Y Đạo Quan Đồ

Chương 1233-1: Bị cắn ngược (1)

Trương đại quan nhân sở dĩ liên tục chửi mắng, mục đích là muốn tiếp tục chọc giận Tần Chấn Đường, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là có những lúc chửi bới rất thống khoái, Trương đại quan nhân bên này thì thống khoái, nhưng Tần Chấn Đường bên kia thì tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét. Hắn đương nhiên có thể nhìn thấu Trương Dương đang dùng phép khích tướng, nhưng biết rõ đối phương dùng kế, hắn lại không thể nhịn được cơn tức trong lòng, thật sự là rất đáng giận.

Tần Chấn Đường tối nay ôm quyết tâm phải bắt được Tần Manh Manh mà đến, hắn có thể thông qua nghiệm chứng gien để xác định chân thân, bóc trần chân tướng thân phận của cô ta, từ đó, trị tội cô ta, báo thù cho đại ca đã chết, nhưng sự xuất hiện của Trương Dương khiến chuyện này tự nhiên đâm ngang, thằng cha này chẳng những giúp Tần Manh Manh đào tẩu, bây giờ còn cắn ngược lại mình một cái, lại còn nói là hắn phóng hỏa, Tần Chấn Đường đã thẹn quá hóa giận.

Trương Dương chính là hy vọng kích khởi cơn tức của hắn, mày không phải là một sĩ quan ư? Khệnh cái đéo gì? Bố ở trước mặt nhiều người như vậy tát mày một phát đấy, muốn lột da mặt mày ném xuống đất rồi giẫm đi giẫm lại.

Tần Chấn Đường cho dù tức giận đến mấy cũng không dám ngang nhiên rút súng, ở trước mặt mọi người bắn chết Trương Dương.

Trương đại quan nhân không phải người giảng đạo lý giảng đạo lý, nhưng thằng cha này nếu đã chiếm lý thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha người, chỉ vào Tần Chấn Đường nói: "Tần Chấn Đường, tôi nói cho anh hay, bởi vì anh phóng hỏa hành hung, Hà Vũ Mông đến bây giờ đã sống không thấy người chết không thấy xác, lời xấu tôi nói trước, cô ta nếu chết rồi thì tôi sẽ bắt anh đền mạng."

Khi Cục diện đang giằng co thì lão tam của Tần gia Tần Chấn Viễn lái xe đến, hắn kéo Tần Chấn Đường sang một bên, nói khẽ: "Sao lại thế này?"

Tần Chấn Đường oán hận nói: "Thằng khốn nạn này chơi anh, rõ ràng là chính hắn phóng hỏa, thừa dịp loạn dẫn Hà Vũ Mông đi, nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên người anh."

Cảnh sát phụ trách tên là Khưu Hồng Hỉ, người này cũng quen biết huynh đệ Tần gia, Tần Chấn Đường hùng hổ tới Lục Dã Vương Đình bắt người, hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, hiện tại không ngờ tình huống phát sinh biến hóa này, hắn mượn cớ tìm Trương Dương để tìm hiểu tình huống, trước tiên ổn định thằng ôn này, mình thì tới bên huynh đệ Tần gia, trên mặt cố nặn ra vẻ vô cùng khó xử, ở trước mặt huynh đệ Tần gia thở dài: "Chấn Đường à, chuyện này có chút phiền toái."

Tần Chấn Đường vừa rồi đã kể lại cho em trai, hắn cho rằng sự thật chính là như vậy, thật ra phán đoán của hắn quả thực cũng đúng. Nhưng vấn đề lớn nhất là hắn không có chứng cớ.

Khưu Hồng Hỉ nói: "Anh là nói Trương Dương và Hà Vũ Mông cướp xe cứu hỏa, đâm hỏng xe quân dụng của các anh, cướp đường mà chạy. Nhưng ai thấy? Lúc ấy hai người đó mặc quần áo cứu hỏa, đeo mặt nạ bảo hộ, không ai bọn họ bộ dạng của bọn họ, chúng tôi cần chứng cớ, không thể chỉ căn cứ lời nói của anh là kết luận hai người đó là bọn họ."

Tần Chấn Đường nói: "Thẩm vấn hắn. Không tin hắn không nói thật."

Khưu Hồng Hỉ nghĩ thầm, anh tưởng Trương Dương là người dân tóc húi cua à. Tôi nói bắt là bắt ư? Thằng cha này cứng mềm đều không ăn, ai chẳng biết hắn có tiếng là khó chơi, đám người các anh, tôi chẳng trêu vào ai được cả. Lão tử mở một con mắt nhắm một con mắt, cả hai đều không thể đắc tội, hắn nói khẽ: "Chấn Đường đường huynh. Hắn cướp xe cứu hỏa không có ai thấy, nhưng anh vừa rồi cướp xe cứu hỏa thì rất nhiều người thấy."

