Y Đạo Quan Đồ

Chương 155: Hư tình giả ý

Đối với việc xử thế Chu Vân Phàm có một bộ chuẩn tắc

riêng cho nên hắn mới có thể vượt qua giai đoạn loạn lạc trước đây mà

nổi lên tại Đông Giang. Từ một gã bị quy tội phản phái mà nhanh chóng

biến hóa thành một vị thương nhân thành công.

Trương Dương đi chọn xe lại kêu Cố Giai Đồng đi cùng. Tại nơi Chu Vân

Phàm để hàng có hơn mười cái xe ô tô nhập khẩu, những thử này tất cả đều là xe buôn lậu nhưng mà Chu Vân Phàm bằng quan hệ của hắn mà xin được

giấy phép hợp thức hóa. Trương Dương liếc một cái đã nhìn trúng một con

xe Jeep dành cho sĩ quan chỉ huy. Cái xe Jeep hầu như hoàn toàn còn mới, giá Chu Vân Phàm buôn lậu cũng phải ngoài hai mươi vạn.

Cố Giai Đồng nhìn thấy Trương Dương mở cửa xe ngồi vào thì trong lòng

không khỏi cười thầm, gã Chu Vân Phàm này sẽ đau lắm đây. Chu Vân Phàm

xác thực là đau, cái xe jeep này hắn vốn muốn lưu lại sử dụng. Mấy thằng bán bàng này rõ là, mình đã sớm nói chuyện qua, bảo bọn chúng cất giấu

đi, sao chiếc xe này vẫn còn ở đây?

Nói đến trùng hợp cái xe Jeep này tối hôm qua được tân quản sự cửa hàng

lấy đi chơi, sáng sớm hôm nay vừa mới về, tiện tay dừng ở đây. Hắn đâu

có nghĩ đến chuyện Trương đại quan nhân sẽ đến chọn xe. Trương Dương

ngồi trên ghế lái loay hoay hai cái rồi gật đầu nói: " Cái xe này được

a, ta xem trúng rồi".

Trương Đức Phóng cũng có chút không đành lòng, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi cũng quá đáng đi. Một đao này cũng quá hung ác. Nếu Trương Dương

lấy chiếc xe này đi thì sau này hắn nhất định sẽ bị Chu Vân Phàm trút

giận. Trương Đức Phóng cười nói: "Hay thì hay thật nhưng chi phí vận

hành dầu mỡ rất cao, ta xem ngươi vẫn nên chọn một cái xe Nhật Bản, vừa

kinh tế mà vẫn tiện nghi".

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Ta không thiếu tiền!". Cố Giai Đồng

đứng một bên thiếu chút nữa cười không ra tiếng, lúc này Trương Dương

trông lại đáng yêu ra phết.

Chu Vân Phàm đau đến lòng nhỏ máu, hắn không phải keo kiệt chỉ là cảm

thấy tặng cho Trương Duơng một phần lễ lớn như vậy thật không đáng, tuy

nhiên biểu hiện ra mặt hắn tỏ ra đại lượng nói: "Trương trưởng phòng

yêu mến cái xe này a, dù sao xe này vận hành cũng quá tổn kém, ta bán

cũng khó!".

Trương Dương mở cửa xe đón Cố Giai Đồng rồi lái xe đi. Chu Vân Phàm đưa

mắt nhìn theo mà biểu hiện trên mặt như thể vì bị người ta quất cho một

cái. Trương Đức Phóng đồng tình vỗ vỗ vai Chu Vân Phàm nói: "Chu ca,

bảo trọng!".

Chu Vân Phàm thở dài, tiếp đó vừa cười lên: "Ta lăn lộn giang hồ nửa

đời người, không ngờ lại thất thủ trong tay một tên tiểu bối". Trương

Đức Phóng rất chân thành nhìn hắn nói: "Cũng không phải quá nặng a, Chu ca, ngươi cùng hắn làm bằng hữu so với làm địch nhân thì thoải mái hơn

nhiều".

Giang Thành sau khi Trương Dương rời đi không vì thể mà bình tĩnh hơn.

Bề ngoài biểu hiện như chính đàn lặng sóng mà kì thực sóng ngầm bắt đầu

khởi động. Lúc này Hồng Vĩ Cơ sắc mặt khó nhìn đang ngồi ở bàn làm việc. Trên bàn gạt tàn chất đầy tàn thuốc, trong văn phòng khói thuốc tràn

ngập.

Lúc Lý Trường Vũ bước vào văn phòng cũng không khỏi ngạt lắp bắp kinh

hãi: "Hồng bí thư, ngươi ở đây toàn độc khí a!?" Hắn đi đến sau lưng

Hồng Vĩ Cơ mở cửa sổ ra để thải bớt khói thuốc trong phòng. Hồng Vĩ Cơ

thấp giọng nói: "Bạn học cũ, có ngươi đem chuyện của ta bẩm báo lên

Tỉnh rồi!".

