Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 90:  tự lập

Mặc dù vẫn chưa đến lúc tiến vào Uy Á đại lục, nhưng việc rèn luyện nghiêm cẩn đều được tiến hành đều đặn mỗi ngày. Dựa theo thông tin trong những tài liệu có được, nhân loại ở Uy Á đại lục đều rất nhỏ yếu, tất nhiên, hai vị chủ nhân vĩ đại của bọn hắn là trường hợp ngoại lệ, khả năng chiến đấu trên không trung của nhân loại cực kỳ yếu kém, còn nếu chiến đấu trên mặt đất thì thật ra cũng tạm được.

Bởi vì chủ nhân là nhân loại, ở trong xã hội loài người lại mang thân phận khá cao, vậy nên dù có muốn thế nào chăng nữa, bọn hắn cũng phải cho nhân loại chút mặt mũi, tốt nhất là tránh việc tàn sát nhân loại bừa bãi, miễn cho việc có thể khiến hai vị chủ nhân không hài lòng.

“Thật đẹp.” Một người trong đội ngũ nhịn không được phải tán thưởng. So với Hắc Ám đại lục thì phiến đại lục này quả thực rất xinh đẹp.

Khối cầu lửa có màu quả quất trên kia hẳn là mặt trời trong truyền thuyết, trên bầu trời bao la xanh thẳm điểm xuyết những cụm mây trắng muốt, cây cối um tùm xanh biếc tốt tươi, cho dù xuyên qua những lớp cây rừng có thể nhìn thấy các thi thể chất chồng phía dưới như minh chứng lưu lại của cuộc chiến vừa diễn ra, thế nhưng, vẫn không cách nào phá hỏng đi nét mỹ lệ của thế giới này.

Lần đầu tiên tới Uy Á đại lục, cả nhóm Ma tộc đều có chung một ý nghĩ, cùng một dã tâm. Nếu phiến đại lục này có thể thuộc về bọn hắn thì tốt biết bao, thế nhưng đó lại là điều không thể. Kết giới có lực ức chế rất lớn đối với Ma tộc, trong thời kỳ kết giới bị suy nhược, Ma tộc có thể tự do ra vào, thực lực cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng sau khi thời kỳ suy nhược chấm dứt, thực lực của Ma tộc khi ở Uy Á đại lục sẽ giảm đi một nửa, cho nên, những Ma tộc ở lại Uy Á đại lục sau cuộc chiến ngàn năm rất dễ bị các cường giả trong nhân loại giải quyết. Một cuộc sống tuyệt vời tất nhiên là tốt, nhưng cũng phải có mệnh mới hưởng thụ được a.

Bất quá, có khi chủ nhân của bọn hắn đã có biện pháp nào rồi cũng nên, bởi lẽ năng lực đặc thù mà hai vị chủ nhân sở hữu đều rất cường đại.


“Đội trưởng, kế tiếp chúng ta phải làm sao mới tìm được hai vị chủ nhân?” Trong đội ngũ có người đưa ra nghi vấn.

“Iallophil chủ nhân từng nói qua, gia tộc ngài ở Uy Á đại lục rất có địa vị, chúng ta cứ tìm nhân loại hỏi đi.” Bọn họ đối với Uy Á đại lục hết thảy đều xa lạ, cho nên tốt nhất là đi tìm dân bản xứ hỏi thôi. “Còn nữa, thái độ phải ôn hòa chút, đừng tùy tiện ra tay.” Đội trưởng nhắc nhở. Làm thuộc hạ của người tao nhã như Iallophil chủ nhân, cần phải có phong độ và lễ tiết, quá mức thô bạo sẽ không phù hợp với tiêu chuẩn chọn người của Iallophil chủ nhân.

