Yên Chi Bảo Đao

Hồi 18

Phùng Viên cười nói:

– Bọn họ có tất cả bốn người, nếu như tất cả đều hỏi quả thật không biết phải trả lời vị nào trước mới phải. Còn bọn ta có ba người, nếu như tất cả đều phải trả lời, thì cũng không biết ai phải trả lời trước. Vậy tại hạ có một kiến nghị, không biết quí cốc có chịu nghe hay không?

Lão bà họ Đồng nói:

– Ngươi nói ra thử xem.

Phùng Viên nói:

– Bốn vị nên chọn ra một vị để hỏi, còn bọn ta cũng công khai cử ra một người trả lời. Như vậy không phải bớt đi được nhiều phiền phức hay sao?

Hai mắt Đồng lão lão sáng lên, lão quay sang nói với ba người ở bên cạnh:

– Đây cũng là một ý kiếp hay.

Trong lúc bốn lão bà đang nhường nhau để xem ai hỏi.

Nhân cơ hội này, Phùng Viên quay sang nói với Hà Lăng Phong:

– Thất lang, ngươi hãy trả lời lão ta. Thái độ phải cứng rắn một chút, tất cả mọi việc nên nói thật. Nhưng tạm thời đừng nhắc đến việc của Thiên Ba phủ.

Hà Lăng Phong nói:

– Tại sao lão đại ca không chịu ra mặt?

Phùng Viên thấp giọng nói:

– Mọi việc trong cốc này rất là kỳ quặc. Nếu như chúng ta muốn còn sống sót bước ra ngoài, thì phải có một người ở ngoài sáng và một người ở trong tối, để đề phòng lối thoát.

Hà Lăng Phong gật gật đầu vẻ hiểu ý.

Lúc bấy giờ bốn lão bà đã thương lượng với nhau xong.

Đồng lão lão lên tiếng hỏi:

– Các người đã thương lượng xong chưa? Ai là người sẽ trả lời?

Hà Lăng Phong vội đáp:

– Là tại hạ!

Đồng lão lão nói:

– Rất tốt. Nhưng bổn tọa cần nhắc cho ngươi biết mọt việc. Ngươi đã đứng ra trả lời, thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm những câu trả lời của mình. Mỗi câu mỗi chữ của ngươi nói ra đều được ghi lại hết, tuyệt đối không được sửa đổi lại.

Hà Lăng Phong nói:

– Điều này tất nhiên rồi.

Đồng lão lão gật gật đầu nói:

– Bây giờ ngươi hãy nói danh tánh và chỗ ở của ba người thử xem.

Hà Lăng Phong tự xưng là Dương Tử Úy chủ nhân của Thiên Ba phủ, đồng thời cũng xưng danh tánh và lai lịch của Phùng Viên và Phí Minh Châu.

Bốn lão bà nghe xong, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Lại thương lượng một hồi nữa.

Một hồi sau, Đồng lão lão lên tiếng:

– Ngươi nói ngươi là Dương Tử Úy chủ nhân của Thiên Ba phủ, còn bọn họ đến từ Thiên Tuế phủ và Hương Vân phủ, những lời này đều là thật?

Hà Lăng Phong nói:

– Toàn bộ đều là sự thật.

Đồng lão lão lại hỏi:

– Thế thì trong Thiên Ba phủ có tất cả mấy Dương Tử Úy.

Hà Lăng Phong nói:

– Chỉ có một.

Đồng lão lão lập tức trầm nét mặt xuống, nói:

– Hy vong ngươi tốt nhất là nên trả lời thật. Đối với những kẻ không thành thật, bổn cốc xưa nay trừng trị rất nặng nề.

Hà Lăng Phong nói:

– Thế nào? Chẳng lẽ những việc trong Thiên Ba phủ các vị hiểu rõ hơn tại hạ hay sao? Chẳng lẽ trong cốc còn có một Dương Tử Úy nữa hay sao?

Đồng lão lão chợt biến sắc mặt, nhưng không hề tranh biện với chàng mà quay sang câu hỏi khác:

– Các ngươi đến Đại Ba sơn này có mục đích gì?

