Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 110: Khuyên bảo

Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy bọn họ trở lại, phát hiện thần sắc của Trọng Tôn Thụy rất thoải mái còn mang theo khuôn mặt vui mừng trở về, liền biết chắc chắn là bé đã thông qua cuộc thi: “Tiểu Thụy! Xem ra ngươi thi rất tốt a.”

Trọng Tôn Thụy cao hứng nói: “Tiểu Hàn ca ca! Cửa ải này ta đã được thông qua.”

Hoắc Tiểu Hàn mừng thay cho bé: “Thật sự là quá tốt, buổi trưa ta xào trứng gà cho ngươi ăn.”

Trọng Tôn Thụy vội vàng nói: “Không cần đặc biệt làm cho ta, ta vẫn chưa thi đậu mà.”

Nguyên An Bình thấy bé hiểu chuyện như vậy, liền nói: “Cho dù vẫn chưa thi đậu thì chúng ta vẫn muốn chúc mừng ngươi, cửa ải đầu tiên ngươi đã vượt qua, rất xứng đáng được thưởng.”

Trọng Tôn Thụy vô cùng cao hứng, lại có chút ngại ngùng nói: “Cảm ơn Tiểu Hàn ca ca, cảm ơn An Bình ca ca.”

Hoắc Tiểu Hàn cười nói với bé: “Không cần khách khí.”

Nguyên An Bình nhìn Trọng Tôn Thụy, đây mới thật sự là bé ngoan, lại nghĩ tới Hà Văn Tùng, trong lòng cảm khái ‘Còn tên nhóc này lại là hài tử bị nuôi hỏng.’

Trọng Tôn Liên Giác trở về, nghe nói Trọng Tôn Thụy đã thông qua cửa ải thứ nhất, cũng cùng khen ngợi bé vài câu, sau đó cười hỏi: “Buổi chiều khảo thí, có muốn gia gia cùng qua xem hay không?”

Trọng Tôn Thụy liền từ chối: “Gia gia không cần đi đâu a.”

Buổi chiều, bọn họ sẽ thi đọc thuộc lòng ở trong thôn, nhiều người xem như vậy, đã đủ để khiến cho bé khẩn trương rồi. Nếu như gia gia cũng đi xem, bé sẽ càng khẩn trương hơn: “Nếu gia gia cũng đi, con sẽ càng khẩn trương hơn, đợi đến khi nào thi xong, con sẽ nói cho người biết.”

“Hảo! Gia gia sẽ không đi.” Trọng Tôn Liên Giác xoa xoa đỉnh đầu của Trọng Tôn Thụy, động viên bé: “Hảo hảo thi, con không cần quá lo lắng, tận lực là tốt rồi. Gia gia biết con đã rất siêng năng đọc sách, cho dù thi không đậu, cũng không có nghĩa là con học không giỏi.”

Lời này, Nguyên An Bình cũng đã nói với bé. Trọng Tôn Thụy biết bọn họ không muốn để bé phải quá lo lắng, cũng không cần thi không đậu mà thương tâm, nên mới nói như vậy. Có người quan tâm, lo lắng cho bé như vậy, bé thật sự rất cao hứng.

“Gia gia! Con sẽ thi thật tốt!”

So với Trọng Tôn Thụy được quan tâm, cỗ vũ, thì có người lại không được như bé.

Bởi vì thi không đậu, nên Hà Văn Tùng vô cùng tức giận, sau khi về nhà, nhóc liền chạy thẳng vào phòng phát tiết một trận. Hà Phúc biết được tin ngay cả cửa ải thứ nhất mà nhóc cũng không được thông qua, liền thầm nghĩ chuyện lần này gay go rồi.

‘Lần này thật là thất sách, mình đã đánh giá quá cao học thức của thiếu gia. Vốn dĩ, mình cho rằng tốt xấu gì thiếu gia cũng đã được không ít tiên sinh dạy qua, cho dù không tiến bộ thì ít nhất cũng có nhiều kiến thức hơn đám hài tử nông gia kia. Thật không ngờ, thiếu gia thật sự là một tên ngu ngốc a.’

