Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt…, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, lấy thực lực của nàng hôm nay đi trước thành Thiết Thạch thực sự là vô cùng nguy hiểm, cho dù không thể có được cống hiến gì, thì nàng cũng sẽ cố gắng bảo vệ tốt bản thân mình, ít nhất cũng sẽ không kéo chân mọi người
“Yên tâm đi, ta sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.” Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt nói, chẳng qua là sâu trong đáy mắt mang theo vẻ ưu thương, loại cảm giác cần người khác khắp nơi bảo vệ này thật sự là tình huống nàng không vui lòng muốn thấy .
Nếu như cái mà bọn họ sắp đối mặt là địch nhân…, thì ngược lại nàng vẫn còn những biện pháp khác, bất luận là dùng độc hay là dùng ám khí cũng là những thủ đoạn khá tốt, nhưng bây giờ các nàng sắp đối mặt chính là những sinh vật điên cuồng, thậm chí có cả những sinh vật vốn không có tính mạng .
Sự ăn mòn của Hắc Ám chi lực không khác gì độc tố, bọn chúng vốn đều do Hắc ám chi lực tạo nên, độc tố đối với bọn họ đương nhiên không có ảnh hưởng gì . Dường như bây giờ nàng căn bản cũng không có thủ đoạn hữu hiệu nào để đối phó với bọn chúng . . . . . .
Mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng không lộ ra nửa điểm khác thường, nàng không hi vọng đám người Hàn Như Liệt lo lắng , có một số việc, mình thừa nhận là đủ rồi.
Trong lúc đám người Mộ Chỉ Ly đều có tâm tư thì họ không biết có một âm mưu đồng thời đang triển khai theo bọn họ.
Thời điểm Lý Chí Đào và Lý Chí Triển biết được chuyện tình thi đấu trên lôi đài đã cảm thấy cơ hội tới rồi, lúc trước bọn họ luôn tìm cơ hội để có thể dễ dàng đối phó với đám người Mộ Chỉ Ly, chỉ là không tìm được cơ hội tốt.
Dù sao bọn họ đang làm việc tai trại huấn luyện hạt giống, nhưng không có mấy đệ tử trong trại huấn luyện hạt giống là giao hảo cùng bọn họ, song phương có thể nói là không có gì liên lạc, mà bọn họ muốn đối phó với đám người Mộ Chỉ Ly không thể nghi ngờ là cần phải nội ứng ngoại hợp.
Cho nên, bọn họ nhìn đúng cơ hội này có liên lạc với đám người Hà Kế Trung , cả hai bên đều thống hận đám người Mộ Chỉ Ly, có thể nói ăn nhịp với nhau, hai bên liền lập tức quyết định muốn hợp tác, chẳng qua là đang tìm kiếm thời cơ ra tay.
Đang ở thời điểm bọn họ tìm kiếm thời cơ, đúng lúc xuất hiện chuyện tình thành Thiết Thạch , bọn họ biết đây chính là cơ hội mà bọn họ vẫn đợi chờ! Tại thời điểm ở bên ngoài trại huấn luyện hạt giống có thể hoàn toàn giải quyết đám người bọn họ!
“Lý Chí Đào! lần này chúng ta sẽ đồng loạt đi thànhThiết Thạch trước, thành trì lớn như vậy, mọi người nhất định sẽ phân tán hành động , coi như là huấn luyện viên trưởng ở đó cũng không có biện pháp chiếu cố nhiều người như vậy.
Chỉ cần chúng ta nhìn đúng thời cơ, là có thể thần không biết quỷ không hay giải quyết bọn chúng!” Hà Kế Trung làm một động tác cắt yết hầu, trên khuôn mặt kia lại càng lộ ra vẻ đắc ý.
