Y Đạo Quan Đồ

Chương 29: Trí tuệ của quả phụ

Quách Đạt Lượng nhắm mắt lại chỉ còn lại một Hồ Ái Dân, Hồ Ái Dân tuy rằng gánh chịu toàn bộ trách nhiệm của sự kiện cháy tiểu học Hồng Kỳ, thế nhungă hắn vị tất đã cam tâm, ở trong chuyện này, khẳng định Hồ Ái Dân sẽ ôm một sự cừu thị tương đối lới với bí thư Đảng ủy xã, nghĩ đến Hồ Ái Dân, Quách Đạt Lượng cuối cùng cũng tìm được một cách giải thích rất hợp lý, nhất định là Hồ Ái Dân trả thù, cho nên mới tùm người viết thư nặc danh, đây là một hồi trả thủ, đây nhất định là một hồi trả thù.

Sau khi nghĩ thông suốt và chỉnh lại nguyên nhân hậu quả của sự việc, Quách Đạt Lượng rất nhanh đã xác định rõ thái độc của mình, đó chính là dĩ bất biến ứng vạn biến, đến lúc cơn sóng ngầm này bắt đầu khởi động, mình càng phải vưng chắc như Thái Sơn, đối với bất cứ chuyện gì đều giữ thái độ công bình công chính để xử lý, nghìn vạn lần không thể để cho người khác nhìn ra hiện tại mình đang nghĩ cái gì. Khi Vương Bác Hùng không có ở xãm hắn phải tận lực đè bầu không khí hỗn loạn trong nội bộ hành chính xã xuống dưới, đây là khí phách, là ý chí, là phong độ đại tướng mà một xã trưởng nên có.

Những mọi việc thường thường đều biết đổi bất ngờ, Quách xã trưởng cảm thấy rất như ý, thế nhưng kế hoạch đã có sự biến hóa, bên này hắn vừa mới dự họp hội nghị công tác hành chính xã, nhắc nhở các nhân viên làm việc trong ban hành chính không nên tin tưởng lời đồn vô căn cứ, càng không thể nghe nhầm đồnn bậy, đang lúc nói đến phun cả nước bọt, phó trạm ý tế xã Vương Vĩ thất kinh chạy vào, giọng the thé nói: " Cảnh chủ nhiệm cắt cổ tay rồi!"

Tin tức này giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang trong lòng mỗi người! Cảnh Tú Cúc tự sát!

Việc Cảnh Tú Cúc tự sát nằm ngoài ý liệu của mọi người.

Quách Đạt Lượng lập từng ngừng hội nghị, tình thể càng ngày càng khó bề phân biệt, chuyện Cảnh Tú Cúc tự sát khiến cho cục diện vốn đã hỗn loạn của xã Hắc Sơn Tử đi gần tới bước không thể khống chế được nữa, Quách Đạt Lượng đi trước đến trạm y tế, trong đầu vẫn miên man đặt ra một câu hỏi vì sao Cảnh Tú Cúc lại tự sát?

Quan hệ cá nhân giữa Trương Dương và Cảnh Tú Cúc cũng không tệ lắm, từ khi đến xã Hắc Sơn Tử cho đến nay, bị chị này vẫn đều chiếu cố đến hắn nên hắn cần phải đi xem thế nào.

Cảnh Tú Cúc dùng một con dao giải phẫu cách vào cổ tay trái của mình, chảy rất nhiều máu, thế nhưng may mắn được phát hiện kịp thời nên vết thương ở tay trái đã được băng bó lại, sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, cháu ngoại của nàng là Tiểu Ngụy và trạm trưởng trạm ý tế Ngô Văn Khải phân biệt đừng ở hai bên giường, Ngô Văn Khải quả thực có chút sợ hãi, vị Cảnh chủ nhiệm này tuy rằng không có danh phận, ai cũng đều biết nàng là người của Vương Bác Hùng, một ngày nàng còn không xuất viện thì không đảm bảo được sự bình an của mình, bằng không mà truy cứu, chỉ sợ rằng mình không gượng dậy nổi.

Quách Đạt Lượng đi vào trong phòng bệnh, thấy Cảnh Tú Cúc, lúc này mới thở ra một hơi: " Cảnh chủ nhiệm, đồng chí là một cán bộ quốc gia vì sao lại làm chuyện dại dột như vậy chứ?"

Cảnh Tú Cúc căn bản không cho hắn chút mặt mũi: " Ngài đi ra ngoài, để tôi được yên tĩnh một chút!"

Quách Đạt Lương sửng sốt khi làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà bị Cảnh Tú Cúc vạch ra. Đang ở trong thời kỳ mẫn cảm, Hơn nữa ở phía sau hắn còn có Lâm Thành Bân, một người đang bay lên theo chức vụ là Trương Dương. Mặt mũi càng trở nên quan trọng. Quách xã trưởng rất phiền muộn phát hiện. Người đàn bà này không cho hắn chút mặt mũi.