Lý Trường Vũ cười cười ngồi xuống đối diện với Hồng Vĩ Cơ. Hắn cũng nghe nói có người báo cáo lên Tỉnh về giao tình giữa Hồng Vĩ Cơ và Phương

Văn Nam từ xưa đến nay, hơn nữa còn nói Hồng Vĩ Cơ và Phương Văn Nam cấu kết với nhau. Giờ đây quan điểm trong tỉnh đối với Giang Thành cực kỳ

mẫn cảm, chỉ cần nghe nói cấp lãnh đạo có cái gì gió thổi cỏ lay thì

cũng sẽ trở thành chuyện lớn. Chuyện của Hồng Vĩ Cơ lần này căn bản là

không có chứng cớ thực tế, bất quá vẫn bị Ban Kỷ Luật tỉnh chỉnh đốn nên trong lòng hắn rất buồn bực.

Lý Trường Vũ nói: " Hồng bí thư, vàng thật không sợ lửa. Đảng viên chúng ta đâu sợ hãi chút gió mưa nho nhỏ ấy".

Hồng Vĩ Cơ cả giận nói: "Quan trường Trung Quốc mấy ngàn năm nay đã

hình thành lệ tập, cứ đem chuyện này xọ chuyện kia. Ta cùng Phương Văn

Nam trong quá khứ có quen biết tuy nhiên chỉ là kết giao bình thường.

Lần này việc đấu thầu công trình ba đường bao quanh thành phố ta căn bản không có ý kiến nhưng những người này thật sự là vô sỉ, lại nhân sự

kiện này vu oan rồi còn tố ta và Tô Tiểu Hồng có quan hệ nam nữ. Thật sự là vô đạo đức, vô sỉ! Đúng là vô sỉ!".

Lý Trường Vũ có thể hiểu được sự kích động của Hồng Vĩ Cơ vì từ khi

chính đàn Giang Thành thay đổi bất ngờ, Hồng Vĩ Cơ liền áp dụng nguyên

tắc xử sự bo bo giữ mình, thậm chí cả việc đấu thầu công trình ba đường

bao quanh thành phố hắn vì tị hiểm mà đều giao cho mình. Thật ra tư việc Phương Văn Nam sớm có được tin tức này, Lý Trường Vũ cũng đã đoán được

quan hệ giữa hắn và Hồng Vĩ Cơ nhưng Lý Trường Vũ vẫn lựa chọn Phương

Văn Nam không chỉ là bởi vì Hồng Vĩ Cơ ám chỉ mà cũng là kết quả từ thực lực chân chính của Phương Văn Nam nên có thể nói lần đấu thầu này cũng

không có vấn đề gì.

Hồng Vĩ Cơ cho dù có tư tâm bên trong thì bề ngoài sẽ không làm gì thái

quá. Lý Trường Vũ tin tưởng Hồng Vĩ Cơ vốn trầm ổn nên tại thời khắc mẫn cảm này sẽ không phạm sai lầm còn về phần quan hệ giữa Tô Tiểu Hồng và

Hồng Vĩ Cơ thì hắn cũng không biết.

Lý Trường Vũ nói: "Kẻ tạo ra tin đồn đều là một ít kẻ tiểu nhân có dụng tâm kín đáo. Hồng bí thư không cần phải để tâm". Hồng Vĩ Cơ hung hăng

dí đầu mẩu thuốc lá nói: "Có ít người vì ta đem quyền chỉ huy đấu thầu

ba đường bao quanh thành phố giao cho ngươi mà trong nội tâm khó chịu,

bọn họ muốn gây chuyện!".

Lý Trường Vũ liền minh bạch, Hồng Vĩ Cơ hiển nhiên ám chỉ người khởi

xướng chuyện này là Tả Viên Triêu nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì Tả Viên Triêu thật sự là kẻ đáng hiềm nghi nhất vì trong công trình ba đường

bao quanh thành phố này hắn là kẻ mất mát lớn nhất. Tả Viên Triêu chính

là người lúc trước đưa ra dự án này nhưng cuối cùng quyền chỉ huy lại

rơi vào tay Lý Trường Vũ nên hắn có thể không cam tâm. Tuy nhiên Lý

Trường Vũ đối với việc này vẫn rất tỉnh táo, Hồng Vĩ Cơ chẳng qua là

muốn lợi dụng hắn để áp chế Tả Viên Triêu mà thôi, hắn muốn đem mình trở thành một con cờ. Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Hồng bí thư mọi việc

đều cần có chứng cớ, không có chứng cớ thì loại lời đồn này nhất định sẽ tự sụp đổ."

Hồng Vĩ Cơ thở dài nói: "Tuy Tổ chức sẽ làm rõ thị phi nhưng những lời

đồn đại này đối với quan thanh liêm như ta lại rất có ảnh hưởng. Những

lời bàn tán này thật sự quá ghê tởm!".

Lý Trường Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn đã không có, chuyện này thật đúng là rất khó nói!".

