Y Đạo Quan Đồ

Chương 290: Tiềm nhập

Người mà Trần Mỹ Lâm nói tên là Adams, là cha đỡ đầu của Peter con, cô ta trước đây từng cùng Peter

con tới thăm Adams, người này mở một quán cafe ở London, bên ngoài thì

làm ăn đứng đắn, trên thực tế, quán cafe của y là nơi mà phần tử phản

động của Ai Len thường tới nhất.

Adams sống ở trong nhà thuyền ở bên cạnh quán cafe, Trần Mỹ Lâm vì trước kia đã tới đây, cho nên dẫn Trương Dương rất thuận lợi tìm được nơi

này, Muỗi thì án chiếu theo sự phân phó của Trương Dương, tới đại sứ

quán tiến hành hồi báo chuyện này.

Lúc Trương Dương và Trần Mỹ Lâm đi tới nhà thuyền thì đã là hơn năm giờ

sáng, tuy một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Trần Mỹ Lâm vẫn rất

tốt, ngược lại Trương Dương bởi vì trúng đạn mất máu nên sắc mặt có chút trắng bệch.

Buổi sáng ở London luôn có sương trắng, nhà thuyền sáng đèn, một ông già thấp bé mặc áo jaket màu cỏ đang ngồi ở trước nhà thuyền, lặng lẽ nhìn

bầu trời ở phía đông.

Trần Mỹ Lâm chỉ vào bóng lưng lộ ra vẻ còng còng của ông già, nói: "Ông ta chính là Adams!"

Trương Dương lái xe về phía Adams, Adams phản ứng rất mẫn duệ, lập tức

phát giác ra sự xuất hiện của Trương Dương, đôi mắt thâm thúy nhìn về

phía Trương Dương, khi ông ta nhìn thấy Trần Mỹ Lâm ở phía sau Trương

Dương thì có chút kinh ngạc, nói: "Malcher, cô tới tìm tôi à? Peter

đâu?"

Trương Dương nói với Trần Mỹ Lâm: "Nói với ông ta ý tới của tôi, bảo ông ta thật thà giao Brown ra cho tôi, nếu không tôi sẽ không biết cái gì

gọi là kính già thương trẻ đâu!"

Trần Mỹ Lâm bước về phía Adams, dịch lại những lời của Trương Dương.

Adams bật cười, trên người ông ta tràn ngập mùi thuốc lá cay xè, từ từ

đứng dậy, đi tới trước mặt Trương Dương: "Là anh bắt cóc Peter, hiện tại hai cha con họ đã bị cảnh sát khống chế rồi, tôi tuy là cha đỡ đầu của

Peter con, nhưng chuyện giữa tôi và họ không có bất kỳ dính dáng gì với

nhau cả!"

Trương Dương nghe Trần Mỹ Lâm dịch lại xong, hắn hạ giọng, nói: "Người

Ai len các ông muốn giành độc lập thì không liên quan gì tới tôi cả,

nhưng các ngươi muốn lợi dụng quan hệ Trung - Anh để gây chuyện thì tôi

lại không thể không quản, bởi vì các ông đã uy hiếp tới lợi ích của nước khác. Nếu ông biết nơi hạ lạc của Brown, mau chóng nói cho tôi đi, đừng để chuyện phải tới nước không thể thu thập được."

Adams nhìn Trương Dương, trên mặt lộ ra vẻ lực bất tòng tâm: "Anh tìm sai đối tượng rồi!"

Trương Dương gầm lên: "Ông cho rằng người Ai Len các công có thể lợi

dụng chuyện này để gây uy hiếp cho chính phủ Anh quốc à? Cách làm của

các ông chỉ có thể gặp phải sự khiển trách của xã hội quốc tế, chỉ khiến chính phủ Anh quốc càng hạ quyết tâm với các ông, càng cứng rắn trong

việc của các ông thôi!"

Adams lạnh lùng cười nói: "Người trẻ tuổi, thứ phức tạp nhất trên thế

giới này là chính trị, tôi rất tán đồng quan điểm của anh, nhưng không

có nghĩ là những người khác cũng nghĩ như anh và tôi, Brown mà anh nói,

không những là phần tử cuồng nhiệt vì nền độc lập của Ái Nhĩ Lan. Hơn

nữa tính tình của gã cơ hồ là vô cùng cố chấp, loại người này một khi đã nhận định chuyện gì thì rất khó thay đổi!" Adams dừng lại một chút rồi

nói: "Chú ý xem tin tức nhé, có lẽ anh sẽ có thu hoạch bất ngờ!" Ông ta

nói xong câu này liền quay trở lại ghế ngồi, lúc này mặt trời đỏ đã từ

từ nhô lên từ trên bình tuyến, nhiễm đỏ cả bầu trời phía đông.

Trần Mỹ Lâm lưu ý thấy bên cạnh Adams đặt một tờ báo, cô ta bước tới,

cầm tờ báo lên, Trương Dương xem không hiểu bao tiếng Anh, ngây ra nhìn

cô ta, Trần Mỹ Lâm quay về trong xe, từ trên báo còn tìm thấy hai mục

xem ra có một số tin tức quan trọng, một mục là đăng tin tức vợ chồng

phó thủ tướng Văn vào chín giờ sáng ngày hôm nay đã tới London, còn một

mục là thủ lĩnh của phản quân Ai Len, tướng quân Hart có xưng hiệu là

Sát Nhân tướng quân kháng án bị bác bỏ, phía Anh phán gã tù ba mươi năm.

Trần Mỹ Lâm thuật lại nội dung của hai mẩu tin cho Trương Dương, sau đó

nói: "Adams rõ ràng là đang ám chỉ, chẳng lẽ lần này Brown ra tay là có

quan hệ trực tiếp tới tướng quân Hart ư?"

Trương Dương nhìn ảnh của Hart trên tờ báo, thuận tay xé xuống rồi ném

vào trong xe: "Tôi mặc kệ gã muốn làm gì, chỉ cần dám gây bất lợi cho

người Trung Quốc chúng tôi, tôi sẽ khiến gã phải thưởng thức tư vị ân

hân vì lúc đầu đã làm sai."

...

