Y Đạo Quan Đồ

Chương 329: Ăn rình cơm

Lúc này ba chiếc xe cảnh sát đi vào trong đại viện huyện ủy Xuân Dương. Người dẫn đội là cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành Vinh Bằng Phi, y nghe nói Đỗ Thiên Dã bị đánh ở núi Thanh Đài, ngay lập tức dẫn đội ngũ tinh anh nhất đến Xuân Dương.

Thấy bộ mặt sưng húp vì bị đánh của Đỗ Thiên Dã, Vinh Bằng Phi ý thức được việc này đã phiền rồi đây, nông thôn đánh nhau không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng kéo cả bí thư thị ủy vào cuộc đánh như lần này thì chưa từng xảy ra bao giờ, lần này không những Đỗ Thiên Dã bị kéo vào, mà còn bị thương nữa, Vinh Bằng Phi đến trước mặt Đỗ Thiên Dã quan tâm hỏi: “Bí thư đỗ, thế nào rồi?”

Đỗ Thiên Dã cười khổ hạnh nói: “Còn thế nào được nữa? Anh đã nhìn thấy cả rồi đấy.”

Gã bước vào phòng nghỉ ngơi tạm thời của huyện ủy, Vinh Bằng Phi cũng đi vào theo.

Đỗ Thiên Dã ngồi trên chiếc ghế sô pha, thở dài một tiếng.

Vinh Bằng Phi đã hiểu một số tình hình, y thấp giọng nói:“Bí thư Đỗ, theo điều tra thị trường, sự việc này có thể là do đám trộm mộ gây nên, sau khi họ đào trộm kho báu, lại tung tin đồn, để lại một vài đồ vật, thu hút dân chúng qua đó, như vậy có thể phá hoại hiện trường, chuyển dịch hướng chú ý của cảnh sát.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Chúng đạt được mục đích rồi đó. Dân tình chạy ào ạt như ong vỡ tổ đi tranh giành đồ đạc, còn đánh nhau nữa!”

Vinh Bằng Phi thở dài nói: “Việc phiền toái nhất là chết một người rồi!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Lúc đó người dân ấy đứng đằng sau tôi lấy cuốc đánh tôi, chú Trần là bất đắc sĩ mới phải nổ phát súng đó, nếu như ông ấy không nổ súng, thì người chết có lẽ là tôi rồi! Lão Vinh, việc này nhất định anh phải xử lí cho tốt, không thể để Trần Sùng Sơn bị chịu oan!”

Vinh Bằng Phi nói: “Yên tâm đi, vụ án này tôi sẽ đích thân ra tay, với tình hình trước mắt, Trần Sùng Sơn có lẽ không có chuyện gì lớn! Bí thư Đỗ, tôi muốn tìm hiểu chút tình hình, anh đến chỗ ông ấy để làm gì?”

Đỗ Thiên Dã lúc này mới nói rõ nguyên nhân kết quả của sự việc, đương nhiên gã sẽ không nói mối quan hệ của mình và Trần Sùng Sơn ra, sau khi Vinh Bằng Phi biết được Trần Sùng Sơn là chiến hữu của cha Đỗ Thiên Dã, mối nghi ngờ trong lòng cũng được giải, Đỗ Thiên Dã đến thăm người chú này không có gì là kì lạ cả, có điều còn một việc nữa làm cho Vinh Bằng Phi thấp thỏm, y dũng cảm hỏi: “Bí thư Đỗ, còn chuyện của Tô Viện Viện….”

Nếu như Vinh Bằng Phi không nhắc đến, thì Đỗ Thiên Dã gần như đã quên mất Tô Viện Viện rồi, gã chau mày nói; “Sao thế? Là tôi hẹn cô ấy đi đến núi Thanh Đài.”

Vinh Bằng Phi lắc đầu, y thấp giọng nói: “Tôi nghe nói hai người gặp nhau trên đường đi lên núi!”

Đỗ Thiên Dã chợt ngớ người, ngay lập tức hiểu ra Vinh Bằng Phi đang nhắc nhở mình, một nam một nữ cùng đi lên núi không có gì cả, nhưng một vị bí thư thị ủy cùng đi lên núi với nhân viên phục vụ minh tinh của phòng chiêu đãi số một chính phủ thành phố, không thể không làm cho người ta phải suy nghĩ.

Vinh Bằng Phi vì muốn tốt cho Đỗ Thiên Dã, dù sao thì trong vụ án này, Tô Viện Viện là một nhân vật không quan trọng gì. Cô ta chỉ là một người vô can bị kéo vào chuyện này mà thôi, người khác rất ít khi chú ý đến cô ấy, nhưng nếu như bị đưa vào thứ tự tư pháp, thì cô sẽ bị rất nhiều chính khách chú ý đến, mối quan hệ của cô ấy và Đỗ Thiên Dã sẽ trở thành câu chuyện đầu lưỡi của các vị chính khách.

Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Không sai, là gặp rất bất ngờ!” Khi nói câu này, gã lại cảm thấy sự đau khổ rất lạ kì, mình là một bí thư thị ủy, ngay cả việc tự do du lịch với người khác cũng không thể làm được.

Vinh Bằng Phi nói: “Người như Thiệu Vệ Giang có chút năng lực phá án, việc ngày hôm nay không phức tạp, nhưng nếu phải xử lí thật thì cũng không đơn giản như vậy, những người liên quan đến vụ đánh nhau đã đến con số hơn 330, đây là còn chưa tính đến những người bỏ chạy, những người bị thương nặng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả mâu thuẫn đều dồn lên cái chết của Chu Hồng Vệ, việc này nhất định phải xử lí.”

Đỗ Thiên Dã vẫn lo lắng hỏi: “Trần Sùng Sơn liệu có sao không?”

Vinh Bằng Phi trả lời: “Không sao đâu, ông ấy là muốn cứu người nên mới làm vậy!”

“Tôi muốn đi thăm ông ấy!”

Vinh Bằng Phi do dự một chút, thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ, lúc này hình như không được thích hợp lắm….”

Đỗ Thiên Dã bực mình nói: “Có gì mà không thích hợp? Sắp xếp cho tôi đi đi!”

Trần Sùng Sơn bị tạm giam tại phòng chiêu đãi công an huyện Xuân Dương, vì Đỗ Thiên Dã đã nói từ trước, nên Thiệu Vệ Giang cũng rất lễ độ với Trần Sùng Sơn. Không nhốt ông ta lại như những nghi án khác, để cho ông ta ở trong phòng chiêu đãi công an huyện, có đồ ăn thức uống, còn cử hai người cảnh sát đến phụ trách sinh hoạt của Trần Sùng Sơn, ngoài mặt thì nói là chăm sóc, thật chất là giám sát.

Đỗ Thiên Dã bước vào căn phòng có Trần Sùng Sơn, nhìn cách bài trí của căn phòng, trong lòng thoải mái hơn một chút, quả nhiên, Thiệu Vệ Giang cũng có con mắt nhìn.

Trong nhà tắm vang lên tiếng nước, Trần Sùng Sơn đang tắm, tố chất tâm lí của ông ấy rất tốt, dù là xảy ra việc như thế này, nhưng ông ấy vẫn rất bình tĩnh.

Vinh Bằng Phi và Thiệu Vệ Giang đi cùng Đỗ Thiên Dã vào, Đỗ Thiên Dã nói: “Hai người ra ngoài đi, tôi có mấy câu muốn nói riêng với ông ấy.”

Thiệu Vệ Giang nhìn hai người cảnh sát, hai người biết ý đi ra ngoài, anh ta và vinh Bằng Phi cũng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Tiếng của Trần Sùng Sơn vang lên: “Cảnh quan Lí, phiền anh đưa giúp tôi một chiếc khăn khô!”

Đỗ Thiên Dã đưa khăn vào, Trần Sùng Sơn không ngờ là con trai mình, mỉm cười, rồi giơ tay ra đón lấy chiếc khăn.

Đỗ Thiên Dã nói: “Cháu lau giúp chú!” Gã cầm chiếc khăn lau những giọt nước trên vaii cha mình! Trên vai cha hắn đầy những vết thương, hôm nay vì bảo vệ gã, nên ông bị người ta vây đánh, Đỗ Thiên Dã cảm thấy một cảm giác rất khó tả dồn lên, làm cho mắt và mũi gã cay cay, trước giờ gã rất kiên cường, nhưng giờ đây không ngăn nổi dòng nước mắt.

Trần Sùng Sơn nói: “Bí thư Đỗ, cháu không nên đến đây!”

Đỗ Thiên Dã cắn môi, cố gắng gằn giọng xuống: “Cha….”

Trần Sùng Sơn đờ người. Một lúc lâu sau, ông mới cố gắng ghìm sự xúc động trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Cháu ra ngoài đi, chú sẽ ra ngay!”

Trần Sùng Sơn mặc xong quần áo bước ra ngoài phòng, thấy Đỗ Thiên Dã đã rót trà cho ông ta, nhìn những vết thâm tím trên mặt con trai, Trần Sùng Sơn cảm thấy đau lòng: “Những vết thương trên người còn đau không?”

Đỗ Thiên Dã lắc đầu.

Trần Sùng Sơn nói: “Vừa nãy cục trưởng Thiệu đã mang đến đây một bình hồng hoa dầu, con giúp ta bôi một chút!”

“Vâng!”

Đỗ Thiên Dã giúp cha xức dầu, nhìn mái tóc bạc của cha, nếu như không phải là vì cứu mình, cha cũng không bị cuốn vào tai họa thế này, gã nói nhỏ: “Cha yên tâm, lần này nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!”

