Y Đạo Quan Đồ

Chương 1253-3: Chạm vào tường (3)

Địch Phong nói: "với thái độ thực sự cầu thị của nhân viên y tế, tôi cũng không vòng vo, tình huống của Văn phu nhân rất nghiêm trọng, công năng của tim đã suy kiệt, dẫn tới rất nhiều cơ năng sinh lý mất thăng bằng. Kết quả của Phòng thí nghiệm cho thấy. Công năng gan, thận, nước, chất điện phân đã hỗn loạn."

Văn Hạo Nam nói: "Không thể, mẹ tôi vẫn luôn khỏe mạnh. Trước giờ không nghe nói bà ấy có bệnh tim, sao đột nhiên biến thành như vậy?"

Địch Phong nói: " Văn tiên sinh, chẩn đoán của chúng tôi sẽ không có sai lầm."

Văn Hạo Nam còn muốn nói gì nữa thì Văn Linh giành nói: "Viện trưởng Địch, tôi chỉ muốn biết các ông có nắm chắc chữa khỏi cho mẹ tôi hay không?"

Mặt Địch Phong lộ vẻ khó xử, y nói khẽ: "Chúng tôi sẽ làm hết sức."

Tình tự của Văn Hạo Nam có chút kích động: "Tôi không muốn nghe cái này, tôi muốn biết, các ông có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi hay không?"

Địch Phong nói: "Các anh nên minh bạch, tình huống thân thể của Văn phu nhân vô cùng kém, căn cứ vào bệnh sử cô ta cung cấp thì chúng tôi tạm thời vẫn không thể xác định nguyên nhân dẫn tới tình trạng trước mắt là gì. Có điều chúng tôi sẽ mời chuyên gia y học hàng đầu trong ngoài nước tới tiến hành hội chẩn, xin hãy tin chúng tôi sẽ toàn lực làm tốt công tác cứu trị cho Văn phu nhân. Địch Phong nói tới đâythì lại nói: "Có điều, tôi nghĩ chuyện này tốt nhất nên báo cáo với phó thủ tướng Văn." Ý tứ của y rất rõ ràng, đối với bệnh tình của La Tuệ Ninh hắn không hề nắm chắc.

Văn Linh nhìn thẳng vào Địch Phong: "ông căn bản không nắm chắc, có phải hay không? ông có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, thậm chí ông ngay cả bà ấy rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết."

Địch Phong bị Văn Linh lườm, chỉ cảm thấy sâu trong lòng bỗng nổi lên một cỗ hàn ý khó hiểu, trong nhất thời y không ngờ không biết nên ứng đối như thế nào.

Văn Linh nói: "Nếu không có năng lực chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, sao cứ phải trì hoãn bệnh tình của bà ta, Hạo Nam, chúng ta đi."

Địch Phong ngây ra đó, Văn Linh nói không sai, y căn bản không biết nên như thế nào, vừa rồi mời tới tất cả chuyên gia của bệnh viện, nhưng thảo luận đến cuối cùng vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Bọn họ thậm chí ngay cả La Tuệ Ninh rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết, nếu như La Tuệ Ninh ở lại bệnh viện trị liệu, đám chuyên gia bọn họ quả thực không tìm đâu ra được phương pháp trị liệu hữu hiệu. Nhìn hai chị em Văn Linh thực sự muốn mang La Tuệ Ninh đi. Trong lòng Địch Phong không ngờ cảm thấy thoải mái.

Đi ra khỏi phòng, Văn Hạo Nam nói: "Chị, hay là tìm bệnh viện khác xem thế nào?" Văn Hạo Nam đối với bệnh viện vẫn ôm ảo tưởng.

Văn Linh lạnh lùng nói: "Tất cả đều là lang băm, đổi chỗ khác cũng vẫn vậy thôi."

Văn Hạo Nam nói: "Chị thực sự định nhờ hắn chữa bệnh cho mẹư?" Hắn Trong miệng tất nhiên là Trương Dương.

Văn Linh nói: "Chị biết em trong lòng hận hắn, nhưng em không thể phủ nhận y thuật của hắn, nếu như trên thế giới này còn có một người có thể chữa khỏi cho mẹ, chị nghĩ đó chắc chắn là hắn."

