Y Đạo Quan Đồ

Chương 278: Tình yêu rực rỡ như pháo hoa

Trương Dương bước ra khỏi

cửa, cười ha ha nói: "Có quên anh đâu. Đúng rồi, tôi thiếu tiền cơm của

Kim Khải Việt còn chưa trả, anh có phải là tới đòi nợ không đó?"

Ngưu Văn cường cười cười bảo người làm đưa quà mừng vào trong phòng, Từ

Lập Hoa nghe thấy động tĩnh liền đi ra, khách khí phát bao lì xì cho bọn Ngưu Văn Cường.

Ngưu Văn Cường thấy Sở Yên Nhiên cũng tới, bất giác cười nói: "Ấy, tình cảm hôm nay song hỉ lâm môn à!"

Sở Yên Nhiên trừng mắt lên lườm hắn một cái, nói: "Nói ít thôi, dám nói

năng linh tinh sau này cơm văn phòng của nhà máy thức ăn gia súc sẽ đổi

nơi khác đấy!"

Ngưu Văn Cường cười nói: "Được, các người đều là đại gia, tôi đắc tội không nổi!"

Từ Lập Hoa mời Ngưu Văn Cường ở lại ăn cơm.

Ngưu Văn Cường nói: "Dì Từ, cháu thích ăn lạp xưởng, thịt khô mà dì làm, trưa nay có không?"

"Có, tất cả đều có!"

Ngưu Văn Cường nói với người làm: "Các cậu về đi, tôi trưa nay ở lại đây ăn!"

Gã và Trương Dương bước vào trong phòng, quản đốc nhà máy thức ăn gia

súc Quách Đạt Lượng và con trai là Quách Kiến cũng tới tặng quà, người

ta so với Ngưu Văn Cường thì khí thế hơn nhiều, tới tặng một con lợn

rừng đã giết xong.

Trương Dương cười nói: "Tôi bảo này trưởng xã Quách, ngài mang tặng cả một con lọn, xông xênh quá!"

Quách Đạt Lượng cười nói: "Cậu là cổ đông của bãi nuôi heo, con lợn này là phần hoa hồng của cậu!"

Ngưu Văn Cường cười ha ha, gã lần đầu tiên nghe nói dùng lợn làm hoa hồng.

Từ Lập Hoa nhìn thấy một con lợn rừng to như vậy thì phát sầu, trong nhà lấy đâu ra tủ lạnh to như vậy, nhưng Quách Đạt Lượng người ta khi tới

đã có chuẩn bị rồi, thuận tiện tặng luôn một cái tủ lạnh, ông ta và con

trai cùng nhau mang vào cho Từ Lập Hoa.

Sở Yên Nhiên ho khan từ trong phòng bếp chạy ra, Từ Lập hoa mới rời đi có một lát mà cô ta đã làm cháy thức ăn rồi.

Từ Lập Hoa cười nói: "Yên Nhiên, con mau ngồi xuống đi, những việc này con làm không quen đâu!"

Ngưu Văn Cường nói: "Hay là tới chỗ tôi ăn đi!"

Trương Dương nói: "Tới chỗ anh có được ăn lạp xưởng, thị khô của mẹ tôi không?"

Cha con Quách Đạt Lượng nhìn thấy Sở Yên Nhiên thì cung kính gọi Sở

tổng, Sở Yên Nhiên là cổ đông lớn nhất của bãi nuôi heo, sự tôn kính của họ đối với Sở Yên Nhiên là xuất phát từ nội tâm.

Có điều Sở Yên Nhiên bình thường rất ít khi hỏi tới chuyện sản xuất, cô

ta hôm nay muốn biểu hiện tốt một chút với mẹ chồng tương lai, cho nên

không có thời gian nói chuyện với họ, lại theo Từ Lập Hoa vào trong bếp.

Ngưu Văn Cường giơ ngón trỏ với Trương Dương: "Anh khệnh, Sở đại tiểu thư tới tay anh cũng thành hiền thê lương mẫu rồi."

Trương Dương cười mắng: "Đánh rắm, Sở Yên Nhiên vốn là hiền thê lương mẫu mà!"

Ngưu Văn Cường cảm thán: "Tôi đang bực đây, sao con gái tốt đều gặp đúng anh hết nhỉ."

Trương Dương trừng mắt lườm gã: "Đừng có nói linh tinh, gần đây tôi không được vui, chọc tôi là tôi đập anh đó!"