Cảnh Tú Cúc bỗng nhiên nhìn bọn họ. Trong mắt hiện lên hàn quang làm cho người ta sợ hãi. Nàng thét to: " Cả đám các người muốn đến chê cười ta phải không? Ta chỉ là một quả phụ, cho nên các ngươi hãm hại phải không? Cho nên các ngươi vũ hãm phải không? Có phải các người muốn ép ta đến chết mới có thể cam tâm!" Nàng bụm mặt lớn tiếng khóc lớn.

Phản ứng kịch liệt của Cảnh Tú Cúc làm cho những người ở đây chấn động. Lâm Thành Bân dẫn đầu đi ra ngoài. Sai đó là Trương Dương. Quách Đạt Lượng là người đi ra cuối cùng. Đây cũng không phải kết quả mà hắn nghĩ. Chỉ là bởi vì hắn là người đi vào đầu tiền. Muốn biểu hiện đầy đủ sự quan tâm bảo vệ đối với đồng chí của mình. Nhưng nếu sớm biết sẽ bị ăn chửi. Thằng ngu với xông vào đầu tiên.

Trạm trưởng trạm y tế Ngô Văn Khải cũng xám xịt đi theo. Thế nhưng vừa đi đến cửa thang lầu. Quách xã trưởng bỗng nhiên dừng chân. Giận dữ quay đầu lại. Sắc mặt tái nhợt quát lớn: " Ngô Văn Khải. Đồng chí làm trạm trưởng trạm y tế kiểu gì vậy? Hành chính xã giao Cảnh chủ nhiệm cho đồng chí chăm sóc. Đồng chí ngay cả an toàn bản thân của nàng cũng không đảm bảo được. Tôi thấy đồng chí nên về nhà làm vườn đi thôi!"

Ngô Văn Khải bị giáo huấn mặt tái xanh lại. Ủy khuất đến độ muốn chết cũng có. Mẹ kiếp. Cảnh Tú Cúc tự sát có thể thương lượng trước với ta sao? Kiếm ta đánh rắm làm gì? Nhưng ủy khuất thì ủy khuất. Cũng không dám nói nửa lời. Ai bảo chức vị của mình thấp hơn người ta?

Vẻ mặt Lâm Thành Bân đồng tình nhìn hắn. Trương Dương cũng có chút cười hả hê. Hắn không có chút cảm tình nào với Ngô Văn Khải này.

Mấy người Quách Đạt Lượng vừa đi tới cổng trạm y tế, Tiểu Ngụy ở ban kế hoạch hóa gia đình đuổi theo ở phía sau, có chút sợ hãi kêu: " Trương chủ nhiệm!"

Trương Dương dừng lại, mỉm cười nói: " Tiểu Ngụy à, chuyện gì vậy?"

Tiểu Ngụy đợi đến khi mấy người Quách Đạt Lượng đi xa một đoạn, lúc này mới nhỏ giọng nói: " Dì tôi muốn nói chuyện riêng với ngài!"

Trương Dương cảm thấy có chút sửng sốt, hắn tự hỏi quan hệ giữa mình và Cảnh Tú Cúc chưa thân mật tới mức như vậy, nói về kết giao thì họ chỉ mới vừa quen biết, luận về quan hệ công tác, cấp bậc của người ta còn cao hơn mình, cho dù làm công tác tư tưởng cũng không đến lượt mình, mang theo sự mê hoặc, Trương Dương đi theo Tiểu Ngụy vào phòng bệnh.

Cảnh Tú Cúc trong một khoảng thời gian ngắn đã bình tĩnh lại, dáng vẻ khác xa với chứng cuồng loạn vừa lúc nãy, điều này chứng minh suy đoán của Trương Dương, vừa rồi Cảnh Tú Cúc cố ý làm trò, lấy việc tự sát để cứu lại hình tượng trinh tiết liệt nữ của nàng. Thể nào lại nói nữ nhân là diễn viên trời sinh, hành vi tự sát của Cảnh Tú Cúc lần này căn bản chính là một thủ đoạn để xoay chuyện cục diện đang dần dần xấu đi vào lúc này, Trương Dương càng thêm hiểu biết về lãnh đạo cao tầng của xã Hắc Sơn Tử, bất kể làm ở chức vị này cũng không đơn giản, những người này để có được một ví trí như ngày hôm nay tất cả đều phải dựa vào thủ đoạn và bản lĩnh của mình.

Cảnh Tú Cúc đánh mắt, Tiểu Ngụy liền rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, bầu không khí này ít nhiều cũng khiến Trương quan nhân cảm thấy có chút áp lực, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng: " Việc này... Chị Cảng... Em nghị chị không nên làm như vậy!"

Cảnh Túc Cúc cầm lấy khăn tay lau mũi, vành mắt vẫn còn đang đỏ cả lên: " Tiểu Trương chủ nhiệm, những người trong xã không phải là thứ tốt, đừng thấy bọn họ ra vẻ đạo mạo, nhưng trong tâm lại không biết có bao nhiêu sự dơ bẩn xấu xa!"

Trương Dương có chút xấu hổ ho khan một tiếng, những lời của Cảnh Tú Cúc không phải bao gồm luôn cả mình hay sao?

Cảnh Tú Cúc từ đáy lòng cảm kích nhìn Trương Dương: " Tiểu Trương chủ nhiệm, cậu là một người tốt, chuyện Tuyết Nhi lần trước cũng may là có cậu."