Trần Sùng Sơn nói: “Con không được vì chuyện của ta ảnh hưởng đến sự phán đoán và xử lí sự việc, ta là Trần Sùng Sơn, là một người thợ săn bình thường của núi Thanh Đài, ta không muốn giết anh ta, viên đạn đó ta không nhắm vào chỗ hiểm của anh ta, nhưng vì tuổi già mắt kém, sử dụng súng đã không được như trước nữa, nên vẫn cướp đi tính mạng của anh ta, ta đã phạm pháp!”

Đỗ Thiên Dã nói lớn: “Không, cha không làm vậy!”

Trần Sùng Sơn mặc áo, ông quay mặt lại, hai đôi mắt đầy tình yêu thương nhìn con trai mình, ông trầm giọng nói: “Con là bí thư thị ủy, con là lãnh đạo cao nhất của Giang Thành, con nhìn nhận vấn đề không thể để ý quá nhiều đến nhân tố tình cảm, sự việc là thế nào thì là thế ấy, không thể vì quan hệ giữa hai chúng ta mà thay đổi nó, từ giờ trở đi, ta mong con không đến thăm ta nữa, còn về việc ta có phạm pháp hay không, nên chịu sự trừng phạt như thế nào, sẽ có pháp luật đưa ra quyết định, ta tin rằng pháp luật nhà nước sẽ đối xử công bằng với ta.”

Đỗ Thiên Dã mím môi.

Trần Sùng Sơn nói: “Con là đàn ông, phải kiên cường, đừng vì ta mà ảnh hưởng đến sự phán đoán và xử lí sự việc của con, con đi làm việc nên làm đi!”

Đỗ Thiên Dã gật đầu mạnh.

Trần Sùng Sơn lại nói: “Còn nữa, đừng bao giờ xưng hô với ta như thế….”

Cuộc sống học tập của Trương Dương ở trường đảng khá thuận lợi, hắn nghe theo sự khuyên bảo của Cố Giai Đồng, thật sự khiêm nhường, thời gian có thể làm tất cả mọi thứ thay đổi, ở Đông Giang không có mấy ai quan tâm đến việc hắn đánh An Đạt Văn, tin tức Thời Không đã đưa ra một sự giải thích hợp lí nhất cho hành động của hắn, nhưng Trương Dương phẫn phải khiêm nhường một thời gian, đây là trấn tĩnh, nếu như giờ đây hắn về Giang Thành, thì dù Đỗ Thiên Dã có dùng hắn, thì chắc chắn cũng sẽ làm cho hắn gặp không ít bão táp, tạm thời rời khỏi Giang Thành, tránh ánh mắt và tránh trở thành tiêu điểm của mọi người mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Cố Giai Đồng đến Bắc Kinh tham gia này hội giới thiệu thuốc, vốn Trương Dương muốn đi theo, nhưng Cố Giai Đồng bảo hắn ở lại Đông Giang, chịu giáo dục của trường đảng.

Thời gian này Trương Dương và Thường Hải Tâm ở rất gần nhau, hai người đi học ngồi cùng bàn, buổi trưa cùng ăn cơm, trong mắt người khác, hai người trở thành một đôi tình nhân.

Trương đại quan đang tu tâm dưỡng tính, Thường Hải Tâm cũng không nghĩ linh tinh, cô rất rõ, Trương Dương chỉ coi mình như trẻ con, trong mấy ngày hắn ở trường, Thường Hải Tâm đều chuẩn bị sẵn cơm cho hắn, đại gia này vừa ngồi xuống là ăn ngay, ăn no xong rồi vất bát đĩa đấy đi mất, có điều, lần này quả thật Trương Dương đã thay đổi rất nhiều, rất ít khi ra ngoài gặp gỡ bạn bè.

Cơm canh ở căng tin trường đảng cũng không tồi, Thường Hải Tâm gọi cơm canh xong, Trương Dương đã lúc lắc đi đến, ngồi xuống đối diện Thường Hải Tâm, cầm đũa lên.

Thường Hải Tâm không chịu nổi kiến nghị: “Này anh mặt dày kia, ngày nào anh cũng để con gái như tôi xếp hàng, có kẻ hầu đến tận miệng, anh coi tôi là người hầu à!”

Trương Dương cười nói: “Tôi lười mới có đất cho cô chăm chỉ chứ, tôi vô sỉ mới làm cho cô trở nên cao thượng được chứ, tôi hi sinh nhân cách của mình để làm cho cô cao lên một bậc, cô nên cảm ơn tôi mới đúng!” Hắn gắp một miếng sườn nướng: “Thơm thật! Gần đây tôi ăn phát nghiện cơm ở căng tin rồi!”

Thường Hải Tâm lườm hắn nói: “Ngay cả bài tập anh cũng bảo tôi làm hộ anh!”

“Tôi hiểu cả rồi, biết cả rồi, tôi sợ cô không nhớ được, nên để cô làm thêm một lần cho thêm ấn tượng!”

