu hoàng tử? Hơn nữa Cửu hoàng tử mới mười lăm tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Bệ hạ hồ đồ sao?”

“vậy thì sao?” Tham Hãn cười khổ, vịn bả vai Trữ Sính Viễn. “Ngươi cũng biết từ lúc Vân phi vào cung vẫn luôn chiếm được độc sủng, phụ hoàng chẳng những vì nàng xây dựng Tiêm Vân cung, còn đặc biệt cho phép cửu đệ cùng mẫu phi ở chung. Cửu đệ vốn thông minh đĩnh ngộ, hơn nữa ngày ngày bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng yêu thích hắn đến tận xương tủy. Ta nghe thủ hạ hồi báo, phụ hoàng đã có ý lập Tham Duật làm thái tử,

“Nhưng các đại thần sẽ không đồng ý.”

Trữ Sính Viễn nhíu mày, trong đầu hiện ra diện mạo cửu hoàng tử Tham Duật. Vân phi có thể chiếm độc sủng ở hậu cung mỹ nữ vô số, đương nhiên là dung mạo tuyệt thế. Tham Duật cơ hồ hoàn toàn thừa kế sắc đẹp của mẫu thân, lại thừa kế sự cao quý uy nghiêm của hoàng tộc từ phụ thân. Trữ Sính Viễn dù là thư đồng, cũng không thể vào hậu cung. hắn chỉ gặp qua Tham Duật vài lần ở yến hội. Tuy là vội vàng thoáng nhìn cũng không khỏi kinh ngạc vì tuyệt thế dung mạo của hắn. Tham Duật là loại làm cho người ta gặp một lần sẽ không bao giờ quên.

“Phụ hoàng khăng khăng làm theo ý mình, ai cũng không có biện pháp can ngăn.”

Sầu lo trên chân mày Tham Hãn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như thái tử, giữa các huynh đệ trong cung, hắn đương đương xuất chúng. Từ nhỏ hắn chỉ biết cái vị trí cao cao tại thượng kia sẽ là của hắn. Hắn cũng khát khao biểu hiện. Không ngờ hiện giờ đột nhiên có người muốn cướp đi vị trí kia, một thiếu niên cao ngạo như hắn làm sao cam tâm được? Hơn nữa, vị trí kia đại biểu cho quyền lực tối cao vô thượng, đối với Tham Hãn hấp dẫn vô cùng. Tham Hãn không thể kháng cự, hắn phải quân lâm thiên hạ, ngôi vị hoàng đế là của hắn! Hắn tuyệt đối không cho phép có người đoạt đi nó từ tay hắn.

Trữ Sính Viễn nhíu mày trầm tư. Chích xác, nếu bệ hạ quyết tâm phải lập Tham Duật làm thái tử, ai cũng không ngăn cản được. Chính là, nếu thật sự như vậy, Tham Hãn phải làm sao đây?

“Vậy giờ ngươi tính làm gì? Muốn ta làm cái gì sao?”

Trong nháy mắt, Trữ Sính Viễn hạ quyết tâm. Không cần biết phải trả giá thế nào, hắn sẽ loại bỏ tất cả chướng ngại ngăn trở Tham Hãn xưng đế.

“Ngươi trước qua chỗ Cửu đệ, lấy được hắn tín nhiệm rồi nói sau. Bất luận thế nào, bên cạnh Cửu đệ có người của ta sẽ dể làm việc rất nhiều”

“Được.” Trữ Sính Viễn đáp ứng. Ngay lúc đó đột nhiên chợt khởi một trận gió thu, nước ao gợn sóng tầng tầng, lòng Trữ Sính Viễn chợt nổi lên một điềm bất lành. Nhưng ở trong lòng ngực Tham Hãn, hắn liền mau quên.

Hoàng đế quả thật có ý lập Tham Duật làm thái tử. Sinh trưởng ở hoàng tộc, hoàng tử tám tuổi chuyển ra ngoài cung sống, phụ tử muốn gặp lại còn phải truyền báo, một tháng có thể gặp một lần đã là may mắn. Thế nên tình cảm cũng tự nhiên lạnh nhạt đi. Nhưng bỏi vì quan hệ với Vân Phi, Tham Duật vẫn được giữ lại trong cung dưỡng dục, cơ hồ ngày ngày ở cạnh hoàng đế,. Hơn nữa Tham Duật thật sự thông minh trí tuệ, quả quyết giỏi giang. Tuổi còn nhỏ đã thấp thoáng khí chất quân vương. Hơn nữa hắn lại là đứa con hoàng đế yêu thương nhất. Dõi theo Tham Duật dần dần lớn lên, ý nghĩ lập Tham Duật làm thái tử trong đầu hoàng đế lại càng dứt khoát.