Muỗi ở quán đồ ăn nhanh McDonalds tại góc đường Horn đợi họ. Án chiếu

theo thương định của Trương Dương, gã tới sứ quan trú Trung Quốc tại Anh để báo cáo, phía sứ quan cũng tỏ ý sẽ chú ý, đồng thời cũng nói với gã

rằng phía Trung Quốc sẽ có đặc công đi cùng, phía Anh cũng hứa hẹn sẽ có những biện pháp an toàn ổn thỏa nhất, vợ chồng phó thủ tướng Văn trong

thời gian viếng thăm ở Anh sẽ vạn vô nhất thất.

Muỗi vừa há miệng ăn bánh vừa nhồm nhoàm nói: "Quan viên phía Trung Quốc đi đâu cũng quan liêu như vậy đó, bọn họ căn bản không tin tôi, có tám

chín phần mươi coi tôi là thằng mắc bệnh thần kinh." Gã đưa cái điện

thoại vừa mới mua cho Trương Dương, nói: "Cầm lấy dùng đi!"

Lúc Trần Mỹ Lâm sải đôi chân dài bước tới quán McDonalds mua đồ ăn

nhanh thì Trương Dương gọi điện thoại cho phía đoàn đại biểu, hiện tại

đoàn khảo sát chiêu thương tới Châu Âu vẫn chưa rời khỏi London, Trương

Dương liên hệ với Chương Duệ Dung, trước mặt đã rơi vào khốn cục, hắn

cần phải liên hệ với cao tầng của Quốc An, con đường tiện lợi nhất chính là thông qua Chương Duệ Dung..

Chương Duệ Dung quả nhiên không khiến Trương Dương thất vọng, lập tức

liên hệ với Chương Bích Quân, cô của cô ta. Chương Bích Quân án chiếu

theo dãy số mà cô ta đưa, gọi điện cho Trương Dương.

Trương Dương báo cáo lại giải lược những chuyện đã xảy ra cho Chương

Bích Quân, Chương Bích Quân nói nhỏ: "Trương Dương, chuyện này thuộc

phạm vi quản lý của phân cục mười, tôi lập tức sẽ phản ánh tình huống

lên cho cục mười, để bọn họ bắt tay vào xử lý, còn phía phó thủ tướng

Văn, chúng tôi cũng sẽ thông tri cho họ một cách nhanh nhất, để họ tăng

cường phòng bị, từ bây giờ, anh lập tức bỏ hết tất cả hành động, tôi sẽ

an bài cho anh về nước trước."

Trương Dương nghe thấy những lời này thì không khỏi nổi giận: "Cô có ý gì vậy? Bảo tôi buông tay mặc kệ à?"

Chương Bích Quân tâm bình khí hòa nói: "Không phải là bảo anh không

quản, mà là anh không thích hợp gia nhập vào chuyện này. Anh tiếp tục

điều tra sẽ làm lộ thân phận của mình, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới toàn

thể thành viên của Quốc An tại châu Âu, tới hiện giờ dừng là được rồi,

anh làm rất tốt, anh phải nhớ là anh thuộc cục bốn, phân công của chúng

tôi khá rõ ràng, cục mười sẽ không cao hứng nếu chúng ta nhúng tay vào

chuyện này đâu."

Trương Dương tức giận gầm lên: "Dạ Oanh đã mất tích lâu lắm rồi, tới

hiện giờ vẫn chưa có tin tức, đừng nói với tôi rằng cục mười của các cô

không biết gì cả! Hiện tại thật sự để ý tới sự mất tích của cô ta chỉ có tôi là một nhân viên tình báo cấp thấp nhất của cục mười, các cô đối

đãi với người của mình như vậy à? Xảy ra chuyện thì đá cô ta đi luôn

hả?"

Chương Bích Quân vẫn nhẫn nại khuyên: "Trương Dương, bất kỳ hành động gì cũng phải chịu sự chế ước của chế độ, nếu như chúng ta muốn làm gì thì

làm, vậy thì là vô tổ chức vô kỷ luật, chuyện của Dạ Oanh tôi sẽ thông

báo cho phía cục mười, để họ mau chóng có hành động giải cứu cô ta!"

Trương Dương nói: "Quan tâm không chỉ miệng nói là được đâu, hiện tại

người Ai Len đang thả bom khắp nơi, những lãnh đạo như các cô chỉ biết

nói tăng cường an toàn phòng bị, thật sự xảy ra chuyện rồi thì có hối

hận cũng không kịp đâu."

Chương Bích Quân cuối cùng cũng bị thái độ của thằng ôn này khiến cho

tức giận nói: "Trương Dương, anh muốn tôi phải nói gì thì mới hiểu đây,

tôi sẽ tận lực làm chuyện này. Làm việc gì cũng phải có toàn cục quan,

không thể bởi vì yêu ghét cá nhân mà làm ảnh hưởng tới lợi ích của cả tổ chức được."

Trương Dương cũng gào vào điện thoại: "Cút con mẹ nó lợi ích của tổ chức đi, tôi hiện tại nói rõ ràng cho cô biết, tôi không làm nữa, từ bây

giờ, tôi và Quốc An của các cô không có bất kỳ quan hệ gì, tất cả những

gì mà tôi làm đều không liên quan tới các cô!" Nói xong hắn gác điện

thoại, thấy Muỗi đang trợn trừng mắt lên nhìn mình, liền tức giận gầm

lên: "Anh con mẹ nó nhìn cái gì?"

Muỗi nhỏ giọng kháng nghị: "Tôi ở cục mười không phải là thấp nhất!"

Chương Bích Quân cũng bị Trương Dương khiến cho tức giận đến hoa dung

thất sắc, cả một bụng lửa giận của cô ta phát hết về phía Hình Triêu

Huy, tuy cô ta trên chức vụ thì thấp hơn Hình Triêu Huy nửa cấp, nhưng

Hình Triêu Huy chuyện gì cũng phải kính cô ta ba phần. Hình Triêu Huy

sau khi hiểu rõ chuyện này, không khỏi cười khổ, nói: "Tôi nói này cục

trưởng Chương, tính khí của thằng ôn đó cô có phải là chưa biết đâu,

chuyện mà hắn đã quyết định, không ai cản được đâu."

