Y Đạo Quan Đồ

Chương 317: Cái duyên thân ở núi này

Nhà mới của Từ Lập Hoa đã xây xong, có điều chưa lắp thiết bị nên tạm thời chưa thể vào sống được, cách khách sạn Minh Châu không tới năm trăm mét, Trương Dương thuận đường tới xem thử nhà mới, sau đó mới đưa mẹ về ký túc nhà nhà máy máy móc nông nghiệp.

Tối hôm đó Trương Dương không ở lại Xuân Dương mà lái xe tới thôn Thanh Hà thượng, Ngưu Văn Cường mua được một dãy mảng nhà nghỉ ở thôn Thanh Hà thượng, sau khi sửa sang xong thì mang ra kinh doanh, còn đặc biệt đặt một cái tên nghe rất phong cách - hội quán Anh hùng.

Bởi vì đã tới mùa xuân, cho nên có không ít du khách tới chơi tiết thanh minh, số người vào ở sơn trang cũng đã đạt tới một nửa, Trương Dương gọi điện thoại tới trước, bảo Ngưu Văn Cường để lại cho hắn một phòng. Ngưu Văn Cường giao chuyện này cho Triệu Lập Vũ an bài, hiện giờ Triệu Lập Vũ đã trở thành quản lý của sơn trang, đây cũng là vì Ngưu Văn Cường nể mặt Trương Dương.

Khi bọn Trương Dương tới nơi thì bóng tối đã phủ xuống, Triệu Lập Vũ sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương thì đứng ở ngoài sơn trang đợi, gã hiện giờ đã có di động, mặc đồ tây phẳng lỳ đứng ở ngoài cửa, tay cầm điện thoại, nhìn thấy xe jeep của Trương Dương liền mỉm cười tới đón.

Trương Dương đẩy cửa bước ra, cười nói: "Anh hai, được đấy! Đúng là làm quản lý có khác.”

Triệu Lập Vũ cười nói: "Là nhờ có huynh đệ giúp đỡ!"

Trương Dương giới thiệu ba anh em Thường gia cho Triệu Lập Vũ, Triệu Lập Vũ khá nhiệt tình, sau khi bắt tay với họ liền cung kính đưa danh thiếp của mình.

Trương Dương nói: "Phòng đã chuẩn bị xong chưa?"

Triệu Lập Vũ gật đầu, nói: "Mấy căn phòng tốt nhất đều để lại cho mấy người rồi, tôi đã bảo Lưu Đại Trụ giết con dê đầu đàn, đang chuẩn bị thịt dê cho mọi người!"

Trương Dương có chút kinh ngạc, nói: "Lưu Đại Trụ về rồi à?" Trong ấn tượng của hắn, Lưu Đại Trụ đã tới huyện thành Xuân Dương mở quán thịt dê rồi.

Triệu Lập Vũ nói: "Quán thịt dê của hắn bị di dời rồi, tạm thời chưa tìm được địa phương thích hợp, bí thư chi bộ Lưu tìm tới chỗ tôi, tôi và Ngưu tổng thương lượng với nhau, giao phòng bếp của sơn trang cho hắn!"

Lúc hai người đang nói chuyện, Lưu Đại Trụ cười ha ha đi tới, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh tới rồi à! Tôi gọi cha tôi tới rồi!"

Trương Dương cười nói: "Đại Trụ, anh lại béo rồi đó!"

Lưu Đại Trụ nói: "Biết sao bây giờ, ăn được ngủ được, có thể không béo được ư? Cha tôi nghe nói anh tới, vui lắm, đang ở nhà chuẩn bị một ít măng xuân mang tới cho anh. Các người cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi lập tức gọi cha tôi tới!"

Thường Hải Long cười nói: "Trương Dương, cậu có vẻ rất quen thuộc với nơi này nhỉ!"

Trương Dương cảm thán: "Ngẫm lại như mới chỉ ngày hôm qua, lúc tôi mới vào thể chế phải làm chủ nhiệm của ban sinh đẻ kế hoạch của xã Hắc Sơn Tử!"

Thường Hải Lâm không khỏi buồn cười: "Một nam nhân như anh không ngờ lại đi quản công tác kế hoạch hóa gia đình à?"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Nghĩ thấy lúc đó chỉ như ngày hôm qua vậy!" Thằng nhóc này không giấu được vẻ đắc ý, hai năm trước, hắn từ một tiểu khoa viên không có biên chế lăn lộn tới cấp phó ban, đây chính là năng lực.

