Y Đạo Quan Đồ

Chương 311: Cướp công

Trương Dương quyết định nghe theo sự tư vấn của mọi người, về đơn vị công tác trước so với thời gian đã định, dùng hành động thực tế phá vỡ những lời đàm tiếu không có lợi cho hắn, chuyển dịch sự chú ý của mọi người.

Chiếc xe Jeep của Trương đại quan lái vào trong khu viện của thị ủy cũ, ngay lập tức đã làm cho rất nhiều người xung quanh chú ý đến, khu thị ủy cũ có phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp, Trương Dương là phó chủ nhiệm của hai bộ phận này, cũng là người nắm quyền thực tế của hai nơi này.

Người đầu tiên Trương Dương gặp phải là chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp Mã Hoa Thành, ông ta đang đứng ở gốc cây đằng xa nói chuyện với con trai mình là Mã Đức Quân.

Mã Hoa Thành thấy Trương Dương cười tươi rói nói: “Tiểu Trương về rồi à!” Quan hệ của ông ta và Trương Dương cũng khá tốt, Mã Hoa Thành từ công ty nhà nước chuyển đến phòng cải cách xí nghiệp, cũng chẳng có tư tưởng gì, ông ta biết rằng phòng cải cách xí nghiệp là do công sức của Trương Dương gầy dựng lên, sau khi đến đây đã nói rõ với Trương Dương, ông ta chỉ đến làm chút nhiệm vụ Đảng mà thôi, việc khác thì cứ theo lệ cũ mà làm, cái chức chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp của ông ta chỉ là hàng trưng bày mà thôi, ông ta đến là để chờ nghỉ hưu. Sự khôn khéo của Mã Hoa Thành đã đổi được cảm tình của Trương Dương, vì thế Trương Dương cũng đưa Mã Đức Quân đến phòng chiêu thương như một sự báo đáp. Ơn huệ này, Mã Hòa Thành ghi đậm vào tim.

Mã Đức Quân cung kính gọi một câu chủ nhiệm Trương, mặc dù anh ta chưa đến phòng chiêu thương được bao nhiêu thời gian, nhưng rất khâm phục với những sự việc của Trương Dương. Thật ra vừa rồi Mã Hoa Thành đang mắng anh ta, gần đây mọi người đều đồn ầm việc Trương Dương giả bệnh, vì thế Mã Đức Quân cũng hùa theo nói mấy câu, vừa vặn bị cha nghe thấy, vì thế Mã Hoa Thành đã gọi anh ta ra mắng cho một trận, Mã Hoa Thành nghĩ rằng người khác có thể bàn luận, nhưng con trai của ông ta không thể bàn luận, làm ăn trong cơ chế nhà nước, cần phải biết câu cái miệng hại cái thân, anh đã không thông minh sáng suốt gì thì đừng có tham dự nhiều vào chuyện người khác, nói ít làm nhiều, đây mới là điều làm anh có thể đứng vững trong cơ chế nhà nước. Mã Hoa Thành rất hiểu con trai mình, tình tính của Mã Đức Hoa rất bộp chộp, gặp phải chuyện gì là không giữ được, tính khí thế này không thể làm gì được lớn ở trong cơ chế. Mã Hoa Thành cũng chẳng kì vọng gì con trai mình gặt được mấy thành công trên quan lộ, cứ tìm được một công việc ổn định, nuôi được bản thân là tốt rồi.

Mã Đức Quân nhìn thấy Trương Dương sợ toát mồ hôi, hèn chi cha hắn bảo vách tường có tai, nếu như câu vừa rồi đến tai Trương Dương, chắc chắn anh ta chẳng còn ở lại được phòng chiêu thương.

Mã Hoa Thành nói: “Còn không về làm việc đi à?” Một câu nói đã nhắc nhở Mã Đức Quân, anh ta chào Trương Dương, rồi quay người đi về văn phòng.

Trương Dương mỉm cười rất lịch sự: “Chủ nhiệm Mã, thời gian này tôi không ở đây, trong nhà không xảy ra việc gì chứ?”

Mã Hoa Thành cười đáp: “Phòng cải cách xí nghiệp yên ổn lắm.” Ông ta trả lời một cách rất nghệ thuật, không chỉ nói với Trương Dương rằng bên này rất ổn định, hơn nữa còn ngầm thông báo với hắn bên phòng chiêu thương không được bình yên cho lắm.

Trương Dương gật đầu.

Mã Hoa Thành mặc dù rất hiếu kì với việc xảy ra đối với Trương Dương trong thời gian này, nhưng ông ta sẽ không hỏi. Một người cán bộ lão thành đã công tác lâu năm như vậy, chắc chắn không phạm phải lỗi lầm sơ đẳng đó.