Trương Dương giờ mới biết thì ra Cảnh Tú Cúc đã nghe được chuyện hắn cứu Trần Tuyết, xem ra thị trấn Xương quả thực rất nhỏ, thực ra Trương Dương cứu Trần Tuyết cũng chỉ là ngoài ý muốn, hắn không có quá nhiều thích thú với những cô gái có tính cách lặng như băng, lần này bởi vì do Trần Tuyết mà cô em gái Triệu Tĩnh vô tội cũng bị liên lụy.

Tuy rằng Trương quan nhân cảm thấy rất khó chịu với cô gái xinh đẹp động nhân nhưng khiến người ta có cảm giác cách xa ngàn dặm này, chỉ mỉm cười nói: " Chuyện nhỏ thôi!"

Cảnh Tú Cúc cũng vừa mới nghe được tin tức này, Trương Dương cứu lấy Trần Tuyết từ trong tay thái tử gia Dương Chí Thành không thể là một chuyện nhỏ như vậy, đối với hai mẹ con nàng mà nói đó chính là ân đức thật to lớn. Có nhiều cách nói khác nhau về chuyện này, nhưng có một chút có thể khẳng định, Trương Dương hoàn toàn chiếm thế thượng phòng trong sự kiện này càng chứng minh Vương Bác Hùng tôn sùng hắn không phải là chuyện vô duyên vô cớ, Cảnh Tú Cúc càng thêm minh bạch, đứng phía sau Trương Dương chính là bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ. Cảnh Tú Cúc thở dài nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện!"

Trương Dương liền cảnh giác, nếu Cảnh Tú Cúc đã biết chuyện mình cứu Trần Tuyết, nói không chứng đã biết được mối quan hệ giữa mình và Lý Trường Vũ. Lẽ nào chuyện nào nhờ mình có quan hệ tới Lý Trường Vũ? Trương Dương âm thầm cân nhắc quan hệ giữa mình và nàng hiển nhiên chưa sâu xa, nếu như chuyện nàng nhờ mình khiến cho mình khó xử thì cứ thẳng thắn từ chối là được rồi.

Cảnh Tú Cúc nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm, sáng mai con gái tôi sẽ trở về, tôi không muốn cho nó biết chuyện xảy ra trong mấy ngày này, tôi biết chỉ có thể tín nhiệm một mình cậu, cậu xem có thể giúp tôi khuyên nó trở về được hay không, mà nếu như nó không muốn trở lại, thì hãy đưa nó lên đỉnh Thanh Vân chỗ ông nội nó, nói chúng là làm thế nào cũng đừng để nó biết chuyện của tôi, nghìn vạn lần đừng để nó biết."

Trương Dương sửng sốt, việc này so với việc bảo mình mở miệng nhờ Lý Trường Vũ còn khó khăn hơn, tuy rằng mình là ân nhân của Trần Tuyết, nhưng người ta không có đối đãi với mình như một ân nhân, hơn nữa, ngày mai Tả Hiểu Tình sẽ đến Hắc Sơn Tử, khẳng định mình phải dâng toàn bộ thời gian mà mình có cho nàng, thế nào còn có thì giờ để ý đến Trần Tuyết đây?

Cảnh Túc Cúc nhìn biểu tình của Trương Dương, nàng thở dài: " Tiểu Trương chủ nhiệm, tôi biết mình không có tư cách nói như vậy, thế nhưng cậu cũng biết tính tình của Trần Tuyết nàh tôi, cậu đã cứu nó, nói với nó còn được, đổi lại là người khác nói nó căn bản sẽ không phản ứng, Tiểu Trương, tôi xin cậu, tôi không muốn con gái mình biết chuyện này, tôi không muốn nó khinh thường tôi..." Cảnh Tú Cúc nói đến đây vành mắt không khỏi đỏ lên, mũi chua xót, hai hàng nước mắt cuồn cuộn đổ xuống.

Trương Dương luôn luôn không thể chịu được khi thấy nữ nhân khóc, tuy rằng tác phong của Cảnh Tú Cúc có điểm hơi quá... nhưng dù sao cũng là một người mẹ, tất cả những gì nàng nổ lực không phải là vì Trần Tuyết sao, hơn nữa ở trong thiên hạ làm gì có người mẹ nào không muốn giữ một hình tượng tốt đẹp trước mặt con cái của mình. Nghĩ tới đây Trương Dương gật đầu: " Để tôi thử xem, nhưng tôi cũng không dám đảm bảo có thể hoàn thành được nhiệm vụ Cảnh chủ nhiệm giao cho!"

Cảnh Tú Cúc nghe thấy hắn đồng ý, lau khô nước mặt, lộ ra nụ cười vui mừng: " Nhất định cậu sẽ có biện pháp, tôi tin rằng cậu nhất định sẽ có biện pháp."

Trương Dương cảm thấy phiền muộn, ngay cả bản thân hắn cũng không có điểm nắm chắc, lại không biết vì sao Cảnh Tú Cúc lại tin nhiệm hắn như vậy.