Lưu Truyền Khôi chuẩn bị hai bao tải măng xuân và nấm hương cho Trương Dương, chuyện mà ông bí thư chi bộ này thích nhất là có cháu trai, Lưu Đại Trụ cuối cùng cũng sinh được một đứa bé kháu khỉnh, chuyện này ở xã Hắc Sơn Tử bị coi thành điển hình phản diện, có điều bí thư chi bộ Lưu không sợ, phạt thì ông ta chịu, ông ta cũng không làm bí thư chi bộ nữa, đây là bởi vì ông ta có tuổi rồi, rời khỏi cương vị lãnh đạo để cho người trẻ tuổi làm. Thông qua quan hệ của Trương Dương, ông ta ở làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi đảm nhiên cố vấn bảo an, mỗi tháng đều có tiền lương cố định, ngày tháng cũng rất thanh nhàn.

Tối hô đó Lưu Đại Trụ dành hết thời gian làm một bữa toàn dê cho khách.

Nhắc tới chuyện quán thịt dê bị di dời, Lưu Truyền Khôi vẫn có chút tức giận bừng bừng: "Tên Chu Hằng đó quả thực là làm ăn bậy bạ, huyện thành Xuân Dương đang yên đang làm bị hắn làm cho khói bụi mù mịt, bừa bãi lộn xộn, huyện lý có không ít lão bách tính lên thị lý khiếu nại, tố cáo hắn!"

Thường Hải Thiên nói: "Chúng tôi vừa từ Xuân Dương tới, tình hình nội thành rất kém, tôi thấy không ít đoạn đường đều đình công rồi."

Triệu Lập Vũ nói: "Tu sửa một cách gián đoạn hơn nửa năm, chính phủ huyện chẳng có bao nhiêu tiền, nghe Ngưu tổng nói phương diện tài chính đang rất khẩn trương, cho nên huyện lý chỉ có thể phân chia với xí nghiệp, xí nghiệp cầm chỗ tiền này cũng không được cam tâm tình nguyện đâu."

Lưu Truyền Khôi mắng: "Tôi thấy tên Chu Hằng này chính là một tên tham quan chỉ biết mò vớt chính tích, so với bí thư Tần không biết là kém hơn bao nhiêu lần." Thời gian Tần Thanh chủ chính ở Xuân Dương tuy không dài, nhưng danh tiếng rất tốt, người dân hiện tại bất mãn với bí thư huyện ủy hiện nhiệm Chu Hằng, cho nên càng thêm hoài niệm người tiền nhiệm.

Trương Dương nói: "Có cơ hội, tôi sẽ phản ánh với thị lý."

Lưu Truyền Khôi cầm chén rượu lên uống một ngụm: "Gần đây hạng mục khai phá của núi Thanh Đài trên cơ bản đã dừng rồi, thị lý có phải đã quên khối đất này của chúng tôi rồi không?"

Trương Dương đương nhiên biết rất rõ, đây là vì duyên cố khoản đầu tư của An Gia chi trả chậm chạm, nguyên nhân trong đây hắn không thể nói cho người khác nghe được, Trương Dương cười nói: "Núi Thanh Đài lớn như vậy, làm khai phá cũng đâu phải dễ, cứ từ từ mà tiến thôi!"

Lưu Truyền Khôi nói: "Chúng tôi nghe nói An gia không muốn chi tiền cho núi Thanh Đài nữa, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?"

Trương Dương nói: "Lão bí thư chi bộ à, tôi hiện tại phụ trách phòng chiêu thương, chuyện của phương diện du lịch tôi không rõ."

Trong mắt những lão bách tính như Lưu Truyền Khôi, Trương Dương hiện giờ dã là quan lớn, nhưng Trương Dương thì hiểu rõ ràng, mình tại thị lý chẳng qua là một con tôm con tép, quyền lực của hắn vẫn quá nhỏ, có một số chuyện hắn không thể hỏi được. Huống chi mục đích chủ yếu mà lần này hắn tới núi Thanh Đài là để đưa ba anh em Thường gia đi du ngoạn, là chuyện công chứ không phải là chuyện tư.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương cùng ba anh em Thường Hải Thiên lên núi, núi Thanh Đài Trương Dương đã lên vô số lần, là một hướng dẫn viên du lịch khá xứng với chức.

Núi Thanh Đài ngày xuân đẹp không sao tả xiết, trong tuy nắng ban mai, đỉnh núi xanh ngắt, nơi nào cũng là hoa thơm chim hót, giống như là tiên cảnh nhân gian vậy. Thường Hải Long là một người thích chụp ảnh, lần này đặc biệt mang theo thiết bị chuyên nghiệp tới chụp. 

Đi tới trước tảng đá vuông, Trương Dương lại giới thiệu với họ một lượt về lịch sử của tảng đá này, lúc hắn giới thiệu, có một đám du khách đi tới, cũng ở xung quanh nghe rất say sưa. Núi Thanh Đài là khu du lịch mà rất thiếu thốn phương tiện đồng bộ, nơi này trên cơ bản không có hướng dẫn viên du lịch chuyên trách, đám du khách này cũng là tự lên núi, nghe thấy Trương Dương thao thao bất tuyệt về lai lịch của tảng đá vuông thì nghe rất say sưa.