Mã Hoa Thành nói: “Vào phòng làm việc ngồi chơi chút đi, đám thanh niên đó nhắc tên anh suốt ngày đó.”

Trương Dương nói: “Để tôi qua bên phòng chiêu thương chào một câu đã!”

Người Trương Dương muốn gặp nhất lại là Lăng Phong, trong thời gian hắn rời khỏi Giang Thành, đều là do Thường Lăng Phong đảm nhiệm công việc. Hắn tin tưởng năng lực của Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong và hắn cũng hiêu nhau, nhưng điều làm cho Trương Dương thất vọng là, Thường Lăng Phong không ở trong phòng làm việc.

Trương Dương gặp phải Trương Duệ Dung ở ngoài hành lang, trên người Chương Duệ Dung là một mùi hương nước hoa rất đậm, thấy sự xuất hiện của Trương Dương, cô kêu to lên một tiếng, dường như ban ngày gặp ma vậy.

Trương Dương trừng mắt với cô ta: “Cô kêu cái gì vậy? Không quen tôi à? Trời sáng thế này mà như gặp ma rồi vậy!”

Chương Duệ Dung lần này không cãi lại Trương Dương, trên miệng mở một nụ cười: “Chủ nhiệm Trương, anh khỏi bệnh rồi à!” Câu này có hàm nghĩa rất sâu xa, người khác không biết thời gian này Trương Dương làm gì, cô ta biết một chút, mặc dù tình hình cụ thể cũng không rõ, nhưng là người công tác trong quốc an, cô ta biết rằng Trương Dương đã làm một số việc rầm rộ ở châu Âu, những việc làm của hắn đã trực tiếp dẫn đến sự biến động trong nội bộ cấp cao của quốc an. Giờ đây cô của cô ta Chương Bích Quân đã thăng cao mấy chức.

Trương Dương gật đầu: “Thường Lăng Phong đâu rồi?”

Chương Duệ Dung nói: “Xin nghỉ ốm rồi, nghỉ ba ngày!”

Trương Dương chau mày, nghĩ đến cơ thể của Thường Lăng Phong, chẳng lẽ bệnh cũ lại tái phát rồi? Chương Duệ Dung nói: “Anh ta đã nói rồi, nếu như chủ nhiệm Trương về, thì đến khu Bích Uyển tìm anh ấy.”

Trương Dương đang muốn nói, nghe thấy đằng sau mình vang lên tiếng cười của Tiêu Quế Đường: “Chủ nhiệm Trương, anh về rồi!”

Trương Dương cười quay người lại: “Phó chủ nhiệm Tiêu, việc hỉ nào làm ông vui hỉ hả vậy?”

Tiêu Quế Đường đáp: “Thấy chủ nhiệm Trương hồi phục sức khỏe, trở lại cương vị công tác, tôi tất nhiên vui rồi!”

Trương Dương nhìn nụ cười giả tạo của y, trong lòng thầm chửi, mẹ kiếp, ông chỉ muốn tôi bệnh không dậy được thôi, thật là giả tạo! Trương Dương về đến phòng làm việc không lâu đã biết được nguyên do tại sao Tiêu Quế Đường vui vẻ rồi, những hạng mục của lần đoàn chiêu thương đi khảo sát châu Âu lần này đều bị y kéo về bên mình rồi, ngay cả tập đoàn Hải Đức, bình thường do Thường Lăng Phong phục trách, đàm phán thành công rồi cũng bị Tiêu Quế Đường nhận là thành tích của y, ba tổ mà Tiêu Quế Đường dẫn trong năm nay đã hoàn thành công tác sớm hơn so với chỉ tiêu.

Trương Dương tức giận, tên Tiêu Quế Đường chó má này, gan của ngươi cũng to thật đấy, ta mới nghỉ ốm một thời gian vậy mà ngươi đã tranh hết công về mình rồi, trong mắt ngươi còn có ta không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thường Lăng Phong sao thế nhỉ? Với đầu óc của anh ta, sao lại nghe gì biết nấy, để Tiêu Quế Đường lấn lướt?

Trương Dương cố gắng nén giận, ngồi ở phòng chiêu thương một chút, rồi gọi điện cho Thường Lăng Phong, điện thoại của Thường Lăng Phong cũng ở vào tình trạng tắt máy. Trương Dương hơi bực mình, tên Thường Lăng Phong này đang làm trò gì vậy chứ? Hắn phải làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì? Thế là hắn vội lái xe đến tiểu khu Bích Uyển nơi Thường Lăng Phong ở.

