Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 365

Khúc Khôn đi vào Linh Y Đường, tìm một lão nhân râu mép tóc hoa râm.

“Vương y sư, ta nghe nói ngươi là y sư tốt nhất của Bạch gia?” Khúc Khôn nói.

Lão nhân râu bạc nhìn thấy Khúc Khôn, lập tức lên tinh thần, “Đều là mọi người quákhen, thật ra y thuật của ta cũng chỉ là trình độ gà mờ, Mộ Thần đại sư kiêm tu y thuật, trình độ y thuật có khả năng hơn xa lão hủ.” Lão nhân râu bạc khiêm tốn nói.

Khúc Khôn lắc đầu nói: “Mộ Thần không được, ta đã tìm hắn nhìn mấy lần, đều nói là không thành vấn đề.Người bên ngoài truyền bá nói hắn vô cùng kì diệu, nhưng cũng chỉ là cái thùng cơm thôi.” Thân thể hắn biến hóa lớn như vậy, làm sao có thể không có vấn đề.

Mộ Thần một cái thùng cơm lớn, sinh ra hai cái thùng cơm nhỏ.

Dựa vào hấp dẫn bằng đồ ăn, hai đứa tiểu quỷ Đại Bảo Tiểu Bảo kia đã có thể nhớ rõ trên trăm cái trận pháp nhất cấp trụ cột. Đáng thương hai tiểu quỷ kia, ngay cả hắn tên gì còn không nhớ rõ đâu.

Lão giả rút rút khóe miệng, thầm nghĩ dám nói Mộ Thần là thùng cơm cũng chỉ có vị này.

“Giữa các nghề có chuyên môn khác nhau, có thể là Mộ thiếu am hiểu luyện đan thuật hơn.” Lão giả cười gượng nói.

Khúc Khôn gật đầu: “Có thể là vậy. Tham nhiều nhai không nổi, tiểu tử kia học quá nhiều mà.Giờ ngươi mau giúp ta nhìn xem đi, gần đây ta ăn càng ngày càng nhiều, thân hình càng ngày càng béo ra, có phải là có vấn đề gì không?Nếu như không cóvấn đề gì thì ngươi cho ta mấy viênthuốc tiêu thực, hay thuốc giảm bớt khẩu vị ấy.”

“Thỉnh Khúc tiền bối vươn tay.” Lão giả nghiêm mặt nói.

Khúc Khôn vén tay áo lên, đưa cánh tay tới trước mặt lão giả.

Lão giả đưa tay xem mạch, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Khúc tiền bối không cần lo lắng, tiền bối không sao cả, chỉ là do mang thai nên ngài mới có những bệnh trạngđó thôi.Lên cân trong thời gian mang thai là điều bình thường.”

“Hài tử cũng rất khỏe mạnh.Có thể là vì vui vẻ cho nên khẩu vị của tiền bối mới có thể tốt như vậy…”

“Thật không nghĩ tới ngài cùng Lăng tiền bối lại nhanh có bảo bảo như vậy.Lăng tiền bối thực lực hùng hậu, các tu luyện giả có cấp bậc như Lăng tiền bối có vô sốhậu cung, nhưng màmấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm cũng không có một mụn con, ngài vàLăng tiền bối thật có phúc khí.”

“Khúc tiền bối, hiện tại ngài có thể ăn nhiều hơn, những thuốc thang giảm bớt khẩu vị căn bản là không cần, hiện tại thân thể của ngài không thể ăn bậy!”

Lão giả càng nói càng kích động, hoàn toàn không có chú ý rằng, càng nghe lão nói, sắc mặt Khúc Khôn càng ngày càng âm trầm.


“Có phúc khí cái đầu của ngươi, ngươi cái tên lang băm này!” Khúc Khôn hung dữ trừng lão giả, nổi giận đùng đùng đi ra.

Lão nhân râu bạc nhìn thấy Khúc Khôn nổi giận đùng đùng rời đi, nhất thời chợt hiểu ra, Khúc Khôn mang thai là chuyện lớn, không đạo lý nào mà Lăng Xuyên và Mộ Thần lại không biết chuyện được! Bọn họ nhất định là biết, lại cố ý không nói cho Khúc Khôn, nhưng bây giờ lại bị lão nói toạc ra.