Trương Dương nói xong liền nghe thấy một giọng nói ở trong đám người: "Tảng đá này là do bí thư Cố đề danh đấy!"

Trương Dương nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, lại thấy người lên tiếng không ngờ lại là nam tử trung niên hôm qua giúp mình sửa xe, nam tử trung niên rõ ràng là đã sớm nhận ra Trương Dương, y cười ha ha gật đầu, nói: "Nhân sinh ở nơi nào cũng gặp nhau, tiểu Trương, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Trương Dương cười cười đi tới, bắt tay với y: "Xuân Dương rất nhỏ, mà nổi danh nhất chính là núi Thanh Đài, hiện tại núi Thanh Đài mở rộng thành nơi lớn như vậy, rất dễ gặp mặt."

Đi cùng nam tử trung niên còn có một mỹ phụ trung niên. Bà ta có chút phát tướng, trên mặt cũng mang theo nụ cười hiền lanh, nam tử trung niên nói: "Đây là bà xã của tôi, bà ấy họ Mạnh, tôi họ Kiều!"

Trương Dương lúc này mới nhớ ra là chưa giới thiệu lẫn nhau với y, hắn cười nói: "Tôi tên là Trương Dương!"

Nam tử trung niên nói: "Hai vợ chồng chúng tôi nghe nói phong cảnh của núi Thanh Đài rất đẹp, cho nên đặc biệt tới du ngoạn, nhưng tới rồi mới biết, cảnh khu của nơi này vẫn chưa hoàn toàn khai phá xong!"

Trương Dương nói: "Bất kỳ cảnh khu nào một khi hoàn thiện khai phá, thì sẽ mất đi vận vị tự nhiên, ông còn tính là may mắn đấy. Hiện tại tới còn có thể nhìn thấy núi Thanh Đài nguyên nước nguyên vị."

Trung niên họ Kiều cười ha ha, nói: "Các cậu lên núi à?"

Trương Dương chỉ về phía trước, nói: "Phía trước có hai con đường, một con đường dẫn tới cốc Xuân Hi, một con đường lên đỉnh Thanh Vân, muốn tới suối nước nóng thì đi về phía cốc Xuân Hi, còn muốn tới Thanh Vân Trúc Hải thì lên đỉnh Thanh Vân."

Người trung niên nói: "Các cậu đi đâu? Chúng tôi không biết đường, đi theo các cậu có được không?"

Trương Dương sảng khoái gật đầu.

Trương Dương phát hiện người trung niên này cũng là một người ham chụp ảnh, y rất nhanh liên tìm thấy điểm chung với Thường Hải Long, hai người giao lưu kỹ xảo chụp ảnh, rất là tâm đầu ý hợp.

Vị nữ sĩ họ Mạnh lại cảm thấy rất hứng thú với thực vật của núi Thanh Đài, thỉnh thoảng lại dừng lại xem, còn hái không ít tiêu bản, bởi vì có hai vị ham mê nhiếp ảnh, cho nên tốc độ lên núi của họ rõ ràng là chậm đi nhiều.

Lúc tới Thanh Vân Trúc Hải thì đã là giữa trưa, Thường Hải Long và vị trung niên họ Kiều đó vẫn rất hứng trí lấy cảnh ở gần biển trúc.

Thường Hải Thiên đã đói rồi, cười khổ nói: "Lần sau không đi với Hải Long nữa đâu."

Thường Hải Tâm nói: "Anh ấy thích nhất là chụp ảnh mà!"

Trương Dương nói: "Ai mà không thích cái đẹp được chứ!" Hắn nhìn đồng hồ, chiếu theo tình huống hiện tại mà xét, lên tới đỉnh núi chắc phải hơn một giờ, hắn vốn định tới chỗ Trần Sùng Sơn ăn cơm, nhưng chắc là lỡ thời gian ăn cơm rồi.

Nữ sĩ họ Mạnh nói: "Mọi người đều đói rồi, cùng đi ăn đi! Lão Kiều, đưa túi của em đây!"

Trung niên họ Kiều quay người lại, đưa cái túi lớn đeo ở sau lưng ra, hai vợ chồng họ mang theo không ít đồ, có bánh bao, có nước uống, có thịt bò. Có điều phía Trương Dương có bốn người, đồ ăn trưa cho hai người họ khẳng định là không đủ chia.

Trương Dương cười nói: "Bỏ đi, hay là tới đỉnh núi rồi ăn, nếu không chúng ta đều đói chết đó! Lão Kiều, cảm ơn hảo ý của hai người, chúng tôi lên trước!"

Lão Kiều cười ha ha gật đầu: "Tôi đợi lát nữa mới đi được, tuổi lớn rồi nên chân cẳng cũng không ra làm sao cả!" Kỳ thực y không mệt, chủ yếu là thấy bà vợ mệt rồi.

