Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 20: Sau cuộc thi

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình nhìn đến hai hài tử Hoắc Hỉ Quý cùng Chu Gia Phúc đang đứng gào khóc ở trước mặt mình, trước đây hắn cũng đã sớm nhận ra hai đứa bé này vốn rất ham chơi mà không thích học. Hắn cũng đã từng nhắc nhở hai đứa bé này, cũng nhiều lần kiểm tra bài cũ của hai đứa nhỏ, mà hiển nhiên vẫn không có hiệu quả gì.

Hắn có chút thất vọng nhìn hai đứa trẻ rồi nói: "Đầu tiên, là do các ngươi không có năng lực phân rõ phải trái, Hoắc Phú Quý nói với các ngươi rằng ta sẽ không thật sự đuổi học các ngươi, vậy mà các ngươi cũng tin. Thứ hai, các ngươi vẫn còn quá ham chơi, không biết quý trọng việc học, cũng không chịu để tâm vào việc học chữ. Hi vọng rằng chuyện này sẽ cho các ngươi một bài học, để cho các ngươi hiểu được một điều, để có được một cơ hội đi học không phải là chuyện dễ. Lần này các ngươi đã bỏ lỡ, sau này vĩnh viễn sẽ không có thêm cơ hội nào khác nữa."

Nói xong, hắn nhìn về phía hai người cha nương vẫn luôn cầu xin suốt từ nãy đến giờ: "Ta biết tâm tình hiện tại của các ngươi, nhưng ta cũng hy vọng các ngươi phải hiểu rõ một chuyện, trước đây lúc nhận hai đứa trẻ này vào học ta cũng đã nói trước hậu quả của việc thi không tốt rồi, tuy nhiên bọn chúng vẫn không thèm để trong lòng. Hơn nữa, học viết chữ vốn không phải là một chuyện đùa, nó đòi hỏi người học phải luyện tập thật khắc khổ và nghiêm túc. Cái này được gọi là phải trải qua cực khổ thì mới nên người được, thế nhưng ta chỉ cho bọn nhỏ học có vài chữ mà bọn chúng đã ngại mệt mỏi rồi, rất rõ ràng là bọn nhỏ không thích hợp với việc học chữ. Còn nữa, nếu như các ngươi vẫn muốn cho hài tử nhà mình được tiếp tục học chữ, thì các ngươi có thể đi tìm những hài tử được lưu lại rồi nhờ bọn chúng giúp đỡ cho con trai của các ngươi, riêng bản thân ta sẽ không bao giờ dạy cho bọn chúng nữa."

Hắn nói xong liền quay người rời đi, trở lại vị trí đứng trước mặt những đứa trẻ may mắn được lưu lại.

Nguyên An Bình mỉm cười nhìn về phía bọn chúng: "Sự cố gắng của các ngươi khiến cho ta cảm thấy rất hài lòng, kể cả sự chăm chỉ của các ngươi ta cũng đã thấy rất rõ. Ta biết, mỗi ngày các ngươi đều học tập rất cực khổ, mặc cho tay bị cóng đến cứng đờ nhưng vẫn cố gắng tiếp tục nỗ lực. Cũng chính nhờ sự chăm chỉ cùng với những khổ cực mà các ngươi đã trải qua, nên mới được nhận lại một cơ hội tiếp tục học chữ cùng với ta. Đây cũng chính là điều mà ta vẫn thường hay nói với các ngươi, trời sẽ không phụ những người có lòng thành. Về sau, những kiến thức mà chúng ta được học sẽ càng ngày càng nhiều, ta hi vọng các ngươi sẽ tiếp tục cố gắng, mà không chỉ lo chơi."

Cả đám đều đáp lời rất nghiêm túc: "Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng!"

Nguyên An Bình cười cười gật đầu: "Vậy thì ta mạn phép tuyên bố một tin vui, bởi vì ngày mai chính là thời điểm đông chí. Vì vậy, ngày mai các ngươi không cần phải đến lớp, các ngươi có thể về nhà nghỉ ngơi hai ngày, những học sinh ở thôn khác cũng có thể về nhà thăm người thân. Hảo! Vậy là các ngươi có thể được thoải mái chơi hai ngày."

