Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 37: Bệnh tình nguy kịch cùng đoạn thân

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình trở về phòng, cau mày, hắn vừa nghĩ đến một biện pháp, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định, liền nhấc bút lên ở trên giấy viết vài nét.

Hoắc gia bên này.

Người nhà họ Hoắc vốn đã dự tính một chủ ý hảo, nhưng đáng tiếc sự tình không dựa theo suy đoán của bọn họ mà phát triển. Bọn họ còn tưởng rằng Nguyên An Bình đối xử tốt với Hoắc Tiểu Hàn như vậy là vì coi trọng Hoắc Tiểu Hàn, nếu như bảo đối phương phụ trách, Nguyên An Bình cũng sẽ biết thời biết thế mà đáp ứng.

Kết quả, biểu hiện của Nguyên An Bình cho thấy mọi chuyện hoàn toàn không phải là như vậy. Bọn họ vốn dĩ cho rằng chỉ cần dùng khí thế hùng hổ chèn ép đối phương, dù bất cứ giá nào cũng phải ép buộc hắn phụ trách. Thế nhưng, không nói Nguyên An Bình căn bản không hề bị đè ép, mà còn muốn đi tố cáo bọn họ, lần này bọn họ mới thực sự nóng nảy!

Họ Lưu một mặt phiền chán nhìn Hoắc Tiểu Hàn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường: "Thật đúng là cái đồ sao chổi, nếu không phải tại nó, ta có cần phải tức giận như vậy không!"

Hoắc Dương Sinh thấy sắc mặt của Hoắc Tiểu Hàn không tốt, liền nói với họ Lưu: "Nương! Hay là trước tiên nên thỉnh đại phu về xem cho nó đi."

Họ Lưu nghe vậy liền không cao hứng: "Cần gì thỉnh đại phu! Chỉ cần cho nó uống một chén canh gừng là nó sẽ tỉnh thôi."

Hoắc Dương Sinh vội vã giải thích cho bà hiểu: "Nương! Trông Hoắc Tiểu Hàn hình như là bị bệnh rất nặng, phải thỉnh đại phu về mới được. Nương! Hoắc Tiểu Hàn cũng cần phải mau chóng khoẻ lại, Nguyên An Bình không phải nói là muốn tố cáo chúng ta sao? Chờ Hoắc Tiểu Hàn tỉnh lại, chúng ta sẽ ép buộc nó nói rằng là do Nguyên An Bình câu dẫn nó, còn muốn chiếm tiện nghi của nó. Như vậy, cho dù chúng ta có thật sự lên công đường thì cũng sẽ thắng. Lúc đó, Nguyên An Bình không còn cách nào khác nên đành phải thú Hoắc Tiểu Hàn. Chờ hai người bọn chúng thành thân, trong nhà cũng không có trưởng bối, nương và cha sẽ trở thành trưởng bối của hắn, nhìn xem sau này hắn còn dám tranh luận với người hay không!"

Họ Lưu nghe thấy nhi tử nhà mình phân tích như vậy cũng rất có đạo lý, liền cười nói: "Vẫn là Dương Sinh ngươi thông minh. Đại Vũ! Mau đi thỉnh đại phu về đây."

Sau khi đại phu đến bắt mạch cho Hoắc Tiểu Hàn, thần sắc cũng liền trở nên thập phần nặng nề, ông trầm giọng nói: "Bệnh tình của nhi tử ngươi rất nặng, xem ra có thể không qua khỏi rồi."

Họ Lưu nghe đại phu nói như vậy liền sợ đến mức nhảy dựng cả lên.

Hoắc Dương Sinh liền vội vàng hỏi: "Không phải chỉ là bệnh phong hàn thôi sao? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Đại phu nghe vậy cũng không sinh khí vì hắn hoài nghi trình độ y thuật của mình, liền kiên nhẫn giải thích: "Thân thể đệ đệ của ngươi quá yếu, lại còn tích tụ rất nhiều phiền muộn nên dẫn đến việc bệnh tình trở nên nguy kịch. Ngươi xem đi, y nóng đến lợi hại như vậy, nếu như còn không mau hạ nhiệt, chỉ sợ là sẽ không qua khỏi đêm nay. Y thuật của lão hủ có hạn, các ngươi vẫn nên dẫn y vào trong thành tìm một danh y trị liệu, có thể sẽ còn một chút hi vọng sống sót."

