Ngoài cửa sổ hiện lên một đạo thiểm điện, xé rách bầu trời đêm đen kịt, trong đã chiếu cho đêm tối sáng như ban ngày, Võ Trực Chính Dã mở mắt ra, nhìn thấy một nam tử đầu đội tất chân màu đen đang mặt đối mặt nhìn hắn, Võ Trực Chính Dã cả kinh, muốn ngồi dậy, lại bị người bịt mặt đó ấn vào ngực, Võ Trực Chính Dã cũng không phải là hạng người dễ bắt nạt, vươn tay ra muốn rút đoản đao có gối, nhưng tay hắn vừa mới chạm đến chuôi đao thì liền cảm thấy cổ tay bị người nắm chặt, bàn tay đối phương giống như gọng kìm, bóp cho xương tay Võ Trực Chính Dã muốn nứt, hắn há miệng muốn kêu to. Đối phương dùng khửu tay đánh vào ngực hắn, Võ Trực Chính Dã hự một tiếng, lập tức mất đi năng lực phát ra tiếng.
Người bịt mặt cầm đoản đao Võ Trực Chính Dã giấu có gối, cổ tay khẽ động, thân đao vẽ ra đạo hàn mang đâm thẳng tới mặt Võ Trực Chính Dã, Võ Trực Chính Dã sợ đến nỗi há miệng kêu to, đáng tiếc không phát ra được tiếng nào.
Mũi đao khi còn cách mắt phải của Võ Trực Chính Dã hai phân thì dừng lại, mũi đao đã chạm tới lông mi của Võ Trực Chính Dã, bởi vì sợ hãi, đồng tử của Võ Trực Chính Dã đột nhiên nở to, đối phương đối với đao có thể khống chế thu phóng tự nhiên, chỉ cần tu vi mà một đao này biểu hiện ra ra, trong đương thời đã ít có người có thể đạt tới.
Người bịt mặt khàn khàn giọng nói: " Ai là Sơn Dã Lương Hữu?"
Võ Trực Chính Dã lắc đầu, tỏ ý mình không biết.
Người bịt mặt cười lạnh nói: "Giữa anh và Nghiêm Quốc Chiêu, Chương Bích Quân rốt cuộc có giao dịch gì?"
Võ Trực Chính Dã lại lắc đầu, lúc này sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ cần đối phương hơi không vừa ý, là có thể cướp đi tính mạng của mình. Từ lúc chào đời tới nay,hắn vẫn là lần đầu sinh ra loại cảm giác bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay này.
Người bịt mặt rút ra một cây châm trong suốt. Trong đêm tối lóe ra quang mang màu xanh, hắn dùng đoản đao vạch áo ngủ của Võ Trực Chính Dã, khiến ngực hắn lộ ra, sau đó thì cắm ngân châm vào huyệt chí đường của Võ Trực Chính Dã.
Võ Trực Chính Dã nhìn cây ngân châm dài nhỏ đó cứ thế đâm vào trong ngực mình, đáng tiếc hắn đã mất đi năng lực hoạt động, chỉ có thể trơ mắt chịu đựng, sự sợ hãi trong lòng khó có thể hình dung.
Người bịt mặt nói: "Cái này gọi là thông tâm châm, người thường tôi sẽ không dùng với hắn. Anh xem như là may mắn."
Võ Trực Chính Dã cảm nhận được cây châm dài nhỏ đó đâm vào trong cơ thể mình từng chút một, thân châm châm tỏa ra khí lạnh cơ hồ khiến máu hắn đọng lại, nghe thấy người bịt mặt không ngờ dùng hai chữ may mắn để hình dung cảnh ngộ của mình, quả nhiên là muốn khóc. May mắn Như vậy tìm ai mà chả được, sao lại cứ tìm tới mình, trên thực tế người ta đã để phần sự may mắn này cho mình.
Ngân châm khi độ dài bên ngoài ngực Võ Trực Chính Dã không tới một li thì người bịt mặt đột nhiên rướn về phía trước, ngân châm triệt để biến mất trong cơ thể Võ Trực Chính Dã, trên da ngực lưu lại một vết máu trắng to bằng đồng tiền.
Người bịt mặt vươn tay giải á huyệt cho Võ Trực Chính Dã, đoản đao trong tay di động tới vị trí tới vết trắng trên ngực hắn, mũi đao hơi ấn xuống, Võ Trực Chính Dã không cảm thấy đau đớn, tựa hồ một mảng da thịt này đã tê dại rồi.
