Y Đạo Quan Đồ

Chương 176: Trị quốc như nấu ăn

Vụ đấu súng tại siêu thị Hợp Thành khiến cho cảnh sát

Tĩnh An chấn động. Tin tức này trong nháy mắt đã truyền khắp cả Tĩnh An, Điền Khánh Long cùng tổ chuyên án có được tin tức trước tiên. Từ khi đi vào Tĩnh An, bọn họ đã thử cùng Trương Dương liên hệ nhưng Trương Dương vẫn đang quyết định độc lai độc vãng, điều này làm cho bọn họ toàn bộ

lâm vào khốn cảnh. Đối với tình huống này, Điền Khánh Long lại báo cáo

với Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri, Cố Duẫn Tri sau khi cân nhắc rốt cục

quyết định để cho Điền Khánh Long phối hợp cùng cảnh sát Tĩnh An tìm

kiếm nhưng những tin tức liên quan đến Hứa Thường Đức thì vẫn giữ bí

mật.

Vụ đấu súng tại siêu thị Hợp Thành làm một người chết hai thương, người

bị thương đã được đưa đến bệnh viện nhân dân Tĩnh An cấp cứu. Điền Khánh Long sai Tần Bạch tiếp tục liên lạc với Trương Dương, còn chính mình

thì tới Cục công an Tĩnh An gặp Cục trưởng Đàm Siêu. Đàm Siêu và Điền

Khánh Long cũng có một ít giao tình. Hai người đã gặp mặt vài lần tại

hội nghị công an trong nước, hơn nữa cũng bởi vì là hàng xóm nên sau khi ăn cơm xong thấy Điền Khánh Long đột nhiên tới chơi khiến Đàm Siêu cảm

thấy kinh ngạc, nhưng hắn lập tức suy đoán ra nguyên nhân chuyện này

nhất định là có liên quan đến vụ đấu súng vừa rồi.

Đàm Siêu đã điều tra về thân phận người chết, người chết tên là Lưu Hỉ

Lâu là người ở Lệ Châu thuộc Bình Hải. Người này có quá nhiều tiền án

tiền sự về giết người cướp của, là một trong những tội phạm bị truy nã

gắt gao, người bị thương là em họ hắn, hai người này nhiều lần kết bè

gây rối.

Đàm Siêu nói: “Chúng ta từ băng ghi hình của siêu thị mà phát hiện ra

một số tình huống!” Hắn ý bảo trợ thủ truyền phát tin tới. Ánh mắt Điền

Khánh Long rơi vào trên màn hình TV, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn

thành một mảnh. Trương Dương đeo kính râm một đao chém đứt tay kẻ đánh

lén, sau đó lại phi mã tấu đâm chết một tay súng khác. Điền Khánh Long

thầm than, có cái này rồi ngươi muốn chạy cũng không được.

Đàm Siêu nói: “Căn cứ kết quả điều tra sơ bộ thì người trẻ tuổi này

chính là nhân vật khả nghi gây rối loạn tại bách hóa lâu tại Tĩnh

An......" Nói xong hắn nhìn sang Điền Khánh Long, thật ra Đàm Siêu đã sơ bộ nắm được thân phận người trẻ tuổi này, tiểu tử này là Trương Dương

không thể nghi ngờ. Chỉ có là hắn thì mới khiến cho Cục trương cục công

an Giang Thành lặn lội đường xa tới đây. Đàm Siêu sở dĩ không nói rõ

chuyện này ra vì có nguyên nhân, là đồng nghiệp, hắn đã hướng về phía

Giang Thành biểu hiện ra đủ thành ý, giờ đây đến phiên Điền Khánh Long

hướng về phía hắn tỏ vẻ thành ý. Hắn tin tưởng Điền Khánh Long nhất định là có nắm giữ một số tình tiết mà mình không biết.

Sự tình đã phát triển đến tình trạng này, việc Điền Khánh Long tiếp tục

giấu diếm thân phận Trương Dương đã không còn cần thiết, hắn chỉ tay vào Trương Dương trên màn hình nói: “Ngưòi trẻ tuổi này ta nhận ra, nếu như ta không nhìn lầm thì hắn hẳn là người của Cục du lịch Giang Thành,

Trương Dương!”.

Đàm Siêu thấp giọng nói: “Điền cục trưởng lần này tới Tĩnh An, chính là

vì hắn?” Hắn muốn Điền Khánh Long lộ ra nhiều tin tức hơn. Điền Khánh

Long gật đầu nói: "Không sai, hắn có liên quan đến một vụ án bên chúng

ta, ta cần hắn hiệp trợ điều tra!”. Hắn tìm từ nói rất cẩn thận, tuy

nhiên điều này chẳng khác nào nói cho Đàm Siêu biết có một số việc ta

cũng không tiện nói với ngươi.

Đàm Siêu nói: “Ngày hôm qua tại Tĩnh An phát sinh sự kiện đe đọa, có

người hô to có bom khiến cho trung tâm thương mại hỗn loạn, tại hiện

trường có hơn mười khách hàng bị thương nhẹ, còn có hai gã cảnh sát hình sự đến từ Đông Giang, Bình Hải các ngươi, bọn họ bị thương do Trương

Dương đánh. Nguyên nhân là do Trương Dương đột nhiên tập kích bọn họ”.

"Hai gã cảnh sát nọ đang ở địa phương nào?”.

“Sau khi xác nhận thân phận bọn họ ta đã để cho bọn họ đi rồi, bọn họ

lần này tới Tĩnh An là để đuổi bắt một tên tội phạm giết người!”. Đàm

Siêu nói xong câu đó cố ý dừng lại một chút, cảm thán nói: “Tĩnh An

chúng ta bình thường trị an rất tốt, nhưng hai ngày nay không biết làm

sao vậy, cảnh sát cùng tội phạm giết người Bình Hải các ngươi sau trước

chạy sang chỗ chúng ta, khiến cho hệ thống công an chúng ta có phần tiếp ứng không kịp”.

Điền Khánh Long nghe ra trong lời nói có sự phàn nàn thì có chút xấu hổ

cười cười nói: “Ta nghĩ Trương Dương hẳn là không có liên quan gì đến vụ đe dọa này, tuy nhiên muốn điều tra rõ chuyện này thì phải tìm được

hắn!”.

Đàm Siêu nói: “Chúng ta đã tra ra, hắn sau khi đến Tĩnh An thì vào ở tại Long Giang đại tửu điếm, ở trong phòng hắn cũng có dấu vết đánh nhau,

tại hiện trường phát hiện vết máu cùng vết đạn, còn nhặt được vỏ đạn. Xe jeep của hắn vẫn đỗ ở bãi xe của Long Giang đại tửu điếm!”. Đàm Siêu

cho là mình đã cung cấp đủ nhiều tình tiết. Hắn đối với Trương Dương

cũng không lạ lẫm gì? Năm trước vì Trương Dương liên quan đến một vụ đua xe mà bị dẫn tới phân cục Bình Đông. Lúc ấy hắn cũng đau đầu vì vụ án

này lại liên quan đến con trai Bí thư Thị ủy Tôn Quốc Bình là Tôn Hiểu

Vĩ.