Hoàng đế không hề nói ra ý định này với bất kì ai. Nhưng, đã là người, một khi có ý định gì đều khó tránh khỏi thoáng lộ ra lúc lơ đãng. Người bên cạnh hoàng thượng cũng không phải ngu dốt. Hơn nữa bọn hắn đều luôn nhờ vào phỏng đoán tâm tư mà sống. Vì thế, rất nhanh Tham Hãn cũng đã biết chuyện này, ra quyết định ứng biến trong thời gian ngắn nhất: Đem Trữ Sính Viễn đưa đến bên cạnh Tham Duật. Mà hoàng đế cũng biết tài hoa của Trữ Sính Viễn, một bên muốn thay Tham Duật tìm một lão sư giỏi giang, một bên hắn cũng hy vọng Trữ Sính Viễn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Tham Duật trong tương lai.

Vì thế, theo tâm tư của mỗi người, Trữ Sính Viễn trở thành lão sư của Cửu hoàng tử Tham Duật.

Về sau, Trữ Sính Viễn thường nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó Tham Duật bất quá chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng khí chất trời sinh đã muốn áp trụ mọi người. Hắn cũng không ngoại lệ bị Tham Duật làm kinh sợ. Càng thật không ngờ Tham Duật lại yêu hắn. Giống như tạo hóa trêu người, như Tham Hãn, Tham Duật cũng yêu Trữ Sính Viễn, yêu người nam tử khó đến được tâm —- hai mươi tuổi đã được phong làm thái tử thị lang – Trữ Sính Viễn.

Có phải hay không bởi vì bọn họ là huynh đệ, mới có thể cùng bị một người nam nhân hấp dẫn? Đến bây giờ Trữ Sính Viễn vẫn không rõ. Nhưng cảm tình của Tham Duật với hắn lúc ấy lại trở thành vũ khí hữu hiệu nhất của hắn.

Tham Duật gần như dùng tất cả tình cảm của mình cuồng nhiệt yêu hắn. Khi đó, Trữ Sính Viễn có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ cần hắn thích, Tham Duật nhất định sẽ tặng hắn. Việc hắn muốn làm, Tham Duật nhất định liều lĩnh giúp hắn làm được. Trữ Sính Viễn khéo kéo lợi dụng điểm này. Rất nhanh Tham Duật đã thành một hoàng tử cực không ra hồn trong mắt triều thần – cậy thế hiếp người, bá đạo phóng túng.

Nếu là người khác, sợ là trước tình yêu mãnh liệt nhiệt tình như hỏa như thủy triều của Tham Duật thì đã sớm buông vũ khí đầu hàng. Sau này, Trữ Sính Viễn vẫn rất kỳ quái chính mình vì sao lúc ấy có thể bình tĩnh làm được hết thảy mọi việc như vậy, bình tĩnh tính kế làm sao để lợi dụng Tham Duật, làm sao để có thể phá hoại danh dự hắn ở mức độ cao nhất. Là bởi vì hứa hẹn với Tham Hãn, hay là bởi vì lúc ấy tâm tư hắn đã dự cảm ra sự phản bội của mình, cho nên trong ý thức bù đắp cho Tham Hãn?

Thế nhưng Hoàng Thượng lại một lòng thương yêu Tham Duật, đối mặt lời buộc tội của triều thần một mực bỏ mặc, ngược lại càng kiên quyết hơn.

Tham Hãn hiểu được hắn phải hành động. Nếu không, một khi phụ hoàng tại triều công nhiên đưa ra việc này, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy địa vị mất đi, thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp.

Vì thế, dưới gợi ý của Trữ Sính Viễn, Tham Duật dời ra Tiêm Vân cung. Ngay sau đó, hắn đổi toàn bộ nội thị vệ trong phủ, đem vận mệnh của mình cùng mọi việc giao cho Trữ Sính Viễn.