...

Từ Lập Hoa làm một bàn thức ăn, lúc ăn cơm, bà ta không muốn lên bàn

trên, Triệu Tĩnh và Sở Yên Nhiên tất nhiên cùng bà ta ăn ở phòng bếp.

Trương Dương và mấy người Ngưu Văn Cường ngồi ở phòng khách, mở một bình Thanh Giang Đặc Cung, hai cha con Quách Đạt Lượng tửu lượng kém, bình

rượu này đều đổ vào bụng Trương Dương và Ngưu Văn Cường hết.

Từ trong miệng Quách Đạt Lượng biết được rằng, sinh ý hiện tại của nhà

máy thức ăn gia súc phát triển không ngừng, sản xuất thức ăn gia súc

cung không đủ cầu, hiện tại đơn đặt hàng xếp tới tận ba năm sau, tính

toán sơ bộ, lợi nhuận năm ngoái hơn ba trăm vạn, đợi tới khi nhà máy

thức ăn gia súc ở khu phát triển của Xuân Dương đi vào sản xuất toàn

diện, thu nhập năm nay sẽ còn tăng lên gấp đôi.

Ngưu Văn Cường không khỏi hâm mộ, nói: "Tôi phát hiện làm hàng ăn còn

không kiếm được tiền bằng làm xí nghiệp, tôi khổ cực mở được một cái nhà hàng lớn như vậy, làm nhiều năm như thế rồi mà thu nhập còn không khả

quan bằng nhà máy gia súc của các anh! Tôi bực lắm rồi, không phải chỉ

là thức ăn cho lợn thôi ư? Sao nuôi lợn kiếm được nhiều tiền hơn nuôi

người?"

Trương Dương bật cười ha hả.

Quách Đạt Lượng nói: "Hiện tại trong nước đâu đâu cũng nuôi lợn, người

nuôi lợn càng lúc càng nhiều, hiện tại nuôi lợn khác với ngày xưa ra,

đều đi theo con đường quy phạm hóa, khoa học hóa, quy mô hóa." Quách Đạt Lượng cứ nói tới nuôi lợn là mặt mày hớn hở.

Ngưu Văn Cường nghe mà đau cả đầu: "Thôi thôi, tôi hiểu rồi, ông ít nói

tới sinh ý của ông tôi, nuôi lọn dễ như vậy, tôi cũng chuyển sang nuôi

lợn là được chứ gì!"

Quách Kiến nói: "Anh nếu thật sự muốn nuôi lợn, chúng tôi sẽ chuyển

nhượng bãi nuôi lợn cho! Chúng ta bàn bạc với nhau, giá cả hợp lý thì

chuyển cho anh!"

Ngưu Văn Cường là loại người làm sinh ý điển hình, đầu óc của gã vô cùng linh hoạt, nghĩ một chút rồi nói: "Nuôi lợn đã kiếm được tiền như vậy,

các người vì sao lại muốn nhượng cho tôi?"

Quách Đạt Lượng cười nói: "Cậu đa nghi quá, đợi tới khi tuyến sản xuất

của nhà máy thức ăn gia súc đi vào hoạt động, chúng tôi chiếu cố nó cũng đủ mệt rồi, làm gì còn thời gian mà nuôi lợn. Vả lại, bãi nuôi lợn tuy

kiếm được tiền nhưng so với nhà máy thức ăn gia súc thì còn kém lắm!"

Ngưu Văn Cường nói: "Mới làm có bấy lâu mà hai người đã kinh thường loại làm ăn kiếm ít tiền, muốn kiếm nhiều tiền rồi!"

Trương Dương nói: "Làm ăn không thể chỉ nhìn cái lợi ở trước mặt, Ngưu

Văn Cường, tôi thấy anh ở phương diện này không bằng được trưởng xã

Quách đâu!"

Quách Đạt Lượng cười nói: "Tôi cũng không giỏi vậy đâu, lúc ban đầu nhà

máy thức ăn gia súc cũng chỉ muốn làm nhỏ kiếm ít thôi, nhưng Sở tổng

nói, đã làm thì phải có quy mô, hơn nữa còn đặc biệt hợp tác với trường

đại học nông nghiệp Đông Giang nghiên cứu chế tạo ra một phối phương

thức ăn gia súc, hiện tại nhà máy thức ăn gia súc của chúng tôi phát

triển rất nhanh, chắc trong vòng ba năm giá trị sản lượng có thể vượt

trăm triệu, trong mười năm thì vượt qua một tỷ!"