Văn Hạo Nam nói: "Hắn chưa chắc đã có bản sự như vậy." Hắn tuy rằng mạnh miệng, nhưng cũng không thể không thừa nhận chị gái nói đúng, năm đó Trương Dương từng cứu tỉnh chị gái vốn đã trở thành người thực vật mà những chuyên gia y học đứng đầu cũng thúc thủ vô sách, cũng từng chữa khỏi tật bệnh đột phát của cha, chắc không phải ngẫu nhiên, Văn Hạo Nam cắn cắn môi: "Vậy chi đi đi, em không đời nào thèm cầu hắn."

Văn Linh nói: "Cho dù chúng ta không mở miệng cầu hắn thì hắn cũng nhất định sẽ làm hết sức."

Nhìn thấy con gái và con trai trở về, khóe môi La Tuệ Ninh nở nụ cười, bà ta nói khẽ: "Bác sĩ nói thế nào?"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, bác sĩ nói mẹ không sao cả, chỉ là mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao."

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Con không cần gạt mẹ." Ánh mắt của bà ta hướng về phía Văn Linh.

Văn Linh nói: "Mẹ, con muốn gọi điện thoại cho cha."

La Tuệ Ninh từ những lời này của cô ta lập tức minh bạch gì đó, bà ta lắc đầu: "Không cần thiết, cho dù ông ấy trở về thì cũng sẽ không thay đổi được gì!"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ! Mẹ yên tâm, bác sĩ cũng nói rồi, sức khỏe của mẹ không có vấn đề lớn."

La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, con là con mẹ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mj, trước giờ con nói dối trước giờ đều không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ."

Văn Hạo Nam mím môi, quả thực hắn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

La Tuệ Ninh vẫy vẫy tay với Trương Dương đang đứng đằng xa, Trương Dương đi tới, bà ta nói khẽ: "Trương Dương, con nói thật với mẹ đi, bệnh của tôi rốt cuộc như thế nào?"

Trương Dương nói: "Rất nghiêm trọng! Nhưng con có thể chữa khỏi cho mẹ."

La Tuệ Ninh nói: "Con không lừa mẹ chứ?"

Trương Dương nói: "Con vĩnh viễn không bao giờ lừa mẹ."

La Tuệ Ninh gật đầu nói: "Về nhà."

La Tuệ Ninh sở dĩ quyết định về nhà, là vì bà ta đã nhìn ra những người được gọi là chuyên gia của bệnh viện căn bản bất lực đối với bệnh tình của mình, lại xuất phát từ từ sự tín nhiệm của bà ta đối với Trương Dương.

Văn Hạo Nam và Văn Linh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hắn vẫn tràn ngập phẫn nộ và oán niệm, cho dù Trương Dương có thể chữa khỏi cho mẹ mình, nhưng cừu hận của hắn đối với Trương Dương vẫn sẽ không bởi vậy mà bớt đi.

Mọi người theo thứ tự lên xe, Trương Dương lại cầm tay Văn Linh, không biết là cố ý hay là trùng hợp, tay hắn vừa hay đặt lên mạch môn cổ tay phải Văn Linh, cánh tay Văn Linh mềm nhũn không có nửa phần lực đạo, Trương Dương nói: "Chị Linh, chị lên xe em đi, em có một số chuyện muốn nói với chị."

Văn Linh gật đầu, đi theo Trương Dương lên xe hắn.

Sau khi Trương Dương khởi động ô tô, Văn Linh nói: "Có muốn kiểm tra kinh mạch của tôi lại không?" Cô ta đã sớm nhìn thấu dụng ý của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi không phải sinh bệnh mà là bị nội thương."

Văn Linh nói: "Cho nên cậu cảm thấy là tôi xuống tay với bà ta."

Trương Dương không nói gì, ánh mắt nhìn về phía trước.

Văn Linh nói: "Võ công của tôi sớm bị cậu phế bỏ rồi, cậu phải rõ hơn bất kỳ ai chứ."

Trương Dương nói: "Cho dù là con cái ngỗ nghịch tới mấy cũng không đành lòng xuống tay với mẹ ruột của mình."