“Lăng tiền bối, ta… ta không biết, ta không phảicố ý!” Nhìn thấy người đang đi vào, lão nhân râu bạc không run run nói.

Lăng Xuyên cười nói: “Không sao đâu, sớm muộn gì A Khôn cũng phải biết, ta vẫnluôn nghĩ nên như thế nào nói với hắn đâu, hiện tại thì tốt rồi, không cần phát sầu nữa.”

Bụng Khúc Khôn càng lúc càng lớn, có thể mang thai trong lúc không biết đến bây giờ đã rất không dễ, muốn không phát hiện tiếp mới là việc lạ.

… …

Bạch gia.

Khúc Tâm Dương nhìn đồng tiền trong tay, nhăn chặt mày.

Bạch Thần Tinh đi đến hỏi: “Đang làm gì đó?”

Khúc Tâm Dương nói: “Không có gì, tính xem bói mà thôi.”

“Ta nghe nói có rất nhiều người trong Bạch gia tới tìm ngươi xem bói?” Bạch Thần Tinh ghen tị nói.

Khúc Tâm Dương gật đầu: “Ừ,nhưng ta tính không chuẩn lắm, may mà mọi người không chê.”

“Đừng tính cho bọn họ.” Bạch Thần Tinh nhíu mày, ghét bỏ nói.

Khúc Tâm Dương không hiểu: “Vì sao vậy?”

“Những tên gia hỏa kia tìm ngươi xem bói là giả, muốn đào góc tường ta mới là thật.” Bạch Thần Tinh giận dữ bảo.

Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, cũng quá coi thường chính mình, ai dám đào góc tường Bạch tiền bối ngươi?! Không muốn sống nữa sao?”

“Đúng, góc tường của ta không phải ai cũng có thể đào.Nhưng ta vẫn không cao hứng.Bọn họ quấn ngươi lâu như vậy, thời gian chúng ta ở cùng nhau còn chưa đủ đâu, lỡ ngươi để ý tới những tên kia thì sao đây.Ngươi nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi đeo râu mép giả, hóa trang thành lão nhân, xem bói cho người ta.” Bạch Thần Tinh nói.

Khúc Tâm Dương gật đầu: “Ta đương nhiên nhớ rõ, lúc trước ta nói ngươi hồng loan tinh động, mệnh phạm hoa đào, lúc ấy ngươi tức giận đến muốn đánh ta, còn nói ta là kẻ lừa đảo.”

Bạch Thần Tinh cười cười, nói: “Trên thực tế, lúc trước ngươi tính cũng không sai.”

Khúc Tâm Dương liếc mắt trừng Bạch Thần Tinh một cái, tức giận nói: “Lúc trước ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi không nói vì sao đã muốn đánh ta, hiện tại ta cuối cùng cũng biết, thì ra khi đó ngươi vừa mới bị người bỏ, ha ha ha…” Nữ nhân bỏ Bạch Thần Tinh hình như là một đại mỹ nữ thì phải.

Bạch Thần Tinh đen mặt, chuyện này có buồn cười như vậy sao? Bạch Thần Tinh nhìn Khúc Tâm Dương, nói: “Cái chuyện bị người bỏ không cần nhắc lại đâu.Lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi gạt người, sau này mới biết được Tâm Dương ngươi liệu sự như thần! Lúc ấy ta quả nhiên mệnh phạm hoa đào.”

Bạch Thần Tinh thân mật ôm thắt lưng Khúc Tâm Dương, hai người cùng nhau ngã xuống nhuyễn tháp kế bên.

“Chỉ là thuận miệng bịa chuyện thôi.” Khúc Tâm Dương cười nói. Lúc ấy y xem bói khi thì linh khi thì mất linh, có nhiều lúc cũng không đúng.

“Ngươi vừa nãy xem bói cho ai?” Bạch Thần Tinh hỏi.

“ChoThần nhi cùng Diên Tinh, nhưngkhông ra cái gì hết.” Khúc Tâm Dương nhẹ hít một hơi, lắc đầu nói.