Thực ra đó là một vụ án bình thường, vốn không cần Đàm Siêu phải ra tay

xét hỏi, nguyên nhân chủ yếu là do nó liên đới đến nhiều con cháu các

quan chức cao cấp nên hắn cũng phải đích thân xử lý. Đêm hôm đó hắn ở

tại phân cục Bình Đông một đêm và cũng tận mắt nhìn thấy con gái Sở Yên

Nhiên của Bí thư Thị ủy Tống Hoài Minh đối với Trương Dương tình thâm ý

trọng thế nào. Cho nên khi hắn biết rõ mọi sự kiện hai ngày nay đều có

liên quan đến Trương Dương thì cái này đoạn thời gian bị hắn quên lãng

đi lại một lần nữa trở nên rõ ràng hơn. Đàm Siêu là người giỏi về cân

nhắc lợi hại, là Cục trưởng cục công an Tĩnh An, trình độ nghiệp vụ của

hắn không thể nghi ngờ nhưng năng lực để ý các mặt quan hệ so với trình

độ nghiệp vụ thì còn muốn cao hơn một bậc. Đàm Siêu thậm chí còn nghĩ

tới việc đem việc này thông báo cho Tống Hoài Minh nhưng về sau suy nghĩ một chút thấy cũng không thích hợp, làm như vậy có lẽ là lộng xảo thành chuyết (khéo quá hóa vụng).

Điền Khánh Long chiếu theo tình hình thực tế nói: “Giờ đây ta cũng không liên lạc được với Trương Dương, hy vọng Đàm cục trưởng có thể cho chúng ta một ít trợ giúp!”.

Đàm Siêu nói: “Không có vấn đề......"

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Đàm Siêu cầm lấy điện thoại, sau

khi nghe rõ đối phương nói cái gì thì sắc mặt thay đổi. Đặt điện thoại

xuống, hắn cầm lấy mũ cảnh sát đội vào rồi nói: “Điền cục, tại ba đường

vòng bao quanh thành phố vừa xảy ra một xe tải va vào nhau mà nổ tung.

Cắn cứ lời nhân chứng thì đây là một vụ mưu sát! Tại hiện trường vụ nổ

phát hiện ra một cái thi thể, từ trong ô tô phát hiện một số giấy tờ,

theo đó người này rất có thể là tội phạm quan trọng mà các ngươi vẫn một mực truy nã, Dương Thủ Thành!”.

Điền Khánh Long rốt cuộc ngồi không yên: “Ta đi với ngươi!”.

Trương Dương đã tắt máy điện thoại, hắn chặt đứt hết thảy liên lạc cùng

ngoại giới, giờ đây đang nhàn nhã rong chơi tại đường dành riêng cho

người đi bộ, dung nhập vào đám người mới là cách che dấu tốt nhất, hắn

vừa đi vừa kiểm tra đồ vật trong túi nhựa màu đen. Bên trong có vài cái

băng ghi âm, ngoài ra còn có một tắm ngân phiếu cùng một cuốn sổ nhỏ.

Hắn móc cuốn sổ ra, bên trong ghi lại một số khoản đưa hối lộ, đối với

mỗi lần đưa đều được đánh dấu ghi lại kỹ càng. Từ đó Trương Dương tìm

được cái tên Hứa Thường Đức, hắn ức chế không nổi sự kích động, dùng sức nắm chặt hai tay sau đó đem cuốn bút ký đút vào trong túi nhựa. Hắn đi

tới buồng điện thoại công cộng rồi bấm số gọi về nhà Bí thư Tỉnh ủy Bình Hải Cố Duẫn Tri.

Cố Duẫn Tri cũng không có ở nhà, người nghe là Cố Dưỡng Dưỡng, nàng nhận ra giọng Trương Dương lập tức trở nên thập phần vui vẻ nói: "Trương ca, ngươi đã lâu không có tới Đông Giang, vài ngày trước ta muốn đi Giang

Thành tham gia Phục dương tiết, đáng tiếc là không đi được!"

Trương Dương cười cười: “Dưỡng Dưỡng, ta tìm Cố Bí thư có việc gấp, hắn

có ở đây không?”. Cố Dưỡng Dường lắc đầu nói: “Ba của ta vẫn chưa về,

hắn giờ đây chắc đang họp!”.

"Ta nhất định phải tìm được hắn!”, Cố Dưỡng Dưỡng nghĩ một lúc rồi đem

số điện thoại của Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Hạ Bá Đạt nói cho Trương

Dương.

Hạ Bá Đạt căn bản không nghĩ tới là Trương Dương sẽ gọi điện thoại cho

mình, hắn cảm thấy kinh ngạc nói: "Trương Dương! Có chuyện gì vậy?”. “Ta tìm Cố Bí thư có việc gấp!”.

"Ông ấy đang ở văn phòng họp hội nghị Thường ủy!”.

"Nhất định phải tìm được hắn!” Ngữ khí Trương Dương chân thật mà kiên

quyết. Nếu như không phải Cố Duẫn Tri cùng Trương Dương có quan hệ thì

Hạ Bá Đạt nhất định sẽ không để ý tới tiểu tử này, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho yêu cầu vô lý của hắn. Hạ Bá Đạt sau khi cân nhắc thì vẫn

đi vào phòng họp, đi vào cạnh Bí thư Tình ủy Cố Duẫn Tri kề vào bên tai

hắn thấp giọng đem tình huống báo cáo lại.

Cố Duẫn Trí ung dung thản nhiên cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi tới sát

vách phòng nghỉ nói: “Đây rồi!”. Thanh âm Trương Dương có phần kích động nói: “Cố Bí thư, ta đã nắm được chứng cớ phạm tội của Hứa Thường Đức,

có băng ghi âm, có biên lai hóa đơn. Ngoài ra còn có sổ ghi lại những

lần đưa hối lộ cho hắn”.

“Xác định chắc chắn không?” Thanh âm Cố Duẫn Tri vẫn thản nhiên hỏi:

“Hoàn toàn có thể xác định được, là Dương Thủ Thành giao cho ta!”.

“Ngươi lập tức tới Đông Giang, chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào!” Cố Duẫn Tri nhấn mạnh nói: “Hảo!”.

Cố Duẫn Tri cúp điện thoại, trong đôi mắt thâm thúy toát ra mấy phần vui mừng. Qua một hồi lâu sau hắn mới đứng dậy một lần nữa trở lại phòng

họp nhỏ mỉm cười nói: “Hôm nay hội nghị thường ủy kết thúc ở đây!”.

Hứa Thường Đức theo bản năng ngửi được một ít bất an, hắn cảm giác như

đang có một đôi bàn tay vô hình đang ép sát về phía chính mình. Đôi đại

thủ này tựa hồ đã bóp chặt cổ họng hắn, rồi dùng sức một chút, càng ngày càng mạnh, ách hắn cảm giác thở không. Dương Thủ Thành đã chết rồi

nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này còn giống như chưa xong. Trương Dương

còn sống, nhớ tới chuyện này Hứa Thường Đức lại trở nên đứng ngồi không

yên. Tiểu tử này từ nhỏ giống như là sinh ra để cùng hắn đối nghịch, hắn cướp lấy tình nhân của mình, chà đạp tự tôn của mình, hôm nay lại muốn

khiêu chiến với địa vị cùng con đường làm quan của hắn. Hứa Thường Đức

cảm thấy một vòng bất đắc dĩ cùng bi ai, chính mình thân là một cán bộ

cấp tỉnh tai to mặt lớn mà lại bị một gã cán bộ cấp khoa nho nhỏ khiến

cho đau đầu không thôi. Hắn minh bạch, Trương Dương càn rỡ là vì có Bí

thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri làm chỗ dựa, nhưng biểu hiện của Cố Duẫn Trí

thời gian gần đây cũng không có bất cứ dị thường nào. Vừa rồi sau khi

kết thúc hội nghị Thường ủy còn đặc biệt đem cái nhìn về tình hình sản

xuất nông nghiệp trao đổi cùng mình. Chẳng lẽ Cố Duẫn Trí chỉ dùng cách

này để mê hoặc chính mình, còn sau lưng chưa bao giờ đinh chỉ việc điều

tra mình?

