Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mộ Dật Thần tiến vào khảo nghiệm đã qua ba tháng, ba người Mộ Chỉ Ly một tấc cũng không rời ở ngoài cửa trông ba tháng.
Dĩ nhiên, trong quá trình chờ đợi ở nơi này, đám người Mộ Chỉ Ly cũng không có bỏ qua tu luyện, Mộ Chỉ Ly xem ra trình độ Thiên Lực nồng hậu của nàng đã đạt đến yêu cầu của Tử Cảnh, chẳng qua là nàng còn chưa lĩnh hội được bích chướng của Tử Cảnh cho nên không cách nào đột phá.
Cho tới nay ở trên việc tu luyện đều thuận phong thuận thuỷ Mộ Chỉ Ly rốt cục cũng cảm nhận được bình cảnh đáng sợ, ngay từ lúc tới Long tộc nàng cũng đã cảm nhận được bình cảnh tồn tại, nhưng là suốt thời gian ba tháng nàng lại không có nửa điểm tinh tiến.
Khó trách có nhiều người mắc ở Tử Cảnh mấy chục năm thậm chí trên trăm năm như vậy, chỉ có thời điểm chân chính gặp phải bình cảnh này mới biết được kia đáng sợ. Không ngừng lâu như vậy nàng đều không thể đột phá, trong lòng không tránh được thêm mấy phần vội vàng xao động, cảm giác như vậy thực sự quá khó chịu.
May mà vào lúc này Hàn Như Liệt cảnh tỉnh nàng, lập tức bắt đầu thoát ra khỏi vội vàng xao động. Càng là vội vàng xao động càng là không cách nào đột phá, vội vàng xao động đối với tu luyện mà nói không có nửa phần chỗ tốt.
Mộ Chỉ Ly trước tiên điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nàng tin tưởng mình nhất định có thể đột phá bình chướng kia, có lẽ thời gian hơi dài, nhưng chỉ cần bây giờ nàng tiếp tục tích lũy Thiên Lực, như vậy lúc đột phá hết thảy cũng nước chảy thành sông.
Trong mấy ngày nay, hai người Thu Mẫn Vân cùng với Thu Ngưng Tuyết cũng đã đến đây thăm bọn họ, chẳng qua là khuyên bọn họ mấy câu, nhưng trong mắt bọn hắn cũng có một tia lo lắng không dễ dàng phát giác .
Lại ba tháng sau.
Ba người Mộ Chỉ Ly đều ngồi tại chỗ tu luyện, đột nhiên trong cửa truyền đến một trận ba động.
Lập tức ba người đồng thời mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn môn nội (bên trong cửa), cùng một thời gian bẩy vị trưởng lão cũng xuất hiện ở ngoài cửa.
Cảm thụ được ba động bên trong cửa, trong lòng mấy người đều có một tia không xác định. Mộ Dật Thần này đến tột cùng là thất bại hay là thành công bọn họ thế nhưng không thể nào phán đoán, bởi vì thời gian không ngắn cũng không dài, chính là thời khắc lập lờ nước đôi.
Trong lúc nhất thời, nhân mã song phương nhìn lẫn nhau, ánh mắt giao phong không tiếng động.
“Phanh”
Kèm theo một đạo tiếng vang, một đạo thân hình chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Thân thể cao như tùng được một bộ áo bào tím bao vây, trên khuôn mặt như ngọc mơ hồ có vầng sáng lưu chuyển, một đôi con ngươi giống như lợi kiếm, tản ra sắc bén vô cùng.
Vào giờ khắc này, trong lòng mọi người chợt hiểu ra, trong sáu tháng này dường như Mộ Dật Thần có biến hóa thật lớn, đó là phong hoa nội liễm sau khi bão táp khó khăn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thế tất kinh người.
Mộ Dật Thần có thâm ý khác nhìn bảy vị trưởng lão một cái, hắn trải qua khảo nghiệm cũng không phải chỉ có lục dục, còn kèm theo các loại khảo nghiệm thực lực. Cho dù là khi hắn ở trong khảo nghiệm này cũng cực kỳ nguy hiểm, ghê tởm nhất chính là chỉ cần hắn đối chiến thất bại đồng dạng là thất bại.