Chương Bích Quân căm giận nói: "Thật sự không hiểu anh vì sao muốn lôi kéo tên này vào Quốc An!"

Hình Triêu Huy nói: "Cô cũng một mực khen hắn luôn miệng mà, có điều,

chuyện này tôi cảm thấy hắn không sai đâu! Cục mười làm việc thật sự là

rất không hậu đạo, Dạ Oanh trước đây từng là bộ hạ của tôi, cô ta được

điều tới cục mười cũng chưa được bao lâu, lúc trước tôi thật sự là không nỡ để cô ta đi!"

Chương Bích Quân nói: "Dạ Oanh quả thật rất xuất sắc, nghĩ kỹ lại thấy

cô ta mất tích lâu như vậy, cục mười không thể không phát giác ra!"

Hình Triêu Huy cười lạnh, nói: "Khúc Thiệu Dương của cục mười làm việc rất máu lạnh, tôi thấy y định vứt bỏ Dạo Oanh!"

Chương Bích Quân nói: "Thôi không nhắc tới chuyện của Dạ Oanh nữa, sự an toàn của vợ chồng phó thủ tướng Văn chẳng lẽ cũng bỏ đi như vậy ư?"

Hình Triêu Huy nói: "Người ta không phải là không làm gì, không có Dạ Oanh, hành động vẫn tiếp tục cơ mà!"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương lần này rất có thể sẽ đâm cho chúng ta thành cái sọt!"

Hình Triêu Huy cười nói: "Tên Trương Dương này rất có bản sự, có điều ở

phương diện nữ nhân lại có chút quá đa tình, tôi thấy hắn cũng có ý với

Dạ Oanh, thằng nhóc này vì nữ nhân thì chuyện gì cũng dám làm!"

Chương Bích Quân quân nói một câu công đạo cho Trương Dương: "Cũng không chỉ là vậy đâu, vợ chồng phó thủ tướng Văn là cha mẹ nuôi của hắn, hắn

đương nhiên phải bận tâm tới sự an toàn của họ rồi." Nghĩ tới đây, sự

tức giận trong lòng Chương Bích Quân cũng biến mất, Trương Dương trút

giận vào mình cũng không phải là không có đạo lý. Quan tâm quá tất loạn, chuyện lần này quan hệ tới thân nhân của hắn, chẳng trách hắn lại có

biểu hiện kích động như vậy.

Hình Triêu Huy nói: "Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên!"

Chương Bích Quân nói: "Chúng ta nên làm gì đây?"

Hình Triêu Huy bảo: "Đi một bước thì nhìn một bước thôi, nếu có thể châm chước thì chúng ta cứ châm chước, nếu như không châm chước được thì chỉ có thể trông vào tạo hóa của hắn thôi!" Nói xong y lại bảo: "An bài

hành trình của phó thủ tướng Văn ở Anh quốc chắc tra được chứ!"

Chương Bích Quân có chút kinh ngạc nói: "Đương nhiên là có thể rồi, làm gì?"

Hình Triêu Huy bảo: "Sau khi tra ra thì nói với Trương Dương!"

Chương Bích Quân lập tức hiểu ra, Hình Triêu Huy muốn thông qua phương thức này để giúp đỡ Trương Dương.

Vợ chồng Văn Quốc Quyền sau khi tới nơi thì nhận được sự hoan nghênh

nhiệt liệt của sứ quán Trung Quốc tại Anh và phó thủ tướng Anh quốc, tất cả đều tiến hành ngăn nắp có trật tự, buổi chiều Văn Quốc Quyền và thủ

tướng Anh quốc sau khi hội ngộ, tiếp tục cùng một số nhân viên chính phủ quan trọng của phía Anh tiến hành thảo luận quan hệ của hai nước, phu

nhân La Tuệ Ninh của phó thủ tướng thì đặc biệt tới viếng thăm bệnh viện St. John của nước Anh, đây là một bệnh viện từ thiện.

La Tuệ Ninh lúc dừng xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện St. John, nhân viên y

tế của bệnh viện đặc biệt ra đón, bên cạnh có rất nhiều quần chúng vi

quan, La Tuệ Ninh mỉm cười vẫy tay, lúc này bà ta nghe thấy có một giọng nói quen thuộc trong đám người hét lên: "Mẹ nuôi!"

La Tuệ Ninh ngây ra, tuy

trước chuyện bà ta biết Trương Dương cùng đoàn chiêu thương khảo sát

tới Châu Âu của Giang Thành đang tham quan ở châu Âu, nhưng lại không

ngờ gặp được Trương Dương ở đây, La Tuệ Ninh nhìn quanh một vòng, thì

thấy Trương Dương đang đứng trong đám người liều mạng vẫy tay với bà ta.

La Tuệ Ninh mỉm cười bước về phía Trương Dương, hai vệ sĩ Anh quốc vội

vàng đi theo, nhắc nhở La Tuệ Ninh phải bảo trì cự ly với dải cách ly.

La Tuệ Ninh nhíu mày, hành động bảo an lần này của nước Anh vô cùng

nghiêm mật, khiến cho La Tuệ Ninh cảm thấy có chút không thoải mái, bà

ta nói với Lý Vĩ ở bên cạnh: "Cậu đi xem xem Trương Dương có chuyện gì!"

Lý Vĩ gật đầu, lần này tới nước Anh, gã chủ yếu phụ trách an toàn cho

phu nhân của phó thủ tướng, gã đi tới trước mặt Trương Dương, nói:

"Không ngờ lại gặp anh ở đây!"

Trương Dương lời dài nói ngắn, nói ra chuyện có người muốn lợi dụng

chuyến viếng thăm lần này của vợ chồng phó thủ tướng Văn để chế tạo rắc

rối, Lý Vĩ nói: "Anh yên tâm đi, chúng tôi đã nhận được thông tri từ

phía Quốc An rồi, lần này đã làm đủ biện pháp an toàn, phía Anh quốc

cũng cấp cho phóng bị cấp cao nhất, chắc là vạn vô nhất thất thôi."