Lái xe đột nhiên đạp phanh gấp, đường phía trước tắc nghiêm trọng. Hứa

Thường Đức nhìn ra phía ngoài rồi nói khẽ: “Tiểu Phùng, ta xuống xe chỗ

này, người về đi!”. Nói xong hắn đẩy cửa xe đi xuống, cách đó không xa

là chợ bán thức ăn. Hứa Thường Đức chợt nhớ tới mình đã thật lâu không

có xuống bếp, hắn bèn đi vào chợ mua mấy cái móng heo, một con cá. Sau

khi nổi hứng cùng người bán cá cò kè mặc cả một phen thì hắn cảm thấy

tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Lúc đi vào văn phòng Tỉnh ủy thì bấm

điện thoại cho con mình: “Gia Dũng, ta hôm nay mua thiệt nhiều món ăn,

buổi tối chuẩn bị hấp cá, thịt móng heo kho tàu!”.

“Cha, ngài cũng đừng câu dẫn ta, hai ngày nay ta ăn quá nhiều đồ nhiều

đạm muốn ói ra! Sáng sớm mà ngài đã lăn qua lăn lại làm gì thế!”. Hứa

Thường Đức cười lên ha hả, sau đó nói khẽ: “Nhóc con, khi nào thì trở

về?”.

“Cha, con đang cùng một Quỹ đầu tư mạo hiểm của Mỹ bàn bạc, sự tình đã

gần xong rồi. Kế hoạch thư cũng làm cho bọn họ rất hài lòng, cuối tháng

con sẽ trở về.”. “Ân, ngươi vĩnh viễn là niềm tự hào của ba!”.

Hứa Gia Dũng đã nhận ra một tia không đúng, thấp giọng nói: “Cha! Có

phải là chuyện gì xảy ra?”. “Không có, chỉ là nhớ con thôi!”.

“Hứa tỉnh trưởng từ khi nào đã trở nên sầu cảm như vậy chứ?”. Hứa Thường Đức cười nói: “Ngươi không về, buổi tối ta chỉ ăn một mình!”.

“Cha! Ta lần này con trở về sẽ không đi đâu, mỗi ngày đều cùng ngài ăn cơm!”.

“Ai......” Hứa Thường Đức đáp ứng, đột nhiên cảm giậc trong mũi cay cay, trong lòng chua xót nói không nên lời, hắn vội vàng cúp điện thoại, Cố

Duẫn Trí đi xe Hồng Kỳ chạy qua bên cạnh hắn: “Lão Hứa, mua nhiều đồ ăn

như vậy a!?”.

Hứa Thường Đức nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, cười nói: “Cố Bí thư vừa mới về a!, vừa rồi đi ngang qua chợ bán thức ăn thuận tiện mua vài

món ăn! Ngài ăn cơm chưa, nếu không thì buổi tối tới nhà ta uống đôi ba

chén, nếm thử trù nghệ của ta?”.

Cố Duẫn Tri cười gật nhẹ đầu: "Tốt, ta đi về nhà một chuyến, lát nữa sẽ qua”.

Hứa Thường Đức không ngờ Cố Duẫn Tri nhận lời đến nhà ăn cơm. Hắn và Cố

Duẫn Tri làm việc với nhau lâu như vậy nhưng Cố Duẫn Tri chưa bao giờ

đến nhà hắn. Hứa Thường Đức về đến nhà thì đích thân xuống bếp, lại bảo

bảo mẫu đi mua thêm một ít thức ăn. Sau giờ 30 tối thì Cố Duẫn Tri mang

theo một chai Mao đài ba mươi năm tới bái phỏng. Hứa Thường Đức eo còn

thắt tạp dề vội vàng đón Cố Duẫn Tri vào nhà rồi sai bảo mẫu đem trả

Thiết Quan Âm đưa lên.

Cố Duẫn Tri đối với gia cảnh Hứa Thường Đức khá rõ. Vợ Hứa Thường Đức bị liệt nằm trên giường nhiều năm, đứa con duy nhất của hắn Hứa Gia Dũng

thì lại ở Mỹ học, đa số thời gian đều ở một mình trong nhà.

Hứa Thường Đức cười cởi tạp đề ra nói: "Bình thường ta nhàn rỗi không có việc gì làm thì thường xuống bếp tự làm mấy món ăn. Nhưng từ khi Gia

Dũng đi Mỹ thì cơ hội xuống bếp cũng ít đi”.

Cố Duẫn Trí cười nói: "Ta chỉ biết phía, so với ngươi thì ta không tính là một vị phụ thân tốt!”.

Hứa Thường Đức nói: “Cái Cố Bí thư quan tâm là cả Bình Hải, nên không

còn tinh lực quan tâm chuyện trong nhà cũng là bình thường. Ta đây là

loại người yêu mến chuyện bếp núc nên không làm được đại sự gì!”.

“Khiêm tốn quá!”.

Hai người cười đi vào phòng ăn ngồi xuống. Hứa Thường Đức mở bình rượu

rót cho Cố Duẫn Tri một chén. Hương rượu nồng đạm tỏa ra bốn phía, màu

rượu trong vắt, hai người cũng không uống được rượu nên chỉ nâng chén

đụng mà thôi, Hứa Thường Đức nói: “Hoan nghênh!”. Cố Duẫn Trí nói: “Quấy rầy!”.

Sau khi uống cạn chén rượu này, bảo mẫu đem vài món ăn do Hứa Thường Đức tự mình làm bưng lên. Cố Duẫn Tri nhất nhất nhấm nháp mà khen không dứt miệng. Hứa Thường Đức cười nói: “Cố Bí thư đêm nay đến nhà ta lại một

mực khen ta, liệu có phải muốn biến ta thành đầu bếp riêng cho ngươi

a?”. Cố Duẫn Tri cười nói: “Ta muốn nhưng Hứa tỉnh trưởng ngươi há chịu

hạ mình a!"

Hứa Thường Đức rót cho hắn thêm một chén rượu rồi nói: “Thật ra khi ta

còn bé, lý tưởng của ta chính là trở thành một gã đầu bếp vì khi đó nhà

ta rất nghèo, cả ngày đói bụng, người mà ta hâm mộ nhất chính là đầu bếp khách sạn. Ta thường xuyên nghĩ, nếu ta là đầu bếp thì mỗi món ăn ta

nhất định phải nếm thử trước nên ta sẽ không bị đói bụng.”.

Cố Duẫn Tri lạnh nhạt cười nói: “Nếm thử thì có thể nhưng nếu ngươi muốn làm một đầu bếp tốt thì nhất định phải khống chế được lòng ham muốn của mình. Món ăn làm ra chính là để cho khách nhân, nếu làm ra ngươi ăn hết rồi thì khách nhân ăn cái gì?”.

Hứa Thường Đức nghe ra trong lời này của Cố Duẫn Trí có ẩn chứa ý tứ gì

đó, hắn mỉm cười nói: “Cho nên hôm nay trong phòng bếp ta một mực khắc

chế ý niệm muốn ăn trước, tư vị và hương vị món án ta cũng muốn chờ

ngươi, vị khách quý nhấm nháp trước!”.

Cố Duẫn Trí nở nụ cười: “Đồng chí Thường Đức, trị quốc như nấu ăn, người có thể khống chế được nhà bếp chính là người có tiềm chất thống trị

thiên hạ, ngươi không phải là một đại biểu điển hình sao?”.