Đến khu Bích Uyển mới biết, Thường Lăng Phong chẳng ốm gì hết,không những không ốm mà lại còn rất khỏe, mặt mũi hồng hào, thần thái rất tốt. Trương Dương vừa vào cửa đã bắt đầu nói: “Tôi bảo này Thường Lăng Phong, anh làm gì thế hả? Tôi đi châu Âu, bảo anh giữ vững hậu phương cho tôi, sao anh lại làm thế này chứ? Mấy hạng mục đoàn khảo sát châu Âu kí được lần này đều bị Tiêu Quế Đường cướp hết rồi, ông ta là cái quái gì kia chứ? Từ đầu đến cuối ông ta chẳng làm cái đếch gì, cuối cùng sao công lao lại rơi hết lên đầu ông ta chứ!”

Thường Lăng Phong cười nói: “Anh đừng vội, ngồi xuống rồi từ từ nghe tôi nói!”

Trương Dương bực bội ngồi xuống, Thường Lăng Phong rót cho hắn một cốc trà, mỉm cười: “Trà Thái Bình Hầu Tuế bạn tôi vừa gửi đến đấy, anh nếm thử xem thế nào!”

Trương Dương nói: “Tôi chẳng có tâm tình nào mà nếm với thử!”

Thường Lăng Phong nói: “Một lần đổ bệnh mà tính cách anh nóng lên nhiều quá!”

Trương Dương nói: “Tôi dưỡng bệnh ở Bắc Kinh, bên Giang Thành lại đồn đại tôi lấy tiền công đi vi vu châu Âu, sung sướng sa đọa! Tôi đi làm vốn hi vọng rằng kí được mấy hợp đồng, dùng thành tích gạt bỏ nỗi oan trên người tôi, mà anh lại làm trò này, dâng hết thành tích cho Tiêu Quế Đường!”

Thường Lăng Phong nói: “Hèn chi anh giận!”

Trương Dương nói: “Nếu là anh thì anh cũng vậy thôi!”

Thường Lăng Phong nói: “Trong một tháng anh không ở đây đã xảy ra rất nhiều việc. Chúng tôi không phải không giành quyền lợi, nhưng không có quyền phát ngôn trong công việc, anh đi châu Âu rồi, Tiêu Quế Đường đương nhiên là đòi làm chủ!”

Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, đúng là như thế thật, đám người của Thường Lăng Phong đều là người làm thuê thôi, khi mình còn ở đó, có thể đỡ lưng cho họ, nhưng mình lại không ở Giang Thành, thì họ lấy gì đấu đá lại được với đám của bên Tiêu Quế Đường cơ chứ? Trương Dương nói: “Vậy cũng không thể nhắm mắt nhìn chúng chiếm hết công lao của mình chứ!”

Thường Lăng Phong nói: “Ông ta muốn thành tích, thì cứ đưa thành tích cho ông ta. Có câu, tham ăn chết hóc, trình độ nghiệp vụ thực tế của Tiêu Quế Đường không ra đâu vào đâu cả!”

Trương Dương nói: “Anh có ý gì vậy?”

Thường Lăng Phong nói: “Ông ta ôm vào người càng nhiều, thì càng nhiều vấn đề.”

Trương Dương hiểu rồi, Thường Lăng Phong thì ra cố ý làm như vậy, chẳng phải Tiêu Quế Đường muốn nhân cơ hội này lấy chút thành tích sao, vậy thì Thường Lăng Phong cứ đưa hết thành tích cho hắn ta, có lúc, trước khi muốn nuốt hết thành tích cũng phải xem dạ dày mình to bằng đâu, mặc dù dạ dày anh to, nhưng anh lại không tiêu hóa được, cố nuốt xuống thì chỉ tự mình gây khó cho mình mà thôi.

Thường Lăng Phong cười đáp: “Hai hợp đồng lớn nhất của tập đoàn Lam Tinh và Hải Đức đều nằm chắc trong tay anh rồi, Tiêu Quế Đường có làm trò gì cũng không được đâu, cuối cùng cũng chỉ xấu mặt mà thôi.”

Anh ta quay về phòng đọc sách lấy ra một xấp tài liệu, đến bên cạnh Trương Dương, cười đáp: “Hiệu quả quảng cáo với nước ngoài của lần đi khảo sát châu Âu lần này rất tốt, nhưng nếu phân tích cẩn thận, thì sẽ phát hiện ra không có một thứ gì thuộc về thực tế cả.” Thường Lăng Phong chỉ tập tài liệu rồi nói: “Bên quan trọng thật sự là ở tập đoàn Hải Đức, việc này thật ra không có quan hệ lớn với lần đi khảo sát châu Âu, những vụ hợp đồng khác đều kí được rất ít tiền, tôi đã điều tra về vốn liếng của mấy công ti này, có một số công ty chẳng có chút thực lực nào, lần này đoàn đại biểu chiêu thương không hiểu gì về châu Âu, nên..” Thường Lăng Phong cầm tờ báo trên bàn trà lên, trên tờ báo là tin tức về những thu hoạch lớn lao của lần đi khảo sát châu Âu, Thường Lăng Phong cười gian xảo: “Trên báo chí toàn thổi phồng nịnh hót thôi, không lâu sau, các lãnh đạo sẽ hiểu, lần đi khảo sát châu Âu này thật ra chỉ là thăm thị trường thôi, đâu có phải là khảo sát chiêu thương? Nếu nói là dùng tiền công đi chơi còn nghe được, thực chất không hề có thành tích gì.”