“Này! Anh chỉ biết biện hộ thôi! Từ hôm nay trở đi tôi không làm bài tập giúp anh nữa!”

Thường Hải Tâm thấy một người xuất hiện ở ngoài căng tin, hơi chau mày nói: “Lại một người nữa đến ăn không cơm rồi!”

Trương Dương quay người đi, thì thấy Trần Thiệu Bân cười hì hì đứng ở ngoài, tên này từ lúc gặp được Thường Hải Tâm con tim lại rung động, đơn vị làm việc của anh ta cách trường đảng không xa, mỗi buổi trưa anh ta đều đến ăn rình cơm, anh ta phát hiện không có phần cơm của mình, bèn dày mặt nói: “Thường Tâm à, sao lại không có cơm của tôi?”

Thường Hải Tâm chẳng khách khí gì: “Anh từ đâu chui ra thế? Ai quen anh cơ chứ? Anh đã ăn rình cơm ở đây gần một tuần rồi, tôi không nói anh, anh thật chẳng biết tự giác gì hết!”

Trần Thiệu Bân cười hì hì nói: “Tôi rất muốn bỏ tiền đấy chứ, nhưng người ta không bán cho tôi, cơm của trường đảng thật là ngon, tôi nghĩ trong này có khi bỏ thuốc phiện ấy chứ, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai!”

Thường Hải Tâm rút phiếu cơm ra vất cho anh ta: “Đừng nhiều lời, anh tự đi mua đi!”

Trần Thiệu Bân cười hì hì cầm phiếu cơm đi.

Thường Hải Tâm thấy Trương Dương vừa ăn vừa cười, trong lòng bực mình, giơ tay đá vào chân hắn: “Anh xem, đám bạn hồ li tinh của anh, ai cũng đều mặt dày cả!”

Trương Dương cười nói: “Tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta nhé, có phải là xông về phía tôi đâu!” Hắn đã nhận ra từ lâu Trần Thiệu Bân có ý định tán tỉnh Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm nói: “Coi như là tôi xin anh đấy, anh nói với anh ta, bảo anh ta đừng đến nữa, cười ngọt như rắc đường lên mặt vậy, tôi nhìn thấy anh ta là chẳng còn muốn ăn cơm nữa!”

Trương Dương không nhịn nổi cười: “Trần Thiệu Bân cũng đâu có kinh tởm đến thế nhỉ!”

Lúc này Trần Thiệu Bân bưng cơm đến, trả lại phiếu cho Thường Hải Tâm, ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, dịch dịch mông, đẩy Trương Dương sang một bên, trên mặt nở một nụ cười “Ngọt ngấy người”, thật sự là rất ngấy, Trương Dương lúc này mới hiểu tại sao Thường Hải Tâm lại hình dung là “rắc đường lên mặt”.

Thường Hải Tâm chẳng nói được gì, cắm đầu vào ăn.

Trương Dương ngửi thấy một mùi thơm, hít hít rồi nói: “Mùi gì thơm thế?” Hắn hít hít người Trần Thiệu Bân: “Mẹ kiếp, anh còn xịt nước hoa à? Ôi giời ông ơi là ông, anh thật là biến thái!”

Trần Thiệu Bân thở dài: “Anh thì biết gì chứ? Vì thế mới nói loại người như anh chỉ là cán bộ từ nông thôn ra mà thôi, tôi dùng nước hoa cho nam, mấy trăm tệ một chai đấy, đây gọi là đẳng cấp, anh có hiểu không?”

Trương Dương lắc đầu.

Trần Thiệu Bân nói: “Lương Thành Long tặng cho tôi đấy, đó là hàng cao cấp của Pháp, anh muốn dùng thì tìm anh ta mà lấy!”

Trương Dương nói: “Tôi chẳng có cái sở thích đấy!”

Trần Thiệu Bân lấy ra một lọ nước hoa, đưa cho Thường Hải Tâm nói: “Hải Tâm, lọ nước hoa này cô mang về dùng đi!”

Thường Hải Tâm nhìn lọ nước hoa, là của chanel, nhưng không giơ tay ra nhận: “Không có công không nhận thưởng, tôi không cần!”

Trần Thiệu Bân vẫn không bỏ cuộc, anh ta cười nói: “Tôi ăn rình cơm bao nhiêu ngày thế này, sao lại không có tí biểu hiện gì được.”

Trương Dương nói: “Nhận đi thôi.”

Thường Hải Tâm lạnh lùng: “Đã nói không cần là không cần!” Cô đứng dậy nói: “Hôm nay bát đũa các anh tự rửa!” Quay người liền ra khỏi căng tin.

Trương Dương và Trần Thiệu Bân nhìn nhau, chẳng ai hiểu tại sao Thường Hải Tâm lại tức giận đến vậy, Trương Dương thở dài nói: “Anh đúng là tai họa, đi đến đâu là bị người ta ghét đến đó!”