Trữ Sính Viễn vĩnh viễn không quên được ánh mắt Tham Duật khi Ngự lâm quân từ phủ đệ của Tham Duật lục soát ra binh khí dưới sự chỉ đạo của hắn. Ánh mắt đó không phải cừu hận, mà là mờ mịt, sự mờ mịt cùng bi thương hoàn toàn không biết làm sao. Nếu không phải Tham Duật tín nhiệm hắn, nếu không phải hắn lợi dụng cảm tình Tham Duật đối hắn, hắn vĩnh viễn không thể đem mấy thứ đó bỏ vào bên trong phủ Tham Duật dễ dàng như vậy. Vì Tham Hãn, hắn mưu hại làm một thiếu niên vô tội thành có tội,từ an hưởng vinh hoa tinh khiết, kim chi ngọc diệp trong nháy mắt biến thành tù nhân. Trong thời gian ở chung, từ lúc Tham Duật đem toàn bộ tâm tư của mình đến trước mặt Trữ Sính Viễn, hắn biết Tham Duật chân chính không có một chút mơ ước vương vị. Đáng tiếc, Tham Duật không nên sinh ở hoàng gia, lại càng không nên là đứa con hoàng đế sủng ái nhất. Hắn vô tâm, nhưng người khác không thể không vô tình.

“Vì cái gì?” Lúc Trữ Sính Viễn quay đầu rời đi, Tham Duật giống như đột nhiên thanh tỉnh, hô to bi phẫn một tiếng. Trữ Sính Viễn quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tham Duật, ánh mắt phức tạp. Sau một lúc lâu, hắn đi đến bên người Tham Duật đang bị trói, ghé vào lỗ tai Tham Duật nhẹ giọng một câu: “Người là vô tội, tội là ở tài năng của người.”

Trữ Sính Viễn lập tức quay đầu rời đi. Sau lưng hắn, Tham duật phẫn nộ, cừu hận, bi thương, đủ loại cảm xúc, lệ từ mắt chảy ra, cuối cùng ngưng tụ thành một màu tối đen.

Hoàng đế tuy rằng yêu tha thiết Vân phi cùng Tham Duật nhưng trước núi tấu chương của triều thần cũng vô cách bảo toàn bọn họ. Tham Duật bị lột bỏ tước vị, tù vu tường cao, mà Vân phi cũng bởi vậy bị biếm lãnh cung.

Sau khi Tham Duật bị phế, Tham Hãn rốt cục không hề trở ngại lên ngôi thái tử. Mà Trữ Sính Viễn có công chỉ chứng phản loạn, được phong làm Ti mã, hiệp trợ Tham Hãn liệu lý triều chính. Hắn phụ trợ Tham Hãn, mọi việc đều dựa theo kế hoạch của bọn họ tiến hành từng bước một. Nếu không có sự việc bất ngờ xảy ra lúc sau, có lẽ bọn họ thật sự tiếp tục như thế.

Thế nhưng, Vân phi lại tự sát. Không ai biết trước khi chết Vân phi cùng đứa con duy nhất của nàng nói cái gì. Chỉ biết là, Hoàng Thượng đau thươngvô cùng, không quan tâm Tham Hãn cùng triều thần phản đối, chẳng những khư khư cố chấp lấy hoàng hậu chi lễ hạ táng Vân phi, lại đặc xá Tham Duật, khôi phục ngôi vị hoàng tử của hắn.

Khoảnh khắc biết Vân phi tự sát, Trữ Sính Viễn ngây dại giống như sét đánh bên tai. Hắn biết rõ Tham Duật cùng Vân phi tình cảm sâu đậm. Tham Duật có thể tha thứ người khác thương tổn mình, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ người nào chạm đến một sợi tóc của mẫu thân hắn. Huống chi cái chết của Vân phi, có thể nói do một tay hắn tạo thành, là hắn gián tiếp giết nữ tử kia. Cả đời này cho đến chết, Tham Duật sẽ hận hắn tận xương tủy, không bao giờ tha thứ.

Một ngày nọ, Trữ Sính Viễn say rượu, cũng ngay tại ngày đó, hắn hiểu được một chuyện, một chuyện làm cho hắn hối hận không kịp, càng vĩnh viễn không thể cứu vãn.