Trương Dương cười đáp: “Tôi là phó đoàn trưởng của đoàn khảo sát đấy, anh nói thế thì bằng mắng cả tôi.” Hắn cầm tập tài liệu của Thường Lăng Phong lên xem, Thường Lăng Phong ở Giang Thành mà lại điều tra được tình hình của đoàn đại biểu kĩ lưỡng như thế này, người này quả có tài.

Thường Lăng Phong nói: “Đoàn khảo sát châu Âu không tính cả anh vào trong đâu, những thành tích đoàn đại biểu giành được lần này chẳng có liên quan gì đến anh cả. Ngay cả trên báo cũng không nhắc tên anh. Vì thế đoàn khảo sát chẳng có liên quan gì đến anh hết, dù là soi xét gốc rễ ra, thì cũng là trách nhiệm của phó thị trưởng Nghiêm.”

Trương Dương nói: “Anh quả nhiên là một đại tài, nắm vững quân bài trong tay chính là những người như anh.” Trong lòng thầm nghĩ, đoàn khảo sát này thiếu mình là chết ngay.

Thường Lăng Phong thật thà nói: “Đừng coi tôi lợi hại như vậy, tôi đã nghe được nhiều tin tình báo từ chỗ Tiểu Chương, nếu không tôi cũng không rõ được tình hình của đoàn khảo sát đến thế đâu.”

Trương Dương giờ mới biết chuyện gì xảy ra, có sợi dây là Chương Duệ Dung, đương nhiên Thường Lăng Phong sẽ nắm rõ được nội tình của đoàn khảo sát.

Thường Lăng Phong lại nói: “Tôi nghe nói Chương Duệ Dung sắp điều động công tác đến Bắc Kinh rồi?” Lòng vòng một hồi, cuối cùng anh ta lại chuyển chủ đề sang Chương Duệ Dung.

Trương Dương nhìn anh ta, từ trong ánh mắt của Thường Lăng Phong có vài nét không nỡ rời, Trương Dương gật đầu: “Không sai, cô ta đã nói với tôi rồi, sau khi việc bên này giao xong hết, cô ấy sẽ từ chức, người phải đi lên, người khác có cơ hội tốt hơn, chúng ta không thể cứ giữ cô ấy lại, anh thấy có đúng không?”

Thường Lăng Phong không nói gì, cầm cốc trà lên nhấm một ngụm, nhưng không cẩn thận lại bị bỏng.

Trương Dương nhìn thấy dáng vẻ cập rập của anh ta, cảm thấy hơi nực cười: “Thường Lăng Phong, lần này tôi không có bản lĩnh giữ cô ấy lại, tự anh đi nói với cô ấy đi!” Hắn biết rằng Thường Lăng Phong có cảm tình với Chương Duệ Dung, nhưng không biểu lộ ra, giờ đây Chương Duệ Dung sắp chuyển công tác đến Bắc Kinh, trong lòng anh ta nhất định không bình ổn. Trương Dương lại nghĩ tới thân phận trước kia của Chương Duệ Dung, cô ấy là nhân viên điệp báo quốc an, Thường Lăng Phong không hề biết thân phận thực sự đó, khả năng hai người có thể ở cạnh nhau rất ít.

Thường Lăng Phong nói: “Anh nói đúng lắm, tôi không thể cản bước đường phát triển của người khác được.”

Cái Trương Dương quan tâm là thành tích chính trị của hắn, hắn ngồi gần vào Thường Lăng Phong nói: “tình hình bên tập đoàn Hải Đức thế nào rồi?”

Thường Lăng Phong nói: “Về cơ bản là đã xong rồi, có hai lá bài Lam Tinh và Hải Đức này, thành tích của phòng chiêu thương chúng ta đặt ở ngay trước mắt rồi!”

Trương Dương nói: “Khi nào thì anh quay lại công tác?”

Thường Lăng Phong cười giảo hoạt: “Không phải vội, dù sao thì phòng chiêu thương vẫn còn có phó chủ nhiệm Tiêu chống đỡ kia mà, kinh nghiệm của đồng chí lão thành chắc chắn rất phong phú, anh cứ để cho ông ta nhận nhiều nhiệm vụ một chút, đúng rồi, tuần sau chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên sẽ đến Kim Thành để thị sát tình hình gỡ rối lắp đặt đường nước ở Giang Thành, để cho phó chủ nhiệm Tiêu đi đón đi.”