Trần Thiệu Bân nói: “Anh mới là tai họa, tôi tặng quà làm phiền đến ai cơ chứ?”

Trương Dương nói: “Không phải tôi muốn nói anh, nhưng có ai tặng quà như anh cơ chứ? Dù sao thì cũng phải mang đến cho tôi một lọ, đáng kiếp!”

Hắn vất đống bát đĩa rồi nói: “Rửa cho sạch đấy!”

“Dựa vào đâu tôi phải rửa?”

Trương Dương nói: “Anh ăn rình cơm của người ta, cho anh rửa bát là lợi lắm rồi đấy!”

Trần Thiệu Bân hậm hực rửa xong bát, đến kí túc của Trương Dương, phát hiện Lương Thành Long đã lái chiếc BMW đến rồi, Lương Thành Long vì chuyện của Lê San San nên có chút không vui với Trần Thiệu Bân, anh ta dừng xe, xuống xe chủ động nói: “Thiệu Bân, anh cũng đến tìm Trương Dương à!” Trần Thiệu Bân lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Chỉ mình anh đến được à!”

Lương Thành Long cười, anh ta khóa xe xong, Trương Dương ở trên lầu vẫy tay với hai người họ: “Lên đây đi, tôi pha trà cho các anh uống!”

Trần Thiệu Bân ấn bát cơm vào tay Lương Thành Long: “Mang lên đi, tôi còn phải đi làm!”

Trương Dương thấy một mình Lương Thành Long lên, đoán rằng Trần Thiệu Bân đang tức anh ta, cười nói: “Hai người vẫn chưa làm lành à?”

Lương Thành Long đặt bát lên bàn Trương Dương, rồi lại đưa cho Trương Dương một chiếc túi giấy: “Đây là nước hoa Thanh Hồng mang từ Pháp về, tôi để lại cho anh nhiều nhất, 12 chai nước hoa nữ, đủ để anh chia rồi chứ?”

Trương Dương cười ha ha, Lương Thành Long biết chuyện của hắn, hắn cất nước hoa đi.

Lương Thành Long ngồi xuống trên chiếc giường nói: “Tôi và Thiệu Bân chẳng có chuyện gì cả, thật ra anh ta cũng biết rằng chuyện của Lê San San không liên quan đến tôi, lúc đầu ăn cơm với Hà Trường An, là Bạch Yến gọi Lê San San đến, tôi cũng không ngờ rằng, họ ăn một bữa cơm mà đã dính lấy nhau rồi. Loại đàn bà này không cần thì cũng thôi, tôi đã xin lỗi Thiệu Bân rất nhiều lần, nhưng tiểu tử này rất sĩ diện, cứ cảm thấy tôi cố tình làm vậy, anh nghĩ mà xem, tôi chơi với anh ta từ nhỏ đến giờ, bao năm rồi, tôi có hại ai cũng không hại anh ta chứ!”

Trương Dương chống hai tay lên giường: “Hôm nay sao lại nhớ đến đây tìm tôi thế này?”

Lương Thành Long nói: “Hà Trường An đến rồi, anh ta biết anh ở Đông Giang, nên muốn gặp anh, tôi đến đây để mời anh!”

Vì chuyện của Tần Manh Manh, Trương Dương không có ấn tượng tốt đẹp gì với Hà Trường an, có điều hắn chẳng phải là người ghét đến độ không gặp người khác, trong sâu thẳm hắn cũng rất hiếu kì về Hà Trường An. Hà Trường An tại sao lại biết nhiều nội tình đến thế, người này rốt cuộc có mục đích gì?

Lương Thành Long nói: “Phòng chữ Thiên Kim Phấn Thế Gia, sáu giờ rưỡi tối nay!”

Trương Dương gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ đến đúng giờ!”

Lương Thành Long nói: “Có cần tôi cho xe đến đón anh không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi có xe!”

Lương Thành Long cười nói: “Đến Kim PHấn Thế Gia, chẳng lẽ anh lại cưỡi con xe máy hạnh phúc của mình đi?”

“Hạnh phúc thì đã làm sao? Tôi không tin, tôi đi xe máy chẳng lẽ người ta lại không cho tôi vào cửa?”

Lương Thành Long biết tính khí tên này, cười đứng dậy nói: “Tôi còn có tí việc, tối gặp lại!” Đi đến cửa anh ta mới nhớ lại một việc: “Đúng rồi, mang bạn gái đi nhé. Tối nay Bạch Yến và Lê San San đều đi cả!”

Trương Dương gật đầu.

Lương Thành Long vừa mới đi, Thường Hải Tâm đã đến lấy bát, giận thì giận, nhưng bữa tối cô vẫn đi mua giùm Trương Dương, cô phát hiện ra mình đã thích ứng với cái vai trò cô hầu này rồi.

Trương Dương thấy cô bước vào, nhớ đến việc tối nay ăn cơm, cười nói: “Buổi tối chúng ta không cần phải đi ăn ở căng tin rồi!”