Mấy người bọn họ gật đầu qua loa, Hoắc Đại Vũ liền tiễn đại phu ra ngoài. Vị đại phu này vốn là một người thầy thuốc có tấm lòng rất lương thiện, ông nhịn không được liền tiếp tục dặn dò Hoắc Đại Vũ: "Bệnh tình của đệ đệ ngươi rất nguy kịch, không thể kéo dài thời gian quá lâu. Nên sớm đưa y đi tìm danh y trị liệu đi, nếu không thật sự sẽ không qua khỏi đêm nay."

Tuy rằng Hoắc Đại Vũ là một kẻ vô dụng, nhưng hắn cũng không nhịn được cảm thấy đệ đệ của mình có chút đáng thương. Nhưng hắn biết bản thân mình chỉ là một tiểu nhân vật, tiếng nói của hắn cũng không quan trọng. Hơn nữa, hắn cũng là một đứa con rất hiếu thuận, nên không dám nói một chữ không với nương của mình. Vì vậy, khi nghe thấy lời của đại phu nói, trong lòng cũng chỉ có thể âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ một chút, mà không còn cách nào.

Lý Tự vốn đang ẩn mình nhìn chằm chằm tình hình của Hoắc gia, tất nhiên cũng đã nghe được lời nói của đại phu, nhóc liền sợ hết hồn. Nhóc không ngờ bệnh tình của Hoắc Tiểu Hàn lại nghiêm trọng như vậy, liền vội vàng chạy tới nhà của Nguyên An Bình.

Bên này, đám người Hoắc Dương Sinh vẫn đang ở trong phòng phát sầu.

Hàn thị thấy bọn họ đều không ai nói lời nào, liền cẩn thận mở miệng hỏi: "Chúng ta có nên mang Tiểu Hàn đi tìm danh y không?"

Không biết họ Lưu đang suy nghĩ cái gì, vốn đang có chút sững sờ, nhưng khi nghe Hàn thị nói như vậy, bà liền lập tức mắng: "Làm gì có tiền mà đi tìm danh y?!"

Hàn thị lập tức rụt cổ lại, không dám nói thêm cái gì nữa. Trong lòng thì lại âm thầm cảm thán họ Lưu quả thật độc ác, đây chính là con trai ruột của bà ta a!

Hoắc Dương Sinh cau mày, hắn đang cố gắng phân tích xem nếu Hoắc Tiểu Hàn chết thì Hoắc gia sẽ gặp phải phiền phức gì.

Hoắc Hương Hương thì lại lo lắng thanh danh của mình sẽ bị ảnh hưởng, liền thử thăm dò nói: "Nương! Hay là mình đem Tứ ca đi tìm đại phu đi, nếu như y thật sự chết, người trong thôn khẳng định sẽ đồn ầm ĩ lên cho mà xem. Con chỉ sợ, lúc đó việc thành thân của Tam ca cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Hoắc Hạ Sinh cũng có chút phát sầu nói: "Tiểu muội nói rất đúng, nếu như chúng ta đưa nó đi tìm đại phu, đại phu nếu trị không được thì cũng không liên quan đến chúng ta. Aiz! Năm sau con còn muốn làm mai a, Tiểu Hàn này chết thật sự quá lỗ vốn. Vốn con còn muốn đem nó đi bán để kiếm tiền cưới vợ, cũng sắp đến tháng Chạp rồi, vậy mà nó lại chết, thật sự quá xui xẻo a."

Hoắc Hạ Sinh vừa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng gầm lên: "Câm miệng cho ta!" Tiếp theo, liền có một cái bát bay thẳng lên đầu hắn.

Cái trán của Hoắc Hạ Sinh bị đập đến mức đỏ chót, hắn sững sờ nhìn đến cha mình đang phát hoả, có chút không thể tin. Ở trong mắt hắn, cha là một nam nhân không thích nói chuyện, mà chỉ biết làm việc, mọi việc to nhỏ ở trong nhà này đều là do nương của hắn định đoạt. Hắn không hề nghĩ rằng, cha hắn sẽ vì Hoắc Tiểu Hàn mà ra tay đánh hắn.