Quyền Thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu trong thời gian gần đây cũng

không dễ chịu. Hắn mơ hồ đoán được Hồng Vĩ Cơ mười phần đem món nợ này

tính tại lên đầu mình. Tả Viên Triêu thật sự có chút phiền não, mà những lúc hắn phiền não thì cũng không thích ngồi một mình ngây ngốc mà lại

ưa thích tụ tập người uống trà đánh bài nói chuyện.

Điền Khánh Long thời gian gần đầy cũng không được như ý. Hệ thống công

an Giang Thành luân phiên gặp chuyện không may, cái chức Cục trưởng công an của hắn bị dính đầy bụi đất. Hắn và Tả Viên Triêu đều có tâm sự, nên một cân rượu trên bàn cơ hồ chui vào bụng hai người bọn họ.

Tả Ủng Quân cười nói: "Các ngươi hôm nay có chuyện gì vậy? Giống như

đều có đầy bụng tâm sự a? Ta thời gian gần đây đọc tài liệu điều tra

nghiên cứu của nước ngoài nói quan chức càng lớn thì hạnh phúc lại càng

thiếu. Nhìn các ngươi thì có thể nghiệm chứng được a."

Điền Khánh Long thở dài nói: "Thời gian gần đây Giang Thành lắm sự tình khiến cho ta không vui vẻ gì. Ta làm trong ngành công an nhiều năm như

vậy, chưa bao giờ nghẹn khuất như năm nay a!".

Tả Viên Triêu nói: "Giang Thành thật sự là đang thời buổi rối loạn. Đủ loại chuyện phiên toái tầng tầng lớp lớp, chuyện Hồng bí thư chúng ta

tố cáo các ngươi có nghe nói không?".

Điền Khánh Long gật đầu nói: " Không có chứng cớ gì, không biết kẻ nào lại quấy lên vũng nước đục!".

Tả Viên Triêu thở dài nói: "Có người cảm thấy ta là vật cản trở a!".

Điền Khánh Long cùng Tả Ủng Quân đồng thời nhìn hắn. Tả Ủng Quân đối với việc đấu tranh trong thành phố không có bao nhiêu quyền phát ngôn. Điền Khánh Long thân là ủy viên thường vụ Thị ủy Giang Thành nên cũng hiểu

được quan hệ giữa Tả Viên Triêu và Hồng Vĩ Cơ không hề hòa thuận giống

như biểu hiện ra ngoài. Chuyện quyền chỉ huy dự án ba đường bao quanh

thành phố rơi vào tay Lý Trường Vũ đủ để chứng minh vị Hồng bí thư này

đối với Tả Viên Triêu vẫn rất cảnh giác. Điền Khánh Long nói: "Hay là

có muốn cố ý tạo ra mâu thuẫn?".

Tả Viên Triêu nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn, hắn thủy chung vẫn hoài

nghi chuyện này là do Lý Trường Vũ làm. Cái vị trí Thị trưởng này, người có đủ sức cạnh tranh nhất chính là Lý Trường Vũ mà sắp tới Lý Trường Vũ sẽ có một loạt cử động tại Giang Thành, mờ mờ ảo ảo có thể chống lại

hắn. Cái phiền toái nhất là Lý Trường Vũ cùng Hồng Vĩ Cơ lại là bạn học

cũ, Hồng Vĩ Cơ tuy là người khéo đưa đẩy nhưng tại trong nội tâm nhất

định vẫn có khuynh hướng nghiêng về Lý Trường Vũ hơn một ít.

Tả Viên Triêu chính thức có quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri, đúng là do Cố Duẫn Tri một tay đưa hắn lên vị trí Quyền Thị trưởng. Hơn nữa

hắn và Cố Minh Kiến có quan hệ cực kỳ hòa hợp nhưng Lý Trường Vũ và Cố

Duẫn Tri tựa hồ cũng có quan hệ không tệ mà tầng quan hệ kia là thông

qua Trương Dương mà thành lập. Từ khi quyền chỉ huy dự án ba đường bao

quanh thành phố rơi khỏi tay, Tả Viên Triêu sinh ra cảm giác nguy cơ

trước đó chưa từng có. Hắn bắt đầu ý thức được là chuyện xóa đi chữ

"Quyền" đằng trước chữ Thị trưởng cũng không phải là hoàn toàn nắm chắc.

Tả Ủng Quân nói: "Người tài trí không bị đố kị mới là lạ! Người khác sở dĩ nhằm vào ngươi là vì thấy ngươi mạnh hơn bọn hắn. Trên quan trường

chính là như vậy, chỉ có không ngừng giẫm đạp lên người khác thì mình

mới có thể thăng tiến".

Điền Khánh Long cười ha hả nói: "Ủng Quân, lời này của ngươi cũng hơi

quá, đa số khi làm quan đều là đi làm việc. Rất ít thời gian dùng để đi

giẫm đạp người".

Tả Viên Triêu không nói gì, yên lặng tợp một ngụm rượu, một lát sau mới

thấp giọng nói: "Đại ca, ngươi xem ta và Lý Trường Vũ có cái gì bất

đồng?".