Những đứa trẻ nghe được tin này đều lập tức cao hứng, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười rất tươi. Sau khi Nguyên An Bình tuyên bố xong liền để cho bọn chúng trở về, cả đám liền bắt đầu tụ họp lại với nhau thảo luận xem hai ngày nghỉ kia chúng nên làm cái gì.

Trước đây, bọn chúng vốn có rất nhiều cơ hội đi chơi, nhưng phần lớn thời gian rảnh rỗi đều đã dùng cho việc học tập, lại bởi vì áp lực thi cử sắp tới, nên bọn chúng cũng không dám yên tâm mà đi ra ngoài chơi đùa. Nhưng bây giờ thì gánh nặng đã được buông xuống, lại còn được nghỉ ngơi hai ngày nên bọn chúng lại càng cao hứng hơn.

Thời điểm vừa ra khỏi nhà còn được nhìn thấy cha nương của bọn họ đang chờ ở bên ngoài, đám hài tử cũng ngay lập tức vui vẻ mà chạy đến bên cha nương của mình, sau đó liền bắt đầu líu ra líu ríu kể lại cho cha nương của mình nghe lúc đang thi bọn họ đã làm những gì.

Riêng cha nương của Hoắc Hỉ Quý và Chu Gia Phúc nhận thấy đã không còn cơ hội nào để có thể cứu vãn tình hình, nên chỉ đành than thở trở về nhà, còn đem hài tử nhà mình ra đánh một trận. Thuận tiện cũng nghĩ cách xem, nên tìm con cái nhà ai đến dạy cho nhi tử của mình.

Mà ở bên này, sau khi Hoắc Phú Quý nổi giận đùng đùng chạy một mạch về nhà, thở phì phò mà nhìn đến bóng dáng của Hoắc Thanh Thanh đang chơi ở trước cửa. Nó không nói một lời liền đi đến đó lôi bé đứng dậy, rồi dùng chân mà ra sức đạp lên người Hoắc Thanh Thanh.

Nguyên thị vừa ra đến liền bắt gặp, nàng vội vã chạy đến ôm chặt nữ nhi của mình vào trong ngực, nhưng lại không dám đi răn dạy đối phương mà chỉ có thể dùng thanh âm ôn hoà hỏi: "Phú Quý! Có ai chọc con sao?"

Hoắc Phú Quý dùng ngữ khí không tốt mắng nàng: "Cút qua một bên đi!"

Tuy rằng Nguyên thị là Nhị thẩm của nó, nhưng lại không được bà nội của nó yêu thích, cho nên nó mới dám làm ra những hành động vô lý như vậy với nàng. Hoắc Phú Quý vừa nhìn đến hai người là lại cảm thấy rất phiền phức, nó đưa chân đạp Nguyên thị một cái, sau đó liền thở phì phò chạy thật nhanh vào trong nhà.

Nguyên thị cũng không thèm để ý đến thái độ của Hoắc Phú Quý, dù sao thì nàng cũng đã biết địa vị của mình ở trong cái nhà này ra sao rồi. Hoắc Phú Quý nổi giận đến như vậy, xem ra là đã gặp phải chuyện gì phiền toái rồi.

Nguyên thị vội vàng ôm lấy Hoắc Thanh Thanh trốn vào trong nhà, rồi dặn dò với bé: "Con cứ việc ở trong phòng, đừng đi ra ngoài, miễn cho nãi nãi của con lại trút giận lên đầu con đấy."

Hoắc Thanh Thanh sợ hãi mà vội vàng gật đầu, mỗi lần Hoắc Phú Quý sinh khí là hai mẹ con bé cùng với tiểu thúc đều sẽ gặp xui xẻo. Vì vậy, bé liền nghe lời nương mà chạy vào trong phòng trốn.

Không bao lâu sau Hàn thị cũng trở về, không thèm nhìn đến Nguyên thị, nàng vội vàng chạy vào trong nhà muốn nhanh chóng đi an ủi nhi tử của mình.

Tiếp theo, Họ Lưu cũng ôm theo lương thực chạy vào trong viện, vừa nhìn thấy Nguyên thị liền cúi đầu trách mắng: "Đồ đàn bà lười biếng, còn không mau đến đây phụ giúp ta một tay?!"