Hứa Thường Đức cười rất khiêm tốn nói: "Trên phương diện chính trị và kinh nghiệm làm việc ta phải học tập Cố Bí thư nhiều!"

Cố Duẫn Tri lắc đầu, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nói: “Đồng chí

Thường Đức, nếu như ta không có nhớ lầm thì ngươi năm nay đã năm mươi

sáu tuổi a?"

Hứa Thường Đức gật gật đầu, không rõ Cố Duẫn Trí tại sao lại đột nhiên

nhắc tới vấn đề này. Cố Duẫn Tri nói: "Cái tuổi này đúng là tuổi thành

thục nhất trên chính đàn, quốc gia bồi dưỡng được một cán bộ thật không

dễ dàng, có thể đi đến vị trí này cũng không dễ dàng!”.

Hứa Thường Đức nói: “Già rồi, lúc tại Giang Thành ta còn chưa cảm giác

được nhưng khi đi tới Đông Giang, nhìn thấy nhiều cán bộ niên phú lực

cường như vậy thì cảm giác tư duy của ta đã theo không kịp tiết tấu của

quá trình cải cách rồi, không phục không được.” Hứa Thường Đức lúc trước có thể thắng được Lương Thiên Chính, Triệu Quý Đình để leo lên vị trí

này thì mối quan hệ của hắn thật không ít.

Cố Duẫn Trì cười nói: “Ta năm nay sáu mươi tư tuổi nhưng vẫn không cảm

thấy mình già, ngươi có phải là ám chỉ ta già rồi hay không?”.

Hứa Thường Đức cười nói: "Cố Bí thư, ta cũng không có ý tứ này, ta chỉ

nói là mình già thôi! Ta bị huyết áp cao, bệnh tim, thân thể như vậy

không biết khi nào thì phải đi Mã Khắc Tư (cái này có khả năng là tên

một nghĩa trang như Văn Điển của VN)!”.

Cố Duẫn Tri nói: “Nhân sinh mệnh là có hạn, về khía cạnh sinh lý già yếu là không thể tránh khỏi. Cán bộ chúng ta để trì hoãn loại già yếu này

thì cần không ngừng học tập, không ngừng tiếp thu sự mới lạ. Hai năm qua ta thường nghĩ lại những gì mình đã làm trong quá khứ, có rất nhiều

việc ta nghĩ mình hoàn toàn có thể làm tốt hơn!”.

Hứa Thường Đức tràn đầy vẻ đồng cảm nói: “Nếu như thời gian có thể quay

ngược lại, ta nghĩ ta cũng sẽ làm được tốt hơn!”. Những lời này của hắn

là phát ra từ phế phủ, nếu ông trời cho hắn một cơ hội cơ hội lựa chọn

một lần nữa thì hắn sẽ không phạm vào những sai lầm chính trị cấp thấp

kia. Những thứ trong quá khứ từng khiến cho hắn động tâm không thôi hiện tại xem ra căn bản là không đáng, nhất là khi hắn ý thức được những

chuyện kia có thể gây cho hắn hậu quả khôn lường. Cố Thị trưởng Giang

Thành Lê Quốc Chính xuống ngựa, sự đả kích đối với Hứa Thường Đức vô

cùng rung động, lúc này hắn mới ý thức được những hành vi quá khứ đang

lặng yên hủy diệt con đường làm quan của hắn. Hắn muốn vãn hồi hết thảy, cố gắng vãn hồi nhưng kết quả là lại càng lún càng sâu, không có cách

nào tự kiềm chế được.

Cố Duẫn Tri nói: “Tại Bình Hải, những năm này điều khiến ta tiếc nuối

lớn nhất là chưa thu hẹp được khoảng cách giữa kinh tế bắc bộ và nam bộ

Bình Hải.”

Hứa Thường Đức nói: “Chuyện này là trách nhiệm cửa ta, khi ta đảm nhiệm

vị trí Bí thư Thị ủy Giang Thành đã không thể khiến cho thành thị đầu

rồng bắc bộ Bình Hải này phát huy được tính ưu thế khu vực làm đầu tàu

kéo kinh tế quanh thân phát triển được!”.

Cố Duẫn Tri nói: “Cải cách là quá trình không ngừng nghiên cứu, không

ngừng học tập. Lãnh đạo chúng ta không ngừng đẩy mạnh cải cách nhưng tư

duy cố hữu của chúng ta nhiều khi lại ảnh hưởng đến tiến trình cải cách. So với những cán bộ trẻ tuổi kia, ta thấy càng ngày càng cảm giác được

áp lực, ta sợ đưa ra quyết định sai lầm sẽ khiến cho Đảng và quốc gia

gặp tổn thất không thể đo lường được”.

Hứa Thường Đức nói: “Cố Bí thư, ngài làm rất tốt rồi!”. Hắn dùng đũa gắp cho Cố Duẫn Tri gắp một cái móng heo, trù nghệ của Hứa Thường Đức rất

tốt, móng heo cháy vừa đúng hỏa hậu. Cố Duẫn Tri ăn xong rồi nói: “Ngươi hẳn đã phát hiện ra, thời gian gần đây ta đề bạt một số cán bộ trẻ”.

Hứa Thường Đức gật đầu nói: “Cái này cũng phù hợp với chính sách cán bộ

của Đảng ta, đội ngũ cán bộ nhất định phải được trẻ hóa!”. Cố Duẫn Trí

cười nói: “Lại nói tiếp, Tần Thành là cán bộ do ngươi một tay nâng lên,

xem ra ngươi vẫn rất có tuệ nhãn!"

Hứa Thường Đức mỉm cười nói: “Tần Thanh được giáo dục tốt, làm việc tỉnh táo, sự thành thục hơn hẳn đám bạn cùng lứa tuổi, khi đảm nhiệm Bí thư

Thành đoàn Giang Thành cũng đã biểu hiện ra năng lực công tác siêu cường cho nên ta mới có thể yên tâm đem huyện Xuân Duong giao cho nàng. Sự

thật đã chứng minh nàng xác thực là gánh nổi trách nhiệm này!”.

Cố Duẫn Trí nói: “Quá trình Đảng bồi dưỡng một cán bộ đòi hỏi một thời

gian dài, như ngươi nấu bếp cũng vậy, có những món ăn nhất định phải lửa nhỏ chậm rãi hầm cách thủy, chỉ có như vậy thì mới có thể nấu được một

món ăn thành công”.

Hứa Thường Đức cười nói: “Ta bắt đầu không tin lời nói vừa rồi của cố Bí thư!”. Cố Duẫn Tri nhìn sang Hứa Thường Đức.

Hứa Thường Đức cất lời giải thích: “Ngài nói ngài không biết nấu ăn

nhưng ta nghe ngài nói thì lại cảm giác được ngài đã đạt được cảnh giới

đại sư về nấu ăn rồi!”.