Cảnh Tú Cúc lấy ta một chiếc túi từ sau gối, mở túi ra lấy hai trăm đồng, đây là một phần tiền bồi thường của Lý Chấn Đông: " Tiểu Trương chủ nhiệm, tiền này cậu cầm đi, dù sao bắt chuyện với Tuyết Nhi cũng phải tiêu chút tiền phải không nào?"

Trương Dương lập tức cười: " Chị làm như vậy là có ý gì? Nếu em đã gọi chị là chị, Trần Tuyết chính là cháu gái của em, em trai giúp chị gái làm việc mà còn muốn tiền thù lao sao? Cất tiền đi, đừng làm khó em!" Trương Dương giả bộ tức giận đứng dậy, tức giận là giả, muốn chuồn mới là thật, hắn một khắc cũng không muốn ở lại, không biết chừng Cảnh Tú Cúc lại đưa ra yêu cầu không an phận nữa.

Cảnh Tú Cúc đương nhiên bị Trương Dương nói cho đỏ mặt, liền xin lỗi: " Là chị sai rồi, chị không nên khách khí với anh em của mình!"

Trương Dương có một chút đồng tình nhìn nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào cánh tay trái được băng gạc cẩn thận: " Chị Lan, sau này đừng làm chuyện gì dại dột nữa! Tuy rằng trong lòng hắn sáng như tuyết, hành vi tự sát của Cảnh Tú Cúc chỉ là diễn trò, nhưng một nữ nhân có thể làm ra chuyện như vậy, chứng minh tình cảnh khó khăn hiện giờ của Cảnh Tú Cúc.

Cảnh Túc Cúc nói: " Em yên tâm, chị sẽ không làm chuyện điên rồi nữa, chị không vì người khác cũng vì của gái của mình chứ." Những lời này đương nhiên là nói cho Trương Dương nghe, nàng cho tới bây giờ cũng thực sự không có ý định tự sát.

************

Trở lại ban kế hoạch hóa gia đình, Trương Dương lúc này mới nhớ còn chưa gọi điện thoại cho Tả Hiểu Tình, gọi điện thoại qua, Tả Hiểu Tình cũng không có ở đó, thật trùng hợp người nhận điện thoại chính là Trạch Yến lần trước, Trương Dương nói đùa với nàng vài câu, thấy Ngô Hoành Tiến đi vào phòng làm việc mới cúp điện thoại.

Ngô Hoàng Tiến mở rộng của, một cỗ mùi nước tiểu từ phòng WC theo hắn tiền vào phòng, Trương Dương cau mày lại, khí trời càng ngày cang nóng, mùi ở WC nữ ở sát vách càng ngày càng nồng, ban kế hoạch hóa gia đình chỉ cần mở rọng của là mùi từ WC sẽ bay vào bên trong, làm Trương quan nhân rất buồn bực.

Ngô Hoành Tiến thấy vẻ mặt của Trương Dương, đã đoán được vì sao hắn lại phiền não, cười nói: " Trương chủ nhiệm, mùi này không ngửi được à?"

" Nói nhảm! Mau đóng cửa lại!"

Ngô Hoành Tiến đóng cửa lại, Trương Dương lần cầm lấy bình xịt xịt hai phát, lúc này mới cẩm thấy dễ chịu được một chút: " Nguy hiểm quá, chỗ này không thể ở lại được, sau này phải báo cáo với lên trên, để xã đổi chỗ làm việc cho chúng ta."

Ngô Hoành Tiến nhanh nhẹn, cười nói: " Phòng làm việc của Quách phó xã trưởng đang bỏ không, để không cũng không tốt, không bằng Trương chủ nhiệm xin thử xem." Sauk hi Hồ Ái Dân bị tạm cắt chức, Quách Đạt Lượng đương nhiên chuyển đến phòng làm việc của hắn, cho nên phòng làm việc trước đây bị bỏ tróng, bây giờ còn chưa được sắp xếp.

Trương Dương gật đầu, bằng vào quan hệ giữa hắn và Quách Đạt Lượng, muốn một căn phòng làm việc cũng không phải là chuyện khó, cười nói: " Thằng nhãi này cũng thực mưu ma chước quỷ."

Ngô Hoành Tiến lúc này đặt báo cáo đến trước mặt hắn: " Trương chủ nhiệm, đây là tài liệu của đội thi công xây dựng tiểu học Hồng Kỳ tôi đã xét duyệt qua, toàn bộ chi tiêu đều có ở trong này, còn nữa, sàn gác cement chọn để xây dựng tuy rằng được chỉ định, tuy cũng không phải là loại tốt nhất, nhưng dùng cho tiểu học thì như vậy là được, phỏnh chừng không có vấn đề gì.

"..."

Đường Dật nhìn cũng không thèm nhìn đẩy lại cho Ngô Hoành tiến: " Không phải đã nói rồi sao? Tất cả nguyên vật liệu phải sử dụng loại tốt nhất, có làm thì làm, không làm được thì bảo bọn họ cút hết, xã Hắc Sơn Tử còn khối đội xây dựng, tôi không tin không có ai nhận vụ này."