Những người khác cũng bị hành động của Hoắc Lão Hắc trấn trụ, họ Lưu cũng không dám giương nanh múa vuốt chửi bậy như mọi ngày, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Trong nhà không có tiền chữa bệnh cho nó."

Hoắc Lão Hắn vốn dĩ đang nổi đầy gân xanh nhưng khi nghe bà nói câu này, hết thảy sức lực cũng lập tức bị hút khô, cụt hứng ngồi trở lại trên ghế.

Bên này, tin tức mà Lý Tự đem đến khiến cho Nguyên An Bình ngạc nhiên đến nỗi làm đổ hết cả bát trên bàn, hắn cũng không ngờ được sự tình lại nghiêm trọng như vậy.

Nghĩ đến thiếu niên hôm qua mới vừa cười với hắn sẽ chết đi, trong lòng khó áp chế một nỗi đau đớn và sợ hãi đang dâng lên. Hắn nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, hai mắt đỏ hồng tràn ngập lửa giận nói với Lý Tự: "Lý Tự! Ngươi đến Hoắc gia..."

Sau khi Nguyên An Bình phân công những việc cần làm cho Lý Tự, liền trở vào trong phòng, cầm lấy tờ giấy lúc nãy vừa viết xong, rồi đi ra ngoài.

Người nhà họ Hoắc ở bên này vẫn còn đang bàn bạc nên giải quyết cái chết của Hoắc Tiểu Hàn như thế nào, thì thấy Lý Tự đang bước vào sân Hoắc gia, lớn tiếng nói rõ ý đồ mình đến: "An Bình ca bảo ta tới đây nói với các ngươi, hắn cho các ngươi hai sự lựa chọn. Một là đi đến nhà của lý chính xử lý chuyện này, hai là đi đến huyện nha để cho Huyện lão gia giải quyết chuyện này. Hiện tại, An Bình ca đang chờ ở nhà lý chính, tốt nhất các ngươi nên mau chóng tới đó đi, hắn không có kiên trì chờ đợi các ngươi đâu."

Nói xong, Lý Tự liền trở về nhà tìm Lý Phúc Khang: "Gia gia! An Bình ca cầu ngài giúp một chuyện..."

Đám người nhà họ Hoắc nghe Lý Tự nói như vậy tuy rằng cũng rất tức giận, nhưng sau khi thương nghị một phen, bọn họ cũng cảm thấy đi đến nhà lý chính giải quyết dù sao cũng tốt hơn là đi đến nha môn. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện của Hoắc Tiểu Hàn, nguyên nhân chính vẫn là do Nguyên An Bình thì bọn họ liền vô cùng tức giận.

Bên kia, Nguyên An Bình nghĩ đến kế hoạch, đem tâm tình ổn định bình phục lại một chút, rồi mới nhấc theo đồ vật đi vào bên trong nhà của lý chính.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên An Bình nhìn đến lão nhân cơ trí trước mặt, liền vô cùng khẩn thiết nói: "Lý cụ tổ! Chuyện lúc trước có lẽ người cũng đã nghe thấy, tiểu tử muốn cầu xin người hãy giúp con một chuyện."

Người nhà họ Hoắc đi đến nhà lý chính, liền phát hiện ngoại trừ một nhà lý chính đang ở bên trong, còn có một số lão nhân có tiếng tăm trong thôn cũng đều có mặt ở đây. Tất nhiên, cũng không thể thiếu gia gia của Lý Tự.

Nguyên An Bình nhìn mấy người bọn họ vừa đến, con ngươi liền hơi rũ xuống, hắn không muốn một tia phẫn hận trong mắt mình để cho bọn họ nhìn thấy. Chờ đến khi tâm tình bình phục trở lại, Nguyên An Bình liền bắt đầu trực tiếp nói thẳng với bọn họ: "Ta nghe nói Hoắc Tiểu Hàn không thể sống nổi qua đêm nay..." Lúc nói những lời này, hai bàn tay của hắn dùng sức nắm chặt đến mức đâm đau cả tay, nhưng trên mặt lại có vẻ rất bình tĩnh.