Hắn đột nhiên đưa ra một câu hỏi khiến Điền Khánh Long nao nao, hắn nghĩ mội lúc rồi nói: "Trường Vũ tuổi trẻ còn ngươi so với hắn thì quyết

đoán hơn, lại mạnh dạn đi đầu". Tả Viên Triêu cười nói: " Ta không muốn nghe ngươi chỉ khen ta".

Điền Khánh Long nói tiếp: "Nhưng mà Trường Vũ so với ngươi thì trầm ổn

hơn, hắn làm việc phong cách tứ bình bát ổn, rất có phong phạm của Cố bí thư!", câu nói sau cùng khiến cho trong lòng Tả Viên Triêu không nhịn

được mà run rẩy.

Điền Khánh Long thấp giọng nói: "Thật ra có câu ta vẫn một mực muốn nói với ngươi, có khi danh tiếng quá lớn chưa chắc đã là chuyện tốt."

Tả Viên Triêu chậm rãi buông chén rượu trong tay xuống, lúc này hắn đã

hoàn toàn minh bạch. Điền Khánh Long cũng không muốn tiếp tục đề tài

này, hắn chuyển hướng nhìn Tả Ủng Quân nói: "Hứa Gia Dũng có qua nhà

ngươi hay không?".

Tả Ủng Quân nhìn ra phía ngoài, vợ hắn Tưởng Tâm Tuệ đang cùng tỷ tỷ trò chuyện vui vẻ, hắn cười cười nói: "Đã tới. Người trẻ tuổi kia rất

không tồi, Hiểu Tình có đưa đến một ít lễ vật, đúng rồi, còn có phần của các ngươi, hôm nào ta sẽ đưa sang cho các ngươi".

Điền Khánh Long thấp giọng nói: "Có câu hỏi không nên hỏi, Hiểu Tình

cùng hắn có xác định quan hệ nam nữ hay bằng hữu gì hay không!? Ta nghe

Tâm Tuệ nói hai người bọn họ đang luyến ái?."

Tả Ủng Quân lại hướng ra phía ngoài nhìn, cười khổ nói: "Không có

chuyện này, Hiểu Tình gọi cho ta trong điện thoại nói, nàng sang Mỹ là

để học tập nên rất ít gặp mặt Hứa Gia Dũng!". Hắn cảm thấy Điền Khánh

Long đối với chuyện này rất quan tâm nên có chút kinh ngạc hỏi: "Tỷ phu có vẻ rất quan tâm đến chuyện tình cảm của Hiểu Tình?".

Điền Khánh Long cười một tiếng nói: "Ta là dượng nàng mà nhưng mà ta có

câu muốn nói ra. Nữ hài tử lớn rồi. Về mặt tình cảm nên để nó tự chủ,

cha mẹ không cần phải can thiệp quá nhiều, có những người trẻ tuổi không thể chỉ nhìn mặt ngoài, cần lưu ý nhân phẩm".

Tả Ủng Quân nhíu mày, lúc này thê tử ở bên ngoài gọi hắn ra đánh bài hắn liền đứng dậy đi ra ngoài. Tả Viên Triêu ý vị thâm trường nhìn Điền

Khánh Long nói: "Đại ca có ý tứ gì? Hứa gia tiểu tử này không được

sao?".

Điền Khánh Long nói: "Ta cũng không minh bạch nhưng mà chuyện Kim Tôn

hai ngày trước ta nghe nói cùng hắn cũng có chút quan hệ. Nếu hắn xúi

giục Viên Lập Ba đi đánh Cố Minh Kiến thì tiểu tử này tâm cơ đủ thâm!".

Tả Viên Triêu cười lắc đầu nói:"Chuyện này thật sự làm cho người ta đau

đầu, người trẻ tuổi tranh giành tình nhân cũng rất thông thường, chẳng

cần phải đi trông nom bọn họ!".

Điền Khánh Long nói: "Ta chỉ là không muốn Hiểu Tình chọn lầm người".

Tả Viên Triêu nhìn ra bên ngoài quan sát nói: "Chuyện này ngươi không

nên tính toán làm gì. Ta cũng không tính, anh của ta nói cũng không

tính. Chuyện chung thân đại sự của Hiểu Tình phải là chị dâu ta nói".

Điền Khánh Long cười khổ nói: " Đàn bà quản nhà a, Ủng Quân lúc nào có thể làm đàn ông một hồi a!?" Tả Viên Triêu cười ha ha.

Trương Dương lái xe Jeep đưa Cố Giai Đồng đến cửa nhà, nguyên bản hắn

không muốn nhưng Cố Giai Đồng muốn hắn tới, nàng nói Cố Dưỡng Dưỡng thời gian gần đây thường xuyên kêu đau bụng. Cố Minh Kiến vẫn đang ở Giang

Thành nên Trương Dương tất nhiên không sợ gặp mặt khó xử cho nên đã tới.