Ngô Hoành Tiến thấp giọng nói: " Đội trưởng đội công trình là Lâm Thành Vũ, hắn là em trai của Lâm chủ nhiệm sống ở trong xã, người này tôi biết, trên phương diện này đại khái là có chút khó khăn..." Ngô Hoành Tiến hình như muốn ám chỉ cái gì đó.

Trương Dương ngắt lời hắn: " Thằng nhóc này này theo ta mà làm việc cho hắn à? Thế nào mà lại tay này đánh vào tay kia thế hả? Có phải là nhận được chỗ tốt từ hắn không?"

Ngô Hoành Tiến liền kêu oan: " Trương chủ nhiệm, tôi đến ban kế hoạch hóa gia đình mới được có một ngày, ngài không kể là kế hoạch hóa gia đình và xây dựng đều ôm lấy, người làm tiểu đệ như tôi dễ làm sao? Tôi chỉ là kiến nghị như vậy thôi, theo nguyên tắc công vivẹc thì phải nói, nhưng cũng cần phải có sự linh hoạt trong công việc, ví dụ như nói đến sàn gác cement, thực ra chỉ cần sản phẩm hợp cách là được, làm gì phải xem là đẳng cấp gì, ngài khoát tay một cái để mọi việc đều thuận lợi, người ta đạt được lợi ích còn có thể quên ngài sao, những lãnh đạo trước đây đều làm như vậy cả!"

" Cậu ở chỗ nào làm thì làm, ở chỗ của Trương Dương tôi không làm được!" Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt toát lên vẻ nghiêm nghị: " Chúng ta xây trường tiểu học này, là để sau này bọn trẻ đến đó học tập, bọn chúng chính là tương lại của quốc gia sau này, là hy vọng của chúng ta, chúng ta có thể chịu ủy khuất, cũng không thể để những đứa trẻ bị ủy khuất, đó là không có trách niệm đối với nhân dân, không có trách nhiệm đối với quốc gia!" Trương quan nhân lập luận tự nhiên rất logic, còn có chút không thể không nhìn ra, Trương quan nhân là người làm việc có lương tâm, chuyện trái lương tâm hắn không làm, đương nhiên còn có một nguyên nhân còn quan trọng hơn, đó là đã có một nhóm người trước sau đều ngã xuống vì chuyện của tiểu học Hồng Kỳ, điều này làm cho thái độ của Trương Dương đối với chuyện xây sửa càng thêm cẩn thận, hắn cố gắng đạt tới vạn vô nhất thất, chính như lời Quách Đạt Lượng đã nói, chuyện này nếu như làm cho tốt thì chính là một chiến tích lớn nhất từ khi hắn gia nhập quan trường, có được chiến tích này Trương Dương đã có thể dễ dàng tiến về phía trước, cái xã Hắc Sơn Tử nho nhỏ này hiển nhiên không còn nằm trong hùng tâm tráng chí của Trương quan nhân.

Ngô Hoành Tiến lại không biết nội tâm phức tạp của Trương quan nhân, nhìn Trương Dương chính nghĩa lẫm liệt dõng dạc mà nói thì Ngô Hoành Tiền trong lòng cũng tràn đầy nhiệt huyết ***, quan thanh liêm! Quan tốt như vậy thực sự ít được gặp qua, nhưng Ngô Hoành Tiến lập tức lại nghĩ tới một vấn đề, quan tốt như vậy vĩnh viễn không nên dính vào, ở trong chế độ sợ rằng nửa bước cũng khó đi, Tiểu Trương chủ nhiệm sợ rằng rất nhanh sẽ dính đến chuyện đầu rơi máu chảy, Ngô Hoành Tiến âm thầm cảm thấy tiếc hận.

Trương Dương gõ tay lên trên bàn: " Lập tức đi nói với bọn họ, nguyên liệu xây dựng nhất định phải là loại có tiêu chuẩn tốt nhất, đồng ý thì làm không đồng ý thì cút!"

Tối hôm đó Lâm Thành Vũ đến ký túc xá của Trương Dương để bái phỏng vị tổng chỉ huy xây dựng, việc xây dựng lại tiểu học Hồng Kỳ không chỉ là để ứng phó với việc không lâu nữa An lão tiên sinh sẽ tới chơi, mà tiểu học Hồng Kỳ quả thực cũng phải sửa chữa lại một lần nữa, chỉ là khoản tiền đầu tư cho công trình đã lên tới năm trăm nghìn đồng, xã ứng ra hai trăm vạn làm tiền tạm ứng, số tiền còn lại Lâm Thành Vũ ứng ra cũng không cần lo lắng xã sẽ khất nợ phí công trình của mình, tuy rằng tình hình kinh tế của xã Hắc Sơn Tử không được tốt lắm nhưng bởi vì anh trai hắn Lâm Thành Bân là chủ nhiệm đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc của xã, Lâm Thành Vũ có thể bảo đảm khoản tiền này sẽ quay trở lại với mình, nhưng ở trong nguyên liệu xây dựng lại thoáng động một ít tay chân, lợi nhuận của Lâm Thành Vũ tương đối khả quan, từ lúc Lâm Thành Bân lên đảm nhiệm phó xã trưởng, Lâm Thành Vũ cũng bắt đầu nhận thầu công trình xây dựng tiểu học Hồng Kỳ của xã, không thì với thực lực của hắn hiện giờ cũng chỉ đáng nhận một số công trình nhỏ, mà vì vậy hắn đã từ từ kiêu ngạo bởi vì được người ta biết đến là một trong những phú ông có triệu ở trong xã.