Thường Hải Tâm nói: “Anh muốn ra ngoài uống rượu?”

Trương Dương nói: “Còn có cô nữa mà, tối nay Lương Thành Long mời khách ở Kim Phấn Thế Gia, chúng ta đến đó ăn cho thỏa thích!”

Thường Hải Tâm cười nói: “Tôi cũng đã nghe nói, Kim Phấn Thế Gia là nhà hàng hạng nhất ở Đông Giang, tôi chưa từng vào đó!”

Buổi tối hôm đó Trương Dương vẫn lái chiếc xe máy hạnh phúc của hắn đến Kim Phấn Thế Gia, giờ đây thời tiết đã hơi ấm, lái xe máy để cho gió thổi vào người rất thích, có điều, Thường Hải Tâm mặc váy ngắn nên chỉ có thể ngồi sang một bên.

Trương Dương nói: “Lương Thành Long mời khách, chúng ta không cần phải khách sáo!” Hắn cầm một chai nước hoa lên đưa cho Thường Hải Tâm: “Tặng cô đấy!”

Thường Hải Tâm tưởng rằng đó là của Trần Thiệu Bân, lắc đầu nói: “Đồ của Trần Thiệu Bân tôi không lấy!”

Trương Dương cười nói: “Lương Thành Long cho tôi đấy, tôi mượn hoa tặng Phật, cô không lấy thì thôi vậy!”

Thường Hải Tâm cầm chai nước hoa nói: “Tôi không lấy làm sao được chứ, tôi làm nha hoàn cho anh mấy ngày nay, lấy chút phí cũng là chuyện bình thường!”

Buổi tối hôm đó Trương Dương vẫn lái chiếc xe máy hạnh phúc của hắn đến Kim Phấn Thế Gia, giờ đây thời tiết đã hơi ấm, lái xe máy để cho gió thổi vào người rất thích, có điều, Thường Hải Tâm mặc váy ngắn nên chỉ có thể ngồi sang một bên.

Trương Dương ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, cười nói: “Nói ra thì, đúng là rất thơm!”

Thường Hải Tâm hơi đỏ mặt, ngồi đằng sau hắn ta, nắm lấy hai vạt áo của hắn nói: “Anh đi chậm một chút!”

“Yên tâm đi, kĩ thuật lái xe của tôi tốt lắm!”

Kim Phấn Thế Gia cách trường đảng không đến 3 km, Trương Dương đi xe máy đến bãi đỗ xe của Kim Phấn Thế Gia, ngay lập tức đã có bảo vệ đến, chỉ bên trái nói: “Tiên sinh, xe máy mời đỗ sang bên kia!”

Thường Hải Tâm sợ hắn lại xảy ra chuyện với người ta, kéo kéo tay hắn, Trương Dương cười nói: “Tôi là ai chứ, cô yên tâm đi!”

Từ sau khi tin tức Thời Không phát, Trương đại quan rất vui vẻ, tính khí của hắn cũng tốt lên rất nhiều, hắn đỗ xe xong, đi vào cửa chính của Kim Phấn Thế Gia.

Thấy Lê San San đi ra từ một chiếc xe Benz, Lê San San nhìn thấy Trương Dương, cười bước đến nói: “Chủ nhiệm Trương, lại đến Đông Giang rồi!”

Trương Dương cười nói: “Tôi không yên tâm đám bạn của tôi, một thời gian không gặp đã cảm thấy rất nhớ rồi!”

Lê San San nói: “Chủ nhiệm Trương chẳng hề thay đổi gì cả, nói năng rất ngọt!”

Trương Dương nói: “Lê tiểu thư thay đổi rồi, ngày càng xinh đẹp, gì đó nhỉ, hình như xe cũng to hơn rồi!”

Lê San San hơi đỏ mặt, cô ta nghe ra Trương Dương đang khích bác mình, sự lợi hại của Trương Dương cô ta đã từng được nếm trải, cô ta không dám đắc tội với Trương Dương, nói với Thường Hải Tâm: “Vị này là…?”

Thường Hải Tâm cười nói: “Tôi là Thường Hải Tâm, là bạn của Trương Dương!”

Lê San San yêu kiều nói: “Bạn của Trương Dương ai nấy đều đẹp!”

Trương Dương vì chuyện của Trần Thiệu Bân nên có chút phản cảm với Lê San San, hắn giục: “Chúng ta đi vào đi, đừng để khách chờ!”

Đến khi họ bước vào phòng, phát hiện ra Lương Thành Long và Bạch Yến đã đến cả rồi, có điều người chỉ trì ngày hôm nay là Hà Trường An vẫn chưa đến.

Bạch Yến nói với Lê San San: “San San, sao cô không đi cùng tổng giám đốc Hà?” Vì họ đều không phải là người ngoài, nên cô ta vừa nói đã xé toạc mối quan hệ của Lê San San và Hà Trường An.