Bạch Thần Tinh nói: “Thần nhi là nghịch thiên cải mệnh, đương nhiên là ngươi tính không ra.”

Khúc Tâm Dương hỏi Bạch Thần Tinh: “Ngươi thật sự tin tưởng chuyện nghịch thiên cải mệnh?”

Bạch Thần Tinh ngoài ý muốn nhìn Khúc Tâm Dương: “Chẳng lẽ, ngươi không tin?”

Khúc Tâm Dương lắc đầu: “Ta không tin! Ta cảm thấy mình cũng không có bản lãnh cao như vậy, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, Thần nhi rất hiếu thuận với Mộ Viễn Phong, nếu nghịch thiên cải mệnh thật sự thành công, Thần nhi không thể nào đối tốt với Mộ Viễn Phong như vậy được.”

Bạch Thần Tinh: “…” Không ngờ Tâm Dương lại nghĩ như vậy. Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong quả thật rất tốt, nhưng Mộ Thần quả thật đã thay đổi trái tim, đây là do Mộ Viễn Phong chính mồm thừa nhận.

“Tâm Dương, năm đó ngươi tính được những gì mới có thể quyết định nghịch thiên cải mệnh?” Bạch Thần Tinh tò mò hỏi.

Khúc Tâm Dương nhíu mày, Bạch Thần Tinh thấy vẻ mặt Tâm Dương như vậy, trong lòng nhất thời bất ổn: “Ngươi không muốn nói cũng không sao.”

“Cũng không có gì không thể nói.Ta nhìn thấy Diên Tinh thích phải một thiếu niên.”

“Nhưng thiếu niên kia lại thích một song nhi tướng mạo tuyệt mỹ, không thích Diên Tinh.Hắn rõ ràng không thích Diên Tinh lại còn lá mặt lá trái với Diên Tinh.Song nhi xinh đẹp mà thiếu niên kia thích không chỉ có một bạn lữ, chung quanh hắn có rất nhiều thiếu niên kiệt xuất, những người đó đều không thích Diên Tinh, Diên Tinh lại còn luôn ở bên người thiếu niên y thích.”

“Thiếu niên mà Diên Tinh thích là một luyện dược sư, trong lúc vô tình Diên Tinh phát hiện ra máu của mình có thể giúp thiếu niên kia luyện đan, liền thường xuyên trộm lấy máu mình cho thiếu niên kia.Thiếu niên kia biếthết thảy những gì Diên Tinh làm, nhưng vẫn không nhận Diên Tinh.”

“Sau đó, Diên Tinh bị một thiếu niên khác bên người song nhi xinh đẹp kia giết, mà người Diên Tinh thích lại không hề nói gì, chỉrútmáu trong thân thể Diên Tinh ra, đem Diên Tinh đi chôn.”

“Rồi sau đó, bên người song nhi kia có thêm một thiếu niên Bạch gia.Thiếu niên Bạch gia kia ngoài ý muốn tìm thấy sách trận pháp tổ truyền của Bạch gia, nhưng hắn lại mở không được, máu của Diên Tinh lưu lại lại có thể mở ra.”

“Sau đó nữa, đám người kia ngoài ý muốn biết được thân phận của Diên Tinh, thiếu niên Bạch gia kia cảm thấy con chúng ta chết sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với ngươi, liền quyết định cho ngươi một cái ‘kinh hỉ’.”

“Thiếu niên đó thay đổi máu cho song nhi kia, ngươi cho rằng song nhi kia là con của chúng ta, cái gì cũng dốc túi cho…”



Khúc Tâm Dương quay đầu, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Bạch Thần Tinh, cười nói: “Đều là ta miên man suy nghĩ thôi, ngươi hẳn là sẽ không ngốc tới mức nhận sai người mà không biết đâu.”

Bạch Thần Tinh: “…”

“Lúc ấy ngươi nghịch thiên cải mệnh là làm như thế nào?” Bạch Thần Tinh hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình hỏi.

Khúc Tâm Dương nhún vai: “Cũng không có gì.”

Bạch Thần Tinh cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh, nói: “Ngươi nói thử xem.”

