Y Đạo Quan Đồ

Chương 193: Mưa gió buôn lậu

Trịnh Tiên Đài sau khi về tới Giang Thành liều chủ động tới ủy ban kỷ luật thành phố để báo cáo tình hình.

Trương Dương về tới phòng chiêu thương, phòng làm việc của hắn vẫn treo

biển, giờ đã là bốn ruỡi chiều, còn nửa tiếng nữa là tan làm, mở điều

hòa, tự mình pha một ấm trà, nhàn nhã đọc báo ngày hôm nay, nhật báo

Giang Thành không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới hệ thống giáo dục,

nhưng trên nhật báo Bình Hải lại đưa tin về sự kiện nghỉ học của Bá

Trung, tiến bộ lớn nhất của Trương Dương sau khi tới phòng chiêu thương

là biết đọc báo, giỏi về từ trong báo nắm được một số hướng gió vi diệu.

Điện thoại của phòng làm việc đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại lên: "Alo!"

Là Lý Trường Vũ gọi điện tới, giọng nói của y rất hòa ái, cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày: "Trương Dương, về rồi à?"

Trương Dương ừ một tiếng: "Phó thị trưởng Lý tìm tôi có việc gì vậy?" Từ lúc Lý Trường Vũ bắt hắn rời khỏi cục du lịch, quan hệ giữa hắn và Lý

Trường Vũ hình như có vẻ xa lạ hơn một chút.

Lý Trường Vũ biết Trương Dương có chút bất mãn đối với chuyện đó, sau

khi người trẻ tuổi bị kìm kẹp, khó tránh khỏi có chút bất mãn, Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương, tan làm thì tới chỗ tôi một chuyến!"

Lý Trường Vũ sở dĩ đề xuất yêu cầu này là bởi vì y muốn nói chuyện riêng với Trương Dương, y sở dĩ lật lọng về chuyện phòng quản lý tổng hợp

cảnh khu, sau cùng buông bỏ ý định để Trương Dương đảm nhiệm chức chủ

nhiệm, chủ yếu là bởi vì y cảm thấy một chút áp lực, áp lực này không

phải chỉ tới từ xung quanh mà còn từ bên trên, tới từ Cố Doãn Tri, khứu

giác chính trị của y trước giờ luôn rất mẫn cảm, y có thể phát giác ra

Cố Doãn Tri đối với Trương Dương đã không còn che chở như trước kia,

trên chính trị mỗi một bước đi đều phải thật cẩn thận, vào thời khắc

quan kiện khi y phát khởi trùng kích về phía thị trưởng Giang Thành, bất kỳ một nhân tố dù là nhỏ nhất cũng đều không thể bỏ qua. Trương Dương

tuy trên danh nghĩa là một cán bộ cấp khoa, ở phòng chiêu thương chỉ là

hữu danh vô thực, từ sau khi địa điểm công tác của hắn đổi sang phòng

chiêu thương, Đổng Hồng Ngọc nhận được chỉ thị ngầm của bên trên, không

an bài một nhiệm vụ công tác có tính chất thực tế nào cho Trương Dương,

trên thực tế chẳng khác nào là treo Trương Dương lên.

Trương Dương đoạn thời gian này đều thể hội kiếp sống cơ quan tiêu chuẩn nhất, uống trà, tán gẫu, đọc báo đã trở thành toàn bộ công tác của hắn. Với tính tình của Trương Dương, rõ ràng là sẽ không bằng lòng với loại

sinh hoạt này, Lý Trường Vũ có thể cảm giác được sự xao động và bất mãn

trong lòng Trương Dương, nhưng y nhất thời cũng không nghĩ ra được nên

an bài cho Trương Dương như thế nào.

Lúc này chuyện phát sinh ở hệ thống giáo dục khiến Lý Trường Vũ rơi vào

quẫn cảnh, vào những lúc như thế này, Trương Dương có thể đứng ra giúp

y, khiến Lý Trường Vũ rất cảm động, y bởi vì chuyện này mà nảy sinh một

chút áy náy, có lẽ về chuyện của Trương Dương, y nên xuất lực, giúp

Trương Dương sớm ngày vượt qua khốn cảnh ở trước mắt.

Lúc Lý Trường Vũ tan làm, Trương Dương đã lái xe Toyota tới đợi ở dưới tòa nhà làm việc của y.

Lý Trường Vũ lên xe, hoạt động một chút cái cổ đã tê rần, nói: "Mệt rồi, tìm một chỗ, chúng ta uống vài chén!"

Trương Dương cười nói: "Ông là muốn tôi mời ông uống rượu hay là chuẩn bị mời tôi!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Tới Hà Phong lâu đi, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu!"

Trương Dương lái xe tới Hà Phong lâu ở bên bờ tây hồ Nhãn Vân, hai người mua một bọc nhỏ, chọn mấy món thức ăn, Lý Trường Vũ mở một bình Thanh

Giang mang theo ra, đây là rượu nếp được ủ hai mươi năm mà quản đốc nhà

máy rượu Thanh Giang tặng cho y.

Trương Dương rót một chén, ngửi ngửi rồi nhấp một ngụm, nói: "Rượu ngon, không kém hơn Ngũ Lương Dịch!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Đồ tặng của Thanh Giang không tồi, đáng tiếc,

nhà máy kinh doanh không tốt, nhiều năm thua lỗ." Y bưng một cái chén

lên cụng với Trương Dương rồi uống cạn: "Lần này chuyện khoản góp vốn

của hệ thống giáo dục phải cảm ơn cậu rồi."

Trương Dương cầm bình rượu lên rót hai chén đầy cho hai người, cười nhạt nói: "Tôi hôm qua nhìn thấy tên họ Trịnh đó có chút dị thường, tôi hoài nghi hắn trong lòng có quỷ, cho nên nhân lúc trời tối đi dọa hắn, xem

xem có thể bức hắn giao khoản góp vốn ra hay không, ai ngờ lúc tôi tới

cửa nhà hắn thì vừa hay thấy hắn lái xe bỏ đi."

Lý Trường Vũ nói: "Hắn là cảm thấy bất lực cho nên muốn đi!"

Trương Dương cười nói: "Kỳ thực hắn cũng là bị người ta lừa thôi, thằng

em họ đó của hắn cũng không phải là hạng tốt lành gì, thời đại hiện tại, gian thương nhiều lắm."

Lý Trường Vũ cảm thấy rất hứng thú với việc Trương Dương làm thể nào mà

lấy lại được khoản góp vốn, nhưng Trương Dương lại không chịu nói.

Hai người uống một lát nữa thì Lý Trường Vũ đi vào chính đề: "Trương Dương, làm ở phòng chiêu thương đã quen chưa?"

Trương Dương ở trước mắt Lý Trường Vũ cũng không muốn vòng vo, hắn nói

thẳng luôn: "Mỗi ngày trừ đọc báo thì cũng là uống trà, chẳng có việc gì làm cả! Nếu cứ tiếp tục, bụng tôi thể nào cũng to ra."

Lý Trường Vũ nghe thấy hắn nói khoa trương như vậy, không khỏi bật cười, y nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước bảo cậu rời khỏi cục du lịch là bởi

vì chuyện cậu đánh Hồ Quang Hải có ảnh hưởng quá xấu, chuyện này được

thông báo tới tỉnh lý, ngay cả bí thư Cố cũng biết."

Trương Dương đặt chén rượu xuống, hắn gần đây tuy chưa gặp Cố Doãn Tri,

nhưng cũng biết đại lão bản không vui, nguyên nhân căn bản của chuyện

này là ở quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, Cố Doãn Tri đã yêu cầu rõ

ràng mình không được đi lại với Cố Giai Đồng nữa, khiến cho hiện tại hắn và Cố Giai Đồng không thể không chuyển sang hoạt động bí mật, lén lén

lút lút như kẻ trộm, có điều nguyên nhân căn bản của chuyện này cũng ở

bản thân hắn, hắn cũng không thể nói được là Cố Doãn Tri có gì không

phải.