Cố Duẫn Tri cũng không có nói dối, hắn thực sự không phải là một đầu bếp giỏi nhưng hắn lại xứng được gọi là đại sư, tuy nhiên là đại sư về quản lý, hay đùa bỡn gọi là đại sư về chính trị. Trị đại quốc như nấu ăn, có bao nhiêu người bởi vì không chống lại được sự hấp dẫn của món ăn mà

từng bước trượt xuống vực sâu. Từ sau khi Bí thư Huyện ủy Xuân Dương

Dương Thủ Nghĩa chết, Cố Duẫn Tri không ngừng điều tra về Hứa Thường

Đức. Tuy nhiên việc nắm bắt vể một cán bộ cấp tỉnh cũng không phải là

một việc dễ dàng cho nên Cố Duẫn Tri một mực yêu cầu những người biết

chuyện phải giữ bí mật, không cần phải đem những lời nói của Dương Thủ

Nghĩa trước khi chết tiết lộ ra ngoài để tránh đả thảo kinh xà. Dương

Thủ Nghĩa bị người giết bằng thuốc độc, người có hiểm nghi lớn nhất

chính là Tổ trưởng tổ Thanh tra, Ban Kỷ Luật Hầu Bảo Trụ, hắn trong ngày hôm đó đã ly kỳ thoát khỏi tai nạn xe cộ. Một loạt sự tình này nếu hết

thảy đều có liên hệ với nhau thì như vậy ở trong Bình Hải đang có một

liên minh lợi ích rộng lớn khiến cho chính đàn cả nước phải khiếp sợ.

Trương Dương qua điện thoại đã cho thấy, hắn nắm giữ chứng cớ xác thực

nhưng một ngày Cố Duẫn Tri chưa tận mắt nhìn thấy chứng cớ thì hắn vẫn

phải cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cố Duẫn Tri rời đi, dưới bầu trời mưa, Hứa Thường Đức cầm ô tiễn hắn. Cố Duẫn Trí bảo hắn không cần vậy vì đi ra tới cửa đã thấy nữ nhi Cố Giai

Đồng đứng chờ hắn. Một loại cảm giác ấm áp khó tả dâng lên trong lòng Cố Duẫn Tri, hắn đi đến cầm ô của nữ nhi rồi cùng che cho nữ nhi mà đi về

xe cách đó không xa.

“Cố Bí thư đi cẩn thận!” Hứa Thường Đức giơ tay chào nói. Cố Duẫn Tri

xoay ngưòi phất phất tay, rồi ôm lấy nữ nhi đi vào trong mưa gió.

Trương Dương tại đêm mưa này lại ngồi ở trong xe taxi, vì tận khả năng

không làm cho người khác chú ý, hắn lựa chọn taxi đi Đông Giang. Trận

mưa này rất lớn, lái xe không ngừng phàn nàn vì tốc độ xe chỉ có thể duy trì khoảng sáu mươi km.h gì đó, với tốc độ như vậy muốn đến Đông Giang

sớm nhất cũng phải sáng sớm ngày mai.

Điện thoại của Trương Dương thủy chung vẫn ở vào trạng thái tắt máy. Sổ

tay huấn luyện của Quốc an ghi rõ, khoa học kỹ thuật giờ đây đã có thể

căn cứ vào tín hiệu điện thoại để xác định vị trí của thuê bao. Tuy

trong nước vẫn chưa nghe nói qua có việc như vậy nhưng Trương Dương cũng không muốn mạo hiểm. Hứa Thường Đức lúc trước có thể trước mắt bao

người xử lý Dương Thủ Nghĩa, đủ để chứng minh hắn có năng lực không

giống bình thường. Mình ở khắp nơi Tĩnh An cẩn thận chú ý mà vẫn bị hắn

phái nhiều người tới theo dõi và đuổi giết, Hứa Thường Đức ngoan lạt đến mức nào có thể thấy được.

Nếu như Dương Thủ Thành không có lừa gạt hắn, trong túi nhựa có chứa

chứng cớ thì hẳn là đủ để cho Hứa Thường Đức thân bại danh liệt. Trương

Dương từ sự hưng phấn ban đầu đã tỉnh táo lại, nếu như nói bọn Cố Duẫn

Tri muốn đối phó Hứa Thường Đức chủ yếu là vì công, bọn họ muốn đem phần tử này thanh trừ ra khỏi Đảng, đưa hắn ra trừng trị trước pháp luật thì Trương Dương thì là vì tư. Ngay từ đầu Trương Dương cũng không biết Hứa Thường Đức tại sao lại nhằm vào chính mình, mãi đến khi Bí thư Huyện ủy Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa trước khi chết thổ lộ bí mật thì mới biết

Hứa Thường Đức đối với hắn hận thấu xương là vì Hải Lan. Nhớ tới Hải

Lan, nhớ tới nữ nhân đầu tiên sau khi trùng sinh này, trong lòng Trương

Dương đột nhiên cảm thấy đau đớn. Từ sau khi nhận được cú điện thoại tân niên kia, Hải Lan đã không còn có cùng hắn liên lạc qua. Hải Lan giả vờ mất trí nhớ, rồi sau đó lại lựa chọn rời khỏi cuộc sống của hắn, nguyên nhân căn bản là suy nghĩ cho hắn. Hải Lan sợ do nàng mà khiến cho

Trương Dương bị Hứa Thường Đức trả thù.

Trưong Dương sau khi biết được điều đó thì liền thề phải làm cho Hứa

Thường Đức hạ mã. Hắn muốn Hứa Thường Đức rơi vào cảnh vạn kiếp bất

phục, khiến cho hắn trọn đời thoát thân không được, chỉ có như vậy thì

mới có thể làm cho Hải Lan chính thức tự do, mới có thể giúp Hải Lan

thoát khỏi cơn ác mộng này.

Trương Dương lúc này cũng không biết Dương Thủ Thành đã bị giết, cũng

không biết năm mươi vạn hắn cho Dương Thủ Thành cũng bị người cầm đi.

Trương đại quan nhân đối với tiền tài từ trước đến nay cũng không quá

mẫn cảm, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, không có thì không có, sau này

hắn có thể lấy lại? Chỉ bằng vào một đôi diệu thủ này, đừng nói là năm

mươi vạn, cho dù là năm trăm vạn năm trăm ngàn vạn cũng đồng dạng có thể thoải mái kiếm được.

Có khi tiền có thể có tác dụng lớn không tưởng tượng được, hai gã tạo ra vụ tai nạn giết Dương Thủ Thành cũng là sát thủ đưa Dương Thủ Thành vào chỗ chết, sau khi lấy được năm mươi vạn thì cũng mất tích. Tại niên đại này, năm mươi vạn là một số tiền rất lớn, đủ cho hai người này có thể

thoải mái tiêu xài trong một thời gian thật dài. Quan trọng hơn là số

tiền này so với số tiền thù lao cố chủ đưa cho bọn họ còn nhiều hơn

nhiều lắm, cho nên bọn họ không cần phải tiếp tục mạo hiểm.

Hai gã sát thủ sau khi xử lý xong Dương Thủ Thành thì căn bản không cần

đòi nốt phần tiền thù lao còn lại, điều này làm cho cố chủ chính thức

phía sau màn là Cục trưởng Cục công an Đông Giang Phương Đức Tín sợ hãi. Dương Thủ Thành xác định là đã chết nhưng chuyện này cũng không có một

kết quả rõ ràng. Dương Thủ Thành trước khi chết đã từng cùng Trương

Dương gặp mặt, do đó chuyện này có thể tồn tại nhiều loại khả năng. Một

loại khả năng là tất cả chứng cớ Dương Thủ Thành mang theo đều bị hủy

trong trận hỏa hoạn này. Một loại khả năng nữa là Trương Dương lấy được

chứng cớ, còn có một loại khả năng khác là hai gã sát thủ sau khi đối

phó với Dương Thủ Thành thì lại lấy đi chứng cớ. Bởi vì cảm thấy có điều không đúng nên Phương Đức Tín đã không hề chủ động liên lạc với Hứa

Thường Đức nữa. Từ lúc hắn đảm nhiệm vị trí Cục trưởng Cục công an Giang Thành hắn và Bí thư Thị ủy Giang Thành lúc ấy là Hứa Thường Đức tương

giao tâm đầu ý hợp. Hắn có thể có được địa vị như ngày hôm nay là chủ

yếu nhờ vào Hứa Thường Đức ban tặng. Từ đó giữa bọn họ bắt đầu hình

thành một cái nhóm lợi ích và mối liên hệ này vẫn một mực duy trì liên

tục cho đến nay. Cho nên Hứa Thường Đức có việc gì thì Phương Đức Tín

luôn làm việc không chùn bước, luôn xông lên phía trước nhất. Hắn vì Hứa Thường Đức mà giải quyết phiền toái và tảo thanh chướng ngại. Nếu như

Hứa Thường Đức ngã, điều này có nghĩa là con đường làm quan của hán cũng đi đến điểm cuối cùng.