Khúc Tâm Dương kể: “Đó là một cảm giác rất huyền ảo, trong mắt tất cả đều là ngày sinh tháng đẻ của các loại người.Sau đó, ta phát hiện ngày sinh tháng đẻ của một người hoàn toàn phù hợp với Diên Tinh.Ngày sinh củaDiên Tinh cùng người nọ hợp lại biến rồng bay phượng múa, kim quang bắn ra bốn phía.Vì thế ta liền kéo người nọ lại đây, sau đó ta cứ ngủ, ngủ đến lúc các ngươi cứu ta.”

Bạch Thần Tinh ôm chặt Khúc Tâm Dương: “Chỉ là một giấc mộng mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều quá.”


Khúc Tâm Dương nhắm mắt lại, nói: “Ngươi nói đúng, chỉ là một giấc mộng, mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.”

Bạch Thần Tinh nhìn dung nhan của Khúc Tâm Dương, gắt gao cắn chặt rang. Vì sao hắn lại ngu như vậy! Nếu Tâm Dương không có năng lực nghịch thiên cải mệnh, vậy có phải cả đời này hắn liền thành một trò cười rồi không?

Khi Bạch Nghị chết, Bạch Thần Tinh còn có chút áy náy, bởi nói như thế nào thì Bạch Nghị cũng đều là một phần tử của Bạch gia, vẫn là một vãn bối luôn tôn kính hắn. Nhưng giờ khắc này, Bạch Thần Tinh chỉ hận chính mình lúc trước xuống tay quá nhẹ.

Bạch Thần Tinh thật cẩn thận ôm Khúc Tâm Dương, như đang ôm một tuyệt thế trân bảo.

Khúc Tâm Dương so với năm đó thì khuôn mặt gầy yếu hơn nhiều.

Bạch Thần Tinh hôn thật mạnh lên môi Khúc Tâm Dương. Lời Khúc Tâm Dương nói khiến Bạch Thần Tinh cảm nhận được một cỗ bất an trước nay chưa có. Hắn bức thiết muốn cảm nhận được độ ấm của Khúc Tâm Dương, để chứng minh rằng, hết thảy những chuyện kia đều chỉ là hư ảo.

Khúc Tâm Dương mở mắt ra, nhìn biểu tình đau xót trên mặt Bạch Thần Tinh, không khỏi có chút đau lòng, hai người lập tức dây dưa nhau.

Bạch Thần Tinh gắt gao ôm Khúc Tâm Dương, kết thúc hồi lâu nhưng vẫn luyến tiếc buông ra.



Bỗng cửa bị đụng, “rầm” một tiếng, mở ra.

Khúc Tâm Dương tức khắc đẩy Bạch Thần Tinh ra, Bạch Thần Tinh bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đã bị Khúc Tâm Dương “yếu đuối” đẩy xuống mặt đất.

Bạch Thần Tinh nhìn người đẩy cửa, có chút bất đắc dĩ nói: “Diên Tinh, sao ngươi lạichạy tới đây?”

Bạch Diên Tinh đỏ mặt, hình như y tiến vào không đúng lúc lắm, mà thôi, dù sao cũng đã tiến vào rồi.

“Khúc ông ngoại biết hắn mang thai, đang nổi bão, ta vào đây trốn một chút.” Diệp Thạch buồn bực nói.

Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường, Khúc Khôn nổi bão thì tới chỗ hắn trốn làm gì? Khúc Khôn là trưởng bối của hắn, Khúc Khôn mà nổi bão, tự thân hắn còn khó bảo toàn nữa là!

Khúc Tâm Dương cảm thán nói: “Mẫu phụ rốt cục cũng biết.” Mẫu phụ mà còn không biết nữa thì y sắp muốn nói cho mẫu phụ biết luôn rồi. Chuyện rõ ràng như thế mà mẫu phụ lại kéo dài tới hiện tại mới biết được.

Bạch Thần Tinh nhún vai: “Khúc nhạc phụ luôn lừa mình dối người,coiLăng nhạc phụ là một người không dựng không dục mà.”

Khúc Tâm Dương: “…”