Đi vào cửa tiểu lâu, Cố Dưỡng Dưỡng đang vẽ tranh trong phòng, nhìn thấy Trương Dương và Cố Giai Đồng đi đến liền buông họa bút nói: "Trương

ca. Ngươi đã đến rồi!" Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu, hắn lần này

cũng mang tới cho Cố Dưỡng Dưỡng một kiện lễ vật, là một con dấu do Tần

Truyền Lương giúp hắn khắc, trên mặt có khắc tên Dưỡng theo lối cổ. Cố

Dưỡng Dưỡng nhận con dấu, lật qua lật lại xem, yêu thích không nỡ rời

tay.

Trương Dương hỏi nàng thời gian gần đây thân thể thế nào, Cố Dưỡng Dưỡng thừa dịp tỷ tỷ đi châm trà lặng lẽ nhìn Trương Dương nói: "Chính là bộ luyện khí công phu ngươi dạy ta kia. Ta thời gian gần đây sau lúc tu

luyện thường cảm thấy bụng đau đớn, rồi sau đó lan đến kinh mạch tứ chi. Ta lo lắng có phải là luyện công sai lầm hay không."

Trương Dương dò xét mạch môn của nàng, hắn nhắm mắt thật lâu, khi mở hai mắt ra thì không khỏi nở nụ cười nói: "Không ngại, không thể tưởng

được nội lực của ngươi lại có chút thành tựu. Xem ra ngươi thanh tâm quả dục, tâm vô bàng vụ lại có hiệu quả, như vậy, ta sẽ dạy ngươi một bộ

công phu!".

Cố Dưỡng Dưỡng kinh hỉ nói: "Thật a?"

Trương Dương gật nhẹ đầu, thật ra sau khi Tần Thanh bị ép buộc, Trương

Dương nảy ra ý nghĩ muốn dạy cho những cô gái bên người một số đòn phòng thân. Hắn căn cứ đặc điểm nữ tính và hiểu biết bác chúng của mình mà

nghiến cứu ra một bộ phòng thân thuật, hôm nay thấy Cố Dưỡng Dưỡng nội

công đã có cơ bản nên truyền cho nàng.

Cố Dưỡng Dưỡng học rất chăm chú, cùng Trương Dương học hơn một giờ đã

đem ba mươi sáu động tác hoàn toàn nắm giữ. Cố Giai Đồng nhìn thấy hai

người bọn họ trong sân quyền qua cước lại diễn luyện khí thế ngất trời

thì không khỏi cười nói: "Dưỡng Dưỡng nhanh mau trở thành hiệp nữ!".

Cố Dưỡng Dưỡng phi thân đá một cái, Trương Dương lách mình tránh thoát

cười nói: "Hữu mô hữu dạng, Dưỡng Dưỡng thật có năng khiếu tập võ trời

cho!".

Đang nói chuyện thì Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri đi đến, chứng kiến nữ nhi đá song phi trong mắt, Cố Duẫn Tri cười nói: "Gia đình chúng ta xem ra sắp tới sẽ có vị nữ trung hào kiệt!".

Trương Dương cuống quít nghênh đón chào hỏi. Cố Duẫn Tri cười cười:

"Trương Dương đến đây!" Hắn cũng không có dừng bước, đi tới trước cổng

rồi nói: "Trương Dương, lúc nào xong đến thư phòng ta một chuyến!".

Cố Giai Đồng cùng Cố Dưỡng Dưỡng liếc mắt nhìn nhau, không biết phụ thân tìm Trương Dương làm cái gì. Cố Giai Đồng đem trà ngon phân biệt đưa

cho Trương Dương cùng Cố Dưỡng Dưỡng. Trương Dương uống một ngụm nói:

"Không biết ba của ngươi có phải là muốn hỏi ta về chuyện của Minh

Kiến?".

Cố Giai Đồng cười nói: "Không có việc gì đâu. Ngươi không thẹn với

lương tâm thì sợ cái gì? Trương Dương đi đến thư phòng Cố Duẫn Tri nhẹ

nhàng gõ cửa phòng, sau khi được cho phép thì đẩy cửa đi vào. Cố Duẫn

Tri đang đứng lau một cái thanh hoa bát sứ. Trương Dương thấy rõ ràng,

cái bát sứ này đúng là lần trước Cố Dưỡng Dưỡng đi Thanh Thai sơn chơi

được Trần Sùng Sơn đưa cho.

Cố Duẫn Tri cẩn thận lau bát sứ rồi đặt lại vị trí, sau đó nhìn về phía

Trương Dương mỉm cười nói: "Đây là Minh Thanh hoa, rất trân quý. Dưỡng

Dưỡng cũng không biết giá trị, sao có thể thu lấy lễ trọng nhu vậy, có

cơ hội ta muốn trả lại cho người ta".

Trương Dương cười nói: "Cố Bí thư, lúc ấy chúng ta chỉ dùng cái này để

ăn cơm. Trong mắt ngài Minh Thanh hoa là vật báu vô giá nhưng trong mắt

người nông gia nó chẳng qua chỉ là một cái bát cơm bình thường bỏ đi mà

thôi.