Người bịt mặt nói: "Tôi cho anh một cảnh cáo. Đừng tiếp tục ở lại Giang Thành gây chuyện nữa."
Hai mắt Võ Trực Chính Dã mở rất to. Hắn tựa hồ ý thức được gì đó, nói khẽ: "Anh...là..."
Người bịt mặt lạnh lùng nói: "Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần nhớ kỹ, sinh tử của anh hiện tại nằm trong tay tôi, tôi cho anh sống thì anh mới được sống, tôi bắt anh chét thì anh tuyệt đối là được thấy ánh mắt trời ngày mai." Hắn nói xong thì giơ tay lên hung hăng tát Võ Trực Chính Dã hai cái. Sau khi Đánh xong thì dùng sức cắm dao nhọn lên đầu giường, sau đó thì xoay người từ cửa sổ rời khỏi phòng của Võ Trực Chính Dã.
Cho tới chín giờ sáng hôm sau, huyệt đạo bị chế trụ của Võ Trực Chính Dã mới tự động cởi bỏ, nhìn đao nhọn lóe ra hàn quang ở đầu giường, Võ Trực Chính Dã không rét mà run, hắn chậm rãi ngồi dậy, sờ sờ ngực mình, chỗ trước ngực bị thông tâm châm đâm vào vẫn lạnh như băng, hắn cúi đầu nhìn, thấy mảng da có vết tái nhợt.
Võ Trực Chính Dã tới phòng rửa mặt, nhìn mình trong gương, hai cái tát của người bịt mặt tối hôm qua vẫn khiến cho mặt hắn nóng rát, hai gò má sưng vù, vết ngón tay rất rõ ràng. Võ Trực Chính Dã bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng hét như dã thú, một quyền đánh lên gương, khiến gương võ tung tóe, da trên mu bàn tay cũng bị mảnh thủy tinh cắt qua, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Bởi vì sự kiện này liên quan tới hai bên Nhật Bản và Đài Loan, cảnh sát Giang Thành đã nhanh chóng có phản ứng, trải qua điều tra bước đầu, bọn họ đã nhận định tám người Nhật Bản đã chết là sát thủ chuyên nghiệp, bọn họ là hung phạm mưu sát và phóng hỏa Tử Hà quan, về phần án mất tích của Khưu Phượng Tiên, Giang Thành cơ hồ đã động viên toàn bộ cảnh lực, nhưng cách lúc Khưu Phượng Tiên mất tích đã qua mười hai tiếng đồng hồrồi, không không phát hiện bất kỳ manh mối gì, án kiện này đã bước đầu được nhận định là bắt cóc, nhưng động cơ bắt cóc của đối phương là gì? Cho tới bây giờ không có bất kỳ ai chủ động liên lạc với Khưu gia.
Đối với gia đình Khưu Chỉ Đống mà nói, khoảng thời gian này có thể nói là sống một ngày bằng một năm, Khưu Chỉ Đống không nói tin tức mất tích Khưu Phượng Tiên với cha, bảo Tra Tấn Bắc nói dối, chỉ bảo Tinh Toản lâm thời có việc, bảo Khưu Phượng Tiên về xử lý. Lão gia tử tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng đầu óc không hồ đồ, lý do gượng ép này rất khó qua mắt được ông ta.
Sáng sớm, Trương Dương tới chỗ Khưu gia ở, nhìn thấy Khưu Chỉ Đống ngồi cạnh bàn tròn trong đình viện tới ngơ ngác, Trương Dương tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Khưu Chỉ Đống mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thoáng qua Trương Dương rồi thở dài: "Anh đến đấy à!"
Trương Dương nói: "Có tin tức gì không?"
Khưu Chỉ Đống xoay người nhìn về phía tiểu lâu, sau đó lắc đầu: "Không có, đến bây giờ cũng không có bất kỳ ai liên lạc với tôi, cho dù là bắt cóc thì bọn họ cũng phải có mục đích, cũng sẽ đề xuất điều kiện của bọn họ."
Trương đại quan nhân nhìn hắn với vẻ đồng tình.
Khưu Chỉ Đống nói: "Tôi chỉ có một đứa con gái, bất kể là điều kiện gì, chỉ cần bọn họ đề suất thì tôi đều sẽ đáp ứng."