Hà Lăng Phong đem việc Tỷ Muội hội giả mạo Phùng Uyển Quân rồi bọn chúng đánh cắp thanh Yên Chi bảo đao, rồi dùng kế mượn đao giết người, dụ dẫn bọn họ đến Đại Ba sơn này... tất cả đều kể lại tường tận cho mọi người.

Trong lúc chàng kể lại thì hai vị hồng y thiếu phụ cũng ghi chép liên tục.

Đồng lão lão lại hỏi tiếp:

– Vừa rồi ngươi có nói đến Tỷ Muội hội thật ra đó là tổ chức như thế nào?

Và ai là nhủ nhân?

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu như tại hạ biết, thì đâu có trúng kế mượn đao giết người bọn chúng. Nhưng có một điều có thể khẳng định được đó là đêm qua khi bọn Điền Bá Đạt bị giết chết, bọn chúng nhất định chỉ ở gần đâu đây. Thậm chí đến bây giờ vẫn con chưa rời khỏi khu núi này.

Đồng lão lão nói:

– Việc này không thể nào. Tuần sơn sứ giả của bổn cốc tuần tra quanh khu núi rất là nghiêm ngặt, bất luận là ngày hay đêm. Tại sao không hề phát hiện ra hành tung của bọn chúng. Huống hồ bọn chúng đã dùng đủ mọi cách để đánh cắp thanh Yên Chi bảo đao, sau khi đã lấy được tại sao trả lại cho các ngươi? Cái gì gọi là kế giá họa, thực sự khiến cho người ta khó mà tin tưởng được.

Hà Lăng Phong nói:

– Tin hay không là việc của các vị nhưng mỗi câu tại hạ nói ra toàn là sự thật.

– Vậy ngươi ó đám đối chất với tuần sơn sứ giả của bổn cốc hay không?

– Đương nhiên là dám.

– Tốt! Cho truyền tuần sơn sứ giả đêm qua lên đình.

Vị hồng y thiếu phụ liền bước lên trên cung kính thưa:

– Thuộc hạ là tuần sơn sứ giả thuộc Mộc Lan Lam đội, tên Hoa Cầm.

Đồng lão lão nói:

– Hoa Cầm, đêm qua ngươi là người đi tuần sơn?

Hoa Cầm đáp:

– Dạ phải.

– Những tử thi này do ngươi phát hiện ra?

– Dạ phải.

– Ba người này cũng do chính ngươi bắt về.

– Dạ phải.

– Rất tốt, vậy ngươi hãy đem mọi diễn biến trình báo lại xem.

– Đêm qua tới phiên thuộc hạ tuần sơn, phụng mệnh...

Đồng lão lão liền cắt ngang:

– Nói ngắn gọn lạt một chút, chỉ cần nói đoạn ngươi phát hiện ra những tử thi này là đủ rồi.

Hoa Cầm dạ một tiếng rồi nói tiếp:

– Đêm qua sau giờ tý, thuộc hạ phát hiện ra Huệ Nguyên đại sư và ba người họ đều mất tích. Đến khi trời gần sáng mới phát hiện bọn họ đã chết ở bên cạnh đống lửa ở gần thạch động. Sau một hồi tìm kiếm, thuộc hạ phát hiện ra ba người này đang ở trong động. Khi đó bọn họ còn chống cự lại, cuối cùng mới chịu theo thuộc hạ trở về.

Đồng lão lão nói:

– Ngươi có điều tra qua hung khí chưa?

Hoa Cầm đáp:

– Đã điều tra qua. Bốn người họ đều chết bởi thanh Yên Chi bảo đao và thanh bảo đao kia nằm trong tay của gã họ Dương

Đồng lão lão nói:

– Trên những tử thi có thấy mang biển gỗ hay là có dấu bị trói buộc hay không?

Hoa Cầm nói:

– Không có.

Đồng lão lão lại hỏi:

– Lúc đó bọn họ đã phủ nhận tội giết người?

– Không có.

– Lúc đó gần đấy có nhân vật nào khả nghi hay không?

– Cũng không có.

Đồng lão lão nhìn Hà Lăng Phong nói:

– Ngươi đã nghe rõ chưa? Ngươi còn lời gì để nói nữa hay không?