Ngưu Văn Cường nghe mà há miệng trợn mắt: "Tôi bảo này trưởng xã Quách, không bốc phét thì ông không chịu được à?"

Quách Đạt Lượng nói: "Biết là cậu không tin mà, nhưng chúng tôi đều đã

trải qua luận chứng rồi, nói không chừng giá trị sản lượng của chúng tôi năm năm sau đã vượt quá một tỷ rồi ý chứ!"

Ngưu Văn Cường chỉ coi Quách Đạt Lượng đang bốc phét, gã biết Quách Đạt

Lượng từng bị bệnh tâm thần, chỉ coi những lời của Quách Đạt Lượng như

người si nói mê.

Ngưu Văn Cường nói: "Gần đây bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng đang

làm xây dựng, y muốn mở rộng đường xá, tôi lần này tổn thất không ít,

quán karaoke Ái Thần và Kim Khải Việt nằm ở hai bên đường. Tuy việc di

dời không ảnh hưởng tới chỗ chúng tôi, nhưng đường xá được mở rộng ắt sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng tôi, bãi nuôi lợn của các người nếu thật sự định chuyển nhượng thì tôi có thể suy nghĩ một chút."

Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Cùng người làm ăn uống rượu chán thật, mở miệng đóng miệng đều là sinh ý."

Ngưu Văn Cường nói: "Đành chịu thôi, thói quen rồi, tôi giỏi nhất nhất

là ở trong rượu phát hiện ra thương cơ mà!" Gã nói tiếp đề tài vừa rồi:

"Anh có thể giúp tôi nói với Chu Hằng, cấp cho tôi thêm ít tiền bồi

thường không!"

Trương Dương nói: "Tôi không có giao tình với Chu Hằng, hơn nữa tiền bồi thường đều có quy định, cũng không phải tôi nói bao nhiêu thì là bấy

nhiêu."

Ngưu Văn Cường nói: "Tên Chu Hằng này rất háo công, ở Xuân Dương rất là

bá đạo, từ lúc y thượng nhiệm liên tục không ngừng làm xây dựng, hôm nay đào kênh, ngày mai sửa đường, tôi tuy không hiểu quản lý, nhưng cũng có thể nhìn ra là y đang làm bừa, loại người này chỉ chú trọng bộ mặt công trình, muốn làm ra ít chính tích để được lên cao trong chính trị."

Trương Dương trước giờ cũng không có ấn tượng tốt với Chu Hằng, lúc

trước còn bởi vì chuyện của làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi mà

phát sinh xung đột với y. Sau chuyện Chu Hắng cúi đầu xui lỗi, Trương

Dương niệm tình y thuộc bộ sậu của Lý Trường Vũ cho nên không tính toán

với y, có điều từ lúc đó đã có ấn tượng xấu với Chu Hằng. Chu Hằng tiếp

nhận chức vụ của Tần Thanh, có điều sau khi thượng nhiệm một mực không

có biểu hiện xuất sắc. Người này xuất thân từ công tác chính trị, trên

phương diện kinh tế không có sở trường gì. Có điều loại cán bộ cấp huyện này không phải là thuộc chuyện phạm vi quản hạt của Trương Dương. Hắn

mỉm cười, nói: "Làm quan có ai mà không muốn có chính tích, Chu Hằng làm vậy cũng là bình thường. Hiện tại người làm quan vừa thượng đài thì

hoặc là làm kinh tế, hoặc là làm xây dựng, mà kinh tế thì một năm hai

năm không nhìn thấy được hiệu quả, vẫn là làm xây dựng nhanh hơn!"

Quách Đạt Lượng từ sau khi mở bãi nuôi heo rất ít khi chú ý tới việc

chính trị, có điều sống trong thể chế lâu như vậy, kinh nghiệm của ông

ta cũng khá nhiều: "Tóm lấy xây dựng thì cũng được, nhưng chỉ sợ là làm

qua loa, có chính tích được đề thăng rồi thì lập tức ném lại cái quầy

hàng này cho người khác, quan viên bên dưới lại đùn đẩy! Vô hình chung

tạo thành mất mát tài sản quốc gia!"