Trương Dương chỉ về phía Tử Hà quan, nói: "Tới nơi đó chính là đỉnh núi, hai người nghỉ chút rồi trèo tiếp, chúng tôi đợi hai người ở đỉnh núi!"

Sau khi mấy người chia tay, Trương Dương và ba anh em Thường gia trèo một hơi lên đỉnh Thanh Vân. Thường Hải Long còn muốn chụp Tử Hà quan, phát hiện cửa đạo quán đã đóng rồi, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đã chạy tới chỗ Trần Sùng Sơn uống rượu rồi.

Trần Sùng Sơn thấy Trương Dương dẫn cả đám người tới, cười cười đứng dậy: "Sao giờ mới tới? Không nói trước một tiếng để tôi chuẩn bị đồ ăn."

Trương Dương nói: "Bác Trần, chúng tôi đều đói rồi, tùy tiện ăn gì đó là được!"

Trần Sùng Sơn nói: "Trong nồi có thức ăn đó, tôi đi làm ít bánh ngô cho mọi người, được ăn nhanh thôi!" Thường Hải Tâm chủ động đi vào bếp giúp.

Lý Tín Nghĩa đã uống ngà ngà sau rồi, mũi đỏ bừng vẫy tay với Trương Dương: "Trương Dương, tới uống cùng tôi mấy chén!"

Trương Dương cũng không khách khí, gọi Thường Hải Thiên và Thường Hải Long tới ngồi, tìm thêm hai cái chén, rót đầy rượu, rượu này đều là lão đạo sĩ tự ủ, Thường Hải Thiên thử một ngụm, cảm giác cay vô cùng, liền đưa lại rượu cho Trương Dương, nói: "Rượu này cay quá, tôi không uống nổi!"

Lý Tín Nghĩa nheo mắt nhìn Thường Hải Thiên, nói: "Rượu này là tôi tự ủ, tuy khẩu vị không ra làm sao, có điều là rượu lương thực thuần túy, thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm chút nào!"

Thường Hải Long uống một ngụm, nói: "Thưởng thức kỹ thì thấy có chút vị trái cây."

Lý Tín Nghĩa cười nói: "Xem ra cậu cũng là người trong tửu đạo rồi, Trương Dương, bên trong đạo quán của tôi còn một ít, tẹo nữa tôi mang cho cậu mấy cân!"

Trương Dương nói: "Núi cao đường xa, tôi làm sao mà mang rượu về được, hay là uống nhiều một chút, chứa trong bụng rồi mang về!"

Hai anh em Thường Hải Thiên thầm bội phục, thằng ôn này đúng là không tầm thường, có thể hòa hợp với bất cứ ai, thợ săn trên núi, lão đạo sĩ trong am cũng có thể thành bạn bè với hắn, bọn họ không biết rằng Lý Tín Nghĩa và Trần Sùng Sơn đều là những người ở ẩn có bối cạnh không tầm thường.

Thường Hải Tâm bưng một khay thức ăn vừa làm xong rồi, Trương Dương nói: "Cô đừng làm nữa, ngồi xuống ăn đi!"

Thường Hải Tâm cười nói: "Không lịch sự gì cả, sao có thể để một mình Trần đại gia làm hết được?"

Trần Sùng Sơn từ trong phòng bếp bước ra, nói: "Không sao đâu, tôi coi Trương Dương như con cháu vậy! Các cô các cậu đều là bạn bè của hắn, tới đây cũng không cần phải khách sáo làm gì."

Lý Tín Nghĩa và Trương Dương cạn một chén, chẹp chẹp miệng, nói: “ huyện lý đáp ứng tu sửa Tử Hà quang, sao vẫn không có động tĩnh gì? Cậu hỏi giúp tôi đi!"

Trương Dương nói: "Các khoản đầu tư hậu kỳ vào núi Thanh Đài của An gia chậm chạm không đúng hạn, lấy tiền kiếm được từ khoản du lịch của núi Thanh Đài để giật gấu vá vai, cho nên đạo quán của ông cũng chịu ảnh hưởng."

Lý Tín Nghĩa nhíu mày, ông ta là em ruột của An Chí Viễn, đương nhiên biết chuyện An gia ký hợp đồng khai phá núi Thanh Đài, liền nói khẽ: "Đám nhóc con đó làm gì vậy? Đã đáp ứng đầu tư với chính phủ thì phải đổi tiền mặt, sao có thể lật lọng như vậy?"

Trương Dương nói: "An Ngữ Thần đang ở Giang Thành đấy, có muốn gặp không?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Có gì hay mà gặp? Tôi là người xuất gia, gặp họ làm cái gì?" Trương Dương biết rất rõ nội tình của ông ta.

Trương Dương nói: "Kể ra, người thiện lương nhất trong An gia là An Ngữ Thần, lúc An lão còn sống cũng yêu quý cô ta nhất, đáng tiếc là nha đầu này mệnh không tốt!"

Lý Tín Nghĩa có chút kinh ngạc nói: "Sao vậy?"