Chuyện này Phương Đức Tín giao cho cậu em vợ hắn là Trịnh Thọ Quốc xử lý nhưng Trịnh Thọ Quốc sau khi xử lý Dương Thủ Thành xong thì cũng biến

mất. Trịnh Thọ Quốc luôn luôn là người được Phương Đức Tín tín nhiệm

nhất nhưng sự thật lại làm cho Phương Đức Tín cảm thấy sợ hãi. Trịnh Thọ Quốc rời đi khiến cho cờ thế của hắn hoàn toàn mất đi khống chế. Phương Đức Tín ý thức được thế cục trở nên càng ngày càng nguy hiểm, hắn là

một tay thợ săn rắt tốt, đối với nguy hiểm có khứu giác cực kỳ mẫn cảm.

Phương Đức Tín mật thiết chú ý đến mọi động tĩnh tại Tĩnh An, điều khiến hắn cảm thấy càng thêm bất an là các tin tức từ Tĩnh An bị phong tỏa

rất nghiêm mật. Đã có vài sự kiện xảy ra, Trương Dương không thể nghi

ngờ là đều có liên quan đến nhưng bên ngoài lại không có truyền về bất

cứ tin tức gì của Trương Dương. Trương Dương cũng giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Phương Đức Tín làm tại hệ thống công an Bình Hải nhiều

năm nên nhân mạch rộng lớn là không cần nghi vấn, thông qua nhiều cách

hắn biết được Cục trương Cục công an Giang Thành Điền Khánh Long cũng

không có mặt tại Giang Thành.

Sau khi liên lạc với một số chỗ nữa, Phương Đức Tín suy đoán ra Điền

Khánh Long lần này xuất môn rất có thể là có quan hệ tới Trương Dương.

Nếu Trương Dương đã lấy được chứng cớ và hắn muốn cho chứng cớ phát huy

tác dụng thì nhất định phải giao cho Cố Duẫn Tri. Nếu như vậy thì hắn có khả năng rất lớn là đi đến Đông Giang. Phương Đức Tín sau khi phân tích các loại khả năng thì hắn quyết định đánh cược một lần cuối cùng. Hắn

muốn trước khi Trương Dương tiếp cận được với Cố Duẫn Tri đem hắn xóa sổ khỏi thế giới này.

Trong vụ đấu súng ở Hợp Thành siêu thị có hai gã nghi phạm sa lưới, Cục

trưởng Cục công an Tĩnh An Đàm Siêu tự mình thẩm vấn hai người này đồng

thời mời Cục trưởng Cục công an Giang Thành Điền Khánh Long tham gia

thẩm vấn. Hai gã nghi phạm này lúc mới đầu biểu hiện cực kỳ ương ngạnh,

nhưng cuối cùng vẫn không thể nào vượt qua được kinh nghiệm thẩm vấn

phong phú và đòn tâm lý của Đàm Siêu. Hai người đã cung cấp một cái manh mối trọng yếu là Trịnh Thọ Quốc, tất cả mọi việc đều là do Trịnh Thọ

Quốc thuê bọn họ làm.

Đàm Siêu đối với Trịnh Thọ Qụốc hoàn toàn không biết gì cả nhưng Điền

Khánh Long đối với Trịnh Thọ Quốc thì rất rõ. Sau khi được Cố Duẫn Tri

cho phép, hắn bắt đầu phối hợp với cảnh sát Tĩnh An đem tư liệu về Trịnh Thọ Quốc nói cho Đàm Siêu.

Đàm Siêu trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng không có nghĩ đến một vụ đấu súng bình thường sau lưng lại tồn tại bối cảnh phức tạp như vậy mà người

thuê đám tội phạm này lại là nguyên cảnh sát hình sự Đông Giang trước

đây. Mà Trịnh Thọ Quốc còn có một thân phận không thể không làm cho

người ta suy nghĩ đó là tỷ phu hắn là Cục trưởng Cục công an Đông Giang

Phương Đức Tín. Đàm Siêu ý thức được chuyện này so với hắn suy nghĩ còn

muốn phức tạp hơn nhiều, hắn thấp giọng nói: “Điền cục trưởng, bọn họ

tại sao phải đuổi giết Trương Dương?” Đây mới là mấu chốt chuyện này.

Điền Khánh Long do dự một chút, Đàm Siêu và Cục công an Tĩnh An đã tận

hết sức lực phối hợp với hắn mà hắn bởi vì phải giữ bí mật nên nhất định là khiến cho Đàm Siêu có suy nghĩ. Điền Khánh Long sau khi xin chỉ thị

của Cố Duẫn Trì, Cố Duẫn Tri tỏ vẻ có thể phối hợp với cảnh sát Tĩnh An

nhưng tuyệt đối không thể đem việc của Hứa Thường Đức để lộ ra nên Điền

Khánh Long nói: “Đàm cục trưởng, Trương Dương có lấy được một vật gì đó

mà đối với một người là chứng cớ bất lợi cho nên mới có người muốn giết

hắn!”.

Đàm Siêu từ lời nói mập mờ của Điền Khánh Long mà nhận ra người cũng có

việc khó nói nên cũng không hề tiếp tục truy vấn nữa. Hắn nhẹ nhàng đập

lên mặt bàn nói: “Ta mặc kệ Trương Dương có cái bí mật gì, điểm xuất

phát thế nào, trên thực tế hành vi của hắn đã là vi phạm pháp luật, lần

này ta nhất định phải truy cứu trách nhiệm của hắn!”.

Điền Khánh Long lưu ý đến cách dùng từ của Đàm Siêu nên không khỏi hiếu

kỳ hỏi: "Trương Dương trong quá khử tại Tĩnh An đã từng có án sao?”.

Đàm Siêu cười khổ nói: “Án thì không có, bằng không ngươi đã sớm biết

được. Hắn lần trước tới đây đã chọc vào phiền toái không nhỏ, hơn nữa

còn liên lụy đến một sự kiện tử vong ngoài ý muốn, tiểu tử này thật sự

là một cái phiền phức!”.

Điền Khánh Long đối với những lời này tràn đầy vẻ đồng cảm, hắn thấp

giọng nói: “Nhưng chúng ta làm như thế nào mới có thể tìm ra hắn?”.

Đàm Siêu nói: “Trừ cái xe jeep ra thì không tìm thấy bất luận manh mối

gì!” Hắn dừng lại một chút: “Ngươi vừa mới nói hắn nắm giữ chứng cớ,

liệu hắn có quay về Bình Hải?”.

Đến lúc sáng sớm thì mưa tạnh, phố lớn ngõ nhỏ Đông Giang được mưa to

gột rửa mà đổi mới hoàn toàn. Dương quang sáng sớm xua tan nốt mây đen

còn sót lại rọi xuống đường cái, phản chiếu mặt đường tựa như khảm đầy

trân châu, tản ra từng đạo ánh sáng mỹ lệ loang loáng, Trương Dương nhìn đồng hồ, lúc này là sáu giờ năm mươi nên cơ quan Tỉnh ủy chưa mở cửa.