Đến lúc đó bọn họ có thể mượn lần này chứng minh hắn đối với Thiên Nhi không phải thật tâm, quả nhiên có dụng ý khác. Chẳng qua khảo nghiệm lần này đối với hắn mà nói cũng có không ít chỗ tốt, ít nhất thực lực của mình lần nữa tinh tiến rất nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt Mộ Dật Thần, trong lòng bảy vị trưởng lão chấn động nhưng ngoài mặt lại chưa biểu lộ ra cái gì, song sau một khắc, bọn họ liền kinh ngạc nhìn ánh sáng trên đại môn.
Mộ Dật Thần lại thông qua tất cả khảo nghiệm, điều này sao có thể!
Sau khi Mộ Dật Thần khẽ mỉm cười với đám người Thiên Nhi khiến cho bọn họ yên tâm, lúc này mới hướng mấy vị trưởng lão nói: “Hiện tại ta đã thông qua khảo nghiệm, mấy vị trưởng lão cũng nên thực hiện lời hứa đi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bảy vị trưởng lão đột nhiên khó nhìn.
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới Mộ Dật Thần có thể thông qua những khảo nghiệm này, dù sao khảo nghiệm này khó khăn căn bản không phải người bình thường có thể thông qua, thậm chí qua nhiều năm như vậy căn bản cũng không có người thành công.
Làm sao đến hắn thì đã thành công rồi? Trong lòng mấy người cũng biết được tình cảm của hắn đối với Thiên Nhi là thật sự, chẳng qua là quy củ Long tộc tuyệt đối không thể phá hư, trên thực tế bọn họ căn bản cũng không có tính để cho Thiên Nhi cùng hắn ta ở chung một chỗ.
Cảm nhận được mấy vị trưởng lão chần chờ, trên mặt Mộ Chỉ Ly liền hiện lên lãnh sắc: “Chẳng lẽ mấy vị muốn quỵt nợ hay sao!”
Mấy vị trưởng lão liếc lẫn nhau một cái, Đại trưởng lão liền trực tiếp lên tiếng nói: “Cho dù nói chúng ta già mà không kính chúng ta cũng nhận, bất luận như thế nào Thiên Nhi phải cùng hắn tách ra! Trừ phi Thiên Long đời sau xuất hiện, nếu không tuyệt đối không thể!”
Lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên xơ cứng.
Hơi thở của bảy vị trưởng lão cơ hồ trong cùng một lúc bộc phát ra, rất rõ ràng nếu thất bại dưới bẫy rập, như vậy cũng chỉ có dùng thủ đoạn cưỡng chế. Chỉ sợ để cho Thiên Nhi hận bọn hắn, bọn họ cũng không thể phá quy củ Long tộc.
Tốc độ đám người Mộ Chỉ Ly cũng không hề chậm, hơi thở tăng lên trong nháy mắt, mặc dù địch nhiều ta ít, trên khí thế bọn họ cũng không thua bởi bọn họ!
Vào giờ khắc này, mặt của mọi người thượng đều ngưng trọng. Thực lực bảy vị trưởng lão đều là tu vi Tử Cảnh, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Càn Khôn Kính, có thể nói trừ thực lực Hàn Như Liệt mạnh hơn so với bọn hắn, thực lực ba người Mộ Chỉ Ly vẫn còn có chênh lệch nhất định.
Cộng thêm Long tộc cường độ thân thể cường hãn, muốn phá vỡ phòng ngự của bọn họ vô cùng khó khăn, nơi này chính là lãnh địa Long tộc, chỉ cần mấy vị trưởng lão hô một tiếng sẽ có đông đảo người trong Long tộc chạy tới, huống chi ở Long tộc nhất định không thiếu cường giả Càn Khôn Kính tồn tại. Hiện tại tình cảnh bốn người thật rất là khó khăn.
“Thiên Nhi, nếu ngươi không muốn thương tổn bọn hắn, chúng ta có thể tha cho bọn hắn một mạng, nếu không ba người bọn họ cũng sẽ bỏ mạng bởi vì ngươi!”
“Hãy bớt sàm ngôn đi!”