Trương Dương biết ý cười: “Được, tôi để cho ông ta cơ hội để ông ta thể hiện mình, còn việc có thể nắm lấy cơ hội hay không là ở phía ông ta rồi.

-----oOo-----

Với tính tình vốn có của Trương Dương, hắn không bao giờ chịu nhìn Tiêu Quế Đường cướp công một cách trắng trợn như vậy, nhưng sau khi nói chuyện xong với Thường Lăng Phong, hắn đã hiểu ý đồ của Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong không phải là không đòi lại, mà anh ta đẩy Tiêu Quế Đường lên thật sao, trèo càng cao thì ngã càng đau, chẳng phải Tiêu Quế Đường ông muốn cướp công hay sao? Thì cứ đưa hết mọi việc cho ông vậy. Trong thể chế nhà nước, nếu không muốn xảy ra vấn đề gì, cách tốt nhất là không làm gì, chỉ cần anh làm việc, thì không thể tránh khỏi có sai sót, và rồi người cầm đằng chuôi sẽ bị tóm. Thường Lăng Phong là một người rất có nội hàm, có một vài lời anh ta không hề nói ra, nhưng ý đồ của anh ta rất rõ ràng, lần này phải gột sạch tên tham lam ích kỉ Tiêu Quế Đường này đi mới được.

Trương Dương đã học được nhiều điều từ Thường Lăng Phong, có lúc không nhất định phải dùng biện pháp cứng rắn để giải quyết vấn đề, nhượng bộ một cách hợp lí cũng có thể có hiệu quả không ngờ đến, anh muốn câu cá, thì phải bỏ mồi câu ra nhủ, cho đối thủ một vài sự việc tốt chưa chắc là là điều không nên. Huống hồ gần đây Trương Dương không bỏ quá nhiều sức lực để lo việc của phòng chiêu thương, với hắn mà nói việc quan trọng nhất bây giờ là cuộc phẫu thuật của Tần Hoan.

Vu Tử Lương đã đưa ra một phương án phẫu thuật hiệu quả nhất, về kĩ thuật và trình độ phẫu thuật không có vấn đề gì, giờ điều quan trọng nhất là, Trương Dương có thể làm giống như lời ông ta nói hay không, giảm bớt tốc độ tuần hoàn của máu Tần Hoan, làm cho Tần Hoan rơi vào trạng thái “Ngủ đông”.

Mặc dù đã từng biết đến trình độ như thần của Trương Dương, nhưng Vu Tử Lương vẫn không dám ôm hi vọng quá lớn, dù cuộc phẫu thuật có thành công đi nữa, nhưng hồi phục sau phẫu thuật, những di chứng do cuộc phẫu thuật để lại, một loạt những vấn đề này sẽ nối tiếp nhau xuất hiện, ông ta không thể đoán được kết quả cuối cùng là gì, điều ông ta nghĩ bây giờ là, đưa Tần Hoan ra khỏi phòng phẫu thuật một cách an toàn.

Ngày làm phẫu thuật cho Tần Hoan cuối cùng cũng đến, Vu Tử Lương là bác sĩ mổ chính, ông mời Tả Ủng Quân đến làm trợ thủ số một cho ông ta, còn trợ thủ thứ hai là vợ ông Chu Tú Lệ, bác sĩ gây mê cũng là người làm việc bên cạnh ông nhiều năm, có thể nói rằng kíp mổ này gồm những bác sĩ ưu tú nhất của Giang Thành, thậm chí cả nước.

Trương Dương đã nói chuyện một hồi với bác sĩ gây mê, trong mắt bác sĩ gây mê và y tá, Trương Dương là một người không liên quan, họ thật sự không hiểu, tại sao Vu Tử Lương lại mời Trương Dương đến đây? Chẳng lẽ phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành lại có hứng thú với phẫu thuật não ư?

Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tiến trình phẫu thuật, sau khi Tần Hoan được gây mê, hắn lấy ra hộp kim, rút ra bảy cây kim, cắm lên các vị trí trên người Tần Hoan.

Mặc dù bác sĩ gây mê đã có chuẩn bị tâm lí về chuyện này, nhưng lúc đó vẫn không thể ngừng hiếu kì, ngơ ngác nhìn những động tác của Trương Dương, trong lòng ông ta, thầy thuốc đông y phải tránh xa phòng phẫu thuật mới đúng, trong lĩnh vực này, đông y không thể có tác dụng gì.

Trương Dương thấp giọng nói: “Đừng nhìn tôi, chú ý giảm sát tình hình!”