Lý Trường Vũ nói: "Tôi đã thương lượng với bí thư Hồng, thị lý gần đây

định thành lập văn phòng cải cách xí nghiệp, tôi dự định sơ bộ để cậu

tới công tác ở phòng cải cách xí nghiệp!"

Trương Dương không quan tâm tới việc là bộ môn gì, chỉ cần có việc gì

làm, chứ đừng như hiện tại là được. Khái niệm của hắn đối với phòng cải

cách xí nghiệp cũng rất mơ hồ, có chút hiếu kỳ hỏi: "Phòng cải cách xí

nghiệp là làm gì?"

"Phòng cải cách xí nghiệp chính là văn phòng cải cách xí nghiệp. Là như

thế này, ví dụ như cải cách nhà máy chế thuốc của Giang Thành, ví dụ như cải cách nhà máy dệt, phòng cải cách xí nghiệp sẽ có tác dụng giúp đỡ

và đôn đốc, có thể thay mặt cho chính phủ đảm bảo lợi ích của công nhân

và xí nghiệp, đảm bảo tài sản quốc gia sẽ không bị mai một trong cải

cách."

Trương Dương nghe mơ mơ màng màng, trong lòng vẫn không có khái niệm cụ

thể gì cả, điều mà hắn quan tâm nhất vẫn là quan chức mà mình sắp đảm

nhiệm: "Phòng cải cách xí nghiệp là bộ môn cấp ban à?"

Lý Trường Vũ nói: "Chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp là Mã Hoa Thành,

trước đây y là phó chủ nhiệm ủy ban quốc tư, mục đích thành lập phòng

cải cách xí nghiệp chính là để đôn đốc cải cách xí nghiệp Giang Thành

được tốt hơn, hiện tại xác định cơ bản là cậu và y, sau này sẽ có thêm

thành viên gia nhập."

Trương Dương hiểu rồi, thì ra Mã Hoa Thành là chính chủ nhiệm, mình vẫn

là phó thủ của người ta, ở phòng chiêu thương hắn đã có dạng quan chức

này, thêm một cái cũng không nhiều mà bớt đi một cái cũng chả ít. Lý

Trường Vũ tuy nói rất dễ nghe, nhưng phòng cải cách xí nghiệp hình như

cũng không có thực quyền gì, Trương Dương nói: "Chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp là phó ban à?"

Lý Trường Vũ cười nói: "Tính khí của cậu sao vẫn cứ luôn nôn nóng như

vậy? Chuyện cậu đánh Hồ Quang Hải vẫn chưa qua đi, sao, còn muốn thăng

quan à, cậu không sợ người ta bàn tán ư, tôi thì sợ đó?"

Trương Dương có chút thất vọng, nói: "Đã vẫn là cấp khoa, tôi tới phòng

cải cách xí nghiệp thì có ý nghĩa gì? Ở phòng chiêu thương uống trà cũng được!"

Lý Trường Vũ nói: "Nhận thức của cậu có chút sai lầm rồi, vô luận là ở

đâu, chỉ cần cậu muốn làm việc, đều có cơ hội làm ra được thành tựu,

chuyện của cục giáo dục lần này không phải đã chứng minh rồi ư? Cậu tuy

không phải là người của cục giáo dục, nhưng giúp đỡ tìm về khoản góp

vốn, đòi lại công đạo cho các thầy giáo của hệ thống giáo dục, lập được

đại công rồi!"

"Ông đã cường điệu lên rằng tôi lập được đại công, vì sao không luận

công mà khen thưởng, sao cũng đưa tôi lên thành phó ban, ông nói xem có

phải không?"

Lý Trường Vũ thấy thằng ôn này cứ mở miệng ra là đòi thăng quan, cười

cười lắc đầu, lúc này điện thoại của y đổ chuông, Lý Trường Vũ nhấc diện thoại, khi y nghe thấy bên trong lên tiếng, lập tức biến sắc, đứng bật

dậy: "Hỏng rồi, Tôn đại nương của cậu vào bệnh viện rồi!"

Trương Dương cũng kinh hãi, quan hệ giữa hắn và Tô lão thái trước giờ

luôn rất tốt, Tô lão thái đối đãi với mình như con của bà, hắn hốt hoảng đứng dậy: "Đi, chúng ta đi xem thế nào!"

...

Tôn lão thái lần này vào viện là bởi vì Chu Hồng Mai, bà ta và em dâu

Cát Xuân Lệ hai người ăn cơm xong liền đi dạo trong công viên, ai ngờ

lại vừa hay gặp Chu Hồng Mai đang dắt chó đi dạo, Chu Hồng Mai nhìn thấy bọn họ, thù mới hận cũ xộc lên đầu, chỉ vào bọn họ mà mắng, Tô lão thái là một lão thái thái rất thật thà lương thiện, Cát Xuân Lệ hàm dưỡng

rất tốt, cô ta tự trọng thân phận nên cũng không mắng lại Chu Hồng Mai,

nhưng Chu Hồng Mai không chịu buông tha dùng những lời độc ác nhất mắng

bọn họ, Cát Xuân Lệ chỉ ủy khuất rơi lệ, Tô lão thái thì không nuốt được cục tức này, cái nhau ầm ĩ với Chu Hồng Mai, lão thái thái thực sự là

quá kích động, khí cấp công tâm mà ngất ngay tại chỗ.

Chu Hồng Mai thấy mình gây họa rồi, sợ hãi co giò bỏ chạy, Cát Xuân Lệ gọi 120 đưa lão thái thái vào bệnh viện.

Lúc Trương Dương và Lý Trường Vũ tới bệnh viện nhân dân số một của Giang Thành, Tô lão thái đã được đưa tới phòng cấp cứu, bởi vì lão thái thái

có thân phận đặc biệt, viện trưởng Tả Ủng Quân và chuyên gia của các

khoa trong bệnh viện đều chạy tới.

Tạ Ủng Quân nhìn thấy Lý Trường Vũ và Trương Dương cùng tới liền chào

hỏi bọn họ, rồi mời Lý Trường Vũ tới phòng làm việc của bác sĩ.

Lý Trường Vũ lo lắng hỏi: "Viện trưởng Tả, chị dâu tôi sao rồi?"

Tả Ủng Quân an ủi y: "Ông cứ yên tâm, lão thái thái không bị nguy hiểm tới tính mạng, tình hình đã ổn định rồi!"

Lý Trường Vũ thở phào một hơi.

Tả Ủng Quân nói: "Lão thái thái lớn tuổi rồi, sau này các vị phải chú ý một chút, nhất định đừng để bà ý phải chịu đả kích."

Lý Trường Vũ gật đầu, nhớ tới tên đầu sỏ gây nên chuyện này, trong lòng

càng lúc càng thấy chán ghét vợ cũ Chu Hồng Mai, có điều ở trước mặt

người ta y không để lộ ra tình tự trong lòng mình, y đứng dậy đi thăm

chị dâu.

Trương Dương vốn muốn đi theo, nhưng bị Tả Ủng Quân gọi lại, từ lúc Tả

Ủng Quân quay trở lại cương vị công tác, vẫn chưa gặp lại Trương Dương,

ông ta mỉm cười, nói: "Trương Dương, gần đây có bận không?"

Trương Dương vẫn khá tôn kính Tả Ủng Quân, dẫu sao người ta cũng là cha

của Tả Hiểu Tình, hơn nữa Tả Ủng QUân khác hẳn Tưởng Tâm Tuệ, ông ta tuy hơn nặng vẻ thư sinh, nhưng không bợ đỡ nịnh hót như Tưởng Tâm Tuệ.

Trương Dương nói: "Tới trường Đảng của tỉnh tham gia lớp bồi dưỡng, sau

khi quay về thì ở phòng chiêu thương."