Tần Chấn Đường có chút bực mình nhíu mày, hiển nhiên có chút phản cảm với những lời này của Khưu Hồng Hỉ, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận lời nói của Khưu Hồng Hỉ là sự thật.

Tần Chấn Viễn ở bên cạnh nói: "Chuyện của đội Phòng cháy chúng tôi sẽ giải thích." Trong mắt họ thì đây cũng không phải là đại sự gì, cho dù Tần Chấn Đường đoạt xe cứu hỏa thì Bên kia cũng sẽ không truy cứu.

Khưu Hồng Hỉ nói: "Vừa rồi cắt điện nước của biệt thự số 77 là sự thật đúng không? Hiện tại người ta đã tóm lấy chuyện này, nói các anh cố tình phóng hỏa."

Tần Chấn Đường tức giận nói: "Lửa là hắn phóng. Hắn là vừa ăn cướp vừa la làng."

Khưu Hồng Hỉ nói: "Hắn còn nói Hà Vũ Mông đã táng thân trong biển lửa, yêu cầu chúng tôi lập án, còn khởi tố anh phóng hỏa mưu sát."

Tần Chấn Đường trợn mắt lên: "Hắn thích làm gì thì làm, tôi sẽ phụng bồi tới cùng."

Khưu Hồng Hỉ nói: "Tôi thấy chuyện này mọi người hay là trước tiên bình tĩnh đó, cứ găng như vậy cũng không phải là biện pháp." Ý tứ của hắn rất rõ ràng, phải mời hết đám khó hầu hạ này đi, chuyện đã ấm ĩ tới loại tình trạng này, tốt nhất đừng để tiếp tục phát triển, bằng không ai cũng khó xử.

Tần Chấn Đường đang muốn nói gì thì Tần Chấn Viễn lặng lẽ kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa: "Đi về trước đã rồi tính."

Trương Dương nhìn thấy huynh đệ Tần gia lên xe rời đi thì lập tức gào lên: "Ai cho các anh thả hắn đi,thằng chó đó là tội phạm giết người phóng hỏa đó."

Khưu Hồng Hỉ tới trước mặt của Trương Dương, ho khan một tiếng, cười bồi: "Đồng chí Trương Dương à, chuyện trước khi chưa điều tra rõ thì tốt nhất đừng nói những lời vô trách nhiệm này."

"Làm càn." Tần Hồng Giang vỗ bàn nổi giận, chỉ vào mũi Tần Chấn Đường mà mắng: "Thằng khốn nạn, ai cho mày đi bắt người? Mày cho rằng mày là ai? Mày có quyền gì mà bắt người?"

Con cái Tần gia đối với cha từ nhỏ đã kính sợ, Tần Chấn Đường gục đầu xuống, nói khẽ: "Cha, con nhận được tình báo đáng tin cậy, Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh..."

Tần Hồng Giang giận dữ hét: "Nó đã chết rồi, nó đã chết rồi, người của Tần gia chúng ta đã chết quá nhiều rồi, mày có thể đừng nhắc tới tên chúng nữa được không?"

Tần Chấn Đường lấy hết dũng khí nói: "Cha, cô ta không phải người của Tần gia chúng ta, Tần gia chúng ta nuôi nấng cô ta, nhưng cô ta không những không biết báo ân, ngược lại giết chết đại ca của con, con phải báo thù cho đại ca..."

Bốp, Tần Hồng Giang hung hăng tát cho Tần Chấn Đường một cái, khiến cho hai má Tần Chấn Đường sưng phồng.

Tần Hồng Giang tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Thằng khốn nạ, mày nói bậy bạ gì đó?"

Tần Chấn Đường ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi nìn cha: "Con không nói bậy, từ ngày cô ta giết đại ca, con đã không còn coi cô ta là người của Tần gia nữa!"

Tần Hồng Giang nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Có tin tao một phát bắn chết mày luôn không?"

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Thường Ngọc Khiết thất kinh xông vào, giọng the thé nói: "Lão già, ông làm gì thế? Lại lên cơn điên à?"

Tần Hồng Giang hừ lạnh một tiếng.

Thường Ngọc Khiết đi tới, tay ở sau lưng ra hiệu cho con trai rời khỏi nơi này, chờ bọn họ đi rồi, Thường Ngọc Khiết mới tới bên cạnh Tần Hồng Giang, vành mắt đỏ ửng lên: "Tôi biết ông thương cô ta, nhưng ông có từng nghĩ tới, cô ta đã giết chết con trai ruột của chúng ta hay không?"

Tần Hồng Giang hầm hầm nhìn Thường Ngọc Khiết: "Bà sinh ra thằng con tốt quá nhỉ, bà sao không nghĩ xem thằng đó đã làm gì!"