Bác sĩ gây mê lúc này mới rời ánh mắt lên màn hình, điều làm ông ta ngạc nhiên xảy ra rồi, nhịp tim của bệnh nhân đang từ từ giảm xuống, từ 90….80….70…đến tận 50…., cùng với đó, huyết áp cũng sụt dần.

Trương Dương bình tĩnh đáp: “Không sao!”

Vu Tử Lương và Tả Ủng Quân nhìn nhau, họ đều cảm thấy sự căng thẳng từ tận đáy lòng, họ đều là những bác sĩ ngoại khoa có nhiều năm kinh nghiệm, có thể nói rằng trong lịch sử chữa bệnh của họ, chưa từng đối mặt với tình huống thế này, Trương Dương, người mà thậm chí chưa từng nhận được giấy chứng nhận hành nghề y, đường hoàng bước vào phòng mổ, tham gia vào kíp mổ của họ, hơn nữa còn trở thành điểm mấu chốt quyết định sự thành bại của ca mổ ngày hôm nay.

Điện tâm đồ trên màn hình cuối cùng đã thành một đường thẳng đứng, trên trán bác sĩ gây mê đã chảy đầy mồ hôi. Ông ta kinh sợ nhìn Vu Tử Lương.

Vu Tử Lương và Tả Ủng Quân đều quay sang nhìn Trương Dương, giờ đây điều có thể mang đến sự trấn tĩnh cho họ chỉ có thể là thần thái kiên định của Trương Dương.

Tiếng của bác sĩ gây mê run rẩy: “Tim ngừng đập rồi…” Câu nói của ông ấy còn chưa kịp buông hết, trên màn hình đã hiện lên đường tim đập.

Trương Dương bình tĩnh đáp: “Có thể bắt đầu mổ rồi!”

Vu Tử Lương cắn mạnh vào môi, nhắm hai mắt rồi lại mở ra, trong chớp mắt ông đã quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, dưới ánh sáng đèn, óc ông đã rơi vào một màn trắng xóa, Vu Tử Lương nói: “Bắt đầu!”

Tần Manh Manh ngồi ngoài phòng phẫu thuật, nét mặt cô ta tím tái, môi mím chặt lại với nhau, mười ngón tay gầy guộc đan lại, Từ Lập Hoa thấy dáng vẻ của Tần Manh Manh, chợt cảm thấy đáng thương, nắm chặt tay Tần Manh Manh, nhẹ nhàng nói: “Manh Manh, đừng lo…”

Tần Manh Manh gật đầu, nhưng ngay lập tức vành mắt cô chợt đỏ, giọng cô run run: “Tiểu Hoan….Tiểu Hoan vẫn chưa biết tôi là mẹ của nó…”

Từ Lập Hoa dịu dàng khuyên: “Đừng lo, Tiểu Hoan sẽ bình yên vô sự thôi, cô nhất định sẽ nói được với nó!”

Hồ Nhân Như đưa cho Tần Manh Manh một chai nước: “Manh Manh, đừng lo, uống ngụm nước đi!”

Tần Manh Manh cầm lấy chai nước, lúc này cô ta mới nhận thức được rằng, nếu như không có Từ Lập Hoa và Hồ Nhân Như bên cạnh, có lẽ lúc này cô ta đã phát điên, con người ta những lúc như thế này là cần sự quan tâm nhất.

Vào thời khắc Tần Hoan vào phòng mổ, Tần Manh Manh đã bắt đầu hối hận, tại sao mình không nói cho con mình sự thật, tại sao trước khi nó vào phòng mổ, không nói cho nó biết mình chính là mẹ ruột của nó? Nếu như Tần Hoan không thể vượt qua được cuộc phẫu thuật này, chẳng phải mình mãi mãi không còn cơ hội nói với nó sự thật nữa sao?

Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Manh Manh rơi lã chã.

Hồ Nhân Như thấy rằng Tần Manh Manh bất an, cô rất tin tưởng ở Trương Dương, cô tìn rằng, chỉ cần những việc có Trương Dương làm, nhất định sẽ thành công. Hồ Nhân Như an ủi cô: “Manh Manh, cô yên tâm, Trương Dương đã đồng ý giúp cô, anh ấy nhất định sẽ bảo đảm cho Tần Hoan bình an vô sự.”

Từ Lập Hoa không biết về y thuật của con trai, bà phụ họa: “Tiến sĩ Vu là bác sĩ khoa não tốt nhất trong nước, viện trưởng Tả cũng là một bác sĩ nổi như cồn, có hai người họ hợp tác, việc gì cũng chữa được.”