Cố Duẫn Tri rất thưởng thức những lời này của Trương Dương. Một câu nói

bình thường nhưng bên trong tựa hồ ẩn chứa triết lý rất sâu, ánh mắt cửa hắn rơi lên tác phẩm thư pháp trên tường thấp giọng ngâm tụng:

Bất hoạn vị chi bất tôn, nhi hoạn đức chi bất sùng;

Bất sỉ lộc chi bất đa, nhi sỉ trí chi bất bác.

Sau đó quay lại bàn ngồi xuống, đưa tay chỉ vào ghế dựa một bên ý bảo

Trương Dương ngồi ở bên cạnh hắn, nói khẽ: " Không thể tưởng được nơi

sơn dã lại có loại cao nhân này!".

Trương Dương nói: "Trần lão bá trong quá khứ cũng là quân nhân mãnh

chiến, chỉ là trong cách mạng văn hóa đã bị đối đãi bất công cho nên nản lòng thoái chí, lựa chọn ẩn cư nơi sơn dã.", Cố Duẫn Tri hiểu rõ: "Nếu như mỗi một nhân viên chúng ta đều có thể ghi nhớ mấy câu nói đó thì

như vậy đội ngũ cán bộ chúng ta sẽ thuần khiết nhiều lắm". Trương Dương

tràn đầy đồng cảm gật nhẹ đầu.

Cố Duẫn Trì biết lúc này mới đem chủ đề chuyển đến đứa con mình, hắn

thấp giọng nói: "Nghe nói Minh Kiến tại Giang Thành cùng ngươi phát

sinh một ít chuyện khó chịu a?"

Trương Dương đã sớm dự kiến Cố Duẫn Tri sẽ hỏi đến sự kiện này. Cố Minh

Kiến dù sao cũng là con của hắn, lần này tại Giang Thành lại bị thiệt

thòi như vậy, lão tử của hắn không có khả năng không nhìn đến nhưng

Trương Dương cũng không có phủ nhận, gật đầu nói: "Là có chút hiểu lầm, nhưng mà sự tình đã điều tra xong." Bên ngoài đồn đại rất nhiều, trong

đó có một bộ phận lớn đều nói là hắn đánh Cố Minh Kiến. Người khác nói

như thế nào cũng không trọng yếu nhưng hắn muốn trước mặt Cố Duẫn Tri

giải thích rõ ràng.

Cố Duẫn Tri biết lẳng lặng nhìn sang Trương Dương, hắn chờ mong.

Trước mặt Cố Duẫn Tri, Trương Dương cũng không có giấu diếm: " Ta đã

tra rõ ràng là Viên Lập Ba con trai Phó thị trưởng Viên Thành Tích tìm

người đánh Minh Kiến, tuy nhiên Viên Lập Ba cùng Minh Kiến cũng không

nhận ra nhau, kẻ đứng sau xui khiến là Hứa Gia Dũng". Trương Dương dừng

lại một chút lại nói: "Hứa Gia Dũng là con trai Hứa tỉnh trưởng!" Thằng nhãi này nói đều là lời nói thật, hắn chính là muốn ăn ngay nói thật,

chân tướng đúng là như thế, Cố bí thư thích nghĩ sao thì nghĩ?

Cố Duẫn Tri khóe môi lộ ra vẻ tươi cười: "Minh Kiến tiểu tử này tâm cao khí ngạo, làm việc ẩu đả, gặp chút điểm ngăn trở cũng là chuyện tốt."

Hắn nói xong thì lại rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này, nói khẽ:

"Nghe nói khu du lịch Giang Thành mở ra không tệ, việc thu hút tài chính vào làm rất tốt!".

Trương Dương gật đầu nói: "Lý Phó thị trưởng đưa ra chính sách kinh tế

đa dạng thôi động Giang Thành. Cục du lịch chúng ta tự nhiên là muốn làm ngọn cờ đầu đi hành động, chung quanh chuyện này chúng ta đã tiến hành

chiêu thương thu hút đầu tư, mở một loạt công tác du lịch, theo tình

huống trước mắt thì nếu hết thảy thuận lợi thì trong vòng ba năm hẳn là

có thể nhìn thấy hiệu quả sơ bộ".

Cố Duẫn Tri là ai, vừa nghe đã biết thằng nhãi này cổ xúy Lý Trường Vũ

cùng chính hắn nhưng mà nói trở về, có thể trong khoảng thời gian ngắn

dùng chính sách kinh tế này hấp dẫn nhiều khoản đầu tư như vậy thì tiểu

tử này thật sự có chút năng lực. Cố Duẫn Tri lại hỏi thăm một số chuyện

gần đây ở Giang Thành. Trương Dương thấy đã là giờ cơm tối nên biết điều cáo lui.

Cố Duẫn Tri cũng không giữ hắn lại ăn cơm.

Trương Dương đi xuống dưới lầu. Cố Giai Đồng chào đón ân cần nói: "Ba

của ta tìm ngươi có chuyện gì?". "Chuyện công tác ấy mà!".