Văn Linh nói: "cậu nói đúng, bà ta là mẹ tôi, tôi sao nỡ xuống tay với bà ta, huống chi, tôi hiện tại chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt, mà hết thảy những điều này hoàn toàn đều là cậu tạo thành."

Trương Dương nói: " Nếu như thời gian có thể quay lại, lúc ấy tôi tuyệt đối sẽ không cứu chị."

Văn Linh cười lạnh một tiếng: "s đã cứu tôi một lần, lại hại tôi hai lần, cậu cảm thấy tôi nên hận cậu hay là cảm kích cậu?"

Trương Dương nói: "Tôi chỉ muốn nói với chị một chuyện, mặc kệ là ai hại mẹ nuôi như vậy, tôi đều sẽ không bỏ qua cho hắn."

Văn Linh lạnh lùng nói: "cậu có thể nói những lời như vậy, thì cũng không uổng công mẹ tôi nhận cậu là con nuôi, có điều việc cấp bách hình như không phải báo thù mà là chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi!" Cô ta tạm dừng một chút rồi hai mắt nhìn thẳng vào Trương Dương: "cậu vừa rồi không phải gạt mẹ tôi đúng không?"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ làm hết sức."

Văn Linh nói: "Tôi chỉ có một người mẹ, cho nên tôi không muốn bà ta gặp chuyện không may."

Trương Dương nói: "Tôi cũng chỉ có một mẹ nuôi, tôi so với chị thì còn khẩn trương hơn."

Văn Linh khinh miệt nhìn Trương Dương: "cậu nên giữ bình tĩnh thì tốt hơn, quan tâm quá ắt loạn, cậu thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng để ảnh hưởng tới mẹ tôi."

Trở lại nhà mình, La Tuệ Ninh vô lực ngả vào giường, thầm nghĩ trong lòng, bệnh đến như núi đổ, không ngờ bệnh của mình nói đến là đến, lúc này không ngờ ngay cả sức nói chuyện cũng không có, nhìn thấy con trai Văn Hạo Nam vẫn một mực ở bên cạnh, La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, đi gọi Trương Dương tới đây."

Văn Hạo Nam gật đầu, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, ra ngoài cửa nói với Lý Vĩ: "Mẹ tôi muốn gặp hắn." Hắn không muốn không muốn nói chuyện với Trương Dương.

Trương Dương nhận được tin tức, bước nhanh tới phòng La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh xua tay, ra hiệu cho người khác ra ngoài, bảo Trương Dương tới ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, sao vậy? Mới có một lát đã nhớ con rồi à?"

La Tuệ Ninh: "Nói Trương Dương, mẹ hỏi thật con một câu, con nhất định phải trả lời thành thành thật thật."

Trương Dương gật đầu: "Không thành vấn đề."

La Tuệ Ninh thở hắt ra rồi nói: "Mẹ nhớ rõ tình cảnh khi con chữa bệnh cho tiểu Linh, nếu như chữa bệnh giúp mẹ cũng tồn tại mạo hiểm, lớn như vậy thì bro đi, mẹ lớn tuổi rồi, sinh tử đối với mẹ mà nói thì không còn quan trọng."

Trương Dương giờ mới hiểu là bà ta quan tâm tới mình, không muốn mình mạo hiểm vì bà ta, trong lòng không khỏi kích động, hắn vươn tayra vỗ vỗ mu bàn tay La Tuệ Ninh: "Mẹ nuôi, mẹ chẳng lẽ vẫn không có lòng tin vào y thuật của con ư?"

La Tuệ Ninh nói: "Có lòng tin, chỉ là mẹ không muốn làm khổ con." Nói tới đây mũi bà ta cay cay, nước mắt ứa ra: "Văn gia bọn mẹ nợ con thực sự quá nhiều."

Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con là con nuôi của mẹ, mẹ sao cứ phải khách khí với con." Hắn rút khăn tay đưa cho bà ta: "Mẹ nuôi. Đừng khóc, mẹ khóc cái là con đau lòng, con cho mẹ hai lựa chọn. Một là tới bệnh viện để đám chuyên gia đó trị, hai là ở nhà để con chữa."