Đại chiến vào giờ khắc này bộc phát ra, mà hơi thở bộc phát ngất trời cũng dẫn tới không ít Long tộc chú ý.
Bốn người cũng không có buông bỏ dự định, lập tức bốn người liền đồng loạt nghênh đón hướng bẩy vị trưởng lão, thân hình Mộ Chỉ Ly vừa động liền đi tới trước mặt Ngũ trưởng lão.
“Bất quá thực lực Sinh Cảnh thôi, còn muốn đối phó ta?” Ngũ trưởng lão chậm rãi lên tiếng nói, trong con ngươi vẩn đục bộc phát ra một trận tinh quang.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên độ cong lạnh lùng: “Trưởng lão Long tộc cũng là hạng người không giữ lời hứa như vậy, thực lực mạnh thì như thế nào!”
Nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, Ngũ trưởng lão liền một hồi nhan diện vô quang (mất mặt). Chuyện này đích xác là bọn họ có thẹn, chỉ là vì Long tộc cho dù là bi thương danh nhơ thiên cổ*(danh dự nhơ bẩn sẽ lưu danh muôn đời) bọn họ cũng tuyệt không cau mày!
Chỉ thấy Mộ Chỉ Ly đột nhiên bước ra một bước, bàn tay trắng nõn nhấc lên kiếm Vị Ương đã xuất hiện ở trong tay.
Một bộ áo đỏ không gió mà bay, áo phần phật, dung nhan xinh đẹp mang theo một tia mùi vị tàn khốc, Phiêu Miểu thân pháp vừa động đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Ngũ trưởng lão ngưng tụ, cảm thụ được biến hóa ba động trong không khí chung quanh, tay nắm kiếm cũng không tự kìm hãm xiết chặt mấy phần. Bởi vì từ trên người Mộ Chỉ Ly hắn cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.
“Keng!”
Một đạo thanh âm binh khí giao tiếp vang lên, kiếm Mộ Chỉ Ly lấy một góc độ quỷ dị xảo quyệt đâm về điểm yếu hại của Ngũ trưởng lão.
Đỡ một đạo công kích này trong lòng Ngũ trưởng lão cũng một trận hoảng sợ, mới vừa rồi nếu không phải trực giác của hắn nhanh chóng sử dụng kiếm đón đỡ, hiện tại trên người hắn sợ là bị Mộ Chỉ Ly đâm ra một lỗ thủng.
Lần này Ngũ trưởng lão cũng không dám lại khinh thường Mộ Chỉ Ly rồi, nếu đến lúc này còn khinh thường nàng ta vậy hắn chính là tự tìm đường chết. Chẳng qua sức chiến đấu của cô gái này thật không phải cường hãn bình thường, nhất là hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường hãn của Mộ Chỉ Ly, cổ lực lượng này đã sớm thoát khỏi phạm vi Sinh Cảnh.
Xem ra thực lực nha đầu này hẳn là dừng lại ở Sinh Cảnh đã lâu, nếu không phải chưa lĩnh ngộ tầng bích chướng kia, sợ là đã sớm đột phá.
Mộ Chỉ Ly cũng không có cho Ngũ trưởng lão thời gian dư thừa đi suy tư những thứ này, liên tiếp mấy tháng chưa chiến đấu thật sự nàng cần một cuộc chiến đấu thoả thích, hiện tại Mộ Chỉ Ly không có chút nào giữ lại, thi triển một luồng sóng cường đại công kích Ngũ trưởng lão.
“Rầm rầm rầm”
“Ba ba ba”
Một trận thanh âm quyền cước tương tiếp lấy hai người làm trung tâm bộc phát ra, cách đánh của Mộ Chỉ Ly hoàn toàn không muốn sống ngay cả Ngũ trưởng lão cũng bị đánh đến rất thảm.
Vốn là cảnh giới của hắn phải cao hơn không ít so với Mộ Chỉ Ly, chẳng qua là sau khi giao thủ những ưu thế này phảng phất không còn sót lại chút gì, bởi vì … Thiên Lực của cô gái này trình độ nồng hậu thế nhưng cùng mình không phân cao thấp, hơn nữa dường như thân thể kia cũng không yếu hơn mình, nha đầu này là người sao?