Trương Dương cười cười, bởi vì hôm nay là ba mươi tết, mọi người đều có

việc, cho nên không uống nhiều, bữa cơm này ăn chưa tới một tiếng đã

xong.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên rời khỏi ký túc xá nhà máy máy móc nông

nghiệp, phố lớn ngõ nhỏ của Xuân Dương đều có thể thấy cảnh thi công xây dựng, thành nhỏ vốn ngăn nắp sạch sẽ trở thành lộn xộn vô cùng, Trương

Dương nhíu mày, Chu Hằng này rất biết giày vò. Kỳ thực hắn cũng không

nói được loại giày vò này có gì xấu, dẫu sao thì cũng không có ai hiểu

được suy nghĩ của Chu Hằng.

Sở Yên Nhiên cũng nhìn ra tình tự của Trương Dương không cao, chuyện Văn Linh bởi vì Trương Dương mà xảy ra tai nạn hiện giờ được đồn đãi khắp

nơi, Sở Yên Nhiên tất nhiên cũng có nghe nói tới, cô ta hỏi: "Tâm tình

của anh có phải là không tốt không?"

Trương Dương lắc đầu: "Đâu có, sắp năm mới rồi, tâm tình của anh rất tốt!"

Sở Yên Nhiên cười khúc khích, nói: "Trương Dương à Trương Dương, em quen anh bao lâu rồi? Trong lòng anh nghĩ gì, em chẳng lẽ lại không biết?"

Trương Dương cười nói: "Em biết anh nghĩ cái gì?"

"Nói chung là trong đầu anh chẳng có thứ gì tốt cả!"

"Kỳ thực anh rất thuần khiết!"

Sở Yên Nhiên gắt: "Một cây củ cái hoa tâm, không ngờ lại không biết xấu hổ nói mình thuần khiết!"

Trương Dương nói: "Anh tới giờ đối với em vẫn tương kính như tân mà!"

Sở Yên Nhiên nói: "Đấy là bởi vì em giỏi giữ mình!"

Trương Dương cười bảo: "Bằng vào thân thủ của em ư, nếu như anh thực sự

dùng sức mạnh với em, em cho rằng có thể bảo hộ được mình không?"

Sở Yên Nhiên mỉm cười, nói: "Anh là Đảng viên, anh là cán bộ quốc gia, chuyện ti bỉ hạ lưu như vậy, anh không làm được đâu!"

Trương Dương thở dài, nói: "Người cao thượng quả nhiên không phải là

chuyện tốt!" Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông, là Tần Thanh gọi. Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên một cái, vẫn bắt máy: "Thị trưởng Tần đấy à!"

Đây chính là chỗ cao minh của hắn, một câu nói đã báo cho Tần Thanh biết rằng giờ nói chuyện không tiện, đồng thời cũng chứng tỏ với Sở Yên

Nhiên rằng mình không giấu cô ta điều gì.

Tần Thanh đương nhiên hiểu ý Trương Dương, biết rằng hắn không tiện nói chuyện, liền em nhỏ: "Em sẽ gọi lại sau!"

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Thanh à?"

Trương Dương gật đầu, Sở Yên Nhiên mỉm cười cầm lấy điện thoại, Trương

Dương có chút không hiểu Sở Yên Nhiên, hắn luôn cảm thấy Sở Yên Nhiên

biết rõ mối quan hệ giữa mình và Tần Thanh. Có điều từ biểu hiện của Sở

Yên Nhiên cho thấy, cô ta tựa hồ như không quan tâm, trước đây giữa cô

ta và Tần Thanh cũng coi như là hòa hợp.

Sở Yên Nhiên nhận lấy điện thoại, ngọt ngào gọi chị Thanh.

Tần Thanh ở đầu dây biên kia cười nói: "Yên Nhiên đang ở Xuân Dương đấy

à!" Câu nói này biểu hiện ra hết năng lực phân tích của cô ta.

Sở Yên Nhiên gật đầu, nói: "Chị Thanh về Giang Thành rồi ư?"

Tần Thanh nói: "Chưa, vẫn đang ở Lam Sơn, định mùng hai thì về, ngày mai còn phải tham gia hội họp mặt chúc tết của Lam Sơn, người ta một khi

vào quan trường liền biến thành thân bất do kỷ rồi."

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Thanh lần này định ở mấy ngày, em trong thời gian tết âm lịch phải về Tĩnh An nữa, không biết có thời gian gặp mặt chị

không."