Trương Dương nghĩ thầm "ông giả vờ làm cái gì? Ông cũng là người của An gia, chuyện này của An gia chẳng lẽ ông không biết?", nhưng nghĩ lại Lý Tín Nghĩa từ nhỏ đã thất tán với An Chí Viễn, cũng không có liên hệ gì với người của An gia, những chuyện này của An gia ông ta tất nhiên không biết, Trương Dương thế là liền nói ra chuyện con gái của An gia thường thường không sống được quá ba mươi tuổi.

Lý Tín Nghĩa nhíu chặt mày lại, ông ta cũng cảm thấy đứa cháu gái An Ngữ Thần này rất khá, tuy ông ta là người xuất gia, nhưng tình thân dẫu sao cũng không thể nào bỏ xuống được, nghĩ tới An Ngữ Thần còn nhỏ như vậy không ngờ lại phải đối diện với tử vong, trong lòng cũng không được dễ chịu gì.

Trần Sùng Sơn làm một đĩa măng xào thịt, lúc bưng lên, vị trung niên họ Kiều và vợ cũng cùng nhau đi tới đỉnh núi, đứng ở cách đó không xa nhìn về bên này, Trương Dương nhìn thấy ông ta, mỉm cười vẫy vẫy tay: "Lão Kiều, tới đây!"

Lão Kiều cùng vợ đi tới, y cảm thấy rất thú đối với căn nhà đá của Trần Sùng Sơn, muốn chụp vài kiểu ảnh.

Trương Dương kéo y ngồi xuống, rót cho y một chén, nói: "Đã tới rồi thì uống vài chén đi!"

Lão Kiều cũng rất sảng khoái, gật đầu nói: "Nào thì uống vài chén!" Vợ của ông ta nhắc: "Lão Kiều, anh bị bệnh tiểu đường, bác sĩ dặn anh không được uống rượu!"

Lão Kiều cười nói: "Nhân sinh tại thế chẳng qua chỉ được có mấy chục năm ngắn ngủi, anh ngay cả một chút ham mê cũng không có thì sống có gì thú vị? Bệnh tiểu đường không thể uống bia, chứ có nói là không được uống rượu trắng đâu?"

Vợ ông ta thở dài: "Cái anh này!"

Lý Tín Nghĩa nói: "Vị thí chủ này nói rất có đạo lý, tôi thấy ông có chút đạo duyên đó!"

Lão Kiều cười nói: "Có thể gặp được đạo trưởng chính là có duyên rồi!" Y cầm bánh ngô lên cắn một miệng: "Thơm quá! Bà xã, em thử đi!" Ông ta đưa bánh ngô cho vợ.

Trần Sùng Sơn nói: "Thích ăn thì ăn nhiều vào, lát nữa tôi làm thêm!"

Lão Kiều gật đầu, sau đó lại thở dài: "Thích ăn nhưng đáng tiếc là không dám ăn nhiều, bệnh tiểu đường này không trừ được gốc, không rời được thuốc, sức ăn của tôi vốn khỏe mà giờ ngày nào cũng phải ở trong trạng thái đói."

Thường Hải Long cười nói: "Tôi đọc một báo cáo của nước ngoài, trạng thái đói mới là trạng thái sinh tồn tốt nhất của con người!"

Lão Kiều nói: "Tôi thà no chứ không muốn đói!" Ông ta cầm chén rượu lên, nói: "Hôm nay có rượu hôm nay say, nào, chúng ta cạn một chén!"

Tuy nói rằng hôm nay có rượu hôm nay say, nhưng lão Kiều vẫn rất chú ý, uống hai chén là dừng, bệnh tiểu đường chủ yếu là khống chế ăn uống, không có biện pháp nào tốt hơn, hôm ta đi quanh nhà đá chụp ảnh. Nghe nói Trần Sùng Sơn viết chữ rất đẹp, hân thưởng mấy bức mặc bảo của Trần Sùng Sơn, cảm thấy rất thích, có điều ông ta và Trần Sùng Sơn chỉ là bình thủy tương thức, tất nhiên không tiện xin người ta.

Lão Kiều nhìn thấy đống giấy lộn vứt ở góc tường, đó đều là những mặc tích mà Trần Sùng Sơn bỏ đi, ông ta bước tới, nhặt một tờ lên, nói: "Bức tranh này vẽ rất đẹp, Trần tiên sinh không cần nữa à?"

Trần Sùng Sơn sao có thể không nhìn ra ý đồ của y, cười ha ha, nói: "Ông thích à?"

Lão Kiều gật đầu, bên trên viết một hàng chữ - cái duyên thân ở núi này. Bút lực cứng cáp, nét bút như xuyên thủng giấy, y rất thích, tờ giấy nhàu nhĩ rồi, bên trên lại dính không ít vết bẩn, lão Kiều thầm than đáng tiếc, chữ đẹp như vậy không ngờ lại bị ném trong đống rác.

