An Đạt Văn nói: "Chuyện Tử Hà quan làm rất thất bại, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, còn tổn thất tám gã thủ hạ."
Võ sĩ cúi người thật sâu: "Chủ nhân, khiến ngài thất vọng rồi, nhiệm vụ ngài giao cho tôi tôi nhất định sẽ hoàn thành, cho dù là mất cả mạng."
An Đạt Văn xua tay nói: "Hy sinh Mù quáng là chuyện ngu xuẩn nhất, Trung Quốc có câu châm ngôn, chết có nhẹ như lông hồng, có nặng như Thái Sơn, cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo của Nhật Bản cũng không phải là hy sinh mù quáng, hy sinh vì nghĩa thì cũng phải là vì đại nghĩa."
Võ sĩ cúi người, thủy chung vẫn duy trì tư thái khiêm tốn.
An Đạt Văn nói: "Tạm thời manh động, chuyện của Khưu gia có thể tạm đặt sang một bên, anh giúp tôi trước tiên tìm ra Nghiêm Quốc Chiêu đã."
Võ sĩ đạo nói: "Vâng!"
An Đạt Văn lại nói: "Khưu Phượng Tiên bị người ta bắt cóc, có người muốn nhân cơ hội làm loạn, đổ hết một loạt chuyện này lên người chúng ta, tôi tuy rằng không sợ, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ chịu tiếng xấu thay cho người khác."
Võ sĩ đạo: "Chủ nhân yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ tra ra manh mối."
Sau khi Võ sĩ rời đi, An Đạt Văn thở dài: "Nghiêm Quốc Chiêu rốt cuộc đang tính toán điều gì."
An Đức Uyên nói Người này lập trường không rõ, hắn rốt cuộc đứng ở bên ai thì rất khó nói: "Nói tới đây, hắn tạm dừng một chút rồi bảo: "Chú của Hồng của con bảo chúng ta nhất thiết phải cho Khưu Chỉ Đống một bài học."
An Đạt Văn nói: "Chuyện này đã có người làm thay chúng ta ròi, chỉ là con thực sự không nghĩ ra người hảo tâm này là ai?"
An Đức Uyên nói: "Gần đây con gái của Hà Trường An đang lôi kéo một đám thế thúc thế đánh úp cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương, con thấy chuyện này liệu có liên quan gì tới cô ta không?"
An Đạt Văn cười lạnh nói: "Đám già đó tất cả đều ôm tâm tư trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Hà Vũ Mông và Vương Triều Kim Cương đánh nhau càng náo nhiệt thì bọn họ ở giữa mua thấp bán cao càng đạt được nhiều lợi nhuận hơn, có điều mục tiêu đả kích thực sự của Hà Vũ Mông là Tra Tấn Bắc, con thấy cô ta chưa chắc đã xuống tay với Khưu Phượng Tiên."
An Đức Uyên nói: "Con định làm thế nào?"
An Đạt Văn nói: "Khưu Phượng Tiên mất tích lâu như vậy, cũng không có tin tức truyền ra, chắc là Khưu gia đa đạt thành hiệp nghị với cảnh sát, giữ bí mật chuyện này, nếu như để lộ ra, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương."
An Đức Uyên nói: "Chuyện này không giấu mãi được."
An Đạt Văn gật đầu nói: "Khưu gia cũng có thể minh bạch đạo lý này,, con đoán không sai thì bọn họ kéo dài thời gian là để nắm vững biện pháp ứng đối, càng như vậy thì chúng ta càng không thể để bọn họ toại nguyện."
An Đức Uyên nói: "Cho nên..."
" Cho nên tin tức chung quy vẫn phải có người phóng ra, giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương phát sinh dao động, người mẫn cảm nhất nhất định là Hà Vũ Mông, chỉ cần cô ta ra tay thì chúng ta có thể giúp, tiền kiềm được cũng càng nhiều, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ không phát sầu vì thiếu người tiếp việc."
Tới gần đêm khuya, Tiết Thế Luân không ngờ tới chỗ Tiêu Quốc Thành bái phỏng, cho dù là huynh đệ thì lúc này tới bái phỏng cũng không tránh khỏi có chút đường đột.
Tiết Thế Luân nói: "Tôi vừa hay tản bộ qua đây, nhìn thấy trong phòng anh đèn còn sáng, cho nên tới gõ cửa."
Tiêu Quốc Thành mời Tiết Thế Luân vào trong phòng mình, hắn cười nói: "Không ngủ được à?"
Tiết Thế Luân gật đầu, tự ngồi xuống sô pha.
Tiêu Quốc Thành đi đến trước tủ rượu, cầm một chai rượu vang, lại lấy hai chén rượu rồi trở lại bên cạnh Tiết Thế Luân, mở nắp rượu vang, rót rượu vào mỗi chén.