Tả Ủng Quân nói: "Lúc Hiểu Tình tới nước Mỹ, cậu không ở Giang Thành, vốn muốn gọi cậu tới cùng ăn cơm một bữa."

Nhớ tới Tả Hiểu Tình, trong lòng Trương Dương bất giác ấm lên, từ câu

này của Tả Ủng Quân có thể nghe ra ông ta vẫn có hào cảm đối với mình,

kỳ thực sau khi Tả Ủng Quân xảy ra chuyện, ông ta đã có cái nhìn hoàn

toàn mới về Trương Dương.

Trương Dương thuận miệng hỏi thăm mấy câu về tình hình của Tả Hiểu Tình ở nước Mỹ, Tả Ủng Quân cũng không giấu diếm, trả lời câu hỏi của hắn rất

tỉ mỉ, và đưa cách liên lạc với Tả Hiểu Tình ở nước Mỹ cho hắn.

Trương Dương lúc đi thăm Tô lão thái, Lão Thái Thái đã tỉnh rồi, Cát

Xuân Lệ mắt đỏ bừng ngồi canh bên giường, Lý Trường Vũ ra hiệu im lặng

với Trương Dương, tỏ ý bảo hắn đừng nói gì, rồi cùng hắn lui ra ngoài.

Tới ngoài cửa, Lý Trường Vũ nói với Trương Dương: "Cậu về trước đi, Tô đại nương của cậu chắc không sao đâu!"

Trương Dương gật đầu, lúc hắn rời khỏi bệnh viện thì gặp Hồng Linh và

Trần Quốc Vĩ ở thang máy, hai người thấy Trương Dương thì đều rất vui

mừng. Trần Quốc Vĩ cười nói: "Trương Dương! Sao cậu ít khi tới đây thế!

Mấy ngày trước lúc bọn tôi tiễn Tả Hiểu Tình, đi khắp nơi tìm cậu, điện

thoại cậu cũng không mở, tới đơn vị cũng không tìm được câu, hại chúng

tôi tưởng cậu biến mất rồi."

Hồng Linh bổ sung: "Hiểu Tình không biết thất vọng như thế nào!"

Trương Dương cười cười: "Hai người bọn cậu tương thân tương ái thật, cả ngày ở cùng nhau không chán à?"

Hồng Linh lắc đầu.

Trần Quốc Vĩ nói: "Tới bệnh viện làm gì vậy? Có việc à?"

"Thăm một bệnh nhân!"

"Cần giúp đỡ không?"

Trương Dương lắc lắc đầu, nhìn thấy Hồng Linh tay cầm hộp cơm: "Quốc Vĩ có phúc khí thật, trực đêm cũng có người đưa cơm!"

Hồng Linh nói: "Không phải là cho hắn, là dì hai của tớ bị bệnh, nằm ở

khoa tim mạch! Đúng rồi, Trương Dương, cậu không phải là người của chính phủ ư? Quan hệ giộng như vậy, giúp tớ phản ánh một chút đi, nhà máy chế thuốc của Giang Thành đã gần một năm rồi không trả lương, còn cho người ta sống nữa không? Vả lại, tiền thuốc men của công chức mà họ nợ giải

quyết sao đây?"

Trương Dương cười nói: "Tôi nói nè Hồng Linh, cậu là người của bệnh viện nhân dân Giang Thành, có liên quan gì tới nhà máy chế thuốc đâu? Lúc

nào lại đi quản nhiều như vậy?"

Hồng Linh trừng mắt lườm hắn: "Dì hai của tôi chính là kế toán của nhà

máy chế thuốc Giang Thành, khổ cực cả nửa đời người, hiện tại không

những không được trả lương mà ngay cả mắc bệnh cũng không có ai quan

tâm!"

Trương Dương nói: "Tôi chỉ là một trưởng khoa nho nhỏ, cậu tưởng tôi là

thị trưởng của Giang Thành à? Loại chuyện này cậu nói với tôi cũng vô

dụng thôi, tôi muốn quản cũng chẳng quản được!"

Hồng Linh nói: "Cậu muốn quản thì có thể giúp đỡ mà! Ai mà không biết năng lực của trưởng phòng Trương cậu chứ!"

"Dừng lại, tôi giờ không còn là trưởng phòng nữa rồi, hiện tại tôi đang làm việc ở phòng chiêu thương!"

"Đúng là một thanh niên tiến bộ, phòng chiêu thương là một chức quan béo bở, hay là cậu giúp tôi hoạt động một chút, điều tôi vào đó đi!"

Trương Dương tuy đã là phó chủ nhiệm của phòng cải cách

xí nghiệp, nhưng phòng cải cách xí nghiệp hiện tại vẫn chưa chính thức

thành lập, trừ việc bổ nhiệm hai chủ nhiệm một chính một phó là Mã Hoa

Thành và Trương Dương ra thì không có bất kỳ một động tĩnh nào khác, hơn nữa từ trước tới giờ cải cách xí nghiệp, thanh toán tài sản xí nghiệp

đều có ủy ban quốc tư phụ trách, một bộ môn mới như phòng cải cách xí

nghiệp, chức năng chưa rõ ràng, ngay cả chủ nhiệm phòng cải cách xí

nghiệp như Mã Hoa Thành vẫn còn làm ở ủy ban quốc tư, cũng chính là nói

địa điểm làm việc cụ thể của phòng cải cách xí nghiệp còn chưa có, sau

khi thị lý đề xuất khái niệm này, tựa hồ như quyên luôn cả chuyện này

đi, Trương đại quan nhân vẫn phải trải qua những ngày tháng nhàn nhã ở

phòng chiêu thương, ngẫu nhiên trên đường gặp Mã Hoa Thành, sẽ chủ động

hỏi chuyện của phòng cải cách xí nghiệp, Mã Hoa Thành cũng không biểu lộ ra quá nhiều nhiệt tình, dần dà, Trương Dương cũng cảm thấy buồn chán,

lười chẳng thèm hỏi han gì nữa.

Thoáng cái đã tới tháng chín, đã là lúc học sinh khải giảng rồi, Trương

Dương đang tính toán có phải đưa Tống Triệu Tĩnh tới Đông Giang, thuận

tiện tới Cố gia, tặng quà cho Cố Dưỡng Dưỡng, chúc mưng cô ta bắt đầu

cuộc sống sinh viên hay không thì một chuyện bất ngờ xảy ra, Hồ Nhân Như vào ngục rồi, chuyện này là Trương Dương nghe Cố Giai Đồng nói, Đông

Giang đột nhiên tra xét nghiêm ngặt viện buôn lậu xe đen, trực tiếp tra

tới Long Tường Thương Mậu của Chúc Vân Phàm. Chu Vân Phàm hiện tại đang ở Indonesia, Hồ Nhân Như thân là người của trách của Long Thường Thương

Mậu theo lý đương nhiên bị điều tra.

Trương Dương một mực coi Hồ Nhân Như như bạn tốt của mình, tuy giữa hai

người chưa từng dính tới mức độ tình cảm nam nữ, nhưng Hồ Nhân Như gặp

chuyện hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi hắn hiểu rất

rõ chuyện này, buôn lậu xe trước giờ đều là Chu Vân Phàm làm, không có

quan hệ gì nhiều tới Hồ Nhân Như cả. Kỳ thực không cần nhắc tới nguyên

nhân của chuyện này, chỉ vì quan hệ bạn bè thôi thì hắn cũng phải quan

tâm một chút.

Trương Dương biết được tin tức liền xin nghỉ với Đổng Hồng Ngọc, chủ

nhiệm phòng chiêu thương. Kỳ thực hắn xin nghỉ cũng chẳng qua là làm cho có lệ, Đổng Hồng Ngọc trước giờ không quản hắn, luôn mang tâm tư mặc kệ hắn, Trương Dương xin nghỉ cũng chỉ là để tránh tiêu nhân dị nghị mà

thôi.