Trương Dương gật đầu, ánh mắt bắt gặp La Tuệ Ninh ở đằng xa, La Tuệ Ninh vẫy tay cười với hắn: "Về nước rồi nói!" Bà ta lần này mang theo nhiệm

vụ chính trị tới đây, rõ ràng không thích hợp gặp mặt với con nuôi ôn

chuyên.

Trương Dương mỉm cười lại, ánh mắt dõi theo đoàn người của La Tuệ Ninh bước vào bên trong bệnh viên St. John.

Lý Vĩ quay lại bên cạnh La Tuệ Ninh, nói: "Phu nhân, Trương Dương là tới thông tri cho chú ta chú ý an toàn, anh ta nói là quân phản động Ai len sẽ gây bất lợi cho chúng ta."

La Tuệ Ninh nhíu mày, bà ta thực sự nghĩ không thông giữa quân phản động Ai Len và chính phủ Trung Quốc có liên quan gì, liền nói nhỏ: "Cẩn thận một chút là được, Trương Dương sao lại biết chuyện này?"

Lý Vĩ nói: " Anh ta chắc là có chút quan hệ với Quốc An."

La Tuệ Ninh không tiếp tục hỏi nữa, theo phía bệnh viện đi vào trong

thang máy. Bà ta muốn phỏng vấn bệnh phòng khoa nhi, nằm ở tầng mười

bảy, con số hiển thị trên thang máy không ngừng biến hóa, khi đi tới

tầng 15, thang máy đột nhiên rơi vào bóng tối. Tất cả mọi người đều ngây ra, Lý Vĩ ngay lập tức ôm lấy La Tuệ Ninh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Trần Mỹ Lâm đứng ở bên cạnh Trương Dương, có chút hiếu kỳ nhìn La Tuệ

Ninh, cô ta lần đầu tiên nhìn thấy vị phu nhân của phó thủ tướng này.

Trương Dương thủy chung vẫn mang lòng cảnh giác đối với Trần Mỹ Lâm, tuy mình cứu mạng của cô ta, nhưng Trần Mỹ Lâm thủy chung vẫn coi mình là

kẻ thù giết cha, mà thù giết cha thì không đội trời chung, không biết

tới lúc nào thì nha đầu này cho mình một phát súng.

Vào lúc đoàn người đang chuẩn bị rời đi thì trong bãi đỗ xe phát ra

tiếng nổ kinh thiên động địa, một chiếc xe tải nhỏ nổ tung, uy lực của

vụ nổ cực lớn, khiến cho chiếc xe tan thành muôn mảnh, xe hơi ở xung

quanh cũng bị khí trùng kích của vụ nổ chấn cho lật tung lên không

trung, có mấy người đi đường không kịp né tránh bị đụng ngã.

Ở hiện trường không ít người bởi vì chấn động cường liệt của mặt đất

khiến cho mất đi thăng bằng mà ngã xuống, Trần Mỹ Lâm ngã nghiêng vào

vai Trương Dương, nếu như không phải là Trương Dương kịp thời đỡ thì cô

ta cũng ngã xuống đất rồi.

Vụ nổ ở đây còn chưa kết thúc thì vụ nổ thứ hai ở cửa lớn của tòa nhà

phòng bệnh cũng bị dẫn phát, cánh cửa đổ ập xuống, lấp kín lối vào, hiện trường lập tức đâu đâu cũng là bụi bặm, tiếng kêu gào xen lẫn với tiếng ho đau đớn.

Trương Dương mặt đầy vẻ kinh hoàng nhìn về phía tòa nhà bệnh phòng, tất cả cuối cùng vẫn xảy ra.

...

Những vụ nổ dây chuyền ở bệnh viện St. John nhanh chóng được báo về phía chính phủ Anh quốc, Văn Quốc Quyền đang tham sự đàm phán quốc sự cũng

nghe nói tới chuyện bệnh viện St. John bị nổ, bà vợ đang viến thăm bệnh

viện hiện giờ chưa rõ sinh tử.

Phía Anh an ủi Văn Quốc Quyền đồng thời đảm bảo rằng nhất định sẽ tận

hết lực lượng để đảm bảo cho sự an toàn của La Tuệ Ninh và nhân viên đi

theo. Kỳ thực loại bảo chứng của phía Anh cũng chẳng có tí trọngj lượng

nào cả, lúc này phát sinh vụ nổ khiến cho mặt mũi của phía Anh mất sạch, lúc trước bọn họ đã nghe nói rằng phần tử phản động của Ai Lưn sẽ có

hành động, cho nên làm đủ các biện pháp an toàn, đối tượng bảo hộ trọng

điểm đương nhiên là Văn Quốc Quyền, nhưng không ngờ vẫn bị người ta chui vào chỗ trống, mục tiêu là phu nhân La Tuệ Ninh của Văn Quốc Quyền.

La Tuệ Ninh tuy không quan trọng bằng Văn Quốc Quyền, nhưng nếu thật sự

có bất trắc gì, ảnh hưởng quốc tế cơ hồ là ngang nhau, quan to của nước

ngoài tới nước Anh viếng thăm lại xảy ra chuyện, sự kiện này khẳng định

sẽ làm tổn hại tới hình tượng quốc tế của nước Anh, người của nước Anh

cả ngày đều tuyên truyền mình ra sức chống khủng bố thành này thế nọ,

hiện tại chẳng khác nào bị tát cho một phát giữa mặt.

Phía quân cộng hòa Ai Len cơ hồ là ngay lập tức tuyên bố nhận trách

nhiệm về vụ đánh bom liên hoàn lần này, bọn họ đề xuất chính phủ nước

Anh trong vòng ba tiếng phải thả tướng quân Hart ra, nếu không sẽ dẫn nổ cả tòa nhà bệnh phòng, khiến cho tòa nhà bệnh phòng biến thành bình

địa. Điều này không những liên quan tới toàn thể bệnh nhân của bệnh viện St. Paul mà còn liên quan tới cả phu nhân phó thủ tướng La Tuệ Ninh và

toàn bộ nhân viên đi theo, trong đó còn bao gồm một số quan viên của

chính phủ Anh quốc. Chuyện khá là vướng víu chân tay, xử lý không thỏa

đáng một chút thôi sẽ dẫn tới hậu quả không tưởng tượng nổi.