Biết Hà Văn Tùng vẫn chẳng có một chút tiến bộ nào, khiến cho Hà Phúc rất hài lòng, nhưng nếu không được làm phụ tá dạy học, Hà Văn Tùng sẽ không rời khỏi nhà của Nguyên An Bình, điều này làm cho Hà Phúc có chút phiền não: “Thiếu gia! Ngài đừng tức giận a.”

Hắn vẫn luôn hiểu rất rõ tâm tư của Hà Văn Tùng, tất nhiên cũng biết nên nói làm sao để làm hài lòng đối phương: “Thiếu gia! Ngài thi không đậu, cũng không thể trách ngài. Ngài chỉ mới đến đây có mấy ngày thôi, vậy mà Nguyên An Bình còn bắt ngài phải thi chung với đám hài tử học sớm hơn ngài, tất nhiên ngài sẽ thi không được. Rõ ràng Nguyên An Bình biết rất rõ điểm này, nhưng lại không đặc biệt chiếu cố cho thiếu gia, rõ ràng là cố ý không muốn cho ngài thi đậu.”

Hà Văn Tùng vừa nghe, liền cảm thấy rất có lý: “Ngươi nói đúng, là do hắn cố ý.”

Nhóc căn bản sẽ không thừa nhận là do chính nhóc không học tập cho thật tốt, có vài lần, những chữ mà Nguyên An Bình dạy cho nhóc, nhóc sẽ không viết vào vở. Bất quá, nhóc vẫn không cho rằng đây là lỗi của mình, trong cảm nhận của nhóc, mình học không giỏi, chính là do tiên sinh không dạy tốt: “Tức chết ta rồi! Ta phải đi tranh luận với hắn, nhất định phải cho ta thi lại mới được!”

“Thiếu gia!” Hà Phúc vội vàng ngăn cản: “Thiếu gia ngài đừng vội.”

Hà Văn Tùng dừng bước: “Ngươi có ý kiến gì?”

“Ta cảm thấy, thiếu gia ngài có đi tìm hắn cũng vô dụng, Nguyên An Bình chắc chắn sẽ không cho ngài có cơ hội thi lần hai. Nói không chừng, hắn sẽ cố ý chế nhạo ngài.” Hà Phúc kéo ghế qua, để cho Hà Văn Tùng ngồi xuống: “Thiếu gia ngồi đi, trước tiên uống chút nước cho bớt giận.”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Hà Văn Tùng cảm thấy Hà Phúc nói rất có lý, tính cách của Nguyên An Bình ác liệt như vậy, nhất định sẽ cười nhạo nhóc: “Vậy ta nên làm sao bây giờ? Hắn không cho ta thi lại, ta cũng không có cách nào thi. Vậy chẳng phải lần này ta thua rồi sao?”

Cho dù lần sau có thi đậu, thì vẫn không bằng so với thi một lần là đậu, còn có thể ở trước mặt Lý Tự khoe khoang.

“Thiếu gia! Ta cảm thấy hay là…” Hà Phúc dùng ngữ khí dụ dỗ, chậm rãi nói: “Thiếu gia! Ngài căn bản không cần cố gắng vì một hài tử nông gia như Lý Tự, những người như bọn chúng tương lai có thể được tiền đồ gì? Căn bản không có cách nào có thể so sánh với thiếu gia, mỗi tháng chỉ được một chút tiền công ít ỏi như vậy, có cái gì đáng khoe khoang? Thiếu gia ngài đây là gia đại nghiệp đại, tiền tiêu xài bình thường một tháng đủ cho bọn chúng cực khổ mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới có thể kiếm được, nó có tư cách gì xứng đáng so sánh với ngài?”

“Hắn vốn dĩ không thể so sánh với ta.” Hà Văn Tùng tự nhận trời sinh thân phận cao quý, tất nhiên, nhóc vẫn luôn cho rằng mình cao quý hơn đám học sinh kia. Chỉ là, nhóc có chút không phục thôi, bị chính người mình ghét đánh bại, làm cho nhóc rất khó chịu.