Mà khi hắn nói ra câu này, những người trong sân đều trở nên ngay ngẩn hết cả người. Một người đang sống rất tốt sao tự dưng lại trở thành một người không thể qua khỏi đêm nay?! Họ nhịn không được liền quay qua nhìn mấy người nhà họ Hoắc, không phải bọn họ nhẫn tâm đến mức đem người đánh chết đi?

Sắc mặt của đám người nhà họ Hoắc có chút không được tự nhiên, chuyện sinh tử lớn như vậy, chẳng ai có thể làm ra được vẻ mặt thản nhiên cả. Huống hồ, trong lòng bọn họ còn mang theo một chút khó xử.

Nghe Nguyên An Bình nói như vậy, những người bên trong liền lên tiếng hỏi: "Lão Hắc! Lời An Bình nói là thật? Đứa bé Tiểu Hàn kia không thể sống qua khỏi đêm nay?!"

Hoắc Lão Hắc là gia chủ của Hoắc gia, mặc dù người này chưa bao giờ đứng ra làm chủ, nhưng lý chính đang ngồi bên trong lại không có ý định đi hỏi họ Lưu.

Hoắc Lão Hắc bi thương gật đầu, âm thanh có chút khô khốc đáp: "Đại phu nói bệnh cực kỳ nguy hiểm, có thể sẽ không qua được đêm nay."

Ông không nhắc đến chuyện nếu như mời danh y thì còn có thể có một chút hy vọng, nhưng sự tình trong nhà có tiền mà không chữa bệnh cho hài tử bị truyền đi khắp nơi, thì danh tiếng nhà ông sẽ bị hỏng, nhi tử và nữ nhi cũng sẽ bị liên lụy.

Nguyên An Bình nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoắc Lão Hắc một cái, hắn biết rõ nam nhân này đang che giấu một chuyện gì đó.

Lý chính nghe vậy liền nhịn không được lắc đầu một cái, ai thán nói: "Nghiệp chướng a."

Mấy vị lão nhân khác cũng rất đồng cảm gật đầu thở dài.

Hoắc Hạ Sinh thì không phục, hắn hung tợn liếc Nguyên An Bình: "Tất cả những chuyện này đều là tại ngươi!"

Thần sắc Nguyên An Bình hờ hững, hắn cười lạnh một tiếng: "Trách ta? Trách ta có lòng tốt cho y đồ ăn? Các ngươi thật sự đánh cái chủ ý rất hay đó!"

Hắn quay sang nhìn đến đám người nhà họ Hoắc: "Các ngươi thật sự không thấy đuối lý hay sao? Đây chính là tính mạng của một người đang sống sờ sờ đấy!" Nguyên An Bình nói xong liền nhìn về phía họ Lưu: "Hoắc Tiểu Hàn thật sự khắc thân nhân sao? Bây giờ nhìn lại, y còn chết sớm hơn cả các ngươi, lẽ ra phải là các ngươi khắc y mới đúng đi?!"

Hắn thật sự không muốn cùng với mấy người này dông dài, nếu trì hoãn thêm một giây nào nữa thì thiếu niên kia lại càng nguy hiểm hơn một phần. Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay áo, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hời hợt nói: "Ta không muốn đôi co với các ngươi, bây giờ trong tay ta đang có hai thứ. Một là đơn kiện các ngươi, mà một phần khác... Chính là tờ giấy chứng nhận các ngươi và Hoắc Tiểu Hàn đoạn thân."

Hoắc Hạ Sinh lập tức hét lên: "Ngươi còn dám nói ngươi và nó không có gì với nhau! Cái gì mà đoạn thân? Sao không trực tiếp viết một tờ giấy bán thân cho nó rồi mua nó luôn đi?!"