Người có tiền, tự nhiên sẽ mở đường bằng tiền tài, không chỉ ở tại xã Hắc Sơn Tử, mà ngay ở trong huyện cũng có một chút quan hệ, đối với những chuyện sau khi Tiểu Trương chủ nhiệm đến xã Hắc Sơn Tử, Lâm Thành Vũ nhiều ít cũng có nghe qua, nhưng bởi vì liên quan đến tính chất công tác, từ trước đến này hắn đều không có cơ hội tiếp xúc với Trương Dương, nhưng không ngờ lần này mới giao thủ, Trương Dương liền muốn hắn xuống ngựa, Lâm Thành Vũ cũng không ngờ Quách Đạt Lượng sẽ giao nhiệm vụ sửa chữa tiểu học Hồng Kỳ cho Trương Dương, cho nên cũng không làm công tác với Trương Dương từ sớm, bây giờ xảy ra chuyện này liền phải đến để hàn gắn quan hệ, dù sao cũng có hơi muộn, thế nhưng Lâm Thành Vũ thờ phụng một nguyên tắc, trên đời này không có chuyện gì mà tiên không làm được,bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của mình, huống hồ hắn cũng không có ý định bảo Trương Dương làm trái lại nguyên tắc, mà chỉ là mắt nhắm mắt mở là có thể xong, chất lượng công trình kém một chút, hẳn cũng không có gì không được.

Trương Dương cũng không có bất cứ sự bất ngờ với việc Lâm Thành Vũ tùy tiện đến bái phỏng, biểu hiện của hắn cũng tương đối khách khí, hai người hư tình giả ý khách sáo vài câu, Lâm Thành Vũ đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một cái phòng bì đặt trước mặt Trương Dương, thấp giọng nói: " Đây là chút lòng thành!" Bên trong là hai nghìn đồng, Lâm Thành Vũ nghĩ rằng đưa cho Trương Dương khoản tiền này là được rồi.

Trương Dương liếc mặt nhìn phong bì một cái, đã ước chừng được số lượng trong đó, trong lòng thầm mắng, coi ông là ăn xin sao? Tuy rằng hắn cũng không có ý định nhận hối lộ, nhưng biểu hiện của Lâm Thành Vũ ít nhiều cũng có chút miệt thị mình, khẩu khí của Trương Dương cũng có chút bất thiện: " Giám đốc Lâm có ý gì?"

Lâm Thành Vũ nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Trương Dương biến mất. Trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn. Chết rồi. Số tiền này chỉ sợ là thiếu. Lâm Thành Vũ đã hiểu sai. Trước đừng nói số tiền này Trương Dương không thèm để vào mắt. Cho du hắn có đưa thêm tiền ra. Trương Dương cũng sẽ không động tâm. Dự tính của hắn là lâu dài. Căn bản sẽ không bị những lợi ích nhỏ làm mờ mắt. Nhìn xa mới có thể đi được xa. Còn muốn chạy thật xa thì không thể bị lợi ích trước mắt mê hoặc.

Lâm Thành Vũ cuống quít giải thích: " Trương chủ nhiệm đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là một chút ý tứ nho nhỏ. Thời gian sau này của hai anh em chúng ta còn rất dài mà." Từ những lời này của hắn chính là cho Trương Dương một tin tức. Đây chỉ là lễ vật cho lần gặp gỡ đầu tiên. Sau này sẽ không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi. Đây cũng là một loại cách làm mất bò mới lo làm chuồng.

Trương Dương cười lắc đầu. Đẩy phòng bì trở lại: " Giám đốc Lâm à. Ý của anh tôi hiểu. Thế nhưng trên nguyên tắc nên làm thế nào thì làm thế ấy. Thực ra tiền là thứ không thể thiếu được. Sao giám đốc Lâm không làm ổn thỏa được một chút. Kiên định một chút. Làm người thì không thể một miếng ăn cả bàn thức ăn được!" Câu này tràn ngập mùi vị giáo huấn.

Lâm Thành Vũ có chút tức giận. Trương Dương ngươi đơn giản chỉ là một chủ nhiệm ban sinh đẻ có kế hoạch. Chẳng qua Quách Đạt Lượng thiếu suy nghĩ để cho ngươi phụ trách làm việc này. Ta cũng không cầu ngươi làm chuyện gì lớn. Đơn giản là muốn ngươi buông lỏng cho thủ hạ. Ta cũng không nói chất lượng không được đảm bảo. Hơn nữa anh trai của ta là chủ nhiệm của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của xã. Ta cũng là người hơn bốn mươi tuổi. Ngươi một thằng ôn con lại không cho chút mặt mũi. Thì ít nhất cũng phải cho anh trai ta một chút mặt mũi. Hắn ngượng ngùng thu lại phong bì lại. Thấp giọng nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm. Làm người nên mở một lối thoát. Đầu năm nay ai cũng có thời cơ của mình."