Sau khi thanh toán tiền xe Trương Dương đi vào một trà lâu đối điện cơ

quan Tỉnh ủy ăn cơm.

Một đêm này hắn xác thực là đã lăn qua lăn lại, tuy Trương đại quan nhân thể tố chất rất tốt nhưng qua một đêm xóc nảy, tinh thần khẩn trương

cao độ mà cơm tối cũng chưa được ăn thì lúc này cũng có chút mệt mỏi.

Hắn vào trà lâu gọi một bình Bích loa xuân, ăn thêm vài miếng bánh, vừa

ăn vừa chờ giờ làm việc đến. Tâm tình lúc này Trương Dương cực kỳ kích

động, chỉ cần đem chứng cớ giao cho Cố Duẫn Trí thì có nghĩa là chấm dứt kiếp sống chính trị của Hứa Thường Đức. Đối với loại người Hứa Thường

Đức mà nói, giết chết hắn cũng không phải là phương pháp trừng phạt tốt

nhất. Đối với người coi trọng con đường làm quan có quyền thế cùng địa

vị như Hứa Thường Đức thì đây chính là sự đả kích lớn nhất. Hắn muốn làm cho Hứa Thường Đức trọn đời thoát thân không được. Trương đại quan nhân cũng không phải một người lòng dạ hẹp hòi nhưng một khi có người khi dễ nữ nhân của hắn thì hắn chẳng những muốn trả thù, hơn nữa trả thù bằng

bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Dương quang xuyên thấu qua cửa sổ phóng đến trên người Trương Dương.

Điều này làm cho sự lo lắng của hắn đột nhiên tán đi. Trương Dương nâng

chung trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trôi nổi trên chén, hắn tin

tưởng hôm nay sẽ là một ngày có thời tiết tốt trước đây chưa từng có.

Một vị khách nhân gần đó tâm tình tựa hồ cũng không tệ. Hắn nhìn về phía Trương Dương mỉm cười, nội tâm Trương Dương không khỏi khẩn trương lên, giờ đây hắn đối với bất luận kẻ nào chung quanh đều ôm lòng hoài nghi

nhưng tên khách nhân kia cũng không nhìn Trương Dương quá lâu. Đến bảy

giờ ba mươi thì hắn đứng đậy tính tiền rời đi.

Trương Dương thở dài một hơi, xem ra thần kinh mình có chút dị ứng. Hai

ngày nay thật sự quá khẩn trương, chờ chuyện này xong hắn phải hảo hảo

thư giãn một phen. Trương Dương nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là

bảy giờ bốn mươi, hắn đột nhiên lưu ý chỗ ngồi của tên khách nhân kia,

trên ghế có một cái túi du lịch màu đen. Hắn đứng bật lên rồi đột nhiên

mơ hồ nghe được âm thanh tích tắc rất nhỏ, tựa như tiếng kim đồng hồ.

Thanh âm này rõ ràng là phát ra từ cái túi du lịch màu đen kia. Một loại trực giác đối với nguy hiểm khiến cho Trương Dương trợn tròn hai mắt.

Hắn đột nhiên ngả người lao về phía ngoài cửa sổ nhảy xuống nhưng không

đợi hắn lao ra ngoài cửa sổ thì từ túi du lịch màu đen hỏa quang lóe

lên. Tiếp theo là một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, mặt đất kịch liệt chấn động, cành lá cây xoạt xoạt rơi xuống, rất nhiều cửa kính ô

tô đỗ đối diện bị chấn vỡ.

Trương Dương tuy kịp thời làm ra phản ứng, nhưng thân thể của hắn trước

sóng xung kích phát ra từ vụ tựa như một mảnh lá khô phất phơ trước gió, bị thổi bay đi trên không trung, bay đi theo hình vòng cung rồi nặng nề rơi xuống, ngã chỏng vó nện lên nóc một cái xe Nisan của Nhật khiến cho cả trần xe sụp xuống.

Trà lâu sau vụ nổ mạnh thì ầm ầm sụp xuống. Một cột khói lớn bốc lên

trên không trung, trông cực kỳ giống một con cự long màu nâu đen đáng

sợ, thân hình khổng lồ mà xấu xí của nó giãy dụa ở trên không trung rải

không ngừng mở rộng chập chờn.

Xương cốt toàn thân Trương Dương như muốn vỡ vụn, sóng xung kích cùng

với sức rơi từ trên không trung xuống đất khiến cho hắn đau đớn thống

khổ. Trong miệng phun ra máu tươi, trong mắt che kín tơ máu, hắn há to

miệng kịch liệt thở hổn hển, thân thể đau đớn khiến cho hắn không cách

nào di động mảy may.

Bầu trời trước mắt hắn không ngừng xoay tròn. Cảnh vật trở nên càng ngày càng mơ hồ, hắn nhìn thấy có một gương mặt mơ hồ đang nhích lại gần

mình, người nọ vươn tay ra tóm lấy ba lô trên người hắn. Trương Dương

với ý chí ương ngạnh đùng chút lực lượng còn sót lại vươn hai tay đầy

máu đột nhiên tóm lấy cánh tay nam tử kia.

Đối phương lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên hắn không ngờ rằng Trương Dương

đang hấp hối lại có sinh mệnh lực cường đại như vậy. Tay trái hắn rút mã tấu ra rồi đâm về phía ngực Trương Dương. Tay trái Trương Dương, bắt

được cổ tay hắn, nếu như lúc bình thường thì hắn nhất định là có thể đơn giản bè gẫy tay đối phương nhưng bây giờ hắn đã bị hư thoát, lúc này

chỉ nhờ vào một tia ý chí ương ngạnh mà chống đỡ lại.

Mã tấu từng tấc một đâm về phía ngực Trương Dương, mũi đao sắc bén chỉ

còn cách ngực hắn có hai mi li mét thì Trương Dương chợt bộc hét lên một tiếng tức giận. Hắn mượn đà dẫn dắt tay cầm đao của đối phương thay đổi phương hướng, chuyển đầu mã tấu đâm vào đầu vai mình. Dưới cơn đau đớn

kịch liệt Trương Dương bị kích thích mà khôi phục lại một chút lực khống chế, hắn đột nhiên vung vẩy đầu, dùng hết sức toàn thân đụng vào sống

mũi đối phương.

Trương Dương toàn lực đánh tới làm cho xương mũi đối phương vỡ vụn, máu

tươi chảy ra như suối nhưng hắn vẫn không buông tha việc tranh đoạt ba

lô. Hắn thả mã tấu ra mà tập trung giằng co ba lô với Trương Dương.

Trương Dương cầm chuôi đao rút ra khỏi đầu vai rồi vung lên đâm vào mắt

phải đối phương. Trương Dương nhìn thấy đối phương ôm lấy con mắt đầy

máu mà té xuống nhưng hắn lại không nghe thấy tiếng kêu của đối phương

mà chỉ thấy cảnh vật trước mắt đang không ngừng lắc lư, hắn từ trên mặt

đất gian nan bò lên, muốn rời đi khỏi chỗ này.

Lúc này hình như có người tiến đến gần hắn, Trương Dương tựa như dã thú

vùng lên ôm lấy đối phương quật ngã trên mặt đắt, lại có người từ phía

sau ôm lấy hắn, rồi rất nhiều bàn tay bắt lấy hắn, đem hắn vật ngã xuống mặt đất. Trương Dương cảm thấy cái còng tay lạnh như băng tra vào tay

mình, hắn dùng toàn thân lực lượng hét lớn: “Ta muốn gặp bí thư Tỉnh ủy

Cố Bí thư......"