Lê San San nói: “Buổi chiều anh ấy đến chính phủ thành phố làm việc rồi, không liên lạc với tôi!”

Đang nói chuyện, Hà Trường An bước vào, y mặc một bộ đồ màu tro, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi bị tắc đường, muộn mất năm phút!”

Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc Hà là quý khách, có thể đến muộn!”

Hà Trường An cười ha ha, thò tay ra chủ động bắt tay với Trương Dương: “Tiểu Trương à, chúng ta lâu lắm không gặp rồi, trước khi đến đây, tôi còn ăn cơm cùng với mẹ nuôi của cậu, bà nhắc đến cậu suốt đấy!”

Lương Thành Long mời Hà Trường An ngồi xuống ghế, Lê San San ngồi bên cạnh Hà Trường An.

Trương Dương nhìn Lê San San hạnh phúc tràn trề, trong lòng thầm chửi, thế gian này thật sự thay đổi rồi, dù Trần Thiệu Bân có ngang ngược thì cũng đẹp trai trẻ trung hơn Hà Trường An, mà Lê San San lại thích một ông gần năm mươi tuổi, mẹ kiếp, đều là vì tiền cả.

Họ ở cùng nhau uống rất ít rượu, Hà Trường An rất chú trọng đến sức khỏe, chỉ uống một cốc Ngũ Lương Dịch, mỗi lần nhấc chén chỉ nhấm môi một hút, y cười nói: “Tửu lượng của tôi không được tốt, các cậu cứ uống đi, đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến tửu hứng.”

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Hà rất biết cách chăm sóc bản thân, chẳng lẽ chúng tôi lại không biết, ha ha, rượu uống nhiều chẳng có ích lợi gì cả. Tôi cũng bắt đầu hạn chế rồi.”

Hà Trường An nói: “Thật ra không chỉ là rượu, bất cứ việc gì cũng không nên quá trớn, cần phải nhớ câu ‘quá do bất cập’ (Ít quá và nhiều quá đều không tốt)!” Y nói xong, quay sang Trương Dương: “Tiểu Trương à, tôi nhờ cậu cho tôi mấy chữ vàng ngọc, cậu viết cho tôi bốn chữ này được không?”

Trước mặt nhiều người như thế này, Trương Dương đương nhiên không tiện khước từ, điềm đạm cười nói: “Được, khi nào rỗi tôi sẽ viết cho ông!”

Hà Trường An nói: “Tối mai tôi đã đi rồi, ngày mai tôi sẽ cho người đến trường đảng!” Niềm thích thú của y về chữ của Trương Dương là thật.

Hà Trường An biết thân phận của Thường Hải Tâm, cười nói: “Thường tiểu thư, tôi và thị trưởng Thường nói chuyện với nhau mấy lần, ông ấy đúng là một thị trưởng rất có uy!”

Thường Hải Tâm nói: “Khu nhà Thiên Đô đã trở thành điểm nhấn của thành phố Lam Sơn, danh tiếng của Hà tiên sinh ở Lam Sơn rất lớn!” Thường Hải Tâm không hề khoa trương một chút nào, kiến trúc cao nhất ở Lam Sơn là Thiên Đô Đại Hạ cao đến 68 tầng, chính là do công ti kiến trúc của Hà Trường An xây dựng.

Hà Trường An nói: “Đa phần mọi người biết tôi ở góc độ kinh doanh, thật ra tôi không thích làm kinh doanh, tôi muốn làm một nhà văn hóa!”

Trương Dương nói: “Việc kinh doanh của tổng giám đốc Hà quá thành công, vì thế người khác quên mất những thành tựu ở phương diện khác của ông!”

Hà Trường An nói: “Ở lâu trong cái vòng này sẽ gây ra một cảm giác chán, càng muốn thoát khỏi nó, ở trên quan trường có cảm giác như vậy không?”

Trương Dương nói: “Tôi không, tôi thấy rất mới mẻ, hơn nữa càng làm càng hứng thú!”

Hà Trường An nói: “Có lẽ đến khi cậu vào tuổi này của tôi sẽ nhìn nhận mọi việc khác đi rồi!”

Bạch Dương nói: “Mỗi lần nghe tổng giám đốc Hà nói chuyện tôi đều có cảm giác như nhìn thấu cuộc đời vậy, chết rồi, chết rồi, cứ như thế này, chẳng phải tôi phải xuất gia làm ni cô rồi sao?”

Lương Thành Long nói: “Em không được xuất gia đâu, em xuất gia rồi, anh phải làm thế nào?”

Mọi người đều cười.

Bữa tiệc hơn một tiếng sau đã kết thúc, Trương Dương lấy chiếc xe máy của hắn đưa Thường Hải Tâm đi, Thường Hải Tâm rất ít nói, đến khi Trương Dương gặp phải đèn đỏ, phanh gấp, cô bỗng nhiên phải ôm lấy eo Trương Dương, lúc này mới nói: “Anh đi nhanh vậy làm gì?”