Trương Dương nghe thấy trong lời nói của hắn có sự uy hiếp. Cười lạnh nói: " Thì ra Lâm Thành Vũ là người nóng tính như vậy. Một là một hai là hai. Cứ theo đúng việc mà làm. Cho dù mười đầu trâu cũng không kéo nổi. Hồng đồng anh đã ký rồi. Công trình phải đúng theo tiêu chuẩn mà làm cho tôi. Nếu như có bất cứ một sai lầm nào. Đến lúc đó đừng trách tôi không nói tình cảm!"

Lâm Thành Vũ hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Trương Dương kiềm chế dự định muốn đuổi theo đánh hắn.

Tức giận vì loại người này, không đáng.

Lâm Thành Vũ vừa mới đi ra khỏi cửa thì Ngô Hoành Tiến liền gõ cửa tiến vào nhà, hắn vốn ở ngay sát vách nên có động tĩnh gì, hắn là người biết đầu tiên.

Không đợi Ngô Hoành Tiến mở miệng, Trương Dương đã ngăn lại: " Từ ngày mai bắt đầu xem xét thật kỹ chất lượng công trình cho tôi, bất kể là chỗ nào làm sai, bảo hắn cút đi cho tôi!"

Ngô Hoàng Tiến ứng tiếng còn hỏi một câu: " Vậy... Trương chủ nhiệm, chuyện này có cần thông báo cho Lâm chủ nhiệm một tiếng hay không?"

Trương Dương tức giận trợn mắt nhìn hắn nói: " Cậu là người của ai? Có cần tôi giúp cậu đến chỗ Lâm Thành Bân làm hay không?"

Ngô Hoành Tiến cười khổ nói: " Tôi chưa nói gì cả!" Mặt xám xịt đi ra bên ngoài.

****************

Việc của Lâm Thành Vũ cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Trương Dương, đầu óc của hắn hiện gờiờ đều nghĩ đến chuyện ngày mai Tả Hiểu Tình sẽ đến Hắc Sơn Tử, Tả tiểu thư ngự giá thân chinh tới đây, Trương Dương quả thực tràn ngập chờ mong.

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương liền nhận được tin nhắn do Tả Hiểu Tình nhắn tới, ô tô bị hỏng giữa đường, Trương Dương vừa nghĩ liền hiểu ra, tám chín phần là Tả Hiểu Tình gặp phải trường hợp mình đã gặp phải lúc mới đến Hắc Sơn Tử nên mới cuống quít gọi nhắn tin tới, đi ra gọi một cuộc điện thoại, nói rằng mình sẽ đón, ở chính quyền xã có hai chiếc ô tô đều được điều đi làm việc chung nên Trương Dương chỉ có thể nhờ Đỗ Vũ Phong giúp đỡ, Đỗ Vũ Phòng đang vội vàng xử lý vụ án ăn cướp vừa xảy ra, không có thời gian đưa hắn đi, trực tiếp lái xe cháy đến trước của cính quyền huyện, để Trương Dương lái xe của mình đi.

Sau một khoảng thời gian học lái, Trương Dương đã có thể lái được xe, tuy rằng đường núi hiểm trở, chỉ cần lái chầm chậm một chút là không có vấn đề gì, cười vui vẻ nhận lấy chìa khóa xe, khởi động động cơ liền phóng xuống núi.

Trương Dương dù sao cũng là người mới học lái xe, phải tốn nửa giờ đồng hồ mới có thể đến được chỗ xe bị hỏng, Tả tiểu thư đang đứng ở một cái quán nhỏ bên núi mắt trông ngóng nhìn lên trên núi, hé ra mặt cười tình chuyển đa vân, thấy thằng nhãi kia đầu đầy mồ hôi chạy tới, trong dáng vẻ tươi cười của Tả Hiểu Tình mang theo chút băng lãnh lạnh thấu xương.

Trương Dương nhìn thấy ánh mắt Tả Hiểu Tình bất thiện, lập tức ra vẻ thành khẩn khiêm tốn: " Đồng chí Tả Hiểu Tình, tôi xin được kiểm điểm sai lầm của mình!"

" Đồng chí sai ở đâu vậy?" Tả Hiểu Tình hôm nay mặc một bộ quần áo màu đen, vừa vặn ôm gọn đường cong duyên dáng của nàng, lót bên trong là một chiếc áo lông cừu màu đỏ, đỏ đen phối với nhau càng thêm rực rỡ, những cô gái đẹp vô luận trang phục có như thế nà cũng tản ra ý nhị động nhân.

" Để cho một cô gái xinh đẹp như thế này đứng ở đây đợi lâu như vậy, phải chịu ảnh rất nhiều ánh mắt *** quấy rầy, chịu sự đối xử không thuộc về mình, tôi tội, tôi thực đáng chết!"

Tả Hiểu Tình cũng không nhịn được nữa, cười lên khanh khách, cầm cái túi du lịch nặng trịch ở trong tay nhét vào trong lòng Trương Dương: " Hôm nay thực sự đen đủi, xe tự nhiên lại bị hỏng ở chỗ này."