Trải qua một phen chiến đấu không muốn sống vừa rồi, trên quần áo Mộ Chỉ Ly đã thêm mấy đạo vết thương, Thiên Lực trong cơ thể cũng hao tổn cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng đồng dạng tình huống Ngũ trưởng lão cũng cũng không khá hơn nàng chút nào.
Trong lòng Ngũ trưởng lão bị chọc tức, mình lại bị một nha đầu như vậy làm cho rối loạn trận cước, lập tức cũng điên cuồng gào thét một tiếng trực tiếp hoá thành long thân!
Nhìn thấy Ngũ trưởng lão hóa thành long thân, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ ngưng trọng, hóa thành long thân thì thực lực Ngũ trưởng lão mạnh hơn trước kia nhiều!
Long thân khổng lồ quanh quẩn ở đỉnh đầu Mộ Chỉ Ly, chỉ thấy đuôi hung hăng vỗ vào Mộ Chỉ Ly, phạm vi công kích khổng lồ khiến cho Mộ Chỉ Ly có một loại cảm giác không chỗ có thể trốn.
Cho dù là thi triển Phiêu Miểu thân pháp sợ là cũng không cách nào tránh né thành công, như vậy chỉ có chính diện đón đánh rồi!
Vào giờ khắc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên giơ tay lên kiếm Vị Ương trong tay, kiếm Vị Ương toàn thân xanh ngọc được ánh mặt trời chiếu xuống phát tán vầng sáng chói mắt, làm cho người ta đoán không ra chính là tại thời khắc mấu chốt này nàng thế nhưng nhắm hai mắt lại.
Không sai, tại lúc giao chiến sinh tử, thế nhưng nàng nhắm hai mắt lại! Bọn người Hàn Như Liệt kinh hãi nhìn một màn này, không biết Mộ Chỉ Ly đến tột cùng đang làm cái gì vậy.
Song, sau một khắc tầm mắt mọi người nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến hóa. Bởi vì vào giờ khắc này bọn họ lại cảm thụ không được Mộ Chỉ Ly tồn tại, chỉ có hơi thở của kiếm Vị Ương.
Tinh khí thần*(tinh thần tinh khiết) của Mộ Chỉ Ly đều đã hoàn toàn hợp nhất với kiếm Vị Ương, trên trời dưới đất, chỉ có kiếm!
Đang lúc đuôi rồng Ngũ trưởng lão đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly cũng động. Chỉ một thoáng trên thân Vị Ương kiếm bộc phát ra một trận Quang Hoa (ánh sáng) kinh thiên, nhuộm trọn phiến thiên không thành màu xanh ngọc.
“Phanh!”
Đó là chân chính Nhất Kiếm kinh thiên, trong vòng ngàn dặm đều có thể cảm nhận được trong một kiếm kia tràn đầy kiếm ý.
Sau khi Quang Hoa một kiếm này tiêu tán, lúc này mọi người mới thấy rõ một màn trước mắt, chẳng qua là vừa nhìn cơ hồ tất cả mọi người đều giật mình ngay tại chỗ, trong lòng rung động tột đỉnh.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly tái nhợt, cả người đều phảng phất lảo đảo muốn ngã, Thiên Lực trong cơ thể cũng không còn. Ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao lại đột nhiên tiến vào trạng thái như vậy, lúc ấy trong đầu của nàng đã là một mảnh thanh minh, trong lòng trừ kiếm không có gì khác.
So ra mà nói, Ngũ trưởng lão mới thật sự là thê thảm, bởi vì long uy của hắn bị Mộ Chỉ Ly chặt đứt! Ở nơi đuôi rồng gảy lìa, trên mặt đất đã xuất hiện một đạo khe rãnh chừng mười trượng.
Sau khi bài trừ phòng ngự của Ngũ trưởng lão còn lưu lại khe rãnh khủng bố như vậy, uy lực của một kiếm này có thể nghĩ. Ngay cả Hàn Như Liệt cũng âm thầm kinh hãi, nếu một kiếm này hướng về phía hắn, hắn có năng lực đón lấy hay không? Đáp án dĩ nhiên là —— không có.