Nguyên An Bình nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía họ Lưu: "Ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là ký tên vào tờ giấy đoạn thân này, ta sẽ đưa cho các ngươi năm lượng bạc, xem như là phí dưỡng dục của Hoắc Tiểu Hàn mấy năm nay. Hai là, ta sẽ đem năm lượng bạc này cùng với các ngươi đi đến công đường, để cho tất cả mọi người nhìn xem cả nhà các ngươi là cái loại đức hạnh gì! Cha nương hại chết con ruột, huynh trưởng thì lại muốn bán đệ đệ của chính mình!"

Nụ cười trên mặt của hắn vô cùng ôn hoà, tiếng nói cũng trở nên cực kỳ ôn hoà: "Ta thật sự rất muốn nhìn xem, sau này còn có ai dám đem nữ nhi gả vào trong nhà các ngươi hay không? Và ai sẽ nguyện ý thú nữ nhi của các ngươi đây?"

"Ngươi!" Họ Lưu giận dữ mắng: "Nguyên An Bình! Ngươi đừng có quá đáng!"

"Quá đáng?" Nguyên An Bình cười lạnh một tiếng: "Thời điểm các ngươi tính kế muốn làm hỏng thanh danh của ta, sao không chịu nghĩ tới thời khắc này đi? Coi ta dễ ức hiếp lắm sao?"

Họ Lưu lạnh mặt đáp: "Cái gì mà tính kế thanh danh của ngươi? Ta chỉ là vì danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn! Xảy ra chuyện như vậy, có cha nương nào mà không tức giận? Ta chỉ không nghĩ tới thân thể Tiểu Hàn lại yếu như vậy! Hơn nữa, Hoắc Tiểu Hàn là do ta sinh, mạng của nó cũng là ta cấp, ta có đánh nó thì thế nào? Ta làm nương, dù có đối xử với nó như thế nào thì cũng không hề quá đáng!"

Tất nhiên, Nguyên An Bình hiểu rất rõ ý nghĩ của những người ở đây ’Mạng của ngươi là do ta cấp, nên cho dù ta có đánh chết ngươi thì cũng chỉ là thu hồi lại tính mạng mà ta cho ngươi thôi.’

Vì vậy, bị cha nương của mình giết là không hề phạm pháp. Có điều, không phạm pháp thì không có nghĩa là không gặp phiền phức, còn nếu như không quá mức thì mọi người còn có thể tạm thời bỏ qua.

Nhưng cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, cái danh độc ác nếu bị truyền đi, người nhà họ Hoắc cũng không thể gánh vác nổi hậu quả này. Nguyên An Bình cũng nhìn ra được, người nhà họ Hoắc không muốn gánh chịu tội danh giết người, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem trách nhiệm đẩy lên người mình. Cho nên, vì Hoắc Tiểu Hàn cũng được, vì hắn cũng được. Tất nhiên, hắn sẽ không để cho bọn chúng thực hiện được điều đó.

Ngữ khí Nguyên An Bình không chút nào để ý nói: "Xem ra, các ngươi là muốn đi đến nha môn giải quyết chuyện này. Ta đây cầu còn không được, ta thật sự rất muốn nhìn một chút. Chờ tiến vào nha môn đem sự tình nói ra rõ ràng, các ngươi còn làm cách nào để giội nước bẩn lên người ta."

Họ Lưu vội ngậm miệng lại, bà sợ lên công đường là vì sợ sự tình này sẽ bị truyền ra ngoài. Dù sao thì người dân trong thôn mỗi lần có sự tình gì là sẽ cùng nhau tìm người trong thôn giải quyết, rất ít người có ý định đi lên nha môn.

Nếu như bọn họ thực sự bị Nguyên An Bình tố cáo, đem sự tình này đi đến nha môn. Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm. Thời điểm đó, người dân ở các thôn khác nhất định cũng sẽ biết đến chuyện này. Nơi nào mà chẳng có một số người thích đi nhiều chuyện, lúc đó chuyện nhà bọn họ nếu như thật sự bị truyền đi. Nói không chừng, nhi tử và nữ nhi không thể thành thân, mà còn liên luỵ đến tôn tử, nên tất nhiên bà không muốn đi huyện nha để giải quyết chuyện này.

Hơn nữa, tuy rằng cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng nếu như Hoắc Tiểu Hàn chết thật, bà cũng có một chút chột dạ.