Cố Giai Đồng không khỏi nở nụ cười, nàng không tin Bí thư Tỉnh ủy tìm

một gã cán bộ cấp Cục để bàn công tác gì. Cố Dưỡng Dưỡng nói: " Trương

ca, buổi tối ở đây ăn cơm đi, ta bảo Lý mụ chuẩn bị."

Trương Dương cười nói: "Buổi tối ta còn có việc!".

Cố Giai Đồng đưa Trương Dương đến cửa lớn, nhỏ giọng nói: "Ngươi sớm trở về nghỉ ngơi!".

Trương Dương gật đầu rời khỏi Cố gia, khi hắn đang chuẩn bị lên xe thì

cách đó không xa, dưới đèn đường có một người đứng nhìn về phía hắn,

người nọ đúng là Hứa Gia Dũng. Hứa Gia Dũng cũng không có nghĩ được ở

chỗ này lại gặp được Trương Dương, hắn mỉm cười chủ động tiến về phía

Trương Dương duỗi tay ra nhiệt tình nói: "Trương trưởng phòng, không

thể tưởng được ngươi lại tới Đông Giang ".

Trương Dương tuy ở đáy lòng không thích thằng nhãi này, nhưng khí độ

biểu hiện ra cũng không muốn thua, hắn và Hứa Gia Dũng bắt tay: "Hứa

tiên sinh làm việc như thần long không thấy đuôi, hai ngày trước mới gặp tại Giang Thành hôm nay đã trở về Đông Giang!".

"Như nhau! Như nhau thôi!" Hứa Gia Dũng cười bắt tay. Trương Dương nghĩ

đi nghĩ lại trong đầu, chỉ cần hắn thoáng dùng sức thằng nhãi này nhất

định sẽ gân đứt xương gãy nhưng mà cái ý niệm này mới lóe lên trong đầu

thì lại tắt đi. Hứa Gia Dũng ngươi không phải là yêu thích trò chơi chỉ

số thông minh sao? Lão tử ta sẽ dùng chỉ số thông minh chơi ngươi, động

đến vũ lực có vẻ thô lỗ a!!

Hứa Gia Dũng nói: "Trương trưởng phòng ăn cơm chưa? Đi! Ta mời ngươi

uống rượu". Cái này thì thật là có chút vượt quá ngoài ý liệu của Trương Dương. Thằng nhãi này lại có thể mời mình uống rượu? Liệu có phải lão

tử nghe lầm không a?

Hứa Gia Dũng cười nói: "Trương trưởng phòng sẽ không để cho ta mặt mũi

chứ?". Trương Dương cười nói: "Ta đang đói, khó được Hứa tiên sinh

thịnh tình như vậy, cầu còn không được a!".

Hai người hư tình giả ý cười. Trương Dương mời Hứa Gia Dũng lên xe Jeep. Hứa Gia Dũng chỉ đường, hai người tới tửu lâu Vương Phủ lộ ngọc lũy.

Hứa Gia Dũng thường xuyên tới nơi này ăn cơm, nên gọi vài món ăn đặt sắc và một lọ Nhị oa đầu tinh phẩm hồng.

Rót đầy ly thủy tinh trước mặt hai người, Hứa Gia Dũng giơ chén rượu lên nói: "Vì chúng ta một lần nữa gặp lại, cụng ly!". Trương Dương cười

tủm tỉm nói: "Nói ra thật xấu hổ. Hứa tiên sinh tới Giang Thành ta cũng chưa kịp chiêu đãi, vừa đến Đông Giang ta lại khiến ngươi tiêu tốn

rồi".

Hứa Gia Dũng nói: "Ta cùng Trương trưởng phòng hợp ý, ngồi cùng một chỗ uống chút rượu. Nói một hai câu tri tâm cũng là một chuyện vui!".

Trương Dương đưa mắt đánh giá Hứa Gia Dũng. Ánh mắt hắn bình tĩnh không

có sóng, vẻ mặt bình tĩnh, loại người này thật đúng là hiếm thấy, rõ

ràng làm việc trái với lương tâm mà lại giả vờ như không có việc gì.

Trương Dương cùng Hứa Gia Dũng uống hết chén rượu, Gia Dũng lại rót rượu cho hắn.

Trương Dương nói: "Hứa tiên sinh đi Giang Thành là vì tìm người thân

hay tìm bạn?". Hứa Gia Dũng cười nóí: "Tìm thân hay bạn là một mục

trong đó. Ta nghe nói tại Giang Thành mở ra khu đầu tư hoàn cảnh không

tệ cho nên đi xem xét một chút." Trương Dương có chút kinh ngạc nhướng

nhướng lông mày.

Hứa Gia Dũng nói: "Thời gian gần đây ngành sản xuất máy tính cá nhân

tại Mỹ đang phát triển nhanh chóng. Ta lần này về nước mục tiêu chủ yếu

là muốn khảo sát tình huống các nơi ở Bình Hải, căn cứ vào đó mới đưa ra kế hoạch đầu tư cụ thể. Hai ngày nữa ta sẽ quay về Mỹ, tranh thủ đạt

được nguồn tài chính rót về". Hắn cười tủm tỉm nói: "Trong khoảng thời

gian ta về nước, tại Mỹ có rất nhiều sự tình phải ủy thác cho Hiểu Tình

xử lý. Nàng giúp cho ta rất nhiều việc". Thằng nhãi này thủ đoạn mềm

dẻo, lại bắt đấu hướng về phía Trương đại quan nhân công kích.

