Y Đạo Quan Đồ

Chương 1235-1: Đã xong chưa (1)

Trương Dương an bài cho Cao Liêm Minh vào ở ban trú kinh Bình Hải, khi vừa tới ban trú kinh thì vừa hay nhìn thấy Hồng Vệ Đông đang ở đó lo liệu, nhìn thấy Trương Dương và Cao Liêm Minh tiến vào, vội vàng cười cười nghênh đón: "Bí thư Trương, tôi đang tìm anh đây."

Trương Dương nói: "Tìm tôi có gì phân phó?"

Hồng Vệ Đông cười nói: "Tôi nào dám phân phó anh." Hắn trước tiên bắt tay Cao Liêm Minh, công tử của thính trưởng thính công an tỉnh hắn đương nhiên biết, Trương Dương bảo hắn trước tiên an bài phòng cho Cao Liêm Minh.

Hồng Vệ Đông sai người dẫn Cao Liêm Minh về phòng trước, mình thì cùng Trương Dương tới phòng hắn ở, đợi cho bốn bề vắng lặng mới nói: "Buổi chiều Hôm nay có cảnh sát tới."

Trương Dương thản nhiên nói: "Tới làm gì?"

Hồng Vệ Đông nói: "Bọn họ tới điều tra, muốn điều tra phòng anh ở."

Trương Dương dừng chân, có chút cả giận nói: "Dựa vào gì?có được tôi cho phép chưa?"

Hồng Vệ Đông nói: "anh yên tâm, tôi không để bọn họ thực hiện được ý đồ đâu, tùy tiện chỉ bậy một phòng lừa họ."

Trương Dương thực sự có chút thưởng thức Hồng Vệ Đông, người có thể đứng vững ở ban trú kinh quả nhiên không đơn giản, đầu óc rất linh hoạt.

Hồng Vệ Đông tìm Trương Dương cũng không chỉ là để lấy lòng hắn, lại nói: "Tỉnh trưởng Chu tới."

Trương Dương nghe nói Chu Hưng Dân tới kinh thành tôi h ngẩn ra: "ông ta đang ở phòng nào?" Sau khi Hỏi xong thì lại cảm thấy có chút dư thừa, Chu Hưng Dân có nhà ở kinh thành, khi y tới đây không ở ban trú kinh.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Hồng Vệ Đông đáp: "Y ở nhà, có điều thư ký trưởng Diêm không đi cùng, anh ta đang ở phòng 608: "

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là mười rưỡi tối rồi." Hôm nay muộn quá rồi, chờ sáng sớm mai tôi tới chào hỏi anh ta."

Hồng Vệ Đông nói: "Thư ký trưởng Diêm nói bảo anh về thì lập tức tới gặp anh ta."

Nếu Diêm Quốc Đào đã nói như vậy, Trương Dương cũng không cố kỵ quấy rầy sự nghỉ ngơi của hắn, tới phòng Diêm Quốc Đào. Phát hiện Diêm Quốc Đào chưa ngủ, một mình ở trong phòng xem ti-vi.

Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Diêm Quốc Đào cầm điều khiển tắt ti-vi, vỗ vỗ sô pha bên cạnh: "Trương Dương, tới đây ngồi đi."

Trương Dương đi tới, nhìn thấy trà đậm trong chén trà của Diêm Quốc Đào thì cười cười nhắc nhở: "Thư ký trưởng Diêm à, buổi tối uống trà đặc không có lợi cho giấc ngủ đâu."

Diêm Quốc Đào nói: "Tuổi càng lớn thì ngủ càng khó, dù sao cũng không ngủ được. Uống chút không sao cả." Hắn quan sát Trương Dương rồi ý vị thâm trường nói: "Không giống như người trẻ tuổi các anh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều ăn ngon ngủ yên."

Trương đại quan nhân đương nhiên có thể nghe ra hắn đang ám chỉ điều gì, cười ha ha, nói: "con người tôi vô tâm vô phế, chuyện to bằng trời cũng không để ở trong lòng: "

Diêm Quốc Đào nói: "Anh ở kinh thành cũng không phải là ngắn? Thân là bí thư thị ủy Tân Hải, anh không định quản chuyện của Tân Hải à?"

Trương Dương thở dài: "Tôi cũng muốn đi lắm. Nhưng trước mắt không đi được, trước sau tôi tổng cộng ở đây nửa tháng rồi, thật sự có chút phiền, nhưng tới đây rồi thì phiền toái không dứt, thư ký trưởng Diêm à, anh nói xem tôi có phải là dễ bắt nạt không? Sao ai cũng muốn gây khó dễ cho tôi?"

Diêm Quốc Đào cười cười: "Tôi cũng nghe nói tới không ít chuyện của anh."