Hà Phúc tất nhiên cũng biết ý nghĩ của Hà Văn Tùng, liền tiếp tục nói: “Kỳ thực, bọn chúng chỉ ỷ vào việc được học lâu hơn thiếu gia một thời gian, nếu như thiếu gia cũng được học lâu như vậy, chắc chắn sẽ học giỏi hơn bọn chúng nhiều.”

“Thiếu gia, ta cũng đã nhìn ra, Nguyên An Bình căn bản không muốn dụng tâm dạy cho ngài. Chúng ta vẫn nên trở về Hà phủ đi, tìm một tiên sinh có học thức cao hơn đến dạy cho ngài, chờ một ngày nào đó ngài rảnh rỗi, có thể quay lại so tài với Lý Tự. Thời điểm đó, ngài nhất định có thể đánh bại nó tơi bời hoa lá luôn. Như vậy, không chỉ nói rõ thiếu gia rất lợi hại, tiên sinh được thiếu gia thỉnh cũng lợi hại hơn Nguyên An Bình.”

“Ta biết, thiếu gia không muốn bị bọn chúng nói là sợ hãi nên chạy trốn trước. Thực ra, thiếu gia không cần phải để ý đến cái nhìn của bọn chúng, bọn chúng cùng lắm chỉ là con cháu của mấy tên nhà nông thấp hèn. Nếu ngài so đo với bọn họ, chẳng phải là đang tự hạ thấp thân phận sao?”

“Ta cũng biết không cần chấp nhặt với bọn họ, bất quá ta chỉ là không muốn bị bọn họ đánh bại. Nhìn tên Lý Tự kia đắc ý nghênh mặt như vậy, ta tức giận vô cùng, chỉ có đánh bại hắn thì ta mới cam tâm.” Hà Văn Tùng vẫn rất muốn đánh bại Lý Tự, khiến cho Lý Tự phải ở trước mặt mọi người xin thua với nhóc.

Hà Phúc tiếp tục khuyên bảo: “Nhưng thiếu gia cũng không nhất thiết phải ở lại đây tiếp tục chờ đợi a? Chúng ta trở lại Hà phủ có cuộc sống rất tự tại, không cần phải ở lại đây bị bọn chúng chọc giận.”

“Nhưng nếu như ta không ở lại nơi này, Nguyên An Bình sẽ không cho ta tham gia khảo thí.” Kỳ thực, Hà Văn Tùng cảm thấy các lớp học ở đây cũng rất thú vị, không giống như những tiên sinh khác, chỉ toàn giảng mấy kinh thư mà nhóc nghe không hiểu, học ở đây còn thỉnh thoảng được nghe cố sự.

Mặc dù các học sinh trong lớp không thân cận với nhóc, nhưng nhóc cũng rất không ưa mấy người kia, nên không thèm để ý.

“…” Hà Phúc rất muốn Hà Văn Tùng rời khỏi nơi này, hắn nhìn ra được, Nguyên An Bình là một người rất có học thức, chủ yếu là phương pháp dạy học không giống như bình thường, còn khiến cho các tiểu hài tử cảm thấy hứng thú.

Ngay cả Hà Văn Tùng, mỗi lần nghe giảng bài, chẳng khác gì như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chỉ muốn trốn đi ngay lập tức. Nhưng khi học ở đây, nhóc lại chịu ngồi đàng hoàng nghe giảng, nên Hà Phúc liền cảm thấy không nên tiếp tục ở lại nơi này.

Lúc ăn cơm, Trọng Tôn Thụy vẫn chưa thấy Hà Văn Tùng đi ra, bé liền nhìn ra bên ngoài một chút: “An Bình ca ca! Ta đi gọi hắn ra ăn cơm.”

Tuy rằng thường ngày Hà Văn Tùng rất không thích cơm canh của bọn họ, nhưng mỗi lần đến thời điểm ăn cơm, nhóc vẫn sẽ tự động xuất hiện.

Trọng Tôn Thụy nhịn không được nghĩ thầm ‘Có phải là bởi vì không thi được, nên hắn mới thương tâm như vậy không nhỉ?