Đặc cảnh ngay lập tức chạy tới hiện trường vụ nổ của bệnh viên St. John, Trương Dương và Trần Mỹ Lâm cũng ở trong hành người sơ tán, Trần Mỹ Lâm bị vụ nổ liên hoàn dọa cho không nhẹ, mặt mũi trắng bệch, nói nhỏ với

Trương Dương: "Phiền phức lớn rồi đấy, không biết Văn phu nhân có sao

không?" Bởi vì tất cả phát sinh quá đột nhiên, cô ta tạm thời đặt cừu

hận với Trương Dương sang một bên.

Trương Dương sắc mặt ngưng trọng, La Tuệ Ninh là mẹ nuôi của hắn, hắn

còn quan tâm tới sự an nguy của La Tuệ Ninh hơn bất kỳ ai, Trương Dương

cố gắng áp chế ý nghĩ muốn xông vào lại sau khi ra khỏi dây cảnh giới.

Trương Dương đi tới cửa hàng thức ăn nhanh ở đối diện bệnh viện, Tivi ở

trong cửa hàng đang chiếu tin tức mới, thông qua cách này cũng có thể

kịp thời nắm được một số tình huống.

Trần Mỹ Lâm chăm chú xem tin tức, cô ta phiên dịch lại nội dung của tin

tức cho Trương Dương, từ tin tức hiện tại cho thấy, mục đích của bọn hỉ

đồ chính là giải cứu tướng quân Hart, La Tuệ Ninh chắc tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng. Có điều trong tin tức không nhắc tới chuyện

của La Tuệ Ninh, xem ra chính phủ Anh quốc muốn tạm thời che giấu chuyện này, để tránh tạo thành ảnh hưởng lớn hơn.

Bên ngoài tiếng còi cảnh sát gào rít, cảnh lực không ngừng được tăng cường.

Trương Dương nhìn xe cảnh sát ở bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đám phế vật này, sao sớm không đến? Hiện tại xảy ra chuyện rồi mới chịu thò đầu ra, quả thật là vô dụng y như công an trong nước!"

Trần Mỹ Lâm hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, cô ta nhớ tới cha của

mình, Trần Tường Nghĩa, cha của cô ta năm đó là một cảnh viên xuất sắc.

Trương Dương gọi một cốc nước chanh, bánh Hamburger nhân thịt bò rồi

nhai nhồm nhoàm, tiếp theo hắn phải hành động, trước khi vụ nổ phát

sinh, trong lòng hắn cực kỳ bất an, nhưng sau khi vụ nổ phát sinh rồi,

Trương Dương ngược lại thành bình tĩnh hơn.

Trần Mỹ Lâm kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Anh không ngờ còn ăn được à?"

Trương Dương vừa ăn bánh vừa nói: "Nếu không ăn cho no bụng thì tôi làm sao mà đi cứu người được?"

Trần Mỹ Lâm nhìn xe cánh sát đi lại như con thoi ở bên ngoài: "Nơi này có nhiều cảnh sát như vậy, không thể để anh vào đâu?"

Trương Dương nói: "Con người tôi có một thói quen, trước giờ không tin

cảnh sát, trong nước cũng vậy mà giờ đến đây cũng thế thôi!" Hắn một hơi uống cạn cốc nước chanh, nói với Trần Mỹ Lâm: "Chúng ta chia tay ở đây

đi, Văn phu nhân là mẹ nuôi của tôi, tôi không thể trơ mắt để bà ấy rơi

vào nguy hiểm mà không để ý được, chuyện này không liên quan gì tới cô,

cô mau chóng rời khỏi nơi này đi!"

Trần Mỹ Lâm lắc đầu, nói: "Tôi không đi, tôi tuy không phải là nhân sĩ

yêu nước gì cả, nhưng chuyện này có liên quan tới tôn nghiêm của quốc

gia chúng ta, thân là công dân Trung Quốc, tôi theo lý nên công hiến một phần sức lực, anh không hiểu tiếng Anh, cần dùng tới tôi!"

Trương Dương nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, noi: "Tốt, cô đi theo cũng được, gặp nguy hiểm thì đừng có trách tôi đấy nhé!"

"Tôi là người trưởng thành, đương nhiên biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình!"

Trương Dương và Trần Mỹ Lâm sau khi ăn no bụng thì bước ra khỏi quán ăn

nhanh, bầu không khí ở bên ngoài biến thành khẩn trương, cảnh sát đã vây kín tòa nhà phòng bệnh của bệnh viên St. John, nhưng bọn họ không dám

khinh cử vọng động, sợ hành động của mình chọc giận bọn phản động, từ đó lại gây nổ.

Trương Dương rất nhanh liền phát hiện giữ lại Trần Mỹ Lâm là chính xác,

Trần Mỹ Lâm dẫn hắn tới thư viện ở gần đây, từ trong máu tính tìm ra

được bản đồ kết cấu xây dựng của bệnh viện St. John, Trần Mỹ Lâm chỉ vào một chỗ ở trong đó, nói: "Nơi này là đường cống ngầm, chắc là cảnh sát

không khống chế được nơi này đâu, chúng ta có thể từ nơi này lẻn vào

trong bệnh viện St. John."

Trương Dương nhìn kỹ lại bản đồ kết cấu của đường cống ngầm. Từ đường

ống mà Trần Mỹ Lâm chỉ có thể đi tới được bên dưới tòa nhà phòng bệnh

của bệnh viện St. John, hắn gật đầu, nói: "Lập tức hành động đi, chúng

ta không còn nhiều thời gian đâu."

Trần Mỹ Lâm in bản đồ kết cấu ra, cùng Trương Dương lái xe tới cửa vào

đường ống ngầm, nhưng đường ống ở dưới đất nằm ở điểm giao nhau giữ hai

con đường chính, xe đi lại như mắc cửi, muốn ở trước mặt bao người thong dong lẻn vào thật sự có chút phiền phức.