Khi Trương Dương tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm ở trong bệnh

viện, lúc này Cố Giai Đồng đang ngồi ở bên giường, khóe mắt ửng hồng

nhìn hắn. Chuyện hắn nhớ tới đầu tiên chính là vật ở trong ba lô gì đó.

Hắn chịu thiên tân vạn khổ mới tìm được chứng cớ, nếu cứ như vậy mà bị

mất thì hết thảy cố gắng chẳng khác nào nước chảy về biển đông. Khi hắn

muốn nói chuyện thì lại phát hiện ra cuống họng mình khàn khàn nói không ra tiếng.

Cố Giai Đồng cầm lấy tay hắn dưng dưng nói: “Ngươi có phải là muốn tìm cái ba lô kia hay không?”.

Hai mắt Trương Dương chớp chớp, cổ của hắn rất đau, căn bản là không thể làm ra động tác gật đầu.

Cố Giai Đồng tràn ngập thương xót nói: "Ngươi chết kia nắm chặt cái ba

lô, cảnh sát muốn giúp ngươi lại bị ngươi đánh ngã, trong miệng ngươi

chỉ kêu muốn gặp ba của ta!”.

Ánh mắt Trương Dương tràn đầy vẻ bức thiết.

"Sau khi phát sinh vụ nổ mạnh, ba ba của ta chạy tới hiện trường trước

tiên, là ông ấy tự tay cầm lấy ba lô......” Cố Giai Đồng nói đến đây thì nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Trương Dương lại mở trừng hai mắt, tuy nhiên vẻ mặt có vẻ yên ổn hơn rất nhiều, Cố Giai Đồng nắm thật chặt tay Trương Dương nói: “Ba ba để cho

ta chiếu cố ngươi còn hắn đi Bắc Kinh rồi!”.

Cục trưởng Cục công an Đông Giang Phương Đức Tín chính nhằm vào sáng sớm hôm phát sinh vụ nổ ở cửa Văn phòng Tỉnh ủy để mời dự họp hội nghị khẩn cấp. Tuy buổi sáng sớm, khách hàng vào trà lâu không nhiều lắm nhưng

vẫn khiến cho năm người tử vong, bảy người trọng thương và đã bị công an Bình Hải liệt vào trọng án. Tâm tình Phương Đức Tín lúc này cực độ phức tạp và bất an nhưng để xảy ra loại án nổ bom này trong lòng từng nhân

viên công an cũng không tốt. Tuy nhiên người khác không nhìn thấy gì từ

trên mặt hắn, hắn dõng dạc nói: “Sau khi bắt đầu tiến hành cải cách, tại thập niên 90 của thế kỷ 20, tại chủ nghĩa xã hội khoa học mới Trung

Quốc mà lại xuất hiện loại tội ác càn rỡ không cố kỵ này, đối với xã hội gây ra thương tổn to lớn, ảnh hưởng xấu có thể nói là trước đây chưa

từng thấy. Cảnh sát nhân dân chúng ta chịu trách nhiệm bảo vệ tánh mạng

và tài sản của nhân dân, sẽ làm tròn nhiệm vụ trước cái Quốc huy kim

thải tiên diễm này......Khi nói xong hai chữ cuối cùng Phương Đức Tín hư không nhìn về phía quốc huy màu vàng gắn trên tường, trong nội tâm tựa

như bị người dùng roi mãnh liệt quất một cái mà đau đớn.

Hắn điều chỉnh tâm tỉnh, qua hơn nữa ngày mới nói: “Chúng ta

phải......Đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra, Cục trưởng Cục công an tỉnh Vương Bá đi đầu dẫn theo bốn gã cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc đi đến. Hắn

lạnh lùng nhìn chăm chú vào Phương Đức Tín, gương mặt căng cứng rồi nổi

lên vẻ phẫn nộ mà hóa thành ba chữ kiên định hữu lực: “Bắt hắn lại!”.

Phương Đức Tín tựa hồ đối với việc này sớm đã có chuẩn bị, hắn chậm rãi

đứng lên, mang theo mũ cảnh sát sau đó rất thong thả rất cẩn thận đội

lên đầu, hai gã cảnh sát tiếri đến còng tay hắn lại.

Trong phòng họp, tất cả cảnh sát đều ngẩn người, ai cũng không ngờ rằng

vị Cục trương Cục công an này mới vừa rồi còn dõng đạc phát biểu diễn

thuyết, chỉ trong chớp mắt đã biến thành tù nhân.

Phương Đức Tín khi đi qua bên người Vương bá, Vương Bá bỗng nhiên nói:

“Chờ một chút!”. Phương Đức Tín dừng bước lại. Vương Bá một tay lấy mũ

cảnh sát trên đầu hắn tháo xuống rồi tràn ngập vẻ khinh thường nói:

“Ngươi không xứng!".

Thanh âm TV mở cực kỳ lớn, điện thoại trong phòng khách lại một lần nữa

vang lên. Hứa Thường Đức cũng không có xem TV mà cũng không có ý tứ muốn nghe. Bản tin đang nói về vụ nổ tại cửa Văn phòng Tỉnh ủy, hắn đột

nhiên cảm thấy ngực như bị ép mạnh mà đau đớn, hắn nhàn nhạt cười cười

rồi chậm rãi đứng lên, cước bộ tập tễnh đi về phía phòng vợ hắn nằm.

Thê tử hắn đang ngồi ở chỗ kia, đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hứa Thường Đức đi tới bên người nàng, ôn nhu nói: “Uống thuốc đi?”.

Thê tử hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hứa Thường Đức. Hứa Thường

Đức cười thật ấm áp, hắn vươn tay ra cầm bàn tay gầy trơ cả xương thịt

nói: “Ngươi gầy quá, tất cả đều tại ta cả ngày bận rộn công việc mà

không chiếu cố tốt ngươi!"

Thê tử hắn vẫn không nói gì, nàng đang lẳng lặng lắng nghe tiếng đập cửa bên ngoài: “Có......khách đến......Nhanh đi.....có thể là Gia

Dũng......Hứa Thường Đức cười gật nhẹ đầu, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai thê tử nói: “Ta đi xem......” rồi đi được hai bước lại nói: “Cơm trưa ta đã

chuẩn bị rồi, lúc nào đói bảo Lưu tỷ lấy cho ngươi ăn!”.

Sau khi cửa phòng đóng lại, trên mặt thê tử hắn hiện lên một tầng mây

đen, qua một hồi lâu sau, vành mắt chậm rãi đỏ lên, sau đó hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống......

Hứa Thường Đức lẳng lặng ngồi ở trong thư phòng, ngực hắn lại bắt đầu

đau đớn kịch liệt. Hắn lấy từ trong túi áo ra chai thuốc, hai tay lại

kịch liệt run rẩy khiến chai thuốc tuột ra mà rơi xuống mặt đất, thuốc

văng tung tóe đầy đất. Hứa Thường Đức ôm lấy ngực, hắn khom người muốn

nhặt thuốc lên nhưng trước mắt lại đột nhiên tối sầm, cả người mềm nhũn

té xuống sàn nhà. Hắn bất lực nhìn sang viên thuốc, miệng há to tựa như

một người gần chết đang mãnh liệt hít thở không thông mà nói không nên

lời, thần thái trong hai mắt trở nên ảm đạm xuống.