Cuộc phẫu thuật đã tiến hành đến mức độ căng thẳng nhất, Vu Tử Lương tách khối u ra, buộc những tổ chức ở xung quanh lại, cố gắng không tạo thành sự tổn hại quá lớn. Mặc dù Tần Hoan đã rơi vào trạng thái chết giả, nhưng Vu Tử Lương vẫn cảm thấy được sức sống mãnh liệt của cậu bé. Ông ta không biết Trương Dương làm thế nào, nhưng tốc độ chảy của máu Tần Hoan giảm xuống đến độ không thể ngờ được, điều này làm cho sự mạo hiểm của cuộc phẫu thuật giảm xuống mức thấp nhất.

Tả Viên Triều nhìn đao pháp thành thục của Vu Tử Lương, trong lòng đầy sự tôn kính và nể phục, làm nghề y đúng thật phải có năng khiếu, Vu Tử Lương đúng là bác sĩ ngoại khoa có năng khiếu nhất mà anh ta từng thấy, những ngón tay dài của ông ta khéo léo sử dụng chiếc dao mổ, mỗi lần hạ xuống đều vô cùng hoàn mĩ, lực và khóc đều vừa vặn, nhiệm vụ của Tả Viên Triều là giúp ngừng máu và bôi lên một lớp dịch màu xanh ở những chỗ lộ ra sau khi tách, đây là bài thuốc do Trương Dương cung cấp, còn về thành phần của nó, người khác cũng không rõ.

Tả Viên Triều lúc này mới phát hiện ra sự ngông cuồng của chính mình, với địa vị của ông ta và Vu Tử Lương trong giới y học, mà lại vì một câu nói của sinh viên tốt nghiệp từ trường Vệ giáo là Trương Dương, không ngại mạo hiểm, cuộc phẫu thuật của họ không còn gì để trách, nhưng tất cả những điều Trương Dương làm thì sao? Cơ bản không có một chút giải thích khoa học nào hết, nhưng Tả Viên Triều đã từng tận mắt chứng kiến kì tích Trương Dương cứu người, lòng tìn của ông ta với người thanh niên này đã hơi mê muội, ông ta tìn rằng Trương Dương có thể tạo ra thành tích.

Vu Tử Lương cuois cũng đã cắt bỏ phần khối u, động mạch ở dưới khối u đã bắt đầu trở nên dị hình, hình thành rất nhiều phân nhánh, sau đó hội tụ lại ở một động mạch khác. Vu Tử Lương cắt bỏ phần động mạch phụ, sau đó đeo kính hiển vi phẫu thuật vào, nối hai đoạn động mạch chủ lại với nhau.

Trương Dương để ý đến từng động tác của Vu Tử Lương, có thể nối một cách hoàn mĩ động mạch chỉ có đường kính 2mm, không có chút sai sót nào, kĩ thuật của ông đứng đầu cả nước.

Vu Tử Lương kết thúc mũi kim cuối cùng, sau khi đồng nhất các huyết quản, thầm thở ra một hơi, lúc này ông ta mới nhìn sang Trương Dương, nếu không phải là vì Trương Dương đã đưa Tần Hoan vào trạng thái ngủ đông, thì ông ta không thể nối huyết quản như ý muốn.

-----oOo-----

Thời gian trôi qua từng giây phút một, ngoài phòng phẫu thuật, Tần Manh Manh đã không còn chịu nổi áp lực đó nữa, cơ thể cô võng xuống, gương mặt giấu trong hai tay, nếu có thể, cô nguyện thay con trai chịu đựng sự đau khổ này, Tần Manh Manh thầm cầu nguyện, nếu như con trai cô bình yên vô sự, thì cô nguyện trút bỏ tất cả hận thù trong lòng.

Từ Lập Hoa và Hồ Nhân Như cũng bắt đầu căng thẳng, đã ba tiếng đồng hồ trôi đi rồi, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, lòng tin đối với việc này ngày càng mất dần đi. Họ lo lắng nhìn Tần Manh Manh, mặc dù không nhìn thấy gương mặt của cô ta, nhưng họ có thể biết rằng, lúc này nhất định Tần Manh Manh đang rơi lệ.

Đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt, Hồ Nhân Như đứng dậy đầu tiên, không lâu sau, cô ta nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Trương Dương. Mặc dù mệt mỏi, nhưng lại rất vui.

Từ Lập Hoa nói: “Con trai, Tiểu Hoan thế nào rồi?”

Trương Dương mỉm cười: “Con nghĩ cậu bé sẽ khỏe nhanh thôi!” Ánh mắt của hắn nhìn lên người Tần Manh Manh, phát hiện thấy Tần Manh Manh vẫn giữ tư thế lúc nãy. Trương Dương chầm chậm bước về phía cô ta, đến trước mặt Tần Manh Manh, nhẹ nhàng nói: “Này! Tiểu Hoan không sao rồi!”

Tần Manh Manh không có phản ứng gì.

Trương Dương nói to hơn một chút: “Tiểu Hoan không sao rồi! Cuộc phẫu thuật rất thành công!”