Hà Lăng Phong nói lớn:

– Những sự việc này tại hạ đều đã nói qua. Lúc ấy vị tuần sơn sứ giả họ Hoa này không có hỏi bọn tại hạ về việc giết người, vậy thì làm gì có chuyện bọn tại hạ có phủ nhận hay không chứ?

Đồng lão lão cười nhạt nói:

– Cho dù Hoa Cầm không hỏi nhưng những tử thi kia nằm yên ở chỗ bọn ngươi, vả lại hung khí nằm trong tay các ngươi và các ngươi cũng chỉ chống cự lại. Điều này chứng tỏ bọn ngươi đã có ý lo sợ.

Hà Lăng Phong định biện minh nhưng Đồng lão lão đã đứng dậy, cao giọng nói:

– Cuộc trả lời đến đây kết thúc, bây giờ đợi nghe truyền phán.

Ba lão bà còn lại cũng đồng đứng lên. Không khí trong Đông Hoa Đình đột nhiên im phăng phắt.

Sau khi hội ý với ba lão bà còn lại một hồi, Đồng lão lão nghiêm giọng nói:

– Hung thủ Dương Tử Úy, Phùng Viên và Phí Minh Châu có mưu đồ giết người phạm vào điều cấm kỵ của bổn cốc. Sau khi phạm tội còn không biết hối hận cho nên tội nặng không thể dung tha. Theo như sự hội ý của bổn đình, xét xử các hung thủ ở mức án cực hình. Tạm thời giam vào ngục để chờ ngày hành hình.

Nói xong, phẩy tay áo bước vào bên trong.

Phí Minh Châu tiếp giọng hỏi:

– Cực hình như thế nào?

Hoa Cầm lạnh lùng đáp:

– Chính là chém đầu thị chúng.

Phí Minh Châu nổi giận nói lớn:

– Các ngươi chẳng biết lý lẽ gì cả. Phùng đại ca, Dương đại ca, chúng ta hãy động thủ...

Phí Minh Châu vừa nói động thủ, mười hai người hồng y thiếu phụ đã rút binh khí ra, nhất tề tiến về phía trước.

Mười hai ngọn đao lập túu chĩa vào các yếu huyệt của ba người. Trong khi trên tay họ không có một tấc sắt.

Hà Lăng Phong nhìn Phùng Viên khổ sở nói:

– Lão đại ca, đây chúng ta mới thật sự là đã bị trúng kế.

Phùng Viên hừ một tiếng nói:

– Ả họ Hoa kia, ngươi nói Cốc chủ đích thân tra hỏi. Hóa ra chỉ là gạt bọn ta mà thôi.

Hoa Cầm nói:

– Sau khi Cốc chủ nghe bốn vị lão lão hồi báo lại, mới có thể quyết định nên đích thân tra hỏi các người hay không? Bởi vì việc phán quyết chấp hành, đều do Cốc chủ phê chuẩn cả. Nếu như vận may các người tốt, vẫn có cơ hội gặp được Cốc chủ.

Phùng Viên nói:

– Nếu bọn ta nhờ ngươi, truyền đạt lại một câu cho Cốc chủ, không biết ngươi có đồng ý hay không?

Hoa Cầm nói:

– Được! Ngươi cứ nói!

Phùng Viên hít sâu vào một hơi, từ từ nói:

– Làm phiền ngươi chuyển lời lại với Cốc chủ của quý cốc rằng. Yên Chi bảo đao và Phá Vân bát thức đao phổ toàn bộ đều là giả cả. Nếu như Cốc chủ muốn biết về manh mối của bảo đao và đao phổ thật, thì cứ trực tiếp gặp ta.

Phùng Viên ngẩng đầu lên, nói tiếp:

– Lao ngục ở chỗ nào? Làm phiền các vị dẫn đường cho. Chúng ta đã mỏi mệt cả đêm, ta cần có chỗ để nghỉ ngơi.

Hoa Cầm há hốc miệng ra đứng nhìn Phùng Viên. Dường như ả ta đang ngạc nhiên cao độ.

Thậm chí ngay cả Hà Lăng Phong và Phí Minh Châu cũng cảm thấy kinh ngạc chẳng hiểu gì cả.