“Tốt, ta sẽ sớm mang người của chúng ta mau chóng đến thành Thiết Thạch ẩn náu trước, chúng ta sẽ để lại kí hiệu cho các ngươi, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, một lưới tóm gọn hết bọn chúng!” Trong mắt Lý Chí Đào hiện lên vẻ thống khoái, bởi vì đám người Hàn Như Liệt đã khiến hắn bị mất mặt lớn như vậy , bất luận như thế nào nhất định phải làm cho bọn chúng trả giá thật nhiều, nếu không mặt mũi của mình để nơi nào!
Thấy Lý Chí Đào lập tức đáp ứng xong, trong mắt Hà Kế Quán cũng hiện lên một tia vừa lòng. Mặc dù mục tiêu của bọn họ là giống nhau , nhưng là bọn họ vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm đối phương, hiện tại thấy Lý Chí Đào phối hợp như vậy, thật ra khiến hắn nhìn thấu thành ý của hắn ta.
“Chúng ta chỉ có thời gian một nén nhang thu xếp đồ đạc, thừa dịp lúc này đặc biệt tới nói cho các ngươi biết , không thể ở lâu, chúng ta phải đi về trước đã. Hi vọng tất cả mọi chuyện ngươi sẽ an bài thật tốt, đến lúc đó người Bắc Hoàn Quốc chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực, điểm này ngươi có thể yên tâm.” Hà Kế Quán lên tiếng nói, nếu Lý Chí Đào đã biểu hiện được thành ý của hắn ta, đương nhiên hắn cũng muốn biểu hiện một phen.
“Nghe ngươi nói như vậy ta liền yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định phải làm gọn gàng!” Lý Chí Đào cười nói, trong đôi mắt kia hiện lên vẻ vẻ tàn nhẫn.
Hắn tin tưởng đám người Hà Kế Quán đều là người thông minh, nếu như chuyện bọn họ đối phó với người trong nhà bị lộ mà nói, bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, mặc dù mỗi lần Hạt giống chiến, song phương giao chiến cơ hồ đều là bỏ mạng, nhưng lúc huấn luyện trong trại huấn luyện cũng không cho phép những chuyện như vậy phát sinh .
. . . . . .
Dưới sự hướng dẫn của Giang Văn đình, năm mươi đệ tử của trại huấn luyệt hạt giống với quy mô lớn hướng đến thành Thiết Thạch mà lên đường, đây cũng là một lần lịch lãm của bọn họ.
Dọc theo đường đi, mọi người dường như không có thời gian nghỉ ngơi, vó ngựa không ngừng hướng thành Thiết Thạch đuổi đến, Giang Văn Đình căn bản cũng không có tính toán chiếu cố mọi người, ở trong mắt hắn thấy một chút khổ như vậy đều không chịu được mà nói… bọn họ cũng không có tư cách tiến vào trại huấn luyện hạt giống.
Đối với lần này, mọi người cũng không có bất kỳ oán trách, ngược lại mọi người rất là tò mò cảnh tượng trong thànhThiết Thạch, Hắc Ám chi lực mạnh mẽ như vậy mọi người dường như đều chưa từng thấy qua, cũng không biết bộ dáng của yêu thú, thảm thực vật bị Hắc Ám chi lực ăn mòn sẽ ra cái gì.
“Trải qua trong khoảng thời gian này, người Bắc Hoàn quốc dường như thu liễm không ít a .” Cung Tuấn Bân có chút nghi ngờ nói, lúc trước người Bắc Hoàn quốc nhìn thấy bọn họ vẫn đều là bộ dáng vênh váo tự đắc, kể từ khi xảy ra chuyện thi đấu trên lôi đài thì bọn hắn giống như là biến mất vậy.
Hiện tại thời điểm mọi người cùng nhau đi đường, bọn hắn phảng phất giống như thay đổi tính tình vậy , cụp đuôi khiêm tốn làm người, thật sự có chút không phù hợp với tính cách của bọn hắn.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt khẽ mỉm cười, sâu trong đáy mắt cũng là có tia sáng bắt đầu khởi động: “Những thứ này chỉ là mặt ngoài thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bọn họ cũng sẽ không nghe lời như vậy.”