Làm thuộc hạ dưới trướng Fei và Iallophil, nguyện vọng lớn nhất là có được sự tán thành của hai vị chủ nhân, được ban thưởng trung thành tuyệt đối và được giao cho lực lượng cường đại. Ở thế giới cường giả vi tôn như Hắc Ám đại lục, Ma tộc so với nhân loại ở Uy Á đại lục càng khát cầu lực lượng hơn, vì lực lượng bọn họ có thể trả giá tất cả.

Một đội nhân mã cứ thế rời khỏi phòng tuyến thứ nhất đã bị chiếm đóng, mang theo lễ vật tiến về phía trước.

Trong hội nghị đại lục, Fei từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc, cũng không ngồi ở vị trí được xếp sẵn của mình mà đứng ở một góc âm u yên lặng lắng nghe và quan sát. Những việc phiền toái này cứ giao cho Iallophil giải quyết là được, Fei đã tự nhiên mặc định như thế.

Iallophil dự hội nghị với phong thái vô cùng ung dung thoải mái, tao nhã nói ra một ít tình huống ở Hắc Ám đại lục với những người có mặt trong hội nghị. Nghe thấy Hắc Ám đại lục có vô số Thánh giai, lại thêm chín vị Quân Vương, ngoài những ai đã biết trước, sắc mặt của tất cả những người còn lại đều trắng bệch. Lực lượng như vậy nếu như phá được kết giới đi vào Uy Á đại lục thì phải ngăn cản thế nào? Huống chi đây không phải là chuyện không thể xảy ra, không thấy Iallophil và Fei đã từ bên ấy quay trở lại đây sao? Bọn họ có thể, Hắc Ám đại lục với nhiều tinh anh như vậy sao lại không thể cơ chứ?

Đương nhiên cũng có người hỏi Iallophil và Fei đã trở về bằng cách nào? Iallophil sao có thể trả lời điều này. Còn có một người cự kỳ xuẩn ngốc yêu cầu Iallophil hãy vì ích lợi của đại lục, đừng giữ bí mật mà hãy nói ra phương pháp để bọn họ có thể dự phòng.

Đáp lại nhân loại ngu xuẩn đó là một nụ cười lạnh của Iallophil. Những người có chút trí tuệ đều khinh thường tên ngu xuẩn ấy. Người như vậy vẫn có thể sống được đến bây giờ thật đúng là kỳ tích. Yêu cầu đó tất nhiên không được hưởng ứng, chuyện ấy cũng được gác sang một bên, nhưng Iallophil đã nhớ kỹ, sau đó kẻ ngu xuẩn ấy sẽ phải nhận lấy giáo huấn thích đáng.


Khi Iallophil nói qua một lần tình huống ở Hắc Ám đại lục, tâm tình của mọi người trong hội nghị đều rất phức tạp. Hắc Ám đại lục cũng có chế độ vương quốc, như vậy sự tình sẽ có khả năng thương lượng được, nhưng điều làm bọn họ lo lắng không phải điều này, mà là lý do để Ma tộc xuất động chiến tranh, không phải giết chóc hay chinh phục Uy Á đại lục trước khi có thể giải quyết vấn đề kết giới, hơn nữa, phía Ma tộc cũng đưa ra đề nghị thương lượng. Hình tượng Hắc Ám chủng tộc tàn bạo, không lý trí lập tức tan biến trong lòng những người có mặt.

Nếu như chiếu theo những gì Iallophil đã nói, như vậy chỉ cần có thể đạt thành hiệp nghị với Ma tộc, mặt khác chuyên tâm đối phó với những Hắc Ám chủng tộc không được quản lý thì áp lực của bọn họ sẽ được giảm đi rất nhiều. Thậm chí bọn họ có thể lấy vật chất để đổi lấy sự trợ giúp của Ma tộc, giảm bớt áp lực từ phía Hắc Ám chủng tộc.

Mang ý nghĩ này không phải chỉ có một hai người, nhưng cũng có người lo lắng liệu làm như thế có phải là nuôi ong tay áo hay không.