Nhưng Phùng Viên đã cất bước ra khỏi Đông Hoa đình.

*

Nhà giam ở bên dưới chân núi phía sau tòa trang viện.

Hai dãy thạch thất nằm ở bên trong những hang động. Tuy hơi nhỏ hẹp nhưng rất khô ráo và sạch sẽ. Mỗi gian thạch thất đều có bàn ghế, giường và chăn bong. Ngoài ra còn có chỗ để tắm và tiểu tiện.

Hai dãy thạch thất đều được đánh số. Bên trái là số lẽ, còn bên phải là số chẳn.

Quản lý ở đây là một nữ phụ trung niên, mặc y phục màu hồng có viền xanh, tên gọi là Vưu nhị nương. Ngoài ra còn có bốn thiếu nữ thuộc Mộc Lan Bạch đội.

Vị Ngưu Nhị nương này đối đãi với mọi người rất là thân thiết, không có chi gọi là tàn bạo. Khi nhìn thấy bọn Phùng Viên đến, Vưu nhị nương có vẻ rất vui mừng. Bà ta sai người đem trà và dọn cơm lên để “chiêu đãi” bọn họ.

Cả ba người bọn họ đều bị giam vào dãy bên trái. Phùng Viên ở gian số một. Hà Lăng Phong số ba còn Phí Minh Châu số năm.

Sau khi bọn họ ăn cơm xong, Vưu nhị nương đặc biệt mang cho mỗi người một tách trà. Bà ta mỉm cười nói:

– Các vị từ xa đến đây đều là khách cả. Cho dù là có tội hay không cũng đều không có liên can gì đến ta. Ta chỉ có trách nhiệm tiếp đãi các vị, đừng bao giờ làm việc khờ dại để cho ta phải khó xử. Các vị đã đến đây thì đừng bao giờ có ý niệm rời khỏi sơn cốc. Cho dù có chạy thoát đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ chạy khỏi Đại Ba sơn này.

Phùng Viên cười nói:

– Vưu nhị nương, người cứ việc yên tâm. Việc ra đi chúng ta nhất định phải ra đi, nhưng hoàn toàn không phải bằng con đường vượt ngục. Bọn ta đường đường chánh chánh bước vào đây thì cũng phải quang minh chính đại bước trở ra. Bằng không có dùng kiệu tám người khiêng mời, bọn ta cũng không đi.

Vưu nhị nương liền nói:

– Như vậy rất tốt. Đợi đến khi nào các vị bước ra khỏi tuyệt cốc này ta sẽ đốt pháp đưa tiễn các vị.

Phùng Viên nói:

– Đưa tiễn thì không cần. Bây giờ xin mời Nhị nương rời khỏi đây để bọn tại hạ ngủ một giấc được hay là không?

– Được! Được! Được!

Vưu nhị nương trả lời liên tục, rồi dẫn bốn thiếu nữ hồng y rút lui.

Phùng Viên vươn vai ngáp dài một cái, lẩm bẩm nói:

– Chúng ta đã mất ngủ một đêm, bây giờ phải ngủ bù lại, dưỡng tinh thần để nói điều kiện với Cốc chủ.

Nói xong lão ta liền ngã người xuống giường.

Nhưng còn Hà Lăng Phong ở phòng bên cạnh thì không cách gì bình thản.

Chàng dùng tay gõ nhẹ vào tường nói:

– Lão đại ca, đừng có ngủ nha. Chúng ta còn cần phải thương lượng.

Phùng Viên nói với giọng uể oải:

– Thương lượng cái gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Lão đại ca nói với bọn họ, Yên Chi bảo đao và đao phổ đều là giả. Thật ra những lời này là giả hay thật?

Phùng Viên cười lời nói:

– Khi giả làm thật, thật cũng là giả. Chỗ không rồi có, có rồi không. Nếu đời người như một giấc mộng thì hà tất phải lo lắng.

Giọng lão ta nhỏ dần, tiếp theo là tiếng ngáy ngủ. Phùng Viên thật sự đã đi vào giấc ngủ.

(Thiếu một đoạn, trang 149- 153 cuốn 4)

– Bên dưới có để ngày tháng hay không?