Phía Lý Trường Vũ vẫn phải nói một tiếng, Lý Trường Vũ biết Trương Dương tới Đông Giang liền ủy thác cho hắn một chuyện, bảo hắn đi tìm phóng

viên Lương Đông Bình của nhật báo Bình Hải, vẫn là bởi vì chuyện vụ án

góp vốn của bộ giáo dục lần trước, phía Giang Thành đã thông qua bộ

tuyên truyền để khống chế truyền bá dư luận, nhưng Lương Đông Bình đối

với chuyện này vẫn nắm chặt không buông, thường đưa tin về chuyện này,

khiến Lý Trường Vũ rất là bị động, y muốn Trương Dương tới Đông Giang

tìm tên phóng viên này nói chuyện tử tế, bảo gã đừng có để ý tới việc

này nữa.

...

Cố Giai Đồng cũng không ở Đông Giang, cô ta đưa em gái tới Bắc Kinh,

công ty Lam Hải ở Bắc Kinh cũng có nghiệp vụ cần xử lý, Trương Dương về

chuyện này cũng không định kinh động tới Cố Doãn Tri, từ sau khi biết

thái độ hiện tại của Cố Doãn Tri đối với mình, Trương Dương vẫn cố gắng

tránh tiếp xúc với ông ta, hắn trước tiên đi tìm Loan Thắng Văn, phó cục trưởng cục công an khu vực Bạch Sa, Loan Thắng Văn đối với chuyện buôn

lậu xe đen này cũng nắm rất rõ, xu hướng trong việc này là bắt nguồn từ

huyện Bảo Hòa, kỳ thức huyện Bảo Hòa dung túng việc buôn lâu xe tồn tại

đã lâu rồi, chính phủ huyện ủy đối với chuyện này chỉ mắt nhắm mắt mở,

bởi vì chuyện này mỗi năm đều mang tới cho huyện lý thêm thu nhập mấy

ngàn vạn, Chu Vân Phàm trước giờ đều thông qua con đường này để cấp biển cho xe lậu.

Nhưng không lâu trước đây hành động đả kích buôn lậu có tính toàn quốc

đã bắt đầu rầm rộ, một bức thư tố giác trực tiếp được đưa tới tay Tống

Hoài Minh, đại tỉnh trưởng tân nhiệm, Tống Hoài Minh trong cuộc họp

thường ủy tỉnh ủy đã đề xuất chuyện này, các thường ủy của tỉnh ngay tại đương trường đã biểu lộ rõ không thể nhân nhượng chuyện này nữa, nhất

định phải điều tra tới cùng, phái ra tổ kiểm tra do phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng dẫn dầu, trước đây loại kiểm tra có tính hình

thức này cũng từng có, trên địa phương cũng có đạo ứng phó, không gì

ngoài tiếp đãi tốt một chút, quà cáp hậu một chút. Nhưng không ngờ lần

này tổ kiểm tra lại làm thật, vừa tới huyện Bảo Hòa đã ở riết không đi,

nói là tỉnh lý có chỉ thị, người nên bắt thì kiên quyết phải bắt, người

nên miễn chức thì kiên quyết miễn chức, không tra tới cùng thì tuyệt đối không dừng tay, mấy vị thường ủy huyện bị bức tới bất lực, chỉ đành mớm lời cho viện kiểm sát bắt đai đội trưởng đội cảnh sát giao thông huyện

và trưởng khoa tài vụ. Nhưng chuyện này vẫn chưa được lắng xuống, tổ

kiểm tra tìm hiểu nguồn gốc tra tới Long Tường Thương Mậu, bảo cục công

an thành phố Đông Giang phối hợp cùng, bắt tổng giám đốc Hồ Nhan Như của Long Tường Thương Mậu, hiện tại tất cả sinh ý của Long Tường Thương Mâu đều bị tạm dừng, thị lý phái ra tổ điều tra, điều tra tình hình tài vụ

của công ty.

Trương Dương trước khi tới Đông Giang cũng không ngờ chuyện này lại lớn

như vậy, hắn nhíu mày, nói: "Đai biểu pháp nhân của Long Tường Thương

Mậu là Chu Vân Phàm, chuyện này Hồ Nhân Như là vô tội mà."

Loan Văn Thắng nói: "Theo tôi biết khoản trốn thuế mà Long Tường Thương

Mậu có liên quan chắc vượt quá năm mươi vạn, có điều may mà Hồ Nhân Như

không phải là pháp nhân, hiện tại cũng không có chứng cứ xác nhận cô ta

có tham dự vào hoạt động buôn lậu."

Trương Dương nói: "Cục trưởng Loan, có thể an bài cho tôi gặp mặt Hồ Nhân Như không?"

Loan Văn Thắng do dự một chút rồi vẫn gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ mau chóng an bài cho cậu!"

Tóc của Hồ Nhân Như đã bị cắt ngắn, điều kiện ở sở tạm giam đương nhiên

không bằng trước đây, cô ta không trang điểm, lặng lẽ ngồi trước mặt

Trương Dương, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm, giống như là một đóa hoa sen không được chạm trỗ, lộ ra vẻ đẹp tự nhiên mà Trương Dương

trước đây chưa từng phát hiện: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi!" Ngữ khí của cô ta rất bình thản, trên người một cô gái trẻ tuổi rất ít khi có thể

thấy được vẻ trấn tĩnh như vậy.

"Có thể liên hệ được với Chu Văn Phàm không?"

Hồ Nhân Như lắc đầu: "Chú Chu sẽ không quay về vào lúc như thế này đâu!" Chuyện lần này rất lớn, Chu Vân Phàm nếu như vào lúc này mà về nước,

khẳng định sẽ bị bắt quy án, Chu Vân Phàm không phải là kẻ ngốc, mấy

ngày trước y đã thông qua quan hệ nhập quốc tịch Canada rồi.

"Nhưng, cô không thể thay y gánh trách nhiệm lớn như thế này được!"

Hồ Nhân Như nhìn Trương Dương tình tự đang kích động, trong con mắt sáng trong lóe lên một tia cảm kích, cô ta nói khẽ: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, chuyện buôn lậu xe tuy không phải là

tôi chủ trì, nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn chối bỏ liên can. Trương Dương, bỏ đi, đừng vì chuyện của tôi mà bôn ba nữa, tôi đã nhận mệnh

rồi, bọn họ muốn phán thế nào thì phán, chuyện này luôn phải có người

đứng ra nhận trách nhiệm."

"Là trách nhiệm của cô thì cô đứng ra chịu, không phải là trách nhiệm

của cô thì cô việc gì phải gánh?" Trương Dương có chút phẫn nộ hét lên.

Nữ cảnh ở bên cạnh không thể không nhắc nhở Trương Dương chú ý phương thức nói chuyện một chút.

Hồ Nhân Như nói: "Trương Dương, thật đó, chuyện này không dễ xử lý đâu, anh đừng gây chuyện!"

Trương Dương nói: "Đừng quên, tôi là bạn tốt của cô, chúng ta có tình hữu nghị thuần khiết!"

Một loại tình tự không tên lấp đầy nội tâm của Hồ Nhân Như, cô ta cắn

chặt môi, kìm nén sự xung động, cô ta nói khẽ: "Có lẽ anh đối với tôi là vậy, nhưng tình hữu nghị của tôi đối với anh thì sớm đã thay đổi vị đạo rồi..." Nói xong câu này, cô ta vội vã đứng dậy bước vào trong, mặc kệ

Trương Dương ở phía sau hô hoán như thế nào, thủy chung không quay đầu

lại.

...

Trương Đức Phóng lúc kéo cửa xe, bị một người dùng lực đẩy một cái, thò

tay ra muốn lấy súng, nhưng cổ tay bị người ta nắm chặt, lập tức không

thể động đậy được. Trương Đức Phong quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy

người đứng sau người mình là Trương Dương, gã cười khổ, nói: "Trương

Dương, cậu làm gì vậy? Mẹ, tôi còn cho rằng là thằng bắt cóc muốn tập

kích tôi!"