Trương Dương nhìn xe đường dài đậu ở phía xa xa, tay tài xế đang giả vờ giả vịt sửa chữa cũng nhìn về phía hắn, người quen mà! Quả nhiên là người lần trước Trương Dương gặp phải, tài xế này có chút chột dạ nở nụ cười, Trương Dương nhìn thấy tâm tình Tả Hiểu Tình đang tốt, cũng lười tính toàn với hắn, cầm túi du lịch nói: " Đi, lên xe!"

Tả Hiểu Tình lại nói: " Chờ bọn Hồng Linh một chút!"

Trương Dương sửng sốt, đi núi Thanh Thái chơi không phải chỉ có hai người hắn và Tả Hiểu Tình thôi sao? Sao lại có Hồng Linh xen vào?

Tả Hiểu Tình mỉm cười giải thích: " Là ta mời bọn họ đến."

Lúc này Trương Dương mới để ý đến cách dùng từ của Tả Hiểu Tình, bọn họ, xem ra lần này không chỉ có một mình Hồng Linh đến đây, ý nghĩ vốn như mặt trời trên cao lập tức trở nên lờ mờ không rõ, Trương Dương bỗng nhiên phát hiện khoảng cách giữa thung lũng và ngọt núi là như vậy, lần trước bản thân mình tuy rằng đã sử dụng khổ nhục kế biểu lộ toàn bộ tấm chân tình cho Tả Hiểu Tình thấy, nhưng chỉ có vài ngày không gặp, người ta đã phong bế tâm hồ lại rồi, gọi bọn Hồng Linh đến, rõ ràng là lo lắng mình, Trương Dương cảm thấy mình nỗ lực đã lâu như vậy, ở bên cạnh Tả Hiểu Tình lại không đạt được bất cứ sự tiến triển nào, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, nhưng thằng nhãi này che giấu rất tốt, rõ ràng rằng tâm tình không tốt, trên mặt vẫn như ánh dương quan sáng lạn, cười nói: " Nhiều người càng vui, tốt!"

Tả Hiểu Tình quan sát kỹ khuôn mặt Trương Dương nhìn thấy được sự mất mác của hắn, cười xinh đẹp nói: " Mỗi tuần ta đều phải quay trở về Giang Thành, nếu như ta không làm như vậy, chỉ sợ cha mẹ sẽ nghi ngờ."

Trương Dương giơ mới hiểu được Tả Hiểu Tình sở dĩ làm như vậy cũng không phải là muốn bảo trì khoảng cách với hắn, mà là lợi dụng bọn Hồng Linh để ngụy trang, cười hì hì hỏi: " Tim đâu rồi?"

Tả Hiểu Tình đỏ mặt, thấp giọng mắng: " Tim ta bị người xấu lấy đi rồi!"

" Ta thực sự rất muốn lấy, ngươi có cho ta cơ hội không vậy?"

Một câu nói của Trương Dương khiến cho Tả Hiểu tình mặt đỏ đến tận mang tai.

Lúc này Hồng Linh và Trần Quốc Vĩ nắm tay nhau đi tới, hai người mua không ít đồ ăn đồ uống, Trần Quốc Vĩ còn đặc biệt mang theo một thùng mì, Trương quan nhân có chút buồn bực, hai người này đi chơi hay đi chạy nạn thế? Hơn nữa là, hai người bọn họ sao lại quấn lấy nhau như vậy?

Hồng Linh thấy Tả Hiểu Tình liền chút chít chạy tới, Trần Quốc Vĩ vì trước đây ở chúng một ký túc xá, cũng tương đối quen thuộc, gần đây hắn cũng có phát triển quan hệ với Hồng Linh, lại nói tiếp chính là Hồng Linh chủ động theo đuổi Trần Quốc Vĩ, nam theo đuổi nữ cách ngọn núi lớn, nữ theo đuổi nam cách cọng chỉ mành, một vài ngày sau, hai người tự nhiên thân thiết, đây là điều Trương Dương thật sự không ngờ, Hồng Linh bà tám như vậy khẳng định cả đời ***, lại không ngờ Trần Quốc Vĩ lại bị nàng mê hoặc.

Trương quan nhân có sức quan sát rất cường hãn, rất nhanh đã nhìn ra ánh mắt Trần Quốc Vĩ nhìn Hồng Linh tràn đầy thâm tinh, trong lòng thầm than thực sự là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thằng nhóc này mười phần *** cũng bị bà tám này gây họa.

Trương Dương lại nhìn thấy Trần Tuyết lưng đeo túi sách đang ngồi dưới gốc cây phía xa xa, cô gái nhỏ cúi đầu, đang hết sức chăm chú xem quyển sách tiếng Anh, có lẽ cảm ứng được ánh mắt của Trương Dương, nàng ngẩng đầu lên, hé ra một nụ cười tuyệt luân nhưng không biểu thị nhiều sự vui sướng, chỉ là hơi gật đầu với hắn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, Trương Dương cảm thấy cô bé Trần Tuyết này không có lương tâm, dù gì mình cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng Trần Tuyết lại nhìn mình giống như một người xa lạ, trong ánh mắt không có bất cứ sự cảm kích nào, chỉ toát ra sự hững hờ.