Phí Minh Châu nói:

– Không có... A! Đợi một lát... ở đây có chữ “giáp”, còn chữ bên dưới chỉ có một nửa mà thôi, mà hình như là chữ “dần”. Đáng tiếc là chữ này không có viết hết.

Hà Lăng Phong lẩm bẩm nói:

– Đúng là năm ngoái. Không sai, thời gian rất là trùng hợp, nhất định là cô ấy...

Phùng Viên đột nhiên tiếp lời:

– Nếu là Uyển Quân thì như thế nào? Các ngươi không thể yên lặng một chút, để người khác nghỉ ngơi hay sao?

Hà Lăng Phong liền áp sát người vào vách tường bên phải, thấp giọng nói:

– Lão đại ca, Uyển Quân và Dương...

Phùng Viên nói:

– Tất cả ta đều đã nghe hết rồi. Về việc này ta dự đoán ra từ lâu, nhưng chúng ta cứ làm như không hề hay biết gì. Bất luận là ai hỏi, lão đệ cũng đều không được nói ra, trừ phi diện kiến được Uyển Quân và hiểu rõ mọi diễn biến của sự việc.

Hà Lăng Phong nói:

– Theo như lão đại ca phán đoán, Uyển Quân hiện giờ có còn ở trong Mê cốc hay không?

Phùng Viên nói:

– Tốt nhất là chúng ta đừng có suy đoán lung tung. Chỉ cần gặp được Cốc chủ, tất cả mọi chuyện ắt sẽ được sáng tỏ.

Hà Lăng Phong nói:

– Cốc chủ sẽ chịu gặp chúng ta sao?

Phùng Viên nói:

– Tại sao lại không? Không phải đang có người đến đó hay sao?

Quả nhiên có tiếng bước chân từ xa vọng lại. Vưu nhị nương cùng Hoa Cầm đã xuất hiện.

Phùng Viên hạ thấp giọng nói:

– Chắc chắn là bọn họ sẽ gặp ngươi. Phải nhớ rằng việc gì đáng nói hãy nói, việc gì không đáng nói đừng nên nói. Còn việc đao phổ cứ đổ hết cho ta.

Đúng như sự phán đoán của Phùng Viên. Vưu nhị nương và Hoa Cầm bước đến trước cửa phòng Hà Lăng Phong liền dừng lại.

Hoa Cầm nhìn chằm chằm Hà Lăng Phong một hồi rồi mới hỏi:

– Ngươi thật sự là Dương Tử Úy, chủ nhân của Thiên Ba phủ?

Hà Lăng Phong với vẻ mặt lạnh lùng nói:

– Thế nào? Chẳng lẽ ta là kẻ giả mạo hay sao?

Hoa Cầm cười cười nói:

– Vận may của ngươi cũng không đến nỗi nào Cốc chủ cho triệu kiến ngươi, hy vọng những lời nói của ngươi đều là thật.

Vưu nhị nương dùng chìa khóa mở cửa ra, mỉm cười nói:

– Dương đại hiệp, hy vọng người ra đi đừng bao giờ quay trở lại đây nữa.

Hà Lăng Phong nhún vai nói:

– Nhị nương đã tiếp đãi chu đáo, xem ra còn phải làm phiền ngươi một thời gian nữa.

Vừa bước ra khỏi khu thạch thất, bên ngoài đã có bốn thiếu phụ mặc hồng y viền xanh đứng chờ đợi ở bên ngoài. Trên tay mỗi người đều lăm lăm binh khí, vẻ canh chừng rất nghiêm ngặt.

Hoa Cầm dẫn đường, cả đoàn người băng qua hậu viện yên tịnh. Sau đó vòng trở lại hành lang, thẳng tiến về gian đại sảnh.

Gian đại sảnh này vừa rộng rãi lại vừa u tịch. Sự bày trí bên trong hoàn toàn giống y như lần trước, chỉ có điều thiếu người cảnh giới.

Bốn thiếu nữ áp tải chàng dừng lại ở bên ngoài cửa. Chỉ có một mình Hoa Cầm dẫn Hà Lăng Phong vào bên trong đại sảnh mà thôi.