Bị chém đứt đuôi rồng Ngũ trưởng lão bị buộc biến trở về nhân thân, cả người liền giống như diều đứt dây từ không trung rơi xuống mặt đất, mang theo một trận bụi mù.
Lúc này hơi thở Ngũ trưởng lão đã uể oải tới cực điểm, suy giảm tới căn bản hắn đã không có lực tái chiến, máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly lại tràn đầy không thể tin.
Quang hoa một kiếm kia khắc thật sâu ở trong đầu hắn, qua nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ từng thấy biết đến Nhất Kiếm kinh thiên như vậy, cảm giác khiếp sợ trong lòng hắn thậm chí vượt ra khỏi đau đớn truyền đến từ trên người hắn.
Có tình trạng Ngũ trưởng lão này, mấy người chiến đấu cũng tạm thời ngừng lại, sáu vị trưởng lão vội vàng chạy tới bên cạnh Ngũ trưởng lão, sau khi cảm nhận được Ngũ trưởng lão bị thương nặng, sắc mặt của mọi người âm trầm xuống.
Lần này Ngũ trưởng lão thật là suy giảm tới căn bản, tổn thất đuôi rồng đối với tu vi hắn nhưng là có ảnh hưởng khổng lồ, thậm chí sau này tu vi không thể tiến thêm!
“Khốn kiếp! Ngươi lại đánh Ngũ trưởng lão bị thương thành bộ dáng như vậy!” Một đôi con ngươi Nhị trưởng lão chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly nói, thời khắc đó khắc cốt sát ý không che dấu chút nào.
Nghe vậy, mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ trào phúng: “Vốn là các ngươi động thủ trước, bởi vì cái gọi là đao kiếm không có mắt, nếu động thủ nên chuẩn bị tốt bị thương cho tới chết!”
Đang lúc mấy người nói chuyện, không ít người Long tộc nhanh chóng chạy tới nơi này. Thiên Lực ba động lúc trước cùng với Quang Hoa kinh thiên kia đều hấp dẫn chú ý của mọi người, trong Long tộc lại xảy ra chiến đấu như vậy thật sự là quá kỳ quái.
Song, sau khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mỗi một người đều sững sờ tại chỗ. Ngũ trưởng lão lại bị đả thương? Hơn nữa người đả thương Ngũ trưởng lão lại trẻ tuổi như vậy? Để cho người nghi ngờ chính là những người này không phải là bằng hữu Thiên Nhi sao? Tại sao lại xung đột cùng mấy vị trưởng lão?
“Hôm nay lão phu nhất định khiến cho ngươi trả giá thật nhiều!” Đại trưởng lão lập tức đánh một chưởng hướng Mộ Chỉ Ly.
Này một chưởng thoạt nhìn không có chút nào Thiên Lực ba động cũng khiến trong lòng mọi người đang nhìn rung động rất lớn, một chưởng này phảng phất từ bốn bề mà đến muốn tránh cũng không có chỗ để trốn, nhìn thấy một màn này, Hàn Như Liệt liền hừ lạnh một tiếng.
Lập tức một quyền cũng nặng nề oanh xuất, trong lúc chưởng ảnh cùng quyền ảnh khổng lồ gặp nhau trên không trung, để cho mọi người kinh ngạc là một quyền kia trực tiếp xuyên phá chưởng ảnh kia.
“Nghĩ động Ly Nhi trước qua cửa ải của ta đây!” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng nói, trên khuôn mặt tà tứ thêm mấy phần nghiêm túc.
Tại thời điểm cục diện song phương đã đạt tới xơ cứng, hai người Thu Mẫn Vân và Thu Ngưng Tuyết đã chạy tới. Chỉ là nhìn một màn trước mắt này bọn họ liền đại khái biết được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Chắc hẳn Mộ Dật Thần thật thông qua khảo nghiệm, làm cho bẩy vị trưởng lão không thể làm gì chỉ có thể sử dụng chiêu số như vậy. Thu Mẫn Vân hướng chư vị Long tộc vây xem nói: “Các ngươi đều đi về trước đi, về phần chuyện đến tột cùng như thế nào sẽ cho các ngươi một cái công đạo!”