Tần Thanh nói: "Chắc là không rồi, trước mùng năm chị lại phải về Lam Sơn!"

Sở Yên Nhiên nói: "Không sao, sau tết, em cùng bà ngoại tới Đông Giang chơi, thuận tiện qua thăm chị!"

Tần Thanh vui vẻ trả lời: "Được đấy, em và bà ngoại tới, chị nhất định sẽ giành thời gian để tiếp đãi hai người!"

Hai người nói chuyện một chút rồi gác điện thoại, Sở Yên Nhiên dập máy, cười nói với Trương Dương: "Chị Thanh thật là tốt!"

Trương Dương cười hắc hắc, không trả lời.

Sở Yên Nhiên hỏi nhỏ: "Anh thích chị Thanh à?"

Trương Dương ho khan một tiếng, nói: "Kỳ thức cứ là mỹ nữ là anh thích tuốt!"

Sở Yên Nhiên gõ một cái lên đầu hắn: "Đồ tham lam! Đại sắc lang!"

...

Đêm giao thừa, có đôi trẻ Trương Dương và Sở Yên Nhiên bầu bạn, bầu

không khi biến thành hòa hợp hơn nhiều, đôi oan gia già Sở Trấn Nam và

Margaret cũng phá vỡ thế bế tắc, bắt đầu nói chuyện với nhau, theo như

lời của họ thì cũng không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa rồi,

chuyện gì cũng nên bỏ qua cho nhau.

Vợ chồng Lâm Tú và Tạ Chí Quốc cũng đặc biệt từ Kinh Sơn tới đây đón năm mới, con trai Tạ Hiểu Quân của họ từ sau chuyện lần trước ở Kinh Sơn,

đối với Trương Dương bội phục đến sát đất, cứ quấn lấy Trương Dương đòi

học võ công.

Trương Dương bị gã khiến cho bất lực, ở ngay bãi đỗ xe dạy cho gã mấy chiêu phòng thân.

Cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn Tạ Chí Quốc nhìn Trương Dương

đứng đó biểu diễn đầy hứng thú, phát hiện công phu mà Trương Dương dạy

con trai mình rất thực dụng, y khen: "Trương Dương, mấy chiêu này rất có tính thực chiến, cậu học từ đâu vậy?"

"Tự sáng tạo ra!" Trương Dương mỉm cười nói với Tạ Chí Quốc: "Có muốn luyện chút không!"

Tạ Chí Quốc cũng là cao thủ bác kích, nhìn thấy Trương Dương mời, lập

tức rục rịch muốn thử, y đi tới trước mặt Trương Dương, đột nhiên xuất

thủ muốn chế trụ yết hầu hắn, nhưng lại bị nắm lấy cổ tay, sau đó dùng

tay phai chế trụ lại yết hầu của y.

Tạ Chí Quốc không ngờ Trương Dương ra tay lại nhanh như vậy, không khỏi có chút toát mồ hôi: "Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!"

Lâm Tú và Sở Yên Nhiên đứng ở bên cạnh cười cười, Tạ Hiểu Quân cũng cười nói: "Cha, cha còn kém sư phụ của con xa!"

Lâm Tú gắt: "Thằng nhóc này chẳng chịu cho cha chút mặt mũi nào cả!"

Trương Dương cười nói: "Đa tạ, đa tạ, tôi hơn ở chỗ còn trẻ, đợi tôi tới tuổi tác của cục trưởng Tạ, còn không bằng được ông đâu!"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Đi thôi, thức ăn chuẩn bị xong rồi, ăn tất niên thôi!"

Tạ Hiểu Quân hoa hô chạy vào bắn pháo, Trương Dương và Sở Yên Nhiên dắt tay nhau đi vào phòng ăn.

Tuy là ngày tết, làng du lịch suối nước nóng vẫn có đầu bếp, thức ăn khá thịnh soạn, có Sở Yên Nhiên giám đốc, Sở Trấn Nam cũng không dám uống

nhiều, chỉ uống ba chén, Trương Dương và Tạ Chí Quốc uống một chút.

Margaret tặng cho họ mỗi người một bao lì xì, bao lì xì của Trương Dương so với người khác thì dày hơn một chút, bên trong lòng tám ngàn đô la

Mỹ.

Sở Yên Nhiên nâng chén, nói: "Bà ngoại ông ngoại, cháu kính hai ông bà

một chén, chúc ông bà khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, con cháu đề huề,

bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm!"