Trương Dương buông cổ tay gã rồi, bước vào trong xe rồi ngồi xuống, tức

giận nói: "Cục trưởng Trương, anh đúng là khó tìm thật, điện thoại thì

tắt, gọi không thèm nghe. Tới đơn vị cũng tìm không thấy anh, rốt cuộc

là là nhiệm vụ bí mật gì?"

Trương Đức Phong xấu hổ ho khan một tiếng: "Lão đệ, tôi cũng không giấu

cậu, đang điều động mà, các cậu ai ai cũng đều không ngừng tiến bộ, tôi

cũng không thể nào chôn chân mãi ở huyện Bảo Hòa được?"

Trương Dương biết gã cực kỳ giảo hoạt, nói chuyện với gã thì càng lúc

càng vòng vo, càng lúc càng không có ý tứ gì, liền nói thẳng luôn: "Tôi

nghe nói huyện Bảo Hòa xảy ra đại sự rồi, anh đi lúc này, chắc không

phải là có liên quan tới chuyện đó chứ?"

Trương Đức Phóng cười nói: "Tôi nói nè cậu em, cậu sao cứ thích cầm *** đổ lên đầu tôi thế?"

"Mặc kệ chuyện này có liên quan tới anh hay không, anh Trương, Hồ Nhân

Như gặp nạn rồi, anh ở Đông Giang có quan hệ rộng như vậy, xem xem có

thể giúp đỡ được không?"

Trương Đức Phóng trả lời cực kỳ dứt khoát: "Chuyện này tôi không giúp

được! Đừng nói tôi không giúp được, mà tôi khuyên cậu cũng đừng xen vào

làm gì, hiện tại bên trên muốn bắt buôn lậu, đã không chỉ là vấn đề bồi

hoàn tiền phi pháp, ngay cả đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông huyện Bảo Hòa cũng bị bắt rồi, cậu tưởng đó là chuyện nhỏ à? Tôi và Hồ Nhân

Như cũng là bạn bè, tôi muốn giúp cô ấy lắm, nhưng Chu Vân Phàm chạy

rồi, chuyện này không thể nói được rõ ràng, tôi là một cán bộ quốc gia,

tôi không nhúng tay vào chuyện này đãcó người nói tôi có liên quan tới

án kiện buôn lậu này rồi, tôi nếu nhúng thay vào thì càng khó nói. Vả

lại, tôi cũng không có năng lực để nhúng tay vào."

Trương Dương lạnh lùng nhìn gã, thằng ôn này thật sự chẳng ra gì, gã

không ngờ còn không biết ngượng mà nói rằng không có liên quan tới án

buôn lậu.

Trương Đức Phóng cũng biết Trương Dương không tin mình, gã thở dài, nói: "Loại án này đều là càng lúc càng lớn, tổ công tác của ủy ban kỷ luật

tỉnh đang ngồi ở huyện Bảo Hòa không chịu đi, bọn họ một ngày không đi

chứng tỏ là chưa đạt được mục đích, còn muốn đào sâu chuyện này hơn nữa! Lúc này là mẫn cảm nhất, người ta tránh còn không kịp, anh nói chúng ta chen vào để làm cái gì?"

Trương Dương híp mặt lại nhìn Trương Đức Phóng, nói: "Ý của anh là để Hồ Nhân Như tự sinh tự diệt, anh không quản ư?"

"Lão đệ, tôi cũng không phải là có ý đó, nhưng hiện tại quả thật không

phải là lúc chúng ta nên nhúng vào..." Lúc Trương Đức Phóng nói chuyện,

điện thoại của gã đổ chuông, gã nhìn số, không ngờ là cậu gã gọi, vội

vàng mở diện thoại trở lời.

Nhận điện thoại xong, gã cười nói với Trương Dương: "Cậu xem, nói cái

lại có chuyện liền, cậu tôi bảo tôi tới nhà ông ấy một chuyện, vốn là

muốn ăn cơm trưa với cậu."

Trương Dương nhếch mép cười, ấn tượn của hắn đối với Trương Đức Phòng hạ xuống theo hình thẳng tắp, thông qua những lời nói vừa rồi, hắn coi như đã hiểu rồi, muốn bảo Trương Đức Phóng ra mặt giúp đỡ Hồ Nhân Như cơ hồ là việc không thể, hắn đẩy cửa xe bước xuống, xua xua tay với Trương

Đức Phóng: "Tạm biệt!"

Trương Đức Phong đột nhiên nhớ ra một việc, kéo cửa xe xuống, nói: "Đúng rồi, chiếc xe Toyota của cậu chủ xe hình như là của Chu Vân Phàm đấy,

đừng lái tới Đông Giang, chớ để người ta nhìn thấy."

Trương Dương cũng không chú ý tới chuyện này, sau khi Trương Đức Phóng

nhắc hắn, hắn mới nhớ ra chiếc xe đó của mình cũng là xe lậu, tuy hiện

tại có giấy phép lái xe hợp pháp, nhưng bên trong vẫn có vấn đề.

Xe có vấn đề không chỉ có một chiếc của Trương Dương, Cố Giai Đồng để

mừng em gái nhập học, chiếc xe BMW mimni đó cũng đối mặt với vấn đề đồng dạng, chiếc xe này là Cố Giai Đồng mua qua Hồ Nhân Như, Cố Doãn Tri sở

dĩ gọi Trương Đức Phóng tới nhà, cũng là để hỏi rõ chuyện này.

Khi Trương Đức Phóng tới số 9 đường Ninh Tĩnh, Cố Doãn Tri đang ở trong

phòng khách xem TV, con trai Cố Minh Kiện đi Bắc Kinh rồi, con gái lớn

Cố Giai Đồng đưa con gái nhỏ Dưỡng Dưỡng tới Bắc Kinh nhập học, như vậy

nên trong nhà chỉ còn có một mình ông ta.

Trương Đức Phóng đối với ông cậu đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy này trước giờ luôn kính nể, gã trên quan trường có được công tác như ngày hôm

nay, Cố Doãn Tri tuy không chính diện ra mặt giúp đỡ, nhưng loại quan hệ giữa bọn họ vô hình chung đã chiếu cố gã không ít, Trương Đức Phóng rất thông minh, cũng biết cách lợi dụng loại quan hệ này, mà Cố Doãn Tri

đối với với hắn cũng luôn một mắt nhắm một mắt mở, dẫu sao chị mình cũng chết sớm, ông ta đối với hai đứa nhỏ của nhà chị vẫn phải quan chiếu

một chút.

Trương Đức Phóng cung kính gọi cậu, sau đó đặt hai hộp chè xanh Lục An lên bàn, Cố Doãn Tri liếc một cái, nói khẽ: "Ngồi đi!"

Trương Đức Phóng lúc nay mới khép nép ngồi xuống, gã rất hiểu tính tình

của ông cậu Cố Doãn Tri, trừ phi là ngày lễ ngày tết, Cố Doãn Tri rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho gã, tuy mình là cháu trai đằng ngoại

của ông ta, Cố Doãn Tri bình thường rất ít khi gọi gã tới nhà, chỉ cần

gọi gã là khẳng định có chuyện gấp. Trương Đức Phóng thời gian này tâm

tình không yên, từ sau khi phát án buôn lậu của công ty Long Tường, gã

đã cảm thấy bất an, vừa rồi khi Trương Dương hỏi gã gã không nói thực,

quan hệ giữa gã và Chu Vân Phàm tuyệt không phải đơn giản như gã nói,

nếu không phải là có gã xe chỉ luồn kim, Chu Vân Phàm cũng không thể làm ăn thông suốt ở huyện Bảo Hòa.

Cố Giai Đồng nói: "Chiếc xe đó của Dưỡng Dưỡng là cậu giúp nó mua?"