Trần Sùng Sơn nói: "Ông thích thì để tôi viết cho ông một bức!"

Lão Kiều cho rằng mình nghe lầm: "Thật ư?"

Trần Sùng Sơn cười nói: "Ông là bạn của Trương Dương cơ mà, tôi tặng ông chữ thì có gì đâu nào?" Ông ta lập tức lấy giấy mực ra, ở ngay tại chỗ viết cho lão Kiều dòng Cái duyên thân ở núi này.

Lão Kiều được bức tranh chữ này, như bắt được vàng, ngắm nghía mãi, vui mừng vô cùng.

Trương Dương ở bên cạnh nói: "Lão Kiều, xem ra ông cũng hiểu thư pháp, hay là viết thử cho chúng tôi xem đi!"

Lão Kiều thật thà nói: "Tôi từ nhỏ đã luyện chữ, đáng tiếc thủy chung viết không đẹp, vì chuyện này, lão gia tử của tôi cả đời không tha cho tôi! Có thể tôi không có loại thiên phận đó, ăn nhiều trận đòn như vậy rồi, tới hiện tại viết chữ vẫn xấu, thật không dám nhìn người ta!"

Vợ ông ta cười nói: "Ông cũng tính là tự biết lấy mình đấy."

Lão Kiều cất chữ đi, cáo từ với bọn Trần Sùng Sơn, Trần Sùng Sơn tặng y một chút nấm hương phơi khô, nói là rất tốt cho bệnh tiểu đường, lão Kiều luôn miệng cám ơn, ông ta lấy ra một cái bật lửa tặng Trần Sùng Sơn, có đi mà không có lại là phi lễ, Trần Sùng Sơn cũng chỉ đành nhận lấy.

...

Bởi vì Thường Hải Long muốn ở lại núi chụp ảnh mặt trời lặn, nên bọn Trương Dương chỉ đành ở lại thêm một lúc, đợi khi Thường Hải Long chụp xong, bóng tối đã phủ xuống, Trần Sùng Sơn lo lắng bọn họ xuống núi vào buổi tối gặp nguy hiểm, kiến nghị bọn họ ở lại trên núi tối hôm đó, nhà đá đương nhiên là không chứa được nhiều người như vậy, có điều Tử Hà quan của Lý Tín Nghĩa lại có nhiều phòng.

Lý Tín Nghĩa mở thiên điện ra, mấy người cùng nhau động thủ quét dọn, làm mất hai tiếng đồng hồ căn phòng này mới sạch sẽ, giường chính là ván cửa.

Ba ăn em Thường gia ăn cơm tối xong liền không chịu nổi, dẫu sao thì thể lực của họ cũng không thể nào sánh bằng Trương Dương được, bọn họ đi nghỉ trước.

Lý Tín Nghĩa và Trương Dương, Trần Sùng Sơn cùng nhau uống trà thưởng trăng ở trong sân, trên đỉnh Thanh Vân, rất dễ khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác cổ kim lẫn lộn. Lý Tín Nghĩa nói: "Lần trước những tên làm phim đó bỏ tiền ra giúp tôi tu sửa một bộ phận, nhưng đa số kiến trúc của Tử Hà quan vẫn chưa được sửa, nếu không bảo vệ, tôi thấy đại điện sắp sập đến nơi rồi."

Trần Sùng Sơn nói: "Huyện lý không bỏ tiền thì chúng ta tự làm đi, tu sửa chút chắc cũng có thể chống đỡ được ít ngày."

Trương Dương nói: "Các ông đừng có phát sầu nữa, chuyện này để tôi giải quyết, nếu huyện lý không chi thì tài chính cứ để tôi lo!"

Lý Tín Nghĩa biết hắn có biện pháp, cười nói: "Kỳ thực tôi chỉ là nói cho cậu nghe thôi!"

Trương Dương bảo: "Ông việc gì phải nói với tôi, chỉ cần nói với An gia một tiếng, đảm bảo họ sẽ bỏ tiền ra giúp ông tu sửa đạo quán."

Lý Tín Nghĩa trừng mắt lườm hắn, ông ta không muốn mở miệng với mấy đứa con cháu của An gia.

Trần Sùng Sơn nói: "Kỳ thực Tử Hà quan có không ít di tích cổ, kiến trúc, mộc điêu, thạch điêu, còn có cả bích họa giấu trong động nữa!"

Lý Tín Nghĩa thở dài, nói: "Bích họa giấu trong động bị tổn hại khá là nghiêm trọng, hiện tại ngay cả màu sắc cũng không nhìn ra nổi nữa."

Những lời nói này vừa hay bị Thường Hải Long dậy đi nhà xí nghe thấy, gã xuất thân từ trường đại học nghệ thuật, cảm thấy rất hứng thú với những chuyện này, đi tới nói: "Lý đạo trưởng, Tử Hà quan này của ông còn có bích họa à?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Ở trong động tàng kinh ở hậu viện ấy, muốn xem không, tôi dẫn cậu đi!"