Sở Trấn Nam và Margaret liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười, Sở Trấn

Nam nói: "Bạch đầu giai lão thì có rồi, còn những cái khác thì khó nói

lắm!"

Margaret nói: "Chỉ cần được vui vẻ, được sống vui vẻ thì cần gì phải

sống lâu! Đối với ta hạnh phúc lớn nhất chính thấy được đám con cháu

được hạnh phúc!"

Trương Dương nói: "Cháu cũng kính ông bà!"

Sở Trấn Nam nói: "Trương Dương, thằng nhóc cháu phải đối tối với Sở Yên

Nhiên đó, nếu không tương lai ta có làm ma cũng không tha cho cháu đâu!"

Margaret gắt: "Năm mới năm me, ông nói linh tinh cái gì đấy!"

Sở Yên Nhiên nói: "Ông ngoại đừng lo, trên thế giới này chỉ có cháu khi phụ người khác thôi!"

Trương Dương nói: "Cháu thương còn không kịp, nào có dám khi phụ cô ấy!"

Margaret nhìn Trương Dương rồi lại nhìn sang Sở Trấn Nam: "Năm đó cái

miệng của ông nếu bằng một nửa Trương Dương, tôi cũng không đến nỗi phải rời khỏi đây tới nước Mỹ."

Sở Trấn Nam thở dài: "Vào lúc đó, tất cả không do chúng ta khống chế."

Vị tướng quân cả đời trên lưng ngựa này nhớ tới chuyện xưa cũng không

khỏi buồn bã.

Margaret nói: "Bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện không vui. Chúng ta già cả rồi, nhìn chuyện gì cũng thoáng thôi!"

...

Sau bữa cơm tối, Trương Dương Sở Yên Nhiên tới hồ bơi, Trương Dương xếp

pháo hoa thành hàng dọc theo hồ bơi, lần lượt đốt lên, pháo hoa huyễn lệ nổ ra trong bóng đêm, khiến bầu trời lung linh đầy màu sắc.

Sở Yên Nhiên nhảy nhót hoan hô như một cô bé.

Sở Trấn Nam và Margaret sóng vai nhìn Sở Yên Nhiên đang vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười thấu hiểu, từ sau khi Tĩnh Chi chết, bọn họ gửi gắm tất

cả tình yên lên người Yên Nhiên. Hiện tại nhìn thấy Yên Nhiên cuối cùng

cũng thoát khỏi ám ảnh về cái chết của mẹ, trái tim thiếu nữ có nơi gửi

gắm, khiến hai vị lão nhân vô cùng an ủi.

Sở Trấn Nam nói: "Nhìn chúng, không khỏi nhớ tới khi chúng ta còn trẻ!"

Margaret trợn mắt lườm ông ta: "Lúc ông con trẻ làm sao mà được lãng mạn như vậy?"

Sở Trấn Nam cười nói: "Chẳng lẽ bà không nhớ, lúc trước vào chiến dịch

Hoài Hải, tôi dẫn bà đứng ở trên cao nghe tiếng pháo, tràng diện dó so

với pháo hoa thì còn rực rỡ hơn không biết bao nhiêu lần!"

Margaret nhớ tới tình cảnh ngày đó cũng không khỏi mỉm cười.

Sở Trấn Nam chỉ vào chỗ xa xa: "Đi ra đó đi, đừng làm phiền bọn trẻ!"

Hai người sánh vai bước đi trước, Sở Trấn Nam chủ động cởi áo ngoài

khoác lên người Margaret, Margaret ngẩng đầu nhìn nhìn Sở Trấn Nam,

không cự tuyệt ý tốt của ông ta. Kỳ thực trong lòng bà ta chưa từng hận

lão già quật cường này, vết nứt giữa bọn họ vốn là ở thời đại đó, rồi sự ra đi của Tĩnh Chi càng khiến hiểu lầm giữa họ thêm sâu, thời gian quả

nhiên có thể mài mòn đi tất cả, khi vết thương trong lòng dần dần lắng

xuống, mới nhớ ra được cái tốt của đối phương.

Margaret nói: "Lão Sở, hôm nay vợ chồng Tống Hoài Minh gọi điện thoại hỏi thăm tôi!"

Sở Trấn Nam nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đừng nhắc tới thằng ôn đó với tôi!"