Trương Đức Phóng vội vàng lắc đầu: "Không phải! Giai Đồng và Hồ Nhân Như vốn quen nhau, Dưỡng Dưỡng cũng biết cô ta, là Giai Đồng mua làm quà

tặng nhập học cho Dưỡng Dưỡng, cháu không biết gì cả!" Gã quả thực không biết tình hình, cho nên vội vàng chối.

Cố Doãn Tri cầm điều khiển tắt TV đi, nói: "Chuyện huyện Bảo Hòa cấp biển cho xe lậu có liên quan tới cậu không?"

Trương Đức Phóng lại lắc dầu: "Không có liên quan gì cả, cháu không phụ

trách giao thông, đại đội cảnh sát giao thông không liên quan gì tới

cháu cả!"

Cố Doãn Tri nói: "Không liên quan thì tốt rồi, gần đây tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Long Tường Thương Mậu rất mật thiết!"

Miệng Trương Đức Phóng rất cứng: "Cậu à, hiện tại nói gì cũng có, cậu

cũng biết đó, cháu có nhiều bạn, thích quan hệ, cho nên người quen tam

giáo cửu lưu gì cũng có cả, nhưng cháu quen không có nghĩa là cháu có

qua lại làm ăn với họ, chú cũng biết đó, cháu là nhân viên công tác của

quốc gia, cháu căn bản không làm kinh thương, những chuyện này không

liên quan gì tới cháu cả."

Cố Doãn Tri vẫn bán tín bán nghi những lời của Trương Đức Phóng, nhưng

trước mắt cũng không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy Trương Đức Phóng có quan hệ với vụ việc buôn lậu của Long Tường Thương Mậu, cũng là chiếc

xe mà con gái mình mua bị một bức thư nặc danh báo cáo lên ủy ban kỷ

luật, ủy ban kỷ luật tỉnh trực tiếp đưa tới tay ông ta, Cố Doãn Tri vẫn

chưa đi hỏi con gái, trước tiên tìm Trương Đức Phóng để chứng thực tình

hình đã.

Trương Đức Phóng nói: "Chiếc xe đó cháu biết, Giai Đồng chắc là không rõ nguồn gốc của xe, lúc nó mua xe, xe đã nằm ở sở quản lý xe của huyện

Bảo Hòa, trên pháp luật thì không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, cậu à, có

phải là có người dèm pha gì về chuyện này không?"

Cố Doãn Tri cười lạnh một tiếng, ông ta đương nhiên biết chiếc xe mà Cố

Giai Đồng mua không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, cho dù là có vấn đề, có

người muốn dèm pha chuyện này, ông ta một ngày còn tại vị, cũng không

gây nên được bất kỳ sóng gió gì. Cố Doãn Tri cầm chén trà trên bàn lên,

hớp một ngụm trà đắng rồi nhíu mày nói: "Bên ngoài nói gì rồi?"

Trương Đức Phóng biết ông cậu thị trưởng của mình là muốn hỏi về ý kiến

của bên ngoài về chuyện này, gã quan sát vẻ mặt của ông cậu một lát, sau đó dè dặt nói: "Bên ngoài đều nói tân quan thượng nhiệm đốt lửa, đây là bó đuốc đầu tiên mà tỉnh trưởng Tống đốt lên!"

Cố Giai Đồng ừ hử cười cười, lúc Tống Hoài Minh tới Bình Hải không dài,

giữa bọn họ vừa hay đang là lúc quan sát lẫn nhau, trong quá trình va

chạm với nhau, ông ta so với Tống Hoài Minh thì lớn hơn gần chục tuổi,

tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, phương pháp làm việc thì được định

trước, nhưng quan điểm nhìn nhận vấn đề thì lại khác nhau, lần này

chuyện buôn lậu xe của huyện Bảo Hòa đã thành rất lớn, lúc ban đầu Cố

Doãn Tri là mang thái độ của người bàng quan, ông ta muốn mượn chuyện

này để quan sát phong cách và phương pháp làm việc của Tống Hoài Minh,

rất nhanh ông ta liền phát hiện ra, Tống Hoài Minh làm việc nhanh gọn

dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng, hơn nữa y rất biết nắm đúng mực

của việc, trước khi làm chuyện gì, luôn ở trước mặt người ta hỏi ý kiến

của ông ta một chút, để tỏ ý tôn trọng ông ta, mà loại hỏi ý kiến này

trên cơ bản đều là dưới tình huống đại cục đã định, ví dụ như chuyển đả

kích xe lậu này, Cố Doãn Tri đương nhiên phải tỏ ý tán đồng.

Kỳ thức chuyện cấp biển cho xe lậu không phải chỉ tồn tại ở một địa

phương là huyện Bảo Hòa, ở Bình Hải, thậm chí ở những chỗ khác của quốc

nội cũng đều là sự tồn tại của loại hiện tượng này, chỉ có điều huyện

Bảo Hòa hơi quá đáng, lãnh đạo huyện quá xem trọng khoản thu nhập này.

Cố Doãn Tri còn biết một chuyện, lần này tổ trưởng tổ kiểm tra, phó bí

thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Hồng Diễm do ủy ban kỷ luật tỉnh phái đi, và tỉnh trưởng Tổng Hoài Minh mới tới là bạn học cùng khóa ở trường Đảng,

quan hệ giữa hai người rất tốt, lần này tổ kiểm tra rất nghiêm túc trong vụ án cấp biển xe lậu của huyện Báo Hòa, đại đội trưởng cảnh sát giao

thông bị bắt, song vẫn không khiến bọn họ dừng ở đây, người sáng mắt đều nhìn ra, lần này huyện Bảo Hòa vẫn phải có động tác mới có thể khiến tổ kiểm tra hài lòng, Cố Doãn Tri chính là từ việc tổ kiểm tra trù trừ

không muốn rút khỏi huyện Bảo Hòa nhìn ra rằng Tống Hoài Minh muốn mượn

chuyện này để đốt lên bó đuốc đầu tiên.

Trương Đức Phóng nhìn thấy sắc mặt của ông cậu rất bình hòa, mới lớn gan nói: "Cậu à, kỳ thực cháu cảm thấy chuyện này không cần phải làm lớn

như vậy đâu, cấp biển cho xe lậu không chỉ có huyện Bảo Hòa chúng ta,

cũng không chỉ có Bình Hải, quốc gia chúng ta nghèo, rất nhiều chính phủ địa phương đều coi chuyện này là một thủ đoạn để tăng thêm thu nhập."

Vẻ mặt của Cố Doãn Tri vẫn tỉnh bơ: "Cậu biết huyện Bảo Hòa chỉ thông

qua việc cấp biển cho xe lậu mà mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Trương Đức Phóng đương nhiên rõ, gã thậm chỉ còn biết rõ hơn Cố Doãn Tri nhiều, nhưng gã không dám nói.

Cố Doãn Tri bảo: "Hơn một ngàn vạn, huyện Bảo Hòa tăng thêm thu nhập một ngàn vạn, chứng tỏ quốc gia mất đi bao nhiêu tiền thuế? Đám lãnh đạo

của huyện Bảo Hòa, tầm nhìn ngắn như vậy, chỉ nhìn thấy cái lợi nhỏ của

mình, nhưng lại bỏ qua cái lợi lớn, đúng là hẹp hòi. Loại tà khí này sao không đánh? Không những phải đánh, mà còn phải đánh tới cùng, đánh thật nặng, đánh tới khi sau này không còn loại chuyện này phát sinh nữa mới

thôi."

Trương Đức Phóng nói: "Pháp chế của quốc gia vốn chính là trong quá

trình dần dần hoàn thiện, pháp chế dần dần hoàn thiện, ý thức của cán bộ cũng dần dần hoàn thiện, luôn phải cho người ta cơ hội sửa chữa sai

lầm."

Cố Doãn Tri không nhịn được mà nhìn gã thêm một cái, ông ta cũng nghe ra Trương Đức Phóng hôm nay luôn nói đỡ cho phía huyện Bảo Hòa.