Mặc dù người Bắc Hoàn quốc ngụy trang vô cùng tốt, nhưng hắn vẫn là chú ý tới ánh mắt oán độc cuả bọn hắn nhìn về phía mình, bọn hắn tuyệt đối không có buông xuống cừu hận kia chẳng qua là đang tìm kiếm cơ hội thôi.
“A?” Cung Tuấn Bân ngẩn ra: “Chẳng lẽ huynh nhận ra đươc điều gì xảy ra?”
Nghe được lời nói của Cung Tuấn Bân…, Âu Dương Hào cũng lên tiếng nói: “Bọn họ tuyệt đối không phải là người dễ dàng bỏ qua , thời điểm Hạt giống chiến mới là sát chiêu lớn nhất của bọn họ.”
Hạt giống chiến, đối với bọn hắn mà nói, thực sự quá tàn khốc, chẳng qua đây cũng là một giai đoạn kinh nghiệm bọn họ phải trải qua.
“Tốt nhất để cho vận khí của bọn họ xui xẻo một chút, đều chết hết ở thành Thiên Thạch mới là tốt nhất!” Cung Tuấn Bân sôi nổi lên tiếng
“Ha ha,chuyện này cũng không phải là không có khả năng!” Thiên nhi cười ha ha nói: ” đám người Bọn họ hung hăng càn quấy như vậy cũng không có ai chịu được, nói không chừng yêu thú cũng thấy khó chịu với bọn hắn đấy .”
“phốc”
Thiên nhi nói lời này khiến cho mọi người buồn cười rối rít nở nụ cười, nếu như những thứ yêu thú này cũng có linh tính mà nói…, nói không chừng thật sự sẽ chọn những người này để họ không cần phải ra tay.
Trong thời gian mọi người đi đường , Giang Văn đình đã từng cùng bọn họ trao đổi mấy câu, lạ thường là đối với chuyện tình cơn lốc màu đen hắn cũng không nhắc tới, chẳng qua là nhắn nhủ bọn họ cố gắng thật tốt, hành trình đi thành Thiết Thạch lần này cần phải cẩn thận một chút .
Từ lúc Giang Văn đình đặc biệt tìm đến mấy người bọ họ nói chuyện là có thể nhìn ra hắn rất coi trọng mấy người bọn họ, thậm chí còn cố ý nhắc nhở bọn họ đặc điểm yêu thú bị Hắc Ám chi lực ăn mòn, vân vân , đối với bọn họ trợ giúp rất lớn.
Đang lúc vó ngựa của mọi người không ngừng rong ruổi trên đường, cuối cùng cũng đi đến thành Thiết Thạch
Lần nữa đi tới thành Thiết Thạch, trong lòng đám người Mộ Chỉ Ly đều có chút cảm khái , thiếu chút nữa tính mạng bọn họ đã bị mất ở nơi này rồi, nơi này đối với họ coi như là một trong những địa phương để lại ấn tượng sâu đậm.
Thành Thiết Thạch hôm nay cùng với lúc đám người Mộ Chỉ ly rời đi rõ ràng là có chênh lệch không nhỏ , trong không khí hắc ám chi lực lơ lửng đơn bạc, nếu không phải cẩn thận cảm giác mà nói sợ là không có cách nào cảm giác ra được, nhưng từ điểm này là có thể nhìn ra được vấn đề .
“Mỗi người các ngươi đều mang lệnh bài cầm cho tốt, trên lệnh bài có ghi chép số thú Hắc Ám mà các ngươi chém giết, sau khi trở về mới tính toán phàn thưởng tốt cho các ngươi. Cần nói cho các ngươi biết một chút chính là, chém giết đệ tử khác, lệnh bài đạt được trên người của đệ tử khác đều không dùng được, chẳng những phần thưởng của các ngươi không được tăng lên, ngược lại phần thưởng của các ngươi cũng sẽ biến mất toàn bộ.