Margaret nói: "Lão Sở, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, tôi năm đó gả cho ông, hiện tại nhớ lại, tôi chưa từng hối hận, tôi nghĩ Tĩnh Chi

cũng vậy, tôi có thể hiểu được tình cảm của Hoài Minh đối với nó, tôi

tin sự đau khổ ở trong lòng Hoài Minh cũng chẳng kém chúng ta nửa phần

đâu."

Sở Trấn Nam không nói gì.

Margaret nói: "Ông có thể cả đời không tha thứ cho Tống Hoài Minh, có

thể quy kết trách nhiệm cái chết của Tĩnh Chi lên người hắn, nhưng ông

không thể yêu cầu Yên Nhiên cũng làm vậy, nó không chỉ là con gái của

Tĩnh Chi mà còn là con gái của Tống Hoài Minh, nhiều năm như vậy rồi, nó một mực chịu đựng nỗi đau cha hại chết mẹ, mà loại đau khổ này không

phải là do Tống Hoài Minh tạo thành, ông cũng có nguyên nhân nhất định."

Sở Trấn Nam nắm chặt tay, một lúc sau mới thở dài, nói: "Tôi hiểu ý của

bà, tôi sau này sẽ không miễn cưỡng Yên Nhiên nữa, nó muốn làm thế nào

thì làm!"

Hơi nước mông lung của suối nước nóng khiến cho làng du lịch lộ ra vẻ

thần bí, Trương Dương ngồi trên ghế phía trước suối nước nóng, Sở Yên

Nhiên dựa vào đầu vai hắn, nhìn sao sáng đầy trời, thủ thỉ: "Thật sự

muốn ở lại đây, không đi đâu nữa!"

Trương Dương cười cười: "Được, ngày khác, anh sẽ kiếm một khối đất ở núi Thanh Đài, xây một căn nhà cỏ, làm vài mẫu ruộng, nuôi mấy con lợn béo, chúng ta sống những ngày tháng nam trồng lúa, nữ dệt vải, em thấy sao?"

Sở Yên Nhiên nói: "Cái tính của anh không chịu được tĩnh mịch, có thể an lòng sống như vậy ư?"

"Hiện tại ngẫm cũng thấy lăn lộn trong quan trường cũng chẳng có gì thú vị, cả ngày đấu đá lẫn nhau, mệt lắm!"

Sở Yên Nhiên cười khúc khích, nói: "Thế này chẳng giống phong cách nói

chuyện của Trương đại quan nhân tí nào!" Cô ta hiểu Trương Dương, sự mê

luyến đối với quan chức của Trương Dương vô cùng cuồng nhiệt, loại cuồng nhiệt này thậm chí không nói ra được nguyên nhân, những lời chán chường vừa rồi chẳng qua là bị ảnh hưởng của sự kiện của Văn Linh mà thôi.

Trương Dương nói: "Cảnh giới của con người không thể nào mãi giậm chân tại chỗ, anh cũng muốn lên cao!"

"Bằng vào anh thôi ư?" Sở Yên Nhiên khịt mũi cười nhạt.

Trương Dương ôm chặt lấy cô ta: "Anh bảo này cô bé, em hình như rất không đồng tình với anh thì phải!"

Sở Yên Nhiên cười khúc khích: "Đó là bởi vì em nhìn anh một cách thấu

triệt, anh đã ở cảnh giới cao như vậy, hay là dứt khoát từ chức đi, theo em tới nước Mỹ, giúp bà ngoại em quản lý công ty."

"Anh là một Đảng viên, một cán bộ quốc gia như anh chạy tới quốc gia tư bản chủ nghĩa làm gì? Em đừng hòng hủ hóa anh!"

"Coi kìa, coi kìa, lòi cái đuôi cáo ra rồi kìa! Biết rằng anh không nỡ bỏ quan chức mà!"

Trương Dương cười tủm tỉm: "Mắt em hay ghê, đuôi to thì anh không có, đuôi nhỏ thì có một cái đây, bị em nhìn thấy rồi!"

Sở Yên Nhiên đỏ mặt, gắt: "Lưu manh!"

Bộ dạng của cô ta khiến Trương đại quan nhân hơi rúng động, hắn ôm chặt

lấy vai thơm của Sở Yên Nhiên, đang định hôn thì điện thoại đổ chuông,

Trương Dương chán nản thở dài, nhận điện thoại, giọng nói khẩn trương

của Thường Lăng Phong vang lên: "Chủ nhiệm Trương, không xong rồi, ba

đại biểu của đoàn đại biểu Hải Đức nước Đức đều bị đưa vào bệnh viện

rồi, chuẩn đoán sơ bộ là ngộ độc thức ăn."