Sự lanh trí của Trương đại quan nhân thật là siêu quần, hắn dừng xe

Land Rover lại, sau đó từ trong túi lấy ra một viên thuốc nổ hình kẹo

cao su, sau khi xếp lại thì ném vào trong cửa sổ, rồi cùng Trần Mỹ Lâm

nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bọn vừa chạy tới chỗ an toàn thì thuốc nổ trong kẹo cao su nổ tung, tiếp sau đó lại khiến cho xe Land Rover nổ tung, ánh lửa ngút trời khói bụi tứ tung, nhất thời đoạn đường hình chữ thập loạn thành một mớ, bởi vì vụ nổ quá đột ngột, có không xe phanh

gấp dẫn tới xe đâm nhau liên hoàn, cơ hồ sự chú ý của tất cả mọi người

đều bị hấp dẫn tới hiện trường vụ nổ.

Một chiếc xe chở hàng vừa dừng lại bên trên cống thoát nước thì Trương

Dương và Trần Mỹ Lâm nhân lúc hỗn loạn chui vào dưới gầm xe hàng. Trương Dương kéo nắp đậy cống ngầm, Trần Mỹ Lâm bò xuống theo cầu thang trước

tiên, Trương Dương cũng theo sau chui vào trong cống ngàm, sau đó thì

đậy nắp lại.

Trần Mỹ Lâm vừa chui xuống thì cảm thấy giẫm phải thứ gì mềm mềm, sợ đến nỗi hét lên, xoay người lao vào lòng Trương Dương, Trương đị quan nhân

bật đèn pin lên nhìn, trên mặt đất toàn là chuột, hắn nhíu mày, nắm lấy

con vừa bò lên đỉnh đầu Trần Mỹ Lâm rồi ném sang một bên, lập tức khiến

cho nó máu thịt lẫn lộn rồi trầm giọng nói: "Chạy theo tôi!" Kéo cánh

tay lạnh toát của Trần Mỹ Lâm, hai người men theo cống ngầm chạy về phía trước.

Thủy đạo ngầm của London xây cực rộng, Trương Dương trước đây ở trong

phim nước ngoài từng nhìn thấy cảnh lái xe tải trong thủy đạo, thủy đạo

mà hiện tại bọn họ đang ở tuy không rộng như vậy, nhưng một chiếc xe con lái trong đây chắc cũng không có vấn đề gì.

Trần Mỹ Lâm run run rẩy rẩy

theo Trương Dương chạy tới đoạn đường ẩm thấp, cô ta thủy chung nhắm

mắt, cho tên khi không nghe thấy tiếng chi chi của chuột thì mới thở hắt ra như vừa trút được gánh nặng, nhìn thấy mình đang nắm chặt tay của kẻ thù, Trần Mỹ Lâm vội vàng hất ra.

Trương Dương cười nhạt, nói: "Tôi lại cứu cô một mạng đó!"

Trần Mỹ Lâm hừ một tiếng.

Trương Dương dùng đèn pin chiếu sáng phía trước, căn cứ theo bản đồ kết

cấu, bọn họ rẽ sang trái ở đoạn đường phía trước. Trương Dương nói: "Có

một chuyện tôi thủy chung không hiểu, vì sao cô lại coi tôi là kẻ thù

giết cha? Tôi tới châu Âu khảo sát, cô làm sao mà biết được?"

Trần Mỹ Lâm nói: "Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng có làm!"

Trương Dương nói: "Cô không biết sự thật đó thôi, cha cô năm đó bị cuốn

vào vụ án tham ô của thị trưởng Lê Quốc Chính, để giúp Lê Quốc Chính che giấu sự thực phạm tội, y đã bắt cóc Tần Thanh, huyện trưởng huyện Xuân

Dương lúc đó, y chết trong lúc tranh chấp với Lê Hạo Huy, tôi tuy có mặt ở đó, nhưng y không phải là do tôi giết! Điểm này cô có thể tới điều

tra trong hồ sơ của cục công an Giang Thành!" Trương Dương là cố ý nói

dối, có điều không phải là hắn sợ gánh trách nhiệm, hắn chẳng qua là

không nhẫn tâm nhìn Trần Mỹ Lâm vĩnh viễn phải sống trong cừu hận. Cừu

hận đối với bất kỳ ai mà nói đều không phải là chuyện tốt, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Trương Dương đều đã từng khắp rất nhiều người vì đắm

mình trong thù hận mà không thể thoát ra được, sau cùng đi theo tiền lệ

bị hủy diệt, Trần Tường Nghĩa tuy đáng tội, nhưng Trần Mỹ Lâm vô tội,

Trương Dương vẫn nhớ những lời Lý Trường Nghĩa nói trước khi chết, y nói rằng minh không thương hại tới Tần Thanh, bảo Trương Dương đừng thương

hại người nhà của y.

Trần Mỹ Lâm ban đầu hận Trương Dương tới thấu xương, nhưng từ lúc Trương Dương kéo cô ta từ trong dòng sông Thames lạnh lẽo lên, cừu hận đối với hắn ở trong lòng Trần Mỹ Lâm đã nhạt đi nhiều, bắt đầu từ tối qua cô ta một mực theo Trương Dương, mỗi một hành vi hành động của Trương Dương

đều thay đổi không ít cách nhìn của cô ta, ít nhất thì cô ta cũng đã cho rằng, bản thân Trương Dương rất lỗi lạc. Bất tri bất giác Trần Mỹ Lâm

đã sản sinh ra dao động, chẳng lẽ sự việc thật sự như Trương Dương đã

nói. Cha mình không phải là chết trong tay hắn, mà là người khác cố ý

đặt điều ư. Sau khi cha chết, Trần Mỹ Lâm trường kỳ đắm chìm trong đau

thương, cô ta chưa từng nghĩ những gì mà cha mình làm là đúng hay sai,

những lời vừa rồi của Trương Dương đã khiến cô ta bắt đầu suy nghĩ tới

chuyện này, suy nghĩ tới chuyện mà cô ta một mực né tránh, vụ án tham ô

của Lê Quốc Chính sớm đã có định luận, cô ta không biết rõ quan hệ giữa

cha mình và Lê Quốc Chính, nếu như cha mình thật sự vì giúp đỡ Lê Quốc

Chính hủy diệt chứng cớ mà bí quá hóa liều, làm trái pháp luật, vậy thì

cha đã được định trước là không có kết cục tốt.