Nguyên thị nào dám có gan dừng lại, nàng vội vàng chạy đến tiếp nhận lương thực, liền rất ngoan ngoãn mà đem lương thực nhấc qua một bên.

Họ Lưu vừa nhìn thấy người con dâu này là lại cảm thấy phiền phức, mặt mày bà ủ rủ, tâm trạng không tốt mà trầm giọng nói: "Ta đi xem đại tôn tử của ta như thế nào, còn ngươi thì mau chóng đem cất lương thực vào trong phòng đi. Ta đã kiểm tra hết rồi đấy, nếu dám lén lút trộm mất một món nào, thì ta sẽ ngay lập tức lột da của ngươi!" Sau khi Nguyên thị khúm núm đáp lại một tiếng không dám, bà cũng liền nhanh chóng chạy vào phòng của đại nhi tử.

Họ Lưu chỉ vừa vào nhà là liền nghe thấy tiếng của tôn tử đang không ngừng mắng Nguyên An Bình, bà cũng rất tức giận vì Nguyên An Bình không chừa cho tôn tử của bà một chút mặt mũi, lại còn thật sự đuổi Phú Quý rời đi. Nghĩ vậy, bà liền cùng với tôn tử cùng nhau lôi Nguyên An Bình ra mắng.

Hoắc Hương Hương ôm theo chiếc rổ vừa mới đan tiến vào trong sân, liền nghe thấy tiếng la mắng của nương mình. Nàng tỉ mỉ lắng nghe một chút, cư nhiên chính là nhân vật mà gần đây cả nhà thường hay nhắc tới, Nguyên An Bình?

Nàng có chút ngạc nhiên bước vào trong, liền nhìn thấy bộ mặt của đại tẩu và Hoắc Phú Quý đang vô cùng tức giận, nàng quay qua nhìn nương của mình cũng đang sinh khí. Thấy vậy, Hoắc Hương Hương liền ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi rồi quan tâm nói: "Nương! Đừng tức giận, cẩn thận tổn thương đến thân thể, nếu như người mà có mệnh hệ gì là con sẽ rất đau lòng a."

Họ Lưu nghe vậy cũng lập tức nguôi giận được một chút, bà lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhi bảo bối nhà mình: "Cũng chỉ có con là lo lắng cho ta nhất, tất cả đều là do cái tên tiểu tử Nguyên An Bình kia! Cư nhiên lại dám nói rằng Phú Quý nhà ta không giỏi, nên nó hoàn toàn không muốn thu nhận đại tôn tử của ta. Con nói xem có phải hay không? Phú Quý nhà ta chỉ có ham chơi một chút thôi, nhưng mà thằng bé thật sự rất thông minh a! Ngày hôm nay học không hết thì để ngày mai học, chắc chắn nó sẽ học xong nhanh thôi, vậy mà thằng nhãi kia không chịu thu nhận Phú Quý! Rõ ràng, Nguyên An Bình thật sự quá kiêu ngạo rồi, ỷ vào bản thân biết chữ nên không thèm đem người khác để vào trong mắt! Chờ đi, ta nhất định sẽ tìm một cơ hội tốt để dạy cho nó một trận." Ý của bà chính là sẽ đi gieo tiếng xấu của Nguyên An Bình ở khắp nơi trong thôn.

Hoắc Hương Hương nhanh chóng suy nghĩ một chút, rồi vội vàng dịu giọng lừa gạt Hoắc Phú Quý đang ôm chăn lăn lộn trên giường: "Phú Quý a! Con nghe cô, đừng tức giận nữa. Con thông minh như vậy, học với ai mà chả được a. Nguyên An Bình không muốn thu nhận con, nhưng hắn vẫn còn dạy những hài tử khác mà, con hãy tìm một đứa nào đó mà con chơi thân với nó nhất rồi kêu nó dạy lại cho con, sau đó thì con cố gắng phải học giỏi hơn nó. Con phải chứng minh cho mọi người thấy rằng không phải là Phú Quý con không học được, mà là do tên Nguyên An Bình kia không biết dạy."