Trương Dương nói: "Loại tin đồn này lừa người khác thì được, nhưng muôn lừa một chính trị gia hiểu rõ sai trái như anh thì tuyệt đối không thể."

Diêm Quốc Đào cười nói: "Anh đừng có cho tôi đội mũ cao. Tôi thì tính là chính trị gia gì chứ, thật ra người khác nói anh thế nào thì có liên quan gì tới tôi? Nhưng dù sao cũng có người tin lời anh nói đúng không? Vạn nhất những tin đồn truyền tới tai bí thư Tống, anh ta chưa chắc đã cao hứng? Cho dù bí thư Tống tin anh vô điều kiện. Nhưng những nhàn ngôn toái ngữ này truyền nhiều cũng không có lợi cho anh. Đối với bí thư Tống cũng có ảnh hưởng không tốt?" Diêm Quốc Đào nói tuy rằng rất uyển chuyển, nhưng thầm giấu cơ phong.

Trương đại quan nhân tuy rằng không thích phương thức nói chuyện của Diêm Quốc Đào, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận lời người ta nói là thật. Mình làm mưa làm gió ở ở kinh thành, nếu thực sự đắc tội với một nhân vật trọng yếu nào đó, người ta chẳng những sẽ hận hắn. Không khéo ngay cả cha nuôi và nhạc phụ sau lưng hắn cũng bị ảnh hưởng, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. với thế cục Trước mắt, anh không phạm người thì người ta cũng sẽ phạm anh, không phải ai đó đã từng nói, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công ư, lão tử muốn tấn công, đánh cho anh không thể chống đỡ, anh ngay cả chống đỡ cũng không xong thì làm sao còn công kích được tôi? Nghĩ đến đây Trương đại quan nhân mỉm cười: "Thư ký trưởng Diêm, ý tứ của ngài tôi hiểu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ trầm thấp làm người, người không phạm tôi thì tôi không phạm người."

Nửa câu đầu Diêm Quốc Đào nghe thấy còn được, nhưng nửa câu sau hắn vừa nghe vậy thì lập tức lại nhíu mày, thằng ôn này tuyệt đối không phải là là hạng người biết tu tâm. Diêm Quốc Đào nói: "Trương Dương à, địa phương như kinh thành vô cùng phức tạp, làm việc nhất định phải cẩn thận." Nói tới đây đủ rồi, Diêm Quốc Đào cũng không định nói nữa, nói nữa cũng vô dụng.

Trương Dương nói: "Thư ký trưởng Diêm, ngài yên tâm, tôi sẽ tranh thủ mau chóng giải quyết chuyện trước mắt, rồi ngay lập tức sẽ trở lại cương vị công tác của tôi."

Diêm Quốc Đào nói: "Như vậy là tốt nhất, nếu thực sự gặp chuyện không giải quyết được thì anh cứ nói thẳng với tôi, tôi có lẽ có thể giúp được một số việc nhỏ."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm có lẽ sẽ giúp đỡ được một số việc nhỏ, cái đó thì có khác gì là không giúp, có điều với phong cách làm việc của Diêm Quốc Đào, nói ra những lời như vậy cũng rất đáng quý, đây đều là người ta nể mặt nhạc phụ của mình, Trương đại quan nhân liên tục nói lời cảm tạ.

Trở lại phòng mình, trên giường rất lâu mà không ngủ được, Tần Manh Manh tuy rằng được hắn thành công cứu ra, nhưng dù sao vẫn đang ở trong nước, một ngày chưa đi, một ngày còn ở trong hiểm cảnh, Liễu Đan Thần mất tích, Hình Triêu Huy bị giết, chuyện liên tiếp xảy ra khiến hắn ngay cả thở cũng không có thời gian, bảo Cao Liêm Minh tới đây, muốn làm cho chuyện này ầm lên với Tần gia, trong mắt Trương Dương, Tần gia tuy rằng rất hận Tần Manh Manh, nhưng nhà bọn họ vẫn không dám công khai nội tình cho công chúng, đây là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tần gia làm việc không có đạo đức, bọn họ đương nhiên sẽ không lộ ra, chuyện này đối với Tần Manh Manh mà nói thì cũng là việc đáng tiếc cả đời, cô ta cũng sẽ không nói ra, về phần Trương Dương, càng không thể nói, Tần Manh Manh khó khăn lắm mới từ trong thống khổ bước ra, hắn sao nhẫn tâm đi vạch trần?

Tiếng chuông di động ở đầu giường đã phá vỡ sự trầm tư của Trương Dương, hắn nhìn nhìn số, như là số từ nước ngoài, sau khi bắt máy, nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ: "Cha..." Nội tâm Trương Dương lập tức nóng lên, hắn lập tức đoán ra trong điện thoại là con trai mình Thiên Tứ, hắn nói năng lộn xộn: "Ngoan... Ngoan..."