Thường Hải Long và Trương Dương đều cảm thấy rất hứng thú với cái này. Thường Hải Long thì mang con mắt hân thưởng nghệ thuật, Trương Dương thì thuần túy là vì lòng hiếu kỳ, Lý Tín Nghĩa cầm đèn lồng dẫn họ đi tới trước động tàng kinh, ở chỗ động tàng kinh trước đây có một căn phòng, về sau bởi vì nhiều năm không được tu sửa nên sập rồi, Lý Tín Nghĩa để giữ cửa động, ở bên ngoài lâm thời dựng một cái lều cỏ. Thường Hải Long nhìn thấy tình trạng ở trước mặt thì không khỏi cảm thán, công tác bảo hộ văn vật của Xuân Dương quả thực là quá kém.

Lý Tín Nghĩa cầm đèn đi ở trước tiên, Thường Hải Long đi sát theo, mở đèn pin ra, cái đèn pin này tuy không lớn, nhưng độ sáng rất mạnh, Lý TÍn Nghĩa hiếu kỳ nhìn chiếc đèn pin trong tay Thường Hải Long: "Cái thứ này bé mà sáng gớm?"

Thường Hải Long nói: "Hiệu Mỹ Quang!"

Lý Tín Nghĩa nói: "Hiện tại đồ công nghệ nhiều ghê!" Ông ta nhắc Trương Dương lưu ý dưới chân, bên trong động tàng kinh lòi lõm không bằng phẳng.

Đi được hơn mười mét, phía trước rộng rãi vô cùng, Lý Tín Nghĩa cầm đèn, trên tường ở hai bên có thể nhìn thấy một số bích họa, Thường Hải Long xuât thân làm nghệ thuật, gã chăm chú quan thưởng bích họa trên tường, từ góc độ nghệ thuật mà nhìn, những bức bích họa này có giá trị không cao.

Trần Sùng Sơn đã tới động tàng kinh nhiều lần, tất nhiên không cảm thấy có gì lạ. Trương Dương lại nảy sinh hứng thú đối với những bích họa này, hắn phát hiện bích hóa này không ngờ lại vẽ nội công tâm pháp đả tọa thổ nạp. Trương Dương không khỏi nhớ tới nội công tinh thuần mà Trần Tuyết tu luyện cô ta từng nói, nội công tu hành của cô ta chính là tới từ Lý Tín Nghĩa, xem ra trong động tàng kinh của lão đạo sĩ này vẫn có không ít đồ tốt.

Chỉ đáng tiếc bích họa của động tàng kinh tàn khuyết không trọn vẹn, bốn người bọn họ ở bên trong nửa tiếng thì đi ra, Thường Hải Long nói: "Bích họa tuy có chút lịch sử, có điều trình độ của người vẽ lại rất bình thường, giá trị thực tế không cao."

Trần Sùng Sơn nói: "Tử Hà quan tuy có chút lịch sử, nhưng danh tiếng không tính là lớn, núi Thanh Đài lại không phải là danh sơn của đạo giáo, cho nên văn hóa đạo giáo không được tính là nổi bật."

Lý Tín Nghĩa nói: "Cũng không hẳn là vậy, Tử Hà quan vẫn sinh ra cao nhân đó, truyền thuyết Trương Thiên Sư chính là tu hành trong Tử Hà quan."

Trương Dương cười nói: "Có thể đem cái này ra để làm văn chương, ở phía trước Tử Hà quan dựng một bức tượng của Trương Thiên Sư, tôi nghe nói hiện tại rất nhiều thành thị đều xây tượng Phật, cái này cao hơn cái kia, cái này to hơn cái kia."

Thường Hải Long nói: "Nam Tích cũng làm một bức tượng Phật bằng đồng xanh, nghe nói là bức tượng Phật đứng lớn nhất châu Á, sau khi Phật đứng được xây xong, hấp dẫn được thêm được kha khá du khách."

Trương Dương nói: "Chúng ta cũng làm tượng Thiên Sư lớn nhất châu Á đi, không, phải là lớn nhất thế giới, thuật tiện mời luôn đám Cát Ni Tư tới, làm nhân chứng Cát Ni Tư, đảm bảo dương danh thế giới. Như vậy, núi Thanh Đài có thể làm văn chương vây quanh văn hóa đạo giáo!"

Lý Tí Nghĩa nghe xong chỉ lắc đầu: "Tử Hà quan là nơi thanh tịnh, các cậu muốn lấy tục khí tiêm nhiễm chốn Niết Bàn này của tôi à?"

Trương Dương nói: "Lý đạo trưởng không ngại thì suy nghĩ một chút đi, tài nguyên cuồn cuồn đó!"