Hoắc Dương Sinh vẫn đang tính toán lợi hại trong chuyện này, lại đột ngột lên tiếng: "An Bình! Chuyện đoạn thân này không phải nói muốn ký là ký, dù gì thì Hoắc Tiểu Hàn cũng là người nhà của chúng ta. Ân đức của cha nương lớn hơn trời, ngươi sao lại dám chia cắt phụ tử tình thân nhà chúng ta?"

Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Dương Sinh, kéo ra một nụ cười giễu cợt: "Cho nên ta mới cho các ngươi hai lựa chọn, ta chẳng qua là cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn quá mức đáng thương. Y từng nói bản thân y thật khổ khi sinh vào trong nhà các ngươi, ta vì thương hại y, không muốn sau khi y chết vẫn phải làm quỷ trong nhà các ngươi. Các ngươi, chung quy vẫn nên tha cho y một con đường tự do đi? Huống hồ, không phải các ngươi vẫn luôn nói y khắc thân nhân sao? Chỉ cần cắt đứt quan hệ thân nhân, y sẽ không còn khắc các ngươi nữa."

Hoắc Hạ Sinh nghe vậy liền sinh khí: "Nguyên An Bình! Ngươi hung hăng cái gì? Tất cả những chuyện này đều là do ngươi, nếu không phải tại ngươi, nương của ta làm sao có khả năng sẽ đánh Hoắc Tiểu Hàn? Không đánh nó, nó cũng sẽ không bị bệnh đến chết. Ngươi đừng tưởng rằng tiến vào nha môn là moi được cái gì tốt!"

Nguyên An Bình không thèm để ý nói: "Được đó, vậy chúng ta mau lên nha môn giải quyết đi."

Hoắc Hạ Sinh phẫn nộ: "Ta thấy ngươi muốn tố cáo chúng ta lên nha môn, cũng chỉ vì sợ các vị trưởng làng sẽ sinh khí, nên mới nói ra chuyện đoạn thân với Hoắc Tiểu Hàn để làm khó dễ chúng ta. Nếu như chúng ta không chấp nhận, ngươi cũng sẽ có lý do để tố cáo chúng ta!"

Những vị lão nhân đang ngồi ở một bên nghe vậy cũng không nhịn được nhíu mày lại, vốn dĩ chuyện Nguyên An Bình muốn bọn họ đoạn thân đã làm cho các ông không cao hứng. Bây giờ còn nghe những lời Hoắc Hạ Sinh nói, trong lòng bọn họ lại càng không thoải mái.

Nguyên An Bình âm thầm cười lạnh, nhìn Hoắc Hạ Sinh, có thể nói ra được những lời như vậy thì chứng tỏ đầu óc của hắn cũng không tầm thường. Nguyên An Bình cũng bày ra bộ dạng sinh khí, nói với Hoắc Hạ Sinh: "Ta tố cáo các ngươi thì thế nào? Lại nói, dù sao thì ta cũng là một người đọc sách, tối kỵ nhất chính là danh tiếng. Các ngươi làm hỏng thanh danh của ta, thì ta tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho các ngươi!"

Gia gia của Lý Tự kín đáo quan sát phản ứng của mấy vị lão nhân kia, thấy sắc mặt bọn họ cũng đã tốt hơn nhiều. Nghĩ đến việc Nguyên An Bình tình nguyện dạy chữ cho đám hài tử trong thôn, trong lòng ông cười thầm. Ông nhìn về phía Hoắc Lão Hắc, rồi lên tiếng khuyên: "Lão Hắc a! Kỳ thực, ta cảm thấy chuyện đoạn thân cũng có thể chấp nhận được, coi như đây là phần hiếu tâm cuối cùng của đứa bé Tiểu Hàn kia dành cho các ngươi. Ta nghĩ đứa bé kia hẳn rất là hiếu thuận, không muốn vì mình mang mệnh ngạnh mà khắc với các ngươi. Rõ ràng, sau này các ngươi cũng không còn sợ đứa bé kia gây phiền phức cho mình nữa."