Tuy ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng thật ra nàng lại rất hiểu tính tình của Phú Quý. Thằng bé này chỉ biết ham ăn và đi chơi, căn bản là không có khả năng cố gắng. Trời lạnh như thế này mà bắt thằng bé cầm nhánh cây nhỏ đi viết chữ, chắc chắn bàn tay sẽ bị cóng, đời nào mà nó chịu nổi cái loại khổ cực này.

Hoắc Phú Quý cảm thấy Hoắc Hương Hương nói rất có lý, tâm trạng liền trở nên tốt hơn nhiều: "Cô nói đúng, có gì đặc biệt đâu?! Đợi đến đầu xuân năm sau, khí trời đã ấm hơn thì con sẽ đi học. Còn cái sân viện lạnh lẽo ở nhà Nguyên An Bình, con mới không thèm vào!"

Hàn thị nhìn thấy nhi tử của mình không còn lộn xộn nữa, liền cười nói với nó: "Con trai! Tất cả đều nghe con, sớm hay muộn gì học chẳng được." Sau đó nàng liền quay sang nói với Hoắc Hương Hương: "Vẫn là nhờ Hương Hương muội có chủ ý tốt, chỉ bằng một câu như vậy mà đã dỗ cho Phú Quý không còn tức giận nữa."

Hoắc Hương Hương nở nụ cười khiêm tốn: "Là do Phú Quý biết nghe lời hiểu chuyện mới đúng, đợi nó học chữ xong lớn lên nhất định sẽ trở thành một người rất có tiền đồ. Thú về cho đại tẩu một cô nương thật xinh đẹp trong kinh thành."

Hàn thị nghe vậy liền cảm thấy rất vui vẻ: "Ai ui! Xem muội nói gì kìa, nghĩ lại cũng rất có thể a. Phú Quý! Tiểu cô của con đối xử với con tốt như vậy, sau này con nhất định phải thật hiếu thuận với tiểu cô a!"

Xem dáng dấp thanh tú của Hoắc Hương Hương, sau này chắc chắn sẽ tìm được một nhà khá giả mà gả vào. Để cho Phú Quý thân cận với tiểu cô của nó, nhất định sẽ không bị thiệt thòi.

Nguyên thị đứng ở bên ngoài nghe thấy liền âm thầm hừ lạnh một tiếng, nàng nghĩ thầm "Thằng nhóc Phú Quý kia chỉ biết hết ăn rồi lại nằm, còn có thể làm ra tiền đồ gì? Trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây!"

Sau khi người một nhà tập hợp đông đủ, nghe đến Nguyên An Bình không chịu lưu lại Hoắc Phú Quý thì đều cảm thấy rất tức giận. Tuy nhiên, sau khi nghe thấy chủ ý của Hoắc Hương Hương, họ liền cảm thấy chỉ cần không làm lỡ việc học chữ là tốt rồi, cũng không cần phải mang lương thực đem cho.

Hiện tại, trong thôn đã có rất nhiều hài tử biết chữ, như vậy cũng có thể tìm đại một đứa về dạy cho Phú Quý. Dù sao Phú Quý cũng còn nhỏ, chỉ cần trước khi lớn lên học cho xong hết chữ là được.

Hoắc Hạ Sinh gấp nửa quả trứng gà mà nương hắn đã mang về bỏ vào trong miệng, nếu như không phải nhờ Hoắc Phú Quý sinh khí làm loạn đòi ăn trứng gà, Nguyên An Bình không đem lương thực trả lại, thì nương hắn chắc chắn sẽ không nỡ mang trứng gà đem ra luộc, tất nhiên hắn cũng sẽ không có cơ hội được ăn trứng gà.

Nghĩ đến số lương thực đã được trả lại, hắn liền cười hì hì nói với họ Lưu: "Nương! Nếu như lương thực đã được trả lại rồi, vậy thì thời điểm đông chí năm nay cũng không cần mua thêm gạo nữa. Mà con nghĩ, chúng ta nên mua thêm thật nhiều thịt."

Hắn nói xong, liền nháy mắt ra hiệu với Hoắc Hương Hương một cái.