Trương Đức Phóng bị cậu nhìn một cái khiến cho trán toát mồ hôi, gã vội

vàng giải thích: "Đây là nhìn chuyện mà luận chuyện, cháu là muốn nói

chuyện gì cũng cấp tiến quá thì không tốt."

Cố Doãn Tri mỉm cười gật đầu: "Nghe nói cậu gần dây bận chuyện điều động à?"

Trương Đức Phóng thật thà trả lời: "Cháu ở huyện Bảo Hòa đã bốn năm rồi, nhà lại ở Đông Giang, cha cháu cũng lớn tuổi rồi, bên cạnh luôn cần

người chiếu cố, cháu quay về thì tiện hơn."

Cố Doãn Tri không tỏ thái độ gì, ánh mắt nhìn vào hộp trà: "Cậu mang về

đi, tôi không thiếu trà lá, cầu về hiếu kính với cha cậu đi!"

Lúc Trương Dương ý thức được Trương Đức Phóng sẽ không thể nào ra tay

giúp đỡ, hắn bắt đầy suy nghĩ xem ai có thể giúp mình, bạn của hắn ở

Đông Giang không ít, nhưng vụ án buôn lậu xe này là chuyện mà ủy ban kỷ

luật tỉnh chú ý, người có năng lực giúp đỡ rất ít. Cố Giai Đồng không

nghi ngờ gì nữa có thể tính là một, nhưng từ sau khi Cố Doãn Tri phản

đối Cố Giai Đồng qua lại với hắn, Trương Dương rất kiêng kỵ lợi dụng

quan hệ của Cố Doãn Tri. Sau khi suy nghĩ tử tế, hắn nghĩ tới một người, chủ tịch tập đoàn Phong Dụ Lương Thành Long, giữa hắn và Lương Thành

Long trong quá khứ đã từng có chút không hài lòng nhau, nhưng bởi vì đối với kẻ địch chung là Vương Học Hải mà quan hệ giữa hai người đã có cải

thiện. Trương Dương còn lợi dụng quan hệ và năng lực cá nhân, ở Bắc Kinh giúp đỡ Lương Thành Long hóa giải chuyện tòa nhà Kinh Đô, giúp hắn

tránh khỏi bị Vương Học Hải lợi dụng công trình tòa nhà Kinh Đô để áp

chế. Có thể nói Lương Thành Long thiếu Trương Dương một cái nhân tình

rất lớn, nếu như không phải là Hồ Nhân Như gặp nạn, Trương Dương cũng sẽ không mở miệng cầu Lương Thành Long, nhưng sau khi hắn nghĩ đi nghĩ

lại, vẫn quyết định nhờ Lương Thành Long giúp đỡ.

Lương Thành Long nghe Trương Dương nói xong chuyện của Hồ Nhân Như, cả

người trở nên trầm mặc, chuyện của Long Tường Thương Mậu đã thành rất

lớn, thân ở trong thương giới Đông Giang, gã sớm đã nghe nói tới chuyện

này, trước đây việc làm ăn giữa gã và Chu Vân Phàm qua lại rất mật

thiết, cũng biết Chu Vân Phàm dấn thân vào buôn bán xe lậu, gã còn thông qua Chu Vân Phàm mà mua mấy chiếc, trên thực tế không chỉ có gã, người

nhà tỉnh ủy cũng có rất nhiều chiếc xe nhập khẩu đi qua đường của Chu

Vân Phàm. Trương Dương tìm gã, khẳng định là nhìn trúng ông chú Lương

Thiên Chính hiện làm bí thư thị ủy Đông Giang của gã, huyện Bảo Hòa là

huyện hạt của Đông Giang, sức ảnh hưởng của ông ta đối với Đông Giang

cũng không phải tầm thường. Có điều Lương Thành Long cũng không phải

hạng đầu đường xó chợ, gã lập tức nghĩ tới quan hệ giữa Trương Dương và

Cố Giai Đồng, trong mắt người khác, tình cảm giữa Trương Dương và Cố

Giai Đồng chỉ là lời đồn thổi, nhưng trong mắt Lương Thành Long, bọn họ

tuyệt đối là yêu nhau thật, Trương Dương và Cố Giai Đồng quan hệ tốt như vậy, hắn không dùng quan hệ của Cố Giai Đồng để đi cầu bí thư tỉnh ủy

Cố Doãn Tri mà lại đi tìm tới mình, chuyện này chỉ có một loại khả năng, đó chính là Cố Doãn Tri không tiện ra mặt.

Lương Thành Long nói: "Trương Dương, con người tôi không thích vòng vo,

có gì thì nói nấy, chuyện này có chút vướng tay, chuyện của Long Tường

Thương Mậu tôi biết, lần này tỉnh trưởng Tống rất chú ý, ủy ban kỷ luật

tỉnh tham gia, Hồ Nhân Như thân là tổng giám đốc Long Tường Thương Mậu,

trách nhiệm của cô ta rất có chối bỏ."

Trương Dương nói: "Chu Vân Phàm là ông chủ, Hồ Nhân Như trước giờ đều là giúp y quản lý công ty, một nhân viên quản lý cho dù là gánh trách

nhiệm thì nên gánh bao nhiêu? Không thể quy hết tất cả trách nhiệm lên

người cô ta được?"

Lương Thành Long nói: "Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ tìm chú tôi để

nói chuyện, cho dù không thể đảm bảo Hồ Nhân Như vô tội, tôi tin rằng

chắc có thể giúp cô ấy giảm nhẹ tội trạng, dẫu sao Chu Vân Phàm mới là

ông chủ đứng sau, pháp nhân của công ty cũng không phải là Hồ Nhân Như." Gã dừng lại một chút rồi lại nói: "Tên Chu Vân Phàm này rất không đơn

giản, vì sao lúc xảy ra chuyện lại y lại vừa hay đi Indonesia? Và tiền

vốn lưu động của Long Tường Thương Mậu trong tài khoản rất ít, thanh

toán cả công ty đều chưa chắc đủ tiền phạt."

Trương Dương có chút phẫn nộ vỗ mạnh bàn một cái: "Y cũng tính là nam

nhân mà xảy ra chuyện lại bỏ đi, để một cô gái ở lại gánh cái nồi đen

này, nếu để tôi gặp y, tôi kiểu gì cũng đập chết y!"

Lương Thành Long đã lĩnh giáo quyền cước của Trương Dương, không khỏi

cười khổ, nói: "Hiện tại có nói gì cũng vô ích, mấu chốt của loại chuyện này, thứ nhất, phải tìm được người chịu trách nhiệm của sự việc, chính

là Chu Vân Phàm, cho dù y không nguyện ý về nước cũng phải nghĩ biện

pháp liên hệ với y, nếu y chịu ra mặt nhận tội, chuyện này sẽ có chuyển

cơ, thứ hai, phải kịp thời giao ra khoản tiền phạt, nhân tố quyết định

của chuyện này vẫn là ở Chu Vân Phàm, chỗ thiếu hút này chúng ta không

góp sức được, y làm ăn nhiều năm như vậy, tích lũy tài phú rất xa xỉ,

tôi tin chuyện xe lậu chỉ là một hạng trong rất nhiều sinh ý của y,

khoản tiền phạt này y bỏ ra được, thứ ba, phải xem vào biểu hiện của bản thân Hồ Nhân Như, vô luận trong vụ án buôn lậu này cô ta đóng vai trò

gì thì nhất định không được nói nhiều, chuyện càng lúc càng lớn, nói

càng nhiều thì chuyện càng lớn, tội trạng sau này mà cô ta phải gánh

cũng càng lớn." Lương Thành Long phân tích rõ ràng đâu ra đấy, sau cùng

gã nói: "Điểm quan trọng nhất vẫn là thái độ của bên trên, lần này án

buôn lậu là tỉnh trưởng Tống đề xuất, ủy bản kỷ luật tỉnh tọa trấn, ai

cũng nói tân quan thượng nhiệm đốt đuốc, đây là bó đuốc của tỉnh trưởng

Tống, ông ta rốt cuộc muốn đốt tới loại trình độ nào, rốt cuộc là muốn

chơi trội tới đâu? Hay là muốn lấy chuyện này để ném đả dò đường phản

ứng của những người khác trong tỉnh lý, chuyện này chỉ có thể để sau xem xét."