Trương Dương cười nói: “Tôi tưởng cô ăn xong bữa cơm là biến thành câm rồi cơ đấy!”

Thường Hải Tâm nói: “Tôi không thích họ! Đã biết sớm thì tôi không đi đâu!” Bạch Dương và Lê San San đều đóng vai người tình, vì thế sau khi Thường Hải Tâm đến nơi, hơi khó chịu.

Trương Dương nói: “Người ta đều có bạn đi cùng, một mình tôi đến thật là cô đơn!”

Thường Hải Tâm hơi bực nói: “Tôi không giống với họ!”

Trương Dương lúc này mới hiểu tại sao cô ấy tức giận, cười ha ha nói: “Đương nhiên không giống rồi, cô là anh em của tôi, cô là em gái của tôi, còn kiêm nha hoàn của tôi, gì nhỉ, người ta gọi đó là thư kí cuộc sống đấy!”

“Anh mơ đấy à! Tôi là thư kí của thị trưởng Tần, không phải là của anh!”

Trương Dương nói: “Hay là tôi điều động cô về!”

Thường Hải Tâm cười khanh khách: “Giờ đây anh chẳng có chức vị gì cả, còn muốn có thư kí à! Bạn Trương Dương à, học hành cho tử tế vào đi, nếu nhu anh tiến bộ chậm, thì tương lai làm thư kí cho anh còn chưa chắc đấy.”

Trương Dương nói: “Tôi lại rất muốn làm thư kí cho cô, cô có dám nhận không?”

Thường Hải Tâm đỏ mặt, may mà cô ngồi đằng sau Trương Dương, nên không bị phát hiện: “Dám, có gì mà không dám chứ!”

Hà Trường An trưa ngày hôm sau quả nhiên đến kí túc xá của Trương Dương, y đến là để xin chữ, mặc dù hôm qua Trương Dương đã đồng ý, nhưng sau khi rời đi hắn đã quên mất việc này, thấy Hà Trường An đến, lúc này mới nhớ ra, hơi ngại ngần nói: “Ông thấy đấy, tôi thật là không nhớ được việc gì! Tổng giám đốc Hà, ông đợi chút, tôi đi mua mực và giấy lại ngay!”

Hà Trường An cười nói: “Không cần đâu, tôi đã chuẩn bị cả rồi!” Y bảo người lái xe đứng ngoài vào, đưa giấy mực nghiên đến, người lái xe đó đưa xong lại xuống dưới xe chờ.

Trương Dương lấy bàn ra, trên mặt bàn đã lót giấy đệm cả, Hà Trường An đã bắt đầu mài mực cho hắn, với thành ý này của y, Trương Dương dù muốn hay không cũng phải viết chữ cho y.

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi tôi dạo này thế nào?” Câu này là tiếp tục chuyện hôm qua Hà Trường An nói ăn cơm cùng La Tuệ Ninh.

Hà Trường An cười nói: “Bà ấy khá vui vẻ, nói cậu xảy ra việc cũng không thèm gọi điện cho bà một câu!”

Trương Dương nói: “Tính tình tôi không được tốt, quá bồng bột, thường xuyên gây chuyện, từ lúc đánh xong người thương nhân đó, tôi không dám gọi điện cho bà nữa.”

Hà Trường An nói: “Tin tức đó tôi xem rồi, xử lí rất tốt mà, hai vợ chồng phó tổng giám đốc Văn đối xử với cậu thật là tốt!”

Trương Dương cười, cầm bút lên, viết lên giấy bốn chữ Quá Do Bất Cập.

Hà Trường An thầm bái phục, thư pháp của Trương Dương rất độc đáo, nếu so với những nhà thư pháp khác, chữ của Trương Dương có cái gì đó ngang tang, bay bổng, Hà Trường An ngắm nhìn bốn chữ, một hồi lâu sau mới nói: “Trương Dương, nếu như cậu rèn luyện thư pháp, thì tương lai nhất định sẽ không kém hơn Trì tiên sinh đâu.”

Trương Dương đặt bút xuống, uống một cốc trà nói: “Sai rồi, tôi quá bộp chộp, tính đã vậy rồi, không thể đạt được cảnh giới như anh nói, vì vậy những thành tựu thư pháp của tôi chỉ đến được đây thôi, không thể hơn được nữa, vĩnh viễn không đạt được tới cảnh giới của Thiên Trì tiên sinh, đừng nói Thiên Trì tiên sinh, trong số những người tôi quen, có không ít cũng viết đẹp hơn tôi!”

Hà Trường An nói: “Có cơ hội cậu mời giúp tôi một chút.”

Trương Dương nói: “Những người như thế này đều rất cổ quái, tính tình đều không được tốt, chưa chắc họ đã đồng ý gặp ông!” Câu này của hắn không hề nể mặt Hà Trường An.