Trương Dương đêm nay tâm tình rất đoan chính, Hứa Gia Dũng ngươi càng

muốn chọc ta nỗi giận thì ta lại càng không để ý tới ngươi, hắn bình

tĩnh nói: "Hứa tiên sinh chuẩn bị đầu tư tại Giang Thành sao?"

Hứa Gia Dũng hơi có chút kinh ngạc, không thể tưởng được vài ngày không

gặp mà khí độ tu vi của thằng nhãi này lại tiến vào một tầng mới. Hắn

lợi dụng chuyện Tả Hiểu Tình để đả kích hắn mà lại rõ ràng không có hiệu quả. Cái này khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác một quyền đánh

hụt. Hứa Gia Dũng gật đầu nói: "Căn cứ khảo sát sơ bộ, ta thấy các

phương diện điều kiện đầu tư vào Giang Thành đều rất thích hợp".

Trương Dương bỗng nhiên nói: "Điều kiện tại Giang Thành tuy không tệ

nhưng trị an cũng không quá tốt. Thời gian gần đây con trai Cố bí thư

Tỉnh ủy tại Giang Thành bị đánh. Hứa Gia Dũng nở nụ cười nói: "Làm

chuyện gì đều có rủi ro. Người ăn cơm cũng có thể bị nghẹn chết nhưng

lại không thể vì chuyện nhỏ đó mà bỏ việc lớn!" Hắn và Trương Duơng đụng chén rượu rồi nói: "Chuyện này ta cũng nghe nói qua, nghe nói thì Cố

công tử tố cáo người đánh hắn chính là ngươi!".

Trương Dương mỉm cười nói: "Trong miếu đường không có ma quỷ? Hắn quá

đơn thuần, không thấy có người cố ý muốn khơi mào mâu thuẫn giữa ta và

hắn!"

"Ai mà âm hiểm như vậy à!?". Trương Dương bưng chén rượu lên nói: "Vương bát đản!". Hứa Gia Dũng có chút kinh ngạc.

Trương Dương cười nói: "Ta nói kẻ chủ mưu phía sau là Vương bát đản!

Ngươi nói hắn nấp ở sau lưng làm ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy làm gì?

Vì sao không dám đường đường chính chính đi ra, theo ta đánh giá loại

người này có đáng là nam nhân không".

Hứa Gia Dũng mỉm cười nói: "Âm mưu dương mưu đều thuộc về phạm trù trí

tuệ. Chỉ có trí giả chính thức mới hiểu được cách dùng như thế nào. Cậy

mạnh hiếu thắng, dựa vào vũ dũng chi lực đánh đánh giết giết, loại người này chỉ là một giới vũ phu!".

Trương Dương cười ha ha nói: "Ta chính là một kẻ vũ phu, cho nên ta đánh cho Viên Lập Ba!".

Hứa Gia Dũng dưới đáy lòng cũng không cho Trương Dương là một kẻ vũ phu, thằng nhãi này mặt ngoài nhìn có vẻ cực kỳ lỗ mãng, kì thực khắp nơi

đều chớp động tiểu trí tuệ. Trong mắt Hứa Gia Dũng những người khác chỉ

có tiểu trí tuệ còn bậc trí giả chính thức thì chỉ có hắn mà thôi.

Trương Dương nhắc tới chuyện Cố Minh Kiến chẳng khác nào nói cho hắn

biết, chuyện hắn ở sau lưng xui khiến gây sóng gió đã bị hắn biết được.

Hứa Gia Dũng cũng không sợ Trương Duơng vì hiểu rằng loại chuyện này sẽ

không tra ra được trên ngươi hắn. Trung Quốc là xã hội pháp trị, bất cứ

chuyện gì đều phải có chứng cớ. Hứa Gia Dũng nói: "Có nhiều chuyện

không thể dùng vũ lực được, nắm tay một người có lợi hại cũng không lại

thương pháo.".

Trương Dương nói: "Ở đây không phải nước Mỹ, mang súng là trái pháp luật!".

Hứa Gia Dũng ha ha cười nói: "Cho nên, ngươi tốt nhất là đừng đi Mỹ!".

Trương đại quan nhân uống cạn chén rượu trước mặt, chẹp chẹp ba tiếng

nói: "Nước Mỹ? Ta nếu phải đi, không cần súng ngắn ta đem bọn bắt

hết.".

Hắn đứng người lên: "Không có ý tứ, ta phải đi rồi, nếu đến Mỹ có gặp Tả Hiểu Tình thì thay ta hỏi thăm nàng a!".

"Nhất định!" Hứa Gia Dũng đáp ứng nói.