Tống Hoài Minh ngồi trong xe ô tô ở số 11 đường Ninh Tĩnh, tay cầm nhật

báo Bình Hải, y chỉ một phần nội dung cho thư ký Chung Bồi Nguyên: "Sở

giáo dục của Giang Thành rất lợi hại, giáo viên đều đình công không dạy, khoản góp vốn tham ô đó, khấu trừ nửa năm tiền công của giáo viên, loại chuyện này, quốc nội e rằng có thể xếp hạng nhất!"

Chung Bồi Nguyên nói: "Chuyện cụ thể thì chưa rõ, có điều tôi nghe nói,

phía Giang Thành đã xử lý tốt chuyện này rồi, khoản góp vốn đã đòi về,

tiền lương của giáo viên cũng được giải quyết."

Tống Hoài Minh gật đầu: "Quan viên chính phủ của chúng ta luôn thích mất bò mới lo làm chuồng, chuyên lo trước tính sau vì sao không đi làm

nhiều hơn một chút? Chớ có đợi xảy ra vấn đề mới chịu đi giải quyết, đi

bịt lỗ thủng, cho dù có cơ hội cải chính, nhưng đã tạo thành tổn thất

cho quốc gia." Lúc này điện thoại của y đổ chuông.

Tống Hoài Minh nhận điện thoại, người gọi là phó bí thư ủy ban kỷ luật

Lưu Diễm Hồng gọi, Lưu Diễm Hồng nói: "Bạn học, có rảnh không, tôi muốn

cậu mời tôi ăn cơm!"

Tống Hoài Minh không khỏi bật cười, bắt người ta mời cơm mà lại nói lẽ

thẳng khí hùng như vậy, trong số nữ tính mà y quen chỉ có một mình Lưu

Diễm Hồng, y rất thoải mái đáp ứng yêu cầu của Lưu Diễm Hồng: "Ở đâu?"

"Ngự Vương phủ, Thu Thủy các!"

Tống Hoài Minh bảo lái xe thay đổi lộ tuyến, trực tiếp đưa y tới Ngự

Vương phủ, nơi đây cách đường Ninh Tĩnh không xa, Tống Hoài Minh bảo lái xe đưa Chung Bồi Nguyên về nhà, sau đó không cần phải quay lại đón

mình, y muốn ăn xong thì tự mình về.

Lưu Diễm Hồng đã đợi ở Ngự Vương phủ một lúc rồi, thức ăn đã đầy bàn, trên bàn đặt một bình Ngũ Lương Dịch được cất ba mươi năm.

Tống Hoài Minh cười cười ngồi xuống đối diện Lưu Diễm Hồng: "Rượu không tồi!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi sau khi ly hôn với Chu Đức Hoàn, được chia đôi

tài sản, rượu này là một bộ phận trong đó." Ông chồng Chu Đức Hoàn của

bà ta là một thương nhân thành công, hiện tại trọng tâm sự nghiệp đã

chuyển tới tây bộ, hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, lại

thêm tính tình của bản thân của Lưu Diễm Hồng quá mạnh, sau cùng tao

thành việc bọn họ chia tay, khi ly hôn Lưu Diễm Hồng giành được một nửa

tàn sản, điều mà mọi người đều biết là hào trách của bà ta ở bên hồ

Thanh Lương hiện tại giá trị đã hơn ba trăm vạn.

Tống Hoài Minh nói: "Ai cũng nói cán bộ trong chính phủ tỉnh ủy tỉnh

Bình Hải là nhiều tiền nhất, hiện tại xem ra quả nhiên danh bất hư

truyền!"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Phải chăng mấy cán bộ chúng ta phải nghèo kiệt xác thì mới chứng tỏ là chúng ta tham liêm công chính?"

"Tôi không nghĩ vậy! Quốc gia chúng ta không quy định người có tiền

không thể làm quan! Vả lại tài sản của cô cũng không phải là có nguồn

gốc không minh bạch!"

Lưu Diễm Hồng rót cho Tống Hoài Minh một chén rượu, bà ta lúc ở trường

Đảng đã biết thói quen của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh uống rượu rất

có chừng mực, dù là bạn bè uống rượu với nhau, y cũng chỉ saycó một lần.

Chén rượu thủy tinh ở trước mặt Tống Hoài Minh được rót đầy tới bốn

lạng, y nhìn chén thủy tinh, lắc đầu cười khổ: "Bạn học cũ à, cô muốn

chuốc cho tôi say ư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuốc say cậu làm gì? Cướp tài của cậu ư? Tiền của

cậu không nhiều bằng tôi, cướp sắc của cậu ư, cậu cũng đã tới tuổi trung niên rồi đó!" Bà ta nói chuyện trước giờ không cố kỵ gì cả.

Tống Hoài Minh cười ha ha: "Theo câu nói này của cô, tối nay tôi và cô

mỗi người một nửa, có điều chúng ta uống xong bình này thì không được

uống thêm nữa, tôi biết tửu lượng của cô, nếu thực sự uống tiếp, người

ngã khẳng định không phải là tôi."

Hai người chạm cốc, uống một ngụm lớn, Lưu Diễm Hồng có tửu lượng một

cân rưỡi, trong nữ tính là hiếm thấy, bà ta gắp một quả dâu tây cho vào

miệng, nói tới chủ đề tối nay: "Hoài Minh, phía huyện Bảo Hòa, đại đội

trưởng đội cảnh sát giao thông và khoa trưởng tài vụ đều đã bị bắt,

chuyện này trên cơ bản đã tra ra đầu mối, trong những nhân vật chủ chốt

còn có Chu Vân Phàm đang bỏ trốn của Long Tường Thương Mậu, chuyện này

cậu định lúc nào thì thu lưới?"

Tống Hoài Minh thích vừa uống rượu vừa ẩm trà, nhấp một ngụm trà xanh: "Trong công tác gặp trở ngại gì phải không?"

Lưu Diễm Hồng lắc dầu: "Cũng không phải vậy, có điều gần đây ủy ban kỷ

luật tỉnh thu được một phong thư tố cáo, nói con gái của bí thư Cố cũng

mua một chiếc xe lậu của Long Tường Thương Mậu, bí thư Tăng đã đưa thư

cho bí thư Cố rồi."

Vẻ mặt của Tống Hoài Minh vẫn không có biến hóa gì, hờ hững nói: "Không ngờ còn có chuyện này?"

Lưu Diễm Hồng tuyệt không phải là phụ nữ bình thường, bà ta biết sự khôn ngoan và trí tuệ của bạn học cũ này, Tống Hoài Minh lúc đầu tới Bình

Hải liền nhận lấy cơ hội đả kích nghiêm khắc tội phạm buôn lậu này, nhắm mũi mâu vào xe lậu, dụng ý của y không chỉ đơn giản là châm bó đuốc đầu tiên, Tống Hoài Minh là một trong những người trẻ tuổi nhất trong những cáp bộ cấp tỉnh bộ, y có thể vào tuổi bốn mươi trèo lên được vị trí cao như vậy, không phải là chỉ bởi vì y có năng lực có thủ đoạn, y đồng

dạng cũng có bối cảnh thâm hậu và chỗ dựa cứng mạnh, Lưu Diễm Hồng từ

các loại hiện tượng này đoán ra rằng, Tống Hoài Minh rất có khả năng

đang lợi dụng chuyện xe lậu để thăm dò phân bố của kết cấu thế lực Bình

Hải, đồng thời cũng đang thử thái độ và điểm mấu chốt của Cố Doãn Tri.