Lý Tín Nghĩa nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, không phải là vì muốn tu sửa đạo quán thì tôi chẳng để ý tới những vật tục này đâu!"

Bọn họ ra khỏi động tàng kinh, ánh trăng sáng rải khắp mặt đất, nhìn qua giống như là phủ lên một tầng sương bạc, Lý Tín Nghĩa ngáp một cái, nói: "Khuya rồi, tôi di nghỉ đây!"

Thường Hải Long cũng tới thiên điện.

Trương Dương và Trần Sùng Sơn cùng nhau quay về căn nhà đá nghỉ ngơi.

Trần Sùng Sơn nói: "Nghe nói mấy ngày trước cậu bị bệnh à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Ở Bắc Kinh nghỉ dưỡng một đoạn thời gian, còn gặp Trần Tuyết nữa!"

Trần Sùng Sơn quan tâm hỏi: "Tiểu Tuyết sao rồi?"

"Rất tốt!" Trương Dương nói xong liền dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cô ta biết võ công!"

Trần Sùng Sơn cười nói: "Nó lúc nhỏ theo Lý đạo trưởng học một ít thứ cơ bản, chắc là thuật dưỡng sinh của đạo gia, chắc không đến mức là võ công đâu."

Trương Dương gật đầu, nói: "Vừa rồi những bích họa mà tôi nhìn thấy trong động tàng kinh chắc là công phu luyện khí thổ nạp!"

Trần Sùng Sơn nói: "Tôi có nghe Lý Tín Nghĩa bảo, mấy chủ trì tiền nhiệm của Tử Hà quan đều thân hoài võ công!"

Trương Dương từng tận mắt nhìn thấy võ công của Lý Tín Nghĩa, hắn gật đầu, nói: "Lý đạo trưởng cũng là chân nhân bất lộ tướng, tôi thấy ông ta cũng là một cao thủ võ lâm."

Trần Sùng Sơn chỉ cười chứ không nói gì.

Trương Dương bảo: "Việc khai phá núi Thanh Đài gặp chút phiền phức rồi, lần này tôi sẽ phản ánh với thị lý."

Trần Sùng Sơn thở dài, nói: "Phát triển du lịch là chuyện tốt, có điều nếu như phát triển gặp cản trở, vậy thì không bằng để núi Thanh Đại trở về nguyên trạng đi, chỉ có thứ tự nhiên mới là đẹp nhất, sơn thủy của núi Thanh Đài một khi trở thành thương phẩm sẽ mất đi vẻ đẹp của ngày trước."

Trương Dương hiểu được tình cảm của Trần Sùng Sơn đối với núi Thanh Đài, hắn nói khẽ: "Cho dù An gia không nguyện ý đầu tư với núi Thanh Đài, thì khách thương muốn đầu tư vào nó cũng còn rất nhiều, phát triển kinh tế du lịch đã là xu thế chung, phải biết thời đại sẽ chỉ phát triển lên trước, tuyệt không thể quay đầu lại."

Trần Sùng Sơn cười nói: "Chuyện trên chính trị tôi không hiểu, tôi cũng chẳng muốn hiểu, có điều tôi cảm thấy bất kể là lúc nào, đều đừng nên coi mảnh đất ở dưới chân là vốn để giành chính tích, mà phải thật sự yêu quý nó, chỉ có vậy mới khiến cho núi rừng biến thành đẹp hơn!"

Thường Hải Long vốn muốn chụp cảnh mặt trời mọc của núi Thanh Đài, nhưng không ngờ sáng sớm lại có sương mù, cả sơn lĩnh đều bị bao trùm trong sương trắng mờ mịt, kế hoạch chụp ảnh của Thường Hải Long chỉ đành vứt bỏ.

Trương Dương vốn muốn xuống núi sớm một chút, nhưng sương dày như vậy, hắn sợ lạc đường, lại thêm bên cạnh có ba anh em Thường gia, vạn nhất xảy ra chuyện sơ xuất gì thì cũng không tốt, thế là lựa chọn kiên nhẫn ở trên núi dợi, cho tới buổi trưa sương tan mới cùng ba anh em Thường gia cáo từ rời đi.

Trương Dương vốn định đi đón mẹ, về Xuân Dương mới biết, cha dượng Triệu Thiết Sinh bị cảm lạnh, Từ Lập Hoa phải ở lại chiếu cố, Trương Dương chẩn mạch cho Triệu Thiết Sinh, xác định không có vấn đề gì lại tới tiệm thuốc mua ít thuốc về cho y, sau khi đi đi lại lại, Trương Dương về tới Giang Thành thì đã là hơn bốn giờ chiều.

Trên đường Thường Hải Long đề xuất tới chùa Nam Lâm dâng hương, gã mỗi lần tới Giang Thành đều không quên chuyện này, Thường Hải Tâm bết anh trai muốn lễ tạ, nguyện vọng mà lần trước gã cầu ở chùa Nam Lâm đã thành hiện thực rồi.