Bên trong im phăng phắt, vừa không có thị vệ cũng không nhìn thấy đao kiếm. Chỉ có một thiếu nữ mặc hồng y ngồi ở phía sau án, đang cúi đầu đọc một án văn kiện ở trên bàn.

Phía sau lưng thiếu nữ kia chừng hai thước ngoài, còn có một chiếc ghế.

Trên ghế có một nữ nhân che mặt bằng khăn đen đang ngồi.

Mới nhìn vào Hà Lăng Phong ngỡ rằng người nữ nhân che mặt kia mới là Cốc chủ. Nhưng khi nhìn kỹ lại, chàng mới giật mình.

Hiển nhiên người nữ nhân che mặt kia tuy cũng mặc hồng y, nhưng không hề có viền màu gì cả. Còn thiếu nữ đang cúi đầu đội văn kiện kia trên áo có viền màu vàng óng ánh.

Người thiếu nữ hơi cúi thấp đầu nên nhất thời không nhìn rõ dung mạo.

Nhưng theo sự phán đoán của Hà Lăng Phong, tuổi tác của thiếu nữ này không vượt quá hai mươi.

Một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy lại là Cốc chủ của Mê cốc hay sao?

Trong lòng Hà Lăng Phong bỗng nhiên có một cảm giác kinh dị khác thường, khó hiểu. Vừa bước vào cửa, chàng liền dừng bước ngay.

Thiếu nữ kia vẫn cúi đầu chăm chú đọc, nhưng tay đưa lên vẫy một cái nói:

– Mang đến cho Dương đại hiệp một chiếc ghế!

Hoa Cầm mang một chiếc ghế đến, Hà Lăng Phong lập tức ngồi xuống.

Nhưng ngay cả thở mạnh chàng cũng không dám.

Tuy giọng nói của thiếu nữ kia vừa đủ nghe, nhưng có một sự uy nghiêm ghê gớm, khiến cho người nghe cảm thấy khiếp sợ.

Bên trong gian đại sảnh im lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng. Chỉ có người nữ nhân che mặt chăm chú nhìn chàng không chớp mắt.

Hà Lăng Phong cũng trộm nhìn lại người nữ nhân kia, nhưng đoán không ra thân phận của y thị.

Một hồi lâu, thiếu nữ mới từ từ ngẩng đầu lên, hướng về phía Hà Lăng Phong mỉm cười nói:

– Dương đại hiệp chính là chủ nhân của Thiên Ba phủ?

Quả nhiên Hà Lăng Phong đoán không sai. Thiếu nữ kia tối đa chỉ mười tám, mười chín mà thôi. Trên mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con. Tuy nhan sắc nàng đẹp tuyệt trần, nhưng đôi mắt lại sắc lạnh như mặt hồ mùa thu, khiến cho người nhìn thấy phải rợn người.

Hà Lăng Phong liền tránh ánh mắt nàng, khẽ đáp:

– Đúng vậy!

Thiếu nữ nói:

– Không biết trong thiên hạ có tất cả mấy Thiên Ba phủ?

Hà Lăng Phong nói:

– Chỉ có một Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành mà thôi!

Thiếu nữ nói:

– Vậy thì Dương đại hiệp là chủ nhân đời thấy mấy của Thiên Ba phủ?

Hà Lăng Phong hơi ngạc nhiên một chút, rồi nói:

– Thiên Ba phủ là do tiên phụ sáng lập nên. Sau khi tiên phụ qui tiên, do trưởng huynh Hán Oai và cùng năm trưởng huynh thay thế. Nhưng các trưởng huynh đều đã ra đi không ngày trở về cho nên hiện nay mới do tại hạ kế thừa gia nghiệp.

Thiếu nữ vừa nghe vừa gật đầu, mỉm cười nói:

– Nói vậy Dương đại hiệp là vị chủ nhân cuối cùng của Thiên Ba phủ?

Hà Lăng Phong đáp:

– Không sai!

Thiếu nữ nói:

– Dương đại hiệp vừa nói, sáu trưởng huynh của người trước sau ra đi đều không có quay trở về. Không biết các vị ấy đã đi đâu?