Trương Dương nghĩ thầm những lời này nếu để bọn cướp nghe thấy thì phiền to đấy, hắn nói khẽ: "Khưu lão thế nào rồi?"
Khưu Chỉ Đống nói: "Vẫn chưa dậy, tôi nghĩ ông ấy cả đêm không được ngủ ngon, tuy rằng chúng tôi đều cùng nhau nói dối ông ấy, bảo Tra Tấn Bắc nói lâm thời điều Phượng Tiên tới kinh thành xử lý một số sự vụ khẩn cấp, chỉ sợ ông ấy chưa chắc đã tin."
Trương Dương nói: "Có lẽ ông ấy đã biết rồi, chỉ là không muốn nói ra, tránh gia tăng áp lực tâm lý cho các anh."
Khưu Chỉ Đống gật đầu: "Tôi vốn định khuyên hắn ông ấy, bảo ông ấy về Đài Loan trước, nhưng bị ông ấy cự tuyệt."
Trương Dương nói: "Không thấy Khưu tiểu thư bình an trở về thì chỉ sợ ông ấy sẽ không đi đâu."
Khưu Chỉ Đống thở dài: "Đã qua mười hai tiếng đồng hồ rồi, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Khưu tiên sinh cho rằng sự kiện bắt cóc này và án mưu sát phóng hỏa buổi tối hôm trước án với nhau không?"
Khưu Chỉ Đống nhíu mày, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: "Tôi và người Nhật Bản không hề có mâu thuẫn, ở Đài Loan, tôi còn là hội trưởng hội liên hợp Nhật thương nghiệp Đài Nhật, tôi không rõ bọn họ vì sao muốn nhằm vào tôi."
Trương Dương nói: "Trên thế giới này có hai việc là dễ dàng sinh ra tranh chấp nhất, một là tiền tài, hai là quyền lực, Khưu tiên sinh trong buôn bán gần đây có đối thủ đặc biệt nào không?"
Khưu Chỉ Đống lắc đầu, nếu như miễn cưỡng có thể gọi là làm đối thủ thì Hà Vũ Mông, con gái của Hà Trường An có thể tính là một, cô ta coi Tra Tấn Bắc là kẻ có thù giết cha của mình, muốn thông qua phương thức phá đổ Tinh Toản để báo thù cho cha, bởi vì Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương có quan hệ mật thiết, Hà Vũ Mông đã triển khai một hồi chiến thu mua nhằm vào Vương Triều Kim Cương, nhưng Khưu Chỉ Đống không cho rằng Hà Vũ Mông sẽ chọn dùng phương thức cực đoan như vậy để đối phó mình.
Trương Dương nói: "Không phải đối thủ buôn bán thì chính là đối thủ chính trị rồi."
Vẻ mặt của Khưu Chỉ Đống rất ngưng trọng, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ phức tạp, giống như tâm tình của hắn lúc này vậy, thật ra Khưu Chỉ Đống sau khi con gái bị bắt đã nghĩ tới chính là đối thủ chính trị gây nên, tối hôm trước, Tử Hà quan bị người ta phóng hỏa, về sau lại phát sinh sự kiện Ninja Nhật Bản ám sát, cháu hắn Khưu Khải Minh đổ tất cả lên người Trương Dương, nhưng Khưu Chỉ Đống thủy chung không nói ra bất kỳ ngôn luận nào nhằm vào Trương Dương. Đối thủ Chính trị! Khưu Chỉ Đống trong lòng hiện ra bộ dạng của Hồng Ân Chính, hắn thở dài, nhìn thấy Trương Dương đứng dậy, lập tức ý thức được cha đã từ bên trong đi ra.
Khưu Chỉ Đống đứng lên, quả nhiên nhìn thấy cha chậm rãi từ trong tiểu lâu đi ra.
Trương Dương hô: "Khưu lão ngủ ngon giấc không?"
Khưu Hạc Thanh nói: "Đứt quãng, ngủ không yên!" Lão gia tử không nói dối, tuy rằng không ai nói rõ chuyện của cháu gái với ông ta, nhưng ông ta cũng ý thức được nhất định đã xảy ra đại sự, sở dĩ không nói ra là không muốn tăng thêm áp lực quá lớn cho người nhà.
Khưu Chỉ Đống kéo ghế, mời cha ngồi xuống.
Khưu Hạc Thanh nói: "Phượng Tiên đâu?"