Không phải không thừa nhận địa vị Thu Mẫn Vân ở Long tộc cũng cực cao, theo một câu nói của nàng, mọi người Long tộc liền nhanh chóng tản đi, ai cũng không có tiếp tục ở lại.
Đại trưởng lão cau mày nhìn Thu Mẫn Vân nói: “Các ngươi đây là?”
Ngày này, trừ mấy người tại chỗ, ai cũng không biết chuyện giải quyết thế nào, chẳng qua là đám người Thiên Nhi biến mất lần nữa ở trong Long tộc. . . . . .
Một tháng sau.
Đám người Mộ Chỉ Ly nhìn cực bắc sông băng phía sau, trên mặt đều mang theo một tia cảm xúc phức tạp.
Đúng như bộ dáng lúc bọn họ đến, bốn người cùng nhau từ Long tộc quay về. Mà nguyên nhân hết thảy này đều nhờ Thu Ngưng Tuyết, bởi vì nàng trợ giúp bọn họ mới có thể thuận lợi rời đi Long tộc như vậy.
Bởi vì Thu Ngưng Tuyết thay thế Thiên Nhi trở thành Thiên Long Long tộc, mà bây giờ Thiên Nhi thì đã là một người Long tộc bình thường. Bốn người đối với Thu Ngưng Tuyết cũng có rất nhiều thành kính, nàng tiếp thu năng lượng Thiên Long Thiên Nhi truyền cho nàng ấy, dưới sự giúp đỡ của Thu Mẫn Vân cùng với bẩy vị trưởng lão trận phong ba này cứ như vậy giải quyết.
Thân là Thiên Long chẳng qua là trước lúc một đời Thiên Long ra đời không thể có tình nam nữ thôi, nhưng là sau khi thông qua những thủ đoạn khác biến Thu Ngưng Tuyết thành Thiên Long thì nhất định Thu Ngưng Tuyết cả đời này đều sẽ không còn có tình yêu nam nữ. . . . . .
Có thể nói Thu Ngưng Tuyết vì bọn họ bỏ qua hạnh phúc ngày sau của nàng, nhưng từ góc độ khác mà nói Thu Ngưng Tuyết cũng là hạnh phúc, bởi vì trong lòng nàng đã sớm có một tồn tại không thể thay thế.
Mặc dù Thu Ngưng Tuyết hy sinh khiến cho trong lòng bọn họ rất áy náy, nhưng không thể phủ nhận mục đích của bọn họ đạt thành rồi, Thiên Nhi có thể không có cố kỵ cùng Mộ Dật Thần ở cùng một chỗ!
Nửa đường, song phương lựa chọn mỗi người đi một ngả, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt hai người trở về chuẩn bị trước, mà Mộ Dật Thần lại mang theo Thiên Nhi đi gặp tộc nhân của hắn.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt từ chối nhã nhặn lời mời củaMộ Dật Thần, hai người bọn họ đến tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng không có tác dụng gì, đi Long tộc là hành động bất đắc dĩ, nhưng là tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang không cần thiết.
Lập tức sau khi song phương ước định thời gian gặp mặt thi đi hướng riêng của mình. Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đương nhiên là về Thiên Âm Môn trước một chuyến, Môn chủ nàng lại biến mất lâu như vậy, thực tại nên trở về một chuyến.
“Ly Nhi, sau khi trở về ta liền để cho cha ta đi Mộ gia một chuyến thương lượng hôn sự của chúng ta, như thế nào?” Hàn Như Liệt cười nói, trên khuôn mặt yêu nghiệt tuấn dật tràn đầy nụ cười, giờ phút này trong tim của hắn có một loại hạnh phúc rất lớn lao.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, trên mặt cũng đỏ bừng: “Được.”
“Ha ha, ta đây sau khi trở về liền nói cho cha ta biết.” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng nói, nhưng trong lòng thì âm thầm quyết định nhất định phải cho Ly Nhi một hôn lễ long trọng, hắn muốn Ly Nhi làm tân nương hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nghĩ tới đây, hai người cực kỳ thoải mái đi đến Thiên Âm Môn. Trên mặt Mộ Chỉ Ly từ đầu tới cuối đều mang theo nụ cười, mặc dù nàng muốn thu liễm thì cũng không thu liễm được.