Trương Dương nghe vậy liền to cả đầu, sao năm mới năm me mà gặp nhiều

phiền phức thế, càng khiến người ta bực bội là trong ba đại biểu bị ngộ

động còn có một người là Shimeineide, quan chấp hành thủ tịch của tập

đoàn Hải Đức.

Trương Dương lập tức quyết định trở về Giang Thành, chuyện nếu to ra sẽ

gây nên ảnh hưởng quốc tế. Sở Yên Nhiên nghe nói tới chuyện này cũng bảo hắn mau quay về, dặn dò Trương Dương lái xe phải cẩn thận.

Sau một tiếng đồng hồ Trương đại quan nhân đã tới bệnh viện nhân dân số

một Giang Thành, trên hành lang khoa ngộ độc gặp được phó thị trưởng

thường vụ Nghiêm Tân Kiến đang đứng mắng mỏ, Nghiêm Tân Kiến cũng tức

giận rồi, sợ nhất là xảy ra chuyện lúc năm mới, ấy vậy mà chuyện lại cứ

phát sinh vào đúng lúc này, hơn nữa tính chất còn nghiêm trọng như vậy.

Quản đốc nhà máy máy móc công trình Tào Chinh Dương đang cúi đầu nghe

chửi, buổi tối y chiêu đãi tập đoàn Hải Đức tại nhà ăn của nhà máy,

không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như thế này, chủ nhiệm khoa ngộ độc Chu

Vĩnh Tường đi tới trước mặt Nghiêm Tân Kiến, nói: "Tình trạng ngộ độc

của mấy người khách Đức không nặng, chỉ bị nôn mửa, chắc là ngộ độc thức ăn, có điều bọn họ cự tuyệt rửa ruột."

Trương Dương chạy tới, nói: "Không nguy hiểm tới tính mạng chứ?"

Chu Vĩnh Tường lắc đầu: "Không, chẳng qua là tình tự của đám người Đức này rất kích động!"

Trương Dương nghe nói đám người Đức không có nguy hiểm tới tính mạng mới yên tâm. Thường Lăng Phong và Tiếu Quế Đường cùng tới, Tiếu Quế Đường

chưa đi tới đã hét lên: "Sao rồi? Không tới mức gây nên ảnh hưởng quốc

tế chứ!"

Nghiêm Tân Kiến trừng mắt lườm gã: "Muốn loạn thêm à?"

Tiếu Quế Đường ngượng ngùng câm miệng lại.

Trương Dương chọt một câu: "Chủ nhiệm Tiếu, sao vậy? Tôi mới đi có một

ngày mà sao xảy ra chuyện lớn thế?" Cái này gọi là đùn đẩy trách nhiệm.

Tiếu Quế Đường trong lòng bốc hỏa, người Đức bị ngộ độc thức ăn thì liên quan rắm gì tới ta, ngươi nói vậy cứ như là ta hạ độc họ thành như vậy

ý, gã cười khổ không thôi, nói: "Bọn họ ăn cơm ở nhà máy máy móc công

trình, tôi cũng không biết lại xảy ra vấn đề lớn như vậy, vả lại tôi

cũng ăn, tiểu Thường cũng ăn, sao chúng tôi không sao?"

Câu nói này đã nhắc nhở Trương Dương, hắn nói với Thường Lăng Phong: "Đi, tôi đi cùng anh xem thế nào?"

Ba người khác nước Đức đều truyền nước, người Đức tóc hoa râm nằm ở giữa chính là Shimeineide, quan chấp hành thủ tịch của tập đoàn. Chứng trạng của y là nặng nhất.

Trương Dương bước tới nhìn mặt y.

Đôi mắt màu lam của Shimeineide cũng nhìn vào Trương Dương.

Thường Lăng Phong dùng tiếng Đức giới thiệu Trương Dương với y.

Shimeineide líu lo nói: "Thức ăn của các anh có vấn đề!" Người Đức này

vẫn tính là bình tĩnh, không chỉ trích gì cả. Hai người còn lại thì

không dễ nói như vậy, vẻ mặt kích động tỏ ý muốn truy cứu trách nhiệm

của phía Giang Thành.