Tần Manh Manh ngẩng đầu, trên gương mặt gầy guộc của cô đầy nước mắt, cô muốn đứng dậy, nhưng hai đầu gối dường như mềm nhũn ra, làm người cô ngã xuống đất, Trương Dương nhanh tay ôm lấy người Tần Manh Manh, phát hiện ra tay chân cô đều lạnh cóng, thân hình cô không ngừng run rẩy, một hồi lâu sau, mới nghe thấy tiếng khóc của Tần Manh Manh: “Cảm ơn…Cảm ơn…”

Tần Hoan được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, chuyển vào phòng hậu phẫu, để tránh nhiễm trùng và tái phát, ngay cả Tần Manh Manh cũng không được vào, cách ngoài lớp kính, nhìn gương mặt xanh xao của Tiểu Hoan, Tần Manh Manh không ngừng khóc, Hồ Nhân Như nắm lấy tay cô, nhắc cô đến xem những chỉ số trên bảng theo dõi, hô hấp, nhịp tim, huyết áp đều bình thường cả.

Sau khi làm kiểm tra toàn diện cho Tần Hoan, Vu Tử Lương rời khỏi phòng giám hộ bệnh nặng, Trương Dương đang chờ ở ngoài lên tiếng: “Tiến sĩ Vu, tình trạng của Tiểu Hoan thế nào rồi?”

Vu Tử Lương cười đáp: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, theo tình hình trước mắt, cậu bé 48 giờ nữa sẽ tỉnh, còn về tình hình hồi phục, giờ tôi còn chưa nói được gì, có điều chúng ta đã tránh được tất cả tổn thương ở mức có thể, tổn thương đối với não bộ Tiểu Hoan rất ít, nếu như hồi phục tốt, thì sẽ không để lại di chứng gì.”

Tần Manh Manh mắt ngấn nước đến trước mặt Vu Tử Lương: “Tiến sĩ Vu, Tiểu Hoan thật sự không sao chứ?”

Vu Tử Lương cười ha ha: “Cuộc phẫu thuật rất hoàn mĩ, đây là cuộc phẫu thuật thần kì nhất tôi thực hiện từ trước đến giờ, là cuộc phẫu thuật tôi không bao giờ ngờ đến!” Người khác đương nhiên không thể hiểu được hàm nghĩa thật sự của câu nói này của Vu Tử Lương, nhưng Tả Ủng Quân biết, Trương Dương cũng biết.

Sau khi ba người họ đến phòng làm việc của Vu Tử Lương, câu đầu tiên của Vu Tử Lương là: “Trương Dương, anh đã làm thế nào vậy?”

Đến lúc này, Trương đại quan lại giả ngây giả ngô: “Làm thế nào? Việc này hình như chẳng có mấy quan hệ với tôi thì phải, từ gây mê đến mổ chính đều không liên quan đến tôi mà, tôi chỉ là người đứng xem thôi!”

Tả Ủng Quân rất kích động nắm lấy tay Trương Dương nói: “Trương Dương, nếu như cậu có thể công khai cách châm cứu ngủ đông này, sẽ làm cho y học tiến được bước tiến lớn!”

Trương Dương cười khổ hạnh nói: “Thôi đi viện trưởng Vu, ông tha cho tôi, tôi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi, thủ thuật này lúc được lúc không, bệnh tình của Tiểu Hoan quá nghiêm trọng, tôi bị ép mới làm trò này, còn với người khác, thôi đi vậy, viện trưởng Tả, có phải ông muốn tôi lấy bệnh nhân của ông làm chuột bạch không?”

Tả Ủng Quân và Vu Tử Lương nhìn nhau, chỉ có thể cười đau khổ, thái độ của Trương Dương rất rõ ràng, người ta không muốn tuyên truyền việc này ra ngoài.

Vu Tử Lương nói: “Trương Dương, tôi biết anh không muốn quá nhiều người biết, nếu như kĩ thuật này của anh không được tuyên truyền, thì thật sự là một tổn thất lớn cho y học.

Trương Dương nói: “Nếu như hai người có hứng thú, thì tôi có thể viết lại kĩ thuật này cho hai người, có điều dù mọi người có hiểu được hết rồi cũng không có ích gì.” Điều của Trương đại quan nói quả thật không sai, muốn dùng châm cứu làm cho người bệnh rơi vào trạng thái ngủ đông, không chỉ phải nắm vững vị trí huyệt đạo, mà còn phải có nội công thâm hậu, với tuổi tác của Tả Ủng Quân và Vu Tử Lương, tu luyện đã quá muộn.”

Vu Tử Lương thở dài nói: “Thôi vậy, anh đã có chỗ khó, thì chúng tôi cũng không nài ép nữa, chỉ cần Tần Hoan bình an vô sự là được rồi!”