Mọi người đều nghị luận rôm rả, Iallophil lại không phát biểu ý kiến gì. Hôm nay, hắn chính là muốn làm cho những người này hiểu được tình huống, sau đó mục đích của hắn mới có thể tiến hành.

Mọi người vẫn tiếp tục tham gia hội nghị còn Iallophil và Fei rời khỏi hội trường.

“Nhàm chán.” Fei tổng kết sau khi đi ra. Lo lắng nhiều như vậy, nghĩ nhiều như thế, đó là bởi vì bọn họ không đủ mạnh, nếu bọn họ đủ mạnh sẽ không cần phải thoái nhượng cùng thỏa hiệp.

“Xin lỗi vì đã kéo ngươi phải theo ta tham gia hội nghị nhàm chán này.” Mục đích làm cho Fei tham gia hội nghị thật ra rất đơn giản, đó là để cho Fei thấy được bộ dạng huy sái tự nhiên oai hùng của hắn, chiếm lấy hảo cảm của Fei, bất quá có vẻ như không thành công rồi. “Ta làm đồ ăn ngon đền cho ngươi.” Nhận thức được sai lầm của mình, Iallophil lập tức đưa ra đề nghị bồi thường, tất nhiên còn là để lấy lòng Fei nữa.

“Ta muốn…” Fei bắt đầu liệt kê hàng loạt các món ăn, nếu đã là đền cho hắn, như vậy làm những món hắn thích ăn đi. Fei vốn không kén ăn, nhưng bị Iallophil dung túng cũng đã học được cách tuyển chọn món ăn hợp khẩu vị của mình cũng có khái niệm lựa chọn.


Iallophil cười nhìn Fei liệt kê hàng loạt món ăn, trong mắt đều phủ đầy ôn nhu cùng sủng nịch. Fei của hắn khi ở trước mặt hắn có quyền được tùy hứng.

Ban đêm, Hoàng đế bệ hạ của đế quốc Avella, Tinh Linh vương và Pháp Thánh đều tụ tập cùng một chỗ, dù sao bọn họ cũng có thiên ti vạn lũ (ngàn tơ vạn sợi, ý nói: rất nhiều) quan hệ, cho nên tụ cùng một chỗ cũng không có gì là lạ.

“Iallophil, ngươi đang có kế hoạch gì?” Không hổ là những người hiểu biết Iallophil. Iallophil nói nhiều sự tình về Hắc Ám đại lục trên hội nghị như vậy nhất định là có toan tính nào đó. Phàm là người nhận thức Iallophil đều biết, Iallophil sẽ không nhiệt tình như thế, không, vẫn có, bất quá cũng chỉ đối với một mình Fei mà thôi.

Fei im lặng ngồi ở một bên, lơ đãng ngước nhìn trời. Iallophil chuyển tầm mắt từ trên người Fei về phía những người khác.

Red Creek công tước, Theoromon công tước, Lukes công tước, Hoàng đế cùng Tinh Linh vương nhìn ánh mắt Ialllophil chuyển từ ôn nhu sang bình tĩnh mà kinh hãi. Bọn họ đều đã trải qua nhiều lắm, đều là người giỏi quan sát, huống chi Iallophil có vẻ cũng không có ý giấu diếm. Giờ này, khắc này bọn họ đều có thể hiểu được hàm nghĩa ánh mắt của Iallophil là biểu thị cho cái gì.

Loại ôn nhu này không phải là cái nhìn dành cho đồng bọn, cũng không phải dành cho bằng hữu hay thân nhân, đó là loại ôn nhu triền miên, cực kỳ thâm tình của tình yêu.

Tinh Linh vương lấy lại bình tĩnh rất nhanh, dù sao Tinh Linh không quan trọng điều này, nhưng bốn trưởng bối của Avella đế quốc không thể bình tĩnh như vậy, đặc biệt là hai người phụ thân, Red Creek công tước và Theoromon công tước.