Hà Lăng Phong nói:

– Cốc chủ đã biết rồi hà tất còn phải hỏi. Sáu vị trưởng huynh của tại hạ đều vì mong đi tìm tuyệt kỹ đao pháp của Hồng y Huệ Nương để lại, nên đã đến Mê cốc rồi. Chẳng lẽ việc này Cốc chủ không biết hay sao?

Thiếu nữ cười cười không phủ nhận cũng như không thừa nhận, mà lập tức chuyển sang câu hỏi khác:

– Dương gia thần đao cũng là thiên hạ đệ nhất đao pháp, vậy tại sao còn đi tìm tuyệt kỹ đao pháp đó làm gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Bởi vì tại đại hội La Phù đao hội lần trước, danh dự thiên hạ đệ nhất đao đã bị Lãnh Nam Hương Vân phủ đoạt mất rồi. Bởi vì lẽ đó nên các trưởng huynh của tại hạ mới ra đi, tìm tuyệt kỹ đao pháp của Hồng y Huệ Nương để nhằm trùng chấn gia uy. Hơn nữa tuyệt kỹ đao pháp này cũng chính là khắc tinh của Dương gia thần đao.

Thiếu nữ lắc đầu nói:

– Võ công trên thế gian này vốn là vô hạn. Khắc chế chẳng qua chỉ là một thủ pháp đi tắt mà thôi, vậy tại sao có thể gọi là tuyệt kỹ được chứ? Các người bị thất bại nhưng không tự hỏi xem mình có phát huy được uy lực đao pháp của bổn môn hay không? Có phát dương được Dương gia thần đao hay không? Ngược lại cứ lo đi tìm tuyệt kỹ đao pháp gì đó. Như vậy có phải là ngu xuẩn lắm không?

Hà Lăng Phong không ngờ rằng thiếu nữ kia trẻ tuổi như vậy mà lại nói ra những lời chí lý đến thế. Chàng không khỏi bối rối đáp:

– Những lời nói của Cốc chủ rất là hợp lý. Nhưng đáng tiếc những người tự hay kiểm điểm lại mình, ở trên thế gian này rất ít. Còn những kẻ ngu xuẩn ngược lại rất nhiều.

Thiếu nữ liền nói tiếp:

– Dương đại hiệp tự cho rằng mình là hạng người nào?

Hà Lăng Phong nói:

– Tại hạ... tại hạ đương nhiên cũng là hạng người ngu.

Thiếu nữ liền hỏi dồn:

– Nói vậy, Dương đại hiệp đến bổn cốc cũng là vì tìm kiếm tuyệt kỹ đao pháp?

Hà Lăng Phong nói:

– Thế thì không phải, tại hạ vốn không biết Mê cố ở chỗ nào. Ba người bọn tại hạ vì truy tìm sào huyệt của bọn Tỷ Muội hội, nên mới bị dụ đến đây.

Thiếu nữ nói:

– Tỷ Muội hội là gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Đối với Tỷ Muội hội tại hạ cũng không hiểu lắm, mà chỉ biết đó là một tổ chức thần bí mới xuất hiện gần đây trong võ lâm. Trong hội này tất cả toàn là nữ và bọn họ muốn cùng nam nhân trong thiên hạ tranh cao thấp.

Thiếu nữ cười cười nói:

– Dã tâm của bọn họ cũng không phải nhỏ. Trời đất tạo ra mọi vật đều có nam có nuư, có âm có dương, mỗi bên đều có bổn phận và trách nhiệm riêng cho mình. Nam nhân thì lo chuyện bên ngoai, còn nữ nhân lo chuyện ở bên trong, vốn không có gì cao thấp cả. Giống như lấy bổn cốc mà nói, bọn ta tuy là người luyện tập võ công, nhưng đó là vì tổ truyền môn võ công này thích hợp cho nữ nhân luyện tập hơn chứ hoàn toàn không phải thể hiện nữ nhân mạnh hơn nam nhân. Ngoài việc luyện võ ra, bọn ta vẫn tôn trọng quyền làm chủ gia đình của nam nhân. Hai bên đều tôn trọng và cung kính lẫn nhau, như vậy không phải rất tốt hay sao?