Ánh mắt của Tiết Thế Luân nhìn thẳng vào chén rượu, nhìn thấy chất lỏng màu đỏ lăn lộn trong chén rượu, đỏ như máu, loại cảm giác này khiến hắn có chút không thoải mái, Tiết Thế Luân nắm tay phải che trước miệng, dùng sức ho khan một tiếng, giống như là một loại phát tiết phát ra từ nội tâm.
Tiêu Quốc Thành đưa một chén rượu cho Tiết Thế Luân, mình cũng cầm một chén, lay động chén rượu một chút sau đó ghé chóp mũi vào trong chén rượu, ngửi một chút hương một chút mới nhấp một ngụm, nhắm mắt lại thưởng thức thưởng thức cảm giác rượu vang thơm dịu trôi vào trong cổ họng, thể hội hương rượu dần dần tan ra trong cổ họng, từ đậm trở thành nhạt, thấm vào máu của mình, rồi sau đó lại được máu đưa đến mỗi một bộ phận trong thân thể, loại cảm giác này tuyệt không thể tả
Cùng là một chén rượu nhưng ở trong miệng hai người thì lại có hương vị khác nhau, rượu là rượu vang đỉnh cấp được cất nhiều năm, nhưng ở trong miệng Tiết Thế Luân lại có một loại hương vị chua chát không nói thành lời. Hắn thậm chí từ bên trong nhận thấy một chút khí tức của máu tanh, có điều hắn vẫn rất tinh tường ý thức được đây khẳng định là ảo giác. Là do tâm tình, tinh thần sa sút của hắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của hắn.
Tiêu Quốc Thành nói: "Tâm tình điều chỉnh thế nào rồi?"
Tiết Thế Luân nói: "Gần đây người bên cạnh liên tiếp ra đi, bỗng nhiên phát hiện người nói chuyện càng lúc càng ít, vừa rồi bất tri bất giác tới dưới lầu của anh, hiện giờ cũng chỉ có huynh đệ chúng ta có thể nói nói chuyện." Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ cô đơn.
Tiêu Quốc Thành thở dài theo, uống cạn rượu vang trong chén rồi nói khẽ: "Thế Luân, nhân sinh không thể cưỡng cầu."
" Thuận theo tự nhiên ư?"
Tiêu Quốc Thành lại rót một chén rượu: "Có đôi khi tôi thường nghĩ, sự rời khỏi của chúng ta lúc trước có tính là một loại trốn tránh hay không?"
Tiết Thế Luân lặng lẽ nhìn hắn.
Tiêu Quốc Thành nói: "Nếu như chúng ta không rời khỏi, chúng ta lựa chọn ở lại trong nước, chúng tôi có lẽ sẽ đi trên một con đường hoàn toàn khác, có lẽ tôi vẫn theo kinh thương, nhưng anh lại rất có thể sẽ tiếp tục sĩ đồ của anh, chúng ta sẽ khác với hiện tại như thế nào?"
Tiết Thế Luân nhìn rượu vang trong chén, vẫn có một loại cảm giác thứ mình cầm không phải là rượu mà là máu. Hắn nói khẽ: "Khi một người luôn cảm thấy tiếc nuối vì chuyện cũ thì Như vậy chứng tỏ hắn đã bắt đầu già rồi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Là sự thật, bất kể anh thừa nhận hay không thì chúng ta đều sẽ có một ngày già đi, thế giới này đã không còn thuộc về chúng ta."
" Thế giới này chưa bao giờ thuộc về chúng ta, chúng ta cũng chưa bao giờ thời đại sủng nhi của thời đại!" Giọng nói của Tiết Thế Luân đột nhiên lớn hơn, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ bi ai.
Tiêu Quốc Thành nhìn hắn, sự đau khổ của Tiết Thế Luân là thật, quan sát huynh đệ này của mình gần như vậy, cảm nhận được sự đau khổ của hắn là rất chân thật. Tiêu Quốc Thành chẳng những không có một chút đồng tình nào, ngược lại cảm thấy khoái ý từ đáy lòng, Tiêu Quốc Thành thở dài: "Thế Luân, cái chết của cô ta đối với anh thực sự đã đả kích quá lớn, có lẽ anh nên cho mình nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm tình một chút. Để mình triệt để tỉnh táo lại."
Tiết Thế Luân lắc đầu, hắn minh bạch Tiêu Quốc Thành nói ai, cầm chén rượu lên uống một ngụm lớn, không hề có vẻ tao nhã và cao quý như bình thường. Tiết Thế Luân nói: "Là Nghiêm Quốc Chiêu!"