“Phụ thân, ta muốn tự lập môn hộ.” Iallophil biết, cũng hiểu được những ánh mắt trầm tư và lo lắng của trưởng bối, nhưng chưa đáp lại, chỉ nói ra tính toán của hắn, mà tính toán của hắn cũng làm cho các trưởng bối tạm thời không lo lắng về vấn đề vừa rồi nữa.


“Vì sao?” Theoromon công tước thực sự mong muốn Iallophil có thể kế thừa công tước gia, tuy tự lập môn hộ không có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, cũng không tính là ra ở riêng. Tự lập môn hộ có nghĩa Iallophil muốn độc lập, không dựa vào thực lực của gia tộc, tự mình phát triển sự nghiệp của mình, nếu như phát triển thất bại vẫn có thể trở về gia tộc, phát triển thành công, gia tộc không thể cướp đi thành quả, chỉ có thể hợp tác cùng phát triển. “Iallophil, ngươi phải thừa kế Công tước gia.”

“Ta sẽ không thừa kế, phụ thân, đối với ta hiện giờ, Theoromon gia đã là quá nhỏ rồi.” Iallophil tự phụ cười.

Nhìn nhi tử cười tự tin đến vậy, Theoromon công tước không tìm được lời nào để ngăn cản. Làm cha mẹ, ai lại không hi vọng con mình đạt được thành tựu vĩ đại hơn mình.

Thế lực của Lukes công tước chủ yếu trên thương trường, về phần địa vị trong chính trị, cho nên đối với việc Iallophil tự lập môn hộ, Lukes công tước cũng không nghĩ nhiều, ấy lại là chuyện nhà người ta, không liên quan đế hắn. Bất quá với thân phận Thánh giai của Iallophil, Lukes gia có thể đầu tư vào a.

Hoàng đế thì lại suy nghĩ nhiều hơn thế. Sau khi cuộc chiến ngàn năm kết thúc, mâu thuẫn giữa ba Công tước gia và Hoàng gia sẽ không còn bị áp chế, nếu những trưởng bối này chết đi, bọn tiểu bối kế vị, như vậy tình nghĩa giữa chúng sẽ không làm cho sự tình chuyển xấu đi. Nhưng nếu như những vị trưởng bối này không có việc gì thì hai nhà Theoromon gia và Red Creek gia có được Thánh giai, nhất định là cái gai trong mắt hắn. Hai Thánh giai trẻ tuổi này giao hảo, đối với Hoàng thất cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu bọn họ tự lập môn hộ thì để phát triển cần có một khoảng thời gian, sẽ tạo thành một thời kỳ giảm xóc, đến lúc đó bọn tiểu bối cũng nên kế vị rồi, đối với Hoàng thất sẽ có lợi.

“Còn Fei thì sao?” Hoàng đế nhiệt liệt tán thành, vậy còn vị Thánh giai kia thì có dự tính thế nào đây?

Red Creek công tước nhíu mày, hắn có thể đoán được lúc này Hoàng đế đang nghĩ đến chuyện gì. Việc Fei tự lập môn hộ đối với Red Creek công tước không có ảnh hưởng quá lớn, vì Fei không phải là ứng cử viên cho hậu nhiệm gia chủ, cái Red Creek gia cần là thân phận Thánh giai của Fei. Fei có tự lập môn hộ hay không đều không có bất cứ ảnh hưởng gì, chẳng qua ý tưởng của Hoàng đế làm cho hắn thấy không thoải mái trong lòng.


Theoromon công tước và Lukes công tước cũng hiểu được tâm tư của Hoàng đế, đều cùng cảm thấy không thoải mái với ý tưởng này.

“Fei cũng giống như ta.” Iallophil không muốn Fei bị Red Creek gia lợi dụng. Sau khi tự lập môn hộ, thái độ của Red Creek công tước sẽ không như bây giờ nữa.