Câu cuối của ông xem như là một lời nhắc nhở, nhi tử đối phương còn đang mang bệnh nặng, có Nguyên An Bình ra tay có lẽ sẽ còn giữ lại được một cái mạng. Hơn nữa, Nguyên An Bình cũng đã nói, nếu như bọn họ không chọn đoạn thân thì việc này sẽ phải đem lên nha môn xử lý. Nguyên An Bình lấy ra năm lượng bạc, chẳng lẽ Hoắc gia kia sẽ không lấy ra tiền? Huyện lão gia lại tham lam như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua, ai không bỏ tiền ra đủ thì phải chịu đòn.

Hoắc Lão Hắc tất nhiên không muốn đoạn thân, dù sao đoạn thân cũng không giống với ở riêng, sau này tuyệt đối cũng sẽ không còn một chút quan hệ nào nữa.

Họ Lưu thì lại có chút do dự, còn Hoắc Dương Sinh thì sớm đã nghĩ xong. Hoắc Tiểu Hàn chắc chắn không thể sống qua khỏi đêm nay, mà bọn họ cũng không có tiền để mà chữa trị cho Hoắc Tiểu Hàn. Chẳng thà nhận đại năm lượng bạc kia đi, cũng đỡ phải bị người ta kiện cáo. Những lời lúc nãy hắn nói là muốn chừa lại một phần mặt mũi, bọn họ cũng không thể biểu hiện chính mình vì tiền mà vứt bỏ thân nhân đi?

Còn Hoắc Hạ Sinh, tuy rằng hắn rất không vừa mắt Nguyên An Bình, nhưng bạc thì hắn vẫn là yêu thích a. Lấy một người chết để đổi lấy năm lượng bạc, tất nhiên hắn nguyện ý.

Về phần những lão nhân khác, bọn họ vẫn rất không vui khi Nguyên An Bình cứ ép buộc nhà người ta đoạn thân. Tuy rằng người nhà họ Hoắc có hơi quá đáng một chút, nhưng chuyện cắt đứt quan hệ huyết thống thì lại càng quá đáng hơn. Tuy nhiên, bọn họ vốn chỉ đến đây để làm chứng, cũng không thích hợp nhúng tay vào trong chuyện này. Hơn nữa, nếu như thật sự có xen vào thì cũng không được chỗ tốt gì.

Về phần lý chính, ông vẫn rất thương hại cho Hoắc Tiểu Hàn. Cái gọi là mèo già hoá cáo, cái gì khắc cha nương, khắc người nhà? Một chút tiểu tâm tư kia của họ Lưu, ông làm sao có khả năng sẽ không nhận ra? Chỉ là, chuyện minh oan còn khó giải quyết hơn chuyện đoạn thân, ông cũng chỉ là một lý chính trong cái làng nhỏ nhoi này. Bất quá, ông thật sự cũng không thể ngờ tới đứa bé kia lại có số mệnh khổ như vậy...

Cuối cùng, họ Lưu vẫn đồng ý ký tên vào giấy chứng nhận đoạn thân. Bà không muốn nháo ra chuyện kiện cáo làm hỏng thanh danh nhi tử và nữ nhi của mình, đồng thời số bạc này bà cũng muốn lấy.

Thời điểm ấn xong dấu tay, trong lòng cũng có một chút cảm giác khó mà diễn tả thành lời. Thế nhưng, trong lòng bà lại tự an ủi với mình rằng Hoắc Tiểu Hàn đã từng xém hại bà chết, bây giờ đến lượt Hoắc Tiểu Hàn chết để đổi lại bạc cho bà, cũng là lẽ thường đi?

Sau khi bà ta ký xong, Nguyên An Bình liền yêu cầu những người khác cũng phải ấn tay vào tờ giấy đoạn thân. Trong đó, cũng bao gồm cả Hoắc Hương Hương, hắn tuyệt đối không muốn bỏ qua bất kỳ kẻ nào. 

Chuyện này, hắn sẽ không bao giờ để cho Hoắc Tiểu Hàn đếm xỉa tới đám người thân này nữa.

Cầm tờ giấy đoạn thân trong tay, Nguyên An Bình cẩn thận thu lại. Hắn đè nén tâm lý bất an, rồi vội vàng kêu người đi đón Hoắc Tiểu Hàn.