Trương Dương căn cứ vào thiết bị đo lường mà Muỗi đưa cho hắn để suy

đoán cự ly mà họ đi qua, đối chiếu với bản đồ kết cấu đã in ra, hiện tại bọn họ chắc đã đi tới đường ống ở bên dưới bệnh viên St. John, phía

trước xuất hiện ngã rẽ. Trương Dương dừng bước, cùng Trần Mỹ Lâm xem bản đồ.

Trần Mỹ Lâm dùng ngón tay chỉ vào nét vẽ trên bản đồ, nói nhỏ: "Chúng ta đi từ đường này là có thể trực tiếp tới bãi đỗ xe ở bên dưới tòa nhà

phòng bệnh!"

Trương Dương gật đầu, đột nhiên ra dấu im lặng, thính lực của hắn cực kỳ nhạy cảm, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở cách đó không xa, tiếng

bước chân tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Trần Mỹ Lâm không nghe thấy động tĩnh gì, có chút kinh ngạc nhìn Trương

Dương, Trương Dương nói nhỏ: "Còn có người ở bên trong đường ống!"

Trương Dương không nghe lầm, lúc này có một nhánh tiểu độ sáu người của

đặc chủng nước Anh từ cống ngầm tiềm nhập vào bên dưới tòa nhà phòng

bệnh, bọn họ vừa di động nắp đậy ở bên trên thì dẫn tới vụ nổ.

Cả đường cống ngầm chấn động kịch liệt, Trần Mỹ Lâm đập mạnh lên người

Trương Dương, lần này không may lại trúng vào vết thương trên vai trái

của Trương Dương, Trương Dương đau đến nỗi rên lên một tiếng, may mà

tiếng nổ đã át đi thanh âm của hắn.

Lửa đỏ giống như một con rồng lấp đầy cả đường cống ngầm, ập về phía bọn họ. Trương Dương kéo Trần Mỹ Lâm nằm xuống, thân thể của hai người ngâm trong nước bẩn, lửa xạt qua mặt nước, sau đó thì nhanh chóng biến mất.

Khi bọn họ từ dưới mặt đất đửng thẳng dậy, Trần Mỹ Lâm thì ho khan kịch

liệt, Trương Dương cũng bị mùi khói đặc quánh kích thích cho ho khẽ hai

tiếng, hắn nói nhỏ: "Cô không sao chứ?"

Trần Mỹ Lâm lắc đầu.

Hai người cẩn thận dè dặt tiến về phía trước, đi chưa được bao lâu thì

nhìn thấy thi thể ngổng ngang nằm trên mặt đất, Trương Dương tính toán,

đại khái có bỗn cỗ, có điều từ những tàn chi ở trên hiện trường cho thấy chắc không chỉ có từng này người. Hắn ngồi xổm xuống, lấy một khẩu súng tự động ở trong tay một cỗ thi thể, Trần Mỹ Lâm cũng lấy một khẩu súng

và năm trái lưu đạn.

Trần Mỹ Lâm phát hiện từ sau khi có súng trong tay, Trương Dương không

đi trước cô ta nữa, biểu hiện của thằng ôn này nhìn thì tùy tiện, nhưng

tâm tư lại rất cẩn mật. Trần Mỹ Lâm chế giễu: "Vì sao không đi trước dẫn đường? Có phải là sợ tôi bắn lén không?"

Trương Dương cười cười, nói: "Cẩn tắc vô áy náy! Hoài nghi tất cả cũng

không phải là chuyện xấu gì cả!" Miệng hắn thì nói nghe rất thoải mái,

nhưng trong lòng lại không dám có chút lơ là nào, mẹ nuôi La Tuệ Ninh

vẫn còn nằm trong tay bọn phỉ đồ, Trần Mỹ Lâm giống như là tạm thời

buông bỏ cừu hận với hắn, nhưng ai mà biết được trong lòng nha đầu này

nghĩ gì? Chỉ bằng mấy câu nói của mình là có thể hóa giải được thù giết

cha thì e rằng là rất khó.

Trong không khí đầy mùi khét của thi thể, hai người đi tới chỗ vừa xảy

ra vụ nổ, vụ nổ khiến cho đất lõm xuống, có điều bên trên vẫn có một lỗ

hổng, có thể đủ để một người chui qua. Trương Dương bò lên trước, lên

tới trên, xác định không có mai phục mới dùng đèn pin phát tín hiệu cho

Trần Mỹ Lâm, bảo cô ta bò lên theo.

Lúc Trần Mỹ Lâm bò lên thì trong tay đã cầm một chiếc bộ đàm, vụ nổ vừa

rồi không ngờ lại không làm tổn hại đôi bộ đàm này, bên trong truyền tới giọng nói cấp thiết, Trần Mỹ Lâm nghe một lúc mới nói nhỏ với Trương

Dương: "Bọn bắt cóc ở trong nhà lớn, hắn đề xuất với chính phủ phía Anh

quốc trong vòng một tiếng phải đưa tướng quân Hart lên trực thăng."

Trương Dương nhíu mày: "Có nói Văn phu nhân ở đâu không?"

Trần Mỹ Lâm lắc đầu.

Trương Dương lấy bản đồ của bệnh viện St. John ra, vị trí hiện tại của

họ chắc là tầng thấp nhất của bệnh viện, nơi này khắp nơi đều là đường

ống, căn cứ vào bản đồ, bọn họ đi ra theo hướng an toàn, lúc đi tới

đường ống ở phía trước, Trương Dương dừng lại một chút, tay trái làm

động tác ép xuống, tỏ ý bảo Trần Mỹ Lâm dừng bước, sau đó hắn tiếp tục

tiến về phía trước.

Một cái cờ lê gào rít đập vào gáy Trương Dương, Trương Dương nhanh như

thiểm điện nắm lấy cánh tay đó, quẳng một cái, ném ngã tên vừa đánh lén

xuống đất. Trần Mỹ Lâm nhanh chân chạy lên, dùng súng đánh vào gáy tên

đó.

Người tập kích bọn họ là một trung niên mặc đồng phục công tác, y giang

hay tay ra, làm động tác đầu hàng, trong con mắt màu lam đầy vẻ sợ hãi,

run giọng nói: "Đừng giết tôi... tôi là công nhân trông đường ống..."