Ở chỗ này, ta hi vọng các ngươi có thể để xuống cừu hận của cá nhân, hợp tác lẫn nhau giải quyết vấn đề của thành Thiết Thạch, mỗi vương quốc sẽ là mười người một tổ, riêng Trì Mân quốc chia làm hai tổ, tổng cộng năm tổ, hiện tại xuất phát!”
Nghe được lời nói của Giang Văn đình …, trong lòng mọi người đều có được chút ba động, hai người Hà Kế Quán và Hà kế Trung lại càng cảm thấy lời này của Giang Văn đình tựa hồ giống như là nói cho hai người bọn hắn nghe , trong bụng không khỏi có chút bối rối.
Song, nhìn khuôn mặt không có chút gì biến hóa kia của Giang Văn đình , trong lòng cũng không khỏi hiện lên một chút may mắn rồi, có lẽ cũng không là là ám chỉ bọn họ. . . . . .
Mộ Dật Thần và Thiên nhi vốn là muốn cùng bọn người Mộ Chỉ Ly chung một đội, chẳng qua là Giang Văn đình đã an bài như vậy khiến bọn họ cũng không tiện làm trái, cho nên liền cùng với đệ tử Linh Viêm quốc lên đường, nói như thế nào bọn họ đều là từ một vương quốc tới, bọn họ không thích sống chung như vậy thì cũng không thích hợp lắm.
“Các ngươi cẩn thận một chút.” Thiên nhi không yên lòng nhìn Mộ Chỉ Ly, nếu là lúc mà nói vậy thì thôi , hiện tại thực lực của Chỉ Ly còn chưa khôi phục, thật sự là rất không an toàn.
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Yên tâm đi, không có chuyện gì. Ta cùng với Dật Thần có tâm linh cảm ứng, nếu như gặp phải nguy hiểm mà nói thì Dật Thần có thể cảm giác được, đến lúc đó các ngươi lại đến hỗ trợ là được .”
Nghe Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Thiên nhi mới yên lòng, nói: “Nếu có nguy hiểm gì mà nói …, chúng ta nhất định sẽ trước đuổi đến trước tiên, một mình ngươi cẩn thận một chút.”
“Ta sẽ chiếu cố Ly nhi thật tốt, các ngươi cũng cẩn thận một chút.” Hàn Như Liệt lên tiếng nói, mặc dù hắn biết hiện tại tu vi của Mộ Dật Thần chắc là không có vấn đề gì, nếu như hắn có vấn đề, như vậy tất cả mọi người bọn họ hẳn là đều có vấn đề.
Đoàn người Linh viêm quốc lấy Hàn Như Liệt làm đội trưởng cùng nhau lên đường, biểu hiện của Hàn Như Liệt ở cuộc tỷ thí trên lôi đài đã khiến mọi người tin phục, cho nên lúc Âu Dương Hào đề cử Hàn Như Liệt làm đội trưởng thì không có bất kì một người nào phản đối .
Hàn Như Liệt dẫn theo mọi người hướng phía rừng rậm đi tới, muốn yêu thú, thì đúng là trong rừng rậm là nhiều nhất, nếu mọi người muốn đạt được thành tích tốt, đương nhiên phải đi sâu vào trong đó
Vốn là tất cả mọi người đang hăng hái bừng bừng muốn chém giết yêu thú, không ngờ đảo mắt đã thấy trời đã đến giữa trưa, mà mọi người không thấy bất cứ cái gì cả, không khỏi có chút thiếu hứng thú.
“Làm sao đến bây giờ một con yêu thú cũng không có nhìn thấy? Ta còn tưởng rằng trong thành Thiết Thạch có một đoàn yêu thú đây.”
“Muốn thật có một đoàn yêu thú như lời ngươi nói…, ngươi còn dám tới đây sao? Chẳng phải nếu đi vào ngay cả hài cốt cũng không còn nữa , ta đoán chừng số lượng không coi là nhiều, nhưng thực lực rất cường hãn.”
“Nhưng là đi đến bây giờ ngay cả một tiếng kêu của yêu thú cũng không nghe thấy được không khỏi có chút kỳ quái đi "