Hoắc Hương Hương cũng có chút thèm, liền nhìn nương mình cười nói: "Nương! Tam ca nói không sai a, thay vì mua gạo thì chúng ta nên mua thêm thịt đi, con cũng có thể được ăn một chút."

Hoắc Hạ Sinh nghe thấy muội muội của mình lên tiếng, liền biết việc này chắc chắn sẽ thành công. Quả nhiên, họ Lưu vừa nghe nữ nhi của mình nói, cho dù phải bỏ ra nhiều tiền hơn, nhưng cuối cùng bà vẫn là đồng ý.

Nhận được sự đồng ý của họ Lưu là sẽ mua thịt vào dịp đông chí, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, ai nấy cũng trưng ra một bộ dạng rất cao hứng. Tuy nhiên, nếu như không nhắc đến cái tên Nguyên An Bình thì cả nhà sẽ cảm thấy tốt hơn.

Hoắc Tiểu Hàn cõng theo một bó củi trở về, mới vừa vào sân liền nghe thấy tiếng Hoắc Phú Quý đang mắng Nguyên An Bình. Y cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng thầm tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Y vội vàng đi tìm Nguyên thị hỏi thăm một chút, nghe Nguyên thị nói xong mới biết rõ ngọn nguồn là như thế nào.

Bản thân Hoắc Tiểu Hàn lại cảm thấy cũng không có gì bất ngờ, y vẫn thường xuyên nhìn thấy những hài tử khác rất kiên trì luyện chữ, lại rất nhiều lần chứng kiến Hoắc Phú Quý chỉ biết chơi đùa, căn bản không chịu học tập. Y cũng từng thử nhắc nhở Hoắc Phú Quý một câu, lại bị đối phương mắng chửi cho một trận, sau này y cũng không còn nhắc lại nữa. Đối với chuyện Hoắc Phú Quý không được lưu lại học tập, cũng là rất hợp tình hợp lý.

Nguyên thị đem Hoắc Tiểu Hàn kéo qua một bên, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Hàn! Ngày hôm nay ngươi có được cho thức ăn không?"

Hoắc Tiểu Hàn hơi ngập ngừng một chút: "Ta cũng không biết nữa, phải chờ xem đã."

Nguyên thị gật đầu, thở dài một hơi: "Cũng không biết thức ăn lần này có ngọt hay không? Lần trước, Thanh Thanh được ăn một cái bánh bột ngô ngọt liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ngày hôm nay nó bị Phú Quý đánh, nếu như nó có thể được ăn ngon rồi cảm thấy tốt hơn là quá tốt rồi. Nhắc tới chuyện này, cũng là do người làm nương như ta đây quá vô dụng, không thể bảo vệ được cho con bé, để cho nó phải chịu đau khổ." Nàng nói xong, liền không nhịn được mà tự trách bản thân mình một chút.

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy liền mở miệng quan tâm hỏi: "Thanh Thanh bị đánh sao?! Có nghiêm trọng lắm không?"

Nguyên thị lắc lắc đầu: "Cũng may ta đã kịp thời chạy ra nên nó cũng không bị đánh quá nhiều, nhưng nó lại sợ hãi đến mức khóc một hồi lâu."

Hoắc Tiểu Hàn liền thả xuống trái tim đang treo lơ lửng, y thật sự rất đau lòng cho Thanh Thanh, cảm thấy rằng bản thân mình và con bé đều có hoàn cảnh đáng thương như nhau. Bất quá, so ra thì Thanh Thanh vẫn còn may mắn hơn mình một chút, vì vẫn còn có nương che chở, còn mọi sự đau khổ của y thì đều đến từ chính người mẹ ruột của mình.

Nếu nói về Hoắc gia, dù sao thì Hoắc Thanh Thanh cũng được tính là một đứa cháu gái, đáng lẽ ra không nên bị bọn họ ghét bỏ đến như vậy. Có thể là do họ Lưu vốn chán ghét Nguyên thị, bởi vì sau khi Nguyên thị sinh Hoắc Thanh Thanh ra, mấy năm sau cũng không thể sinh thêm được hài tử nào khác, cũng chính vì vậy nên Hoắc Thanh Thanh mới bị liên lụy.