Ngón tay Trần Mỹ Lâm đặt lên cò súng, nói: "Nói, ai phái ông tới đây?"

Trương Dương giật lấy thẻ của trung niên đó, đối chiếu với ảnh bên trên rồi nói nhỏ: "Không sai, chắc là nhân viên công tác!"

Trần Mỹ Lâm nói: "Bệnh viện có bao nhiêu phần tử khủng bố?"

Người trung niên đó run giọng nói: "Không biết! Sau khi vụ nổ phát sinh, tôi trốn ở đây, tôi nghe tin tức nói, nếu như có người còn dám vào bệnh viện chúng sẽ lại cho nổ, cho nên tôi một mực trốn ở trong văn phòng,

vụ nổ vừa rồi đã dẫn tôi ra..."

Trương Dương nói: "Hỏi y, thang máy ở đâu?"

Trần Mỹ Lâm chuyển lời lại cho người đó.

Người đó nói: "Toàn bộ đều mất điện rồi, muốn lên thì phải đi thang bộ!" Y đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, vừa rồi quá khách là bước vào thang máy ở tầng ba!"

Trần Mỹ Lâm nói: "Dẫn chúng tôi đi!"

Người đó gật đầu, dẫn hai người họ tới bãi độ xe dưới đất, từ tầng thấp

nhất lên bãi đỗ xe không lắp thang máy, đường ống dưới đất chằng chịt

phức tạp, nếu không có công nhân đường ống dẫn đường, bọn họ thật sự là

không dễ tìm được chỗ.

Đi vào cửa bãi đỗ xe, người đó không dám tiếp tục dẫn đường nữa, y run

giọng nói: "Đi lên, quẹo phải là có thể nhìn thấy thang máy, tôi chỉ có

thể đưa tới đây thôi..."

Trương Dương gật đầu, cũng không muốn làm khó y, cùng Trần Mỹ Lâm tiến vào trong bãi đỗ xe.

Thấy xung quanh không có ai, Trần Mỹ Lâm lại một lần nữa mở bộ đàm, từ

bên trong có thể nhận được một số tin tức bố phòng của cảnh sát.

Trong bộ đàm, phía cảnh sát Anh vẫn không thôi thử, họ tiếp tục liên hệ

với đội viên đặc chủng, Trần Mỹ Lâm nhìn Trương Dương, cô ta chưng cầu ý kiến của Trương Dương, xem có nên nói chuyện với cảnh sát Anh không.

Trương Dương lắc đầu, hắn không có chút lòng tin nào với năng lực của

người Anh, lần này hắn muốn dựa vào lực lượng của mình để giải cứu La

Tuệ Ninh.

Bởi vì sợ hành động của họ sẽ bị bọn bắt cóc phát giác, cho nên bọn họ

lưu ý tới camera ở bãi đỗ xe. Tại nơi ở gần thang máy tầng ba, bất kể là như thế nào cũng không thoát khỏi được sự khống chế của camera. Trương

Dương rút quân đao ra nhắm chuẩn vào camera mà ném, với võ công của hắn, cho dù là một cây châm cũng có thể ném trúng mục tiêu, huống chi còn là một thanh quân đao lớn như vậy.

Chuyện này thì Trương Dương cho rằng là rất bình thường, nhưng trong mắt Trần Mỹ Lâm thì lại vô cùng không tầm thường, quân đao chuẩn xác kích

trúng camera, khiến cho camera tan xác, Trương Dương sau đó xông ra,

nhặt thanh quân đao trên mặt đất đút lại vào bao.

Trần Mỹ Lâm lưu ý xung quanh, sợ tiếng camera vỡ sẽ dẫn địch nhân tới,

nhưng động tĩnh như vậy tựa hồ như không dẫn tới bất kỳ sự chú ý nào. Cô ta theo sát bước chân của Trương Dương đi lên thang máy tầng ba, Trương Dương dùng quân đao cắm vào trong khe hở của thang máy, sau khi tách

khe hở ra thì dùng sức của hai tay kéo cửa thang máy.

Trong thông đạo vang vọng tiếng kêu cứu, Trương Dương nói với Trần Mỹ

Lâm: "Cô đợi tôi ở đây nhé, nấp cho kỹ vào, tôi lên trên xem thế nào!"

Trần Mỹ Lâm gật đầu.

Trương Dương tiến vào bên trong thông đạo của thang máy, hắn lợi dụng

thuật bích hổ du tường bò lên trên. Trương đại quan nhân men theo bức

tường thẳng định đi lên trên, nếu như Trần Mỹ Lâm nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ cho rằng là gặp quỷ rồi.

...

Trong phòng giám sát và điều khiển của tòa nhà phòng bệnh, một nam tử

mặc đồng phục công tác của bệnh viện lặng lẽ ngồi đó, dưới chân gã là

hai cỗ thi thể, máu chảy đầy đất. Ánh mắt của gã nhìn chằm chằm lên màn

hình ở bên phỉa, trên màn hình hiển thị tình cảnh lúc này của thông đạo

thang máy tầng ba, trong thông đạo lắp máy chụp hồng ngoại, tuy hình ảnh không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy có người đang nhanh chóng tiếp cận thang máy, gã nhíu chặt mày, cảnh này đúng là bất khả tư nghị, gã nghĩ

không thông, con người sao có thể dán sát vào tường mà đi được, hơn nữa

tốc độ còn nhanh đến như vậy. Gã xoa xoa cái cằm đầy râu, nói nhỏ: "Muốn tìm chết à? Thanh toàn cho mày!"

Trương Dương đã bò tới tầng mười, đột nhiên nhìn thấy trên tường lóe lên hồng quang, Trương Dương lập tức ý thức được bất diệu, ha thả hai tay

nhanh chóng rơi xuống, đồng thời vào lúc này, một quả lưu đạn được gắn

chặt vào thông đạo của thang máy bị dẫn nổ, sau đó là sóng trùng kích và lửa mà vụ nổ dẫn tới, xi măng ở xung quanh bị vỡ ra, vô số khối xi măng từ bên trên rơi xuống, nếu như là người bình thường, căn bản không thể

nào né được những khối xi măng rơi xuống như mưa này, kiểu gì cũng bị

đập chết.